Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay

Chương 23: Quá Khứ Bất Kham

Trước Sau
Không cần phải chạy xe tới thôn Đại Hà, chỉ cần dừng lại ở ven đường, tán gẫu với mấy người phụ nữ ở ngoài ruộng, người ta đã nói hết mấy chuyện bát quái trong thôn Đại Hà.

Nhà họ Hạ ở thôn Đại Hà có hai việc, một việc là cháu gái Hạ Tử Dục của nhà họ Hạ thi đậu đại học, trở thành kim phượng hoàng bay ra khỏi nông thôn, cũng là tấm gương mà các cha mẹ đều lôi ra để giáo dục con cái.

“Huyện Nhất Trung năm nay không được mấy đứa thi đậu khoa chính quy, Hạ Tử Dục chính là một người trong đó. Con bé kia rất xinh xắn, mặt trứng ngỗng, mày rậm mắt to, hai bím tóc vừa đen vừa sáng, ai không muốn cưới về nhà làm tức phụ? Nhưng mà con bé đã có đối tượng rồi, cũng là một sinh viên, thật là xứng đôi.”

*tức phụ: vợ

“Nhà họ Hạ chính là được tổ tiên phù hộ, không biết thắp bao nhiêu hương khói, mà trong nhà có thể có một vị sinh viên!”

“Chiếm hết cả ánh sáng của thôn Đại Hà”

“Cho nên các cháu gái còn lại của nhà họ Hạ thì không xuất sắc”

“Cũng có xuất sắc, Hạ Hiểu Lan không phải một cái?”

Nhắc đến Hạ Hiểu Lan, những người phụ nữ này đều cười rất ác ý. Đôi mắt nhìn hai người Chu Thành cùng Khang Vĩ từ đầu tới chân, hai người đàn ông trẻ tuổi hỏi thăm Hạ Hiểu Lan, có phải cái rày rách kia lại làm loạn ở bên ngoài?

Không cần Khang Vĩ hỏi, những người này đã mồm năm miệng mười kể rõ gốc gác của Hạ Hiểu Lan không sót một cái gì.

Nhà họ Hạ không phân nhà, ba đứa con trai đều ở chúng một cái nhà, ba anh em có tổng là 6 đứa con, 4 đứa con gái, 3 người con trai.

Hạ Hiểu Lan đứng thứ hai trong nhà, lão đại chính là Hạ Tử Dục đã thi đậu đại học. Ba anh em nhà họ Hạ, chú cả của Hạ Hiểu Lan là Hạ Trường Chinh, cha của cô là Hạ Đại Quân, chú nhỏ là Hạ Hồng Binh.

Hạ Trường Chinh có một trai một gái, đứa giỏi giang nhất chính là Hạ Tử Dục.

Hạ Đại Quân cùng vợ Lưu Phân chỉ có một đứa con gái duy nhất, chính là cái giày rách Hạ Hiểu Lan.

Hạ Hồng Binh thì có một đứa con gái, 2 đứa con trai.

Sau khi nói rõ tình huống nhà họ Hạ, lại nói đến chuyện của Hạ Hiểu Lan:

“Chính là cái đứa chuyên gây chuyện, nũng nịu không chịu làm việc, con gái nhà nông chứ đâu phải tiểu thư kiều quý. Không có thiên phú học tập giống như chị họ nó, học xong cấp hai thì nghỉ học, chính mình không muốn nỗ lực, nhưng lại thích hái trái cây của người khác. Mây năm trước, là một đám thanh niên trí thức cuối cùng xuống nông thôn, thôn Đại Hà chỉ được phân 1 người, cậu thanh niên đó là người đoan chính, có ý chí tiến tới. Nghe nói mấy năm vừa làm việc vừa ôn lại kiến thức. Cùng là người đọc sách nên có cùng chủ đề nói chuyện, cậu thanh niên trí thức kia liền thành một đôi với Hạ Tử Dục. Năm nay hai người cùng thi đậu đại học, mới bày tỏ trước mặt người lớn. Chuyện này nhưng thọc tổ ong vò vẽ, chính là Hạ Hiểu Lan, ghen tị chị họ có thể thi đậu đại học lại còn có một người bạn trai tốt, liền nhảy ra muốn đoạt đàn ông với chị họ mình. Thừa dịp chị họ nó không ở, ban ngày ban mặt liền cởi hết để quyến rũ anh rể tương lai!”

“Nhưng mà anh rể tương lai là người thành thật, không hề làm gì mà đưa cô em vợ không mặc gì về nhà họ Hạ”

“Phi, anh rể tương lai không câu được, nó liền đi lăn lộn với Trương Nhị Lại thôn bên cạnh?”

“Chị họ nó không trách nó câu dẫn anh rể, nhưng lời đồn đã truyền khắp nơi, người lớn trong nhà chỉ mắng nó vài câu, nó lại còn đòi đi đâm tường với nhảy sông!”

“Nhưng chỉ giả bộ thôi, không chết được, bị nhà họ Hạ đuổi ra ngoài”

“Mẹ nó cũng bị liên lụy theo, hai mẹ con cùng về nhà mẹ đẻ. Nhà họ Lưu cũng thật xui xẻo”



Những người này không chỉ kể chuyện bát quái, còn kể từng chi tiết sinh động cứ như tận mắt chứng kiến vậy. Những người phụ nữ kia kể, những người nam nhân đang làm việc cũng cười, chuyện của Hạ Hiểu Lan chính là câu chuyện tán gẫu để vơi đi bớt mệt nhọc lúc làm việc.

Khang Vĩ không thể nghe nữa, hắn thật sự không thể tưởng được cô gái khiến hắn kinh diễm vào lần đầu gặp mặt ở quá mì kia lại có một quá khứ như vậy. Thật sự là lợi hại, những nữ lưu manh bình thường còn biết yêu quý thanh danh, không có ai ngu ngốc giống như Hạ Hiểu Lan, làm loạn quan hệ nam nữ đến nỗi mọi người đều biết.

Điệu thấp một chút không được sao?

Chỉ nói chuyện cởi hết để câu dẫn anh rể kia, sao lại làm vào ban ngày ban mặt, không thể chờ trời tối rồi mới làm à!

Khang Vĩ không dám nhìn biểu tình của Chu Thành.

Chu Thành cũng yên lặng ngồi xổm ở ven đường để nghe, hai người ngồi xổm đến nỗi tê hết cả chân, mới nghe xong chuyện náo nhiệt của nhà họ Hạ.

Chu Thành im lặng nghe xong, lại im lặng bảo Khang Vĩ lên xe, vẫn luôn không nói chuyện.

Khang Vĩ nghĩ, Thành tử ca thật vất vả muốn yêu đương, ai biết ánh mắt không tốt lắm, lại chọn trúng Hạ Hiểu Lan, chắc trong lòng đang rất khó chịu.

Hắn rất là hiểu lòng người, từ đây sẽ không nhắc tới cái tên Hạ Hiểu Lan trước mặt Thành tử ca nữa, cũng không nhắc tới chuyện này nữa.

Dù sao về sau Thành tử ca cũng không làm việc làm ăn này nữa, cơ hội đi ngang qua huyện An Khánh rất ít, chậm rãi sẽ quên chuyện này.

Trở lại nhà khách, Khang Vĩ đang định thu thập đồ để trả phòng, Chu Thành gọi lại hắn:

“Cậu làm gì?”

Khang Vĩ thật cẩn thận giải thích: “Chúng ta không nhanh chóng trở lại kinh thành sao? Nếu không sáng mai lại đi, nơi hẻo lánh này cũng không có gì hay để ở”

Chu Thành châm điếu thuốc, sương khói khiến cho khuôn mặt tuấn tú của anh bịt kín một tầng sa mỏng, Khang Vĩ thấy không rõ vẻ mặt của anh:

“Ai nói phải đi? Cậu mau bỏ đồ xuống”

Khang Vĩ khó có thể tin, như vậy mà còn không đi?

“Thành tử ca, chả nhẽ anh còn muốn đi tìm cô ta để hỏi rõ hả? Em khuyên anh đừng như vậy, con gái đều rất biết lừa gạt người!”

Hạ Hiểu Lan khẳng định sẽ không thừa nhận!

Chả có ai sẽ thừa nhận mình làm chuyện này cả, Chu Thành trước giờ chưa có bạn gái, vừa động tâm đã gặp đúng loại hình hồ ly tinh. Bản lĩnh của hai người kém quá nhiều, nên bị đối phương mê hoặc.

Đến nỗi lời cự tuyệt của Hạ Hiểu Lan ở tiệm cơm, cũng là lạt mềm buộc chặt, khiến Chu Thành càng khó có thể buông tay.

Khang Vĩ khuyên nhủ, phân tích mỏi cả mồm, vẫn không thể thuyết phục được Chu Thành.

Từ nhỏ Chu Thành đã là người có chủ ý, có khí chất của người cầm đầu, mấy người trẻ tuổi như Khang Vĩ đều nghe lời của Chu Thành.



Chu Thành được con gái ưu ái như thế nào, mắt thấy sắp thua trong tay một cô gái nhà nông. Khang Vĩ rất là nôn nóng.

“Ca, anh bình tĩnh đi”

“Tiểu Vĩ, cậu biết vì sao lại phải gọi anh là ca không?”

Chu Thành trả lời ông nói gà bà nói vịt, Khang Vĩ nhìn anh.

Chu Thành lại rất kiệm lời: “Bởi vì cậu ngốc.”

Khang Vĩ nghĩ, có ngốc cũng không ngốc như anh nha, đã bị hồ ly tinh mê hoặc mất tâm hồn rồi.

“Ngày mai đi tìm Trương Nhị Lại tới cho anh. Thôn Thạch Sơn, có tên có họ, chắc hẳn tìm ra cũng không khó”

Đây là muốn giằng co với gian phu của Hạ Hiểu Lan?

Tìm thì tìm, xem ra Thành tử ca vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Ca, anh không đi với em sao?”

Chu Thành lắc đầu, “Không phải chị dâu cậu ngày mai vẫn muốn vào huyện bán trứng gà sao, anh sợ một mình cô ấy quá mệt mỏi!”

Khang Vĩ há to miệng.

Hắn còn tưởng rằng Thành tử ca muốn đi tìm Hạ Hiểu Lan đối chất chứ? Thì ra là sợ người ta mệt mỏi? Lúc trước không phải Hạ Hiểu Lan cũng bán trứng một mình à. Khang Vĩ không muốn cãi nhau với người đã bị tình yêu làm mụ mị đầu óc, tìm cái tên Trương Nhị Lại cũng được. Khi biết rõ sự thật, Thành tử ca chắc chắn sẽ hết hy vọng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Khang Vĩ liền lái xe đi tới thôn Thạch Sơn.

Chu Thành thì vẫn đứng chờ ở chỗ hôm qua, chưa đến 7 giờ, Hạ Hiểu Lan đã đạp xe đạp đi qua.

“Chu đại ca!”

Hạ Hiểu Lan dừng lại, không nghĩ tới người này vẫn chờ ở đây, xem ra là sự không bị thanh danh của cô dọa chạy.

Có 2 loại tình huống, đàn ông sẽ không để ý thanh danh nữ nhân như thế nào, một loại là rất yêu người con gái kia, trừ bỏ cô gái đó, sẽ không để ý xuất thân, thanh danh, vật ngoài thân.

Loại còn lại là đàn ông chỉ muốn chơi một chút, không tính sẽ cưới về làm vợ, nên không quan tâm thanh danh của nhà gái thế nào.

Hạ Hiểu Lan không biết Chu Thành là loại nào, nhưng mà tạm thời Chu Thành vẫn rất tôn trọng cô, cô cũng chỉ coi như là bạn bè bình thường để kết giao.

“ Hôm nay vẫn sớm như vậy”

Hạ Hiểu Lan gật đầu, “Hôm nay không bán trứng gà ở huyện An Khánh, nên cố tình ra cửa sớm một chút, muốn đi lên tỉnh xem sao”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau