Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Chương 10: Hạ Đại Quân Trở Về
Nếu không phải bị dồn đến đường cùng, làm gì có ai nguyện ý mình không rời khỏi nhà?
Lựa chọn tiếp tục ở lại Hạ gia, nhẫn nhục chịu đựng là có thể sống sót.
Nhưng một cái nhà, không hề che chỏ khi ngươi gặp khó khắn, người thân lại lục đục với nhau, sao có thể coi là nhà!
Lưu Dũng lại cảm thấy Hạ Hiểu Lan có can đảm, đều nói cháu ngoại giống cậu, hắn vốn dĩ liền cưng chiều Hạ Hiểu Lan, hiện tại càng xem càng thấy tốt.
Lưu Dũng lấy mấy tờ đại đoàn kết từ trong túi ra:
“Cháu cứ cầm 50 khối tiền này trước đi, việc làm ăn này sẽ làm như thế nào, chúng ta sẽ bàn bạc lại sau. Nếu không đủ tiền, qua mấy ngày nữa, cậu lại nghĩ cách gom thêm cho”
10 nguyên là trị giá tiền giấy lớn nhất hiện nay, bị nhân dân quần chúng gọi là “Đại đoàn kết”.
Lưu Phân hoảng sợ nói
“Đại ca, anh lấy tiền từ đâu ra vậy”
Lại là mua xe đạp mới, lại là tùy tay đưa cho Hạ Hiểu Lan mấy chục khối.
Hoàn cảnh của Lưa gia như thế nào, chẳng lẽ Lưu Phân còn không biết?
Đó chính là nghèo đến không xu dính túi, Lưu Dũng ngày trước ăn chơi lêu lổng không làm việc đàng hoàng, mấy năm nay hắn cải tà quy chính, đi theo người khác học làm thợ xây. Một năm xuất sư, hai năm thành thợ chính, có cái tay nghề này, cuộc sống của Lưu gia mới cải thiện 1 chút.
Nhưng làm thợ xây cũng không phải ngày nào cũng có việc, Lưu Dũng không giống như công nhân, nguồn thu là không ổn định.
Lưu Dũng biết em gái mình là người hồ đồ nên cũng không nói tỉ mỉ, chỉ bảo Hạ Hiểu Lan nhận lấy tiền.
“Cảm ơn cậu, coi như cậu cho cháu mượn số tiền này.”
Hạ Hiểu Lan cũng không làm ra vẻ.
Cô hiện tại thật là một nghèo hai trắng, có 50 nguyên này, cô mới có thể nhân cơ hội ngày mùa kiếm được tiền. Sau khi có lợi nhuận sẽ trả lại cậu gấp 10 lần, làm ra vẻ không cần Lưu Dũng trợ giúp, còn không phải muốn cho mẹ cô đi theo chịu khổ hay sao!
Lưu Dũng cười ha hả.
Hắn bảo Hạ Hiểu Lan đỡ một tay, bó đồ vật vào phía sau xe đạp.
Toàn bộ tài sản của hai mẹ con, chính là khoai lang đỏ cùng quần áo, còn có mấy đồ hôm nay mới mua.
Còn chưa đi đến cửa thôn, đã có người bưng chén gọi Hạ Hiểu Lan lại:
“Cha cháu trở lại rồi đấy!”
“Hạ Đại Quân muốn đánh chết 2 mẹ con”
Đều là vui sướng khi người gặp họa, không ý tốt, người của thôn Đại Hà thật sự là không hề tốt lành gì, thật giống như Hạ Hiểu Lan đã đào phần mộ nhà ai vậy!
Cửa nhà họ Hạ rộng mở, một người đàn ông vạm vỡ cao lớn đi ra.
“Hai mẹ con định đi chỗ nào, sao lại dám cãi lại lời bà nội nói?”
Giọng nói ồm ồm, cơ bắp trên cánh tay phồng hết cả lên, chiều cao gần 1 mét 8, đây là cha ruột của Hạ Hiểu Lan, Hạ Đại Quân.
Xem ra chiều cao của nguyên chủ được di truyền từ cha.
Ở thập niên 80 mà có thể cao hơn 1m6, Hạ Hiểu Lan khá vừa lòng.
Lưu Dũng căn bản không cho Hạ Hiểu Lan cơ hội phát huy, cầm lấy túi khoai lang đỏ đập liên tiếp vào người Hạ Đại Quân:
“Cái thằng chó chết nhà mày, tao còn bảo hôm nào phải tìm mày tính sổ, bây giờ chính mày thò mặt ra!”
“Ai làm mình làm mẩy?”
“Vợ và con mày sắp bị người ta bắt nạt đến chết, người làm cha như mày lại coi như không biết gì?”
“Thằng chó, 2 mẹ con có thể cãi nhau với ai, em gái tao gả cho mày đúng là xui tám đời mà”
Lưu Dũng có cái đầu nho nhỏ, còn cao không đến 1m7.
Nhưng khi bùng nổ lại khiến Hạ Đại Quân không có lực đánh trả.
Đương nhiên, cũng là do Hạ Đại Quân chỉ lo dùng cánh tay ôm đầu, không có thật sự muốn đánh nhau với Lưu Dũng.
“Đại ca, có chuyện gì từ từ nói!”
“Tao không có gì để nói với mày cả, thằng chó, mắt bị mù rồi hả, sống bao nhiều năm đều là uổng phí đúng không, chính mày không đau lòng vợ con, để lão tử thay mày đau lòng!”
Lưu Phân rất khẩn trương, muốn đi can ngăn, lại bị Hạ Hiểu Lan túm chặt.
Hạ Hiểu Lan mắt lạnh nhìn Hạ Đại Quân từ đầu tới đuôi không đánh trả, đối người này còn có một hai phân tin tưởng.
Hạ Đại Quân nếu còn đánh cả anh vợ, Hạ Hiểu Lan liền thật không biết nói cái gì cho phải.
Đàn ông cũng không phải không thể có tính tình, trên đời này có kẻ bất lực, nhưng cũng có người thông minh, chỉ động não không động tay, cũng có người tính tình nóng nảy, một lời không hợp liền ra tay đánh người.
Vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân, người dân huyện An Khánh rất là bưu hãn.
Nhưng ở bên ngoài đánh nhau với người khác và việc về nhà đánh vợ là 2 việc khác nhau. Hạ Hiểu Lan xem thường nhất chính là những người đánh đập vợ con.
Lưu Dũng đánh đến mệt mỏi, thở hồng hộc, mấy anh em của Hạ Đại Quân chạy ra, cuối cùng mới kéo được người ra.
Bác cả cùng bác ba của Hạ Hiểu Lan cố gắng ôm lấy Lưu Dũng, Lưu Dũng còn đá chân không cam lòng.
Mặt Hạ Đại Quân bị đánh sưng cả lên, phun ra một ngụm nước bọt có tơ máu:
“Tôi không so đo với anh, tôi muốn nói chuyện của Hiểu Lan, nó không nên đánh lộn với bà nội, làm cho bà nội của nó tức đến nỗi bị bệnh…”
Bà Hạ là quả phụ, một mình nuôi lớn 3 đứa con trai, Hạ Đại Quân không hề yêu thương vợ nhưng lại rất nghe lời mẹ.
Hạ Hiểu Lan nghĩ, nếu cô là nguyên chủ, nghe được những lời này chắc tức chết mất.
Cô đối với Lưu Phân tình cảm, đối Lưu Dũng cũng cảm thấy thân cận, là bởi vì đời trước Hạ Hiểu Lan thiếu hụt tình thân, hai người này cũng đối xử rất tốt với cô.
Con đối với Hạ Đại Quân, Hạ Hiểu Lan không có nửa điểm mềm lòng, liền nguyên chủ nợ Hạ gia, cũng đã dùng tính mạng trả lại, còn muốn thế nào nữa?
“Cậu, chúng ta đi thôi.”
Hạ Hiểu Lan vốn dĩ muốn mắng Hạ Đại Quân một trận, nhưng suy nghĩ lại cảm thấy lười lãng phí nước miếng.
Hạ Đại Quân thấy cô không nổi giận cũng không cãi cọ, ngọn lửa trong lòng không thể áp xuồn được.
“Cái con nha đầu này, mày…”
Hắn đi lên vài bước nắm lấy cánh tay Hạ Hiểu Lan, kéo cô lảo đảo vài cái.
Hạ Hiểu Lan quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn hắn:
“Bà nội nói sự tồn tại của con làm nhà họ Hạ mất hết mặt mũi, người như con nên lập tức đi tìm chết. Con bị vỡ đầu, mẹ quỳ xuống cầu xin bà nôi đưa con đi bệnh viện, mẹ dập đầu đến sưng cả lên, bà nội mới đồng ý mời bác sĩ tơi cầm máu cho con. Nếu cha cảm thấy con không đủ cung kính hiếu thuận, vậy con trả lại cái mạng vừa mới nhặt được cho Hạ gia được không?”
Hạ Hiểu Lan lấy chiếc kéo mới mua đặt lên trên cổ, mũi kéo bén nhọn đã đâm vào làn da.
Sự quyết tuyệt kia cùng với giọng nói nhẹ nhàng, ngược lại khiến người run như cầy sấy.
Cô thật sự sẽ thọc đi xuống!
Hạ Đại Quân cũng bị dọa tới rồi, hắn biện giải theo bản năng:
“Không phải mày cũng đâu có bị làm sao, trong nhà làm gì có tiền đưa mày đi bệnh viện, sao mày không học Tử Dục, hiểu chuyện một chút”
Bị ánh mắt trào phúng của Hạ Hiểu Lan nhìn , thanh âm của Hạ Đại Quân càng ngày càng nhỏ.
Trong nhà vì cái gì không có tiền, liền bởi vì hiểu chuyện Hạ Tử Dục đã mang hết tiền đi.
Dù cho Hạ Đại Quân rất yêu thương cháu gái, cũng cảm thấy trong chuyện này, mẹ hắn đã làm không đúng lắm. Chột dạ cùng cảm xúc khác đan chéo ở bên nhau, Hạ Đại Quân hét lớn một tiếng:
“Đó là bà nội của mày, mắng mày vài câu, mày nên ngoan ngoãn nghe! Nếu mày không làm ra chuyện mất mặt kia, bà nội mày sẽ mắng mày sao?”
Hạ Hiểu Lan không phải thật sự muốn tìm cái chết, hiện tại cô liền tưởng lấy kéo chấm dứt cái tên chày gỗ Hạ Đại Quân này!
Vậy mà còn có người nhanh hơn cả cô, vóc dáng nhỏ nhắn Lưu Phân đẩy thân thể cường tráng Hạ Đại Quân ra xa.
“Tôi liều mạng với mấy người. Cho mấy người bức Hiểu Lan……”
Tuy Lưu Phân sợ tới mức run bần bật. Nhưng cô phải bảo vệ con gái mình, đây là bản năng của người mẹ!
Lựa chọn tiếp tục ở lại Hạ gia, nhẫn nhục chịu đựng là có thể sống sót.
Nhưng một cái nhà, không hề che chỏ khi ngươi gặp khó khắn, người thân lại lục đục với nhau, sao có thể coi là nhà!
Lưu Dũng lại cảm thấy Hạ Hiểu Lan có can đảm, đều nói cháu ngoại giống cậu, hắn vốn dĩ liền cưng chiều Hạ Hiểu Lan, hiện tại càng xem càng thấy tốt.
Lưu Dũng lấy mấy tờ đại đoàn kết từ trong túi ra:
“Cháu cứ cầm 50 khối tiền này trước đi, việc làm ăn này sẽ làm như thế nào, chúng ta sẽ bàn bạc lại sau. Nếu không đủ tiền, qua mấy ngày nữa, cậu lại nghĩ cách gom thêm cho”
10 nguyên là trị giá tiền giấy lớn nhất hiện nay, bị nhân dân quần chúng gọi là “Đại đoàn kết”.
Lưu Phân hoảng sợ nói
“Đại ca, anh lấy tiền từ đâu ra vậy”
Lại là mua xe đạp mới, lại là tùy tay đưa cho Hạ Hiểu Lan mấy chục khối.
Hoàn cảnh của Lưa gia như thế nào, chẳng lẽ Lưu Phân còn không biết?
Đó chính là nghèo đến không xu dính túi, Lưu Dũng ngày trước ăn chơi lêu lổng không làm việc đàng hoàng, mấy năm nay hắn cải tà quy chính, đi theo người khác học làm thợ xây. Một năm xuất sư, hai năm thành thợ chính, có cái tay nghề này, cuộc sống của Lưu gia mới cải thiện 1 chút.
Nhưng làm thợ xây cũng không phải ngày nào cũng có việc, Lưu Dũng không giống như công nhân, nguồn thu là không ổn định.
Lưu Dũng biết em gái mình là người hồ đồ nên cũng không nói tỉ mỉ, chỉ bảo Hạ Hiểu Lan nhận lấy tiền.
“Cảm ơn cậu, coi như cậu cho cháu mượn số tiền này.”
Hạ Hiểu Lan cũng không làm ra vẻ.
Cô hiện tại thật là một nghèo hai trắng, có 50 nguyên này, cô mới có thể nhân cơ hội ngày mùa kiếm được tiền. Sau khi có lợi nhuận sẽ trả lại cậu gấp 10 lần, làm ra vẻ không cần Lưu Dũng trợ giúp, còn không phải muốn cho mẹ cô đi theo chịu khổ hay sao!
Lưu Dũng cười ha hả.
Hắn bảo Hạ Hiểu Lan đỡ một tay, bó đồ vật vào phía sau xe đạp.
Toàn bộ tài sản của hai mẹ con, chính là khoai lang đỏ cùng quần áo, còn có mấy đồ hôm nay mới mua.
Còn chưa đi đến cửa thôn, đã có người bưng chén gọi Hạ Hiểu Lan lại:
“Cha cháu trở lại rồi đấy!”
“Hạ Đại Quân muốn đánh chết 2 mẹ con”
Đều là vui sướng khi người gặp họa, không ý tốt, người của thôn Đại Hà thật sự là không hề tốt lành gì, thật giống như Hạ Hiểu Lan đã đào phần mộ nhà ai vậy!
Cửa nhà họ Hạ rộng mở, một người đàn ông vạm vỡ cao lớn đi ra.
“Hai mẹ con định đi chỗ nào, sao lại dám cãi lại lời bà nội nói?”
Giọng nói ồm ồm, cơ bắp trên cánh tay phồng hết cả lên, chiều cao gần 1 mét 8, đây là cha ruột của Hạ Hiểu Lan, Hạ Đại Quân.
Xem ra chiều cao của nguyên chủ được di truyền từ cha.
Ở thập niên 80 mà có thể cao hơn 1m6, Hạ Hiểu Lan khá vừa lòng.
Lưu Dũng căn bản không cho Hạ Hiểu Lan cơ hội phát huy, cầm lấy túi khoai lang đỏ đập liên tiếp vào người Hạ Đại Quân:
“Cái thằng chó chết nhà mày, tao còn bảo hôm nào phải tìm mày tính sổ, bây giờ chính mày thò mặt ra!”
“Ai làm mình làm mẩy?”
“Vợ và con mày sắp bị người ta bắt nạt đến chết, người làm cha như mày lại coi như không biết gì?”
“Thằng chó, 2 mẹ con có thể cãi nhau với ai, em gái tao gả cho mày đúng là xui tám đời mà”
Lưu Dũng có cái đầu nho nhỏ, còn cao không đến 1m7.
Nhưng khi bùng nổ lại khiến Hạ Đại Quân không có lực đánh trả.
Đương nhiên, cũng là do Hạ Đại Quân chỉ lo dùng cánh tay ôm đầu, không có thật sự muốn đánh nhau với Lưu Dũng.
“Đại ca, có chuyện gì từ từ nói!”
“Tao không có gì để nói với mày cả, thằng chó, mắt bị mù rồi hả, sống bao nhiều năm đều là uổng phí đúng không, chính mày không đau lòng vợ con, để lão tử thay mày đau lòng!”
Lưu Phân rất khẩn trương, muốn đi can ngăn, lại bị Hạ Hiểu Lan túm chặt.
Hạ Hiểu Lan mắt lạnh nhìn Hạ Đại Quân từ đầu tới đuôi không đánh trả, đối người này còn có một hai phân tin tưởng.
Hạ Đại Quân nếu còn đánh cả anh vợ, Hạ Hiểu Lan liền thật không biết nói cái gì cho phải.
Đàn ông cũng không phải không thể có tính tình, trên đời này có kẻ bất lực, nhưng cũng có người thông minh, chỉ động não không động tay, cũng có người tính tình nóng nảy, một lời không hợp liền ra tay đánh người.
Vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân, người dân huyện An Khánh rất là bưu hãn.
Nhưng ở bên ngoài đánh nhau với người khác và việc về nhà đánh vợ là 2 việc khác nhau. Hạ Hiểu Lan xem thường nhất chính là những người đánh đập vợ con.
Lưu Dũng đánh đến mệt mỏi, thở hồng hộc, mấy anh em của Hạ Đại Quân chạy ra, cuối cùng mới kéo được người ra.
Bác cả cùng bác ba của Hạ Hiểu Lan cố gắng ôm lấy Lưu Dũng, Lưu Dũng còn đá chân không cam lòng.
Mặt Hạ Đại Quân bị đánh sưng cả lên, phun ra một ngụm nước bọt có tơ máu:
“Tôi không so đo với anh, tôi muốn nói chuyện của Hiểu Lan, nó không nên đánh lộn với bà nội, làm cho bà nội của nó tức đến nỗi bị bệnh…”
Bà Hạ là quả phụ, một mình nuôi lớn 3 đứa con trai, Hạ Đại Quân không hề yêu thương vợ nhưng lại rất nghe lời mẹ.
Hạ Hiểu Lan nghĩ, nếu cô là nguyên chủ, nghe được những lời này chắc tức chết mất.
Cô đối với Lưu Phân tình cảm, đối Lưu Dũng cũng cảm thấy thân cận, là bởi vì đời trước Hạ Hiểu Lan thiếu hụt tình thân, hai người này cũng đối xử rất tốt với cô.
Con đối với Hạ Đại Quân, Hạ Hiểu Lan không có nửa điểm mềm lòng, liền nguyên chủ nợ Hạ gia, cũng đã dùng tính mạng trả lại, còn muốn thế nào nữa?
“Cậu, chúng ta đi thôi.”
Hạ Hiểu Lan vốn dĩ muốn mắng Hạ Đại Quân một trận, nhưng suy nghĩ lại cảm thấy lười lãng phí nước miếng.
Hạ Đại Quân thấy cô không nổi giận cũng không cãi cọ, ngọn lửa trong lòng không thể áp xuồn được.
“Cái con nha đầu này, mày…”
Hắn đi lên vài bước nắm lấy cánh tay Hạ Hiểu Lan, kéo cô lảo đảo vài cái.
Hạ Hiểu Lan quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn hắn:
“Bà nội nói sự tồn tại của con làm nhà họ Hạ mất hết mặt mũi, người như con nên lập tức đi tìm chết. Con bị vỡ đầu, mẹ quỳ xuống cầu xin bà nôi đưa con đi bệnh viện, mẹ dập đầu đến sưng cả lên, bà nội mới đồng ý mời bác sĩ tơi cầm máu cho con. Nếu cha cảm thấy con không đủ cung kính hiếu thuận, vậy con trả lại cái mạng vừa mới nhặt được cho Hạ gia được không?”
Hạ Hiểu Lan lấy chiếc kéo mới mua đặt lên trên cổ, mũi kéo bén nhọn đã đâm vào làn da.
Sự quyết tuyệt kia cùng với giọng nói nhẹ nhàng, ngược lại khiến người run như cầy sấy.
Cô thật sự sẽ thọc đi xuống!
Hạ Đại Quân cũng bị dọa tới rồi, hắn biện giải theo bản năng:
“Không phải mày cũng đâu có bị làm sao, trong nhà làm gì có tiền đưa mày đi bệnh viện, sao mày không học Tử Dục, hiểu chuyện một chút”
Bị ánh mắt trào phúng của Hạ Hiểu Lan nhìn , thanh âm của Hạ Đại Quân càng ngày càng nhỏ.
Trong nhà vì cái gì không có tiền, liền bởi vì hiểu chuyện Hạ Tử Dục đã mang hết tiền đi.
Dù cho Hạ Đại Quân rất yêu thương cháu gái, cũng cảm thấy trong chuyện này, mẹ hắn đã làm không đúng lắm. Chột dạ cùng cảm xúc khác đan chéo ở bên nhau, Hạ Đại Quân hét lớn một tiếng:
“Đó là bà nội của mày, mắng mày vài câu, mày nên ngoan ngoãn nghe! Nếu mày không làm ra chuyện mất mặt kia, bà nội mày sẽ mắng mày sao?”
Hạ Hiểu Lan không phải thật sự muốn tìm cái chết, hiện tại cô liền tưởng lấy kéo chấm dứt cái tên chày gỗ Hạ Đại Quân này!
Vậy mà còn có người nhanh hơn cả cô, vóc dáng nhỏ nhắn Lưu Phân đẩy thân thể cường tráng Hạ Đại Quân ra xa.
“Tôi liều mạng với mấy người. Cho mấy người bức Hiểu Lan……”
Tuy Lưu Phân sợ tới mức run bần bật. Nhưng cô phải bảo vệ con gái mình, đây là bản năng của người mẹ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất