Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center
Chương 80: 《Thành Phố Nói Dối 》(2)
《Thành Phố Nói Dối 》 là loại chương trình chưa bao giờ quay qua, giai đoạn trước đã trải qua lượt tuyên truyền mạnh mẽ, khách mời biểu diễn không giới hạn bao gồm ảnh đế thâm niên, ti tiện nổi danh ăn trộm...... Những khách mời tự mang lưu lượng, một khi phát sóng, liền hot tới trăm vạn.
Khán giả tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, liền thấy một màn này.
[??? Củ lạc giòn tan?]
[Ha ha ha Chu Chu máu Châu Phi sắp cho hấp thụ ánh sáng.]
[Tôi cười chết, nếu ở trên người khách mời khác thật đúng là có thể trộm được một hai tấm SR, nhưng ở trên người Chu Chu...... Xin lỗi, Chu Chu của chúng tôi tổng cộng chỉ có một tấm SR, trộm không được!]
[Lúc này đây, ăn trộm sợ là muốn lật thuyền trong mương]
Ăn trộm là khách mời trung lão thâm niên trong 《 Tạp Kỹ Kinh Dị》, đã diễn qua mười loại tiết mục.
Sở dĩ có thể tồn tại đến bây giờ, là bởi vì hắn mỗi lần đều dựa vào năng lực "Ăn trộm", trộm thẻ thân phận của người khác. Thông thường đều có thể chôm được vài ba tấm thẻ SR hữu dụng, nhưng mà lần này......
Ăn trộm nhìn mười tấm thẻ N và R trong tay, gương mặt nhịn không được run rẩy: "......"
Tấm thẻ thân phận "Ăn trộm" này rất mạnh, nhưng là hạn chế cũng rất nhiều. Tỷ như, chỉ có thể từ trên người khách mời có khoảng cách gần nhất chôm đồ, mỗi lần quay chụp chỉ có thể dùng một lần.
Hiện tại hắn lãng phí cơ hội quý giá, trộm được mười tấm thẻ vô dụng phế vật.
Càng tức là, khách mời cách đó không xa còn đang khe khẽ nói nhỏ.
"Xem ăn trộm như vậy, chắc không phải là trộm được thẻ thân phận lợi hại gì đó rồi chứ?"
"Chắc chắn là vậy, ông nhìn hắn kìa, đã vui đến nói không nên lời rồi!"
Ăn trộm: "?"
Con mắt nào mấy người nhìn ra mặt hắn viết mấy chữ cao hứng?
Ăn trộm nhịn không được tự chứng minh trong sạch, cắn răng hô lớn: "Tôi một tấm hữu dụng cũng không trộm được, tất cả đều là thẻ R và thẻ N!"
Lều trại yên tĩnh một lát.
Sau đó lại vang lên giọng nói khác.
"Vốn dĩ tôi còn không quá chắc chắn, hiện tại cảm thấy hắn khẳng định là đã trộm được lợi hại thẻ SR!"
"Đúng vậy, nếu không giải thích như vậy làm gì? Có thể đi vào tiết mục này trong tay các khách mời đều sẽ có đến một hai tấm SR, sao lại không có được?"
"Cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi, đề phòng chúng ta đấy!"
Ăn trộm lần đầu tiên biết, vác đá tự nện chân mình lời này là có ý gì. Mặt hắn đỏ lên, lắc song sắt lồng sắt của mình, phát ra tiếng vang lách cách: "Cậu nhanh giải thích đi, tôi căn bản không trộm được thẻ SR! Trên người của cậu căn bản là không có thẻ SR!"
Tạ Tiểu Chu: Loại này chuyện mất mặt này, ai sẽ thừa nhận chứ?
Tạ Tiểu Chu một chút do dự cũngkhông có, lập tức mở ra hình thức diễn kịch.
Đầu tiên là vẻ mặt không thể tin tưởng, sau đó tức giận hiện lên, kích động vân vân tự, hoàn mỹ nói lên tâm tình người bị hại bị trộm đồ. Cậu đột nhiên đi tới phía trước, cánh tay từ khe hở song sắt xuyên ra ngoài, đôi mắt đỏ lên: "Cậu rõ ràng trộm tôi năm tấm SR! Nhanh trả lại cho tôi, nhanh lên! Cậu có phải muốn hại chết tôi không!?"
Ăn trộm: "?"
Hắn nhịn không được nhìn thoáng qua thẻ thân phận mình trộm được, xác nhận một chút.
Không sai mà, đều là thẻ N thẻ R, vẫn là cái loại phế nhất, gì mà nhiếp ảnh gia, học sinh, người phục vụ cấp thấp nhất của thẻ thân phận.
Nhưng khách mời bên cạnh không biết, bọn họ vừa nghe đến năm tấm thẻ SR, ánh mắt nhìn Tên trộm bắt đầu không đúng.
Tuy rằng không phải thẻ SR càng nhiều càng tốt, nhưng có được nhiều thẻ như vậy, liền đại biểu cho xác suất tồn tại cũng sẽ cao một chút.
Ăn trộm cảm nhận được ánh mắt bốn phía, cảm thấy hiện tại là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch: "A a a tôi trả thẻ cho cậu!"
Tạ Tiểu Chu tập trung nhìn kỹ, đánh rớt xấp thẻ thân phận trong tay ăn trộm, mấy tấm card trắng bóng tán loạn khắp nơi: "Đây không phải thẻ thân phận của tôi! Thẻ thân phận của tôi đều là SR!"
Ăn trộm: "???"
Đây là ăn cắp không thành, ngược lại bị ăn vạ sao?
[Ha ha ha ha kỹ thuật diễn của Chu Chu sao lại tốt như vậy]
[Chu Chu lão diễn viên, ngón cái.jpg]
[Ăn trộm lão bánh quẩy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc]
[Chu Chu vì che giấu bản chất tù Châu Phi có thể nói là hao tổn hết tâm huyết]
Ăn trộm cảm thấy chính mình rất uất ức.
Dĩ vãng hắn đều là thuộc về loại làm ác một phương, thích nhất là trộm thẻ thân phận của người khác, lại xem người khác vẻ mặt vô năng cuồng nộ.
Nhưng hiện tại cái người vô năng cuồng nộ kia biến thành chính hắn, hắn thế nào cũng không giải thích rõ ràng được, sinh ra một loại ức chế muốn hộc máu.
Còn may, loại đối thoại tra tấn người này không tiếp tục kéo dài.
Lều trại bên ngoài, truyền đến một trận vội vàng tiếng bước chân, nghe tới, như là từ nơi này tới.
Các khách mời lập tức thu lại tâm tình xem diễn, các khuôn mặt đều là vẻ phòng bị nhìn về phía cửa.
Không chờ đến bao lâu, một gã đàn ông trung niên vẻ mặt vui cười, bụng phệ đi đến. Dáng người gã thấp bé, trên mặt trét phấn trắng, thoạt nhìn khôi hài lại quỷ dị.
Bên cạnh có một tên đàn ông thân như gậy trúc, cúi đầu cúi người mà nói: "Tổng quản, những thứ này chính là hàng hóa vừa đến."
Đôi mắt Tổng quản nhỏ như hạt đậu, bị thịt mỡ chen đến nhìn không ra. Gã đánh giá người bị lồng sắt giam giữ, gật gật đầu: "Xem trọng, tất cả hàng hóa ngày mai đưa vào nội thành."
Tên đàn ông gậy trúc vội vàng gật đầu, nịnh nọt mà nói: "Tổng quản đại nhân, đoàn xiếc thú của chúng ta còn có màn biểu diễn khác, còn xin ngài đi xem xét thêm vài lần."
Tổng quản kiêu căng gật đầu.
Hai người liền rời khỏi lều trại.
Tạ Tiểu Chu dựa vào song sắt của lồng sắt, suy tư nội dung hai người nói chuyện.
Thành phố nói dối thuộc ngoại ô thành phố sao?
Nơi này là đoàn xiếc thú, mà các khách mời đều là hàng hóa, đưa bọn họ vào nội thành để chuẩn bị làm gì đó?
Tạ Tiểu Chu đang suy nghĩ, bên tai "Đinh" một tiếng, cậu cúi đầu mà nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Màn hình di động sáng lên.
Mặt trên nhảy ra một cái tiểu trình tự, biểu hiện số lượng tệ nói dối mỗi khách mời kiềm giữ.
Tạ Tiểu Chu cầm di động, chỉ thấy ngay từ đầu số lượng tệ nói dối vốn là 10, nháy mắt, con số đã thay đổi, biến thành 15 tệ.
Trong lòng cậu vừa động, nhấn vào màn hình.
【 chúc mừng ngài, ngài nói ra một thứ có thể xem như lời nói dối, thành công mà lừa gạt được năm người, thu hoạch 5 tệ nói dối 】
Tạ Tiểu Chu bất động thanh sắc mà nhìn qua khách mời ở đây.
Ngoại trừ ăn trộm, những lồng sắt khách còn nhốt lại năm vị khách mời, đúng lúc vừa vặn với thông báo bên trong.
Chẳng lẽ, chỉ cần nói dối hơn nữa thành công lừa gạt những người khác là có thể đạt được tệ nói dối sao?
Tạ Tiểu Chu không nhịn được nghĩ, này cũng quá mức với đơn giản.
Đang ——
Lúc này, một bên truyền đến một tiếng vang.
Trong đó một cái cửa lồng sắt bị đẩy đến một bên, một vị cường tráng tráng hán đi ra. Hắn đứng ở trên đất trống, vươn lưng giản cốt một chút: "Chổ tiêu nhân này, đúng là nghẹn khuất chết mất, tôi đi ra ngoài nhìn tình hình đây."
Nói xong, hắn liền xốc lên lều trại rèm cửa, đi ra ngoài.
Rèm cửa lắc lư một chút, xuất hiện một cái khe hở có thể nhìn ra bên ngoài.
Thấy có người rời khỏi nhà giam, những khách mời khác cũng có điều ý động.
Sau một lúc lâu, một nữ sinh dáng người tiểu xảo trực tiếp từ giữa khoảng cách của lồng sắt chui ra ngoài. Ăn trộm càng là gấp không chờ nổi mà rời khỏi chỗ này, miễn cho lại bị những người khác hiểu lầm.
Trong lúc nhất thời, trong lều trại chỉ còn lại có một nửa khách mời.
Các khách mời đưa ra lựa chọn bất đồng, là bởi vì trong lòng có tính toán không giống nhau. Khách mời tời đi là muốn ra ngoài tra xét tình huống của Thành phố nói dối một chút; mà khách mời ở lại, là tính toán đi theo an bài cốt truyện tiến vào nội thành.
Tạ Tiểu Chu nghĩ nghĩ, cũng quyết định trước rời khỏi cái lồng sắt này.
Bởi vì tiết mục quay chụp lần này là một tháng, mà mỗi ngày sống ở Thành phố nói dối đều phải tiêu hao mười tệ nói dối, rất không thích hợp một mặt mà bị động.
Vẫn là đi ra ngoài trước, nếu thực sự cần phải vào nội thành, đến lúc đó lại đi cũng tới kịp.
Tạ Tiểu Chu phân rõ điều cần chú ý, hiện tại thứ phải làm là rời khỏi lồng sắt trước.
Cửa lồng sắt là bị khóa chết, cậu đẩy đẩy, không chút sứt mẻ. Có thể thông qua chỉ có khoảng không gian nhỏ hẹp giữa hai song sắt, mà hiển nhiên, dựa vào thân thể nhân loại vốn không thể từ nơi này đi ra ngoài.
Cậu đành phải vào trong kho thẻ thân phận tìm xem có tấm card nào dùng tốt hay không. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vẫn là lựa chọn thẻ thân phận mèo Ragdoll cấp R mới nhận.
Sau khi sử dụng thẻ thân phận, một cảm giác trời đất quay cuồng nổi lên.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đến khi hơi chút thích ứng được xong, trợn mắt vừa thấy, toàn bộ thế giới trong mắt đều bị phóng đại.
"Meo ~" Tiếng mèo kêu mềm mại vang lên.
Một lát sau, Tạ Tiểu Chu mới phản ứng lại đây là từ trong miệng mình phát ra.
Cậu nâng tay lên, không, kia đã không phải tay, mà là móng vuốt trắng trẻo mềm mại, thịt lót hồng nhạt dễ dễ thương thương.
"Meo ——"
Tạ Tiểu Chu không có kinh nghiệm gì về việc biến thành mèo, không khống chế tốt bốn chân, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo. Thật vất vả học xong cách đi đường, cái đuôi lại không nghe sai sử.
Cái đuôi mèo nhiều lông lắc tới, xuất hiện ở trong tầm mắt của Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Làm sao bây giờ, muốn đuổi theo đuôi mình.
Không, không được, kiềm chế!
Tạ Tiểu Chu dùng móng trái chụp láy cái đuôi đang ngho nghoe rục rịch, bịch một cái thiếu chút nữa té lăn quay ra đất.
[a a a meo meo đáng yêu]
[muốn sờ]
[Ai có thể từ chối một con mèo đáng yêu như vậy đâu chứ?]
Lăn lộn trong chốc lát, Tạ Tiểu Chu rốt cuộc từ bên trong lồng sắt đi ra. Khe hở của lồng sắt đối với người mà nói là quá tiểu, nhưng đối với mèo mà nói lại có chút dư thừa.
Cậu uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy tới trên mặt đất, cái đuôi xoã tung trên mặt đất lắc một chút, ưu nhã mà đi ra lều trại.
Vì không bị những người khác phát hiện, Tạ Tiểu Chu cũng không có lập tức biến trở về hình thái con người, mà là tiếp tục giữ bề ngoài mèo Ragdoll, đi xuyên qua đoàn xiếc thú.
Bên ngoài còn có lều trại khác cùng loại như vậy.
Tạ Tiểu Chu lúc đi ngang qua một cái lều trại trong đó, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc. Lỗ tai cậu giật giật, phân biệt ra đây là vị tổng quản kia đang nói chuyện.
Bước chân cậu dừng lại, ỷ vào dáng người nhanh nhẹn, từ trong một góc chui vào.
Cái lều trại này hiện tại đang tiến hành biểu diễn xiếc thú.
Ở thời đại của Tạ Tiểu Chu, đoàn xiếc thú đều đã bị các loại món hàng ùn ùn không dứt khác đánh bại, nhưng cậu từng xem qua tác phẩm điện ảnh về đoàn xiếc thú, biết trong đoàn xiếc thú nội dung chủ yếu là động vật biểu diễn.
Nhưng hiện tại, ở trên đài tiến hành biểu diễn lại là nhân loại.
Chỉ thấy một con hổ giống người đứng thẳng bằng hai chân, trong tay cầm một cây roi, nặng nề mà ném lên trên mặt đất.
Bang ——
Thanh âm thanh thúy vang vọng toàn bộ lều trại.
Trên sân khấu, mấy cái cốt sấu như sài nhân loại sợ hãi mà run rẩy. Bọn họ người mặc da động vật bộ, giả trang thành bộ dáng lão hổ.
Dưới sự chỉ huy của lão hổ thật, một cái lại một cái chui qua vòng lửa.
Tạ Tiểu Chu ghé vào trong một góc, mắt mèo cừa tròn vừa to nhìn chăm chú vào một màn này, không tự giác mà liếm liếm móng vuốt.
Động vật làm người thuần thú.
Nhân loại ngược lại giả trang thành bộ dáng động vật tới biểu diễn.
Ở trong thành phố nói dối này, thân phận có cảm giác rất hỗn loạn.
Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu, không đi xem sân khấu đang biểu diễn, mà là nghiêm túc nghe tổng quản cùng ông chủ đoàn xiếc thú nói chuyện với nhau.
Ông chủ đoàn xiếc tựa hồ cực kỳ sợ hãi vị tổng quản này, trong giọng nói tràn đầy a dua nịnh hót: "Tổng quản đại nhân, danh ngạch tiến vào nội thành lần này ngài xem......"
Tổng quản đại nhân phất phất tay, cực kỳ không kiên nhẫn mà nói: "Không thương lượng, cho dù mi cống hiến nhiều vật phẩm tiêu hao như vậy, cũng không thể ngoài ý cho mi, nhiều nhất chỉ cho mi hai cái danh ngạch."
Cho dù là như vậy, ông chủ đoàn xiếc cũng một bộ vui mừng nói: "Cảm ơn tổng quản đại nhân......"
Tổng quản cùng ông chủ đoàn xiếc sau khi khách khí xong, ông chủ lại nhắc tới chuyện khác: "Đúng rồi, đoàn xiếc thú của chúng tôi lần này có cơ hội ở trước mặt Kẻ lừa đảo biểu diễn không?"
Nghe được ba chữ "Kẻ lừa đảo" này, Tạ Tiểu Chu lập tức dựng lỗ tai lên.
Nếu không đoán sai, Kẻ lừa đảo chính là BOSS trong tiết mục mặt.
Dựa theo tổ tiết mục cung cấp tin tức, biện pháp rời đi thành phố nói dối có hai loại, một cái là tích cóp đủ một trăm tệ nói dối, một cái khác chính là dùng một lời nói dối hoàn mỹ lừa gạt Kẻ lừa đảo.
Tạ Tiểu Chu muốn biết một ít tin tức về Kẻ lừa đảo.
Kẻ lừa đảo là một người thế nào?
Từ miệng lưỡi của ông chủ đoàn xiếc thú nhắc tới Kẻ lừa đảo có thể thấy được, gã là tôn kính lại sợ hãi, hiển nhiên không phải một người dễ ứng phó.
Nhưng Tạ Tiểu Chu còn không nghe được càng nhiều lời, liền nhìn đến một sợi dây lông xù xù rơi xuống trước mặt.
Đó là từ hạt châu, lông chim làm thành mặt dây, vừa động, còn sẽ phát ra tiếng chuông bạc.
Không có một con mèo nào có thể cự tuyệt dụ hoặc của thứ này.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Cậu hoàn toàn khống chế không được bản năng của mình, hướng về phía cái mặt dây này nhào tới.
Chỉ là không có bổ nhào vào mặt dây, trước đụng vào tạp vật bày một bên.
Đầu tiên là một cái ghế dựa cũ nát bị ném ở trên mặt đất, sau đó dẫn phát tới phản ứng dây chuyền, tạp vật liên tiếp đều ngã về phía sau, phát ra động tĩnh bùm bùm kịch liệt.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt trong lều trại đều tập trung ở nơi này.
Ở vạn chúng chú mục, một con mèo Ragdoll tuyết trắng vô tội mà liếm liếm móng vuốt.
Mèo con có thể có ý xấu chứ?
Cậu chỉ là muốn bắt cái món đồ chơi lông nhung kia mà thôi.
Ông chủ đoàn xiếc thú cả giận nói: "Bắt lấy nó!"
Những người ở trên sân khấu biểu diễn vọt xuống dưới, muốn bắt lấy Tạ Tiểu Chu.
Biến thành mèo Tạ Tiểu Chu dáng người nhanh nhẹn, ở trong lều trại nhảy nhót lung tung, tránh thoát những người đó đuổi bắt, tìm đúng cơ hội hóa thành một đám ánh sáng trắng, xông ra ngoài.
Phía sau là tiếng ông chủ đoàn xiếc thú nói chuyện: "Đây không phải đoàn xiếc thú của chúng tôi! Đúng rồi, những hàng hóa đó, mau đi xem những hàng hóa đó đi!"
Tạ Tiểu Chu ở trong đoàn xiếc thú chạy trốn, nhìn một đám lều trại đều có người đi ra. Có thoạt nhìn như là người, lại như là lai nhân thú, trên người có loại hình thái của thú.
Một bộ phận người bước chân vội vàng, đuổi hướng về phía lều trại của các khách mời, có một bộ phận hướng tới chỗ Tạ Tiểu Chu bao vây ép sát.
Tạ Tiểu Chu không dám trở về, chỉ có thể liều mạng hướng phía ngoài chạy đi. Hoảng không chọn lộ, cậu không biết là chọn hướng gì, ánh sáng chung quanh càng ngày càng sáng, có thể thấy lều trại cũng càng ngày càng ít.
Cuối cùng, cậu phát lực, trên mặt đất lăn một vòng, thoát khỏi phạm vi của đoàn xiếc thú.
Những người đó không có đuổi theo.
Động tác của hình dáng mèo con linh hoạt, sức bật cũng rất mạnh, nhưng thật sự không thể kéo dài.
Mới chạy có chút, bốn chân Tạ Tiểu Chu đã nhũn ra, cậu cũng lười biến trở về thành người, cứ như vậy ghé vào trong một góc nghĩ ngơi.
Từ mặt trái xem, lông trên người cậu mềm mà dày, như một đống bông mềm, muốn làm người hung hăng sờ một phen.
Tạ Tiểu Chu chân trước khuất ở trước mặt, cái cằm lông xù xù đặt ở trên, làm thành tư thế ấp trứng.
Cặp mắt to kia ngập nước đánh giá bốn phía.
Thành phố nói dối kiến trúc có chút kỳ quái.
Giống như có tên nhóc nào đó dùng bút màu vẽ lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, tràn ngập cảm giác không khoẻ, nhìn kỹ, còn có một ít quỷ dị.
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu lên.
Phía trên không trung xanh thẳm, mây trắng trôi nổi, ánh nắng tươi sáng.
Chỉ là mây trắng này làm bằng giấy, mặt trời cũng là dùng bút vẽ màu cam có lệ mà vẽ một cái lốc xoáy.
[Tiết mục này còn rất giống phim hoạt hình.]
[Không nghĩ tới một ngày kia tôi còn có thể ở trong trong tiết mục này hút miêu, tổ tiết mục, còn có kinh hỉ gì mà trẫm không biết chứ hả!]
[Chậc, tôi lại không phải tới xem bán manh, có chút cảm giác mạo hiểm kích thích không vậy?]
Tạ Tiểu Chu nghỉ ngơi trong chốc lát, đang muốn đứng lên hủy bỏ tác dụng thẻ thân phận, chỉ là còn chưa kịp hành động, thân thể liền không tự chủ được mà bay lên trời.
Tạ Tiểu Chu: "Méo?"
Chuyện như nào?
Tạ Tiểu Chu bị bắt xoay người, đối diện với cái bản mặt phóng đại—— không phải nói gương mặt này khó coi, chỉ là ở trong tầm nhìn của mèo, nhân loại này có chút kỳ quái.
"Mèo con đáng yêu." Người kia phảng phất không có lúc nào là không cười, lúc nói chuyện khóe môi đều vẫn duy trì độ cung, "Mòe con là từ đâu tới nha."
Nói, ngón tay thon dài trắng nõn từ Tạ Tiểu Chu phần lưng vuốt qua đi.
Tạ Tiểu Chu không quá thích loại cảm giác này, thân thể theo bản năng muốn phản kháng, mà lý trí lại làm cậu kiềm chế lại.
Cậu cảm giác được nguy hiểm.
Bản năng của động vật nhạy bén nhất, có thể nhận thấy được mùi hiểm trên người người này.
Người này ôm Tạ Tiểu Chu, ôn nhu mà nhẹ nhàng chậm chạp mà gãi cằm cho cậu: "Ừm? Nhóc là từ đâu tới?"
Tuy rằng Tạ Tiểu Chu cảm giác được nguy hiểm, nhưng thật sự là bị sờ đến quá thoải mái, nhịn không được ghé vào trong khuỷu tay người kia, phát ra thanh âm lộc cộc lộc cộc.
"Thật đáng yêu." Người kia bế lên Tạ Tiểu Chu, giơ lên vị trí cùng mình đối diện.
Tạ Tiểu Chu lúc này mới thấy rõ mặt người này.
Đây là một thanh niên.
Thoạt nhìn hẳn là lớn lên rất cao, tóc là màu đỏ, giống như một đốm lửa đang thiêu đốt. Màu sắc thiên tông nóng này không hợp với người bình thường, nhưng hắn lại có một loại đặc thù khí chất, đem màu đỏ này sinh sôi mà đè thành phông nền.
Thanh niên đang cười.
Khóe môi hắn, còn có cặp mắt vàng kia, đều đang biểu đạt nghĩa "Cười" này. Nhưng càng là như thế, càng làm người cảm thấy có chút giả dối.
Tạ Tiểu Chu cái đuôi không tự chủ được mà nhếch lên, đây là biểu hiện phòng bị.
Còn hảo, thanh niên cũng không có đối Tạ Tiểu Chu làm cái gì, chỉ là ôm hắn, đi ra này quảng trường.
[Đệt, giá trị nhan sắc này.]
[bình tĩnh phân tích, từ giá trị nhan sắc này mà xét, này không thể là pháo hôi đi?]
[Tôi cảm thấy hẳn là cấp bậc BOSS!]
[ lần công lược này chẳng lẽ sẽ cực kỳ đơn giản sao?]
[tỷ muội phía trước dựa đâu mà nói vậy.]
[ai có thể từ chối một con mèo vô tội đâu!]
Từ đầu hẻm yên lặng đi ra ngoài, bên ngoài dần dần ồn ào náo nhiệt.
Tạ Tiểu Chu lay ống tay áo thanh niên, duỗi cổ nhìn về phía bên ngoài.
Từ phía ngoài, thành phố nói dối tựa như đồng thoại nhạc viên.
Cô gái nhỏ trang điểm thành mũ đỏ mang theo rổ đi qua, phía sau nàng là bà ngoại sói đi theo; cây nấm nhỏ đủ mọi màu sắc nhảy nhót, còn hát bài ca êm tai dễ nghe; còn có con ngựa trắng kéo xe ngựa bí đỏ......
Hết thảy thoạt nhìn đều hài hòa ấm áp như vậy.
Chỉ là sau khi thanh niên ôm Tạ Tiểu Chu đi qua, tât cả hết thảy đều đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Vách tường được sơn đỉ mọi màu sắc chảy ra vết máu nho nhỏ, giống như tên, ở đây hết thảy đều là nói dối giả tạo.
***
Thanh niên dừng lại trước một cái suối phun, hắn đem Tạ Tiểu Chu đặt ở phía trên.
Tạ Tiểu Chu sau này rụt rụt, lại cũng không dám trực tiếp chạy.
Thanh niên vươn một ngón tay, để ở trán Tạ Tiểu Chu, ngữ điệu nhẹ nhàng mà nói: "Nhóc đã là một con mèo đi lạc, không bằng liền đi theo ta đi."
Toàn thân Tạ Tiểu Chu đều viết vẻ kháng cự.
Thanh niên cười tủm tỉm mà sờ soạng Tạ Tiểu Chu một phen, nói: "Đã định rồi nhé, ta đi mua đồ, mua xong liền mang ngươi về, ở chỗ này chờ ta nha." Hắn lại từ trong túi móc ra một thứ, đặt ở trước móng vuốt của mèo, "Giúp ta trông giữ thứ này một chút, cảm ơn nè."
Sau khi nói xong, thanh niên liền đi rồi.
Thoạt nhìn cũng không sợ Tạ Tiểu Chu chạy đi.
Tạ Tiểu Chu vốn là muốn chạy đi, nhưng nghĩ lại thì, cậu đối thành phố nói dối là hai mắt một bôi đen, cũng không biết nên đi đâu tìm hiểu tin tức, tạm thời đi theo dân địa phương thì vẫn tiện một chút. Tên dân địa phương này thoạt nhìn có chút nguy hiểm, nhưng trên thực tế cũng không có muốn làm hại cậu.
Vì thế, cậu lại lùi về bày ra vẻ jiojio, ngoan ngoãn mà ghé vào tại chỗ. Cậu nhìn thoáng qua đồ vật thanh niên để lại.
Đó là một mảnh lá cây.
Lá cây còn tản ra hơi thở cổ quái lại khó ngửi.
Tạ Tiểu Chu chán ghét mà vươn người, giữ một khoảng cách.
Thanh niên nói, đi mua một chút đồ liền trở về.
Tạ Tiểu Chu cho rằng sẽ rất nhanh, kết quả nét vẽ mặt trời trên đỉnh đầu di động hướng phía tây, đều còn không thấy thanh niên trở về.
Nhưng thanh niên đều để lại đồ vật bảo cậu trông giữ, hẳn là sẽ không không trở lại đi?
Tạ Tiểu Chu thử lay phiến lá cây kia một chút.
Đột nhiên, hắn nghe thấy được một trận trầm trọng tiếng bước chân.
Sau khi biến thành mèo, thính giác Tạ Tiểu Chu trở nên càng thêm nhạy bén, cậu không chút nào lao lực mà phân biệt ra hương thanh âm truyền đến, quay đầu nhìn qua.
Ở dưới bóng cây đa cao lớn, một đám bùn lầy bò ra, hướng tới bên này mấp máy. Một bên mấp máy, còn có từng khối bùn tản ra vị tanh tưởi rơi xuống trên mặt đất.
Trên người nó có một cái lốc xoáy, bùn lầy không ngừng chuyển động bên trong, lộ ra một gương mặt nhân loại.
Lông trên người Tạ Tiểu Chu nháy mắt thẳng đứng, cậu không chút do dự, ngậm lên lá cây thanh niên để lại liền chạy.
Chẳng qua, mặc kệ cậu chạy đến nơi nào, quái bùn lầy đều theo đuổi không bỏ.
Bùn lầy thoạt nhìn thân thể khổng lồ, nhưng động tác cũng không chậm, càng khủng bố chính là, trên người nó rơi xuống bùn lại hình thành quái bùn lầy mới, từ bốn phương tám hướng chen chúc lại đây.
Tạ Tiểu Chu nhảy lên chỗ cao, muốn né tránh tầm mắt bùn lầy quái.
Cũng không biết như thế nào, mặc kệ cậu trốn đến chỗ nào ẩn nấp, quái bùn lầy đều có thể tìm tới. Thật giống như là trên người cậu có đồ vật chỉ dẫn phương hướng vậy.
Từ từ......
Tạ Tiểu Chu nhả thứ trong miệng ra, một mảnh lá cây rơi xuống ở trên mặt đất. Đây là thanh niên để lại cho cậu.
【 Thật đáng tiếc, ngài bị một lời nói dối thấp khém lừa gạt, khấu trừ 1 tệ nói dối 】
Tạ Tiểu Chu ánh mắt phức tạp —— Cậu vậy nhưng bị lừa.
Đây là thành phố nói dối sao, cũng thật là có đủ buồn cười đó.
- -----------DFY--------------
Khán giả tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, liền thấy một màn này.
[??? Củ lạc giòn tan?]
[Ha ha ha Chu Chu máu Châu Phi sắp cho hấp thụ ánh sáng.]
[Tôi cười chết, nếu ở trên người khách mời khác thật đúng là có thể trộm được một hai tấm SR, nhưng ở trên người Chu Chu...... Xin lỗi, Chu Chu của chúng tôi tổng cộng chỉ có một tấm SR, trộm không được!]
[Lúc này đây, ăn trộm sợ là muốn lật thuyền trong mương]
Ăn trộm là khách mời trung lão thâm niên trong 《 Tạp Kỹ Kinh Dị》, đã diễn qua mười loại tiết mục.
Sở dĩ có thể tồn tại đến bây giờ, là bởi vì hắn mỗi lần đều dựa vào năng lực "Ăn trộm", trộm thẻ thân phận của người khác. Thông thường đều có thể chôm được vài ba tấm thẻ SR hữu dụng, nhưng mà lần này......
Ăn trộm nhìn mười tấm thẻ N và R trong tay, gương mặt nhịn không được run rẩy: "......"
Tấm thẻ thân phận "Ăn trộm" này rất mạnh, nhưng là hạn chế cũng rất nhiều. Tỷ như, chỉ có thể từ trên người khách mời có khoảng cách gần nhất chôm đồ, mỗi lần quay chụp chỉ có thể dùng một lần.
Hiện tại hắn lãng phí cơ hội quý giá, trộm được mười tấm thẻ vô dụng phế vật.
Càng tức là, khách mời cách đó không xa còn đang khe khẽ nói nhỏ.
"Xem ăn trộm như vậy, chắc không phải là trộm được thẻ thân phận lợi hại gì đó rồi chứ?"
"Chắc chắn là vậy, ông nhìn hắn kìa, đã vui đến nói không nên lời rồi!"
Ăn trộm: "?"
Con mắt nào mấy người nhìn ra mặt hắn viết mấy chữ cao hứng?
Ăn trộm nhịn không được tự chứng minh trong sạch, cắn răng hô lớn: "Tôi một tấm hữu dụng cũng không trộm được, tất cả đều là thẻ R và thẻ N!"
Lều trại yên tĩnh một lát.
Sau đó lại vang lên giọng nói khác.
"Vốn dĩ tôi còn không quá chắc chắn, hiện tại cảm thấy hắn khẳng định là đã trộm được lợi hại thẻ SR!"
"Đúng vậy, nếu không giải thích như vậy làm gì? Có thể đi vào tiết mục này trong tay các khách mời đều sẽ có đến một hai tấm SR, sao lại không có được?"
"Cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi, đề phòng chúng ta đấy!"
Ăn trộm lần đầu tiên biết, vác đá tự nện chân mình lời này là có ý gì. Mặt hắn đỏ lên, lắc song sắt lồng sắt của mình, phát ra tiếng vang lách cách: "Cậu nhanh giải thích đi, tôi căn bản không trộm được thẻ SR! Trên người của cậu căn bản là không có thẻ SR!"
Tạ Tiểu Chu: Loại này chuyện mất mặt này, ai sẽ thừa nhận chứ?
Tạ Tiểu Chu một chút do dự cũngkhông có, lập tức mở ra hình thức diễn kịch.
Đầu tiên là vẻ mặt không thể tin tưởng, sau đó tức giận hiện lên, kích động vân vân tự, hoàn mỹ nói lên tâm tình người bị hại bị trộm đồ. Cậu đột nhiên đi tới phía trước, cánh tay từ khe hở song sắt xuyên ra ngoài, đôi mắt đỏ lên: "Cậu rõ ràng trộm tôi năm tấm SR! Nhanh trả lại cho tôi, nhanh lên! Cậu có phải muốn hại chết tôi không!?"
Ăn trộm: "?"
Hắn nhịn không được nhìn thoáng qua thẻ thân phận mình trộm được, xác nhận một chút.
Không sai mà, đều là thẻ N thẻ R, vẫn là cái loại phế nhất, gì mà nhiếp ảnh gia, học sinh, người phục vụ cấp thấp nhất của thẻ thân phận.
Nhưng khách mời bên cạnh không biết, bọn họ vừa nghe đến năm tấm thẻ SR, ánh mắt nhìn Tên trộm bắt đầu không đúng.
Tuy rằng không phải thẻ SR càng nhiều càng tốt, nhưng có được nhiều thẻ như vậy, liền đại biểu cho xác suất tồn tại cũng sẽ cao một chút.
Ăn trộm cảm nhận được ánh mắt bốn phía, cảm thấy hiện tại là nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch: "A a a tôi trả thẻ cho cậu!"
Tạ Tiểu Chu tập trung nhìn kỹ, đánh rớt xấp thẻ thân phận trong tay ăn trộm, mấy tấm card trắng bóng tán loạn khắp nơi: "Đây không phải thẻ thân phận của tôi! Thẻ thân phận của tôi đều là SR!"
Ăn trộm: "???"
Đây là ăn cắp không thành, ngược lại bị ăn vạ sao?
[Ha ha ha ha kỹ thuật diễn của Chu Chu sao lại tốt như vậy]
[Chu Chu lão diễn viên, ngón cái.jpg]
[Ăn trộm lão bánh quẩy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc]
[Chu Chu vì che giấu bản chất tù Châu Phi có thể nói là hao tổn hết tâm huyết]
Ăn trộm cảm thấy chính mình rất uất ức.
Dĩ vãng hắn đều là thuộc về loại làm ác một phương, thích nhất là trộm thẻ thân phận của người khác, lại xem người khác vẻ mặt vô năng cuồng nộ.
Nhưng hiện tại cái người vô năng cuồng nộ kia biến thành chính hắn, hắn thế nào cũng không giải thích rõ ràng được, sinh ra một loại ức chế muốn hộc máu.
Còn may, loại đối thoại tra tấn người này không tiếp tục kéo dài.
Lều trại bên ngoài, truyền đến một trận vội vàng tiếng bước chân, nghe tới, như là từ nơi này tới.
Các khách mời lập tức thu lại tâm tình xem diễn, các khuôn mặt đều là vẻ phòng bị nhìn về phía cửa.
Không chờ đến bao lâu, một gã đàn ông trung niên vẻ mặt vui cười, bụng phệ đi đến. Dáng người gã thấp bé, trên mặt trét phấn trắng, thoạt nhìn khôi hài lại quỷ dị.
Bên cạnh có một tên đàn ông thân như gậy trúc, cúi đầu cúi người mà nói: "Tổng quản, những thứ này chính là hàng hóa vừa đến."
Đôi mắt Tổng quản nhỏ như hạt đậu, bị thịt mỡ chen đến nhìn không ra. Gã đánh giá người bị lồng sắt giam giữ, gật gật đầu: "Xem trọng, tất cả hàng hóa ngày mai đưa vào nội thành."
Tên đàn ông gậy trúc vội vàng gật đầu, nịnh nọt mà nói: "Tổng quản đại nhân, đoàn xiếc thú của chúng ta còn có màn biểu diễn khác, còn xin ngài đi xem xét thêm vài lần."
Tổng quản kiêu căng gật đầu.
Hai người liền rời khỏi lều trại.
Tạ Tiểu Chu dựa vào song sắt của lồng sắt, suy tư nội dung hai người nói chuyện.
Thành phố nói dối thuộc ngoại ô thành phố sao?
Nơi này là đoàn xiếc thú, mà các khách mời đều là hàng hóa, đưa bọn họ vào nội thành để chuẩn bị làm gì đó?
Tạ Tiểu Chu đang suy nghĩ, bên tai "Đinh" một tiếng, cậu cúi đầu mà nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Màn hình di động sáng lên.
Mặt trên nhảy ra một cái tiểu trình tự, biểu hiện số lượng tệ nói dối mỗi khách mời kiềm giữ.
Tạ Tiểu Chu cầm di động, chỉ thấy ngay từ đầu số lượng tệ nói dối vốn là 10, nháy mắt, con số đã thay đổi, biến thành 15 tệ.
Trong lòng cậu vừa động, nhấn vào màn hình.
【 chúc mừng ngài, ngài nói ra một thứ có thể xem như lời nói dối, thành công mà lừa gạt được năm người, thu hoạch 5 tệ nói dối 】
Tạ Tiểu Chu bất động thanh sắc mà nhìn qua khách mời ở đây.
Ngoại trừ ăn trộm, những lồng sắt khách còn nhốt lại năm vị khách mời, đúng lúc vừa vặn với thông báo bên trong.
Chẳng lẽ, chỉ cần nói dối hơn nữa thành công lừa gạt những người khác là có thể đạt được tệ nói dối sao?
Tạ Tiểu Chu không nhịn được nghĩ, này cũng quá mức với đơn giản.
Đang ——
Lúc này, một bên truyền đến một tiếng vang.
Trong đó một cái cửa lồng sắt bị đẩy đến một bên, một vị cường tráng tráng hán đi ra. Hắn đứng ở trên đất trống, vươn lưng giản cốt một chút: "Chổ tiêu nhân này, đúng là nghẹn khuất chết mất, tôi đi ra ngoài nhìn tình hình đây."
Nói xong, hắn liền xốc lên lều trại rèm cửa, đi ra ngoài.
Rèm cửa lắc lư một chút, xuất hiện một cái khe hở có thể nhìn ra bên ngoài.
Thấy có người rời khỏi nhà giam, những khách mời khác cũng có điều ý động.
Sau một lúc lâu, một nữ sinh dáng người tiểu xảo trực tiếp từ giữa khoảng cách của lồng sắt chui ra ngoài. Ăn trộm càng là gấp không chờ nổi mà rời khỏi chỗ này, miễn cho lại bị những người khác hiểu lầm.
Trong lúc nhất thời, trong lều trại chỉ còn lại có một nửa khách mời.
Các khách mời đưa ra lựa chọn bất đồng, là bởi vì trong lòng có tính toán không giống nhau. Khách mời tời đi là muốn ra ngoài tra xét tình huống của Thành phố nói dối một chút; mà khách mời ở lại, là tính toán đi theo an bài cốt truyện tiến vào nội thành.
Tạ Tiểu Chu nghĩ nghĩ, cũng quyết định trước rời khỏi cái lồng sắt này.
Bởi vì tiết mục quay chụp lần này là một tháng, mà mỗi ngày sống ở Thành phố nói dối đều phải tiêu hao mười tệ nói dối, rất không thích hợp một mặt mà bị động.
Vẫn là đi ra ngoài trước, nếu thực sự cần phải vào nội thành, đến lúc đó lại đi cũng tới kịp.
Tạ Tiểu Chu phân rõ điều cần chú ý, hiện tại thứ phải làm là rời khỏi lồng sắt trước.
Cửa lồng sắt là bị khóa chết, cậu đẩy đẩy, không chút sứt mẻ. Có thể thông qua chỉ có khoảng không gian nhỏ hẹp giữa hai song sắt, mà hiển nhiên, dựa vào thân thể nhân loại vốn không thể từ nơi này đi ra ngoài.
Cậu đành phải vào trong kho thẻ thân phận tìm xem có tấm card nào dùng tốt hay không. Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng vẫn là lựa chọn thẻ thân phận mèo Ragdoll cấp R mới nhận.
Sau khi sử dụng thẻ thân phận, một cảm giác trời đất quay cuồng nổi lên.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đến khi hơi chút thích ứng được xong, trợn mắt vừa thấy, toàn bộ thế giới trong mắt đều bị phóng đại.
"Meo ~" Tiếng mèo kêu mềm mại vang lên.
Một lát sau, Tạ Tiểu Chu mới phản ứng lại đây là từ trong miệng mình phát ra.
Cậu nâng tay lên, không, kia đã không phải tay, mà là móng vuốt trắng trẻo mềm mại, thịt lót hồng nhạt dễ dễ thương thương.
"Meo ——"
Tạ Tiểu Chu không có kinh nghiệm gì về việc biến thành mèo, không khống chế tốt bốn chân, đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo. Thật vất vả học xong cách đi đường, cái đuôi lại không nghe sai sử.
Cái đuôi mèo nhiều lông lắc tới, xuất hiện ở trong tầm mắt của Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Làm sao bây giờ, muốn đuổi theo đuôi mình.
Không, không được, kiềm chế!
Tạ Tiểu Chu dùng móng trái chụp láy cái đuôi đang ngho nghoe rục rịch, bịch một cái thiếu chút nữa té lăn quay ra đất.
[a a a meo meo đáng yêu]
[muốn sờ]
[Ai có thể từ chối một con mèo đáng yêu như vậy đâu chứ?]
Lăn lộn trong chốc lát, Tạ Tiểu Chu rốt cuộc từ bên trong lồng sắt đi ra. Khe hở của lồng sắt đối với người mà nói là quá tiểu, nhưng đối với mèo mà nói lại có chút dư thừa.
Cậu uyển chuyển nhẹ nhàng mà nhảy tới trên mặt đất, cái đuôi xoã tung trên mặt đất lắc một chút, ưu nhã mà đi ra lều trại.
Vì không bị những người khác phát hiện, Tạ Tiểu Chu cũng không có lập tức biến trở về hình thái con người, mà là tiếp tục giữ bề ngoài mèo Ragdoll, đi xuyên qua đoàn xiếc thú.
Bên ngoài còn có lều trại khác cùng loại như vậy.
Tạ Tiểu Chu lúc đi ngang qua một cái lều trại trong đó, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến thanh âm quen thuộc. Lỗ tai cậu giật giật, phân biệt ra đây là vị tổng quản kia đang nói chuyện.
Bước chân cậu dừng lại, ỷ vào dáng người nhanh nhẹn, từ trong một góc chui vào.
Cái lều trại này hiện tại đang tiến hành biểu diễn xiếc thú.
Ở thời đại của Tạ Tiểu Chu, đoàn xiếc thú đều đã bị các loại món hàng ùn ùn không dứt khác đánh bại, nhưng cậu từng xem qua tác phẩm điện ảnh về đoàn xiếc thú, biết trong đoàn xiếc thú nội dung chủ yếu là động vật biểu diễn.
Nhưng hiện tại, ở trên đài tiến hành biểu diễn lại là nhân loại.
Chỉ thấy một con hổ giống người đứng thẳng bằng hai chân, trong tay cầm một cây roi, nặng nề mà ném lên trên mặt đất.
Bang ——
Thanh âm thanh thúy vang vọng toàn bộ lều trại.
Trên sân khấu, mấy cái cốt sấu như sài nhân loại sợ hãi mà run rẩy. Bọn họ người mặc da động vật bộ, giả trang thành bộ dáng lão hổ.
Dưới sự chỉ huy của lão hổ thật, một cái lại một cái chui qua vòng lửa.
Tạ Tiểu Chu ghé vào trong một góc, mắt mèo cừa tròn vừa to nhìn chăm chú vào một màn này, không tự giác mà liếm liếm móng vuốt.
Động vật làm người thuần thú.
Nhân loại ngược lại giả trang thành bộ dáng động vật tới biểu diễn.
Ở trong thành phố nói dối này, thân phận có cảm giác rất hỗn loạn.
Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu, không đi xem sân khấu đang biểu diễn, mà là nghiêm túc nghe tổng quản cùng ông chủ đoàn xiếc thú nói chuyện với nhau.
Ông chủ đoàn xiếc tựa hồ cực kỳ sợ hãi vị tổng quản này, trong giọng nói tràn đầy a dua nịnh hót: "Tổng quản đại nhân, danh ngạch tiến vào nội thành lần này ngài xem......"
Tổng quản đại nhân phất phất tay, cực kỳ không kiên nhẫn mà nói: "Không thương lượng, cho dù mi cống hiến nhiều vật phẩm tiêu hao như vậy, cũng không thể ngoài ý cho mi, nhiều nhất chỉ cho mi hai cái danh ngạch."
Cho dù là như vậy, ông chủ đoàn xiếc cũng một bộ vui mừng nói: "Cảm ơn tổng quản đại nhân......"
Tổng quản cùng ông chủ đoàn xiếc sau khi khách khí xong, ông chủ lại nhắc tới chuyện khác: "Đúng rồi, đoàn xiếc thú của chúng tôi lần này có cơ hội ở trước mặt Kẻ lừa đảo biểu diễn không?"
Nghe được ba chữ "Kẻ lừa đảo" này, Tạ Tiểu Chu lập tức dựng lỗ tai lên.
Nếu không đoán sai, Kẻ lừa đảo chính là BOSS trong tiết mục mặt.
Dựa theo tổ tiết mục cung cấp tin tức, biện pháp rời đi thành phố nói dối có hai loại, một cái là tích cóp đủ một trăm tệ nói dối, một cái khác chính là dùng một lời nói dối hoàn mỹ lừa gạt Kẻ lừa đảo.
Tạ Tiểu Chu muốn biết một ít tin tức về Kẻ lừa đảo.
Kẻ lừa đảo là một người thế nào?
Từ miệng lưỡi của ông chủ đoàn xiếc thú nhắc tới Kẻ lừa đảo có thể thấy được, gã là tôn kính lại sợ hãi, hiển nhiên không phải một người dễ ứng phó.
Nhưng Tạ Tiểu Chu còn không nghe được càng nhiều lời, liền nhìn đến một sợi dây lông xù xù rơi xuống trước mặt.
Đó là từ hạt châu, lông chim làm thành mặt dây, vừa động, còn sẽ phát ra tiếng chuông bạc.
Không có một con mèo nào có thể cự tuyệt dụ hoặc của thứ này.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Cậu hoàn toàn khống chế không được bản năng của mình, hướng về phía cái mặt dây này nhào tới.
Chỉ là không có bổ nhào vào mặt dây, trước đụng vào tạp vật bày một bên.
Đầu tiên là một cái ghế dựa cũ nát bị ném ở trên mặt đất, sau đó dẫn phát tới phản ứng dây chuyền, tạp vật liên tiếp đều ngã về phía sau, phát ra động tĩnh bùm bùm kịch liệt.
Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt trong lều trại đều tập trung ở nơi này.
Ở vạn chúng chú mục, một con mèo Ragdoll tuyết trắng vô tội mà liếm liếm móng vuốt.
Mèo con có thể có ý xấu chứ?
Cậu chỉ là muốn bắt cái món đồ chơi lông nhung kia mà thôi.
Ông chủ đoàn xiếc thú cả giận nói: "Bắt lấy nó!"
Những người ở trên sân khấu biểu diễn vọt xuống dưới, muốn bắt lấy Tạ Tiểu Chu.
Biến thành mèo Tạ Tiểu Chu dáng người nhanh nhẹn, ở trong lều trại nhảy nhót lung tung, tránh thoát những người đó đuổi bắt, tìm đúng cơ hội hóa thành một đám ánh sáng trắng, xông ra ngoài.
Phía sau là tiếng ông chủ đoàn xiếc thú nói chuyện: "Đây không phải đoàn xiếc thú của chúng tôi! Đúng rồi, những hàng hóa đó, mau đi xem những hàng hóa đó đi!"
Tạ Tiểu Chu ở trong đoàn xiếc thú chạy trốn, nhìn một đám lều trại đều có người đi ra. Có thoạt nhìn như là người, lại như là lai nhân thú, trên người có loại hình thái của thú.
Một bộ phận người bước chân vội vàng, đuổi hướng về phía lều trại của các khách mời, có một bộ phận hướng tới chỗ Tạ Tiểu Chu bao vây ép sát.
Tạ Tiểu Chu không dám trở về, chỉ có thể liều mạng hướng phía ngoài chạy đi. Hoảng không chọn lộ, cậu không biết là chọn hướng gì, ánh sáng chung quanh càng ngày càng sáng, có thể thấy lều trại cũng càng ngày càng ít.
Cuối cùng, cậu phát lực, trên mặt đất lăn một vòng, thoát khỏi phạm vi của đoàn xiếc thú.
Những người đó không có đuổi theo.
Động tác của hình dáng mèo con linh hoạt, sức bật cũng rất mạnh, nhưng thật sự không thể kéo dài.
Mới chạy có chút, bốn chân Tạ Tiểu Chu đã nhũn ra, cậu cũng lười biến trở về thành người, cứ như vậy ghé vào trong một góc nghĩ ngơi.
Từ mặt trái xem, lông trên người cậu mềm mà dày, như một đống bông mềm, muốn làm người hung hăng sờ một phen.
Tạ Tiểu Chu chân trước khuất ở trước mặt, cái cằm lông xù xù đặt ở trên, làm thành tư thế ấp trứng.
Cặp mắt to kia ngập nước đánh giá bốn phía.
Thành phố nói dối kiến trúc có chút kỳ quái.
Giống như có tên nhóc nào đó dùng bút màu vẽ lên, xiêu xiêu vẹo vẹo, tràn ngập cảm giác không khoẻ, nhìn kỹ, còn có một ít quỷ dị.
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu lên.
Phía trên không trung xanh thẳm, mây trắng trôi nổi, ánh nắng tươi sáng.
Chỉ là mây trắng này làm bằng giấy, mặt trời cũng là dùng bút vẽ màu cam có lệ mà vẽ một cái lốc xoáy.
[Tiết mục này còn rất giống phim hoạt hình.]
[Không nghĩ tới một ngày kia tôi còn có thể ở trong trong tiết mục này hút miêu, tổ tiết mục, còn có kinh hỉ gì mà trẫm không biết chứ hả!]
[Chậc, tôi lại không phải tới xem bán manh, có chút cảm giác mạo hiểm kích thích không vậy?]
Tạ Tiểu Chu nghỉ ngơi trong chốc lát, đang muốn đứng lên hủy bỏ tác dụng thẻ thân phận, chỉ là còn chưa kịp hành động, thân thể liền không tự chủ được mà bay lên trời.
Tạ Tiểu Chu: "Méo?"
Chuyện như nào?
Tạ Tiểu Chu bị bắt xoay người, đối diện với cái bản mặt phóng đại—— không phải nói gương mặt này khó coi, chỉ là ở trong tầm nhìn của mèo, nhân loại này có chút kỳ quái.
"Mèo con đáng yêu." Người kia phảng phất không có lúc nào là không cười, lúc nói chuyện khóe môi đều vẫn duy trì độ cung, "Mòe con là từ đâu tới nha."
Nói, ngón tay thon dài trắng nõn từ Tạ Tiểu Chu phần lưng vuốt qua đi.
Tạ Tiểu Chu không quá thích loại cảm giác này, thân thể theo bản năng muốn phản kháng, mà lý trí lại làm cậu kiềm chế lại.
Cậu cảm giác được nguy hiểm.
Bản năng của động vật nhạy bén nhất, có thể nhận thấy được mùi hiểm trên người người này.
Người này ôm Tạ Tiểu Chu, ôn nhu mà nhẹ nhàng chậm chạp mà gãi cằm cho cậu: "Ừm? Nhóc là từ đâu tới?"
Tuy rằng Tạ Tiểu Chu cảm giác được nguy hiểm, nhưng thật sự là bị sờ đến quá thoải mái, nhịn không được ghé vào trong khuỷu tay người kia, phát ra thanh âm lộc cộc lộc cộc.
"Thật đáng yêu." Người kia bế lên Tạ Tiểu Chu, giơ lên vị trí cùng mình đối diện.
Tạ Tiểu Chu lúc này mới thấy rõ mặt người này.
Đây là một thanh niên.
Thoạt nhìn hẳn là lớn lên rất cao, tóc là màu đỏ, giống như một đốm lửa đang thiêu đốt. Màu sắc thiên tông nóng này không hợp với người bình thường, nhưng hắn lại có một loại đặc thù khí chất, đem màu đỏ này sinh sôi mà đè thành phông nền.
Thanh niên đang cười.
Khóe môi hắn, còn có cặp mắt vàng kia, đều đang biểu đạt nghĩa "Cười" này. Nhưng càng là như thế, càng làm người cảm thấy có chút giả dối.
Tạ Tiểu Chu cái đuôi không tự chủ được mà nhếch lên, đây là biểu hiện phòng bị.
Còn hảo, thanh niên cũng không có đối Tạ Tiểu Chu làm cái gì, chỉ là ôm hắn, đi ra này quảng trường.
[Đệt, giá trị nhan sắc này.]
[bình tĩnh phân tích, từ giá trị nhan sắc này mà xét, này không thể là pháo hôi đi?]
[Tôi cảm thấy hẳn là cấp bậc BOSS!]
[ lần công lược này chẳng lẽ sẽ cực kỳ đơn giản sao?]
[tỷ muội phía trước dựa đâu mà nói vậy.]
[ai có thể từ chối một con mèo vô tội đâu!]
Từ đầu hẻm yên lặng đi ra ngoài, bên ngoài dần dần ồn ào náo nhiệt.
Tạ Tiểu Chu lay ống tay áo thanh niên, duỗi cổ nhìn về phía bên ngoài.
Từ phía ngoài, thành phố nói dối tựa như đồng thoại nhạc viên.
Cô gái nhỏ trang điểm thành mũ đỏ mang theo rổ đi qua, phía sau nàng là bà ngoại sói đi theo; cây nấm nhỏ đủ mọi màu sắc nhảy nhót, còn hát bài ca êm tai dễ nghe; còn có con ngựa trắng kéo xe ngựa bí đỏ......
Hết thảy thoạt nhìn đều hài hòa ấm áp như vậy.
Chỉ là sau khi thanh niên ôm Tạ Tiểu Chu đi qua, tât cả hết thảy đều đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Vách tường được sơn đỉ mọi màu sắc chảy ra vết máu nho nhỏ, giống như tên, ở đây hết thảy đều là nói dối giả tạo.
***
Thanh niên dừng lại trước một cái suối phun, hắn đem Tạ Tiểu Chu đặt ở phía trên.
Tạ Tiểu Chu sau này rụt rụt, lại cũng không dám trực tiếp chạy.
Thanh niên vươn một ngón tay, để ở trán Tạ Tiểu Chu, ngữ điệu nhẹ nhàng mà nói: "Nhóc đã là một con mèo đi lạc, không bằng liền đi theo ta đi."
Toàn thân Tạ Tiểu Chu đều viết vẻ kháng cự.
Thanh niên cười tủm tỉm mà sờ soạng Tạ Tiểu Chu một phen, nói: "Đã định rồi nhé, ta đi mua đồ, mua xong liền mang ngươi về, ở chỗ này chờ ta nha." Hắn lại từ trong túi móc ra một thứ, đặt ở trước móng vuốt của mèo, "Giúp ta trông giữ thứ này một chút, cảm ơn nè."
Sau khi nói xong, thanh niên liền đi rồi.
Thoạt nhìn cũng không sợ Tạ Tiểu Chu chạy đi.
Tạ Tiểu Chu vốn là muốn chạy đi, nhưng nghĩ lại thì, cậu đối thành phố nói dối là hai mắt một bôi đen, cũng không biết nên đi đâu tìm hiểu tin tức, tạm thời đi theo dân địa phương thì vẫn tiện một chút. Tên dân địa phương này thoạt nhìn có chút nguy hiểm, nhưng trên thực tế cũng không có muốn làm hại cậu.
Vì thế, cậu lại lùi về bày ra vẻ jiojio, ngoan ngoãn mà ghé vào tại chỗ. Cậu nhìn thoáng qua đồ vật thanh niên để lại.
Đó là một mảnh lá cây.
Lá cây còn tản ra hơi thở cổ quái lại khó ngửi.
Tạ Tiểu Chu chán ghét mà vươn người, giữ một khoảng cách.
Thanh niên nói, đi mua một chút đồ liền trở về.
Tạ Tiểu Chu cho rằng sẽ rất nhanh, kết quả nét vẽ mặt trời trên đỉnh đầu di động hướng phía tây, đều còn không thấy thanh niên trở về.
Nhưng thanh niên đều để lại đồ vật bảo cậu trông giữ, hẳn là sẽ không không trở lại đi?
Tạ Tiểu Chu thử lay phiến lá cây kia một chút.
Đột nhiên, hắn nghe thấy được một trận trầm trọng tiếng bước chân.
Sau khi biến thành mèo, thính giác Tạ Tiểu Chu trở nên càng thêm nhạy bén, cậu không chút nào lao lực mà phân biệt ra hương thanh âm truyền đến, quay đầu nhìn qua.
Ở dưới bóng cây đa cao lớn, một đám bùn lầy bò ra, hướng tới bên này mấp máy. Một bên mấp máy, còn có từng khối bùn tản ra vị tanh tưởi rơi xuống trên mặt đất.
Trên người nó có một cái lốc xoáy, bùn lầy không ngừng chuyển động bên trong, lộ ra một gương mặt nhân loại.
Lông trên người Tạ Tiểu Chu nháy mắt thẳng đứng, cậu không chút do dự, ngậm lên lá cây thanh niên để lại liền chạy.
Chẳng qua, mặc kệ cậu chạy đến nơi nào, quái bùn lầy đều theo đuổi không bỏ.
Bùn lầy thoạt nhìn thân thể khổng lồ, nhưng động tác cũng không chậm, càng khủng bố chính là, trên người nó rơi xuống bùn lại hình thành quái bùn lầy mới, từ bốn phương tám hướng chen chúc lại đây.
Tạ Tiểu Chu nhảy lên chỗ cao, muốn né tránh tầm mắt bùn lầy quái.
Cũng không biết như thế nào, mặc kệ cậu trốn đến chỗ nào ẩn nấp, quái bùn lầy đều có thể tìm tới. Thật giống như là trên người cậu có đồ vật chỉ dẫn phương hướng vậy.
Từ từ......
Tạ Tiểu Chu nhả thứ trong miệng ra, một mảnh lá cây rơi xuống ở trên mặt đất. Đây là thanh niên để lại cho cậu.
【 Thật đáng tiếc, ngài bị một lời nói dối thấp khém lừa gạt, khấu trừ 1 tệ nói dối 】
Tạ Tiểu Chu ánh mắt phức tạp —— Cậu vậy nhưng bị lừa.
Đây là thành phố nói dối sao, cũng thật là có đủ buồn cười đó.
- -----------DFY--------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất