Trọng Sinh 80: Bị Thế Gả Cho Tháo Hàn Tàn Tật, Ai Ngờ Đời Ta Lên Hương!
Chương 20:
Cô cũng không tức giận, tiến lên đẩy Lục Nam về phía làng: "Em không vào sâu trong núi, sẽ không gặp nguy hiểm, hôm nay xuống núi đúng là hơi muộn, ngày mai em sẽ xuống sớm."
"Còn đi nữa sao?" Lục Nam ngẩng đầu liếc nhìn cô.
"Anh yên tâm đi! Em sẽ rất cẩn thận."
"Chân không đau nữa sao?"
"Không đau nữa." Đau chứ! Ở trên núi một ngày càng đau hơn.
Nhưng cô không dám nói đau, nói ra Lục Nam nhất định sẽ ngăn cản cô lên núi.
Lục Nam đã nấu cơm tối xong, vẫn không có thịt chỉ có một đĩa rau xanh.
Haiz! Cô phải hái thêm cỏ thuốc mang ra chợ đổi tiền, để mua ít thịt về.
Ăn xong cơm tối, Ninh Tịch xách mấy gàu nước từ giếng về rửa sạch cỏ thuốc rồi phơi trên sàn gỗ.
Lúc này Lục Nam mới để ý thấy Ninh Tịch đã hái cỏ thuốc, trong mắt anh hiện lên một tia kỳ lạ nhưng vẫn nhịn không hỏi nhiều.
Mệt mỏi cả ngày, tối tắm rửa xong nằm xuống giường Ninh Tịch liền ngủ, mơ mơ màng màng Lục Nam bảo cô dậy bôi thuốc, cô cũng không mở mắt, mặc anh dùng bàn tay thô ráp giúp cô bôi thuốc.
Ánh sáng ban mai le lói, Ninh Tịch mở đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái, người bên cạnh lại không thấy đâu, cũng không biết anh dậy từ lúc nào, cô hoàn toàn không biết.
Bữa sáng, Lục Nam đã làm xong, theo yêu cầu của cô nấu cháo rau, thêm chút mỡ lợn và muối, ngửi rất thơm, còn hấp cả bánh bao, không biết là anh hấp riêng cho cô hay vừa khéo mấy hôm nay muốn ăn.
Nhanh chóng giải quyết bữa sáng, gói bánh bao, Ninh Tịch lại đeo gùi lên.
"Đợi đã." Lục Nam gọi lại Ninh Tịch đang chuẩn bị ra ngoài, lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi trong túi ra đưa cho cô: "Xem giờ cho chuẩn, khoảng 4 giờ chiều trên núi sẽ có sương mù, trước 4 giờ phải về nhà."
"Đồng hồ bỏ túi, đây có phải là đồ cổ không? Chắc đáng giá lắm nhỉ!" Mắt Ninh Tịch sáng lấp lánh, kiếp trước cô chỉ thấy đồng hồ bỏ túi trên tivi.
Lục Nam cau mày, có chút hối hận khi đưa đồng hồ bỏ túi cho Ninh Tịch, không nhịn được lên tiếng cảnh cáo: "Một vị trưởng bối trong đội tặng, không được làm mất càng không được mang đi đổi tiền."
"Biết rồi." Ninh Tịch bĩu môi, lắc lư gùi ra ngoài, trong mắt Lục Nam cô chính là loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt.
Lấy đồng hồ bỏ túi của anh đi đổi tiền, cô có phải là loại người làm ra chuyện như vậy không?
Lại một ngày nữa, Ninh Tịch ở trên núi, hôm nay vận may của cô còn tốt hơn hôm qua, không chỉ hái được rất nhiều cỏ thuốc có thể dùng được, còn đào được mấy cây lan có phẩm tướng cực tốt.
Kiếp trước không tìm hiểu, cũng không biết bây giờ lan có đáng giá không.
Hôm nay mang theo đồng hồ, chưa đến 5 giờ đã xuống núi, Lục Nam lại ở đầu làng đợi cô, thấy cô từ trong sương mù đi ra, mặt sắp nhỏ ra mực "Không phải bảo em xuống núi sớm sao?"
Ninh Tịch vội vàng tiến lên đẩy anh về phía làng "Em đã xuống núi sớm rồi, đường núi khó đi, em đi cũng chậm nên mới muộn."
"Biết đường núi khó đi, em càng phải xuống núi sớm hơn."
"Vâng vâng vâng, ngày mai em nhất định chú ý."
Lục Nam ngẩng đầu liếc nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng, còn đi nữa sao?
Ninh Tịch cười trừ, vô tội xoa xoa mũi.
Mặc dù Lục Nam cực lực phản đối nhưng ngày thứ ba Ninh Tịch vẫn lên núi, hơn nữa lại là khoảng năm giờ mới xuống núi.
Cũng không biết có phải đang tức giận không, lúc cô xuống núi không thấy Lục Nam.
Người này thật là hẹp hòi, cô vì anh mới lên núi, anh không cảm động cũng thôi, vậy mà còn tức giận.
Ninh Tịch bĩu môi bước nhanh về phía nhà.
Vài bà thím ở đầu làng đang đứng nói chuyện, thấy Ninh Tịch, có bà thím vội vàng mở miệng "Ninh Tịch, sao cháu còn ở đây, nhà cháu xảy ra chuyện rồi."
Tim Ninh Tịch thắt lại, sắc mặt hơi đổi không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, đeo gùi chạy về nhà.
Trước cửa nhà cô lại vây đầy người, xì xào bàn tán không biết đang nói gì.
"Còn đi nữa sao?" Lục Nam ngẩng đầu liếc nhìn cô.
"Anh yên tâm đi! Em sẽ rất cẩn thận."
"Chân không đau nữa sao?"
"Không đau nữa." Đau chứ! Ở trên núi một ngày càng đau hơn.
Nhưng cô không dám nói đau, nói ra Lục Nam nhất định sẽ ngăn cản cô lên núi.
Lục Nam đã nấu cơm tối xong, vẫn không có thịt chỉ có một đĩa rau xanh.
Haiz! Cô phải hái thêm cỏ thuốc mang ra chợ đổi tiền, để mua ít thịt về.
Ăn xong cơm tối, Ninh Tịch xách mấy gàu nước từ giếng về rửa sạch cỏ thuốc rồi phơi trên sàn gỗ.
Lúc này Lục Nam mới để ý thấy Ninh Tịch đã hái cỏ thuốc, trong mắt anh hiện lên một tia kỳ lạ nhưng vẫn nhịn không hỏi nhiều.
Mệt mỏi cả ngày, tối tắm rửa xong nằm xuống giường Ninh Tịch liền ngủ, mơ mơ màng màng Lục Nam bảo cô dậy bôi thuốc, cô cũng không mở mắt, mặc anh dùng bàn tay thô ráp giúp cô bôi thuốc.
Ánh sáng ban mai le lói, Ninh Tịch mở đôi mắt ngái ngủ, ngáp một cái, người bên cạnh lại không thấy đâu, cũng không biết anh dậy từ lúc nào, cô hoàn toàn không biết.
Bữa sáng, Lục Nam đã làm xong, theo yêu cầu của cô nấu cháo rau, thêm chút mỡ lợn và muối, ngửi rất thơm, còn hấp cả bánh bao, không biết là anh hấp riêng cho cô hay vừa khéo mấy hôm nay muốn ăn.
Nhanh chóng giải quyết bữa sáng, gói bánh bao, Ninh Tịch lại đeo gùi lên.
"Đợi đã." Lục Nam gọi lại Ninh Tịch đang chuẩn bị ra ngoài, lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi trong túi ra đưa cho cô: "Xem giờ cho chuẩn, khoảng 4 giờ chiều trên núi sẽ có sương mù, trước 4 giờ phải về nhà."
"Đồng hồ bỏ túi, đây có phải là đồ cổ không? Chắc đáng giá lắm nhỉ!" Mắt Ninh Tịch sáng lấp lánh, kiếp trước cô chỉ thấy đồng hồ bỏ túi trên tivi.
Lục Nam cau mày, có chút hối hận khi đưa đồng hồ bỏ túi cho Ninh Tịch, không nhịn được lên tiếng cảnh cáo: "Một vị trưởng bối trong đội tặng, không được làm mất càng không được mang đi đổi tiền."
"Biết rồi." Ninh Tịch bĩu môi, lắc lư gùi ra ngoài, trong mắt Lục Nam cô chính là loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt.
Lấy đồng hồ bỏ túi của anh đi đổi tiền, cô có phải là loại người làm ra chuyện như vậy không?
Lại một ngày nữa, Ninh Tịch ở trên núi, hôm nay vận may của cô còn tốt hơn hôm qua, không chỉ hái được rất nhiều cỏ thuốc có thể dùng được, còn đào được mấy cây lan có phẩm tướng cực tốt.
Kiếp trước không tìm hiểu, cũng không biết bây giờ lan có đáng giá không.
Hôm nay mang theo đồng hồ, chưa đến 5 giờ đã xuống núi, Lục Nam lại ở đầu làng đợi cô, thấy cô từ trong sương mù đi ra, mặt sắp nhỏ ra mực "Không phải bảo em xuống núi sớm sao?"
Ninh Tịch vội vàng tiến lên đẩy anh về phía làng "Em đã xuống núi sớm rồi, đường núi khó đi, em đi cũng chậm nên mới muộn."
"Biết đường núi khó đi, em càng phải xuống núi sớm hơn."
"Vâng vâng vâng, ngày mai em nhất định chú ý."
Lục Nam ngẩng đầu liếc nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng, còn đi nữa sao?
Ninh Tịch cười trừ, vô tội xoa xoa mũi.
Mặc dù Lục Nam cực lực phản đối nhưng ngày thứ ba Ninh Tịch vẫn lên núi, hơn nữa lại là khoảng năm giờ mới xuống núi.
Cũng không biết có phải đang tức giận không, lúc cô xuống núi không thấy Lục Nam.
Người này thật là hẹp hòi, cô vì anh mới lên núi, anh không cảm động cũng thôi, vậy mà còn tức giận.
Ninh Tịch bĩu môi bước nhanh về phía nhà.
Vài bà thím ở đầu làng đang đứng nói chuyện, thấy Ninh Tịch, có bà thím vội vàng mở miệng "Ninh Tịch, sao cháu còn ở đây, nhà cháu xảy ra chuyện rồi."
Tim Ninh Tịch thắt lại, sắc mặt hơi đổi không kịp hỏi đã xảy ra chuyện gì, đeo gùi chạy về nhà.
Trước cửa nhà cô lại vây đầy người, xì xào bàn tán không biết đang nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất