Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Mang Nhãi Con Tùy Quân
Chương 22:
Phải nói rằng nuôi con trai đến 100 tuổi thì lo lắng đến 99 tuổi. Nuôi con gái cũng vậy, từ khi cô xuất giá, bà luôn lo lắng không thôi.
Con gái mình tính tình nhu mì, từ nhỏ đã bị người phụ nữ tên Hoàng Mộng Mộng kia lừa gạt. Đến khi lớn lên, lấy chồng là bộ đội, cả gia đình nhà họ Tần cũng không phải là người dễ chung sống. Con rể của bà thường xuyên không ở nhà nên không có cách nào bênh vực con gái bà, con gái bà ở đó chắc chắn sẽ chịu ấm ức.
Tính tình của con gái bà cũng không biết giống ai, bà, chồng bà bao gồm cả hai đứa con còn lại trong nhà đều không phải là người dễ chọc nhưng lại sinh ra một đứa con gái lớn tính tình nhu mì. Trước đây chịu ấm ức, chưa bao giờ nói với gia đình, bây giờ biết mách lẻo, cũng coi như có tiến bộ!
"Mẹ, là do con bất hiếu. Trước đây vẫn luôn không nghe lời mẹ, để Tiểu Mễ Bảo theo con chịu khổ nhiều. Lần này con về nhà thấy Tiểu Mễ Bảo bị đám người nhà họ Tần ngược đãi, mặc quần áo rách rưới, cháo thì nước không." Khương Ngọc Nghiên vừa nói vừa hồi tưởng lại dáng vẻ thảm thương của Tiểu Mễ Bảo, mắt rưng rưng muốn trào nước ra.
"Bà nội nó, con mụ Tần kia đúng là muốn chết, dám đối xử với cháu gái nhỏ của mẹ như vậy, xem mẹ phải vả chết mụ ta mới được." Khương đại nương tính tình nóng nảy, vừa nghe thấy cách làm của con mụ Tần kia, tức giận đến mức bốc hỏa.
Nghĩ đến lúc đầu bà không đồng ý cho con gái mình gả cho Tần Kiến Quốc, con gái bà tốt nghiệp trung học, người lại xinh đẹp, người đến cầu hôn có thể xếp hàng từ huyện đến tận đầu làng. Nếu không phải vì cha chồng của bà đã quyết định hôn sự này thì bà sao có thể nhẫn tâm để con gái mình gả đến nhà họ Tần.
Mặc dù Tần Kiến Quốc còn trẻ đã là cán bộ cấp đoàn, người cũng tuấn tú nhưng con gái bà cũng là người đẹp nhất toàn khu cận cái làng này. Những thanh niên trí thức đến từ thành phố cũng không có ai đẹp bằng con gái bà, huống chi con gái bà còn có một công việc tốt ở huyện.
"Không được, mẹ không nuốt trôi cục tức này. Con gái ngoan à, đợi ăn sáng xong, mẹ gọi anh trai và ông nội con, chúng ta cùng đến nhà họ Tần, xem ta không làm cho nhà họ náo loạn. Con mụ già chết tiệt này, đầu hai màu tóc rồi làm ba cái trò chả vào đâu." Khương đại nương càng nghĩ càng tức, nghiến răng ken két.
"Cảm ơn mẹ, thời gian này con có thể đưa Tiểu Mễ Bảo về nhà ở không, con..." Khương Ngọc Nghiên nhìn dáng vẻ sinh long hoạt hổ của mẹ mình, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Con gái mình tính tình nhu mì, từ nhỏ đã bị người phụ nữ tên Hoàng Mộng Mộng kia lừa gạt. Đến khi lớn lên, lấy chồng là bộ đội, cả gia đình nhà họ Tần cũng không phải là người dễ chung sống. Con rể của bà thường xuyên không ở nhà nên không có cách nào bênh vực con gái bà, con gái bà ở đó chắc chắn sẽ chịu ấm ức.
Tính tình của con gái bà cũng không biết giống ai, bà, chồng bà bao gồm cả hai đứa con còn lại trong nhà đều không phải là người dễ chọc nhưng lại sinh ra một đứa con gái lớn tính tình nhu mì. Trước đây chịu ấm ức, chưa bao giờ nói với gia đình, bây giờ biết mách lẻo, cũng coi như có tiến bộ!
"Mẹ, là do con bất hiếu. Trước đây vẫn luôn không nghe lời mẹ, để Tiểu Mễ Bảo theo con chịu khổ nhiều. Lần này con về nhà thấy Tiểu Mễ Bảo bị đám người nhà họ Tần ngược đãi, mặc quần áo rách rưới, cháo thì nước không." Khương Ngọc Nghiên vừa nói vừa hồi tưởng lại dáng vẻ thảm thương của Tiểu Mễ Bảo, mắt rưng rưng muốn trào nước ra.
"Bà nội nó, con mụ Tần kia đúng là muốn chết, dám đối xử với cháu gái nhỏ của mẹ như vậy, xem mẹ phải vả chết mụ ta mới được." Khương đại nương tính tình nóng nảy, vừa nghe thấy cách làm của con mụ Tần kia, tức giận đến mức bốc hỏa.
Nghĩ đến lúc đầu bà không đồng ý cho con gái mình gả cho Tần Kiến Quốc, con gái bà tốt nghiệp trung học, người lại xinh đẹp, người đến cầu hôn có thể xếp hàng từ huyện đến tận đầu làng. Nếu không phải vì cha chồng của bà đã quyết định hôn sự này thì bà sao có thể nhẫn tâm để con gái mình gả đến nhà họ Tần.
Mặc dù Tần Kiến Quốc còn trẻ đã là cán bộ cấp đoàn, người cũng tuấn tú nhưng con gái bà cũng là người đẹp nhất toàn khu cận cái làng này. Những thanh niên trí thức đến từ thành phố cũng không có ai đẹp bằng con gái bà, huống chi con gái bà còn có một công việc tốt ở huyện.
"Không được, mẹ không nuốt trôi cục tức này. Con gái ngoan à, đợi ăn sáng xong, mẹ gọi anh trai và ông nội con, chúng ta cùng đến nhà họ Tần, xem ta không làm cho nhà họ náo loạn. Con mụ già chết tiệt này, đầu hai màu tóc rồi làm ba cái trò chả vào đâu." Khương đại nương càng nghĩ càng tức, nghiến răng ken két.
"Cảm ơn mẹ, thời gian này con có thể đưa Tiểu Mễ Bảo về nhà ở không, con..." Khương Ngọc Nghiên nhìn dáng vẻ sinh long hoạt hổ của mẹ mình, tâm trạng cũng tốt hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất