Trọng Sinh 80: Bị Thế Gả Cho Tháo Hàn Tàn Tật, Ai Ngờ Đời Ta Lên Hương!
Chương 54: A
"Không vấn đề." Ninh Tịch cười gật đầu.
Về đến nhà, Lục Nam đã nấu xong bữa tối, hôm nay anh làm món cà tím kho thịt và nấu canh dưa chua, canh dưa chua giúp giải nhiệt, anh sợ cô bị say nắng nên ngày nào cũng nấu một bát canh dưa chua.
Vừa vào bếp, Ninh Tịch đã vội vàng hỏi một câu "Xong chưa?"
"150 tệ một năm."
Cả một ngọn núi, trồng đầy cây ăn quả, chỉ có 150 tệ một năm!!!
Ninh Tịch kinh ngạc đến mức suýt rớt cả hàm, phản ứng một lúc cô mới hoàn hồn, nhào tới ôm cổ Lục Nam, hôn chụt một cái vào mặt anh "Trời ơi! anh, anh lợi hại quá."
Lục Nam nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, đáy mắt chứa đầy ý cười, anh đã nói rất nhiều lời hay ý đẹp với đối phương, ép giá rất lâu, cuối cùng đối phương mới hạ giá xuống còn 150, sau đó dù anh có nói gì thì đối phương cũng không chịu giảm giá nữa.
Anh rất hài lòng với mức giá này nhưng Lục Hà lại đau lòng ra mặt, lúc về còn hỏi mãi là mảnh đất đó có thật sự đáng giá như vậy không?
Không chỉ Lục Hà, Trương Anh cũng đau lòng ra mặt, mặc dù thư ký Lục đã nói rằng mảnh đất đó còn đáng giá hơn thế nhiều nhưng trong lòng cô vẫn không yên tâm.
Chiều làm mứt, Trương Anh không nhịn được nữa, vẫn phải hỏi: "Tiểu Tịch giá thuê 150 tệ này thật sự không có vấn đề gì sao?"
Nói xong lại sợ Ninh Tịch hiểu lầm cô ấy không tin tưởng cô, vội vàng nói tiếp: "Chị tin chắc việc em làm là đúng, chị chỉ sợ mấy loại hoa quả này không đáng giá 150 tệ."
"Đáng giá, chỉ cần làm những quả mơ đó thành đồ hộp cũng không chỉ có 150 tệ." Ninh Tịch vừa thái thịt bò vừa phân tích cho Trương Anh: "Chị , giá đồ hộp hoa quả ở hợp tác xã là một tệ hai đến một tệ ba một lọ, chúng ta tính theo giá thấp nhất là một tệ hai, trừ đi tiền lọ thủy tinh và tiền đường, chúng ta chỉ cần làm bốn năm mươi lọ là có thể kiếm đủ tiền thuê đất."
Trương Anh nghe Ninh Tịch phân tích như vậy, mắt lập tức sáng lên nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng: "Tiểu Tịch, đồ hộp hoa quả có thật sự bán được không, giá đắt như vậy, không có nhiều người chịu mua đâu."
Ninh Tịch không trả lời, ngược lại còn cười hỏi một câu: "Chị dâu, bây giờ ở nông thôn thứ gì là không thiếu nhất?"
"Không thiếu nhất..." Trương Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời "Rau, nhà nào cũng trồng rau, đủ loại rau ăn không hết."
"Còn nữa không?"
Trương Anh tiếp tục suy nghĩ: "Lương thực, nhà chúng ta còn thừa rất nhiều gạo cũ và lúa mì từ năm ngoái."
"Vậy chúng ta có thể đổi đồ hộp hoa quả lấy lương thực, sau đó bán lương thực cho trạm lương thực."
"Trạm lương thực có thu không? Hơn nữa, chỉ có ở nông thôn chúng ta mới có nhiều lương thực, những công nhân ở thị trấn không có đất, ăn lương thực đều phải mua."
"Trạm lương thực bình thường sẽ không thu lương thực từ bên ngoài nhưng chúng ta có quan hệ." Ninh Tịch chớp mắt với Trương Anh, nhìn về phía nhà chính, nhỏ giọng nói: "Anh Nam và thư ký Châu của chính quyền thị trấn là chiến hữu, nếu thư ký Châu đến trạm lương thực chào hỏi một tiếng, trạm lương thực chắc chắn sẽ giúp chúng ta thu lương thực chứ?"
Việc Lục Nam và thư ký Châu của chính quyền thị trấn là chiến hữu không phải là bí mật gì, lúc trước khi Lục Nam từ đế đô về, thư ký Châu còn đến nhà thăm anh mấy lần.
Thư ký Lục có thể tung hoành ngang dọc ở trong thôn, cũng là nhờ thư ký Châu bảo vệ, ngay cả nhà máy may Chính Hoa bây giờ có thể đưa quần áo đi khắp cả nước, cũng là nhờ thư ký Châu giúp đỡ.
Trương Anh nhìn về phía nhà chính, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nam có thể đi nhờ thư ký Châu giúp không?"
Lục Nam là người không thích nợ ân tình của người khác, có quan hệ với thư ký Châu nhưng cũng không nhờ vả người ta bất cứ chuyện gì, dù là chăm sóc thư ký Lục hay quan tâm đến nhà máy may Chính Hoa đều là thư ký Châu nể mặt Lục Nam mà chủ động giúp đỡ.
"Đừng nhắc đến chuyện này trước, đợi EM tìm cơ hội rồi nói với anh ấy, đến lúc đó tiền đã tiêu rồi, anh ấy muốn từ chối cũng phải nghĩ đến chuyện chúng ta có mất trắng hay không."
Về đến nhà, Lục Nam đã nấu xong bữa tối, hôm nay anh làm món cà tím kho thịt và nấu canh dưa chua, canh dưa chua giúp giải nhiệt, anh sợ cô bị say nắng nên ngày nào cũng nấu một bát canh dưa chua.
Vừa vào bếp, Ninh Tịch đã vội vàng hỏi một câu "Xong chưa?"
"150 tệ một năm."
Cả một ngọn núi, trồng đầy cây ăn quả, chỉ có 150 tệ một năm!!!
Ninh Tịch kinh ngạc đến mức suýt rớt cả hàm, phản ứng một lúc cô mới hoàn hồn, nhào tới ôm cổ Lục Nam, hôn chụt một cái vào mặt anh "Trời ơi! anh, anh lợi hại quá."
Lục Nam nhẹ nhàng ôm lấy eo cô, đáy mắt chứa đầy ý cười, anh đã nói rất nhiều lời hay ý đẹp với đối phương, ép giá rất lâu, cuối cùng đối phương mới hạ giá xuống còn 150, sau đó dù anh có nói gì thì đối phương cũng không chịu giảm giá nữa.
Anh rất hài lòng với mức giá này nhưng Lục Hà lại đau lòng ra mặt, lúc về còn hỏi mãi là mảnh đất đó có thật sự đáng giá như vậy không?
Không chỉ Lục Hà, Trương Anh cũng đau lòng ra mặt, mặc dù thư ký Lục đã nói rằng mảnh đất đó còn đáng giá hơn thế nhiều nhưng trong lòng cô vẫn không yên tâm.
Chiều làm mứt, Trương Anh không nhịn được nữa, vẫn phải hỏi: "Tiểu Tịch giá thuê 150 tệ này thật sự không có vấn đề gì sao?"
Nói xong lại sợ Ninh Tịch hiểu lầm cô ấy không tin tưởng cô, vội vàng nói tiếp: "Chị tin chắc việc em làm là đúng, chị chỉ sợ mấy loại hoa quả này không đáng giá 150 tệ."
"Đáng giá, chỉ cần làm những quả mơ đó thành đồ hộp cũng không chỉ có 150 tệ." Ninh Tịch vừa thái thịt bò vừa phân tích cho Trương Anh: "Chị , giá đồ hộp hoa quả ở hợp tác xã là một tệ hai đến một tệ ba một lọ, chúng ta tính theo giá thấp nhất là một tệ hai, trừ đi tiền lọ thủy tinh và tiền đường, chúng ta chỉ cần làm bốn năm mươi lọ là có thể kiếm đủ tiền thuê đất."
Trương Anh nghe Ninh Tịch phân tích như vậy, mắt lập tức sáng lên nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng: "Tiểu Tịch, đồ hộp hoa quả có thật sự bán được không, giá đắt như vậy, không có nhiều người chịu mua đâu."
Ninh Tịch không trả lời, ngược lại còn cười hỏi một câu: "Chị dâu, bây giờ ở nông thôn thứ gì là không thiếu nhất?"
"Không thiếu nhất..." Trương Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời "Rau, nhà nào cũng trồng rau, đủ loại rau ăn không hết."
"Còn nữa không?"
Trương Anh tiếp tục suy nghĩ: "Lương thực, nhà chúng ta còn thừa rất nhiều gạo cũ và lúa mì từ năm ngoái."
"Vậy chúng ta có thể đổi đồ hộp hoa quả lấy lương thực, sau đó bán lương thực cho trạm lương thực."
"Trạm lương thực có thu không? Hơn nữa, chỉ có ở nông thôn chúng ta mới có nhiều lương thực, những công nhân ở thị trấn không có đất, ăn lương thực đều phải mua."
"Trạm lương thực bình thường sẽ không thu lương thực từ bên ngoài nhưng chúng ta có quan hệ." Ninh Tịch chớp mắt với Trương Anh, nhìn về phía nhà chính, nhỏ giọng nói: "Anh Nam và thư ký Châu của chính quyền thị trấn là chiến hữu, nếu thư ký Châu đến trạm lương thực chào hỏi một tiếng, trạm lương thực chắc chắn sẽ giúp chúng ta thu lương thực chứ?"
Việc Lục Nam và thư ký Châu của chính quyền thị trấn là chiến hữu không phải là bí mật gì, lúc trước khi Lục Nam từ đế đô về, thư ký Châu còn đến nhà thăm anh mấy lần.
Thư ký Lục có thể tung hoành ngang dọc ở trong thôn, cũng là nhờ thư ký Châu bảo vệ, ngay cả nhà máy may Chính Hoa bây giờ có thể đưa quần áo đi khắp cả nước, cũng là nhờ thư ký Châu giúp đỡ.
Trương Anh nhìn về phía nhà chính, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Nam có thể đi nhờ thư ký Châu giúp không?"
Lục Nam là người không thích nợ ân tình của người khác, có quan hệ với thư ký Châu nhưng cũng không nhờ vả người ta bất cứ chuyện gì, dù là chăm sóc thư ký Lục hay quan tâm đến nhà máy may Chính Hoa đều là thư ký Châu nể mặt Lục Nam mà chủ động giúp đỡ.
"Đừng nhắc đến chuyện này trước, đợi EM tìm cơ hội rồi nói với anh ấy, đến lúc đó tiền đã tiêu rồi, anh ấy muốn từ chối cũng phải nghĩ đến chuyện chúng ta có mất trắng hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất