Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay

Chương 42: Con Phượng Hoàng Nhà Họ Hạ

Trước Sau
Giữa tháng 9, thời điểm nóng nhất trong năm đã trôi qua.

Sinh viên không cần phải tham gia vụ mùa, càng là sinh hoạt ở trên tháp ngà voi.

Học viện Sư Phạm ở phía tây vòng thứ ba của kinh thành, nghe tên này thì nhiều người sẽ bị nhầm lẫn với Đại học Sư Phạm. Học viện Sư Phạm kém hơn Đại học Sư Phạm những nó cũng là trường học khoa chính quy ở thủ đô, lấy trình độ giáo dục và lực lượng giáo viên ở huyện An Khánh thì cũng phải đâm vỡ đầu mới thi đỗ được vào trường này.

Trường học mà Hạ Tử Dục cùng Vương Kiến Hoa thi đậu chính là Học viện Sư Phạm.

Một đôi người yêu cùng đỗ vào một trường đại học, đây là một câu chuyện tình yêu rất cảm động. Ít nhất ở trong phòng ký túc xá của Hạ Tử Dục, mỗi ngày sau khi tắt đèn, đối tượng mà bạn cùng phòng đùa giỡn nhiều nhất, chính là Hạ Tử Dục, người công khai ra vào có đôi với Vương Kiến Hoa.

Bạn cùng phòng của Hạ Tử Dục thường trêu chọc nói là “Lão Vương nhà Hạ Tử Dục”, Vương Kiến Hoa 25 tuổi mới thi đậu đại học, đúng là tuổi đã hơi lớn.

Nhưng mà Vương Kiến Hoa có vóc dáng cao lại đẹp trai, rất xứng đôi với Hạ Tử Dục có khuôn mặt trứng ngỗng, bạn cùng phòng của Hạ Tử Dục hâm mộ đến đỏ mắt.

Tuy rằng cầm không ít tiền tới kinh thành nhưng chi phí ăn mặc của Hạ Tử Dục vẫn rất đơn giản, cô ta tin chắc Vương Kiến Hoa chính là cổ phiếu có tiềm lực, con gái phải đầu tư vào cổ phiếu tiềm lực, chỉ cần trả giá một chút thôi mà?

Vương Kiến Hoa là thanh niên trí thức xuống nông thôn, tình huống nhà hắn rất phức tạp, Hạ Tử Dục phải bỏ tiền rất nhiều chỗ.

Cô ta giản dị, nỗ lực nghiêm túc học tập, lại đoan trang hào phóng, vừa nhập học nửa tháng đã có nhân duyên khá tốt trong ban, kể cả các lão sư cũng có chút ấn tượng.

Mới lên đại học, Hạ Tử Dục cảm thấy mới mẻ với mọi thứ xung quanh, những khó khăn cô ta phải bỏ ra để thi đậu đại học đều đã được hồi báo, tình cảm với Vương Kiến Hoa cũng đang có tiến triển tốt. Nếu không có chuyện sốt ruột ở quên quán, Hạ Tử Dục sẽ càng thoải mái.

Lúc cô ta vừa tới trường học, đã nhận được điện báo trong nhà, nói em họ Hạ Hiểu Lan vì lời đồn đãi mà đâm tường tự sát nhưng mà không chết.

Nửa tháng sau, Hạ Tử Dục lại nhận được một phong điện báo, phong điện báo này chỉ ngắn gọn mười mấy chữ, nhưng lại có lượng tin tức khá lớn.

“Lưu Phân ly hôn, hai mẹ con dọn đi, Trương Nhị Lại trộm cướp bị bắt”

Điện báo tính tiền theo từng chữ một, Hạ Tử Dục biết dù cha mẹ cô ta hiện tại kiếm được điểm tiền, cũng luyến tiếc tiêu tiền. Hạ Tử Dục nhận được điện báo liền cảm thấy tâm tình không tốt.

Thím hai là dạng người gì?

Tám gậy tre đánh cũng không phóng ra một cái rắm, chính là một cái túi trút giận, bởi vì không thể sinh con trai nên chú hai nói đi hướng đông, thì tuyệt đối không dám đi hướng tây. Vậy mà dám đưa ra ly hôn? Khẳng định không phải chú hai nói ly hôn, nếu không điện báo sẽ không chỉ viết tên của Lưu Phân, đây là nhấn mạnh người chủ động đưa ra ly hôn.

Xem ra chuyện Hạ Hiểu Lan đâm tường, đã làm bùng phát mâu thuẫn tích tụ trong nhà từ lâu.

Tuy rằng Hạ Tử Dục không thích Hạ Hiểu Lan nhưng thật đúng là không nghĩ tới muốn cho cô chết. Dù sao cuộc sống của cô ta và Hạ Hiểu Lan đã hoàn toàn không giống nhau, cô ta đương nhiên có thể lấy tư thế rộng lượng của “kẻ thắng”. Nhưng cô ta vẫn cảm thấy bất mãn, bất mãn cái gì, không hài lòng cặp cha mẹ làm việc không tốt kia chứ sao!

Chuyện đơn giản như vậy, đã dặn dò rõ ràng, vậy mà cũng có thể khiến mọi chuyện thoát khỏi khống chế?



Trương Nhị Lại trộm cướp bị bắt, Lưu Phân ly hôn, hai mẹ con dọn khỏi Hạ gia, vậy thì cô làm sao có thể khống chế chặt chẽ vận mệnh của Hạ Hiểu Lan ở trong tay?

Hai mẹ con Hạ Hiểu Lan khẳng định dọn tới thôn Thất Tỉnh, nhà mẹ đẻ Lưu Phân ít người, có một đứa em gái gả cho người ta, không lui tới quá nhiều, nhưng thật ra người anh trai duy nhất lại hay thăm hỏi mẹ con Hạ Hiểu Lan.

Nghĩ đến hai mẹ con kia sống với Lưu Dũng, Hạ Tử Dục cũng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Lưu Dũng là người không làm việc đàng hoàng, Lưu Phân lại càng không có điều kiện tái giá, oa ở nông thôn, Hạ Hiểu Lan đã bị hỏng thanh danh cũng không thể gây nên sóng gió gì.

Con gái có dung mạo đẹp sẽ có khả năng chiếm được tiện nghi nhất thời, nhưng quan trọng vẫn cần có đầu óc.

Hạ Tử Dục vứt bỏ tờ điện báo trong tay, nghĩ đến lịch học buổi sáng của Vương Kiến Hoa đầy tràn, lão sư hệ chính pháp lại thích dạy quá giờ, cô ta liền mang theo hai cái hộp cơm chạy tới nhà ăn.

Đứng ở hành lang trước phòng học chờ một lúc, cô ta liền nhìn thấy Vương Kiến Hoa tan học, mấy vị đồng học với Vương Kiến Hoa rất hâm mộ nói:

“Kiến Hoa, bạn gái cậu lại lấy cơm sẵn cho cậu rồi kìa!”

“Kiến Hoa, tình cảm của hai ngươi thật tốt quá đi?”

“Tiểu tử này, không biết sao lại tốt số như vậy……”

Hạ Tử Dục thoải mái hào phóng chào hỏi với bọn họ, mọi người trêu đùa vài câu liền đi mất.

“Lớp anh tan học muộn, em cứ ăn trước đi, chờ anh làm cái gì?”

Vương Kiến Hoa là người phương bắc điển hình, cao lớn, mày rậm mắt to, là một chàng trai trẻ tuổi có ngũ quan đoan chính, nhưng ở giữa mày luôn có một sự xa cách khiến mọi người khó có thể tới gần.

Hạ Tử Dục nhìn người nam nhân này, ánh mắt vừa ôn nhu vừa vui sướng nói:

“Cũng không chờ bao lâu, lại nói chúng ta là người yêu, em không nhớ thương anh thì nhớ thương ai”

Vương Kiến Hoa không có lời nào để nói.

Hai người ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, Hạ Tử Dục đưa hộp cơm trong tay cho hắn.

Vương Kiến Hoa mở ra, hộp cơm lớn có ranh giới rõ ràng, một nửa là cơm nấu từ gạo trắng bóng, một nửa kia là thịt kho tàu béo ngậy. Hạ Tử Dục mở ra hộp cơm của chính mình, chỉ có màn thầu với một món ăn xào.

Một phần là đồ ăn tiêu chuẩn cao ở trường học, ngay cả các lão sư đều chưa chắc đã nỡ ăn như này. Một phần khác lại là thức ăn kém cỏi nhất. Liền tính là người quạnh quẽ như Vương Kiến Hoa, cũng không khỏi cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

Hắn cùng Hạ Tử Dục bắt đầu từ một lần ngoài ý muốn.



Hắn cũng không muốn phản bội tình yêu, nhưng mà hắn không thể không phụ trách với Hạ Tử Dục.

Ngay từ đầu Vương Kiến Hoa rất bài xích, vì người hắn thích là Hạ Hiểu Lan. Đến khi thật sự cùng Hạ Tử Dục ở bên nhau, trái tim làm từ cục đá của Vương Kiến Hoa cũng chậm rãi bị che nhiệt.

Hạ Hiểu Lan kiều khí, hai người thường xuyên cãi nhau còn cần Vương Kiến Hoa phải đi dỗ dành. Hạ Tử Dục lại ôn nhu hiểu chuyện, không chỉ có chiếu cố sinh hoạt của hắn rất tốt, mà đối người nhà của hắn cũng quan tâm đầy đủ.

“Em đưa hết thịt cho anh, chính mình lại không ăn”

Vương Kiến Hoa đưa hộp cơm thịt cho Hạ Tử Dục, Hạ Tử Dục không chịu, bưng hộp cơm của mình trốn một bên cười: “Em thích ăn chay”

Niên đại 80 có rất ít người thật sự thích ăn chay, mọi người đều thích ăn thịt.

Hạ Tử Dục quả nhiên đối hắn rất thật lòng.

Vương Kiến Hoa cảm động “Nếu em không ăn, thì anh cũng không ăn”

Hai người giằng co, Hạ Tử Dục rốt cuộc chịu gắp hai khối thịt kho tàu ăn.

Đây sự ân ái hằng ngày của hai người yêu nhau. Hạ Tử Dục căn bản sẽ không nhắc tới phong điện báo kia, chuyện ở thôn Đại Hà thì cứ để cho nó lưu tại thôn Đại Hà. Nơi này là kinh thành, cô ta thật vất vả mới có thể rời đi nông thôn bần cùng, sao có thể trở về?

Cô ta cũng sẽ không nhắc tên của Hạ Hiểu Lan ở trước mặt Vương Kiến Hoa.

Con gái ngu ngốc mới nắm chặt một số chuyện không bỏ, nếu ngươi càng để ý thì nam nhân sẽ càng không quên được, hiện tại là cô ta ngày ngày ở bên cạnh Vương Kiến Hoa, theo thời gian dần trôi, tự nhiên sẽ chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn.

Hạ Hiểu Lan?

Đã không xứng làm đối thủ của cô ta nữa rồi.

Cơm nước xong, Vương Kiến Hoa dường như nhớ tới cái gì.

“Tiền mà chúng ta gửi tới nông trường, ba mẹ anh đã nhận được, Tử Dục, em có ân lớn với Vương gia nhà anh”

Hạ Tử Dục hơi ngượng ngùng “Chút tiền ấy cũng không thể làm nên chuyện lớn gì, nhưng có thể cải thiện được điều kiện sinh hoạt của cô chú một chút”

Hạ Tử Dục rõ ràng mang 500 khối đến kinh thành, nhưng ăn mặc rất mộc mạc, chính là bởi cô ta đã gửi hết tiền cho người nhà của Vương Kiến Hoa. Vương Kiến Hoa bị hạ phóng tới thôn Đại Hà làm thanh niên trí thức, cha mẹ hắn thì phải ở nông trường có điều kiện càng ác liệt hơn. Vương Kiến Hoa thi đậu Học viện Sư Phạm, thoát ly thôn Đại Hà, những chuyện người nhà họ Vương được quay lại thủ đô lại không có chút động tĩnh nào.

Nhưng Vương gia sớm muộn gì sẽ sẽ quay lại thủ đô.

Hạ Tử Dục tin tưởng vững chắc điểm này, những trả giá hiện tại của cô ta, tất nhiên sẽ có hồi báo!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau