Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center
Chương 96: 《Thành Phố Nói Dối 》(12)
Lực tay của Tạ Tiểu Chu rất ổn, nắm mảnh vỡ thủy tinh mà không run rẩy, cho dù là bụi pha lê đâm vào lòng bàn tay cũng không thả lỏng ngón tay đang nắm chặt.
Xem xét tình huống hiện tại có lẽ cậu đang nắm giữ thế chủ động. Nhưng cho dù là thế thì cậu vẫn luôn có cảm giác như đang đạp trên bông, chỉ cần vô ý một chút liền sẽ ngã vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Tạ Tiểu Chu không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào Kẻ Lừa Đảo, đồng tử dựng thẳng mang theo sự lạnh nhạt, cái đuôi cũng im lặng mà dựng lên.
Đây là thói quen khi động vật họ mèo đang ở trong trạng thái đi săn.
Mảnh vỡ thủy tinh sắc bén đặt tại trên cổ Kẻ Lừa Đảo, chỉ cần dùng sức một chút liền có thể cắt đứt khí quản mà dẫn đến tử vong.
Nhưng hắn lại làm như không có gì mà quay đầu, nhìn mèo con tay cầm hung khí, tò mò mà dò hỏi: "Vậy thì, làm sao mà cậu phát hiện ra?"
Nhìn tên kia hiện tại rất giống đứa trẻ đang bị vạch trần trò đùa dai của mình.
Nhưng hắn không vì bị vạch trần mà uể oải, ngược lại càng quan tâm hơn là chỗ nào xuất hiện sơ hở.
"Bởi vì, thế giới này quá hoàn mỹ." Tạ Tiểu Chu chần chờ một lát, "Hoàn mỹ đến mức tôi cũng không muốn từ chối."
Nói thật, ở trong thế giới này, Tạ Tiểu Chu thật sự có chút do dự.
Chỉ cần là người bình thường vào lúc gặp tình huống như này đều sẽ nhịn không được mà động tâm.
Ở trong thế giới này, cậu có thể dễ như trở bàn tay mà đạt được tất cả mọi thứ mà trong hiện thực cậu không thể chiếm lấy. Thân phận, địa vị, độ nổi tiếng và......Nhóm boss trong tổ tiết mục.
Bác sĩ, Tần Nguyên và cả giáo phụ.
Nhóm boss này là thứ để lại ấn tượng sâu nặng nhất đối với Tạ Tiểu Chu, sâu thẳm trong nội tâm, cậu cũng đã từng vô ý mà động tâm trong chớp mắt.
Nhưng bởi vì nguy hiểm, cậu lựa chọn chôn vùi phần rung động này.
Mà ở nơi này, nhóm BOSS chỉ còn giữ lại hình dáng và tính cách, hoàn toàn mất đi sự nguy hiểm trở nên an toàn mà vô hại.
Đây là một lựa chọn mê hoặc cỡ nào chứ.
Chỉ cần cậu nguyện ý thì cậu có thể nhận được tất cả những thứ này.
Nhưng, nguyên nhân chính vì bác sĩ xuất hiện, mới khiến Tạ Tiểu Chu nhận ra chỗ không đúng ở đây.
Một người chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời sẽ không đem vầng thái dương ấy vào trong lời nói dối của mình. Bởi vì, như vậy quá dễ bị vạch trần.
Kẻ Lừa Đảo là BOSS trong tiết mục《Thành Phố Nói Dối》, chưa từng rời khỏi tiết mục này thì làm thế nào mà biết được nhiều chi tiết như vậy chứ?
Chuyện này còn phải cảm ơn nhóm BOSS hung tàn và nguy hiểm ấy —— khách mời nhìn thấy bọn họ hơn nữa có thể tồn tại rời đi đều thiếu tay thiếu chân hết rồi.
Cho nên, như vậy liền có thể loại bỏ khả năng Kẻ Lừa Đảo từ những khách mời khác biết được mấy thứ đó.
Phủ định các lựa chọn khác, còn lại cho dù có khó tưởng tượng đến đâu cũng chính là đáp án chính xác.
Đáp án đã bày rõ ở trước mặt.
Đồng thời gặp được bác sĩ, Tần Nguyên và giáo phụ hơn nữa còn có thể sống sót thì cũng chỉ có một mình Tạ Tiểu Chu.
Cho nên, đây vốn dĩ không phải là lời nói dối do Kẻ Lừa Đảo bài trí, mà là từ chính cậu để cấu tạo ra thế giới này.
Chỉ cần xác định được ý tưởng thì tiếp theo không ngừng đi chứng thực là được.
Bộ dạng Bác sĩ cùng ngôn hành cử chỉ đều giống như đúc trong thâm tâm của Tạ Tiểu Chu.
Ca bệnh được lấy ra đều giống hệt trong trí nhớ của cậu.
Còn có thứ quan trọng nhất chút chính là, cậu muốn cái gì thì thế giới này liền sẽ lập tức cho cậu cái đó.
Muốn trở thành ảnh đế, lập tức có đề danh nam diễn viên tốt nhất; muốn yêu đương, lập tức sẽ có nam nhân hợp mắt tự mình đưa tới cửa; muốn nổi lên nhanh liền có một khối tài sản kếch xù từ trên trời giáng xuống......
Ở chỗ này, Tạ Tiểu Chu chính là Thần của thế giới ấy.
Sở dĩ《Thành Phố Nói Dối》 có thể trở thành tiết mục có thể để khách mời thăng cấp là cấp S đúng là bởi vì độ khó siêu cao này —— không ai có thể từ chối dục vọng ở sâu trong nội tâm.
Kẻ Lừa Đảo vốn dĩ không nghĩ rằng Tạ Tiểu Chu có thể.
Những khách mời khác có lẽ sẽ sa vào ở trong đó không thể tự thoát ra được mà cậu cũng chỉ đơn giản là động tâm trong nháy mắt, liền đã trở về trạng thái bình thường.
Sau khi vứt bỏ đi lớp quần áo hoa mỹ, thế giới này cũng chỉ là bọt biển yếu ớt, nhẹ nhàng chạm một cái liền sẽ tan thành mây khói.
Cậu không thể đem mạng sống của mình phó thác cho một lời nói dối.
Hơn nữa, so với lầu các lúc nào cũng có thể sụp xuống thì cậu càng thích từng bước một mà đi lên. Nếu cậu muốn không làm mà hưởng lại có khi đã sớm ở trong cái tiết mục thứ nhất mà đồng ý ở bên cạnh Tần Nguyên rồi.
Lựa chọn ở lại cũng không phải tính cách của cậu.
Sau khi đã tỉnh táo, Tạ Tiểu Chu cũng không lập tức vạch trần lời nói dối này, mà là tương kế tựu kế, ngược lại dùng để lừa gạt Kẻ Lừa Đảo.
Nếu tên đấy cho rằng cậu đã trầm mê vào bên trong lời nói dối này thì sẽ bị lừa.
Đạt được 100 tệ nói dối hoặc lừa gạt Kẻ Lừa Đảo, đây là lựa chọn ban đầu mà tổ tiết mục đưa ra.
Tuy rằng Tạ Tiểu Chu không cho rằng làm như vậy là có thể hoàn thành quay chụp, nhưng có một cơ hội như vậy thì vẫn cậu là muốn đi thử một lần.
Hay là nói cách khác, cứ mãi bị lừa cũng quá mất mặt.
Dù sao cũng phải tìm lời lãi một ít.
Nghĩ đến đây, Tạ Tiểu Chu chớp mắt: "Quý ngài Kẻ Lừa Đảo, lúc này đây tính là tôi thắng nhỉ?"
Kẻ Lừa Đảo nhìn thiếu niên trước mặt, trong con ngươi vàng kim kia như đang lập loè ánh sáng.
Rất thú vị.
Vậy mà...... Có người có thể từ trong giấc mộng của chính mình đi ra. Đặc thù cỡ nào, mèo con thú vị cỡ nào.
Ngón tay rũ tại bên người hắn nhẹ nhàng động đậy, cảm giác miệng khô rát lưỡi lại xuất hiện.
Đây là sự hưng phấn hắn đã lâu không nhìn thấy.
Hắn thích mèo con thông minh.
"Đương nhiên." Âm cuối Kẻ Lừa Đảo vươn hơi cao, "Nhưng ta còn một nghi vấn —— làm sao cậu có thể rời khỏi thế giới đó?"
Ở thành phố nói dối, Tạ Tiểu Chu đã rất nhiều lần nghĩ qua.
Thật thật giả giả lời nói hỗn tạp ở cạnh nhau khiến người khó có thể phân biệt, trong đó khó giải quyết nhất chính là Kẻ Lừa Đảo.
Kẻ Lừa Đảo vẫn luôn nói dối.
Cho dù là lúc nào cũng vậy.
Hắn dạy Tạ Tiểu Chu nói dối, dạy cậu làm thế nào để dùng một lời nói dối để đắp lên một lời nói dối khác.
Nhưng cũng không phải là do hắn tốt bụng, mà là vì chuẩn bị một lời nói dối khác tốt hơn.
Tạ Tiểu Chu đã lạc lối.
Ngay từ đầu khi tiến vào thế giới kia, cậu đã theo bản năng mà cho rằng đây là lời nói dối do Kẻ Lừa Đảo bài trí. Cho nên, nếu cậu muốn phá giải lời nói dối này mà đi tìm manh mối thì nhận lại cũng chỉ là kết quả cậu ngày càng đắm chìm vào nó, hoàn toàn bị nó chôn vùi.
Nhưng may là bác sĩ đã kịp thời xuất hiện.
Chuyện này nói cho Tạ Tiểu Chu biết, điểm mấu chốt của thế giới này không phải là Kẻ Lừa Đảo, mà là ở chính cậu.
Phương pháp phá giải trò chơi này cũng rất đơn giản ——
"Tự giết mình." Tạ Tiểu Chu như thế nói.
Làm thế nào để phá giải một lời nói dối do mình tự bày ra?
Đó là giết chết bản thân nói dối.
Ở trong thế giới kia, sau khi "Kẻ Lừa Đảo" biến mất Tạ Tiểu Chu đã xác định, Kẻ Lừa Đảo cho rằng cậu đã sa đoạ vào đấy. Vì thế vào ngày nhận được vai nam chính kia, cậu đã không có đi nhận thưởng mà là tới toà khiến trúc cao nhất trong thành phố.
Lúc ấy, Kẻ Lừa Đảo đã từng nói qua: Hắn thích chỗ cao này, bởi vì nó có thể để hắn từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Vì thế Tạ Tiểu Chu liền từ đây nhảy xuống.
Đó là một canh bạc khổng lồ.
Tính cách của Tạ Tiểu Chu vốn dĩ đã tồn tại nhân tố mạo hiểm. Cậu không sợ hãi, ngược lại trong quá trình rơi xuống mà dang rộng hai tay, nhiệt tình mà ôm lấy thế giới giả dối này
Thật vinh hạnh.
Cậu đánh cược thắng.
Giọng điệu của hắn tựa như đang thở dài: "Lá gan rất lớn."
Tạ Tiểu Chu sửa đúng: "Có lẽ là do tôi trời sinh thích đánh bạc."
Nếu không phải thích đánh bạc thì cậu cũng sẽ không ở lần đầu tiên tiến vào tiết mục mà lựa chọn tiếp cận Tần Nguyên. Cũng sẽ không ở phía sau màn mà liên tục công lược BOSS.
Nhưng may là mỗi lần như vậy cậu đều đánh cược thắng.
Bao gồm cả lúc này đây.
Tạ Tiểu Chu tin tưởng vững chắc, cho dù là Kẻ Lừa Đảo miệng đầy dối trá nguy hiểm đến cực điểm thì cậu cũng có thể từ giữa toàn thân mà lui.
Vẻ mặt cậu giản ra, mang theo biểu cảm kiêu ngạo tự mãn.
Kẻ Lừa Đảo đem tất cả đều thu vào trong mắt.
Mèo con thật đáng yêu.
Thắng một lần, liền cho rằng bản thân có thể luôn dành chiến thắng, vẻ mặt cũng không che đi được, cũng không cần phải đi giấu diếm sự kiêu ngạo làm gì.
Ngoài ý muốn chính là, thứ này lại không khiến Kẻ Lừa Đảo cảm thấy chán ghét.
Hắn chỉ muốn đi sờ mèo nhỏ một chút, thuận tiện sờ xong thì duỗi tay bóp chặt cổ nó, để nó biết ai mới là chủ nhân thật sự.
Có lẽ mèo con sẽ tức giận, sẽ giãy giụa, nhưng mặc kệ là vươn móng vuốt thế nào cũng không thể chạm tới chủ nhân.
Đây là niềm vui khi mà nghịch mèo.
Kẻ Lừa Đảo nheo mắt, trong đầu nghĩ hình ảnh kia xuất hiện liền nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
Nhưng rất nhanh cảm giác ê ẩm trên cổ khiến hắn tỉnh táo lại.
Tạ Tiểu Chu đã nhận ra Kẻ Lừa Đảo khinh mạn cùng không chút nào để ý, cậu cần phải làm cái gì đó để dành lại quyền khống chế.
Cậu đem mảnh vỡ thủy tinh đè ép một chút, phần bén nhọn lập tức liền khảm vào trong da thịt mềm mại, ngữ khí nhẹ nhàng mà nói: "Ngài Kẻ Lừa Đảo, tôi hoàn thành yêu cầu của anh. Xin hỏi, có khen thưởng gì không?"
"Khen thưởng...... Đương nhiên là có khen thưởng." Máu đỏ lập tức từ miệng vết thương chảy ra, xuôi theo da thị mà len lỏi vào cổ áo, nhưng Kẻ Lừa Đảo lại làm như không cảm nhận được đau đớn, biểu tình tự nhiên mà nói, "Nhưng trước đó, ta muốn cho cậu xem một màn ảo thuật."
Không đợi Tạ Tiểu Chu đáp lại, hắn liền nâng tay phải lên, búng một cái thật vang dội.
Âm thanh còn chưa dứt, liền nghe thấy "Xoạc" một tiếng, trước mặt Tạ Tiểu Chu bay lên một đám bồ câu trắng.
Cũng cùng lúc này thân ảnh của Kẻ Lừa Đảo biến mất trong đám bồ câu ấy.
Lông chim trắng tinh từ giữa không trung chậm rãi bay xuống.
Tạ Tiểu Chu buông lỏng tay ra, tùy ý để mảnh vỡ thủy tinh rớt trên mặt đất.
"Ta ở chỗ này ~" Thanh âm ngả ngớn vang lên ở bên tai.
Tạ Tiểu Chu còn chưa kịp quay đầu lại, dư quang đã thoáng nhìn thấy thân ảnh một người cao lớn từ sau lưng đè lại. Dáng người cao gầy, lúc này chỉ bằng một cái cánh tay đã kéo Tạ Tiểu Chu khoá chặt trước người.
Tạ Tiểu Chu hiểu rõ thực lực giữa hai bên cách xa nhau nên cũng không lãng phí sức lực đi giãy giụa, mà là đứng ở tại chỗ bất động.
Kẻ Lừa Đảo bị loại tư thế tùy ý này lấy lòng, duỗi tay bắt lấy cái đuôi bồng bềnh kia rồi đặt trước mũi mà ngửi một cái.
"Mèo con thông minh lại đáng thương, ta thật sự thích cậu."
Tạ Tiểu Chu không dao động, chỉ có cặp tai mèo kia lén lút dựng lên.
Cậu đương nhiên sẽ không ấu trĩ cho rằng, 'thích' của cái tên này là thật sự thích kia. Đấy cũng chỉ là đối với vật nuôi, hoặc là vật sở hữu sinh ra tình cảm.
Rẻ rách hoặc là nhất thời hứng khởi. Càng không cần phải nói, mấy câu thốt ra từ miệng tên đấy có bao nhiêu là thật đâu?
Kẻ Lừa Đảo cúi người, đem cằm đặt trên vai cậu chàng.
Mấy sợi tóc đỏ như ngọn lửa đang nhảy nhót, đảo qua gương mặt Tạ Tiểu Chu khiến cậu cảm thấy có chút ngứa liền nghiêng đầu mà né tránh.
Nhưng Kẻ Lừa Đảo lại theo đuổi không bỏ, cứ tiếp tục ôm ấp, thì thào mà hỏi: "Cậu muốn khen thưởng gì đây, mèo con?"
Tạ Tiểu Chu ổn định tinh thần, nói: "Tôi muốn biết điều kiện rời khỏi thành phố nói dối."
Ngay từ đầu, tổ tiết mục đã đưa ra nhắc nhở.
Nhưng những tình huống tiếp theo lại chứng minh, nhắc nhở này là giả, nếu dựa theo lời nhắc nhở này mà đi làm, ngược lại sẽ bị đồng hóa thành cư dân của thành phố nói dối.
Cho nên, tất cả đều là nói dối của Kẻ Lừa Đảo bày ra.
Đáp án thông quan chân chính nằm trong tay Kẻ Lừa Đảo.
Kẻ Lừa Đảo từ trong yết hầu phát ra một tiếng cười: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Tạ Tiểu Chu gật đầu: "Đúng vậy."
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, mỗi một lần tên đấy thở đều phả hơi thở nóng cháy lên tai của cậu, thứ này khiến làn da kiều nộn hơi ửng hồng lên.
Ánh mắt Kẻ Lừa Đảo ở phía trên bồi hồi một vòng: "Vậy được...... Ta đã cho rằng cậu sẽ đưa ra một vài yêu cầu thú vị nào đó đấy."
Tạ Tiểu Chu nhắc nhở nói: "Thưa ngài, đã đánh cuộc thì phải chịu thua."
Kẻ Lừa Đảo bất đắc dĩ mà nói: "Được rồi, ta biết...... Nếu chỉ cần như vậy thế thì chắc chắn sẽ nói cho cậu."
"Lại chơi một trò chơi nhỏ đi, chỉ cần cậu lần nữa tìm được ta, liền có thể rời khỏi thành phố nói dối.".
Nhận được đáp án này, Tạ Tiểu Chu có chút nghi hoặc.
Chỉ đơn giản như vậy sao?
Kẻ Lừa Đảo dừng một chút, lại ném thêm một câu: "Đương nhiên, phải ở trước khi lễ mừng kết thúc. Nếu không, cũng chỉ có thể lưu lại nơi này thôi."
Tạ Tiểu Chu còn muốn hỏi tiếp.
Nhưng còn chưa mở miệng, trên lỗ tai đã truyền tới một chút đau đớn.
Kẻ Lừa Đảo lại hạ đầu, không nhẹ không nặng mà cắn một cái cuối cùng nhìn dấu răng ở phía trên liền thỏa mãn mà mỉm cười.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà duỗi tay che lại lỗ tai, xoay người sang chỗ khác.
Kẻ Lừa Đảo đã sớm lui vào trong bóng tối, khom mình hành lễ.
Tạ Tiểu Chu hướng tới cái kia phương hướng bán ra một bước, chính là hắc ám thổi quét mà đến, nháy mắt che khuất thân ảnh của Kẻ Lừa Đảo.
Răng rắc ——
Toàn bộ hắc ám hư vô trực tiếp nứt toạc, dưới tình huống chia năm xẻ bảy một nguồn sáng chói mắt liền tiến vào.
Tạ Tiểu Chu bị chùm sáng chiếu tới đau mắt, dưới sự che lấp của nước mắt cậu vẫn có thể nhìn thấy ngai vàng huyền ảo trước mặt.
Chỗ ngồi bỏ trống, như là đang chờ đợi một người ngồi lên trên.
***
Màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện đến một màn này.
Lấy bối cảnh thế giới đang sụp đổ, ánh sáng và bóng tốt xuất hiện dải phân cách, Tạ Tiểu Chu đứng ở giữa nơi quang ám đấy, tựa như một thiên thần đang hạ phàm.
Khuôn mặt cậu tinh xảo, tóc đen bị gió thổi lên, lộ vẻ nhỏ yếu lại kiên định không cho phép bỏ qua thứ gì tà ác.
Giây tiếp theo, một thế giới mới tinh xuất hiện ở trước mặt.
Khán giả tựa như cũng không phát hiện Tạ Tiểu Chu còn đi tới một thế giới khác, vẫn mãi dừng ở phía trước, hiện tại đang thảo luận kịch liệt:
[Đây là nội thành à?]
[Chu Chu thật thông minh, mới đây đã tìm ra được nội thành rồi!]
[Lá bài poker trong suốt kia hẳn là vé vào cửa, sẽ có ích lợi gì đây?]
Gió mát thổi vào mặt, thổi bay mấy sợi tóc trên trán của cậu chàng.
Cậu mở mắt, như suy tư gì đó mà cúi đầu.
Dưới lớp quần áo, cậu có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang tản ra hơi nóng không thể bỏ qua.
Duỗi tay nhẹ nhàng chạm một cái, một thẻ bài poker nửa trong suốt xuất hiện ở trong tay cậu.
Đó là một lá 3 bích.
Ở trong một bộ bài tây, 3 là lá nhỏ nhất.
Không đợi Tạ Tiểu Chu suy nghĩ cẩn thận thứ này có ích lợi gì liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Cậu quay đầu nhìn về phía kia.
Có thể thấy hai người đang chạy tới, trên mặt rõ ràng xuất hiện biểu tình nôn nóng và khát vọng.
Tạ Tiểu Chu không biết hai người kia muốn làm gì, nhưng rõ ràng có thể biết được, bọn họ đang chạy tới chỗ cậu.
Cậu trực tiếp cất bài poker đi, xoay người liền chạy.
Vừa rồi không có chú ý, hiện tại mới phát hiện, nơi này là từ một con đường hẹp dài nối thành, cuối cùng hình thành một cái mê cung thật lớn.
Trung tâm mê cung là một tòa lâu đài cổ xưa đang lẳng lặng mà đứng sừng sững ở đấy.
Bước chân Tạ Tiểu Chu không ngừng, chuyển qua một khúc ngoặt.
Tiếng bước chân phía sau theo sát không tha, nghe âm thanh, có lẽ còn có vài người khác gia nhập.
Bọn họ vô cùng ồn ào, giọng nói truyền vào trong tai Tạ Tiểu Chu.
"Trên người cậu ta có một lá bài!"
"Là 3 bích!"
"Nhanh lên, mau đuổi theo!"
Tạ Tiểu Chu lại quẹo qua một khúc ngoặc khác, đột nhiên dừng bước.
Phía trước, cũng một đám người đang chạy lại, vẻ mặt thèm nhỏ dãi mà nhìn lá bài trong tay của Tạ Tiểu Chu.
Trên người Tạ Tiểu Chu không có quá nhiều đạo cụ có tính sát thương và thẻ thân phận, hiện tại cũng chỉ có thể sử dụng thẻ R kia....
Một lát sau, những người khác thấy trên đường đi xuất hiện khói trắng mờ mịt, che đậy tầm nhìn.
Bọn họ sợ có gì đó nguy hiểm liền chần chờ một lát, ai cũng không dám tiến lên. Chỉ nghĩ chờ khói trắng biến mất thì lại đi bắt Tạ Tiểu Chu rồi cướp lấy thẻ bài của cậu cho an toàn.
Nhưng còn chưa thấy khói trắng tiêu tán, một cái bóng trắng liền từ giữa nhảy ra, dáng người nhanh nhẹn mà nhảy lên vách tường, ở phía trên nhanh chóng mà chạy vội.
Độ rộng của vách tường rất hẹp, lấy thân hình nhân loại căn bản không thể đi qua, đám người kia nhìn chằm chằm vào mèo Ragdoll động tác linh hoạt, đành phải từ bỏ ý tưởng tranh đoạt.
Tạ Tiểu Chu chạy trốn rất nhanh, cái đuôi vung vẫy liền đã trốn thoát khỏi đám người kia.
Thấy bốn phía không có người, lúc này Tạ Tiểu Chu mới từ trên vách tường nhảy xuống. Cậu há miệng, một lá bài poker rơi trên mặt đất.
Cũng không biết lá bài poker này dùng cái gì để chế tác ra, nhìn qua là nửa trong suốt, hoa văn lá bích ở chính diện cùng ngai vàng ở phía sau đan chéo vào nhau.
Tạ Tiểu Chu dứt khoát đem bài poker đè ở dưới bụng, dùng lưỡi bắt đầu vuốt lông trên người.
Đây là trò chơi trong lời của Kẻ Lừa Đảo sao?
Lá bài này dùng để làm gì, vì sao lại có nhiều người muốn đuổi theo cậu như vậy?
Còn có...... Cái lâu đài kia.
Kẻ Lừa Đảo đang ở trong đó sao?
Tạ Tiểu Chu có rất nhiều vấn đề, lại nhất thời không được giải đáp. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cậu lại ngậm bài poker lên, nhảy lên vách tường chênh vênh, ở trên đấy mà hành tẩu.
Đi khoảng tầm mười phút, phía trước truyền tới tiếng nói chuyện.
Cậu thật cẩn thận mà hạ người, ló đầu ra nhìn xuống phía dưới.
Hai cư dân thành phố nói dối đang giằng co.
Trong đó, một người đàn ông cao lớn đang khuyên bảo: "Cậu cũng biết, chỉ có gom đủ một bộ bài mới có thể vào thành để nhìn thấy Kẻ Lừa Đảo, trên tay cậu cầm có một lá cũng vô dụng, không bằng cho cứ tôi đi."
Một người khác khinh thường mà "xùy" một tiếng: "Nói dễ nghe lắm, vậy sao anh không đưa cho tôi nốt luôn đi?"
Vẻ mặt người kia có chút cứng lại: "Nếu đã nói như vậy, vậy thì quên đi......" Nói, hắn giả vờ như muốn rời đi.
Một người khác gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn, không thả lỏng cảnh giác.
Nhưng hắn lại không biết, phía sau đã im lặng xuất hiện thêm một người lưỡi đao, bén nhọn đâm xuyên qua ngực hắn, cướp đi lá bài trong tay hắn đang cầm.
"Lại một lá."
Mặt ngoài thẻ bài nửa trong suốt nhiễm vết máu đỏ tươi, khiến người phân không rõ màu sắc và hoa văn nguyên bản.
Anh ta vui sướng mà nói: "Thật tốt quá, tôi cũng chỉ thiếu một lá này!"
Người đánh lén kia sờ lên vết máu: "Tsk, là lá cơ đỏ."
Tên còn lại cứng họng: "Sao có thể, rõ ràng tôi thấy là lá tép đen ——"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Người đánh lén rút kiếm ra, lắc lắc vết máu bên trên.
Người kia lại ầm ầm ngã xuống.
Người đánh lén đắc ý mà nói: "Đồ ngu, tao lấy đương nhiên là tép đen, đấy là đang gạt mày!"
Anh ta mở to hai mắt, đã không còn biện pháp phản bác.
Người đánh lén ngồi xổm xuống, từ trên người anh ta lấy ra mấy lá bài còn dư.
Thêm lá này thì tổng cộng là mười ba lá bài.
Hắn dùng hai tay nắm lấy nó, bừa bãi mà nở nụ cười: "Ha ha...... Tao đã gom đủ một bộ bài, chỉ cần gặp được Kẻ Lừa Đảo, tao liền có thể, liền có thể ——"
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, nghiêng ngả lảo đảo mà rời khỏi thông đạo này.
Tạ Tiểu Chu nhìn thi thể nằm trên mặt đất, mắt mèo chuyển động, nhìn chằm chằm vào lá bài đang ngậm trong miệng.
Trong một bộ bài không bao gồm hai quân vua(joker), có tổng cộng 4 chất. Chúng là quân bích, quân cơ, quân tép và quân rô, có tổng 13 lá bài cho mỗi bộ.
Hiện tại quân tép đã bị người này gom đủ, chỉ còn lại có quân bích, quân cơ và quân rô.
Chỉ có gom đủ 13 lá bài này mới có thể tiến vào trong lâu đài để nhìn thấy Kẻ Lừa Đảo sao?
[Cuộc chiến sống còn?]
[Mê cung + Cuộc chiến sống còn, Chu Chu có thể được không?]
[Tới chỗ kích thích rồi, tôi rất thích loại này, nhanh lên nhanh lên đi ]
[Nhưng mà...... Lấy tính cách của Chu Chu, không thích hợp đại đào sát đi?]
[Hừ, khôi hài thật nhỉ, ở trong 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 còn có thánh mẫu tồn tại sao? Chắc cũng sống không được bao lâu đi]
[Chu Chu mới không phải thánh mẫu! Chu Chu chỉ là có nguyên tắc chính mình!]
[Cười chết, các ngươi một đám quỷ hồn lại còn dư hơi tình cảm quan tâm tới một nhân loại? Tôi ước gì người trên thế giới đều chết sạch]
[Ngươi có phải có bóng ma tâm lý gì không?! Ngươi chết thế nào, đêm nay ta liền tới trị liệu cho ngươi!]
[Lén lút nói một câu, vốn dĩ tôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng chú ý Chu Chu lâu rồi, tôi cũng trở nên tâm bình khí hòa. Hại người có cái gì tốt? Không bằng đi đu CP!]
Làn đạn cãi cọ ồn ào, fans Tạ Tiểu Chu cùng những người xem khác lại bắt đầu cãi lộn.
Hiển nhiên, fans Tạ Tiểu Chu chiếm thế thượng phong.
Không biết từ khi nào mà tâm thái đám fans này đã dần thay đổi.
Vốn dĩ chúng nó luôn chỉ biết đắm chìm trong cốt truyện nhuốm đầy máu của 《 Tạp Kỹ Kinh Dị》, cũng vì từ khi sinh ra đã sở hữu các loại phản năng lượng. Nhưng hiện tại lại không khỏi quan tâm Tạ Tiểu Chu đang ở trong tiết mục.
***
Tạ Tiểu Chu ở tại chỗ trong chốc lát rồi đi theo hướng người kia đã rời đi. Vừa mới đi qua khúc ngoặt đã thấy trên mặt đất nằm một bộ thi thể quen thuộc.
Cậu từ trên vách tường nhảy xuống, di chuyển tới bên cạnh thi thể kia, dùng móng vuốt mềm mỏng đẩy một cái.
Đầu của nó xoay lại, thình lình chính là người đã lấy đi 13 lá bài vừa rồi.
Trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Từ kẻ giết người, trở thành một khối thi thể lạnh băng.
Tạ Tiểu Chu lại du tẩu ở trong mê cung.
Cậu thấy lừa gạt, chém giết cùng huyết tinh đầy đất. Các loại mặt trái cảm xúc tràn ngập toàn bộ mê cung.
Đây là trò chơi của Kẻ Lừa Đảo.
Chính bởi vì tiền án của Kẻ Lừa Đảo trước đó, Tạ Tiểu Chu cũng không phải hoàn toàn tin tưởng lời nói của hắn ta.
Hơn nữa cậu là một người có đạo đức, cho dù tất cả đều là cư dân của thành phố nói dối, cậu cũng không thể dễ dàng cướp đi mạng sống của những người khác.
Mấu chốt nhất chính là......
Tạ Tiểu Chu: Haha, vốn dĩ đánh không lại.
Xem xét tình huống hiện tại có lẽ cậu đang nắm giữ thế chủ động. Nhưng cho dù là thế thì cậu vẫn luôn có cảm giác như đang đạp trên bông, chỉ cần vô ý một chút liền sẽ ngã vào vực sâu, vạn kiếp bất phục.
Tạ Tiểu Chu không chớp mắt mà nhìn chăm chú vào Kẻ Lừa Đảo, đồng tử dựng thẳng mang theo sự lạnh nhạt, cái đuôi cũng im lặng mà dựng lên.
Đây là thói quen khi động vật họ mèo đang ở trong trạng thái đi săn.
Mảnh vỡ thủy tinh sắc bén đặt tại trên cổ Kẻ Lừa Đảo, chỉ cần dùng sức một chút liền có thể cắt đứt khí quản mà dẫn đến tử vong.
Nhưng hắn lại làm như không có gì mà quay đầu, nhìn mèo con tay cầm hung khí, tò mò mà dò hỏi: "Vậy thì, làm sao mà cậu phát hiện ra?"
Nhìn tên kia hiện tại rất giống đứa trẻ đang bị vạch trần trò đùa dai của mình.
Nhưng hắn không vì bị vạch trần mà uể oải, ngược lại càng quan tâm hơn là chỗ nào xuất hiện sơ hở.
"Bởi vì, thế giới này quá hoàn mỹ." Tạ Tiểu Chu chần chờ một lát, "Hoàn mỹ đến mức tôi cũng không muốn từ chối."
Nói thật, ở trong thế giới này, Tạ Tiểu Chu thật sự có chút do dự.
Chỉ cần là người bình thường vào lúc gặp tình huống như này đều sẽ nhịn không được mà động tâm.
Ở trong thế giới này, cậu có thể dễ như trở bàn tay mà đạt được tất cả mọi thứ mà trong hiện thực cậu không thể chiếm lấy. Thân phận, địa vị, độ nổi tiếng và......Nhóm boss trong tổ tiết mục.
Bác sĩ, Tần Nguyên và cả giáo phụ.
Nhóm boss này là thứ để lại ấn tượng sâu nặng nhất đối với Tạ Tiểu Chu, sâu thẳm trong nội tâm, cậu cũng đã từng vô ý mà động tâm trong chớp mắt.
Nhưng bởi vì nguy hiểm, cậu lựa chọn chôn vùi phần rung động này.
Mà ở nơi này, nhóm BOSS chỉ còn giữ lại hình dáng và tính cách, hoàn toàn mất đi sự nguy hiểm trở nên an toàn mà vô hại.
Đây là một lựa chọn mê hoặc cỡ nào chứ.
Chỉ cần cậu nguyện ý thì cậu có thể nhận được tất cả những thứ này.
Nhưng, nguyên nhân chính vì bác sĩ xuất hiện, mới khiến Tạ Tiểu Chu nhận ra chỗ không đúng ở đây.
Một người chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời sẽ không đem vầng thái dương ấy vào trong lời nói dối của mình. Bởi vì, như vậy quá dễ bị vạch trần.
Kẻ Lừa Đảo là BOSS trong tiết mục《Thành Phố Nói Dối》, chưa từng rời khỏi tiết mục này thì làm thế nào mà biết được nhiều chi tiết như vậy chứ?
Chuyện này còn phải cảm ơn nhóm BOSS hung tàn và nguy hiểm ấy —— khách mời nhìn thấy bọn họ hơn nữa có thể tồn tại rời đi đều thiếu tay thiếu chân hết rồi.
Cho nên, như vậy liền có thể loại bỏ khả năng Kẻ Lừa Đảo từ những khách mời khác biết được mấy thứ đó.
Phủ định các lựa chọn khác, còn lại cho dù có khó tưởng tượng đến đâu cũng chính là đáp án chính xác.
Đáp án đã bày rõ ở trước mặt.
Đồng thời gặp được bác sĩ, Tần Nguyên và giáo phụ hơn nữa còn có thể sống sót thì cũng chỉ có một mình Tạ Tiểu Chu.
Cho nên, đây vốn dĩ không phải là lời nói dối do Kẻ Lừa Đảo bài trí, mà là từ chính cậu để cấu tạo ra thế giới này.
Chỉ cần xác định được ý tưởng thì tiếp theo không ngừng đi chứng thực là được.
Bộ dạng Bác sĩ cùng ngôn hành cử chỉ đều giống như đúc trong thâm tâm của Tạ Tiểu Chu.
Ca bệnh được lấy ra đều giống hệt trong trí nhớ của cậu.
Còn có thứ quan trọng nhất chút chính là, cậu muốn cái gì thì thế giới này liền sẽ lập tức cho cậu cái đó.
Muốn trở thành ảnh đế, lập tức có đề danh nam diễn viên tốt nhất; muốn yêu đương, lập tức sẽ có nam nhân hợp mắt tự mình đưa tới cửa; muốn nổi lên nhanh liền có một khối tài sản kếch xù từ trên trời giáng xuống......
Ở chỗ này, Tạ Tiểu Chu chính là Thần của thế giới ấy.
Sở dĩ《Thành Phố Nói Dối》 có thể trở thành tiết mục có thể để khách mời thăng cấp là cấp S đúng là bởi vì độ khó siêu cao này —— không ai có thể từ chối dục vọng ở sâu trong nội tâm.
Kẻ Lừa Đảo vốn dĩ không nghĩ rằng Tạ Tiểu Chu có thể.
Những khách mời khác có lẽ sẽ sa vào ở trong đó không thể tự thoát ra được mà cậu cũng chỉ đơn giản là động tâm trong nháy mắt, liền đã trở về trạng thái bình thường.
Sau khi vứt bỏ đi lớp quần áo hoa mỹ, thế giới này cũng chỉ là bọt biển yếu ớt, nhẹ nhàng chạm một cái liền sẽ tan thành mây khói.
Cậu không thể đem mạng sống của mình phó thác cho một lời nói dối.
Hơn nữa, so với lầu các lúc nào cũng có thể sụp xuống thì cậu càng thích từng bước một mà đi lên. Nếu cậu muốn không làm mà hưởng lại có khi đã sớm ở trong cái tiết mục thứ nhất mà đồng ý ở bên cạnh Tần Nguyên rồi.
Lựa chọn ở lại cũng không phải tính cách của cậu.
Sau khi đã tỉnh táo, Tạ Tiểu Chu cũng không lập tức vạch trần lời nói dối này, mà là tương kế tựu kế, ngược lại dùng để lừa gạt Kẻ Lừa Đảo.
Nếu tên đấy cho rằng cậu đã trầm mê vào bên trong lời nói dối này thì sẽ bị lừa.
Đạt được 100 tệ nói dối hoặc lừa gạt Kẻ Lừa Đảo, đây là lựa chọn ban đầu mà tổ tiết mục đưa ra.
Tuy rằng Tạ Tiểu Chu không cho rằng làm như vậy là có thể hoàn thành quay chụp, nhưng có một cơ hội như vậy thì vẫn cậu là muốn đi thử một lần.
Hay là nói cách khác, cứ mãi bị lừa cũng quá mất mặt.
Dù sao cũng phải tìm lời lãi một ít.
Nghĩ đến đây, Tạ Tiểu Chu chớp mắt: "Quý ngài Kẻ Lừa Đảo, lúc này đây tính là tôi thắng nhỉ?"
Kẻ Lừa Đảo nhìn thiếu niên trước mặt, trong con ngươi vàng kim kia như đang lập loè ánh sáng.
Rất thú vị.
Vậy mà...... Có người có thể từ trong giấc mộng của chính mình đi ra. Đặc thù cỡ nào, mèo con thú vị cỡ nào.
Ngón tay rũ tại bên người hắn nhẹ nhàng động đậy, cảm giác miệng khô rát lưỡi lại xuất hiện.
Đây là sự hưng phấn hắn đã lâu không nhìn thấy.
Hắn thích mèo con thông minh.
"Đương nhiên." Âm cuối Kẻ Lừa Đảo vươn hơi cao, "Nhưng ta còn một nghi vấn —— làm sao cậu có thể rời khỏi thế giới đó?"
Ở thành phố nói dối, Tạ Tiểu Chu đã rất nhiều lần nghĩ qua.
Thật thật giả giả lời nói hỗn tạp ở cạnh nhau khiến người khó có thể phân biệt, trong đó khó giải quyết nhất chính là Kẻ Lừa Đảo.
Kẻ Lừa Đảo vẫn luôn nói dối.
Cho dù là lúc nào cũng vậy.
Hắn dạy Tạ Tiểu Chu nói dối, dạy cậu làm thế nào để dùng một lời nói dối để đắp lên một lời nói dối khác.
Nhưng cũng không phải là do hắn tốt bụng, mà là vì chuẩn bị một lời nói dối khác tốt hơn.
Tạ Tiểu Chu đã lạc lối.
Ngay từ đầu khi tiến vào thế giới kia, cậu đã theo bản năng mà cho rằng đây là lời nói dối do Kẻ Lừa Đảo bài trí. Cho nên, nếu cậu muốn phá giải lời nói dối này mà đi tìm manh mối thì nhận lại cũng chỉ là kết quả cậu ngày càng đắm chìm vào nó, hoàn toàn bị nó chôn vùi.
Nhưng may là bác sĩ đã kịp thời xuất hiện.
Chuyện này nói cho Tạ Tiểu Chu biết, điểm mấu chốt của thế giới này không phải là Kẻ Lừa Đảo, mà là ở chính cậu.
Phương pháp phá giải trò chơi này cũng rất đơn giản ——
"Tự giết mình." Tạ Tiểu Chu như thế nói.
Làm thế nào để phá giải một lời nói dối do mình tự bày ra?
Đó là giết chết bản thân nói dối.
Ở trong thế giới kia, sau khi "Kẻ Lừa Đảo" biến mất Tạ Tiểu Chu đã xác định, Kẻ Lừa Đảo cho rằng cậu đã sa đoạ vào đấy. Vì thế vào ngày nhận được vai nam chính kia, cậu đã không có đi nhận thưởng mà là tới toà khiến trúc cao nhất trong thành phố.
Lúc ấy, Kẻ Lừa Đảo đã từng nói qua: Hắn thích chỗ cao này, bởi vì nó có thể để hắn từ trên cao nhìn xuống chúng sinh.
Vì thế Tạ Tiểu Chu liền từ đây nhảy xuống.
Đó là một canh bạc khổng lồ.
Tính cách của Tạ Tiểu Chu vốn dĩ đã tồn tại nhân tố mạo hiểm. Cậu không sợ hãi, ngược lại trong quá trình rơi xuống mà dang rộng hai tay, nhiệt tình mà ôm lấy thế giới giả dối này
Thật vinh hạnh.
Cậu đánh cược thắng.
Giọng điệu của hắn tựa như đang thở dài: "Lá gan rất lớn."
Tạ Tiểu Chu sửa đúng: "Có lẽ là do tôi trời sinh thích đánh bạc."
Nếu không phải thích đánh bạc thì cậu cũng sẽ không ở lần đầu tiên tiến vào tiết mục mà lựa chọn tiếp cận Tần Nguyên. Cũng sẽ không ở phía sau màn mà liên tục công lược BOSS.
Nhưng may là mỗi lần như vậy cậu đều đánh cược thắng.
Bao gồm cả lúc này đây.
Tạ Tiểu Chu tin tưởng vững chắc, cho dù là Kẻ Lừa Đảo miệng đầy dối trá nguy hiểm đến cực điểm thì cậu cũng có thể từ giữa toàn thân mà lui.
Vẻ mặt cậu giản ra, mang theo biểu cảm kiêu ngạo tự mãn.
Kẻ Lừa Đảo đem tất cả đều thu vào trong mắt.
Mèo con thật đáng yêu.
Thắng một lần, liền cho rằng bản thân có thể luôn dành chiến thắng, vẻ mặt cũng không che đi được, cũng không cần phải đi giấu diếm sự kiêu ngạo làm gì.
Ngoài ý muốn chính là, thứ này lại không khiến Kẻ Lừa Đảo cảm thấy chán ghét.
Hắn chỉ muốn đi sờ mèo nhỏ một chút, thuận tiện sờ xong thì duỗi tay bóp chặt cổ nó, để nó biết ai mới là chủ nhân thật sự.
Có lẽ mèo con sẽ tức giận, sẽ giãy giụa, nhưng mặc kệ là vươn móng vuốt thế nào cũng không thể chạm tới chủ nhân.
Đây là niềm vui khi mà nghịch mèo.
Kẻ Lừa Đảo nheo mắt, trong đầu nghĩ hình ảnh kia xuất hiện liền nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.
Nhưng rất nhanh cảm giác ê ẩm trên cổ khiến hắn tỉnh táo lại.
Tạ Tiểu Chu đã nhận ra Kẻ Lừa Đảo khinh mạn cùng không chút nào để ý, cậu cần phải làm cái gì đó để dành lại quyền khống chế.
Cậu đem mảnh vỡ thủy tinh đè ép một chút, phần bén nhọn lập tức liền khảm vào trong da thịt mềm mại, ngữ khí nhẹ nhàng mà nói: "Ngài Kẻ Lừa Đảo, tôi hoàn thành yêu cầu của anh. Xin hỏi, có khen thưởng gì không?"
"Khen thưởng...... Đương nhiên là có khen thưởng." Máu đỏ lập tức từ miệng vết thương chảy ra, xuôi theo da thị mà len lỏi vào cổ áo, nhưng Kẻ Lừa Đảo lại làm như không cảm nhận được đau đớn, biểu tình tự nhiên mà nói, "Nhưng trước đó, ta muốn cho cậu xem một màn ảo thuật."
Không đợi Tạ Tiểu Chu đáp lại, hắn liền nâng tay phải lên, búng một cái thật vang dội.
Âm thanh còn chưa dứt, liền nghe thấy "Xoạc" một tiếng, trước mặt Tạ Tiểu Chu bay lên một đám bồ câu trắng.
Cũng cùng lúc này thân ảnh của Kẻ Lừa Đảo biến mất trong đám bồ câu ấy.
Lông chim trắng tinh từ giữa không trung chậm rãi bay xuống.
Tạ Tiểu Chu buông lỏng tay ra, tùy ý để mảnh vỡ thủy tinh rớt trên mặt đất.
"Ta ở chỗ này ~" Thanh âm ngả ngớn vang lên ở bên tai.
Tạ Tiểu Chu còn chưa kịp quay đầu lại, dư quang đã thoáng nhìn thấy thân ảnh một người cao lớn từ sau lưng đè lại. Dáng người cao gầy, lúc này chỉ bằng một cái cánh tay đã kéo Tạ Tiểu Chu khoá chặt trước người.
Tạ Tiểu Chu hiểu rõ thực lực giữa hai bên cách xa nhau nên cũng không lãng phí sức lực đi giãy giụa, mà là đứng ở tại chỗ bất động.
Kẻ Lừa Đảo bị loại tư thế tùy ý này lấy lòng, duỗi tay bắt lấy cái đuôi bồng bềnh kia rồi đặt trước mũi mà ngửi một cái.
"Mèo con thông minh lại đáng thương, ta thật sự thích cậu."
Tạ Tiểu Chu không dao động, chỉ có cặp tai mèo kia lén lút dựng lên.
Cậu đương nhiên sẽ không ấu trĩ cho rằng, 'thích' của cái tên này là thật sự thích kia. Đấy cũng chỉ là đối với vật nuôi, hoặc là vật sở hữu sinh ra tình cảm.
Rẻ rách hoặc là nhất thời hứng khởi. Càng không cần phải nói, mấy câu thốt ra từ miệng tên đấy có bao nhiêu là thật đâu?
Kẻ Lừa Đảo cúi người, đem cằm đặt trên vai cậu chàng.
Mấy sợi tóc đỏ như ngọn lửa đang nhảy nhót, đảo qua gương mặt Tạ Tiểu Chu khiến cậu cảm thấy có chút ngứa liền nghiêng đầu mà né tránh.
Nhưng Kẻ Lừa Đảo lại theo đuổi không bỏ, cứ tiếp tục ôm ấp, thì thào mà hỏi: "Cậu muốn khen thưởng gì đây, mèo con?"
Tạ Tiểu Chu ổn định tinh thần, nói: "Tôi muốn biết điều kiện rời khỏi thành phố nói dối."
Ngay từ đầu, tổ tiết mục đã đưa ra nhắc nhở.
Nhưng những tình huống tiếp theo lại chứng minh, nhắc nhở này là giả, nếu dựa theo lời nhắc nhở này mà đi làm, ngược lại sẽ bị đồng hóa thành cư dân của thành phố nói dối.
Cho nên, tất cả đều là nói dối của Kẻ Lừa Đảo bày ra.
Đáp án thông quan chân chính nằm trong tay Kẻ Lừa Đảo.
Kẻ Lừa Đảo từ trong yết hầu phát ra một tiếng cười: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Tạ Tiểu Chu gật đầu: "Đúng vậy."
Khoảng cách giữa hai người thật sự quá gần, mỗi một lần tên đấy thở đều phả hơi thở nóng cháy lên tai của cậu, thứ này khiến làn da kiều nộn hơi ửng hồng lên.
Ánh mắt Kẻ Lừa Đảo ở phía trên bồi hồi một vòng: "Vậy được...... Ta đã cho rằng cậu sẽ đưa ra một vài yêu cầu thú vị nào đó đấy."
Tạ Tiểu Chu nhắc nhở nói: "Thưa ngài, đã đánh cuộc thì phải chịu thua."
Kẻ Lừa Đảo bất đắc dĩ mà nói: "Được rồi, ta biết...... Nếu chỉ cần như vậy thế thì chắc chắn sẽ nói cho cậu."
"Lại chơi một trò chơi nhỏ đi, chỉ cần cậu lần nữa tìm được ta, liền có thể rời khỏi thành phố nói dối.".
Nhận được đáp án này, Tạ Tiểu Chu có chút nghi hoặc.
Chỉ đơn giản như vậy sao?
Kẻ Lừa Đảo dừng một chút, lại ném thêm một câu: "Đương nhiên, phải ở trước khi lễ mừng kết thúc. Nếu không, cũng chỉ có thể lưu lại nơi này thôi."
Tạ Tiểu Chu còn muốn hỏi tiếp.
Nhưng còn chưa mở miệng, trên lỗ tai đã truyền tới một chút đau đớn.
Kẻ Lừa Đảo lại hạ đầu, không nhẹ không nặng mà cắn một cái cuối cùng nhìn dấu răng ở phía trên liền thỏa mãn mà mỉm cười.
Tạ Tiểu Chu theo bản năng mà duỗi tay che lại lỗ tai, xoay người sang chỗ khác.
Kẻ Lừa Đảo đã sớm lui vào trong bóng tối, khom mình hành lễ.
Tạ Tiểu Chu hướng tới cái kia phương hướng bán ra một bước, chính là hắc ám thổi quét mà đến, nháy mắt che khuất thân ảnh của Kẻ Lừa Đảo.
Răng rắc ——
Toàn bộ hắc ám hư vô trực tiếp nứt toạc, dưới tình huống chia năm xẻ bảy một nguồn sáng chói mắt liền tiến vào.
Tạ Tiểu Chu bị chùm sáng chiếu tới đau mắt, dưới sự che lấp của nước mắt cậu vẫn có thể nhìn thấy ngai vàng huyền ảo trước mặt.
Chỗ ngồi bỏ trống, như là đang chờ đợi một người ngồi lên trên.
***
Màn hình trong phòng phát sóng trực tiếp xuất hiện đến một màn này.
Lấy bối cảnh thế giới đang sụp đổ, ánh sáng và bóng tốt xuất hiện dải phân cách, Tạ Tiểu Chu đứng ở giữa nơi quang ám đấy, tựa như một thiên thần đang hạ phàm.
Khuôn mặt cậu tinh xảo, tóc đen bị gió thổi lên, lộ vẻ nhỏ yếu lại kiên định không cho phép bỏ qua thứ gì tà ác.
Giây tiếp theo, một thế giới mới tinh xuất hiện ở trước mặt.
Khán giả tựa như cũng không phát hiện Tạ Tiểu Chu còn đi tới một thế giới khác, vẫn mãi dừng ở phía trước, hiện tại đang thảo luận kịch liệt:
[Đây là nội thành à?]
[Chu Chu thật thông minh, mới đây đã tìm ra được nội thành rồi!]
[Lá bài poker trong suốt kia hẳn là vé vào cửa, sẽ có ích lợi gì đây?]
Gió mát thổi vào mặt, thổi bay mấy sợi tóc trên trán của cậu chàng.
Cậu mở mắt, như suy tư gì đó mà cúi đầu.
Dưới lớp quần áo, cậu có thể cảm nhận được một thứ gì đó đang tản ra hơi nóng không thể bỏ qua.
Duỗi tay nhẹ nhàng chạm một cái, một thẻ bài poker nửa trong suốt xuất hiện ở trong tay cậu.
Đó là một lá 3 bích.
Ở trong một bộ bài tây, 3 là lá nhỏ nhất.
Không đợi Tạ Tiểu Chu suy nghĩ cẩn thận thứ này có ích lợi gì liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Cậu quay đầu nhìn về phía kia.
Có thể thấy hai người đang chạy tới, trên mặt rõ ràng xuất hiện biểu tình nôn nóng và khát vọng.
Tạ Tiểu Chu không biết hai người kia muốn làm gì, nhưng rõ ràng có thể biết được, bọn họ đang chạy tới chỗ cậu.
Cậu trực tiếp cất bài poker đi, xoay người liền chạy.
Vừa rồi không có chú ý, hiện tại mới phát hiện, nơi này là từ một con đường hẹp dài nối thành, cuối cùng hình thành một cái mê cung thật lớn.
Trung tâm mê cung là một tòa lâu đài cổ xưa đang lẳng lặng mà đứng sừng sững ở đấy.
Bước chân Tạ Tiểu Chu không ngừng, chuyển qua một khúc ngoặt.
Tiếng bước chân phía sau theo sát không tha, nghe âm thanh, có lẽ còn có vài người khác gia nhập.
Bọn họ vô cùng ồn ào, giọng nói truyền vào trong tai Tạ Tiểu Chu.
"Trên người cậu ta có một lá bài!"
"Là 3 bích!"
"Nhanh lên, mau đuổi theo!"
Tạ Tiểu Chu lại quẹo qua một khúc ngoặc khác, đột nhiên dừng bước.
Phía trước, cũng một đám người đang chạy lại, vẻ mặt thèm nhỏ dãi mà nhìn lá bài trong tay của Tạ Tiểu Chu.
Trên người Tạ Tiểu Chu không có quá nhiều đạo cụ có tính sát thương và thẻ thân phận, hiện tại cũng chỉ có thể sử dụng thẻ R kia....
Một lát sau, những người khác thấy trên đường đi xuất hiện khói trắng mờ mịt, che đậy tầm nhìn.
Bọn họ sợ có gì đó nguy hiểm liền chần chờ một lát, ai cũng không dám tiến lên. Chỉ nghĩ chờ khói trắng biến mất thì lại đi bắt Tạ Tiểu Chu rồi cướp lấy thẻ bài của cậu cho an toàn.
Nhưng còn chưa thấy khói trắng tiêu tán, một cái bóng trắng liền từ giữa nhảy ra, dáng người nhanh nhẹn mà nhảy lên vách tường, ở phía trên nhanh chóng mà chạy vội.
Độ rộng của vách tường rất hẹp, lấy thân hình nhân loại căn bản không thể đi qua, đám người kia nhìn chằm chằm vào mèo Ragdoll động tác linh hoạt, đành phải từ bỏ ý tưởng tranh đoạt.
Tạ Tiểu Chu chạy trốn rất nhanh, cái đuôi vung vẫy liền đã trốn thoát khỏi đám người kia.
Thấy bốn phía không có người, lúc này Tạ Tiểu Chu mới từ trên vách tường nhảy xuống. Cậu há miệng, một lá bài poker rơi trên mặt đất.
Cũng không biết lá bài poker này dùng cái gì để chế tác ra, nhìn qua là nửa trong suốt, hoa văn lá bích ở chính diện cùng ngai vàng ở phía sau đan chéo vào nhau.
Tạ Tiểu Chu dứt khoát đem bài poker đè ở dưới bụng, dùng lưỡi bắt đầu vuốt lông trên người.
Đây là trò chơi trong lời của Kẻ Lừa Đảo sao?
Lá bài này dùng để làm gì, vì sao lại có nhiều người muốn đuổi theo cậu như vậy?
Còn có...... Cái lâu đài kia.
Kẻ Lừa Đảo đang ở trong đó sao?
Tạ Tiểu Chu có rất nhiều vấn đề, lại nhất thời không được giải đáp. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cậu lại ngậm bài poker lên, nhảy lên vách tường chênh vênh, ở trên đấy mà hành tẩu.
Đi khoảng tầm mười phút, phía trước truyền tới tiếng nói chuyện.
Cậu thật cẩn thận mà hạ người, ló đầu ra nhìn xuống phía dưới.
Hai cư dân thành phố nói dối đang giằng co.
Trong đó, một người đàn ông cao lớn đang khuyên bảo: "Cậu cũng biết, chỉ có gom đủ một bộ bài mới có thể vào thành để nhìn thấy Kẻ Lừa Đảo, trên tay cậu cầm có một lá cũng vô dụng, không bằng cho cứ tôi đi."
Một người khác khinh thường mà "xùy" một tiếng: "Nói dễ nghe lắm, vậy sao anh không đưa cho tôi nốt luôn đi?"
Vẻ mặt người kia có chút cứng lại: "Nếu đã nói như vậy, vậy thì quên đi......" Nói, hắn giả vờ như muốn rời đi.
Một người khác gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn, không thả lỏng cảnh giác.
Nhưng hắn lại không biết, phía sau đã im lặng xuất hiện thêm một người lưỡi đao, bén nhọn đâm xuyên qua ngực hắn, cướp đi lá bài trong tay hắn đang cầm.
"Lại một lá."
Mặt ngoài thẻ bài nửa trong suốt nhiễm vết máu đỏ tươi, khiến người phân không rõ màu sắc và hoa văn nguyên bản.
Anh ta vui sướng mà nói: "Thật tốt quá, tôi cũng chỉ thiếu một lá này!"
Người đánh lén kia sờ lên vết máu: "Tsk, là lá cơ đỏ."
Tên còn lại cứng họng: "Sao có thể, rõ ràng tôi thấy là lá tép đen ——"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Người đánh lén rút kiếm ra, lắc lắc vết máu bên trên.
Người kia lại ầm ầm ngã xuống.
Người đánh lén đắc ý mà nói: "Đồ ngu, tao lấy đương nhiên là tép đen, đấy là đang gạt mày!"
Anh ta mở to hai mắt, đã không còn biện pháp phản bác.
Người đánh lén ngồi xổm xuống, từ trên người anh ta lấy ra mấy lá bài còn dư.
Thêm lá này thì tổng cộng là mười ba lá bài.
Hắn dùng hai tay nắm lấy nó, bừa bãi mà nở nụ cười: "Ha ha...... Tao đã gom đủ một bộ bài, chỉ cần gặp được Kẻ Lừa Đảo, tao liền có thể, liền có thể ——"
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ cuồng nhiệt, nghiêng ngả lảo đảo mà rời khỏi thông đạo này.
Tạ Tiểu Chu nhìn thi thể nằm trên mặt đất, mắt mèo chuyển động, nhìn chằm chằm vào lá bài đang ngậm trong miệng.
Trong một bộ bài không bao gồm hai quân vua(joker), có tổng cộng 4 chất. Chúng là quân bích, quân cơ, quân tép và quân rô, có tổng 13 lá bài cho mỗi bộ.
Hiện tại quân tép đã bị người này gom đủ, chỉ còn lại có quân bích, quân cơ và quân rô.
Chỉ có gom đủ 13 lá bài này mới có thể tiến vào trong lâu đài để nhìn thấy Kẻ Lừa Đảo sao?
[Cuộc chiến sống còn?]
[Mê cung + Cuộc chiến sống còn, Chu Chu có thể được không?]
[Tới chỗ kích thích rồi, tôi rất thích loại này, nhanh lên nhanh lên đi ]
[Nhưng mà...... Lấy tính cách của Chu Chu, không thích hợp đại đào sát đi?]
[Hừ, khôi hài thật nhỉ, ở trong 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 còn có thánh mẫu tồn tại sao? Chắc cũng sống không được bao lâu đi]
[Chu Chu mới không phải thánh mẫu! Chu Chu chỉ là có nguyên tắc chính mình!]
[Cười chết, các ngươi một đám quỷ hồn lại còn dư hơi tình cảm quan tâm tới một nhân loại? Tôi ước gì người trên thế giới đều chết sạch]
[Ngươi có phải có bóng ma tâm lý gì không?! Ngươi chết thế nào, đêm nay ta liền tới trị liệu cho ngươi!]
[Lén lút nói một câu, vốn dĩ tôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng chú ý Chu Chu lâu rồi, tôi cũng trở nên tâm bình khí hòa. Hại người có cái gì tốt? Không bằng đi đu CP!]
Làn đạn cãi cọ ồn ào, fans Tạ Tiểu Chu cùng những người xem khác lại bắt đầu cãi lộn.
Hiển nhiên, fans Tạ Tiểu Chu chiếm thế thượng phong.
Không biết từ khi nào mà tâm thái đám fans này đã dần thay đổi.
Vốn dĩ chúng nó luôn chỉ biết đắm chìm trong cốt truyện nhuốm đầy máu của 《 Tạp Kỹ Kinh Dị》, cũng vì từ khi sinh ra đã sở hữu các loại phản năng lượng. Nhưng hiện tại lại không khỏi quan tâm Tạ Tiểu Chu đang ở trong tiết mục.
***
Tạ Tiểu Chu ở tại chỗ trong chốc lát rồi đi theo hướng người kia đã rời đi. Vừa mới đi qua khúc ngoặt đã thấy trên mặt đất nằm một bộ thi thể quen thuộc.
Cậu từ trên vách tường nhảy xuống, di chuyển tới bên cạnh thi thể kia, dùng móng vuốt mềm mỏng đẩy một cái.
Đầu của nó xoay lại, thình lình chính là người đã lấy đi 13 lá bài vừa rồi.
Trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Từ kẻ giết người, trở thành một khối thi thể lạnh băng.
Tạ Tiểu Chu lại du tẩu ở trong mê cung.
Cậu thấy lừa gạt, chém giết cùng huyết tinh đầy đất. Các loại mặt trái cảm xúc tràn ngập toàn bộ mê cung.
Đây là trò chơi của Kẻ Lừa Đảo.
Chính bởi vì tiền án của Kẻ Lừa Đảo trước đó, Tạ Tiểu Chu cũng không phải hoàn toàn tin tưởng lời nói của hắn ta.
Hơn nữa cậu là một người có đạo đức, cho dù tất cả đều là cư dân của thành phố nói dối, cậu cũng không thể dễ dàng cướp đi mạng sống của những người khác.
Mấu chốt nhất chính là......
Tạ Tiểu Chu: Haha, vốn dĩ đánh không lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất