Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Chương 46: Ủng Hộ
Dù là Lưu Phân cảm thấy con gái chỗ nào cũng tốt, cũng không dám tin chuyện này a.
Bọn họ không hiểu tỷ lệ đỗ đại học, nhưng dân quê cũng có phương pháp phán đoán của chính mình, chỉ cần xem chung quanh có bao nhiêu người thi đậu đại học. Từ sau khi khôi phục thi đại học, Hạ Tử Dục chính là người duy nhất thi đậu của thôn Đại Hà, Vương Kiến Hoa không phải người của thôn Đại Hà, hắn chỉ là thanh niên trí thức tạm thời bị cử xuống thôn Đại Hà.
Kể cả thôn Thất Tỉnh, Trần Khánh từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, cũng là đứa thông minh lanh lợi, điều kiện trong nhà ở nông thôn cũng là nổi bật. Một đứa bé chỉ chuyên tâm đọc sách như vậy mà năm nay cũng thi rớt.
Hạ Hiểu Lan nói muốn tham gia kỳ thi đại học sang năm, ba vị trưởng bối đều bị làm sợ ngây người.
Lý Phượng Mai nghi ngờ Hạ Hiểu Lan có ý với Trần Khánh, không phải mỗi lần Trần Khánh thấy Hạ Hiểu Lan liền mặt đỏ sao?
Hạ Hiểu Lan bị Hạ Tử Dục cạy góc tường, có lẽ là cảm thấy mất hết mặt mũi, nên muốn tìm một sinh viên làm đối tượng. Không có sinh viên có sẵn nên tìm người có tiềm lực như Trần Khánh? Nhưng cũng không đến mức muốn đi thi đại học theo Trần Khánh chứ!
Trần Khánh đương nhiên là một đối tượng tốt, cùng một thôn nên có thể hiểu tận gốc rễ, gia giáo nhà Trần thôn trưởng cũng đặc biệt nghiêm. Trần Khánh cũng hiểu lễ phép, không có sự kiêu ngạo của người đọc sách khinh thường nông dân. Hiểu Lan nếu thật sự xem trọng Trần Khánh, cũng coi như là một mối hôn nhân tốt, Lý Phượng Mai nghĩ vậy, lập tức nói đỡ cho Hạ Hiểu Lan:
“Hiểu Lan muốn thi đại học không phải chuyện tốt sao? Cũng để nhà họ Hạ nhìn xem, đôi mắt của bọn họ có phải bị mù rồi không!”
Có thể thi đậu đại học hay không chưa bàn đến, nhưng nếu muốn kéo gần khoảng cách giữa nam và nữ thì phải có đề tài chung và tiếp xúc nhiều một chút.
Trần Khánh tương lai sẽ làm người thành phố, sao có thể chọn vợ ở nông thôn? Hiện tại người trẻ tuổi trong thành đều thích tự do yêu đương, khi xem mắt cũng cần điều kiện nam nữ phải xứng đôi. Tiếp xúc thời gian dài, còn không phải là tự do yêu đương sao, Trần Khánh cũng không phải tên lưu manh không cưới được vợ, Lý Phượng Mai có sự khôn khéo của chính mình.
Lưu Dũng không biết tâm tư của vợ, nhưng hắn cũng cảm thấy chính mình hẳn là nên cổ vũ, lập tức thay đổi giọng:
“Vậy đi thử xem, nếu có thể thi đậu là một chuyện rất tốt!”
Lưu Phân ấp úng.
Hạ Hiểu Lan lại giải thích thêm hai câu:
“Huyện Nhất Trung cũng không phải muốn học là học, mấy ngày nữa phải tham gia kiểm tra đầu vào. Vượt qua kiểm tra mới có thể xếp lớp, nếu không qua thì khẳng định sang năm sẽ không thể tham gia thi đại học”
Dù cô có vượt qua kỳ thi đầu vào cũng vẫn sẽ tiếp tục làm buôn bán, Hạ Hiểu Lan không có khả năng bỏ bê chuyện làm ăn, để cho cậu phải gánh vác chuyện sinh hoạt của 2 mẹ con, còn phải phụ trách cho cô đi học.
Vậy thì muốn nói với các lão sư của huyện Nhất Trung như thế nào, xem ra không chỉ cần thi được đủ 350 điểm, còn phải cố gắng thi điểm cao một chút, vây thì mới có thể thuyết phục được huyện Nhất Trung đồng ý với điều kiện của cô.
Hạ Hiểu Lan nói chưa chắc có thể thi đậu, Lưu Phân ngược lại nóng nảy:
“Khẳng định có thể, mấy ngày nay để mẹ đi bán lươn, con cứ ở nhà đọc sách!”
Nếu thật sự có thể vào đại học, không cầu có thể giống như Hạ Tử Dục thi đậu đại học top một, dù cho chỉ là đại học chuyên khoa thì sau khi tốt nghiệp nhà nước cũng sẽ phân phối công tác.
Hạ Hiểu Lan cũng có thể lấy lương nhà nước, lúc đó Lưu Phân mới thật sự không lo lắng! Hộ cá thể có thể kiếm không ít tiền, nhưng làm sao có thể diện và ổn định như làm trong nhà nước.
Hạ Hiểu Lan lắc đầu “Trong thành vẫn chưa thành lập con đường ổn đinh, không vội trong mấy ngày nay, cứ để con xem qua số sách này đã”
Nếu là thứ hai không thể vượt qua kỳ thi đầu vào của huyện Nhất Trung, cô sẽ chuyên tâm ôn tập mấy tháng, chờ đến trước khi tổ chức dự khảo sang năm lại tham gia một lần. Hạ Hiểu Lan có chủ ý của chính mình, Lưu Phân không thể nói lại con gái, liền Lưu Dũng đều đuổi cô mau đi đọc sách.
Trần Khánh làm việc cẩn thận, mượn cho cô toàn bộ sách giáo khoa từ lớp 10 tới lớp 12. Hạ Hiểu Lan lật sách giáo khoa, chậm rãi nhớ lại một ít ký ức liên quan tới việc thi đại học năm 84.
Cô cho rằng chính mình đã quên hết, có lẽ là do trọng sinh mang đến hiệu quả phụ, có lẽ là thân thể của “nguyên chủ” đang ở trong trạng thái rất tốt, thế nhưng để cô thật sự nhớ được một số thứ.
Tuy Hạ Hiểu Lan tham gia thi đại học vào năm 1995, nhưng cô đã nghe nói qua đề thi toán học của kỳ thi đại học năm 84. Đó là một đề thi có khó khăn cấp địa ngục, khó nhất trong các năm thi đại học. Những năm sau, ở trên mạng tràn ngập truyền thuyết về nó. Nghe nói điểm thi toán trung bình của các thí sinh năm 84 chỉ có hơn 20 điểm.
Không ít người đi ra trường thi đều như đi trên mây, trong lòng tuyệt vọng gào khóc, có những thí sinh có tốt chất tâm lý kém còn bỏ luôn các mộ thi phía sau.
Sau khi thi toán xong, trường thi có rất nhiều ghế trống!
Bài thi toán học năm 84, trực tiếp trở thành đề toán mẫu của Olympic đời sau, nhưng ở niên đại 80, các thí sinh đến khái niệm của “Olympic Toán” cũng không biết.
Trái tim Hạ Hiểu Lan đập thình thịch.
Khi đó các cô phân tích đề thi đại học, đã trực tiếp nhảy qua đề thi toán của năm 84, bởi vì lão sư cho rằng giá trị không lớn, sao có thế lại xuất hiện đề khó như vậy.
Nhưng Hạ Hiểu Lan đã làm đề toán đó, lần đầu tiên đạt điểm rất thấp. Nhưng tính cách cô không thích chịu thua, cô đã làm đi làm lại đề kia mấy lần, ngược lại thì cô chả có chút ấn tượng nào với đề thi năm 95 cả.
Phần câu hỏi lựa chọn đầu tiên là số học, thậm chí cô còn nhớ được cả con số cụ thể và đáp án.
Hạ Hiểu Lan không biết đúng hay không, nhanh chóng lấy bút ghi ra vở.
“Số tập X2n1π, n là số nguyên; số tập Y4k1π, k là số nguyên. Hai số tập có quan hệ là……”
Thật đúng là có thể nhớ ra?
Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy thật quỷ dị.
Cô cũng không cần nhớ quá nhiều, toán học có điểm tối đa là 120, nếu cô có thể thi được hơn 90 điểm, chắc là đã có thể thắng được phần lớn thí sinh rồi.
Hạ Hiểu Lan đọc sách đến tận 12 giờ đêm, đọc sơ qua hai môn cơ bản là toán học và ngữ văn từ lớp 10 tới lớp 12. Ngữ văn phải học thuộc nhiều, cô đã quên hết rồi. Nhưng toán học thì chỉ cần ôn lại các công thức, muốn học lại thì sẽ nhanh hơn ngữ văn nhiều.
Hạ Hiểu Lan còn có ưu thế mà những người khác không thể so, tiếng anh của cô rất tốt. Làm quản lý cho công ty đa quốc gia, có rất nhiều nghiệp vụ phải đi ngoại giao. Hạ Hiểu Lan muốn làm tinh anh, khác không nói, nhưng cô đã bỏ ra rất nhiều công sức luyện tập tiếng Anh.
Hiện tại, khoa học tự nhiên phải thi nhiều hơn khoa văn một môn. Điểm của ngữ văn và toán học đều là 120 điểm. Tiếng anh, vật lý, hóa học, chính trị đều là 100 điểm, sinh học là 50 điểm, tổng cộng 690 điểm. Hạ Hiểu Lan cần phải thi được 350 điểm thì huyện Nhất Trung sẽ cho phép cô xếp lớp.
Ngữ văn đã quên khá nhiều, toán học có nắm chắc một chút.
Tiếng Anh và toán học là hai môn cô có nắm chắc nhất, Hạ Hiểu Lan trước khi ngủ liền quyết định ngày mai sẽ ôn tập lại tiếng anh. Vật lý và hóa học, sinh học cũng không biết cô còn nhớ rõ bao nhiêu. Chính trị thì không cần suy nghĩ, vì cái gì hiện tại thi khoa học tự nhiên vẫn cần phải thi môn chính trị? Hạ Hiểu Lan thật sự không hiểu.
Dù sao năm đó cô thi đại học, đó là môn mà học sinh thi văn khoa mới phải học!
Trước khi Hạ Hiểu Lan đi ngủ, trong đầu vẫn còn nghĩ tới các công thức toán học, một giấc này cô ngủ rất say.
Buổi sáng tỉnh dậy, Lý Phượng Mai nói cho cô, hôm nay Lưu Phân cùng Lưu Dũng chạy đi thu lươn.
“Cậu cháu đã lái xe đạp đi rồi, cháu phải ở nhà cố gắng đọc sách”
Lý Phượng Mai truyền đạt lại ý kiến thống nhất của mọi người, 3 đối với 1. Hạ Hiểu Lan thua là cái chắc, chỉ có thể thành thật ngồi đọc sách cả một ngày.
Buổi tối Lưu Phân và Lưu Dũng chở lươn về nhà, liền Đào Đào cũng bị cường quyền trấn áp, không cho cậu nhóc làm ầm ĩ quấy rầy đến Hạ Hiểu Lan, người trong nhà làm việc cũng cố gắng thật nhẹ nhàng.
Hạ Hiểu Lan nghĩ, nếu như thế này mà cô vẫn không thể thành công xếp lớp vào huyện Nhất Trung thì thật sự không thể nào nói nổi.
Bọn họ không hiểu tỷ lệ đỗ đại học, nhưng dân quê cũng có phương pháp phán đoán của chính mình, chỉ cần xem chung quanh có bao nhiêu người thi đậu đại học. Từ sau khi khôi phục thi đại học, Hạ Tử Dục chính là người duy nhất thi đậu của thôn Đại Hà, Vương Kiến Hoa không phải người của thôn Đại Hà, hắn chỉ là thanh niên trí thức tạm thời bị cử xuống thôn Đại Hà.
Kể cả thôn Thất Tỉnh, Trần Khánh từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, cũng là đứa thông minh lanh lợi, điều kiện trong nhà ở nông thôn cũng là nổi bật. Một đứa bé chỉ chuyên tâm đọc sách như vậy mà năm nay cũng thi rớt.
Hạ Hiểu Lan nói muốn tham gia kỳ thi đại học sang năm, ba vị trưởng bối đều bị làm sợ ngây người.
Lý Phượng Mai nghi ngờ Hạ Hiểu Lan có ý với Trần Khánh, không phải mỗi lần Trần Khánh thấy Hạ Hiểu Lan liền mặt đỏ sao?
Hạ Hiểu Lan bị Hạ Tử Dục cạy góc tường, có lẽ là cảm thấy mất hết mặt mũi, nên muốn tìm một sinh viên làm đối tượng. Không có sinh viên có sẵn nên tìm người có tiềm lực như Trần Khánh? Nhưng cũng không đến mức muốn đi thi đại học theo Trần Khánh chứ!
Trần Khánh đương nhiên là một đối tượng tốt, cùng một thôn nên có thể hiểu tận gốc rễ, gia giáo nhà Trần thôn trưởng cũng đặc biệt nghiêm. Trần Khánh cũng hiểu lễ phép, không có sự kiêu ngạo của người đọc sách khinh thường nông dân. Hiểu Lan nếu thật sự xem trọng Trần Khánh, cũng coi như là một mối hôn nhân tốt, Lý Phượng Mai nghĩ vậy, lập tức nói đỡ cho Hạ Hiểu Lan:
“Hiểu Lan muốn thi đại học không phải chuyện tốt sao? Cũng để nhà họ Hạ nhìn xem, đôi mắt của bọn họ có phải bị mù rồi không!”
Có thể thi đậu đại học hay không chưa bàn đến, nhưng nếu muốn kéo gần khoảng cách giữa nam và nữ thì phải có đề tài chung và tiếp xúc nhiều một chút.
Trần Khánh tương lai sẽ làm người thành phố, sao có thể chọn vợ ở nông thôn? Hiện tại người trẻ tuổi trong thành đều thích tự do yêu đương, khi xem mắt cũng cần điều kiện nam nữ phải xứng đôi. Tiếp xúc thời gian dài, còn không phải là tự do yêu đương sao, Trần Khánh cũng không phải tên lưu manh không cưới được vợ, Lý Phượng Mai có sự khôn khéo của chính mình.
Lưu Dũng không biết tâm tư của vợ, nhưng hắn cũng cảm thấy chính mình hẳn là nên cổ vũ, lập tức thay đổi giọng:
“Vậy đi thử xem, nếu có thể thi đậu là một chuyện rất tốt!”
Lưu Phân ấp úng.
Hạ Hiểu Lan lại giải thích thêm hai câu:
“Huyện Nhất Trung cũng không phải muốn học là học, mấy ngày nữa phải tham gia kiểm tra đầu vào. Vượt qua kiểm tra mới có thể xếp lớp, nếu không qua thì khẳng định sang năm sẽ không thể tham gia thi đại học”
Dù cô có vượt qua kỳ thi đầu vào cũng vẫn sẽ tiếp tục làm buôn bán, Hạ Hiểu Lan không có khả năng bỏ bê chuyện làm ăn, để cho cậu phải gánh vác chuyện sinh hoạt của 2 mẹ con, còn phải phụ trách cho cô đi học.
Vậy thì muốn nói với các lão sư của huyện Nhất Trung như thế nào, xem ra không chỉ cần thi được đủ 350 điểm, còn phải cố gắng thi điểm cao một chút, vây thì mới có thể thuyết phục được huyện Nhất Trung đồng ý với điều kiện của cô.
Hạ Hiểu Lan nói chưa chắc có thể thi đậu, Lưu Phân ngược lại nóng nảy:
“Khẳng định có thể, mấy ngày nay để mẹ đi bán lươn, con cứ ở nhà đọc sách!”
Nếu thật sự có thể vào đại học, không cầu có thể giống như Hạ Tử Dục thi đậu đại học top một, dù cho chỉ là đại học chuyên khoa thì sau khi tốt nghiệp nhà nước cũng sẽ phân phối công tác.
Hạ Hiểu Lan cũng có thể lấy lương nhà nước, lúc đó Lưu Phân mới thật sự không lo lắng! Hộ cá thể có thể kiếm không ít tiền, nhưng làm sao có thể diện và ổn định như làm trong nhà nước.
Hạ Hiểu Lan lắc đầu “Trong thành vẫn chưa thành lập con đường ổn đinh, không vội trong mấy ngày nay, cứ để con xem qua số sách này đã”
Nếu là thứ hai không thể vượt qua kỳ thi đầu vào của huyện Nhất Trung, cô sẽ chuyên tâm ôn tập mấy tháng, chờ đến trước khi tổ chức dự khảo sang năm lại tham gia một lần. Hạ Hiểu Lan có chủ ý của chính mình, Lưu Phân không thể nói lại con gái, liền Lưu Dũng đều đuổi cô mau đi đọc sách.
Trần Khánh làm việc cẩn thận, mượn cho cô toàn bộ sách giáo khoa từ lớp 10 tới lớp 12. Hạ Hiểu Lan lật sách giáo khoa, chậm rãi nhớ lại một ít ký ức liên quan tới việc thi đại học năm 84.
Cô cho rằng chính mình đã quên hết, có lẽ là do trọng sinh mang đến hiệu quả phụ, có lẽ là thân thể của “nguyên chủ” đang ở trong trạng thái rất tốt, thế nhưng để cô thật sự nhớ được một số thứ.
Tuy Hạ Hiểu Lan tham gia thi đại học vào năm 1995, nhưng cô đã nghe nói qua đề thi toán học của kỳ thi đại học năm 84. Đó là một đề thi có khó khăn cấp địa ngục, khó nhất trong các năm thi đại học. Những năm sau, ở trên mạng tràn ngập truyền thuyết về nó. Nghe nói điểm thi toán trung bình của các thí sinh năm 84 chỉ có hơn 20 điểm.
Không ít người đi ra trường thi đều như đi trên mây, trong lòng tuyệt vọng gào khóc, có những thí sinh có tốt chất tâm lý kém còn bỏ luôn các mộ thi phía sau.
Sau khi thi toán xong, trường thi có rất nhiều ghế trống!
Bài thi toán học năm 84, trực tiếp trở thành đề toán mẫu của Olympic đời sau, nhưng ở niên đại 80, các thí sinh đến khái niệm của “Olympic Toán” cũng không biết.
Trái tim Hạ Hiểu Lan đập thình thịch.
Khi đó các cô phân tích đề thi đại học, đã trực tiếp nhảy qua đề thi toán của năm 84, bởi vì lão sư cho rằng giá trị không lớn, sao có thế lại xuất hiện đề khó như vậy.
Nhưng Hạ Hiểu Lan đã làm đề toán đó, lần đầu tiên đạt điểm rất thấp. Nhưng tính cách cô không thích chịu thua, cô đã làm đi làm lại đề kia mấy lần, ngược lại thì cô chả có chút ấn tượng nào với đề thi năm 95 cả.
Phần câu hỏi lựa chọn đầu tiên là số học, thậm chí cô còn nhớ được cả con số cụ thể và đáp án.
Hạ Hiểu Lan không biết đúng hay không, nhanh chóng lấy bút ghi ra vở.
“Số tập X2n1π, n là số nguyên; số tập Y4k1π, k là số nguyên. Hai số tập có quan hệ là……”
Thật đúng là có thể nhớ ra?
Hạ Hiểu Lan cũng cảm thấy thật quỷ dị.
Cô cũng không cần nhớ quá nhiều, toán học có điểm tối đa là 120, nếu cô có thể thi được hơn 90 điểm, chắc là đã có thể thắng được phần lớn thí sinh rồi.
Hạ Hiểu Lan đọc sách đến tận 12 giờ đêm, đọc sơ qua hai môn cơ bản là toán học và ngữ văn từ lớp 10 tới lớp 12. Ngữ văn phải học thuộc nhiều, cô đã quên hết rồi. Nhưng toán học thì chỉ cần ôn lại các công thức, muốn học lại thì sẽ nhanh hơn ngữ văn nhiều.
Hạ Hiểu Lan còn có ưu thế mà những người khác không thể so, tiếng anh của cô rất tốt. Làm quản lý cho công ty đa quốc gia, có rất nhiều nghiệp vụ phải đi ngoại giao. Hạ Hiểu Lan muốn làm tinh anh, khác không nói, nhưng cô đã bỏ ra rất nhiều công sức luyện tập tiếng Anh.
Hiện tại, khoa học tự nhiên phải thi nhiều hơn khoa văn một môn. Điểm của ngữ văn và toán học đều là 120 điểm. Tiếng anh, vật lý, hóa học, chính trị đều là 100 điểm, sinh học là 50 điểm, tổng cộng 690 điểm. Hạ Hiểu Lan cần phải thi được 350 điểm thì huyện Nhất Trung sẽ cho phép cô xếp lớp.
Ngữ văn đã quên khá nhiều, toán học có nắm chắc một chút.
Tiếng Anh và toán học là hai môn cô có nắm chắc nhất, Hạ Hiểu Lan trước khi ngủ liền quyết định ngày mai sẽ ôn tập lại tiếng anh. Vật lý và hóa học, sinh học cũng không biết cô còn nhớ rõ bao nhiêu. Chính trị thì không cần suy nghĩ, vì cái gì hiện tại thi khoa học tự nhiên vẫn cần phải thi môn chính trị? Hạ Hiểu Lan thật sự không hiểu.
Dù sao năm đó cô thi đại học, đó là môn mà học sinh thi văn khoa mới phải học!
Trước khi Hạ Hiểu Lan đi ngủ, trong đầu vẫn còn nghĩ tới các công thức toán học, một giấc này cô ngủ rất say.
Buổi sáng tỉnh dậy, Lý Phượng Mai nói cho cô, hôm nay Lưu Phân cùng Lưu Dũng chạy đi thu lươn.
“Cậu cháu đã lái xe đạp đi rồi, cháu phải ở nhà cố gắng đọc sách”
Lý Phượng Mai truyền đạt lại ý kiến thống nhất của mọi người, 3 đối với 1. Hạ Hiểu Lan thua là cái chắc, chỉ có thể thành thật ngồi đọc sách cả một ngày.
Buổi tối Lưu Phân và Lưu Dũng chở lươn về nhà, liền Đào Đào cũng bị cường quyền trấn áp, không cho cậu nhóc làm ầm ĩ quấy rầy đến Hạ Hiểu Lan, người trong nhà làm việc cũng cố gắng thật nhẹ nhàng.
Hạ Hiểu Lan nghĩ, nếu như thế này mà cô vẫn không thể thành công xếp lớp vào huyện Nhất Trung thì thật sự không thể nào nói nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất