Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Chương 38: Nhanh Chóng Ly Hôn
Lưu Phân chủ động nói muốn ly hôn với Hạ Đại Quân!
Thời buổi này, ly hôn rất hiếm thấy, lại còn là do người nhẫn nhục chịu đựng như Lưu Phân chủ động nói ra, đúng là lật trời rồi?
Các hàng xóm đều đứng ở ngoài sân nhà Lưu gia dựng lỗ tai nghe, giật nảy mình. Ngay cả Hạ Hiểu Lan cũng không nghĩ tới mẹ cô lại kiên cường như thế, huống chi là 3 người nhà họ Hạ.
Hạ Đại Quân nghĩ, có phải gần đây hắn không đánh mụ đàn bà này, khiến mụ đàn bà này không coi hắn ra gì nữa rồi?!
Từ thôn Đại Hà đi tới thôn Thất Tỉnh, còn dẫn theo chị dâu cả với em dâu ba, ba người tới đón hai mẹ con, cũng coi như đã cho Lưu Phân đủ mặt mũi. Lưu Phân không sinh được con trai, dù Hạ Đại Quân không vui, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ đổi một người vợ khác. Hiện tại thì tốt rồi, Lưu Phân lại dám nói không sống nổi, muốn ly hôn.
“Cô lặp lại lần nữa!”
Hạ Đại Quân bỗng nhiên đứng lên, thân cường thể tráng giống như một ngọn núi, nhìn liền khiến người khác sợ hãi.
“Cậu làm cái gì, muốn giương oai ở Lưu gia hả?”
Lưu Dũng thuận tay liền cầm lấy cái đòn gánh bên cạnh, che ở trước mặt em gái. Lý Phượng Mai thì lao ra ngoài gọi người.
“Đánh người, có người bắt nạt nhà họ Lưu, tưởng thôn Thất Tỉnh không có người!”
Hạ Hiểu Lan phản ứng lại, đi qua giữ chặt lấy tay của Lưu Phân.
Lưu Phân cảm nhận được sự duy trì và dũng khí từ con gái, nơi này là Lưu gia, không phải Hạ gia, cô không thể sợ Hạ Đại Quân.
Dù cho ở Hạ gia, Lưu Phân liều mạng cũng muốn nói thật.
“Tôi nói ly hôn, Đại Quân, tôi không thể sống với anh nữa, hai ta ly hôn đi”
Hạ Đại Quân nắm chặt tay, muốn xách Lưu Phân ra. Lưu Dũng cầm đòn gánh đánh hắn, nhưng vóc dáng và thể lực đều không bằng người nên bị Hạ Đại Quân đoạt mất đòn gánh. Hai người lao vào đánh tay đôi, Hạ Hiểu Lan bảo vệ mẹ ở phía sau, Trương Thúy rất sốt ruột:
“Hiểu Lan, mau khuyên mẹ cháu bớt giận, có chuyện gì thì cũng ngồi xuống thương lượng, đừng nói đến chuyện ly hôn, rất thương tổn tình cảm?”
Hạ Hiểu Lan lạnh nhạt nói: “Vậy ông ta đánh mẹ tôi thì không tổn thương tình cảm? Thím cả, khi đó thím đâu có đứng ra khuyên can”
Trương Thúy muốn nói, phụ nữ bị đánh không phải quy củ từ trước đến nay hả?
Lý Phượng Mai đã dẫn theo mấy người trong thôn trở về, mấy người thôn dân tách Hạ Đại Quân và Lưu Dũng ra, có người có quan hệ tốt với Lưu Dũng, còn trộm đạp Hạ Đại Quân mấy cái.
“Sao, còn dám tới thôn chúng tôi để bắt nạt người hả?”
“Đánh chết cái tên chó má này, đàn ông đánh vợ thì không phải thứ tốt, còn dám đánh nhau với Dũng ca nữa!”
“Đã đánh tới tận cửa rồi, thật sư cho rằng thôn Thất Tỉnh không có ai hả!”
Cũng không biết lúc Lý Phượng Mai đi gọi người đã nói gì, mấy thôn dân càng nói càng tức giận, cùng nhau đánh Hạ Đại Quân một trận.
Song quyền khó địch bốn tay, Hạ Đại Quân bị người đánh đến bò trên mặt đất, Lưu Phân nắm chặt lấy tay con gái, phát hiện người đàn ông khiến cô sợ tới phát run, cũng không phải không thể chiến thắng. Hạ Đại Quân động tay động chân với cô ở nhà, nhưng ở bên ngoài cũng chỉ là đồ nhát gan.
“Mau dừng tay!”
Một người đàn ông khoảng 60 tuổi chắp tay sau lưng đi vào Lưu gia.
Mấy người thôn dân đè nặng Hạ Đại Quân không cho hắn nhúc nhích.
“Chú Đạt tới rồi”
“Chú Đạt, tên họ Hạ này không phải thứ tốt”
“Đừng nói chuyện, chú Đạt chắc chắn đã có biện pháp”
Chú Đạt trong miệng mọi người tên là Trần Vượng Đạt, là thôn trưởng của thôn Thất Tỉnh, họ Trần cũng là họ lớn ở thôn Thất Tỉnh. Trần Vượng Đạt đã làm thôn trưởng khá nhiều năm nên rất có uy tín ở thôn Thất Tỉnh.
Khi còn trẻ, Trần Vượng Đạt cũng từng tham gia quân ngũ, tuy rằng không lập được chiến công lớn, nhưng đúng là cựu chiến binh. Tuy rằng ông chỉ là thôn trưởng của thôn Thất Tỉnh nhưng ai biết lão chiến hữu của người ta hiện tại đã làm tới vị trí nào rồi.
Trần Vượng Đạt còn từng được chọn làm đại biểu ở trong huyện, lúc trước Lưu Dũng còn chơi bời cũng không dám làm càn trước mặt Trần Vượng Đạt.
“Chú Đạt, ngài đã tới, ngài ngồi đi”
Lưu Dũng mời Trần Vượng Đạt ngồi xuống, Trần Vượng Đạt cũng không khách khí. Sau khi ngồi xuống, mới nhìn sang Lưu Phân:
“Tuy nhà các cháu là họ khác chạy nạn tới thôn Thất Tỉnh, không về Trần gia quản, nhưng đã ở thôn Thất Tỉnh mấy chục năm thì các cháu chính là người thôn Thất Tỉnh. Cha mẹ các cháu không còn nữa, chú liền da mặt dày tự coi mình như trưởng bối, hôm nay sẽ thay các cháu làm chủ chuyện này. Lưu Phân, cháu nói cho chú Đạt, có muốn ly hôn với người đàn ông này?”
Lưu Dũng xoa xoa tay, hốc mắt đỏ bừng.
Trong thôn cũng không coi cả nhà họ là người ngoài, phân ruộng cũng đều có phần nhà hắn, có lợi ích gì cũng không bị bài xích bên ngoài. Hiện tại, Trần Vượng Đạt còn muốn thay Lưu Phân ra mặt, Lưu Dũng rất cảm kích.
Lưu Phân tự nhiên cũng như vậy.
Theo lý, cô đã gả đi ra ngoài 20 năm, lại không họ Trần, Trần Vượng Đạt hoàn toàn có thể không quan tâm.
“Chú Đạt, cháu muốn ly hôn, muốn mời ngài làm người chứng kiến”
Trần Vượng Đạt gật đầu nói: “Chú chỉ làm chủ lúc này, nếu là ngày nào đó cháu hối hận, chú cũng chỉ coi như hai vợ chồng gương vỡ lại lành, nếu lại xin chú ra mặt là không có khả năng. Lưu Dũng, đi lấy giấy bút với mực đóng dấu tới, hôm nay liền làm chứng từ rõ ràng”
Hạ Đại Quân bị người đạp lên trên mặt đất, tức giận hét to:
“Tôi không đồng ý, cô ấy đã gả tới nhà họ Hạ thì sinh là người nhà họ Hạ, chết là ma nhà họ Hạ, cô ấy chính là vợ tôi!”
Trương Thúy và Vương Kim Quế cũng không nghĩ tới chuyện này lại có diễn biến như vậy. Hai người không hiểu tình huống ở thôn Thất Tỉnh, nhưng nhìn bộ dáng của Trần Vượng Đạt có vẻ không dễ chọc. Rõ ràng là tới khuyên hai mẹ con Lưu Phân trở về, sao cuối cùng lại nói tới chuyện ly hôn?
“Hiểu Lan, mau khuyên mẹ cháu, mẹ cháu chỉ đang nổi nóng thôi, phụ nữ ly hôn thì làm sao có thể sống tốt, hộ khẩu của Lưu Phân vẫn còn ở thôn Đại Hà đó, hai mẹ con các cháu sẽ không có một miếng đất nào ở thôn Thất Tỉnh cả đâu”
Nông dân không có đất thì sao có thể sống?
Không phải Trương Thúy đang quan tâm Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan, cô ta chỉ không muốn hai người thoát khỏi khống chế.
Trần Vượng Đạt bình đạm nói:
“Dời hộ khẩu của hai mẹ con trở về cũng không khó, vị chị dâu trước như cô không cần phải nhọc lòng. Khi hai mẹ con dời hộ khẩu về, thôn Thất Tỉnh tự nhiên sẽ phân đất cho hai mẹ con”
Dù cho Hạ Hiểu Lan không coi trọng chút đồng ruộng kia, cũng không tính toán sẽ ở lại nông thôn lâu dài, nhưng lời nói của Trần Vượng Đạt cũng khiến cô cảm kích.
Trần Vượng Đạt muốn chống lưng cho hai mẹ con cô đây mà.
Lại nhìn những thôn dân đang kiềm chế Hạ Đại Quân, còn có những thôn dân đang đứng ngoài sân. Khi Trần Vượng Đạt nói muốn chia đồng ruộng cho hai mẹ con Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan, khẳng định có người không muốn. Nhưng cũng không có ai đứng ra phản đối. Trần Vượng Đạt uy tín cao, mà người thôn Thất Tỉnh cũng biết lúc này phải chống lưng cho hai mẹ con Lưu Phân, cần nhất trí đối ngoại, không thể rớt dây xích!
Hạ Hiểu Lan căn bản không cần nói chuyện, Trần Vượng Đạt vừa ra mặt, đã có thể giải quyết tốt chuyện này.
“Một người đứng ra viết chứng từ đi”
Trong những người đứng xem có một cậu thanh niên bước ra, Hạ Hiểu Lan biết người này, hắn tên là Trần Khánh, là cháu trai của thôn trưởng, đã tốt nghiệp cấp ba. Trần Khánh nhìn thấy Hạ Hiểu Lan sẽ đỏ mặt, lúc này đứng ra mắt nhìn thẳng, có cảm giác như người làm công tác văn hóa.
Chuyện này cũng không phải nói đùa, ở nông thôn năm 83, một người học sinh tốt nghiệp cấp ba sẽ được coi như người làm công tác văn hóa. Năm nay Trần Khánh thi trượt đại học, sau khi giúp trong nhà làm việc vụ mùa xong sẽ lại quay lại trường để học tiếp. Học sinh tốt nghiệp cấp ba sẽ không được phân phối công việc, Trần Khánh chỉ có hai lựa chọn: Tiếp tục thi đại học hoặc về quê làm nông dân.
Trần Vượng Đạt đọc một câu, Trần Khánh viết một câu.
Một chứng từ có ba bản, rất giống đơn ly hôn đời sau, nhưng Lưu Phân và Hạ Đại Quân chỉ có hai gian nhà rách nát, thật sự không có tài sản gì để phân chia. Hạ Hiểu Lan cũng không cần lựa chọn đi theo ai, cô đã tròn 18 tuổi, ai cũng không quản được cô.
Trương Thúy vẫn cố gắng khuyên nhủ nhưng Lưu Phân không hề dao động.
Hạ Đại Quân không chịu ký tên ấn dấu tay, Trần Vượng Đạt mới mặc kệ hắn muốn hay không, bảo người nắm tay Hạ Đại Quân đè xuống giấy.
Lưu Phân cầm lấy đơn ly hôn, nhìn Hạ Hiểu Lan, lại nhìn anh trai và chị dâu, cũng không có ai phản đối.
Cô không thèm nhìn Hạ Đại Quân một cái nào, ấn tay vào mực đỏ, hung hăng ấn hai dấu tay cái vào đơn ly hôn.
Trần Vượng Đạt đưa một tờ cho Trương Thúy, “Đây là phần nhà cô, một phần để lại cho Lưu Phân, còn có một phần tôi sẽ tự mình giao cho cục dân chính trong huyện. Nếu các người không còn việc gì thì có thể lăn rồi đó”
Thời buổi này, ly hôn rất hiếm thấy, lại còn là do người nhẫn nhục chịu đựng như Lưu Phân chủ động nói ra, đúng là lật trời rồi?
Các hàng xóm đều đứng ở ngoài sân nhà Lưu gia dựng lỗ tai nghe, giật nảy mình. Ngay cả Hạ Hiểu Lan cũng không nghĩ tới mẹ cô lại kiên cường như thế, huống chi là 3 người nhà họ Hạ.
Hạ Đại Quân nghĩ, có phải gần đây hắn không đánh mụ đàn bà này, khiến mụ đàn bà này không coi hắn ra gì nữa rồi?!
Từ thôn Đại Hà đi tới thôn Thất Tỉnh, còn dẫn theo chị dâu cả với em dâu ba, ba người tới đón hai mẹ con, cũng coi như đã cho Lưu Phân đủ mặt mũi. Lưu Phân không sinh được con trai, dù Hạ Đại Quân không vui, nhưng cũng chưa từng nghĩ sẽ đổi một người vợ khác. Hiện tại thì tốt rồi, Lưu Phân lại dám nói không sống nổi, muốn ly hôn.
“Cô lặp lại lần nữa!”
Hạ Đại Quân bỗng nhiên đứng lên, thân cường thể tráng giống như một ngọn núi, nhìn liền khiến người khác sợ hãi.
“Cậu làm cái gì, muốn giương oai ở Lưu gia hả?”
Lưu Dũng thuận tay liền cầm lấy cái đòn gánh bên cạnh, che ở trước mặt em gái. Lý Phượng Mai thì lao ra ngoài gọi người.
“Đánh người, có người bắt nạt nhà họ Lưu, tưởng thôn Thất Tỉnh không có người!”
Hạ Hiểu Lan phản ứng lại, đi qua giữ chặt lấy tay của Lưu Phân.
Lưu Phân cảm nhận được sự duy trì và dũng khí từ con gái, nơi này là Lưu gia, không phải Hạ gia, cô không thể sợ Hạ Đại Quân.
Dù cho ở Hạ gia, Lưu Phân liều mạng cũng muốn nói thật.
“Tôi nói ly hôn, Đại Quân, tôi không thể sống với anh nữa, hai ta ly hôn đi”
Hạ Đại Quân nắm chặt tay, muốn xách Lưu Phân ra. Lưu Dũng cầm đòn gánh đánh hắn, nhưng vóc dáng và thể lực đều không bằng người nên bị Hạ Đại Quân đoạt mất đòn gánh. Hai người lao vào đánh tay đôi, Hạ Hiểu Lan bảo vệ mẹ ở phía sau, Trương Thúy rất sốt ruột:
“Hiểu Lan, mau khuyên mẹ cháu bớt giận, có chuyện gì thì cũng ngồi xuống thương lượng, đừng nói đến chuyện ly hôn, rất thương tổn tình cảm?”
Hạ Hiểu Lan lạnh nhạt nói: “Vậy ông ta đánh mẹ tôi thì không tổn thương tình cảm? Thím cả, khi đó thím đâu có đứng ra khuyên can”
Trương Thúy muốn nói, phụ nữ bị đánh không phải quy củ từ trước đến nay hả?
Lý Phượng Mai đã dẫn theo mấy người trong thôn trở về, mấy người thôn dân tách Hạ Đại Quân và Lưu Dũng ra, có người có quan hệ tốt với Lưu Dũng, còn trộm đạp Hạ Đại Quân mấy cái.
“Sao, còn dám tới thôn chúng tôi để bắt nạt người hả?”
“Đánh chết cái tên chó má này, đàn ông đánh vợ thì không phải thứ tốt, còn dám đánh nhau với Dũng ca nữa!”
“Đã đánh tới tận cửa rồi, thật sư cho rằng thôn Thất Tỉnh không có ai hả!”
Cũng không biết lúc Lý Phượng Mai đi gọi người đã nói gì, mấy thôn dân càng nói càng tức giận, cùng nhau đánh Hạ Đại Quân một trận.
Song quyền khó địch bốn tay, Hạ Đại Quân bị người đánh đến bò trên mặt đất, Lưu Phân nắm chặt lấy tay con gái, phát hiện người đàn ông khiến cô sợ tới phát run, cũng không phải không thể chiến thắng. Hạ Đại Quân động tay động chân với cô ở nhà, nhưng ở bên ngoài cũng chỉ là đồ nhát gan.
“Mau dừng tay!”
Một người đàn ông khoảng 60 tuổi chắp tay sau lưng đi vào Lưu gia.
Mấy người thôn dân đè nặng Hạ Đại Quân không cho hắn nhúc nhích.
“Chú Đạt tới rồi”
“Chú Đạt, tên họ Hạ này không phải thứ tốt”
“Đừng nói chuyện, chú Đạt chắc chắn đã có biện pháp”
Chú Đạt trong miệng mọi người tên là Trần Vượng Đạt, là thôn trưởng của thôn Thất Tỉnh, họ Trần cũng là họ lớn ở thôn Thất Tỉnh. Trần Vượng Đạt đã làm thôn trưởng khá nhiều năm nên rất có uy tín ở thôn Thất Tỉnh.
Khi còn trẻ, Trần Vượng Đạt cũng từng tham gia quân ngũ, tuy rằng không lập được chiến công lớn, nhưng đúng là cựu chiến binh. Tuy rằng ông chỉ là thôn trưởng của thôn Thất Tỉnh nhưng ai biết lão chiến hữu của người ta hiện tại đã làm tới vị trí nào rồi.
Trần Vượng Đạt còn từng được chọn làm đại biểu ở trong huyện, lúc trước Lưu Dũng còn chơi bời cũng không dám làm càn trước mặt Trần Vượng Đạt.
“Chú Đạt, ngài đã tới, ngài ngồi đi”
Lưu Dũng mời Trần Vượng Đạt ngồi xuống, Trần Vượng Đạt cũng không khách khí. Sau khi ngồi xuống, mới nhìn sang Lưu Phân:
“Tuy nhà các cháu là họ khác chạy nạn tới thôn Thất Tỉnh, không về Trần gia quản, nhưng đã ở thôn Thất Tỉnh mấy chục năm thì các cháu chính là người thôn Thất Tỉnh. Cha mẹ các cháu không còn nữa, chú liền da mặt dày tự coi mình như trưởng bối, hôm nay sẽ thay các cháu làm chủ chuyện này. Lưu Phân, cháu nói cho chú Đạt, có muốn ly hôn với người đàn ông này?”
Lưu Dũng xoa xoa tay, hốc mắt đỏ bừng.
Trong thôn cũng không coi cả nhà họ là người ngoài, phân ruộng cũng đều có phần nhà hắn, có lợi ích gì cũng không bị bài xích bên ngoài. Hiện tại, Trần Vượng Đạt còn muốn thay Lưu Phân ra mặt, Lưu Dũng rất cảm kích.
Lưu Phân tự nhiên cũng như vậy.
Theo lý, cô đã gả đi ra ngoài 20 năm, lại không họ Trần, Trần Vượng Đạt hoàn toàn có thể không quan tâm.
“Chú Đạt, cháu muốn ly hôn, muốn mời ngài làm người chứng kiến”
Trần Vượng Đạt gật đầu nói: “Chú chỉ làm chủ lúc này, nếu là ngày nào đó cháu hối hận, chú cũng chỉ coi như hai vợ chồng gương vỡ lại lành, nếu lại xin chú ra mặt là không có khả năng. Lưu Dũng, đi lấy giấy bút với mực đóng dấu tới, hôm nay liền làm chứng từ rõ ràng”
Hạ Đại Quân bị người đạp lên trên mặt đất, tức giận hét to:
“Tôi không đồng ý, cô ấy đã gả tới nhà họ Hạ thì sinh là người nhà họ Hạ, chết là ma nhà họ Hạ, cô ấy chính là vợ tôi!”
Trương Thúy và Vương Kim Quế cũng không nghĩ tới chuyện này lại có diễn biến như vậy. Hai người không hiểu tình huống ở thôn Thất Tỉnh, nhưng nhìn bộ dáng của Trần Vượng Đạt có vẻ không dễ chọc. Rõ ràng là tới khuyên hai mẹ con Lưu Phân trở về, sao cuối cùng lại nói tới chuyện ly hôn?
“Hiểu Lan, mau khuyên mẹ cháu, mẹ cháu chỉ đang nổi nóng thôi, phụ nữ ly hôn thì làm sao có thể sống tốt, hộ khẩu của Lưu Phân vẫn còn ở thôn Đại Hà đó, hai mẹ con các cháu sẽ không có một miếng đất nào ở thôn Thất Tỉnh cả đâu”
Nông dân không có đất thì sao có thể sống?
Không phải Trương Thúy đang quan tâm Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan, cô ta chỉ không muốn hai người thoát khỏi khống chế.
Trần Vượng Đạt bình đạm nói:
“Dời hộ khẩu của hai mẹ con trở về cũng không khó, vị chị dâu trước như cô không cần phải nhọc lòng. Khi hai mẹ con dời hộ khẩu về, thôn Thất Tỉnh tự nhiên sẽ phân đất cho hai mẹ con”
Dù cho Hạ Hiểu Lan không coi trọng chút đồng ruộng kia, cũng không tính toán sẽ ở lại nông thôn lâu dài, nhưng lời nói của Trần Vượng Đạt cũng khiến cô cảm kích.
Trần Vượng Đạt muốn chống lưng cho hai mẹ con cô đây mà.
Lại nhìn những thôn dân đang kiềm chế Hạ Đại Quân, còn có những thôn dân đang đứng ngoài sân. Khi Trần Vượng Đạt nói muốn chia đồng ruộng cho hai mẹ con Lưu Phân và Hạ Hiểu Lan, khẳng định có người không muốn. Nhưng cũng không có ai đứng ra phản đối. Trần Vượng Đạt uy tín cao, mà người thôn Thất Tỉnh cũng biết lúc này phải chống lưng cho hai mẹ con Lưu Phân, cần nhất trí đối ngoại, không thể rớt dây xích!
Hạ Hiểu Lan căn bản không cần nói chuyện, Trần Vượng Đạt vừa ra mặt, đã có thể giải quyết tốt chuyện này.
“Một người đứng ra viết chứng từ đi”
Trong những người đứng xem có một cậu thanh niên bước ra, Hạ Hiểu Lan biết người này, hắn tên là Trần Khánh, là cháu trai của thôn trưởng, đã tốt nghiệp cấp ba. Trần Khánh nhìn thấy Hạ Hiểu Lan sẽ đỏ mặt, lúc này đứng ra mắt nhìn thẳng, có cảm giác như người làm công tác văn hóa.
Chuyện này cũng không phải nói đùa, ở nông thôn năm 83, một người học sinh tốt nghiệp cấp ba sẽ được coi như người làm công tác văn hóa. Năm nay Trần Khánh thi trượt đại học, sau khi giúp trong nhà làm việc vụ mùa xong sẽ lại quay lại trường để học tiếp. Học sinh tốt nghiệp cấp ba sẽ không được phân phối công việc, Trần Khánh chỉ có hai lựa chọn: Tiếp tục thi đại học hoặc về quê làm nông dân.
Trần Vượng Đạt đọc một câu, Trần Khánh viết một câu.
Một chứng từ có ba bản, rất giống đơn ly hôn đời sau, nhưng Lưu Phân và Hạ Đại Quân chỉ có hai gian nhà rách nát, thật sự không có tài sản gì để phân chia. Hạ Hiểu Lan cũng không cần lựa chọn đi theo ai, cô đã tròn 18 tuổi, ai cũng không quản được cô.
Trương Thúy vẫn cố gắng khuyên nhủ nhưng Lưu Phân không hề dao động.
Hạ Đại Quân không chịu ký tên ấn dấu tay, Trần Vượng Đạt mới mặc kệ hắn muốn hay không, bảo người nắm tay Hạ Đại Quân đè xuống giấy.
Lưu Phân cầm lấy đơn ly hôn, nhìn Hạ Hiểu Lan, lại nhìn anh trai và chị dâu, cũng không có ai phản đối.
Cô không thèm nhìn Hạ Đại Quân một cái nào, ấn tay vào mực đỏ, hung hăng ấn hai dấu tay cái vào đơn ly hôn.
Trần Vượng Đạt đưa một tờ cho Trương Thúy, “Đây là phần nhà cô, một phần để lại cho Lưu Phân, còn có một phần tôi sẽ tự mình giao cho cục dân chính trong huyện. Nếu các người không còn việc gì thì có thể lăn rồi đó”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất