Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Mang Nhãi Con Tùy Quân
Chương 25:
"Sợ cái gì! Nhà chị dâu con có thể đánh chết cả nhà chúng ta sao." Bà nội Tần giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã sợ muốn chết.
"Nhà thông gai nói gì vậy, giết người là phạm pháp, chúng tôi dù thế nào cũng không thể giết cả nhà các người được, chúng ta đều là người hiểu lý lẽ, làm sao có thể đánh đấm giết chóc được." Khương đại nương nghe lời bà nội Tần nói, giọng điệu chua ngoa truyền từ ngoài cửa vào.
"Thông gia ơi, sao các người lại đến đây, cũng không báo trước một tiếng, để tôi chuẩn bị chút đồ tiếp đãi các người." Bà nội Tần cười trên mặt, nịnh nọt nói.
"Chúng tôi làm sao xứng ăn đồ ngon của nhà các người, nhìn xem Tiểu Mễ Bảo nhà tôi ở nhà các người nuôi gầy trơ xương. Lại nhìn đứa cháu đích tôn của nhà hai nhà các người, trắng trẻo mập mạp, thật khiến người ta ghen tị.”
“Tôi ăn thêm một miếng đồ ngon nhà các người thì đứa cháu đích tôn này sẽ phải ăn ít đi một miếng, đến lúc đó cháu đích tôn nhà các người gầy đi, lại đổ lỗi cho bà già này." Khương đại nương tiếp tục nói.
"Cái này…. nhà thông gia nói gì vậy. Tiểu Mễ Bảo gầy là vì nó kén ăn, ngày thường đồ ngon trong nhà không phải đều dành cho nó ăn, chỉ là kén ăn, nuôi không béo được." Bà nội Tần nhỏ giọng lẩm bẩm, nghe không có chút khí thế nào.
"Bà nói, đồ ngon trong nhà đều là của cháu. Cháu là cháu đích tôn trong nhà, Tiểu Mễ Bảo chỉ là đứa con gái không đáng giá, sau này phải bán đi lấy tiền, xây nhà lớn cho cháu cưới vợ." Tần Cẩu Đản còn nhỏ, nghe người ta muốn chia khẩu phần của mình, lập tức không vui la lên.
"Mày mới là đứa con không đáng giá, nhìn cái tướng mày kìa, vừa xấu vừa bẩn, muốn cưới vở hả, đồ lười biếng như mày, cả đời này cũng không cưới được vợ đâu." Khương Tiểu Muội nghe người ta mắng đứa cháu gái thơm tho của mình như vậy, lập tức không vui, xắn tay áo lên, tức giận muốn xách cổ áo thằng bé Tần Cẩu Đản kia.
"Bà ơi, cứu cháu với. Mụ này muốn đánh cháu, cháu là cháu đích tôn của bà, bà phải giữ cháu lại để dưỡng già chứ." Tần Cẩu Đản thấy Khương Tiểu Muội hung dữ, sợ đến mức trốn sau lưng bà lão họ Tần.
"Thông gia đằng ấy ơi, trẻ con không hiểu chuyện, cô là người lớn, hãy tha cho nó đi." Bà nội Tần che chở cho Tần Cẩu Đản sau lưng, nhìn đứa cháu đích tôn của mình bị dọa đến mức khóc òa, cũng đau lòng không chịu được.
"Còn nhỏ tuổi ư, từ nhỏ thấy đến già. Từ nhỏ đã ích kỷ như vậy, lớn lên còn ra thể thống gì. Hôm nay nhà các người không dạy dỗ nó, để tôi thay nhà các người dạy dỗ." Khương Tiểu Muội quát lạnh một tiếng, lôi Tần Cẩu Đản ra, đánh cho cậu ta một trận.
"Nhà thông gai nói gì vậy, giết người là phạm pháp, chúng tôi dù thế nào cũng không thể giết cả nhà các người được, chúng ta đều là người hiểu lý lẽ, làm sao có thể đánh đấm giết chóc được." Khương đại nương nghe lời bà nội Tần nói, giọng điệu chua ngoa truyền từ ngoài cửa vào.
"Thông gia ơi, sao các người lại đến đây, cũng không báo trước một tiếng, để tôi chuẩn bị chút đồ tiếp đãi các người." Bà nội Tần cười trên mặt, nịnh nọt nói.
"Chúng tôi làm sao xứng ăn đồ ngon của nhà các người, nhìn xem Tiểu Mễ Bảo nhà tôi ở nhà các người nuôi gầy trơ xương. Lại nhìn đứa cháu đích tôn của nhà hai nhà các người, trắng trẻo mập mạp, thật khiến người ta ghen tị.”
“Tôi ăn thêm một miếng đồ ngon nhà các người thì đứa cháu đích tôn này sẽ phải ăn ít đi một miếng, đến lúc đó cháu đích tôn nhà các người gầy đi, lại đổ lỗi cho bà già này." Khương đại nương tiếp tục nói.
"Cái này…. nhà thông gia nói gì vậy. Tiểu Mễ Bảo gầy là vì nó kén ăn, ngày thường đồ ngon trong nhà không phải đều dành cho nó ăn, chỉ là kén ăn, nuôi không béo được." Bà nội Tần nhỏ giọng lẩm bẩm, nghe không có chút khí thế nào.
"Bà nói, đồ ngon trong nhà đều là của cháu. Cháu là cháu đích tôn trong nhà, Tiểu Mễ Bảo chỉ là đứa con gái không đáng giá, sau này phải bán đi lấy tiền, xây nhà lớn cho cháu cưới vợ." Tần Cẩu Đản còn nhỏ, nghe người ta muốn chia khẩu phần của mình, lập tức không vui la lên.
"Mày mới là đứa con không đáng giá, nhìn cái tướng mày kìa, vừa xấu vừa bẩn, muốn cưới vở hả, đồ lười biếng như mày, cả đời này cũng không cưới được vợ đâu." Khương Tiểu Muội nghe người ta mắng đứa cháu gái thơm tho của mình như vậy, lập tức không vui, xắn tay áo lên, tức giận muốn xách cổ áo thằng bé Tần Cẩu Đản kia.
"Bà ơi, cứu cháu với. Mụ này muốn đánh cháu, cháu là cháu đích tôn của bà, bà phải giữ cháu lại để dưỡng già chứ." Tần Cẩu Đản thấy Khương Tiểu Muội hung dữ, sợ đến mức trốn sau lưng bà lão họ Tần.
"Thông gia đằng ấy ơi, trẻ con không hiểu chuyện, cô là người lớn, hãy tha cho nó đi." Bà nội Tần che chở cho Tần Cẩu Đản sau lưng, nhìn đứa cháu đích tôn của mình bị dọa đến mức khóc òa, cũng đau lòng không chịu được.
"Còn nhỏ tuổi ư, từ nhỏ thấy đến già. Từ nhỏ đã ích kỷ như vậy, lớn lên còn ra thể thống gì. Hôm nay nhà các người không dạy dỗ nó, để tôi thay nhà các người dạy dỗ." Khương Tiểu Muội quát lạnh một tiếng, lôi Tần Cẩu Đản ra, đánh cho cậu ta một trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất