Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Mang Nhãi Con Tùy Quân

Chương 18:

Trước Sau
"Mẹ, mau đứng dậy đi. Chị cả đã mang đồ đạc và Tiểu Mễ Bảo đi rồi, mẹ lúc này còn làm loạn, sẽ khiến người ta cười chê đấy." Tần Kiến Đảng nhìn thấy mẹ già ngồi dưới đất làm loạn, bên ngoài còn có những người dân hiếu kỳ đang nhìn vào cửa nhà mình, tự thấy mất mặt, vội vàng tiến lên đỡ mẹ già lên.

"Thật là đồ chết tiệt, nhiều lương thực như vậy, cứ thế mà lãng phí trắng trợn. Bữa tối chúng ta còn chưa ăn được đồ nóng. Mau gửi điện tín cho thằng cả, bảo nó nhanh chóng trở về đuổi người đàn bà này đi, cuộc sống này thật sự không thể tiếp tục được nữa rồi." bà nội Tần càng nghĩ càng khó chịu, ôm ngực bảo con trai út đi gửi điện tín.

"Mẹ, giờ này rồi, bưu điện ở huyện đã đóng cửa rồi. Hay là sáng mai con dậy sớm rồi đến bưu điện gửi điện tín cho anh trai." Tần Tiểu Đệ đỡ mẹ mình, an ủi nói.

"Sáng mai con phải đi ngay, con dâu như Khương Ngọc Nghiên này thì mẹ không muốn nữa, không vừa ý gì là ở nhà đập phá đồ đạc, mẹ đã tạo nghiệt gì chứ? Lại cưới cho thằng cả một người vợ như vậy." Bà nội Tần vừa ôm ngực, vừa kêu a a, vừa đi theo con trai út vào nhà.

"Nhìn gì mà nhìn, còn không mau vào bếp nấu ăn, cả nhà đang chờ đấy. Ngày mai còn phải đi làm đồng không, làm cả ngày mệt muốn chết, sao lại không có mắt nhìn thế." Bà nội Tần vừa ngồi xuống ghế ở nhà, nhìn thấy nhà cửa bừa bộn, cơn giận không có chỗ phát tiết, trực tiếp trút lên đầu con dâu của thằng hai.



"Mẹ, con đi ngay đây, con đi ngay đây." Từ khi sinh đứa cháu trai đầu lòng cho nhà họ Tần, con dâu của Tần lão nhị luôn có cảm giác tự cao, lần này bị mẹ chồng nói như vậy, nhất thời cảm thấy mất mặt nhưng cô ta lại không dám phản bác, chỉ có thể lủi thủi vào bếp làm việc cho cả nhà.

"Cục cưng của mẹ, phòng của con mẹ vẫn luôn giữ cho con đấy, hôm nay trời cũng không còn sớm nữa rồi, mang Tiểu Mễ Bảo đi tắm rửa rồi vào phòng ngủ đi nhé." Khương lão nương vỗ tay Khương Ngọc Nghiên, cười nói.

"Vâng." Khương Ngọc Nghiên gật đầu.

Hầu hết mọi người trong làng đều không giàu có, cô gái nhà nào khi xuất giá, căn nhà của gia đình đều được những đứa em còn lại sử dụng. Chỉ có cô là một trường hợp đặc biệt, tất cả người thân trong gia đình đều yêu thương cô, cô đã xuất giá bốn năm năm nhưng gia đình vẫn giữ lại phòng riêng cho cô, thật sự là được cưng chiều đến mức khiến người khác phải ngạc nhiên!

"Mẹ ơi, Tiểu Mễ Bảo buồn ngủ rồi." Cục bột nhỏ hồng hào, đưa cánh tay hơi gầy ra, không ngừng dùng tay nhỏ xoa mắt, đôi mắt mơ màng sắp không mở ra được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau