Trọng Sinh 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Mang Nhãi Con Tùy Quân
Chương 39:
Tần Kiến Quốc là người đàn ông như vậy, làm nhiều hơn nói. Kiếp trước, cô luôn bị người khác dẫn dắt, bỏ qua những điều anh làm, luôn nghi ngờ anh không đủ tốt với mình. Lần này sẽ không như vậy nữa, cô sẽ dùng đôi mắt của mình để nhìn, trân trọng người yêu mình hơn.
"Mẹ ơi, bố ơi, con muốn ngủ cùng bố mẹ." Tiểu Mễ Bảo đã được tắm rửa thơm tho sạch sẽ, ngoan ngoãn nằm trên giường, đắp chăn nhỏ của mình, giọng nói ngọng nghịu gọi Khương Ngọc Nghiên và Tần Kiến Quốc.
"Được, tối nay bố mẹ ngủ cùng con, con ngoan nhé." Khương Ngọc Nghiên lên giường trước, nằm phía gần tường, nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Mễ Bảo. Đứa trẻ năng lượng có hạn, lại chơi cả ngày nay, cũng sắp hết pin rồi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
"A Nghiên, xin lỗi em, là anh đã bỏ bê hai mẹ con em." Nhẹ nhàng vỗ về con gái, Khương Ngọc Nghiên có chút mơ màng, đột nhiên có người nắm lấy tay cô.
"Anh Kiến Quốc, anh không làm gì có lỗi với hai mẹ con em cả. Cống hiến cho Tổ quốc là ước mơ của anh, em và Tiểu Mễ Bảo đều ủng hộ anh." Khương Ngọc Nghiên lắc đầu, nhỏ giọng nói.
"Em vất vả rồi, Tiểu Mễ Bảo từ khi sinh ra đến lớn, thời gian anh ở bên con bé còn chưa đến một năm. Em vừa đi làm vừa phải chăm sóc Tiểu Mễ Bảo, anh..." Tần Kiến Quốc càng nói càng thấy áy náy, là anh có lỗi rất nhiều với hai mẹ con cô.
"Anh Kiến Quốc, từ ngày em gả cho anh, em đã biết làm vợ một quân nhân không dễ dàng rồi. Gả cho anh là lựa chọn của em, em chưa bao giờ oán trách anh bao giờ cả." Khương Ngọc Nghiên nắm chặt tay Tần Kiến Quốc, kiên định nhìn anh.
"Nghiên Nghiên, em có muốn theo anh đi lính không, cấp bậc của anh đã đủ rồi, nếu em đưa Tiểu Mễ Bảo đi lính thì cả nhà ba chúng ta có thể ở bên nhau rồi." Người đàn ông nhìn người vợ gầy gò trước mặt, đau lòng nói.
Quân khu của họ đóng quân ở một thị trấn nhỏ ở phía Nam, giao thông ở đó tuy không thuận tiện nhưng không thiếu đồ ăn thức uống, nếu vợ con đến đó, anh cũng có thể chăm sóc vợ con tốt hơn.
Anh không tin tưởng đám người ở quê nhà. Bây giờ anh gửi về nhà một số tiền lớn hàng tháng, vợ anh còn có công việc nhưng khi vợ anh không có nhà, họ vẫn ngược đãi con gái anh. Anh không dám tưởng tượng thêm mữa, nếu ngày nào đó cho bọn họ tiền thì bọn họ sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì. Vì vậy, anh muốn đưa vợ con đi, để cả nhà ba người cũng nhau vun vén hạnh phúc nhỏ này.
"Mẹ ơi, bố ơi, con muốn ngủ cùng bố mẹ." Tiểu Mễ Bảo đã được tắm rửa thơm tho sạch sẽ, ngoan ngoãn nằm trên giường, đắp chăn nhỏ của mình, giọng nói ngọng nghịu gọi Khương Ngọc Nghiên và Tần Kiến Quốc.
"Được, tối nay bố mẹ ngủ cùng con, con ngoan nhé." Khương Ngọc Nghiên lên giường trước, nằm phía gần tường, nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Mễ Bảo. Đứa trẻ năng lượng có hạn, lại chơi cả ngày nay, cũng sắp hết pin rồi, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
"A Nghiên, xin lỗi em, là anh đã bỏ bê hai mẹ con em." Nhẹ nhàng vỗ về con gái, Khương Ngọc Nghiên có chút mơ màng, đột nhiên có người nắm lấy tay cô.
"Anh Kiến Quốc, anh không làm gì có lỗi với hai mẹ con em cả. Cống hiến cho Tổ quốc là ước mơ của anh, em và Tiểu Mễ Bảo đều ủng hộ anh." Khương Ngọc Nghiên lắc đầu, nhỏ giọng nói.
"Em vất vả rồi, Tiểu Mễ Bảo từ khi sinh ra đến lớn, thời gian anh ở bên con bé còn chưa đến một năm. Em vừa đi làm vừa phải chăm sóc Tiểu Mễ Bảo, anh..." Tần Kiến Quốc càng nói càng thấy áy náy, là anh có lỗi rất nhiều với hai mẹ con cô.
"Anh Kiến Quốc, từ ngày em gả cho anh, em đã biết làm vợ một quân nhân không dễ dàng rồi. Gả cho anh là lựa chọn của em, em chưa bao giờ oán trách anh bao giờ cả." Khương Ngọc Nghiên nắm chặt tay Tần Kiến Quốc, kiên định nhìn anh.
"Nghiên Nghiên, em có muốn theo anh đi lính không, cấp bậc của anh đã đủ rồi, nếu em đưa Tiểu Mễ Bảo đi lính thì cả nhà ba chúng ta có thể ở bên nhau rồi." Người đàn ông nhìn người vợ gầy gò trước mặt, đau lòng nói.
Quân khu của họ đóng quân ở một thị trấn nhỏ ở phía Nam, giao thông ở đó tuy không thuận tiện nhưng không thiếu đồ ăn thức uống, nếu vợ con đến đó, anh cũng có thể chăm sóc vợ con tốt hơn.
Anh không tin tưởng đám người ở quê nhà. Bây giờ anh gửi về nhà một số tiền lớn hàng tháng, vợ anh còn có công việc nhưng khi vợ anh không có nhà, họ vẫn ngược đãi con gái anh. Anh không dám tưởng tượng thêm mữa, nếu ngày nào đó cho bọn họ tiền thì bọn họ sẽ làm ra những chuyện điên rồ gì. Vì vậy, anh muốn đưa vợ con đi, để cả nhà ba người cũng nhau vun vén hạnh phúc nhỏ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất