Trọng Sinh 70: Mang Thai Tam Bảo, Dạy Chồng Tháo Hán Làm Giàu

Chương 25:

Trước Sau
Kiếp này, cô không thể bỏ lỡ anh, phải sinh cho anh mười tám đứa con trai để báo đáp.

Sở Vô Tiễn: (Đừng sinh nhiều con trai như vậy, vợ à, anh muốn con gái,...)

Trung tâm thương mại thật sự rất lớn, cô đi bộ tận 2 tiếng mà vẫn chưa đi hết.

Bên trong trung tâm thương mại có rất nhiều vật tư, dầu, muối, nước tương, giấm, trà, đủ loại quần áo dành cho người lớn, trẻ em, người già, quần áo xuân hè thu đông đều có.

Còn có tiệm trà sữa, nhà hàng, tiệm cắt tóc, cửa hàng quần áo, cửa hàng tạp hóa, cửa hàng lương thực.

Đây không phải không gian trong truyền thuyết sao?

Thật tuyệt vời.

Sở hữu không gian vật tư dồi dào, sau này không cần lo ăn lo mặc, cô nhất định phải cùng Sở Vô Tiễn sống những ngày tháng tốt đẹp, không để anh phải chịu rét chịu đói.

"Tôi muốn ra ngoài." Cô nằm trên giường của mình.

Cô búng tay một cái: "Tôi muốn vào"

Vì vậy, cô lại đến trung tâm thương mại…

Ra ra vào vào, đi đi lại lại…

Không gian: (Chủ nhân ngốc, cô có thôi đi chưa, tôi bị cô làm cho chóng mặt rồi.)



Cô phát hiện thời gian khi vào không gian thay đổi, nhưng thời gian khi ra vẫn là thời gian ban đầu.

"Tôi muốn một quả trứng luộc"

Trong tay cô xuất hiện một quả trứng luộc.

Trịnh Vân Vân chuẩn bị ra đồng làm việc, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy phấn khích như vậy…

Trong chiếc giỏ nhỏ của Trịnh Vân Vân có một nắm khoai lang khô, một chiếc bánh gà, một quả trứng, nước rau má đậu xanh cho Sở Vô Tiễn.

Sau đó, cô vui vẻ đi tìm người đàn ông thô lỗ nhà mình.

Còn chưa đến 2 tiếng nữa là trời tối, đủ để cô đến gặp Sở Vô Tiễn.

Dù sao cô cũng không thiếu tiền, không cần phải liều mạng làm việc, mỗi ngày chỉ cần kiếm 2, 3 công điểm là được.

Bây giờ cô có không gian trung tâm thương mại, bên trong cái gì cũng có…

Trước khi xuống nông thôn, ba Trịnh đã cho cô 1000 đồng nhưng sau đó lại bị Trương Thái Hà lừa mất hơn 200 đồng.

Còn có Ôn Chí Cường, cô đã mua cho hắn ta rất nhiều đồ tốt, chưa đầy một năm, cô đã tiêu mất hơn 500 đồng.

Cô vội kiểm tra ví nhỏ, còn 350 đồng, may quá, cô không tiêu hết tiền cho hắn ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau