Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center
Chương 85: 《Thành Phố Nói Dối 》(7)
[A a a Chu Chu meo meo]
[Tránh ra, để tui tới rua Chu Chu một chút]
[Chu Chu thật đáng yêu!]
[Nhưng sao tôi cứ thấy bộ dạng của Chu Chu hiện giờ rất không đúng?]
Tạ Tiểu Chu dừng động tác, ngón tay nắm chặt cái đuôi xoã tung, nhìn chằm chằm người què Paolo hỏi: "Có ý gì?" Giọng điệu nói chuyện của cậu có chút trầm, lỗ tai trên đỉnh đầu cũng dựng lên.
Người què Paolo vẫn nở nụ cười chúc mừng trên mặt, nhìn cậu phản ứng lớn như vậy, hắn cũng có chút bối rối, nhưng vẫn lặp lại lời vừa nói:: "Tôi nói —— chúc mừng cậu, cậu sắp trở thành cư dân của thành phố nói dối."
Tạ Tiểu Chu nghe người què Paolo nói, cậu đang muốn hỏi rõ ràng hơn một chút. Nhưng cái đuôi của cậu lại không nghe lời, nó trong kẽ hở ngón tay chui ra ngoài, ở một bên lắc qua lắc lại.
Cậu có chút ngây dại, đôi mắt nhịn không được mà đuổi theo cái đuôi, cái tay cũng vươn ra chộp lấy.
Cho dù là động tác hay thần thái, nhìn cậu bây giờ không khác gì một con mèo.
Tạ Tiểu Chu đuổi theo cái đuôi của mình ở tại chỗ vòng một vòng, đợi đến khi nắm được cái đuôi trong tay, lúc này mới có thể thoáng tập trung lực chú ý.
"Có ý gì meo?" Tạ Tiểu Chu từ trong yết hầu phát ra một tiếng mèo kêu mềm như bông, cậu bị giọng mình làm cho hoảng sợ, theo bản năng mà đè lại cổ mình, hạ giọng nỗ lực trở về bình thường, "Vì sao tôi sẽ biến thành cư dân thành phố nói dối?"
Người què Paolo mắt nhìn cậu càng thêm kỳ quái: "Đám các cậu tới thành phố nói dối còn không phải là muốn trở thành cư dân nơi đây sao? Nếu không các cậu ra sức nói dối như vậy làm gì." Trên mặt hắn mang theo nụ cười tiêu chuẩn, "Nhưng, nếu đã tới, ngoại trừ trở thành cư dân ra thì cũng không có lựa chọn nào khác."
Dựa theo lời người què Paolo, cậu sắp trở thành cư dân thành phố nói dối.
Nhưng mà nhiệm vụ của các khách mời chỉ là sống ở đây một tháng, đồng thời tích cóp đủ 100 tệ nói dối rời đi.
Mục đích của hai người là tương phản.
Tạ Tiểu Chu nhịn không được nhớ lại bộ dáng của cư dân thành phố nói dối đã từng thấy lúc trước.
Bộ dáng bọn họ kỳ quái, có được thân thể nhân loại và đặc điểm của động vật, trên mặt treo nụ cười dào dạt, miệng đều là nói dối.
Tạ Tiểu Chu cả kinh phát hiện, kỳ thật cậu hiện tại cùng với cư dân của thành phố nói dối không khác gì nhau.
Cậu hơi nghiêng đầu, trên cửa kính trong suốt phản chiếu ra một khuôn mặt có chút xa lạ.
Ở trên gương mặt kia, đặc điểm của động vật họ mèo càng ngày càng rõ ràng.
Không chỉ mọc đuôi và lỗ tai, cặp mắt kia cũng trở nên tròn xoe xinh đẹp, nhìn kỹ thì, trong đồng tử còn có một đường thẳng dựng đứng.
Ngoại trừ bề ngoài thay đổi, còn có mặt tinh thần.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy mình có chút không tập trung được, dễ dàng bị tiếng động khác phát ra hấp dẫn lực chú ý.
Đang nghĩ ngợi tới, giữa không trung đột nhiên có một con bướm đầy màu sắc bay qua.
Ánh mắt cậu bị con bướm hấp dẫn, ngón tay rũ ở bên người động đậy, nóng lòng muốn nhào lên.
So với người, tư duy của cậu càng thiên hướng với động vật họ mèo.
Tạ Tiểu Chu dùng sức cắn đầu lưỡi, đau đớn bén nhọn làm cậu tỉnh táo lại, thành công chèn ép loại xúc động kỳ quái này.
Loại cảm giác này giống như ở trong một mảnh hỗn độn thì có một con đường rõ ràng cắt ngang qua, khiến cho cậu có cơ hội đi tự hỏi.
Thân thể và tư duy thay đổi là chỉ mới bắt đầu từ khi nãy sao?
Không, không phải.
Có lẽ còn sớm hơn trước.
Đuổi tới tận điểm bắt đầu
Ký ức giống như đèn kéo quân từ trong đầu Tạ Tiểu Chu hiện lên, cuối cùng dừng lại trước một hình ảnh —— thay đổi kia đã bắt đầu từ lần đầu cậu nói dối ở trong đây.
Sau khi tiến vào tiết mục, cậu đã ở trong đoàn xiếc thú vô tình nói ra lời nói dối thứ nhất, lừa gạt khách mời cùng đồng hành, cũng lấy được tệ nói dối.
Bởi vì chuyện này, cậu đã biết quy tắc thành phố nói dối, cũng gián tiếp bị ảnh hưởng.
Cho dù là tư duy hay hành động, tất cả đều tinh vi chuyển hóa thành "Nói dối".
Vốn là lấy tính cách của Tạ Tiểu Chu, ở lần đầu tiên gặp được Kẻ Lừa Đảo thì phải cảnh giác đối với hắn.
Nhưng cậu không có, sau khi bị mắc mưu thì đầu tiên không phải là muốn tránh xa, mà là muốn đi trả đũa.
Tạ Tiểu Chu có cảm giác, có lẽ ở thành phố nói dối con người đều sẽ bị động vật hóa tính cách. Khi mất đi xã hội, dưới gông cùm xiềng xích của đồng loại, bản năng bị vô hạn mà phóng đại.
Tính cách Tạ Tiểu Chu và mèo có chút tương tự.
Lớn mật, kiêu ngạo, cho rằng mình là thông minh nhất. Còn sẽ thích đi mạo hiểm, đi khiêu khích tồn tại mạnh mẽ hơn.
Đây đúng thật cũng là chuyện mà Tạ Tiểu Chu vẫn luôn làm cho tới nay —— công lược Boss, hơn nữa cho rằng mình có thể công lược Boss.
Thẳng đến khi trên người xuất hiện khác thường, cậu mới từ trong loại ảo giác này bừng tỉnh, hơn nữa bắt đầu ngẫm lại.
Đem những chuyện hai ngày nay xảy ra tổng kết lại, cảm giác...... Chính cậu giống như bị Kẻ Lừa Đảo xoay mòng mòng, còn là tự cậu đưa tới cửa.
Tạ Tiểu Chu giơ tay che kín mặt, cảm giác da mặt có chút nóng lên.
Chuyện như vậy xảy ra trên người cậu, còn bị nhiều người xem như vậy vây quanh, thật sự là...... Quá mất mặt.
Mất một lúc lâu, Tạ Tiểu Chu hít sâu một hơi mới có can đảm tiếp tục hỏi người què Paolo: "Sau khi trở thành cư dân, còn có thể rời khỏi thành phố nói dối không?"
Người què Paolo cười ha ha, khuôn mặt khô gầy vặn vẹo, như là đang trào phúng lại giống như thương hại: "Khi cậu nói ra lời nói dối đầu tiên thì cũng không thể rời khỏi đây nữa đâu!"
Một lời nói dối không đau không ngứa, không có bất cứ ảnh hưởng gì. Nhưng trong nháy mắt khi nói ra miệng thì cũng đã hãm sâu vào trong vũng bùn, mà còn là không chút cảm giác.
Mỗi một lời nói dối đều là từng bước chân đi vào chỗ sâu. Nếu không cảnh giác, sớm hay muộn cũng sẽ vô thanh vô tức vì hít thở không thông mà chết.
Ở thành phố nói dối, nói dối chính là một đồ vật đáng sợ như vậy.
Tạ Tiểu Chu nhớ kỹ lời của người què Paolo nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Dù sao thì nơi này cũng là thành phố nói dối, mỗi người đều đang nói dối.
Lúc tiết mục mới bắt đầu, tổ tiết mục đã từng nói qua: Chỉ cần gom đủ 100 tệ nói dối, là có thể sau một tháng ở trong này rời đi.
Chẳng lẽ...... Lời của tổ tiết mục cũng không thể tin tưởng sao?
Cái suy nghĩ này từ trong đầu Tạ Tiểu Chu chợt lóe mà qua.
Tuy rằng tổ tiết mục rất quái đản, nhưng mỗi lần thông báo đều sẽ không gạt người.
Cậu vẫn là lựa chọn thiên hướng tổ tiết mục trước, đối với lời của người què Paolo cũng tin hơn phân nửa.
Người què Paolo thấy thiếu niên tai mèo lâm vào trầm tư, hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng lại nhớ tới quan hệ ái muội không rõ giữa cậu và Kẻ Lừa Đảo, đành phải nhịn lại và hỏi: "Cậu còn muốn kiếm việc làm à?"
Tạ Tiểu Chu lắc đầu: "Không kiếm."
Hiện tại trên tay cậu ước chừng có 18 tệ nói dối, tạm thời có thể không cần kiếm việc làm.
Huống chi, nếu lời nói người què Paolo là thật sự, như vậy...... Nói dối càng nhiều, trình độ dị hoá trên người liền sẽ gia tăng.
Người què Paolo liếc mắt nhìn thiếu niên tai mèo một cái, ở đi phía trước, còn có lòng tốt mà nói một câu: "Đừng uổng phí sức lực, thành phố nói dối rất tốt cơ mà. Ở lại chỗ này, nói dối có thể mang đến hạnh phúc."
Người què Paolo cười ha ha mà tránh ra, chỉ còn lại một mình Tạ Tiểu Chu đứng ở trên đường.
Một bên, không ít cư dân thành phố nói dối nhìn lại đây, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười nhất trí, tựa hồ là đang nói với Tạ Tiểu Chu, bọn họ thật sự rất hạnh phúc.
Tạ Tiểu Chu lại là không rét mà run, cậu đang muốn rời khỏi nơi này, chỉ là vừa bước ra một bước, đột nhiên nhớ tới cái gì thì ngừng lại.
Nói dối ở thành phố nói dối có thể gạt mắt người và cảm giác, như vậy có thể nói là trực tiếp tác động tới tinh thần của con người.
Như vậy......
Tạ Tiểu Chu nâng khuỷu tay lên, ngón tay nắm vành tai của mình mà vuốt ve một chút.
Trên vành tai có đeo một chiếc khuyên tai, trong đó là ánh sáng mờ mịt đang lưu động.
Một lúc sau,, màu sắc này lấy Tạ Tiểu Chu làm tâm và tản ra ngoài. Những màu sắc không tồn tại trên thế giới tỏa sáng trên những cư dân gần đó, khiến làn da của họ cũng phát ra sáng rực rỡ.
Dưới sự chiếu rọi của Sao Màu, cơ thể họ trở nên cứng đờ và nụ cười trên khuôn mặt họ trở nên vặn vẹo.
Sao màu có thể khống chế tinh thần của người, dưới tác dụng chiếu rọi, lực lượng nói dối dần biến mất, nhóm cư dân hiện ra gương mặt thật.
[Trời đệt!]
[Chị em phía trước sao đấy? Xảy ra chuyện gì à?]
[Bên trong có khách mời lúc trước tui từng làm fan, tui còn đang buồn bực sao lại không thấy cậu ta đâu, thì ra là xuất hiện ở nơi này sao???]
[Vậy mà biến thành NPC?]
[Còn có chuyện như vậy sao trời ạ]
Dưới sự chỉ dẫn của làn đạn kia, khán giả sôi nổi nhìn về đám cư dân phía trước.
Ở trên mặt cậu ta, nụ cười hoàn mỹ và thống khổ chết lặng không ngừng đan xen, cứ như đang cố gắng giãy dụa.
Chỉ là loại trạng thái này chỉ duy trì trong nháy mắt, rất nhanh cậu ta đã bình tĩnh lại, tiếp tục hiện ra nụ cười tiêu chuẩn như đo bằng thước trước kia.
Nói dối rất tốt mà.
So với đi đối mặt với hiện thực tàn khốc, không bằng tiếp thu lừa gạt giả dối. Nói dối có thể mang lại cho người ta hạnh phúc.
Thấy vô dụng, Tạ Tiểu Chu liền thu lại Sao màu.
Những cư dân đó đã sa vào trong nói dối không muốn tỉnh dậy.
Nhưng này cũng chứng minh, Sao màu có tác dụng, cậu có thể dùng Sao màu duy trì tỉnh táo nhất định, không bị thành phố nói dối ảnh hưởng quá sâu.
Chỉ là dị hoá đã sinh ra, không thể biến mất.
Trên người Tạ Tiểu Chu vẫn còn có lỗ tai và cái đuôi, cậu ở trên con đường ngang dọc đan xen lang thang không mục đích.
Cậu còn chưa biết nên đi nơi nào, đi đến một nửa, chỉ thấy trong ngõ nhỏ phía trước, một bóng người đang đấu đá lung tung chạy lại đây.
Người tới chạy vội vàng, căn bản không nhìn đường, cứ vùi đầu chạy về phía trước.
Tạ Tiểu Chu nhanh chóng tránh ra, nhưng đường lại chật hẹp, hai người vẫn đụng phải nhau.
Cậu bị đẩy lùi lại một bước, khi nhìn kỹ hơn, hóa ra người nọ là Tên trộm kia.
Xuất phát từ tu dưỡng chức nghiệp, Tên trộm vốn dĩ đã lấm la lấm lét, hiện tại càng là trực tiếp xuất hiện hình thái của con chuột.
Thân hình hắn còng xuống, làn da xanh đen, trông hắn thực sự rất giống một con chuột.
Tạ Tiểu Chu nhíu mày: "Anh........."
Trên mặt Ăn trộm hiện lên một chút mê mang, hắn treo nụ cười cứng đờ, căn bản không nhận ra Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu có thể đoán ra hắn tại sao lại như vậy, cậu nhanh chóng dùng khuyên tai sao màu.
Một đám màu sắc phun trào ra.
Dưới tác dụng của Sao màu, ăn trộm đc tỉnh táo lại một chút, hắn trảo một cái đã bắt được Tạ Tiểu Chu, thanh âm khàn khàn nói: "Cứu tôi, tôi gom đủ nói dối tệ, tệ nói dối là ——"
Công việc ăn trộm cần vượt qua thử thách, vừa rời khỏi đoàn xiếc thú, hắn liền dựa vào hãm hại lừa gạt, gom đủ phần lớn tệ nói dối.
Hắn còn khịt mũi coi thường với độ khó của tiết mục này—— đây là tiết mục độ khó cao? Chỉ có vậy?
Còn không chờ hắn vui vẻ xong, trên người liền xuất hiện dị biến. Hắn mơ màng hồ đồ, mất đi ý thức, thậm chí đã quên mình là khách mời trong tiết mục.
Ăn trộm cũng là khách mời thâm niên, diễn nhiều tiết mục như vậy, không ăn qua thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy, biết tình huống của mình có chút không ổn, ngay khi gần sắp mất ý thức, hắn trộm được một đạo cụ mấu chốt.
"Tệ nói dối, không, Kẻ Lừa Đảo, đi nội thành!" Ăn trộm nói đến đứt quãng, thời gian không còn nhiều, hắn đem một đồ vật nhét vào trong tay Tạ Tiểu Chu, sau đó hóa thành một bóng đen chui vào trong cống thoát nước.
Tạ Tiểu Chu còn chưa kịp xem xét, liền thấy trong ngõ nhỏ lại lao ra một người.
Cầm đầu vậy mà là ông chủ đoàn xiếc thú, sắc mặt gã đỏ lên, dậm chân: "Mau, mau đuổi theo tên ăn trộm kia! Còn dám trộm đồ vật của ta! Kia chính là ——" lúc sắp thốt lên nửa câu sau, ông chủ đột nhiên phản ứng lại, chỉ hô lớn, "Đuổi theo hắn!"
Thấy bộ dáng ông chủ gấp đến độ dậm chân, Tạ Tiểu Chu biết đồ ăn trộm đưa cậu chắc chắn rất quan trọng.
Cậu bất động thanh sắc mà đem đồ vật kia giấu vào trong tay áo, không chớp mắt mà lùi vào một góc.
Người đuổi bắt thấy Tạ Tiểu Chu trước mặt, hồ nghi mà liếc mắt nhìn cậu: "Cậu có thấy một con chuột chạy qua đây không?"
Tai mèo trên đầu Tạ Tiểu Chu run rẩy một chút, sợ hãi mà cúi đầu: "Thấy, thấy được."
Người đuổi bắt hỏi: "Ở đâu?!"
Tạ Tiểu Chu: "Chạy tới hướng kia." Cậu chỉ một con đường trái ngược khác.
Người đuổi bắt liếc mắt nhìn nhau một cái, chạy vào trong hướng kia.
【 Chúc mừng ngài, ngài nói một lời nói có thể được tính là nói dối, đã lừa gạt ba người, thu hoạch 3 tệ nói dối 】
Hiện tại Tạ Tiểu Chu có được 21 tệ nói dối.
Nhưng cậu lại không vì thế mà vui vẻ.
Nhìn kết cục của ăn trộm, đi kiếm tệ nói dối cũng không phải lựa chọn tốt lành gì.
Ăn trộm lăn lộn trong giới này, nói dối với hắn mà nói chỉ là tiện tay liền có cả trăm điều, cho nên hắn gom đủ tệ nói dối tốc độ rất nhanh, đồng dạng, tốc độ dị hoá của hắn cũng thực nhanh.
Nhanh đến hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã biến thành chuột.
Sau khi đám người đuổi bắt rời đi, Tạ Tiểu Chu mặt không đổi sắc tiến về phía trước, mãi cho đến chỗ trống trải cậu mới có cơ hội xem đồ ăn trộm đưa cho cậu.
Đó là một lá bài poker.
Lá bài poker này nửa trong suốt, dưới ánh nắng chiết xạ, hoa văn mặt trước và sau đồng thời xuất hiện ở trước mắt.
Phía trên là lá 3 bích.
Phía sau là một chiếc ngai vàng tinh xảo.
Tạ Tiểu Chu đánh giá một lúc lâu, không thể nhìn ra chỗ kỳ lạ nào thì cậu đành đặt ở bên người, bước nhanh rời khỏi chỗ này.
***
Có ăn trộm làm vết xe đổ, Tạ Tiểu Chu đã có thể khẳng định, thu thập tệ nói dối rời khỏi thành phố nói dối, bản thân nó chính là một lời nói dối.
Như vậy, một đường trước mặt không thể đi, vậy chỉ có thể đi con đường khác.
Phải đi tìm Kẻ Lừa Đảo.
Chỉ là lúc trước đều là Kẻ Lừa Đảo tới tìm cậu, mà hiện tại cậu trong lúc nhất thời không biết nên làm sao đi tìm Kẻ Lừa Đảo.
Tạ Tiểu Chu ngừng lại, lòng bàn tay vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út ở tay trái. Viên ruby đính trên giá đỡ chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng đỏ, ngay sau đó là một bóng đen bay ra.
Một con quạ đen vỗ cánh, ở giữa không trung lượn một vòng, cuối cùng dừng ở trên vai Tạ Tiểu Chu.
"Cạc cạc ——"
Quạ đen bị nhốt bên trong nhẫn, đã lâu không được ra ngoài, hiện tại gặp được Tạ Tiểu Chu, móng vuốt nhỏ hưng phấn đến dẫm tới dẫm lui.
Nó không ngừng kêu "Cạc cạc", còn dùng cái đầu nho nhỏ đi cọ cổ cậu một chút.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Lúc cậu nhìn thấy quạ đen, ý nghĩ trong dầu chính là muốn cắn nó một cái.
Động vật họ mèo là cao thủ vồ mồi, đương nhiên loài chim cũng ở trong thực đơn săn mồi của chúng.
Quạ đen đột nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, lông chim màu đen đều bị sợ tới mức dựng lên, đôi mắt hạt đậu lập loè vẻ nghi hoặc.
Trước mặt rõ ràng là hoa hồng nhỏ...... Ừm, hình như có chút không giống.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy hoa hồng nhỏ thì đều không giống nhau.
Bộ não nhỏ của Quạ đen không cất chứa được nhiều vấn đề như vậy, nên cứ thế bỏ lơ đồ vật kỳ lạ trên người Tạ Tiểu Chu, lấy lòng mà "Quạc" một tiếng.
Dù sao mặc kệ hoa hồng nhỏ biến thành dáng vẻ gì, cậu ấy đều là hoa hồng nhỏ!
Quạ đen ngẩng cổ, cạc cạc kêu.
Tạ Tiểu Chu có chút cảm động, nước mắt từ trong miệng chảy ra.
Cậu nỗ lực đè ép bản năng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Giúp ta đi tìm Kẻ Lừa Đảo—— Là một thanh niên tóc đỏ."
Quạ đen có chút ủ rũ.
Thật vất vả nhìn thấy hoa hồng nhỏ, còn chưa nói được cái gì thì đã bảo nó đi tìm người khác. Mỗi lần đều là vậy.
Quạ đen khó chịu quay đầu, một mình sinh hờn dỗi.
Tạ Tiểu Chu: "?"
Đạo cụ này còn biết giận à?
Quạ đen dỗi mà tỉa vuốt lông chim, đang lúc tự mổ vào người đột nhiên một bàn tay đặt ở đỉnh đầu nó, làm nó không thể động đậy.
Giọng Tạ Tiểu Chu vang lên, có chút khó xử lại mang theo chút ủy khuất: "Ta ở chỗ này gặp nguy hiểm, không có người giúp ta, ta chỉ có ngài quạ đen thôi."
Chỉ có nó!
Quạ đen nghe thấy từ ngữ mấu chốt này, tinh thần lập tức phấn chấn. Chỉ có nó có thể giúp hoa hồng nhỏ, vậy chuyện gì ngài quạ đây đều có thể làm được!
"Quác!"
Cứ giao cho nó, không thành vấn đề!
Quạ đen vỗ vỗ đôi cánh bay về phía giữa không trung, ở trên đó chuyển động một vòng.
Cùng lúc này Tạ Tiểu Chu còn nghe được một câu.
【Chúc mừng ngài, ngài nói một lời dối khiến người tin tưởng không hề nghi ngờ, đã lừa gạt được một người à không, một con quạ đen, thu hoạch 5 tệ nói dối 】
Tạ Tiểu Chu: "......"
Này cũng đúng.
Tệ nói dối của cậu tựa như cưỡi tên lửa, đã có tận 26 tệ.
Quạ đen bay một vòng, thực mau liền hạ xuống.
Nó nhìn Tạ Tiểu Chu, nâng một bên cánh lên, chỉ vào phía trước.
"Quạc!"
Đang ở nơi đó!
Quạ đen kiêu ngạo mà ngửa đầu, chờ đợi khích lệ.
Tạ Tiểu Chu sờ đầu của quạ đen nhỏ, đi tới hướng nó chỉ.
Ở cuối con đường, Tạ Tiểu Chu thấy một đám người đang quay chung quanh nhau, từ bên trong thường thường truyền đến tiếng kêu gọi và vỗ tay.
Ở chỗ này sao?
Quạ đen khẳng định gật đầu.
Tạ Tiểu Chu đi vào, thật vất vả chen qua tường người đi vào tận cùng bên trong.
Giữa đám người là một khoảng đất trống.
Ở trong đất trống là một thanh niên mặc áo bành tô trắng đang đứng, hắn mang theo một chiếc mặt nạ, thấy không rõ thần sắc, nhưng quả đầu đỏ rực của hắn cũng đủ đến chứng minh thân phận.
Kẻ Lừa Đảo đang biểu diễn ma thuật.
Tay phải hắn cầm mũ dạ cao và trình diễn cho đám người xem.
Lại lần nữa nhìn thấy Kẻ Lừa Đảo, tâm tình Tạ Tiểu Chu vô cùng bình tĩnh. Dưới tác dụng của sao màu, cậu cảm thấy mình đã có thể đối mặt nói dối với Kẻ Lừa Đảo.
"Bên trong là trống không nha." Giọng nói Kẻ Lừa Đảo hơi hơi vươn cao, "Sau đó, nhìn kỹ này ——"
Lực chú ý của Tạ Tiểu Chu bị tay trái Kẻ Lừa Đảo hấp dẫn.
Ngón tay thon dài cân xứng không ngừng làm ra các loại động tác, ở giữa không trung dạo qua một vòng, ngón tay duỗi vào mũ rồi rút ra, trong tay nhiều thêm một con con thỏ cả người màu trắng.
Con thỏ kia cực kỳ có sức sống, hai chân còn ở không ngừng vẩy đạp.
Kẻ Lừa Đảo buông lỏng tay, con thỏ liền chạy về phía khán giả.
Con thỏ tựa như sẽ nhận người, chạy tới trước mặt Tạ Tiểu Chu,lúc nó đang muốn nhảy lên thì quạ đen đã gấp không chờ nổi mà chui tuyên thệ chủ quyền.
"Cạc cạc ——"
Đây là hoa hồng nhỏ của ta!
Con thỏ bị dọa đến run run rẩy rẩy, một cử động nhỏ cũng không dám.
Quạ đen có chút đắc ý vỗ vỗ cánh, nó tiến đến bên cạnh gương mặt Tạ Tiểu Chu, vui đến mức sắp bay lên trời.
Con thỏ: Ủy khuất.jpg
Lúc này, từ bên cạnh duỗi tới một bàn tay, xách lên lỗ tai con thỏ, "Như thế nào, không thích sao?"
Tạ Tiểu Chu nhìn lại.
Không biết khi nào, người xem chung quanh đều đã tản ra, chỉ còn lại có Kẻ Lừa Đảo và cậu.
Kẻ Lừa Đảo ôm con thỏ, cười tủm tỉm mà cúi người: "Sao lại tới tìm ta, mèo con?" Hắn vuốt lưng con thỏ, tiếc nuối mà nói, "Cảm giác không được tốt lắm."
Rồi, hắn nhìn về phía Tạ Tiểu Chu.
Cảm giác nào tốt hơn không cần nói cũng biết.
Ánh mắt quạ đen đột nhiên trở nên sắc bén.
Đây không phải mèo con, đây là hoa hồng nhỏ của nó.
Quạ đen tức giận mà ngẩng đầu, chắn trước mặt Tạ Tiểu Chu.
Kẻ Lừa Đảo không chỉ không sợ hãi, ngược lại nở nụ cười: "Đây là kẻ ái mộ ngươi sao? Vẫn là...... Người ngươi đã lừa gạt, mèo con?"
Tạ Tiểu Chu: "......"
Quạ đen cảm thấy mình bị khinh thường, nó trực tiếp mở cánh vọt tới, muốn chọc phá khuôn mặt của Kẻ Lừa Đảo.
Nhưng còn chưa kịp lao tới gương mặt của Kẻ Lừa Đảo thì nó đã đâm sầm vào cái mũ dạ cao trên đầu đối phương.
[Quạ đen ——]
[Chẳng lẽ muốn vĩnh thất ta quạ* sao?]
(đại khái là mất quạ vĩnh viễn, hiểu nôm na là muốn mất kiếp quạ, chắc vậy(._.))
[Đừng mà! Quạ quạ đáng yêu như vậy, không cần bắt nạt quạ quạ]
Kẻ Lừa Đảo đem mũ cao lộn ngược lại, quạ đen ở bên trong điên cuồng mà giãy giụa, phát ra tiếng vang kịch liệt.
Tạ Tiểu Chu muốn cứu giúp một chút: "Ngài Kẻ Lừa Đảo......"
"Suỵt ——" Kẻ Lừa Đảo dựng lên một ngón tay, để ở bên cạnh môi, "Từ từ, đừng nói chuyện, ta phải cho ngươi xem một màn ma thuật."
Tạ Tiểu Chu dừng lời muốn nói kế tiếp.
Kẻ Lừa Đảo đem mũ dạ cao ném tới giữa không trung, một tay đặt ở trước ngực, cúi người với Tạ Tiểu Chu.
Mũ dạ cao từ trên trời rơi xuống, vừa lúc vững vàng mà dừng ở đỉnh đầu hắn.
Kẻ Lừa Đảo đứng thẳng người dậy: "Thế nào?"
Tạ Tiểu Chu:...... Chỉ có vậy?
Kẻ Lừa Đảo đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng, hắn nhìn ra nghi hoặc trong đó, hết sức vui mừng: "Được rồi, đây là lừa gạt ngươi, thứ vui...... Ở chỗ này."
Kẻ Lừa Đảo duỗi tay đặt lên bả vai Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà nhìn qua.
Trên vai cái gì cũng không có.
Lúc cậu quay đầu lại, chóp mũi đụng phải cánh hoa mềm mại đỏ tươi.
Sau khi biến thành mèo, thính giác xúc giác khứu giác của Tạ Tiểu Chu đều nhạy bén không ít, lập tức ngửi được hương hoa hồng nồng nhiệt.
Cậu có chút muốn hắt xì.
Kẻ Lừa Đảo hái một bông hồng, bông hồng kiều diễm ướt át, đỏ giống hệt tóc hắn: "Thích không?"
Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút sờ không ra tâm lý của Kẻ Lừa Đảo, không biết hắn muốn làm cái gì, cũng liền không nhận hoa hồng: "Không được, tôi càng thích tường vi."
Kẻ Lừa Đảo cong môi: "Ngươi thích tường vi, ta đã biết, nhưng ý nghĩa khác với hoa hồng."
Tạ Tiểu Chu chớp chớp mắt: "Cái gì?"
Kẻ Lừa Đảo thong thả mà chân thành mà nói: "Này nói lên —— ta yêu ngươi."
Editor có lời muốn nói: Lú rồi
[Tránh ra, để tui tới rua Chu Chu một chút]
[Chu Chu thật đáng yêu!]
[Nhưng sao tôi cứ thấy bộ dạng của Chu Chu hiện giờ rất không đúng?]
Tạ Tiểu Chu dừng động tác, ngón tay nắm chặt cái đuôi xoã tung, nhìn chằm chằm người què Paolo hỏi: "Có ý gì?" Giọng điệu nói chuyện của cậu có chút trầm, lỗ tai trên đỉnh đầu cũng dựng lên.
Người què Paolo vẫn nở nụ cười chúc mừng trên mặt, nhìn cậu phản ứng lớn như vậy, hắn cũng có chút bối rối, nhưng vẫn lặp lại lời vừa nói:: "Tôi nói —— chúc mừng cậu, cậu sắp trở thành cư dân của thành phố nói dối."
Tạ Tiểu Chu nghe người què Paolo nói, cậu đang muốn hỏi rõ ràng hơn một chút. Nhưng cái đuôi của cậu lại không nghe lời, nó trong kẽ hở ngón tay chui ra ngoài, ở một bên lắc qua lắc lại.
Cậu có chút ngây dại, đôi mắt nhịn không được mà đuổi theo cái đuôi, cái tay cũng vươn ra chộp lấy.
Cho dù là động tác hay thần thái, nhìn cậu bây giờ không khác gì một con mèo.
Tạ Tiểu Chu đuổi theo cái đuôi của mình ở tại chỗ vòng một vòng, đợi đến khi nắm được cái đuôi trong tay, lúc này mới có thể thoáng tập trung lực chú ý.
"Có ý gì meo?" Tạ Tiểu Chu từ trong yết hầu phát ra một tiếng mèo kêu mềm như bông, cậu bị giọng mình làm cho hoảng sợ, theo bản năng mà đè lại cổ mình, hạ giọng nỗ lực trở về bình thường, "Vì sao tôi sẽ biến thành cư dân thành phố nói dối?"
Người què Paolo mắt nhìn cậu càng thêm kỳ quái: "Đám các cậu tới thành phố nói dối còn không phải là muốn trở thành cư dân nơi đây sao? Nếu không các cậu ra sức nói dối như vậy làm gì." Trên mặt hắn mang theo nụ cười tiêu chuẩn, "Nhưng, nếu đã tới, ngoại trừ trở thành cư dân ra thì cũng không có lựa chọn nào khác."
Dựa theo lời người què Paolo, cậu sắp trở thành cư dân thành phố nói dối.
Nhưng mà nhiệm vụ của các khách mời chỉ là sống ở đây một tháng, đồng thời tích cóp đủ 100 tệ nói dối rời đi.
Mục đích của hai người là tương phản.
Tạ Tiểu Chu nhịn không được nhớ lại bộ dáng của cư dân thành phố nói dối đã từng thấy lúc trước.
Bộ dáng bọn họ kỳ quái, có được thân thể nhân loại và đặc điểm của động vật, trên mặt treo nụ cười dào dạt, miệng đều là nói dối.
Tạ Tiểu Chu cả kinh phát hiện, kỳ thật cậu hiện tại cùng với cư dân của thành phố nói dối không khác gì nhau.
Cậu hơi nghiêng đầu, trên cửa kính trong suốt phản chiếu ra một khuôn mặt có chút xa lạ.
Ở trên gương mặt kia, đặc điểm của động vật họ mèo càng ngày càng rõ ràng.
Không chỉ mọc đuôi và lỗ tai, cặp mắt kia cũng trở nên tròn xoe xinh đẹp, nhìn kỹ thì, trong đồng tử còn có một đường thẳng dựng đứng.
Ngoại trừ bề ngoài thay đổi, còn có mặt tinh thần.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy mình có chút không tập trung được, dễ dàng bị tiếng động khác phát ra hấp dẫn lực chú ý.
Đang nghĩ ngợi tới, giữa không trung đột nhiên có một con bướm đầy màu sắc bay qua.
Ánh mắt cậu bị con bướm hấp dẫn, ngón tay rũ ở bên người động đậy, nóng lòng muốn nhào lên.
So với người, tư duy của cậu càng thiên hướng với động vật họ mèo.
Tạ Tiểu Chu dùng sức cắn đầu lưỡi, đau đớn bén nhọn làm cậu tỉnh táo lại, thành công chèn ép loại xúc động kỳ quái này.
Loại cảm giác này giống như ở trong một mảnh hỗn độn thì có một con đường rõ ràng cắt ngang qua, khiến cho cậu có cơ hội đi tự hỏi.
Thân thể và tư duy thay đổi là chỉ mới bắt đầu từ khi nãy sao?
Không, không phải.
Có lẽ còn sớm hơn trước.
Đuổi tới tận điểm bắt đầu
Ký ức giống như đèn kéo quân từ trong đầu Tạ Tiểu Chu hiện lên, cuối cùng dừng lại trước một hình ảnh —— thay đổi kia đã bắt đầu từ lần đầu cậu nói dối ở trong đây.
Sau khi tiến vào tiết mục, cậu đã ở trong đoàn xiếc thú vô tình nói ra lời nói dối thứ nhất, lừa gạt khách mời cùng đồng hành, cũng lấy được tệ nói dối.
Bởi vì chuyện này, cậu đã biết quy tắc thành phố nói dối, cũng gián tiếp bị ảnh hưởng.
Cho dù là tư duy hay hành động, tất cả đều tinh vi chuyển hóa thành "Nói dối".
Vốn là lấy tính cách của Tạ Tiểu Chu, ở lần đầu tiên gặp được Kẻ Lừa Đảo thì phải cảnh giác đối với hắn.
Nhưng cậu không có, sau khi bị mắc mưu thì đầu tiên không phải là muốn tránh xa, mà là muốn đi trả đũa.
Tạ Tiểu Chu có cảm giác, có lẽ ở thành phố nói dối con người đều sẽ bị động vật hóa tính cách. Khi mất đi xã hội, dưới gông cùm xiềng xích của đồng loại, bản năng bị vô hạn mà phóng đại.
Tính cách Tạ Tiểu Chu và mèo có chút tương tự.
Lớn mật, kiêu ngạo, cho rằng mình là thông minh nhất. Còn sẽ thích đi mạo hiểm, đi khiêu khích tồn tại mạnh mẽ hơn.
Đây đúng thật cũng là chuyện mà Tạ Tiểu Chu vẫn luôn làm cho tới nay —— công lược Boss, hơn nữa cho rằng mình có thể công lược Boss.
Thẳng đến khi trên người xuất hiện khác thường, cậu mới từ trong loại ảo giác này bừng tỉnh, hơn nữa bắt đầu ngẫm lại.
Đem những chuyện hai ngày nay xảy ra tổng kết lại, cảm giác...... Chính cậu giống như bị Kẻ Lừa Đảo xoay mòng mòng, còn là tự cậu đưa tới cửa.
Tạ Tiểu Chu giơ tay che kín mặt, cảm giác da mặt có chút nóng lên.
Chuyện như vậy xảy ra trên người cậu, còn bị nhiều người xem như vậy vây quanh, thật sự là...... Quá mất mặt.
Mất một lúc lâu, Tạ Tiểu Chu hít sâu một hơi mới có can đảm tiếp tục hỏi người què Paolo: "Sau khi trở thành cư dân, còn có thể rời khỏi thành phố nói dối không?"
Người què Paolo cười ha ha, khuôn mặt khô gầy vặn vẹo, như là đang trào phúng lại giống như thương hại: "Khi cậu nói ra lời nói dối đầu tiên thì cũng không thể rời khỏi đây nữa đâu!"
Một lời nói dối không đau không ngứa, không có bất cứ ảnh hưởng gì. Nhưng trong nháy mắt khi nói ra miệng thì cũng đã hãm sâu vào trong vũng bùn, mà còn là không chút cảm giác.
Mỗi một lời nói dối đều là từng bước chân đi vào chỗ sâu. Nếu không cảnh giác, sớm hay muộn cũng sẽ vô thanh vô tức vì hít thở không thông mà chết.
Ở thành phố nói dối, nói dối chính là một đồ vật đáng sợ như vậy.
Tạ Tiểu Chu nhớ kỹ lời của người què Paolo nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng.
Dù sao thì nơi này cũng là thành phố nói dối, mỗi người đều đang nói dối.
Lúc tiết mục mới bắt đầu, tổ tiết mục đã từng nói qua: Chỉ cần gom đủ 100 tệ nói dối, là có thể sau một tháng ở trong này rời đi.
Chẳng lẽ...... Lời của tổ tiết mục cũng không thể tin tưởng sao?
Cái suy nghĩ này từ trong đầu Tạ Tiểu Chu chợt lóe mà qua.
Tuy rằng tổ tiết mục rất quái đản, nhưng mỗi lần thông báo đều sẽ không gạt người.
Cậu vẫn là lựa chọn thiên hướng tổ tiết mục trước, đối với lời của người què Paolo cũng tin hơn phân nửa.
Người què Paolo thấy thiếu niên tai mèo lâm vào trầm tư, hắn có chút không kiên nhẫn, nhưng lại nhớ tới quan hệ ái muội không rõ giữa cậu và Kẻ Lừa Đảo, đành phải nhịn lại và hỏi: "Cậu còn muốn kiếm việc làm à?"
Tạ Tiểu Chu lắc đầu: "Không kiếm."
Hiện tại trên tay cậu ước chừng có 18 tệ nói dối, tạm thời có thể không cần kiếm việc làm.
Huống chi, nếu lời nói người què Paolo là thật sự, như vậy...... Nói dối càng nhiều, trình độ dị hoá trên người liền sẽ gia tăng.
Người què Paolo liếc mắt nhìn thiếu niên tai mèo một cái, ở đi phía trước, còn có lòng tốt mà nói một câu: "Đừng uổng phí sức lực, thành phố nói dối rất tốt cơ mà. Ở lại chỗ này, nói dối có thể mang đến hạnh phúc."
Người què Paolo cười ha ha mà tránh ra, chỉ còn lại một mình Tạ Tiểu Chu đứng ở trên đường.
Một bên, không ít cư dân thành phố nói dối nhìn lại đây, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười nhất trí, tựa hồ là đang nói với Tạ Tiểu Chu, bọn họ thật sự rất hạnh phúc.
Tạ Tiểu Chu lại là không rét mà run, cậu đang muốn rời khỏi nơi này, chỉ là vừa bước ra một bước, đột nhiên nhớ tới cái gì thì ngừng lại.
Nói dối ở thành phố nói dối có thể gạt mắt người và cảm giác, như vậy có thể nói là trực tiếp tác động tới tinh thần của con người.
Như vậy......
Tạ Tiểu Chu nâng khuỷu tay lên, ngón tay nắm vành tai của mình mà vuốt ve một chút.
Trên vành tai có đeo một chiếc khuyên tai, trong đó là ánh sáng mờ mịt đang lưu động.
Một lúc sau,, màu sắc này lấy Tạ Tiểu Chu làm tâm và tản ra ngoài. Những màu sắc không tồn tại trên thế giới tỏa sáng trên những cư dân gần đó, khiến làn da của họ cũng phát ra sáng rực rỡ.
Dưới sự chiếu rọi của Sao Màu, cơ thể họ trở nên cứng đờ và nụ cười trên khuôn mặt họ trở nên vặn vẹo.
Sao màu có thể khống chế tinh thần của người, dưới tác dụng chiếu rọi, lực lượng nói dối dần biến mất, nhóm cư dân hiện ra gương mặt thật.
[Trời đệt!]
[Chị em phía trước sao đấy? Xảy ra chuyện gì à?]
[Bên trong có khách mời lúc trước tui từng làm fan, tui còn đang buồn bực sao lại không thấy cậu ta đâu, thì ra là xuất hiện ở nơi này sao???]
[Vậy mà biến thành NPC?]
[Còn có chuyện như vậy sao trời ạ]
Dưới sự chỉ dẫn của làn đạn kia, khán giả sôi nổi nhìn về đám cư dân phía trước.
Ở trên mặt cậu ta, nụ cười hoàn mỹ và thống khổ chết lặng không ngừng đan xen, cứ như đang cố gắng giãy dụa.
Chỉ là loại trạng thái này chỉ duy trì trong nháy mắt, rất nhanh cậu ta đã bình tĩnh lại, tiếp tục hiện ra nụ cười tiêu chuẩn như đo bằng thước trước kia.
Nói dối rất tốt mà.
So với đi đối mặt với hiện thực tàn khốc, không bằng tiếp thu lừa gạt giả dối. Nói dối có thể mang lại cho người ta hạnh phúc.
Thấy vô dụng, Tạ Tiểu Chu liền thu lại Sao màu.
Những cư dân đó đã sa vào trong nói dối không muốn tỉnh dậy.
Nhưng này cũng chứng minh, Sao màu có tác dụng, cậu có thể dùng Sao màu duy trì tỉnh táo nhất định, không bị thành phố nói dối ảnh hưởng quá sâu.
Chỉ là dị hoá đã sinh ra, không thể biến mất.
Trên người Tạ Tiểu Chu vẫn còn có lỗ tai và cái đuôi, cậu ở trên con đường ngang dọc đan xen lang thang không mục đích.
Cậu còn chưa biết nên đi nơi nào, đi đến một nửa, chỉ thấy trong ngõ nhỏ phía trước, một bóng người đang đấu đá lung tung chạy lại đây.
Người tới chạy vội vàng, căn bản không nhìn đường, cứ vùi đầu chạy về phía trước.
Tạ Tiểu Chu nhanh chóng tránh ra, nhưng đường lại chật hẹp, hai người vẫn đụng phải nhau.
Cậu bị đẩy lùi lại một bước, khi nhìn kỹ hơn, hóa ra người nọ là Tên trộm kia.
Xuất phát từ tu dưỡng chức nghiệp, Tên trộm vốn dĩ đã lấm la lấm lét, hiện tại càng là trực tiếp xuất hiện hình thái của con chuột.
Thân hình hắn còng xuống, làn da xanh đen, trông hắn thực sự rất giống một con chuột.
Tạ Tiểu Chu nhíu mày: "Anh........."
Trên mặt Ăn trộm hiện lên một chút mê mang, hắn treo nụ cười cứng đờ, căn bản không nhận ra Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu có thể đoán ra hắn tại sao lại như vậy, cậu nhanh chóng dùng khuyên tai sao màu.
Một đám màu sắc phun trào ra.
Dưới tác dụng của Sao màu, ăn trộm đc tỉnh táo lại một chút, hắn trảo một cái đã bắt được Tạ Tiểu Chu, thanh âm khàn khàn nói: "Cứu tôi, tôi gom đủ nói dối tệ, tệ nói dối là ——"
Công việc ăn trộm cần vượt qua thử thách, vừa rời khỏi đoàn xiếc thú, hắn liền dựa vào hãm hại lừa gạt, gom đủ phần lớn tệ nói dối.
Hắn còn khịt mũi coi thường với độ khó của tiết mục này—— đây là tiết mục độ khó cao? Chỉ có vậy?
Còn không chờ hắn vui vẻ xong, trên người liền xuất hiện dị biến. Hắn mơ màng hồ đồ, mất đi ý thức, thậm chí đã quên mình là khách mời trong tiết mục.
Ăn trộm cũng là khách mời thâm niên, diễn nhiều tiết mục như vậy, không ăn qua thịt heo cũng đã gặp qua heo chạy, biết tình huống của mình có chút không ổn, ngay khi gần sắp mất ý thức, hắn trộm được một đạo cụ mấu chốt.
"Tệ nói dối, không, Kẻ Lừa Đảo, đi nội thành!" Ăn trộm nói đến đứt quãng, thời gian không còn nhiều, hắn đem một đồ vật nhét vào trong tay Tạ Tiểu Chu, sau đó hóa thành một bóng đen chui vào trong cống thoát nước.
Tạ Tiểu Chu còn chưa kịp xem xét, liền thấy trong ngõ nhỏ lại lao ra một người.
Cầm đầu vậy mà là ông chủ đoàn xiếc thú, sắc mặt gã đỏ lên, dậm chân: "Mau, mau đuổi theo tên ăn trộm kia! Còn dám trộm đồ vật của ta! Kia chính là ——" lúc sắp thốt lên nửa câu sau, ông chủ đột nhiên phản ứng lại, chỉ hô lớn, "Đuổi theo hắn!"
Thấy bộ dáng ông chủ gấp đến độ dậm chân, Tạ Tiểu Chu biết đồ ăn trộm đưa cậu chắc chắn rất quan trọng.
Cậu bất động thanh sắc mà đem đồ vật kia giấu vào trong tay áo, không chớp mắt mà lùi vào một góc.
Người đuổi bắt thấy Tạ Tiểu Chu trước mặt, hồ nghi mà liếc mắt nhìn cậu: "Cậu có thấy một con chuột chạy qua đây không?"
Tai mèo trên đầu Tạ Tiểu Chu run rẩy một chút, sợ hãi mà cúi đầu: "Thấy, thấy được."
Người đuổi bắt hỏi: "Ở đâu?!"
Tạ Tiểu Chu: "Chạy tới hướng kia." Cậu chỉ một con đường trái ngược khác.
Người đuổi bắt liếc mắt nhìn nhau một cái, chạy vào trong hướng kia.
【 Chúc mừng ngài, ngài nói một lời nói có thể được tính là nói dối, đã lừa gạt ba người, thu hoạch 3 tệ nói dối 】
Hiện tại Tạ Tiểu Chu có được 21 tệ nói dối.
Nhưng cậu lại không vì thế mà vui vẻ.
Nhìn kết cục của ăn trộm, đi kiếm tệ nói dối cũng không phải lựa chọn tốt lành gì.
Ăn trộm lăn lộn trong giới này, nói dối với hắn mà nói chỉ là tiện tay liền có cả trăm điều, cho nên hắn gom đủ tệ nói dối tốc độ rất nhanh, đồng dạng, tốc độ dị hoá của hắn cũng thực nhanh.
Nhanh đến hắn còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã biến thành chuột.
Sau khi đám người đuổi bắt rời đi, Tạ Tiểu Chu mặt không đổi sắc tiến về phía trước, mãi cho đến chỗ trống trải cậu mới có cơ hội xem đồ ăn trộm đưa cho cậu.
Đó là một lá bài poker.
Lá bài poker này nửa trong suốt, dưới ánh nắng chiết xạ, hoa văn mặt trước và sau đồng thời xuất hiện ở trước mắt.
Phía trên là lá 3 bích.
Phía sau là một chiếc ngai vàng tinh xảo.
Tạ Tiểu Chu đánh giá một lúc lâu, không thể nhìn ra chỗ kỳ lạ nào thì cậu đành đặt ở bên người, bước nhanh rời khỏi chỗ này.
***
Có ăn trộm làm vết xe đổ, Tạ Tiểu Chu đã có thể khẳng định, thu thập tệ nói dối rời khỏi thành phố nói dối, bản thân nó chính là một lời nói dối.
Như vậy, một đường trước mặt không thể đi, vậy chỉ có thể đi con đường khác.
Phải đi tìm Kẻ Lừa Đảo.
Chỉ là lúc trước đều là Kẻ Lừa Đảo tới tìm cậu, mà hiện tại cậu trong lúc nhất thời không biết nên làm sao đi tìm Kẻ Lừa Đảo.
Tạ Tiểu Chu ngừng lại, lòng bàn tay vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út ở tay trái. Viên ruby đính trên giá đỡ chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng đỏ, ngay sau đó là một bóng đen bay ra.
Một con quạ đen vỗ cánh, ở giữa không trung lượn một vòng, cuối cùng dừng ở trên vai Tạ Tiểu Chu.
"Cạc cạc ——"
Quạ đen bị nhốt bên trong nhẫn, đã lâu không được ra ngoài, hiện tại gặp được Tạ Tiểu Chu, móng vuốt nhỏ hưng phấn đến dẫm tới dẫm lui.
Nó không ngừng kêu "Cạc cạc", còn dùng cái đầu nho nhỏ đi cọ cổ cậu một chút.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Lúc cậu nhìn thấy quạ đen, ý nghĩ trong dầu chính là muốn cắn nó một cái.
Động vật họ mèo là cao thủ vồ mồi, đương nhiên loài chim cũng ở trong thực đơn săn mồi của chúng.
Quạ đen đột nhiên cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, lông chim màu đen đều bị sợ tới mức dựng lên, đôi mắt hạt đậu lập loè vẻ nghi hoặc.
Trước mặt rõ ràng là hoa hồng nhỏ...... Ừm, hình như có chút không giống.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy hoa hồng nhỏ thì đều không giống nhau.
Bộ não nhỏ của Quạ đen không cất chứa được nhiều vấn đề như vậy, nên cứ thế bỏ lơ đồ vật kỳ lạ trên người Tạ Tiểu Chu, lấy lòng mà "Quạc" một tiếng.
Dù sao mặc kệ hoa hồng nhỏ biến thành dáng vẻ gì, cậu ấy đều là hoa hồng nhỏ!
Quạ đen ngẩng cổ, cạc cạc kêu.
Tạ Tiểu Chu có chút cảm động, nước mắt từ trong miệng chảy ra.
Cậu nỗ lực đè ép bản năng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Giúp ta đi tìm Kẻ Lừa Đảo—— Là một thanh niên tóc đỏ."
Quạ đen có chút ủ rũ.
Thật vất vả nhìn thấy hoa hồng nhỏ, còn chưa nói được cái gì thì đã bảo nó đi tìm người khác. Mỗi lần đều là vậy.
Quạ đen khó chịu quay đầu, một mình sinh hờn dỗi.
Tạ Tiểu Chu: "?"
Đạo cụ này còn biết giận à?
Quạ đen dỗi mà tỉa vuốt lông chim, đang lúc tự mổ vào người đột nhiên một bàn tay đặt ở đỉnh đầu nó, làm nó không thể động đậy.
Giọng Tạ Tiểu Chu vang lên, có chút khó xử lại mang theo chút ủy khuất: "Ta ở chỗ này gặp nguy hiểm, không có người giúp ta, ta chỉ có ngài quạ đen thôi."
Chỉ có nó!
Quạ đen nghe thấy từ ngữ mấu chốt này, tinh thần lập tức phấn chấn. Chỉ có nó có thể giúp hoa hồng nhỏ, vậy chuyện gì ngài quạ đây đều có thể làm được!
"Quác!"
Cứ giao cho nó, không thành vấn đề!
Quạ đen vỗ vỗ đôi cánh bay về phía giữa không trung, ở trên đó chuyển động một vòng.
Cùng lúc này Tạ Tiểu Chu còn nghe được một câu.
【Chúc mừng ngài, ngài nói một lời dối khiến người tin tưởng không hề nghi ngờ, đã lừa gạt được một người à không, một con quạ đen, thu hoạch 5 tệ nói dối 】
Tạ Tiểu Chu: "......"
Này cũng đúng.
Tệ nói dối của cậu tựa như cưỡi tên lửa, đã có tận 26 tệ.
Quạ đen bay một vòng, thực mau liền hạ xuống.
Nó nhìn Tạ Tiểu Chu, nâng một bên cánh lên, chỉ vào phía trước.
"Quạc!"
Đang ở nơi đó!
Quạ đen kiêu ngạo mà ngửa đầu, chờ đợi khích lệ.
Tạ Tiểu Chu sờ đầu của quạ đen nhỏ, đi tới hướng nó chỉ.
Ở cuối con đường, Tạ Tiểu Chu thấy một đám người đang quay chung quanh nhau, từ bên trong thường thường truyền đến tiếng kêu gọi và vỗ tay.
Ở chỗ này sao?
Quạ đen khẳng định gật đầu.
Tạ Tiểu Chu đi vào, thật vất vả chen qua tường người đi vào tận cùng bên trong.
Giữa đám người là một khoảng đất trống.
Ở trong đất trống là một thanh niên mặc áo bành tô trắng đang đứng, hắn mang theo một chiếc mặt nạ, thấy không rõ thần sắc, nhưng quả đầu đỏ rực của hắn cũng đủ đến chứng minh thân phận.
Kẻ Lừa Đảo đang biểu diễn ma thuật.
Tay phải hắn cầm mũ dạ cao và trình diễn cho đám người xem.
Lại lần nữa nhìn thấy Kẻ Lừa Đảo, tâm tình Tạ Tiểu Chu vô cùng bình tĩnh. Dưới tác dụng của sao màu, cậu cảm thấy mình đã có thể đối mặt nói dối với Kẻ Lừa Đảo.
"Bên trong là trống không nha." Giọng nói Kẻ Lừa Đảo hơi hơi vươn cao, "Sau đó, nhìn kỹ này ——"
Lực chú ý của Tạ Tiểu Chu bị tay trái Kẻ Lừa Đảo hấp dẫn.
Ngón tay thon dài cân xứng không ngừng làm ra các loại động tác, ở giữa không trung dạo qua một vòng, ngón tay duỗi vào mũ rồi rút ra, trong tay nhiều thêm một con con thỏ cả người màu trắng.
Con thỏ kia cực kỳ có sức sống, hai chân còn ở không ngừng vẩy đạp.
Kẻ Lừa Đảo buông lỏng tay, con thỏ liền chạy về phía khán giả.
Con thỏ tựa như sẽ nhận người, chạy tới trước mặt Tạ Tiểu Chu,lúc nó đang muốn nhảy lên thì quạ đen đã gấp không chờ nổi mà chui tuyên thệ chủ quyền.
"Cạc cạc ——"
Đây là hoa hồng nhỏ của ta!
Con thỏ bị dọa đến run run rẩy rẩy, một cử động nhỏ cũng không dám.
Quạ đen có chút đắc ý vỗ vỗ cánh, nó tiến đến bên cạnh gương mặt Tạ Tiểu Chu, vui đến mức sắp bay lên trời.
Con thỏ: Ủy khuất.jpg
Lúc này, từ bên cạnh duỗi tới một bàn tay, xách lên lỗ tai con thỏ, "Như thế nào, không thích sao?"
Tạ Tiểu Chu nhìn lại.
Không biết khi nào, người xem chung quanh đều đã tản ra, chỉ còn lại có Kẻ Lừa Đảo và cậu.
Kẻ Lừa Đảo ôm con thỏ, cười tủm tỉm mà cúi người: "Sao lại tới tìm ta, mèo con?" Hắn vuốt lưng con thỏ, tiếc nuối mà nói, "Cảm giác không được tốt lắm."
Rồi, hắn nhìn về phía Tạ Tiểu Chu.
Cảm giác nào tốt hơn không cần nói cũng biết.
Ánh mắt quạ đen đột nhiên trở nên sắc bén.
Đây không phải mèo con, đây là hoa hồng nhỏ của nó.
Quạ đen tức giận mà ngẩng đầu, chắn trước mặt Tạ Tiểu Chu.
Kẻ Lừa Đảo không chỉ không sợ hãi, ngược lại nở nụ cười: "Đây là kẻ ái mộ ngươi sao? Vẫn là...... Người ngươi đã lừa gạt, mèo con?"
Tạ Tiểu Chu: "......"
Quạ đen cảm thấy mình bị khinh thường, nó trực tiếp mở cánh vọt tới, muốn chọc phá khuôn mặt của Kẻ Lừa Đảo.
Nhưng còn chưa kịp lao tới gương mặt của Kẻ Lừa Đảo thì nó đã đâm sầm vào cái mũ dạ cao trên đầu đối phương.
[Quạ đen ——]
[Chẳng lẽ muốn vĩnh thất ta quạ* sao?]
(đại khái là mất quạ vĩnh viễn, hiểu nôm na là muốn mất kiếp quạ, chắc vậy(._.))
[Đừng mà! Quạ quạ đáng yêu như vậy, không cần bắt nạt quạ quạ]
Kẻ Lừa Đảo đem mũ cao lộn ngược lại, quạ đen ở bên trong điên cuồng mà giãy giụa, phát ra tiếng vang kịch liệt.
Tạ Tiểu Chu muốn cứu giúp một chút: "Ngài Kẻ Lừa Đảo......"
"Suỵt ——" Kẻ Lừa Đảo dựng lên một ngón tay, để ở bên cạnh môi, "Từ từ, đừng nói chuyện, ta phải cho ngươi xem một màn ma thuật."
Tạ Tiểu Chu dừng lời muốn nói kế tiếp.
Kẻ Lừa Đảo đem mũ dạ cao ném tới giữa không trung, một tay đặt ở trước ngực, cúi người với Tạ Tiểu Chu.
Mũ dạ cao từ trên trời rơi xuống, vừa lúc vững vàng mà dừng ở đỉnh đầu hắn.
Kẻ Lừa Đảo đứng thẳng người dậy: "Thế nào?"
Tạ Tiểu Chu:...... Chỉ có vậy?
Kẻ Lừa Đảo đối diện với đôi mắt trắng đen rõ ràng, hắn nhìn ra nghi hoặc trong đó, hết sức vui mừng: "Được rồi, đây là lừa gạt ngươi, thứ vui...... Ở chỗ này."
Kẻ Lừa Đảo duỗi tay đặt lên bả vai Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà nhìn qua.
Trên vai cái gì cũng không có.
Lúc cậu quay đầu lại, chóp mũi đụng phải cánh hoa mềm mại đỏ tươi.
Sau khi biến thành mèo, thính giác xúc giác khứu giác của Tạ Tiểu Chu đều nhạy bén không ít, lập tức ngửi được hương hoa hồng nồng nhiệt.
Cậu có chút muốn hắt xì.
Kẻ Lừa Đảo hái một bông hồng, bông hồng kiều diễm ướt át, đỏ giống hệt tóc hắn: "Thích không?"
Tạ Tiểu Chu cảm thấy có chút sờ không ra tâm lý của Kẻ Lừa Đảo, không biết hắn muốn làm cái gì, cũng liền không nhận hoa hồng: "Không được, tôi càng thích tường vi."
Kẻ Lừa Đảo cong môi: "Ngươi thích tường vi, ta đã biết, nhưng ý nghĩa khác với hoa hồng."
Tạ Tiểu Chu chớp chớp mắt: "Cái gì?"
Kẻ Lừa Đảo thong thả mà chân thành mà nói: "Này nói lên —— ta yêu ngươi."
Editor có lời muốn nói: Lú rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất