Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center
Chương 73: 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》(11)
Phòng giam vừa đen vừa lạnh.
Giáo phụ nhỏ như không cảm nhận được sự lạnh lẽo này, vẫn đối mặt với vách tường như cũ, mặc kệ đã qua bao lâu, bả vai đến eo thẳng tắp như cũ.
Tạ Tiểu Chu thật sự rất chán, đứng ở phía sau hắn, chọc chọc.
Giáo phụ nhỏ đứng im.
Sau khi thu nhỏ, Tạ Tiểu Chu cảm thấy hành vi và ý nghĩ của mình đều rất khó khống chế, thường sẽ làm ra một ít hành vi vô nghĩa.
Vì thế cậu một bên phỉ nhổ chính mình ấu trĩ, một bên lại giơ tay chọc sau lưng Giáo phụ nhỏ một cái. Nếu không có phản ứng gì, cậu sẽ bám riết không tha mà tiếp tục chọc.
Giáo phụ nhỏ cũng hiểu rõ điểm này, xoay người, ông cụ non hỏi: "Có việc sao?"
Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu: "Cậu đang làm gì vậy?"
Giáo phụ nhỏ trả lời: "Cầu nguyện."
Tạ Tiểu Chu có rất nhiều vấn đề: "Cầu nguyện cho ai."
Vấn đề này khiến Giáo phụ nhỏ vốn khó ở, hắn chần chờ một chút, mới mở miệng: "Thần linh."
Tạ Tiểu Chu: "Thần linh nghe được cậu cầu nguyện sao?"
Giáo phụ nhỏ cũng không biết.
Hắn chỉ là làm theo lời dạy của cô nhi viện, ngày qua ngày mà cầu nguyện, thế nên trở thành thói quen.
Tạ Tiểu Chu nhìn bộ dáng của Giáo phụ nhỏ, một tay kéo người ta lại: "Thần linh không chắc nghe được cậu cầu nguyện, đứng như vậy không mệt sao? Lại đây nghỉ ngơi chút."
Giáo phụ nhỏ nhíu mày, rất muốn từ chối lời đề nghị này.
Nhưng Tạ Tiểu Chu cắm eo, uy hiếp nói: "Cậu không nghe lời tôi, tôi liền hôn cậu."
Giáo phụ nhỏ đành phải thỏa hiệp: "......Được rồi."
Thật ra thì phòng tạm giam cũng không phải chỗ tốt gì.
Tạ Tiểu Chu kéo Giáo phụ nhỏ đi tới cạnh cửa sổ, cửa sổ nho nhỏ là thứ duy nhất có thể khiến ánh sáng lọt vào đây.
Tạ Tiểu Chu lay cửa sổ, duỗi cái đầu nho nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Giáo phụ nhỏ đứng ở bên cạnh cậu, thấu kính bên mắt trái chiết xạ ra vầng sáng.
Tạ Tiểu Chu không nhịn được mỉm cười, răng nanh bên môi như ẩn như hiện. Mà vẻ lãnh đạm nghiêm túc trên mặt của Giáo phụ nhỏ cũng nhạt đi không ít.
Ánh nắng chiếu rọi, hai cái đầu nhỏ xù xù kề sát bên nhau.
[Thật đáng yêu!]
[Cho nên nói, thói quen mang mắt kính một gọng là do Chu Chu đưa cho sao?]
[Nói chứ khả năng này không lớn, tôi lúc nãy còn chờ mong cốt truyện đặc biệt, hiện tại chỉ muốn xem cuộc sống hằng ngày của hai nhóc này]
[Tôi cứ cảm thấy không đơn giản như vậy...... Thiên sứ đưa Chu Chu trở về, chỉ bì muốn Chu Chu nuôi thành giáo phụ sao?]
[Thiên sứ thật sự là Hồng Nương* đương đại, làm người từ thiện không tốt à?]
(*Cái này tui chịu)
Tạ Tiểu Chu nhìn ra phía ngoài.
Cách hàng rào sắt lạnh băng, có thể thấy bọn nhỏ cô nhi viện ở bên ngoài tới tới lui lui.
Bọn họ cực kỳ bận rộn, đang vì lễ rửa tội sắp đến mà chuẩn bị, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười chờ mong.
Lúc bị nhốt lại, Tóc ngắn nữ tìm cơ hội lại tới đây một lần, cùng Tạ Tiểu Chu hoàn thiện kế hoạch của bọn họ.
Lễ rửa tội là ngày lễ long trọng nhất của đám người kia, gồm cả nữ tu sĩ ma ma ở bên trong, tất cả mọi người trong cô nhi viện sẽ phải ở giáo đường cầu nguyện, nhận lấy thánh quang để rửa tội.
Mà bọn họ liền có thể nhân cơ hội này chuồn ra ngoài, đi đến phòng của nữ tu sĩ ma ma lấy chìa khóa, sau đó thoát khỏi cô nhi viện.
Tạ Tiểu Chu không rõ lắm lấy bộ dáng này rời khỏi cô nhi viện, có được tính là hoàn thành quay chụp hay không. Nhưng ngoại trừ phương pháp này, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Hiện tại chỉ có thể thử một lần.
***
Hai ngày cấm đoán như giây lát lướt qua.
Ngày kết thúc cấm đoán kia chính là thánh linh tiết.
Nữ tu sĩ ma ma vì không để ảnh hưởng đến việc tiến hành thánh linh tiết, mới tờ mờ sáng, liền mở cửa phòng tạm giam ra.
Ả đứng ở cửa, tầm mắt lạnh băng đảo qua hai cậu nhóc bị nhốt ở bên trong: "Ra đây đi."
Giáo phụ nhỏ đi trước đi ra ngoài.
Tạ Tiểu Chu nhanh bước đuổi kịp. Bọn nhỏ trong cô nhi viện đều mặc đồ có cổ tay áo to rộng, lúc này cậu nương theo việc có tay áo che lại, nắm được tay Giáo phụ nhỏ.
Động tác của Giáo phụ nhỏ dừng lại.
Hắn biết, đi đường mà dắt tay là không hợp quy củ. Nhưng hắn giãy giụa một chút, không thể đem tay mình rút ra.
Giáo phụ nhỏ: "......"
Hắn mím môi, mang theo một chút hương vị tự sa ngã, mặc kệ Tạ Tiểu Chu muốn làm như nào.
Tạ Tiểu Chu giảo hoạt mà cười cười, cầm ngón tay của Giáo phụ nhỏ.
Có lẽ là bởi vì thân phận ác ma, độ ấm trên người của Giáo phụ nhỏ so với người khác nóng cháy hơn một chút, lúc này một ngón tay của Tạ Tiểu Chu tách một ngón tay khác ra, cuối cùng để tất cả ngón tay vừa trắng vừa ngắn giao nhau.
Một đường đi đến.
Nữ tu sĩ ma ma mang theo hai người đi vào một căn phòng, ném cho bọn họ hai bộ quần áo: "Thay vào rồi tới giáo đường, nhanh lên."
Nói xong, ả liền đi ra ngoài, chỉ để lại hai cậu nhóc ở trong phòng.
Quần áo cho bọn cậu mới tinh, màu trắng ngà, cổ tay áo và vạt áo đều dùng chỉ vàng thêu lấy hoa văn phức tạp.
Này có lẽ là vì tổ chức thánh linh tiết mà chuẩn bị quần áo mới.
Tạ Tiểu Chu cầm quần áo đang muốn thay, mới vừa cởi bỏ nút thắt trên người, liền thấy Giáo phụ nhỏ vòng tới phía sau bình phong.
Mọi người đều là nhóc nam, trốn làm quái gì?
Trong lòng cậu nghĩ như vậy, thân thể lại rất thành thật, nhanh chóng mà đổi quần áo khác, lén lút đi theo.
Giáo phụ nhỏ cũng mặc giống vậy, hiện tại đang phủ thêm áo ngoài. Trong động tác, có thể thấy được làn da trắng nõn có lấy mấy vết sẹo dài.
Vết thương đã lâu, rõ ràng là thời gian dài để lại.
Tạ Tiểu Chu buột miệng thốt ra: "Đây là gì?"
Giáo phụ nhỏ quay đầu.
Hai người yên lặng mà nhìn nhau trong chốc lát.
Tạ Tiểu Chu có chút xấu hổ, nhưng nghĩ tới tuổi hiện tại của mình, lại giả bộ thành bộ dáng ngây thơ ngu ngốc: "Trên người của cậu........"
Giáo phụ nhỏ kéo áo ngoài xuống, vuốt phẳng nếp nhăn phía trên: "Là trừng phạt."
Mỗi khi hắn không khống chế được, đều sẽ để lại sẹo, dùng để khiển trách chính mình.
Tạ Tiểu Chu nghe vậy hiểu rõ: "Là tự cậu làm cho?"
Giáo phụ nhỏ gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh, muốn từ bên cạnh Tạ Tiểu Chu đi qua.
Tạ Tiểu Chu một tay túm chặt Giáo phụ nhỏ: "Không được." Cậu nói lắp một chút, "Không, không thể làm như vậy."
Nhưng cậu cũng không nên nói sao cho tốt, vậy nên cứ dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng của mình, thẳng tắp mà nhìn Giáo phụ nhỏ.
Tạ Tiểu Chu biết, Giáo phụ nhỏ là BOSS ngày sau.
Nhưng mà, hiện tại hắn không làm hại ai —— sau này cũng không có, lấy quy tắc làm người của Tạ Tiểu Chu, chính là không cho phép trơ mắt mà nhìn một cậu nhóc tự làm mình bị thương.
Lấy cách nhìn của Tạ Tiểu Chu, Giáo phụ nhỏ này hoàn toàn là vì sinh hoạt không bình thường thời thơ ấu dẫn tới việc tình cảm thiếu hụt, hoàn toàn có thể sửa đúng.
Giáo phụ nhỏ nhắc nhở nói: "Nội dung của buổi lễ bắt đầu rồi."
Tạ Tiểu Chu đưa ra yêu cầu: "Vậy cậu đồng ý với tôi, sau này không thể làm mình bị thương."
Giáo phụ nhỏ trầm mặc một lát: "Vì sao?"
Tạ Tiểu Chu: "Cái gì mà vì sao?"
Giáo phụ nhỏ rũ mắt xuống: "Không làm mình bị thương, liền sẽ làm bị thương người khác."
Tạ Tiểu Chu chẹp chẹp miệng, bướng bỉnh mà nói: "Vậy cậu có thể trốn đi, hoặc là, tới tìm tôi."
Giáo phụ nhỏ: "Tìm cậu.........?"
Giọng nói của Tạ Tiểu Chu trong trẻo, từng chữ một mà nói: "Tôi có thể đem cậu trói lại, hoặc là đánh cậu, như vậy sẽ không làm mình bị thương, cũng không cần làm những người khác bị thương."
"Nếu cậu không đồng ý......" Cậu nghẹn ra một câu, "Tôi sxe không cho cạu tham gia lễ rửa tội."
Chưa từng có người nói như vậy.
Trong mắt Giáo phụ nhỏ hiện lên một mớ cảm xúc rất phức tạp, cuối cùng vẫn tiếp tục đồng ý: "...... Được."
Tạ Tiểu Chu hiểu rõ tính cách của Giáo phụ nhỏ.
Chỉ cần chuyện đã đồng ý rồi, thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Vì thế đắc ý nở nụ cười, ôm lấy cánh tay của Giáo phụ nhỏ: "Chúng ta tới giáo đường thôii ——"
Hai người ngừng một lúc, chờ đổi quần áo xong đi ra ngoài, bên ngoài đã không có người.
Bọn họ chạy tới chỗ giáo đường.
Chờ tới lúc đến giáo đường rồi, bên trong đã đứng đầy người, Tạ Tiểu Chu cùng Giáo phụ nhỏ chỉ có thể đứng ở bên ngoài cùng.
Giáo đường đã bị đổi mới hoàn toàn.
Cây cột màu trắng, mái vòm phía trên, dùng màu sắc rực rỡ đua ra từng mảnh hoa văn trên lớp pha lê. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ màu, như rải cho giáo đường một lớp ánh vàng, nhìn rất thần thánh trang trọng.
Phía trước đều đứng người, lấy chiều cao hiện tại của Tạ Tiểu Chu, chỉ có thể thấy pho tượng bày phía trước.
Đó là bức tượng của thần linh.
Là dùng đá cẩm thạch điêu khắc mà thành, đầu của nó rũ xuống, ánh mắt nhu hòa, nhìn xuống nhóm dê con này.
Đứng nhiều người như vậy, lại không có chút tiếng vang dư thừa.
Có lẽ qua mười phút sau, người đứng ở đằng trước nói gì đó, người phía dưới đều cúi đầu, chắp tay trước ngực, thành kính mà hát thánh ca.
Thanh âm này từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn lan tràn.
Tạ Tiểu Chu không muốn trở thành dị loại dẫn nhân chú mục, cũng làm bộ dáng giống vậy. Nhưng cậu vcốn không biết nội dung của thánh ca, chỉ có thể có lệ mà há miệng thở dốc.
Bởi vì nhắm mắt lại, thính giác trở nên rất nhạy bén, dần dần, cậu ở trong tiếng ca nước lũ tìm ra được giọng của Giáo phụ nhỏ.
Giọng nói của Giáo phụ nhỏ non nớt linh hoạt kỳ ảo, tiếng ca này vẫn luôn hướng lên, phiêu tới trời cao, đi tới chỗ càng cao.
Ngay lúc Tạ Tiểu Chu đang nghiêm túc lắng nghe, bả vai đột nhiên bị người đụng phải.
Cậu phản ứng lại, mở mắt.
Tóc ngắn nữ đứng bên cạnh cậu, không tiếng động mà làm ra tư thế đi ra ngoài.
Tạ Tiểu Chu không lập tức theo sau, nhìn thoáng qua Giáo phụ nhỏ.
Thấy Giáo phụ nhỏ vẫn đang nhắm mắt lại, cũng không có chú ý tới động tĩnh bên này, cậu rũ đầu xuống, trên má tản ra ánh sáng nhu hòa.
Thánh khiết mà túc mục.
Tạ Tiểu Chu nhìn một màn này, chậm rãi lui về phía sau, một mực lui ra khỏi giáo đường. Chờ trong tầm mắt không nhìn thấy Giáo phụ nhỏ được nữa, cậu mới xoay người, đuổi kịp bước chân của Tóc ngắn nữ.
Tất cả mọi người đều đang nghiêm túc mà hát thánh ca, không có người phát hiện có hai nhóc con trộm chạy ra ngoài.
Bên ngoài Giáo đường rất an tĩnh, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng ca bên trong truyền ra.
Vì để tiết kiệm thời gian, Tạ Tiểu Chu đi theo Tóc ngắn nữ một đường chạy như điên, khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng hết lên.
Tóc ngắn nữ dừng trước một cánh cửa, âm thanh có chút không ổn: "Nơi này, chính là phòng của nữ tu sĩ ma ma.".
||||| Truyện đề cử: Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!! |||||
Tạ Tiểu Chu cũng tóc đen hỗn loạn, thở hồng hộc. Cậu gật gật đầu, duỗi tay đẩy cửa ra.
Đẩy không được, cửa bị khóa trái.
Tạ Tiểu Chu cùng Tóc ngắn nữ nhìn nhau một cái.
Tóc ngắn nữ chỉ cửa sổ một bên: "Bò từ cửa sổ vào."
Tạ Tiểu Chu theo chỗ cô chỉ nhìn qua.
Cửa phòng đóng chặt, cửa sổ lại mở rộng ra.
Nhưng bên trong còn có một lớp cửa sổ chống trộm, đám song sắt côn uốn cong, chỉ có một không gian không gian có thể chui qua.
Tóc ngắn nữ khoa tay múa chân một chút, nói: "Tôi không qua được, cậu có lẽ có thể."
Hai người đều đã bảy tám tuổi, nhưng nữ sinh phát dục nhanh hơn nam sinh, vóc dáng của Tóc ngắn nữ so với Tạ Tiểu Chu cao hơn một đoạn, căn bản chui không qua.
Tóc ngắn nữ nửa ngồi xổm xuống dưới, đôi tay đặt trên đùi: "Cậu dẫm lên tôi chui vào."
Tạ Tiểu Chu cũng không vô nghĩa, trực tiếp nhấc chân dẫm lên lòng bàn tay của Tóc ngắn nữ.
Chờ sau khi dẫm lên, chỉ nghe thấy âm thanh ngắn ngủn, Tóc ngắn nữ đột nhiên dồn lực, đem Tạ Tiểu Chu đẩy đến phía trên cửa sổ.
Tạ Tiểu Chu nhón chân đứng ở cửa sổ hẹp hòi, duỗi tay bắt được một cái song sắt trong đó, thử chui vào bên trong.
Dáng người cậu nhỏ, không phí quá nhiều lực liền chui vào được, đầu tiên là một chân dẫm lên trên bàn sách trước cửa sổ, sau đó chậm rãi thò qua.
Chờ ở đến khi chân đã chạm đất, Tạ Tiểu Chu nhìn quanh, thấy trên vách tường treo một chiếc chìa khóa dài cỡ tay người trưởng thành.
Cậu nhón chân còn phải duỗi tay lấy.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Quá lùn, với không tới.
Cậu dùng ánh mắt đo lường khoảng cách giữa tay với chìa khóa, bịch bịch bịch chạy tới, tốn sức mà kéo ghế, dẫm lên phía trên, lúc này mới vững vàng mà lấy được chìa khóa bằng đồng.
Tạ Tiểu Chu đem chìa khóa nhét ở trong lòng ngực, từ bên trong đem cửa phòng mở ra. Đầu mới vừa dò ra ngoài, liền nghe thấy Tóc ngắn nữ hỏi: "Tìm được rồi sao?"
Tạ Tiểu Chu lấy ra chìa khóa quơ quơ: "Tìm được rồi."
Tóc ngắn nữ không ngờ sẽ dễ như vậy liền lấy được chìa khóa, vì thế nói: "Chúng ta đi nhanh lên, có chìa khóa liền có thể rời đi."
Nghe câu nói như thế, bước chân của Tạ Tiểu Chu dừng một chút, quay đầu nhìn về phía giáo đường. Trong tầm mắt, xuất hiện nóc nhà giáo đường màu trắng ngà, phía trên hình như còn có con bồ câu trắng.
Cậu đi rồi.
Nhưng Giáo phụ nhỏ vẫn ở đây.
Tóc ngắn nữ không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ngừng lại, thấy Tạ Tiểu Chu còn đứng tại chỗ, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Tiểu Chu che giấu cảm xúc của mình, thề thốt phủ nhận: "Không có gì."
Tóc ngắn nữ cũng không hỏi nữa: "Vậy đi thôi?"
Tạ Tiểu Chu đi theo, cùng Tóc ngắn nữ chạy ra khỏi cổng lớn của cô nhi viện.
Đi không bao lâu, trong tầm nhìn cũng đã có thể thấy ổ khóa nặng trịch trên cửa. Chỉ cách mấy mét, hai người liền có thể rời khỏi cô nhi viện.
[Chu Chu cứ như vậy mà đi hả?]
[Nhưng mà Giáo phụ nhỏ còn ở đây......]
[Mấy người còn chưa quen? Chu Chu chính là hải vương vô tình ~]
[Nhưng Giáo phụ nhỏ không giống những BOSS khác nha]
Tạ Tiểu Chu đi tới cửa, còn chưa kịp chạm tới ổ khóa, lúc này, ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện.
Thánh linh tiết bắt đầu vào buổi sáng.
Vốn dĩ trời còn tờ mờ sáng, ánh nắng nhu hòa, nhưng hiện tại trên bầu trời ánh sáng cực mạnh, giống như có một chiếc đèn nóng cháy phía trên, cực kỳ chói mắt.
Tạ Tiểu Chu bị chiếu đến hai mắt phải nhắm lại.
Nhưng cho dù cách một tầng mí mắt, ánh sáng chói mắt kia vẫn chiếu xạ vào tròng mắt, khiến người không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Lúc mất đi tầm nhìn, những xúc giác khác liền sẽ càng nhạy bén.
Tạ Tiểu Chu nghe được một khúc nhạc du dương vang lên.
Kia là âm thanh không có loại đạo cụ nào mà con người làm có thể phát ra, mà là mờ mịt, thánh khiết, làn điệu không tồn tại trong người trần tục.Khiến người vừa nghe liền vui vẻ thoải mái, quên mất tất cả phiền não.
Cùng với nhạc khúc, từng cánh hoa trắng tinh từ giữa không trung bay xuống, trong đó một cánh rơi xuống giữa trán Tạ Tiểu Chu, có thể ngửi được hương thơm khó có thể hình dung.
Tạ Tiểu Chu không nhịn được mà thả lỏng.
Cậu cứ như đã quên mất mình tới đây làm gì, cũng quên mất mình là ai, chỉ muốn sa vào trong ánh sáng trắng nhu hòa này.
Lúc sắp mất ý thức, từ tận đáy lòng cậu nảy lên cảm giác kháng cự.
Không được.
Cậu không thể dừng ở chỗ này, còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Tạ Tiểu Chu bừng tỉnh, thấy Tóc ngắn nữ vẻ mặt cũng say mê, duỗi tay lắc lắc, khiến cô tỉnh lại.
Tóc ngắn nữ có chút nghi hoặc: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tạ Tiểu Chu đem ánh mắt dời đến chỗ truyền đến tiếng nhạc.
Ánh sáng và khúc nhạc đều là từ phía trên giáo đường, nơi đó trống rỗng xuất hiện một đám mây mềm mại trắng tinh, trong đó hiện ra một thân ảnh nữa trong suốt.
Xung quang thân ảnh kia được ánh sáng trắng lộng lẫy bao phủ, căn bản thấy không rõ bộ dáng của nó, nhưng từ đôi cánh sau lưng có thể nhận ra, đây hẳn là thiên sứ trong truyền thuyết.
Bất quá các khách quý đối thiên sứ ấn tượng thật sự không thể nói hảo, tóc ngắn nữ chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, nói: "Chạy nhanh đem cửa mở ra, chúng ta đi ra ngoài."
Tạ Tiểu Chu cầm lấy đồng thau chìa khóa, chìa khóa chạm cào khóa cửa, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cậu ổn định tinh thần, đem chìa khóa nhắm ngay ổ khóa.
Chỉ là còn chưa cắm vào trong ổ khóa, liền nghe thấy âm thanh ôn nhu trống rỗng vang vọng toàn bộ cô nhi viện Phúc Âm: "Một đám dê con thành kính......" Nhưng cẩn thận phân biệt, vẫn có thể nghe ra được sự kiêu ngạo trong đó.
Tạ Tiểu Chu dừng động tác một chút, cho dù cách xa như vậy, cậu vẫn nghe được phía trong giáo đường truyền đến âm thanh khẩn cầu.
"Xin thần linh ban ân ——" vô số lời cầu nguyện hội tụ vào nhau, hình thành một câu như vậy.
Thiên sứ thoáng nhìn xuống.
Trong Giáo đường, tất cả mọi người thành kính mà cúi đầu, bọn họ kinh ngạc khi thiên sứ xuất hiện. Phải biết rằng, thánh linh tiết chỉ là một truyền thống, trước đó, chưa bao giờ từng có thần linh đáp lại bọn họ.
Chẳng lẽ, bọn họ là đứa con thần linh sủng ái sao? —— có người nghĩ như vậy.
Nhưng rất nhanh, bọn họ liền đánh mất ý niệm này.
Cũng không biết thiên sứ thấy cái gì, bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên âm trầm, gió mạnh thổi qua, thổi đến tất cả đều lung lay sắp đổ.
Lấy thể trọng hiện giờ của Tạ Tiểu Chu, trực tiếp bị gió thổi đến đứng không vững, chiếc chìa khóa trong tay rơi trên đất, cút đi hai vòng.
Lời nói của Thiên sứ như sét đánh cuồn cuộn: "Các ngươi thế nhưng dám xin thần linh ban ân? Một đám tội ác, nhân loại dơ bẩn, nếu không phải ta phát hiện, các ngươi còn muốn lừa gạt tới khi nào ——"
Kế tiếp đó là âm thanh sợ hãi: "Thần ơi, chúng con đã làm cái gì sai sao?"
Thiên sứ nói: "Bên trong các ngươi, có tội ác tồn tại."
Mọi người khó hiểu: "Tội ác?"
"Trên người ai mang theo tội ác?"
"Thần nha, chúng ta đều là tín đồ thành kính nhất......"
Tạ Tiểu Chu nghe được lời này, trong lòng căng thẳng.
Tội ác...... Còn không phải là Giáo phụ nhỏ sao?
Còn chưa nghĩ được quá nhiều, cậu liền cảm giác được lòng bàn tay chợt lạnh.
Tóc ngắn nữ nhặt lên chìa khóa đồng nhét vào trong tay cậu: "Mở cửa."
Tạ Tiểu Chu mới vừa cầm lấy chìa khóa, lại nghe thấy thiên sứ nói: "Tội ác, ở bên cạnh các ngươi. Hắn mê hoặc các ngươi, lừa gạt các ngươi, mà các ngươi thế nhưng không hề phát hiện, các ngươi cũng có tội!"
Không được.
Không thể cứ như vậy mà đi.
Tạ Tiểu Chu đem chìa khóa nhét cho Tóc ngắn nữ: "Cô ra ngoài trước đi, tôi phải về đây một chút."
Tóc ngắn nữ muốn giữ chặt Tạ Tiểu Chu, lại không thể ngăn cậu lại, chỉ có thể ở tại chỗ hét: "Cậu trở về làm gì?"
Tạ Tiểu Chu: "Tôi trở về...... Làm chuyện cần phải làm."
Tóc ngắn nữ: "Là vì đứa nhóc kia sao? Nó chỉ là một NPC trong tiết mục, không phải người, Tạ Tiểu Chu, cậu chẳng lẽ thật sự sinh ra tình cảm với một NPC sao?"
Không chỉ là vậy.
Hai mắt Tạ Tiểu Chu rất rõ ràng.
Này cũng không phải hành động tùy tiện, cũng không phải do tâm lsy nhất thời.
Cậu cảm thấy, có lẽ sau khi cứu Giáo phụ nhỏ, có thể thay đổi gì đó, cũng có thể khiến bọn họ hoàn thành quay chụp.
Nhưng đương nhiên, cũng có nhân tố khác tồn tại.
Tóc ngắn nữ thấy bóng dáng quả quyết của Tạ Tiểu Chu, cắn chặt răng nói: "Tôi ở chỗ này chờ cậu, nếu hai mươi phút sau cậu không về, tôi sẽ một mình rời đi."
Trong gió, truyền đến một tiếng "Đã biết".
Tóc ngắn nữ cầm chiếc chìa khóa dồng, đứng ở cửa, giữ vững một bước cuối cùng.
***
Trong giáo đường túc mục, lặng ngắt như tờ.
Tạ Tiểu Chu tông cửa mà nhập sau, nhìn thấy một màn này.
Một chùm tia sáng từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp mà dừng ở trung tâm giáo đường, bao phủ lên người Giáo phụ nhỏ.
Thánh quang chiếu rọi, tất cả tội ác không chỗ hiện hành.
Sắc mặt Giáo phụ nhỏ trắng bệch, mặt lộ vẻ đâu đớn.
Cùng với tiếng "rẹt rẹt" bỏng cháy.
Trên người Giáo phụ nhỏ xuất hiện thay đổi kỳ lạ, một cặp sừng dê đen nhánh từ trên trán hắn vươn ra, cùng lúc trong tròng mắt hiện lên một đôi trăng máu. Dưới thánh quang, quanh thân xuất hiện từng làn khói đen nhè nhẹ lơ lửng, ngăn cản ánh sáng này.
Thấy một màn như vậy, trong đám người ồn ào lên.
"Đây là...... Đây là ác ma."
"Chúa ơi, bên người chúng ta vậy mà tồn tại ác ma không chuyện ác nào không làm được."
"Nên làm sao bây giờ?"
Thiên sứ đưa ra câu trả lời, nó nhu hòa mà nói: "Giết hắn, cứu vớt tội nghiệt của các ngươi."
Lời này như câu dẫn những người khác, từng âm thanh vang lên.
"Giết hắn."
"Chúng ta không phải giết người, mà là —— diệt trừ tội ác!"
Giáo phụ nhỏ đã sớm lấy thống khổ làm thành thói quen, bình tĩnh mà ngẩng đầu lên, nhìn mọi người ngày xưa từ bi khiêm tốn, tất cả đều lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Một cảm xúc mờ mịt xuất hiện.
Hắn chưa từng làm hại kẻ nào.
Cho tới nay, đều dựa theo quy tắc dạy dỗ mà làm, kiềm chế chính mình, đè ép bản năng. Hắn cho rằng, như vậy là được rồi. Nhưng vì sao, những người này lại lộ ra vẻ mặt như thế với hắn.
Đó là căm ghét, uất hận còn có...... Giết chóc.
Đều là mặt trái cảm xúc không cho phép tồn tại.
Tại sao lại vậy?
Ngay lúc những người khác dõng dạc hùng hồn, từng bước ép sát, Tạ Tiểu Chu đột nhiên chui ra từ đám người, một tay túm lấy Giáo phụ nhỏ: "Đi theo tôi!"
Giáo phụ nhỏ lảo đảo một chút, không kịp tự hỏi, chỉ có thể bị động mà đi theo phía sau Tạ Tiểu Chu.
Một lúc lâu sau, những người khác mới phản ứng lại, tất cả đều đuổi theo.
Thiên sứ rất có phẩm vị mà nhìn một màn này.
Thực sự rất thú vị.
Nhân loại thiện cùng ác, cắm rễ với nhân loại ti tiện trong huyết mạch, vô pháp tiêu trừ, vô pháp khoan thứ.
***
Tạ Tiểu Chu không giải thích gì, chỉ là gắt gao mà nắm tay Giáo phụ nhỏ, chạy về phía cửa.
Nhanh, nhanh lên.
Chỉ cần qua đó, bọn họ liền có thể đi ra ngoài.
Khóe mắt Tạ Tiểu Chu thoáng nhìn vẻ mờ mịt vô thố trên mặt Giáo phụ nhỏ.
Có lẽ, đây là chuyện đã từng xảy ra trên người Giáo phụ nhỏ.
Cũng đã từng, không có người giúp hắn, cũng không có người đối đãi thật tốt với hắn.
Nhưng không sao, mấy thứ đó chỉ là đã từng thôi.
Hiện tại...... Cậu tuyệt đối sẽ không buông tay.
Một trận gió mạnh thổi qua, thổi tan sợi tóc trên trán Tạ Tiểu Chu, trong cặp mắt trong đen rõ ràng kia như có ánh sáng soi rọi.
Hai người đi tới cổng lớn.
Tạ Tiểu Chu áp xuống mùi máu tươi trong miệng, gọi lớn với Tóc ngắn nữ: "Mở cửa ——"
Giáo phụ nhỏ như không cảm nhận được sự lạnh lẽo này, vẫn đối mặt với vách tường như cũ, mặc kệ đã qua bao lâu, bả vai đến eo thẳng tắp như cũ.
Tạ Tiểu Chu thật sự rất chán, đứng ở phía sau hắn, chọc chọc.
Giáo phụ nhỏ đứng im.
Sau khi thu nhỏ, Tạ Tiểu Chu cảm thấy hành vi và ý nghĩ của mình đều rất khó khống chế, thường sẽ làm ra một ít hành vi vô nghĩa.
Vì thế cậu một bên phỉ nhổ chính mình ấu trĩ, một bên lại giơ tay chọc sau lưng Giáo phụ nhỏ một cái. Nếu không có phản ứng gì, cậu sẽ bám riết không tha mà tiếp tục chọc.
Giáo phụ nhỏ cũng hiểu rõ điểm này, xoay người, ông cụ non hỏi: "Có việc sao?"
Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu: "Cậu đang làm gì vậy?"
Giáo phụ nhỏ trả lời: "Cầu nguyện."
Tạ Tiểu Chu có rất nhiều vấn đề: "Cầu nguyện cho ai."
Vấn đề này khiến Giáo phụ nhỏ vốn khó ở, hắn chần chờ một chút, mới mở miệng: "Thần linh."
Tạ Tiểu Chu: "Thần linh nghe được cậu cầu nguyện sao?"
Giáo phụ nhỏ cũng không biết.
Hắn chỉ là làm theo lời dạy của cô nhi viện, ngày qua ngày mà cầu nguyện, thế nên trở thành thói quen.
Tạ Tiểu Chu nhìn bộ dáng của Giáo phụ nhỏ, một tay kéo người ta lại: "Thần linh không chắc nghe được cậu cầu nguyện, đứng như vậy không mệt sao? Lại đây nghỉ ngơi chút."
Giáo phụ nhỏ nhíu mày, rất muốn từ chối lời đề nghị này.
Nhưng Tạ Tiểu Chu cắm eo, uy hiếp nói: "Cậu không nghe lời tôi, tôi liền hôn cậu."
Giáo phụ nhỏ đành phải thỏa hiệp: "......Được rồi."
Thật ra thì phòng tạm giam cũng không phải chỗ tốt gì.
Tạ Tiểu Chu kéo Giáo phụ nhỏ đi tới cạnh cửa sổ, cửa sổ nho nhỏ là thứ duy nhất có thể khiến ánh sáng lọt vào đây.
Tạ Tiểu Chu lay cửa sổ, duỗi cái đầu nho nhỏ nhìn ra bên ngoài.
Giáo phụ nhỏ đứng ở bên cạnh cậu, thấu kính bên mắt trái chiết xạ ra vầng sáng.
Tạ Tiểu Chu không nhịn được mỉm cười, răng nanh bên môi như ẩn như hiện. Mà vẻ lãnh đạm nghiêm túc trên mặt của Giáo phụ nhỏ cũng nhạt đi không ít.
Ánh nắng chiếu rọi, hai cái đầu nhỏ xù xù kề sát bên nhau.
[Thật đáng yêu!]
[Cho nên nói, thói quen mang mắt kính một gọng là do Chu Chu đưa cho sao?]
[Nói chứ khả năng này không lớn, tôi lúc nãy còn chờ mong cốt truyện đặc biệt, hiện tại chỉ muốn xem cuộc sống hằng ngày của hai nhóc này]
[Tôi cứ cảm thấy không đơn giản như vậy...... Thiên sứ đưa Chu Chu trở về, chỉ bì muốn Chu Chu nuôi thành giáo phụ sao?]
[Thiên sứ thật sự là Hồng Nương* đương đại, làm người từ thiện không tốt à?]
(*Cái này tui chịu)
Tạ Tiểu Chu nhìn ra phía ngoài.
Cách hàng rào sắt lạnh băng, có thể thấy bọn nhỏ cô nhi viện ở bên ngoài tới tới lui lui.
Bọn họ cực kỳ bận rộn, đang vì lễ rửa tội sắp đến mà chuẩn bị, trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười chờ mong.
Lúc bị nhốt lại, Tóc ngắn nữ tìm cơ hội lại tới đây một lần, cùng Tạ Tiểu Chu hoàn thiện kế hoạch của bọn họ.
Lễ rửa tội là ngày lễ long trọng nhất của đám người kia, gồm cả nữ tu sĩ ma ma ở bên trong, tất cả mọi người trong cô nhi viện sẽ phải ở giáo đường cầu nguyện, nhận lấy thánh quang để rửa tội.
Mà bọn họ liền có thể nhân cơ hội này chuồn ra ngoài, đi đến phòng của nữ tu sĩ ma ma lấy chìa khóa, sau đó thoát khỏi cô nhi viện.
Tạ Tiểu Chu không rõ lắm lấy bộ dáng này rời khỏi cô nhi viện, có được tính là hoàn thành quay chụp hay không. Nhưng ngoại trừ phương pháp này, bọn họ cũng không còn cách nào khác.
Hiện tại chỉ có thể thử một lần.
***
Hai ngày cấm đoán như giây lát lướt qua.
Ngày kết thúc cấm đoán kia chính là thánh linh tiết.
Nữ tu sĩ ma ma vì không để ảnh hưởng đến việc tiến hành thánh linh tiết, mới tờ mờ sáng, liền mở cửa phòng tạm giam ra.
Ả đứng ở cửa, tầm mắt lạnh băng đảo qua hai cậu nhóc bị nhốt ở bên trong: "Ra đây đi."
Giáo phụ nhỏ đi trước đi ra ngoài.
Tạ Tiểu Chu nhanh bước đuổi kịp. Bọn nhỏ trong cô nhi viện đều mặc đồ có cổ tay áo to rộng, lúc này cậu nương theo việc có tay áo che lại, nắm được tay Giáo phụ nhỏ.
Động tác của Giáo phụ nhỏ dừng lại.
Hắn biết, đi đường mà dắt tay là không hợp quy củ. Nhưng hắn giãy giụa một chút, không thể đem tay mình rút ra.
Giáo phụ nhỏ: "......"
Hắn mím môi, mang theo một chút hương vị tự sa ngã, mặc kệ Tạ Tiểu Chu muốn làm như nào.
Tạ Tiểu Chu giảo hoạt mà cười cười, cầm ngón tay của Giáo phụ nhỏ.
Có lẽ là bởi vì thân phận ác ma, độ ấm trên người của Giáo phụ nhỏ so với người khác nóng cháy hơn một chút, lúc này một ngón tay của Tạ Tiểu Chu tách một ngón tay khác ra, cuối cùng để tất cả ngón tay vừa trắng vừa ngắn giao nhau.
Một đường đi đến.
Nữ tu sĩ ma ma mang theo hai người đi vào một căn phòng, ném cho bọn họ hai bộ quần áo: "Thay vào rồi tới giáo đường, nhanh lên."
Nói xong, ả liền đi ra ngoài, chỉ để lại hai cậu nhóc ở trong phòng.
Quần áo cho bọn cậu mới tinh, màu trắng ngà, cổ tay áo và vạt áo đều dùng chỉ vàng thêu lấy hoa văn phức tạp.
Này có lẽ là vì tổ chức thánh linh tiết mà chuẩn bị quần áo mới.
Tạ Tiểu Chu cầm quần áo đang muốn thay, mới vừa cởi bỏ nút thắt trên người, liền thấy Giáo phụ nhỏ vòng tới phía sau bình phong.
Mọi người đều là nhóc nam, trốn làm quái gì?
Trong lòng cậu nghĩ như vậy, thân thể lại rất thành thật, nhanh chóng mà đổi quần áo khác, lén lút đi theo.
Giáo phụ nhỏ cũng mặc giống vậy, hiện tại đang phủ thêm áo ngoài. Trong động tác, có thể thấy được làn da trắng nõn có lấy mấy vết sẹo dài.
Vết thương đã lâu, rõ ràng là thời gian dài để lại.
Tạ Tiểu Chu buột miệng thốt ra: "Đây là gì?"
Giáo phụ nhỏ quay đầu.
Hai người yên lặng mà nhìn nhau trong chốc lát.
Tạ Tiểu Chu có chút xấu hổ, nhưng nghĩ tới tuổi hiện tại của mình, lại giả bộ thành bộ dáng ngây thơ ngu ngốc: "Trên người của cậu........"
Giáo phụ nhỏ kéo áo ngoài xuống, vuốt phẳng nếp nhăn phía trên: "Là trừng phạt."
Mỗi khi hắn không khống chế được, đều sẽ để lại sẹo, dùng để khiển trách chính mình.
Tạ Tiểu Chu nghe vậy hiểu rõ: "Là tự cậu làm cho?"
Giáo phụ nhỏ gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh, muốn từ bên cạnh Tạ Tiểu Chu đi qua.
Tạ Tiểu Chu một tay túm chặt Giáo phụ nhỏ: "Không được." Cậu nói lắp một chút, "Không, không thể làm như vậy."
Nhưng cậu cũng không nên nói sao cho tốt, vậy nên cứ dùng đôi mắt trắng đen rõ ràng của mình, thẳng tắp mà nhìn Giáo phụ nhỏ.
Tạ Tiểu Chu biết, Giáo phụ nhỏ là BOSS ngày sau.
Nhưng mà, hiện tại hắn không làm hại ai —— sau này cũng không có, lấy quy tắc làm người của Tạ Tiểu Chu, chính là không cho phép trơ mắt mà nhìn một cậu nhóc tự làm mình bị thương.
Lấy cách nhìn của Tạ Tiểu Chu, Giáo phụ nhỏ này hoàn toàn là vì sinh hoạt không bình thường thời thơ ấu dẫn tới việc tình cảm thiếu hụt, hoàn toàn có thể sửa đúng.
Giáo phụ nhỏ nhắc nhở nói: "Nội dung của buổi lễ bắt đầu rồi."
Tạ Tiểu Chu đưa ra yêu cầu: "Vậy cậu đồng ý với tôi, sau này không thể làm mình bị thương."
Giáo phụ nhỏ trầm mặc một lát: "Vì sao?"
Tạ Tiểu Chu: "Cái gì mà vì sao?"
Giáo phụ nhỏ rũ mắt xuống: "Không làm mình bị thương, liền sẽ làm bị thương người khác."
Tạ Tiểu Chu chẹp chẹp miệng, bướng bỉnh mà nói: "Vậy cậu có thể trốn đi, hoặc là, tới tìm tôi."
Giáo phụ nhỏ: "Tìm cậu.........?"
Giọng nói của Tạ Tiểu Chu trong trẻo, từng chữ một mà nói: "Tôi có thể đem cậu trói lại, hoặc là đánh cậu, như vậy sẽ không làm mình bị thương, cũng không cần làm những người khác bị thương."
"Nếu cậu không đồng ý......" Cậu nghẹn ra một câu, "Tôi sxe không cho cạu tham gia lễ rửa tội."
Chưa từng có người nói như vậy.
Trong mắt Giáo phụ nhỏ hiện lên một mớ cảm xúc rất phức tạp, cuối cùng vẫn tiếp tục đồng ý: "...... Được."
Tạ Tiểu Chu hiểu rõ tính cách của Giáo phụ nhỏ.
Chỉ cần chuyện đã đồng ý rồi, thì tuyệt đối sẽ không đổi ý. Vì thế đắc ý nở nụ cười, ôm lấy cánh tay của Giáo phụ nhỏ: "Chúng ta tới giáo đường thôii ——"
Hai người ngừng một lúc, chờ đổi quần áo xong đi ra ngoài, bên ngoài đã không có người.
Bọn họ chạy tới chỗ giáo đường.
Chờ tới lúc đến giáo đường rồi, bên trong đã đứng đầy người, Tạ Tiểu Chu cùng Giáo phụ nhỏ chỉ có thể đứng ở bên ngoài cùng.
Giáo đường đã bị đổi mới hoàn toàn.
Cây cột màu trắng, mái vòm phía trên, dùng màu sắc rực rỡ đua ra từng mảnh hoa văn trên lớp pha lê. Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ màu, như rải cho giáo đường một lớp ánh vàng, nhìn rất thần thánh trang trọng.
Phía trước đều đứng người, lấy chiều cao hiện tại của Tạ Tiểu Chu, chỉ có thể thấy pho tượng bày phía trước.
Đó là bức tượng của thần linh.
Là dùng đá cẩm thạch điêu khắc mà thành, đầu của nó rũ xuống, ánh mắt nhu hòa, nhìn xuống nhóm dê con này.
Đứng nhiều người như vậy, lại không có chút tiếng vang dư thừa.
Có lẽ qua mười phút sau, người đứng ở đằng trước nói gì đó, người phía dưới đều cúi đầu, chắp tay trước ngực, thành kính mà hát thánh ca.
Thanh âm này từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn lan tràn.
Tạ Tiểu Chu không muốn trở thành dị loại dẫn nhân chú mục, cũng làm bộ dáng giống vậy. Nhưng cậu vcốn không biết nội dung của thánh ca, chỉ có thể có lệ mà há miệng thở dốc.
Bởi vì nhắm mắt lại, thính giác trở nên rất nhạy bén, dần dần, cậu ở trong tiếng ca nước lũ tìm ra được giọng của Giáo phụ nhỏ.
Giọng nói của Giáo phụ nhỏ non nớt linh hoạt kỳ ảo, tiếng ca này vẫn luôn hướng lên, phiêu tới trời cao, đi tới chỗ càng cao.
Ngay lúc Tạ Tiểu Chu đang nghiêm túc lắng nghe, bả vai đột nhiên bị người đụng phải.
Cậu phản ứng lại, mở mắt.
Tóc ngắn nữ đứng bên cạnh cậu, không tiếng động mà làm ra tư thế đi ra ngoài.
Tạ Tiểu Chu không lập tức theo sau, nhìn thoáng qua Giáo phụ nhỏ.
Thấy Giáo phụ nhỏ vẫn đang nhắm mắt lại, cũng không có chú ý tới động tĩnh bên này, cậu rũ đầu xuống, trên má tản ra ánh sáng nhu hòa.
Thánh khiết mà túc mục.
Tạ Tiểu Chu nhìn một màn này, chậm rãi lui về phía sau, một mực lui ra khỏi giáo đường. Chờ trong tầm mắt không nhìn thấy Giáo phụ nhỏ được nữa, cậu mới xoay người, đuổi kịp bước chân của Tóc ngắn nữ.
Tất cả mọi người đều đang nghiêm túc mà hát thánh ca, không có người phát hiện có hai nhóc con trộm chạy ra ngoài.
Bên ngoài Giáo đường rất an tĩnh, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng ca bên trong truyền ra.
Vì để tiết kiệm thời gian, Tạ Tiểu Chu đi theo Tóc ngắn nữ một đường chạy như điên, khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng hết lên.
Tóc ngắn nữ dừng trước một cánh cửa, âm thanh có chút không ổn: "Nơi này, chính là phòng của nữ tu sĩ ma ma.".
||||| Truyện đề cử: Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!! |||||
Tạ Tiểu Chu cũng tóc đen hỗn loạn, thở hồng hộc. Cậu gật gật đầu, duỗi tay đẩy cửa ra.
Đẩy không được, cửa bị khóa trái.
Tạ Tiểu Chu cùng Tóc ngắn nữ nhìn nhau một cái.
Tóc ngắn nữ chỉ cửa sổ một bên: "Bò từ cửa sổ vào."
Tạ Tiểu Chu theo chỗ cô chỉ nhìn qua.
Cửa phòng đóng chặt, cửa sổ lại mở rộng ra.
Nhưng bên trong còn có một lớp cửa sổ chống trộm, đám song sắt côn uốn cong, chỉ có một không gian không gian có thể chui qua.
Tóc ngắn nữ khoa tay múa chân một chút, nói: "Tôi không qua được, cậu có lẽ có thể."
Hai người đều đã bảy tám tuổi, nhưng nữ sinh phát dục nhanh hơn nam sinh, vóc dáng của Tóc ngắn nữ so với Tạ Tiểu Chu cao hơn một đoạn, căn bản chui không qua.
Tóc ngắn nữ nửa ngồi xổm xuống dưới, đôi tay đặt trên đùi: "Cậu dẫm lên tôi chui vào."
Tạ Tiểu Chu cũng không vô nghĩa, trực tiếp nhấc chân dẫm lên lòng bàn tay của Tóc ngắn nữ.
Chờ sau khi dẫm lên, chỉ nghe thấy âm thanh ngắn ngủn, Tóc ngắn nữ đột nhiên dồn lực, đem Tạ Tiểu Chu đẩy đến phía trên cửa sổ.
Tạ Tiểu Chu nhón chân đứng ở cửa sổ hẹp hòi, duỗi tay bắt được một cái song sắt trong đó, thử chui vào bên trong.
Dáng người cậu nhỏ, không phí quá nhiều lực liền chui vào được, đầu tiên là một chân dẫm lên trên bàn sách trước cửa sổ, sau đó chậm rãi thò qua.
Chờ ở đến khi chân đã chạm đất, Tạ Tiểu Chu nhìn quanh, thấy trên vách tường treo một chiếc chìa khóa dài cỡ tay người trưởng thành.
Cậu nhón chân còn phải duỗi tay lấy.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Quá lùn, với không tới.
Cậu dùng ánh mắt đo lường khoảng cách giữa tay với chìa khóa, bịch bịch bịch chạy tới, tốn sức mà kéo ghế, dẫm lên phía trên, lúc này mới vững vàng mà lấy được chìa khóa bằng đồng.
Tạ Tiểu Chu đem chìa khóa nhét ở trong lòng ngực, từ bên trong đem cửa phòng mở ra. Đầu mới vừa dò ra ngoài, liền nghe thấy Tóc ngắn nữ hỏi: "Tìm được rồi sao?"
Tạ Tiểu Chu lấy ra chìa khóa quơ quơ: "Tìm được rồi."
Tóc ngắn nữ không ngờ sẽ dễ như vậy liền lấy được chìa khóa, vì thế nói: "Chúng ta đi nhanh lên, có chìa khóa liền có thể rời đi."
Nghe câu nói như thế, bước chân của Tạ Tiểu Chu dừng một chút, quay đầu nhìn về phía giáo đường. Trong tầm mắt, xuất hiện nóc nhà giáo đường màu trắng ngà, phía trên hình như còn có con bồ câu trắng.
Cậu đi rồi.
Nhưng Giáo phụ nhỏ vẫn ở đây.
Tóc ngắn nữ không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, ngừng lại, thấy Tạ Tiểu Chu còn đứng tại chỗ, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tạ Tiểu Chu che giấu cảm xúc của mình, thề thốt phủ nhận: "Không có gì."
Tóc ngắn nữ cũng không hỏi nữa: "Vậy đi thôi?"
Tạ Tiểu Chu đi theo, cùng Tóc ngắn nữ chạy ra khỏi cổng lớn của cô nhi viện.
Đi không bao lâu, trong tầm nhìn cũng đã có thể thấy ổ khóa nặng trịch trên cửa. Chỉ cách mấy mét, hai người liền có thể rời khỏi cô nhi viện.
[Chu Chu cứ như vậy mà đi hả?]
[Nhưng mà Giáo phụ nhỏ còn ở đây......]
[Mấy người còn chưa quen? Chu Chu chính là hải vương vô tình ~]
[Nhưng Giáo phụ nhỏ không giống những BOSS khác nha]
Tạ Tiểu Chu đi tới cửa, còn chưa kịp chạm tới ổ khóa, lúc này, ngoài ý muốn đột nhiên xuất hiện.
Thánh linh tiết bắt đầu vào buổi sáng.
Vốn dĩ trời còn tờ mờ sáng, ánh nắng nhu hòa, nhưng hiện tại trên bầu trời ánh sáng cực mạnh, giống như có một chiếc đèn nóng cháy phía trên, cực kỳ chói mắt.
Tạ Tiểu Chu bị chiếu đến hai mắt phải nhắm lại.
Nhưng cho dù cách một tầng mí mắt, ánh sáng chói mắt kia vẫn chiếu xạ vào tròng mắt, khiến người không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Lúc mất đi tầm nhìn, những xúc giác khác liền sẽ càng nhạy bén.
Tạ Tiểu Chu nghe được một khúc nhạc du dương vang lên.
Kia là âm thanh không có loại đạo cụ nào mà con người làm có thể phát ra, mà là mờ mịt, thánh khiết, làn điệu không tồn tại trong người trần tục.Khiến người vừa nghe liền vui vẻ thoải mái, quên mất tất cả phiền não.
Cùng với nhạc khúc, từng cánh hoa trắng tinh từ giữa không trung bay xuống, trong đó một cánh rơi xuống giữa trán Tạ Tiểu Chu, có thể ngửi được hương thơm khó có thể hình dung.
Tạ Tiểu Chu không nhịn được mà thả lỏng.
Cậu cứ như đã quên mất mình tới đây làm gì, cũng quên mất mình là ai, chỉ muốn sa vào trong ánh sáng trắng nhu hòa này.
Lúc sắp mất ý thức, từ tận đáy lòng cậu nảy lên cảm giác kháng cự.
Không được.
Cậu không thể dừng ở chỗ này, còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.
Tạ Tiểu Chu bừng tỉnh, thấy Tóc ngắn nữ vẻ mặt cũng say mê, duỗi tay lắc lắc, khiến cô tỉnh lại.
Tóc ngắn nữ có chút nghi hoặc: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tạ Tiểu Chu đem ánh mắt dời đến chỗ truyền đến tiếng nhạc.
Ánh sáng và khúc nhạc đều là từ phía trên giáo đường, nơi đó trống rỗng xuất hiện một đám mây mềm mại trắng tinh, trong đó hiện ra một thân ảnh nữa trong suốt.
Xung quang thân ảnh kia được ánh sáng trắng lộng lẫy bao phủ, căn bản thấy không rõ bộ dáng của nó, nhưng từ đôi cánh sau lưng có thể nhận ra, đây hẳn là thiên sứ trong truyền thuyết.
Bất quá các khách quý đối thiên sứ ấn tượng thật sự không thể nói hảo, tóc ngắn nữ chỉ nhìn thoáng qua, liền thu hồi ánh mắt, nói: "Chạy nhanh đem cửa mở ra, chúng ta đi ra ngoài."
Tạ Tiểu Chu cầm lấy đồng thau chìa khóa, chìa khóa chạm cào khóa cửa, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Cậu ổn định tinh thần, đem chìa khóa nhắm ngay ổ khóa.
Chỉ là còn chưa cắm vào trong ổ khóa, liền nghe thấy âm thanh ôn nhu trống rỗng vang vọng toàn bộ cô nhi viện Phúc Âm: "Một đám dê con thành kính......" Nhưng cẩn thận phân biệt, vẫn có thể nghe ra được sự kiêu ngạo trong đó.
Tạ Tiểu Chu dừng động tác một chút, cho dù cách xa như vậy, cậu vẫn nghe được phía trong giáo đường truyền đến âm thanh khẩn cầu.
"Xin thần linh ban ân ——" vô số lời cầu nguyện hội tụ vào nhau, hình thành một câu như vậy.
Thiên sứ thoáng nhìn xuống.
Trong Giáo đường, tất cả mọi người thành kính mà cúi đầu, bọn họ kinh ngạc khi thiên sứ xuất hiện. Phải biết rằng, thánh linh tiết chỉ là một truyền thống, trước đó, chưa bao giờ từng có thần linh đáp lại bọn họ.
Chẳng lẽ, bọn họ là đứa con thần linh sủng ái sao? —— có người nghĩ như vậy.
Nhưng rất nhanh, bọn họ liền đánh mất ý niệm này.
Cũng không biết thiên sứ thấy cái gì, bầu trời vốn trong xanh bỗng nhiên âm trầm, gió mạnh thổi qua, thổi đến tất cả đều lung lay sắp đổ.
Lấy thể trọng hiện giờ của Tạ Tiểu Chu, trực tiếp bị gió thổi đến đứng không vững, chiếc chìa khóa trong tay rơi trên đất, cút đi hai vòng.
Lời nói của Thiên sứ như sét đánh cuồn cuộn: "Các ngươi thế nhưng dám xin thần linh ban ân? Một đám tội ác, nhân loại dơ bẩn, nếu không phải ta phát hiện, các ngươi còn muốn lừa gạt tới khi nào ——"
Kế tiếp đó là âm thanh sợ hãi: "Thần ơi, chúng con đã làm cái gì sai sao?"
Thiên sứ nói: "Bên trong các ngươi, có tội ác tồn tại."
Mọi người khó hiểu: "Tội ác?"
"Trên người ai mang theo tội ác?"
"Thần nha, chúng ta đều là tín đồ thành kính nhất......"
Tạ Tiểu Chu nghe được lời này, trong lòng căng thẳng.
Tội ác...... Còn không phải là Giáo phụ nhỏ sao?
Còn chưa nghĩ được quá nhiều, cậu liền cảm giác được lòng bàn tay chợt lạnh.
Tóc ngắn nữ nhặt lên chìa khóa đồng nhét vào trong tay cậu: "Mở cửa."
Tạ Tiểu Chu mới vừa cầm lấy chìa khóa, lại nghe thấy thiên sứ nói: "Tội ác, ở bên cạnh các ngươi. Hắn mê hoặc các ngươi, lừa gạt các ngươi, mà các ngươi thế nhưng không hề phát hiện, các ngươi cũng có tội!"
Không được.
Không thể cứ như vậy mà đi.
Tạ Tiểu Chu đem chìa khóa nhét cho Tóc ngắn nữ: "Cô ra ngoài trước đi, tôi phải về đây một chút."
Tóc ngắn nữ muốn giữ chặt Tạ Tiểu Chu, lại không thể ngăn cậu lại, chỉ có thể ở tại chỗ hét: "Cậu trở về làm gì?"
Tạ Tiểu Chu: "Tôi trở về...... Làm chuyện cần phải làm."
Tóc ngắn nữ: "Là vì đứa nhóc kia sao? Nó chỉ là một NPC trong tiết mục, không phải người, Tạ Tiểu Chu, cậu chẳng lẽ thật sự sinh ra tình cảm với một NPC sao?"
Không chỉ là vậy.
Hai mắt Tạ Tiểu Chu rất rõ ràng.
Này cũng không phải hành động tùy tiện, cũng không phải do tâm lsy nhất thời.
Cậu cảm thấy, có lẽ sau khi cứu Giáo phụ nhỏ, có thể thay đổi gì đó, cũng có thể khiến bọn họ hoàn thành quay chụp.
Nhưng đương nhiên, cũng có nhân tố khác tồn tại.
Tóc ngắn nữ thấy bóng dáng quả quyết của Tạ Tiểu Chu, cắn chặt răng nói: "Tôi ở chỗ này chờ cậu, nếu hai mươi phút sau cậu không về, tôi sẽ một mình rời đi."
Trong gió, truyền đến một tiếng "Đã biết".
Tóc ngắn nữ cầm chiếc chìa khóa dồng, đứng ở cửa, giữ vững một bước cuối cùng.
***
Trong giáo đường túc mục, lặng ngắt như tờ.
Tạ Tiểu Chu tông cửa mà nhập sau, nhìn thấy một màn này.
Một chùm tia sáng từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp mà dừng ở trung tâm giáo đường, bao phủ lên người Giáo phụ nhỏ.
Thánh quang chiếu rọi, tất cả tội ác không chỗ hiện hành.
Sắc mặt Giáo phụ nhỏ trắng bệch, mặt lộ vẻ đâu đớn.
Cùng với tiếng "rẹt rẹt" bỏng cháy.
Trên người Giáo phụ nhỏ xuất hiện thay đổi kỳ lạ, một cặp sừng dê đen nhánh từ trên trán hắn vươn ra, cùng lúc trong tròng mắt hiện lên một đôi trăng máu. Dưới thánh quang, quanh thân xuất hiện từng làn khói đen nhè nhẹ lơ lửng, ngăn cản ánh sáng này.
Thấy một màn như vậy, trong đám người ồn ào lên.
"Đây là...... Đây là ác ma."
"Chúa ơi, bên người chúng ta vậy mà tồn tại ác ma không chuyện ác nào không làm được."
"Nên làm sao bây giờ?"
Thiên sứ đưa ra câu trả lời, nó nhu hòa mà nói: "Giết hắn, cứu vớt tội nghiệt của các ngươi."
Lời này như câu dẫn những người khác, từng âm thanh vang lên.
"Giết hắn."
"Chúng ta không phải giết người, mà là —— diệt trừ tội ác!"
Giáo phụ nhỏ đã sớm lấy thống khổ làm thành thói quen, bình tĩnh mà ngẩng đầu lên, nhìn mọi người ngày xưa từ bi khiêm tốn, tất cả đều lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Một cảm xúc mờ mịt xuất hiện.
Hắn chưa từng làm hại kẻ nào.
Cho tới nay, đều dựa theo quy tắc dạy dỗ mà làm, kiềm chế chính mình, đè ép bản năng. Hắn cho rằng, như vậy là được rồi. Nhưng vì sao, những người này lại lộ ra vẻ mặt như thế với hắn.
Đó là căm ghét, uất hận còn có...... Giết chóc.
Đều là mặt trái cảm xúc không cho phép tồn tại.
Tại sao lại vậy?
Ngay lúc những người khác dõng dạc hùng hồn, từng bước ép sát, Tạ Tiểu Chu đột nhiên chui ra từ đám người, một tay túm lấy Giáo phụ nhỏ: "Đi theo tôi!"
Giáo phụ nhỏ lảo đảo một chút, không kịp tự hỏi, chỉ có thể bị động mà đi theo phía sau Tạ Tiểu Chu.
Một lúc lâu sau, những người khác mới phản ứng lại, tất cả đều đuổi theo.
Thiên sứ rất có phẩm vị mà nhìn một màn này.
Thực sự rất thú vị.
Nhân loại thiện cùng ác, cắm rễ với nhân loại ti tiện trong huyết mạch, vô pháp tiêu trừ, vô pháp khoan thứ.
***
Tạ Tiểu Chu không giải thích gì, chỉ là gắt gao mà nắm tay Giáo phụ nhỏ, chạy về phía cửa.
Nhanh, nhanh lên.
Chỉ cần qua đó, bọn họ liền có thể đi ra ngoài.
Khóe mắt Tạ Tiểu Chu thoáng nhìn vẻ mờ mịt vô thố trên mặt Giáo phụ nhỏ.
Có lẽ, đây là chuyện đã từng xảy ra trên người Giáo phụ nhỏ.
Cũng đã từng, không có người giúp hắn, cũng không có người đối đãi thật tốt với hắn.
Nhưng không sao, mấy thứ đó chỉ là đã từng thôi.
Hiện tại...... Cậu tuyệt đối sẽ không buông tay.
Một trận gió mạnh thổi qua, thổi tan sợi tóc trên trán Tạ Tiểu Chu, trong cặp mắt trong đen rõ ràng kia như có ánh sáng soi rọi.
Hai người đi tới cổng lớn.
Tạ Tiểu Chu áp xuống mùi máu tươi trong miệng, gọi lớn với Tóc ngắn nữ: "Mở cửa ——"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất