Trọng Sinh 70: Mang Thai Tam Bảo, Dạy Chồng Tháo Hán Làm Giàu
Chương 19:
Nói xong, Trịnh Vân Vân đến bên cạnh Trương Thái Hà, ở bên tai cô ta, nói: "Tôi có đủ cách để cô ngồi tù, cô tin không?"
Trương Thái Hà đối diện với ánh mắt âm ngoan của Trịnh Vân Vân, sợ đến run rẩy cả người, con tiện nhân này có phải bị ma nhập không, thật đáng sợ.
Trên người cô ta cũng không có nhiều tiền, hôm trước mới gửi tiền về nhà, bây giờ phải trả tiền? Cô ta không muốn.
Trong lòng sợ hãi nhưng Trương Thái Hà vẫn nói, vì cô ta không muốn trả tiền.
"Vân Vân, chúng ta là bạn tốt mà, cô đưa tiền cho tôi rồi, sao bây giờ lại bắt tôi trả chứ?"
Trịnh Vân Vân tiến lại gần cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ta, lười nói nhảm trực tiếp bóp cổ cô ta.
Nói: "Tôi không vui, đồ của tôi cho cô thì thôi nhưng tiền tôi cho cô vay, nếu cô không trả cũng không sao, mày tự đi ngồi tù, hay là tao đưa mày đi ngồi tù?"
Bóp cổ cô ta, có một cái tủ đựng đồ chặn tầm nhìn của người khác, Trương Thái Hà sợ hãi, mọi người đều bận rộn với việc của mình, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người họ.
Con tiện nhân này muốn bóp chết cô ta.
"Tôi trả."
Trịnh Vân Vân buông tay, khoanh chân ngồi trên giường, sau đó giẫm một chân lên tay Trương Thái Hà, đay nghiến.
"Á, buông ra, đau quá, Trịnh Vân Vân, cô giẫm lên tay tôi rồi."
Trịnh Vân Vân giả vờ kinh ngạc: "Ồ, xin lỗi, tôi không cố ý, vô tình giẫm phải một đống phân."
Trương Thái Hà tức không nói nên lời: "Cô"
Trịnh Vân Vân không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, dù sao cô cũng không muốn làm đứa ngốc nữa.
Cô tát Trương Thái Hà hai cái thật mạnh.
Nói lớn: "Trương Thái Hà, nhớ kỹ, trả 200 đồng cho tôi, nếu không tôi không để cô đẹp mặt đâu."
Trương Thái Hà cảm thấy răng của mình bị cô đánh lung lay, khóe miệng chảy máu.
Lúc này sợ rồi, không dám lên tiếng.
Thời đại này, 200 đồng có thể mua được rất nhiều thứ, thậm chí có thể cưới được vợ, ở nông thôn bình thường có thể cưới hai cô vợ.
Những thanh niên trí thức không thích Trương Thái Hà lười biếng, luôn chiếm tiện nghi của Trịnh Vân Vân nhưng một người đánh một người tình nguyện chịu, mọi người không quan tâm, cũng không muốn lo chuyện bao đồng.
Bây giờ, hai người họ cãi nhau.
Trương Thái Hà đối diện với ánh mắt âm ngoan của Trịnh Vân Vân, sợ đến run rẩy cả người, con tiện nhân này có phải bị ma nhập không, thật đáng sợ.
Trên người cô ta cũng không có nhiều tiền, hôm trước mới gửi tiền về nhà, bây giờ phải trả tiền? Cô ta không muốn.
Trong lòng sợ hãi nhưng Trương Thái Hà vẫn nói, vì cô ta không muốn trả tiền.
"Vân Vân, chúng ta là bạn tốt mà, cô đưa tiền cho tôi rồi, sao bây giờ lại bắt tôi trả chứ?"
Trịnh Vân Vân tiến lại gần cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô ta, lười nói nhảm trực tiếp bóp cổ cô ta.
Nói: "Tôi không vui, đồ của tôi cho cô thì thôi nhưng tiền tôi cho cô vay, nếu cô không trả cũng không sao, mày tự đi ngồi tù, hay là tao đưa mày đi ngồi tù?"
Bóp cổ cô ta, có một cái tủ đựng đồ chặn tầm nhìn của người khác, Trương Thái Hà sợ hãi, mọi người đều bận rộn với việc của mình, thỉnh thoảng nhìn về phía hai người họ.
Con tiện nhân này muốn bóp chết cô ta.
"Tôi trả."
Trịnh Vân Vân buông tay, khoanh chân ngồi trên giường, sau đó giẫm một chân lên tay Trương Thái Hà, đay nghiến.
"Á, buông ra, đau quá, Trịnh Vân Vân, cô giẫm lên tay tôi rồi."
Trịnh Vân Vân giả vờ kinh ngạc: "Ồ, xin lỗi, tôi không cố ý, vô tình giẫm phải một đống phân."
Trương Thái Hà tức không nói nên lời: "Cô"
Trịnh Vân Vân không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào, dù sao cô cũng không muốn làm đứa ngốc nữa.
Cô tát Trương Thái Hà hai cái thật mạnh.
Nói lớn: "Trương Thái Hà, nhớ kỹ, trả 200 đồng cho tôi, nếu không tôi không để cô đẹp mặt đâu."
Trương Thái Hà cảm thấy răng của mình bị cô đánh lung lay, khóe miệng chảy máu.
Lúc này sợ rồi, không dám lên tiếng.
Thời đại này, 200 đồng có thể mua được rất nhiều thứ, thậm chí có thể cưới được vợ, ở nông thôn bình thường có thể cưới hai cô vợ.
Những thanh niên trí thức không thích Trương Thái Hà lười biếng, luôn chiếm tiện nghi của Trịnh Vân Vân nhưng một người đánh một người tình nguyện chịu, mọi người không quan tâm, cũng không muốn lo chuyện bao đồng.
Bây giờ, hai người họ cãi nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất