Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 72: 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》(10)

Trước Sau
[Sừng dê đen, mắt đỏ, bản thể giáo phụ ra là cái dạng này]

[Sừng dê đáng yêu!]

[Giáo phụ dê nhỏ, tui muốn sờ ——]

Tạ Tiểu Chu ngừng lại tại chỗ.

Giáo phụ nhỏ như là không ngờ sẽ có người xuất hiện ở chỗ này, vẫn duy trì động tác kia bất động.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy trên trán hắn mọc ra sừng dê đen nhánh vặn vẹo, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo mà tà ác.

Trên mặt hắn không có biểu tình dư thừa, bình tĩnh mà nhìn chăm chú vào Tạ Tiểu Chu đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, trong tròng mắt hiện ra trăng máu nhìn qua có chút dọa người.

Nhưng Tạ Tiểu Chu cũng không sợ hắn.

Dù sao thì, đến cả giáo phụ phiên bản thành niên cũng đã gặp qua rồi, còn sợ phiên bản dễ thương sao?

Càng không cần phải nói, Tạ Tiểu Chu hiểu rất rõ tính cách của giáo phụ.

Giáo phụ là ác ma, nhưng hắn tuân thủ điều luật nghiêm ngặt, khống chế bản năng, tình nguyện chịu lấy thống khổ, cũng không muốn đi chủ động phá vỡ quy tắc.

Từ bấy nhiêu đó thôi, cũng biết Giáo phụ nhỏ cũng là cái dạng này.

Tạ Tiểu Chu nghĩ như vậy, đi tới trước mặt Giáo phụ nhỏ, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn ra, muốn kéo hắn ra ngoài.

Giáo phụ nhỏ lại cuộn tròn như cũ ở nơi đó, không muốn nhúc nhích.

Hai người giằng co một lát.

Bỗng, một đầu hành lang khác đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân nặng nề. Nghe tâm hanh này, người tới hẳn là người trưởng thành.

Ở cô nhi viện Phúc Âm chỉ có một người trưởng thành, đó chính là nữ tu sĩ ma ma.

Dựa theo quy định của cô nhi viện, ban đêm không thể rời khỏi ký túc xá.

Tạ Tiểu Chu không biết bị nữ tu sĩ ma ma phát hiện sẽ có kết cục gì, nhưng chắc chắn một điều, không bị phạt sẽ tốt hơn nhiều.

Vì thế cậu thừa dịp tiếng bước chân đã đến gần, một tay túm lấy Giáo phụ nhỏ không muốn dậy, trốn vào một căn phòng gần nhất.

Căn phòng kia là phòng chứa đồ, bên trong chất đầy tạp vật, đen như mực, chỉ có cửa sổ là có ánh trăng nhàn nhạt chảy xuôi vào trong đây.

Tạ Tiểu Chu dựa lưng vào vách tường, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu ngẩng đầu lên từ khe hở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Nữ tu sĩ ma ma mang theo đèn đêm ảm đạm, thân ảnh cao lớn đi qua phòng chứa đồ, thẳng đến khi biến mất chỗ ngoặc khác.

Tạ Tiểu Chu lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, dời ánh mắt.

Phòng chứa đồ có khoảng trống rất nhỏ, chỉ có cạnh cửa là có một chỗ nhỏ. Hai cậu nhóc chen cùng nhau, lúc này Tạ Tiểu Chu vừa động, liền thiếu chút nữa đụng phải cặp sừng dê đen kia.

Tạ Tiểu Chu giơ tay che lại cái cái trán của mình, đánh giá Giáo phụ nhỏ.

Giáo phụ nhỏ an tĩnh mà đứng ở đó, mí mắt rũ xuống, ánh mắt nhìn bên chân một chút.

Rất khó chịu.

Mỗi một giọt máu trong cơ thể đều kích động kêu gào —— đó là bản năng từ trong chỗ sâu nhất của huyết mạch, cho dù làm thế nào cũng không thể diệt trừ loại bản năng này.

Bản năng cùng lý trí dây dưa với bên nhau, mang đến cho thân thể này thống khổ vô tận, cũng không ngừng tra tấn hắn.

Thay người khác vào vị trí của hắn, chắc chắn đã nổi điên, nhưng Giáo phụ nhỏ vẫn còn nhẫn nhịn. Chỉ là ngón tay rũ tại bên người run nhè nhẹ, nói lên hắn không bình tĩnh như mặt ngoài.

Tạ Tiểu Chu nhỏ giọng hỏi: "Giáo phụ nhỏ......?"

Ánh trăng chiếu rọi xuống, có thể thấy lớp tro bụi trôi nổi giữa không trung.

Giọng nói của Giáo phụ nhỏ vang lên, trong non nớt mang theo chút khàn khàn: "Cách tôi xa một chút."

Ác ma là hóa thân của tội ác, bản năng của bọn họ là phóng túng và giết chóc. Nhưng Giáo phụ nhỏ từ lúc còn nhỏ tới nay đều được dạy rằng —— kiềm chế, kiềm chế tất cả dục vọng.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình tổn thương bất kỳ kẻ nào.

Nhưng Giáo phụ nhỏ ở chỗ này không có bát cứ tính uy hiếp gì với Tạ Tiểu Chu, cậu không chỉ không nghe theo, ngược lại càng đến gần.

Giáo phụ nhỏ muốn lui ra sau, chỉ là phòng chất đầy đồ vật, hắn vừa động liền trực tiếp đụng vào vách tường, không có đường sống nào để lui ra.

Chân mày Giáo phụ nhỏ cau lại, trong giọng nói mang theo chút nghiêm khắc: "Cậu không nên lại đây."

Ở trong cô nhi viện Phúc Âm, bởi vì Giáo phụ nhỏ làm việc nghiêm khắc cũ kỹ, những đứa trẻ khác đều sợ hắn, không dám quá mức thân cận với hắn.

Nhưng đối với Tạ Tiểu Chu mà nói, này chỉ là một đứa nhóc mới vài ba tuổi, còn làm ra bộ dáng nghiêm trang người lớn, không chỉ không thể đủ dọa người, ngược lại có chút đáng yêu.

Tạ Tiểu Chu: "Tôi cứ tới đấy."

Nói, cậu bước đôi chân nhỏ của mình tới gần.

Trong không gian nhỏ hẹp, hai cậu nhóc dựa vào nhau cực kỳ gần.

Tạ Tiểu Chu đè lại bả vai Giáo phụ nhỏ, có chút đắc ý.

Giáo phụ thành niên thân hình cao lớn, so với Tạ Tiểu Chu cao đến mấy lớp, nhưng hiện tại hai người đều chỉ mới qua 1 mét, cao không khác nhau lắm.

Hiện tại rốt cuộc có thể nhìn thẳng.

Nhìn trên mặt Giáo phụ nhỏ xuất hiện vẻ mặt vừa thẹn vừa bực, Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu: "Cậu giận à?"

Giáo phụ nhỏ cầm chặt tay, quay đầu: "Taôi không có."

Tạ Tiểu Chu lại càng làm càn, Giáo phụ nhỏ lại càng phải nhẫn nhịn.

Lửa giận, tức giận, đây là mặt trái cảm xúc không cho phép tồn tại.

Tạ Tiểu Chu xác nhận: "Thật sự không giận sao?"

Giáo phụ nhỏ nhấp nhấp môi, từ chối trả lời vấn đề này.

Trong mắt Tạ Tiểu Chu ảnh ngược ra vẻ mặt ẩn nhẫn của Giáo phụ nhỏ, tay có chút ngứa, đột nhiên vươn tay, muốn chạm vào sừng dê trên trán hắn một chút.

Mắt thấy sắp đụng tới, Giáo phụ nhỏ mới phản ứng lại, một tay cầm lại tay Tạ Tiểu Chu, ngăn lại hành vi của cậu.

Tạ Tiểu Chu có chút vô tội, mắt to long lanh chớp chớp.

Giáo phụ nhỏ dời tầm mắt, từ chối nói: "Cái này...... Không được."

Giáo phụ nhỏ đọc qua rất nhiều sách, biết sừng dê đen là tượng trưng cho ác ma.

Mà ác ma, thường đều đại biểu cho tội ác.

Giáo phụ nhỏ biết chính mình là ác ma, cũng biết ác ma không nên tồn tại, hắn chỉ có thể yên lặng mà nhẫn nhịn tất cả.

Nhẫn nhịn lâu rồi, cũng thành thói quen.

Nhưng không nghĩ tới, hôm nay lại bị người khác phát hiện.

Giáo phụ nhỏ có chút thất thần, lực đạo trên tay yếu đi một ít.

Tạ Tiểu Chu nhân cơ hội tránh thoát khống chế của Giáo phụ nhỏ, nhón mũi chân, thò lại gần trộm hôn sừng dê trên trán một cái.

Giáo phụ chán ghét chiếc sừng dê này, hắn hận không thể đem thứ này vẻ đến tận gốc, ngày thường đến cả chạm cũng không chạm lấy một cái.

Hắn không ngờ Tạ Tiểu Chu sẽ làm vậy với sừng dê, liền trợn tròn mắt: "......!"

Tạ Tiểu Chu nhìn thấy phản ứng của Giáo phụ nhỏ, che miệng nở nụ cười.

Mặc kệ là giáo phụ giai đoạn nào, biểu tình trên mặt đều rất ít, chỉ có bộ dạng trầm tĩnh ít nói, khó mà xuất hiện vẻ mặt khác.

Cậu có chút tiếc nuối hiện tại không có di động, không thể đem một màn này chụp lại.

"Góc mọc sừng này......" Một lát sau, Tạ Tiểu Chu nói, "Rất đáng yêu."

Trên trán Giáo phụ nhỏ mọc ra cặp sừng là sừng dê đen, khuynh hướng cảm xúc lãnh ngạnh kiên cố, phản chiếu ánh sáng lạnh.

Mọc trên gương mặt non nớp có chút mập, lại rất đáng yêu.

Tạ Tiểu Chu còn muốn sờ một chút, lại duỗi tay, nhưng lần này sờ lại không thấy, đầu ngón tay thuận thế đặt trên trán Giáo phụ nhỏ.

Tạ Tiểu Chu dừng động tác: "?"

Sừng đâu?

Sừng hắn đâu?

Giáo phụ nhỏ ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trên trán đã trơn bóng như cũ, vài sợi tóc rũ xuống. Dị thường trên người cũng biến mất không thấy, chỉ có trong tròng mắt vẫn còn ánh trăng đỏ mơ hồ.

Tạ Tiểu Chu nhìn Giáo phụ nhỏ, lại nhìn ngón tay dừng ở trên trán hắn. Dù sao cũng đã ra tay rồi, không bằng sờ một cái, lại nhéo mặt giáo phụ một chút.

Làm xong cái này, mới yên lặng mà thu tay lại, chắp ở đằng sau.

Khuôn mặt nhỏ của Giáo phụ nhỏ cũng rất mịn, liền xuất hiện một vệt đỏ, phối hợp với vẻ mặt nghiêm túc của hắn, khiến người...... Còn muốn véo một cái.

[Thật đáng yêu!]

[Hai đứa dễ thương quá cho chị gái sờ tí đi]



[Khóa cứng Giáo phụ nhỏ với Tiểu Chu Chu, giáo phụ lớn là của tôi!]

Trong phong cất đồ.

Giáo phụ nhỏ lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào Tạ Tiểu Chu.

Tạ Tiểu Chu bị nhìn đến có chút chột dạ, dời đề tài: "Chúng ta đi ra ngoài đã."

Nói xong, cậu bước chân, qua đi kéo cửa.

Kẽo kẹt ——

Cửa vừa mở ra, một bóng người cao lớn liền chiếu xuống.

Nữ tu sĩ ma ma an tĩnh mà đứng ở cửa, không biết đã đứng bao lâu, tay ả mang theo một chiếc đèn, ánh nến ảm đạm lung lay, ảnh ngược ra khuôn mặt già nua của ả.

Cho dù Tạ Tiểu Chu gan lớn, nhưng dưới tình huống còn chưa kịp chuẩn bị gì như vậy, cũng bị dọa sợ.

Giọng nói của nữ tu sĩ ma ma thô lỗ, đôi mắt kia trong đêm tối như mắt cú nhìn qua trong phòng cất chứa, chất vấn nói: "Con —— các con đang làm gì đó?"

Nghe được lời này Tạ Tiểu Chu có điều kiện phạm tội mà quay đầu lại, thấy Giáo phụ nhỏ cũng từ trong phòng cất chứa đi ra.

...... Sao lại thành thật như vậy chứ?

Thật an ổn mà tránh ở bên trong không được sao?

Tạ Tiểu Chu có chút bất đắc dĩ, nhìn nữ tu sĩ ma ma nói: "Ma ma, chúng con......"

Hiện tại trên người cậu không có thẻ thân phận và đạo cụ, không biết nên đối phó với vẻ mặt bất thiện của nữ tu sĩ ma ma thế nào, đành phải thử xem có thể gạt cho qua chuyện hay không.

Nhưng lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy Giáo phụ nhỏ phía sau nói: "Ma ma, là con sai, xin người hãy trách phạt."

Tạ Tiểu Chu: "......"

Ánh mắt Nữ tu sĩ ma ma dừng lại trên người Giáo phụ nhỏ, có chút lạnh băng: "Ban đêm tự mình đi ra ngoài, nên phạt thế nào?"

Giáo phụ nhỏ không ý muốn phản kháng, thu liễm vẻ mặt, nói: "Mười thước, bị nhốt lại hai ngày."

Nữ tu sĩ ma ma gật đầu.

Giáo phụ nhỏ hạ mắt, vươn bàn tay nho nhỏ ra, trắng nõn mềm mại.

Nữ tu sĩ ma ma tùy thân mang theo thước, lúc nào cũng có thể phạt. Cái thước lạnh băng cứng rắn tiếp xúc với lòng bàn tay, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Đánh mười cái xong.

Nữ tu sĩ ma ma cất thước, nhìn Tạ Tiểu Chu đang ở một bên.

Tạ Tiểu Chu cảm thấy tốt nhất vẫn là không nên cùng nữ tu sĩ ma ma cãi nhau, bị phạt và nhốt lại xem như là kết cục tương đối tốt.

Cân nhắc một chút sau, cậu đang muốn vươn tay để bị phạt, liền thấy Giáo phụ nhỏ vươn một bàn tay khác ra, bình tĩnh mà nói: "Ma ma, tất cả đều là do con sai, con nguyện ý thay cậu ấy chịu phạt."

Tạ Tiểu Chu đang muốn từ chối, lại bị Giáo phụ nhỏ dùng ánh mắt ngăn lại, cậu chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Giáo phụ nhỏ lại bị đánh mười thước.

Chịu phạt xong, liền sẽ bị nhốt lại.

Nữ tu sĩ ma ma mang theo hai cậu nhóc đi tới phòng tạm giam, sau khi đi vào, cửa lớn "Rầm" một tiếng khép lại.

Trong phòng chỉ còn lại Tạ Tiểu Chu cùng Giáo phụ nhỏ.

Tạ Tiểu Chu vội vàng hỏi: "Đau không?"

Giáo phụ nhỏ nhẹ nhàng lắc đầu.

Tạ Tiểu Chu không tin, một phen túm qua tiểu giáo phụ tay.

Tiểu giáo phụ ngón tay nắm chặt, không muốn cho Tạ Tiểu Chu xem.

Tạ Tiểu Chu uy hiếp nói: "Cậu không cho tôi xem, tôi sẽ......" Cậu nghĩ nghĩ, "Hôn cậu."

Động tác Giáo phụ nhỏ cứng lại, chậm rãi buông lỏng tay ra, lòng bàn tay sưng đỏ, khiến người nhìn cũng cảm thấy đau.

Không biết có phải do nhỏ lại hay không, thần kinh của Tạ Tiểu Chu cũng trở nên tinh tế hơn, liền có chút đỏ mắt.

Cậu hít một hơi thật sâu, thổi đến lòng bàn tay một hơi, mềm mại mà nói: "Thổi xong thì không đau nữa."

Hơi thở ấm áp nhào vào lòng bàn tay, ngón tay Giáo phụ nhỏ rung động một chút, nói: "Vốn dĩ không đau."

Đau đớn khiến hắn dần hình thành thói quen.

Tạ Tiểu Chu thổi thổi cái tay này, lại thổi thổi cái tay kia: "Vì sao lại muốn giúp tôi chịu phạt hả?"

Giáo phụ nhỏ cúi đầu, giọng điệu không chút gợn sóng: "Tôi nên bị trừng phạt."

Buổi tối hôm nay, hắn không thể khống chế được mình, hiện ra bộ dáng ác ma.

Cho dù không có nữ tu sĩ ma ma, hắn cũng sẽ tự phạt mình.

Giữ lại ký ức đau đớn, lại dùng ký ức đó khuyên nhủ chính mình —— Giáo phụ nhỏ từ trước tới nay đều làm vậy.

Tạ Tiểu Chu khó hiểu: "Vì sao?"

Giáo phụ nhỏ trầm mặc một lát: "Bởi vì...... Tôi là ác ma. Tôi sinh ra đã có tội."

Tạ Tiểu Chu nhìn chăm chú vào Giáo phụ nhỏ.

Hắn nhỏ như vậy, trên má còn mang theo chút mập của trẻ con, trong mắt lại là sự trưởng thành không hợp với tuổi.

"Không phải cậu sai."

Giọng nói cừa dứt, Tạ Tiểu Chu không biết nên nói thế nào.

Giáo phụ nhỏ thật sự là ác ma.

Nếu hắn là một vai BOSS ác độc có lẽ sẽ tốt một chút, nhưng cố tình hắn lại học được tính tốt không dành cho hắn.

Bản tính cùng đạo đức bắt đầu mâu thuẫn, đây là thứ phát ra thống khổ.

Tạ Tiểu Chu nghĩ tới giáo phụ sau khi thành niên.

Giáo phụ là kiềm chế nhẫn nhịn, hắn không cho phép bất cứ loại tình cảm dư thừa nào tồn tại.

Như vậy...... Sẽ rất vui sao?

Giáo phụ nhỏ không nói lại, chỉ lẳng lặng mà đứng ở nơi đó.

Tạ Tiểu Chu cuối cùng vẫn là không nói gì nữa.

Đêm còn rất dài.

Buồn ngủ nồng đậm từng chút một cắn nuốt cơ thể.

Trong phòng cực kỳ trống trải, trong phòng chỉ có một cái ghế dài chân thiếu chân lúc trước, cứ như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Tạ Tiểu Chu dứt khoát ngồi ở trong góc, dựa lưng vào vách tường nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Phòng giam âm trầm hắc ám, chỉ có một cái cửa sổ nho nhỏ có thể lọt sáng.

Nửa ngủ nửa tỉnh, Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút lạnh.

Nhưng cái lạnh này cũng chỉ là lạnh trong chốc lát, rất nhanh đã có một cơ thể khác dán lên.

Tạ Tiểu Chu nỉ non một tiếng, theo bản năng mà ôm lấy nguồn nhiệt, nguồn nhiệt kia giống như giãy giụa một chút, nhưng cuối cùng vẫn không động đậy.

Ánh trăng sáng tỏ lẳng lặng mà chiếu ứng xuống.

Hai cậu nhóc giống như thú con đi lạc sưởi ấm cho nhau, ở trong góc ôm lấy nhau.

[Quá chữa lành]

[Con đường lần này Chu Chu đi vậy mà là bạch nguyệt quang cứu rỗi giáo phụ sao? Ôi mẹ ơi!]

[Nữ tu sĩ đáng ghét quá, dám đánh Giáo phụ nhỏ nhà tui]

[Còn tiếp tục vậy nữa, tôi sẽ quên mất đây là tiết mục của《 Tạp Kỹ Kinh Dị》 đó.]

***

Đi vào phòng tạm giam quen thuộc, Tạ Tiểu Chu tư thái tốt đẹp, ngủ một giấc tới hừng đông, lúc nghe thấy tiếng nói chuyện ngoài cửa vang lên, lúc này mới tỉnh lại.

Cậu mở to mắt, bên ngoài thời tiết sáng sủa, ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu xuống dưới, dừng ở tiểu giáo phụ trên người.

Giáo phụ nhỏ đã sớm tỉnh.

Một đêm qua đi, vẻ sộc xệch trên người hắn đã không thấy, tóc bị chỉnh tề đối mặt với vách tường, chắp tay đặt ở trước ngực, cúi đầu thành kính mà cầu nguyện gì đó.

Tạ Tiểu Chu liếm liếm đôi môi có chút khô cạn, đi tới chỗ Giáo phụ nhỏ: "Giáo phụ nhỏ ——"

Có lẽ là phạm vào đồng dạng sai lầm, thái độ của Giáo phụ nhỏ so với lúc trước muốn mềm hơn một ít —— nhưng cũng chỉ là hơi chút.

Hắn nghiêng đầu, giống như đang giấu gì đó, hỏi: "Giáo phụ nhỏ? Sao lại gọi tôi như vậy."

Tạ Tiểu Chu không biết nên giải thích thế nào, nghiêng đầu, nói: "Tôi cũng không biết nha." Bởi vì duyên cớ nhỏ lại, giọng cậu có chút mềm mại, lúc này âm cuối kéo thật dài.



Lòng hiếu kỳ của Giáo phụ nhỏ cũng không nhiều lắm, hiện tại đêm không có truy vấn, chỉ nhắm mắt tiếp tục cầu nguyện.

Tạ Tiểu Chu vẫn là một người theo thuyết vô thần, không có tín ngưỡng, bảo cậu cầu nguyện cậu cũng làm không được. Phòng giam cũng không có phương tiện giải trí khác, cậu đành phải nhàm chán mà đi tới đi lui, thường sẽ nhìn Giáo phụ nhỏ một cái.

Cứ tiếp tục như vậy, ngay cả Giáo phụ nhỏ hết sức chuyên chú cũng nhịn không được nhìn cậu một cái.

Tạ Tiểu Chu bỗng nhiên nói: "Mắt cậu......"

Giáo phụ nhỏ giơ tay che lại mắt trái, có chút hoảng loạn.

Tạ Tiểu Chu khó hiểu nói: "Làm sao vậy?"

Giáo phụ nhỏ mím môi: "Không có gì."

Tạ Tiểu Chu liền đến kéo cánh tay của Giáo phụ nhỏ ra: "Để tôi xem nào."

Đã trải qua chuyện đêm qua, Giáo phụ nhỏ đã biết tính cách của Tạ Tiểu Chu, chỉ có thể chậm rãi hạ cánh tay xuống.

Mắt phải của Giáo phụ nhỏ là màu đen thâm trầm, nhưng mắt trái còn lại vẫn chứa lấy ánh trăng đỏ nhàn nhạt, một đen một đỏ, nhìn rất quỷ dị.

Động tác vừa rồi của hắn mất tự nhiên, chính là muốn che đi mắt trái kỳ lạ này.

Tạ Tiểu Chu: "Là không muốn để tôi thấy sao?"

Giáo phụ nhỏ cúi đầu: "Ừm."

Cho dù là sừng dê hay là trăng máu trong mắt, đều nói lên hắn không phải người bình thường, mà là ác ma.

Hắn ghét tất cả, cũng không muốn cho người khác nhìn đến.

Tạ Tiểu Chu nhìn mắt trái của Giáo phụ nhỏ, nghĩ thầm, khó trách giáo phụ vẫn luôn mang theo mắt kính một góng kia.

"Cậu chờ tôi một chút." Ném ra mấy lời này xong. Tạ Tiểu Chu chạy tới trước một ngăn tủ, nhón chân tìm kiếm một hồi, vốn dĩ cũng chỉ ý tưởng ôm thử một lần, kết quả thật đúng là ở trong góc tìm được một cái mắt kính một gọng.

Mắt kính một gọng im ắng mà nằm trong ngăn kéo, cũng không biết chủ nhân đời trước là ai, đã bị vứt bỏ bao lâu.

Tạ Tiểu Chu cầm lên, thấu kính đã bị phủ đầy lớp bụi, cậu lấy quần áo của mình chà lau sạch sẽ.

"Nà, cho cậu." Tạ Tiểu Chu lại bước chân ngắn đi về, vươn tay.

Ánh mắt Giáo phụ nhỏ nhìn xuống.

Trong bàn tay trắng trẻo mập mạp, mắt kính một gọng lặng lẽ nằm đó.

Cậu giơ tay lên, tỏ vẻ nói: "Mang lên, có thể che đi."

Giáo phụ nhỏ chần chờ một chút.

Tạ Tiểu Chu dứt khoát tự mình ra tay. Cậu đè lại vai của Giáo phụ nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc mà đem mắt kính một gọng kia lên, sau khi mang xong, còn điều chỉnh góc độ một chút.

Làm xong những việc này, Tạ Tiểu Chu lui về phía sau một bước, đánh giá Giáo phụ nhỏ trước mặt.

Giáo phụ nhỏ mặt vô biểu tình, nhưng vừa rồi bị Tạ Tiểu Chu thuận tiện sờ soạng hai lần, gương mặt có chút phiếm hồng. Một cái mắt kính đeo ở mắt trái, che đi màu đỏ trong mắt một chút, nếu không nhìn kỹ, không khác bình thường là mấy.

Tạ Tiểu Chu vừa lòng gật đầu: "Đẹp."

Giáo phụ nhỏ không thể thấy bộ dáng của mình, thật cẩn thận mà duỗi tay, chạm vào mắt kính một gọng trên mặt.

Tạ Tiểu Chu dứt khoát kéo người tới gương trước mặt: "Cậu xem ——"

Ánh mắt Giáo phụ nhỏ dừng lại ở trong gương.

Như vậy, giống như là một người bình thường hơn.

Giáo phụ nhỏ dù sao cũng còn nhỏ, chưa từng trải qua những thống khổ đó, cũng không phải hoàn toàn không có tình cảm.

Lúc này khóe môi liền không tự chủ mà cong cong.

Tạ Tiểu Chu liền tựa như phát hiện cái gì tân đại lục, kêu kêu quát quát mà nói: "Giáo phụ nhỏ, cậu vậy mà cười."

Bị nhắc nhở như vậy, Giáo phụ nhỏ lập tức thu liễm ý cười, khôi phục bộ dạng lãnh đạm.

Tạ Tiểu Chu thanh thúy mà nói: "Cậu nên cười nhiều một chút, làm một ít chuyện hợp với tuổi của cậu."

Không nghĩ tới, chính cậu cũng là một đứa trẻ mới vài ba tuổi đầu, lúc nói lời này, có chút hài hước.

Giáo phụ nhỏ kiềm chế ý cười của mình, nói: "Đây là thứ không cho phép."

Dưới sự dạy dỗ của nữ tu sĩ ma ma, tất cả trẻ nhỏ đều phải chặt chẽ tuân theo quy tắc của cô nhi viện.

Không thể khóc lớn cũng không thể cười to, càng không thể sinh ra tình cảm dư thừa khác.

Tạ Tiểu Chu: "Không có gì không cho phép, cậu nhìn tôi này ——"

Trong ánh mặt trời tươi đẹp.

Tạ Tiểu Chu mỉm cười, có thể là vì lúc nhỏ có chút mập, trên má hiện lên nụ cười của trẻ thơ.

***

Không biết ở nào góc.

Vô số con mắt nhìn chăm chú vào một màn này, phát ra thanh âm cổ quái: "Thật ấm áp, thật hạnh phúc, nhưng......"

"Duy trì không được lâu đâu."

Rất nha, một ngày kia liền sẽ tới.

Ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

Dê nhỏ ngây thơ lại không thể phản kháng.

***

Tạ Tiểu Chu và Giáo phụ nhỏ bị phạt cấm đoán hai ngày.

Lúc đầu còn ổn, chờ tới buổi chiều rồi, Tạ Tiểu Chu liền cảm thấy đói bụng.

Đêm qua cậu cái gì cũng không ăn, lúc bị nhốt lại cũng không được ăn cái gì, cậu ôm bụng ngồi dưới đất, mất sức sống lúc trước.

Trái lại Giáo phụ nhỏ, như cũ bình tĩnh mà đứng ở đó, cũng không vì ngoại vật mà ảnh hưởng.

Tạ Tiểu Chu ấn dạ dày khô quắt, hữu khí vô lực.

Cậu đã sớm dùng đủ mọi cách để chuồn ra ngoài, nhưng cửa phòng giam lại bị khóa trái, lấy tay nhỏ chân nhỏ của cậu hiện tại căn bản trốn không được, chỉ có thể chờ đợi việc cấm đoán kết thúc.

Tạ Tiểu Chu vừa đói vừa lạnh, đếm trên đầu ngón tay tính thời gian.

Lúc ngoài cửa sổ lại truyền đến tiếng chuông vang, một khuôn mặt nhỏ xuất hiện ở phía trước cửa sổ.

"Tạ Tiểu Chu ——"

Tạ Tiểu Chu nghe thấy có người kêu tên cậu, ngẩng đầu nhìn qua.

Tóc ngắn nữ cầm lấy song sắt trên cửa: "Cậu sao lại ở đây?"

Tạ Tiểu Chu nói ngắn gọn: "Tôi bị nhốt."

Tóc ngắn nữ thấy cậu uể oải, mặt cũng nhỏ đi rất nhiều, bừng tỉnh lại, ở trong túi sờ soạng một chút, lấy ra một cái bánh mì từ khe hở lan can đưa qua.

Tóc ngắn nữ nói: "Tôi từng hỏi thăm được, chìa khóa của cửa lớn cô nhi viện Phúc Âm ở trong phòng của nữ tu sĩ ma ma."

"Ngày kia cô nhi viện sẽ tổ chức lễ rửa tội, tất cả mọi người đều phải ở trong giáo đường cầu nguyện cả ngày, đến lúc đó chúng ta có cơ hội đi lấy chìa khóa."

Tạ Tiểu Chu bắt được trọng điểm: "Lễ rửa tội?"

Tóc ngắn nữ gật đầu: "Đúng vậy, tôi nghe người khác nói, đây là ngày hội trọng đại nhất của cô nhi viện, nghe nói thành tâm cầu nguyện, còn có thể nghe được lời của thiên sứ."

Cô cũng là người theo thuyết vô thần, lúc nói có chút tùy ý.

Thiên sứ.

Tạ Tiểu Chu suy nghĩ chợt lóe.

Thời gian của Tóc ngắn nữ không nhiều lắm, nói một câu: "Chờ đến lễ rửa tội chúng ta lại gặp mặt." Liền vội vàng rời đi.

Tạ Tiểu Chu nhéo bánh mì đen, suy tư một lát, lúc này mới bừng tỉnh lại. Cậu bẻ một nửa bánh mì đen, đưa cho Giáo phụ nhỏ.

Giáo phụ nhỏ không từ chối, cầm bánh mì đen nhéo một cái rồi bỏ vào cái miệng nhỏ nhai.

Tạ Tiểu Chu hỏi: "Cậu từng tham gia lễ rửa tội chưa?"

Giáo phụ nhỏ chấp hành quy định "ăn không nói", vẫn luôn chờ ăn xong bánh mì đen, mới mở miệng: "Không. Lễ rửa tội mỗi mười năm mới tổ chức."

Tạ Tiểu Chu: "Thật sự sẽ có thiên sứ sao?"

Giáo phụ nhỏ: "Không biết."

Thanh âm nói chuyện với nhau kết thúc.

Tạ Tiểu Chu vừa mới đói lúc này lại ăn không vô nữa.

Lễ rửa tội...... Có lẽ sẽ là bước ngoặc lớn.

Có lẽ, sẽ kết thúc tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau