Chương 17
Ta cứng đờ tại chỗ, nếu không phải có khăn che khuất khuôn mặt, chắc hẳn khi hắn chăm chú nhìn xuống thì ngay cả vẻ mặt cũng phải đông cứng: “Nô tài sẽ không.”
“Ta một mực suy nghĩ, ngươi rốt cuộc là thay đổi ở đâu, vì sao ta không nói ra được” Vân Xuyên không đề cập đến chuyện mèo kêu kia ta liền an tâm. Nhưng tay hắn vẫn còn khinh bạc nâng cằm ta lên, tại một góc độ không ai thấy, cách một tầng khăn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, “Ta hiện tại đã hiểu rõ…”
Ta nhìn hắn, không lên tiếng.
“Giả dối” Vân Xuyên tiếp tục nói, “Ngươi rất giả dối, còn mang khăn che mặt? Biết bản thân không biết đóng kịch cho nên dứt khoát mang khăn che mặt, cho rằng như vậy thì người khác liền nhìn không ra được sao?”
“Nô tài nào dám”
“Ha!” Vân Xuyên nhớn mày cười lạnh, “Ngươi có gì không dám. Ngươi dám. Ngươi dám cùng ta vụng trộm gặp gỡ, ngươi dám gửi thư tình cho ta, ngươi dám cùng ta môi lưỡi giao triền. Ngươi có cái gì không dám…?” Hắn càng nói càng dựa sát lại gần, còn siết chặt cằm ta không cho ta lùi bước. Sau cùng thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn hơi cong người, dán bên tai ta trầm thấp cười. Trong hơi thở đều là hương vị của hắn, hắn so với ta cao hơn nhiều lắm, giống như một âm ảnh cực đại, cản trở không cho ta thấy được mặt trời.
Ta cũng cười một tiếng, không nói nhiều, tay phải khẽ động, cái móc ngọc trong tóc buông lỏng, khăn che mặt liền rơi xuống, nửa mặt trên trái hiện ra trước mắt hắn. Với cự ly gần như vậy, nhất định là cảnh đẹp ý vui.
Quả nhiên ta cảm thấy trói buộc buông lỏng, liền lập tức cách xa hắn một khoảng cách an toàn.
“Ngươi có ý tứ gì?” Giọng hắn vẫn như thường, sắc mặt hòa hoãn nhưng trong con mắt là vẻ âm trầm đáng sợ.
“Một phế nhân như ta, sao dám mơ tưởng đến điện hạ?”
“Thương thế của ngươi chính là khuôn mặt chứ không phải tay chân,” Vân Xuyên tiến gần một bước, “Bớt đem cái loại lý do như phế nhân này ra để lừa gạt ta.”
“Lấy sắc hầu hạ người, khuôn mặt này bị thương có khác nào phế nhân đâu.” Ta cúi đầu lo sợ bất an.
Lại là một hồi trầm mặc không ai lên tiếng, ta không biết sắc mặt của Vân Xuyên nhưng cảm thấy áp lực quanh thân hắn đang yếu đi, ngẩng đầu lại, người nọ quả nhiên không nhìn ta nữa, cũng không nói một câu, lại như trước hờ hững từ bên người ta lướt qua coi như không nhìn thấy, hướng thẳng tới trong Thừa Ương điện rời đi.
Lấy sắc hầu hạ người kỳ thực cũng không cần khuynh thành, chỉ cần khuynh đảo một người là đủ. Ngược lại, khuynh đảo hết thảy chúng sinh thì sao nào? Cũng không phải ái nhân trong lòng, dung mạo khuynh thành so với một đám xương trắng cũng chẳng hơn gì.
Vậy nên ta ước ao rằng trong thiên hạ này còn có một người hữu tình. Ta vừa ước ao vừa một lần nữa che kín khuôn mặt mình.
Thế nhưng thật không khéo, trở về trong phủ lại có một đôi đang lúc tình cảm âm thầm nảy sinh, có lẽ ta nên dốc sức thúc đẩy mới được.
Mới vào cổng liền thấy Bạch Cần đang giậm chân đứng đợi. Vừa nhìn thấy ta liền lập tức túm lấy ống tay áo ta, vẻ mặt đưa đám nói: “Gia của ta ơi! Sao bây giờ ngài cũng bắt đầu hãm hại người ta rồi!”
“Ta chưa từng hại qua ai nha?” Ta đẩy nó ra, phủi tay áo một cái.
“Ngoại trừ nô tài thì còn ai nữa?!” Bạch Cần than thở, “Hôm nay tiểu thư đến Thiên Tâm Quan lễ tạ, ngài đoán xem gặp được ai?”
“Mau nói”
“Chính là Định Quốc tướng quân phủ đại công tử!” Bạch Cần dậm chân nói.
“Thì sao nào? Hắn lại không biết các ngươi từng mượn danh hắn.”
“Hắn làm sao có thể không biết! Ta nhìn thật là kỹ! Chính là người cưỡi ngựa đêm hôm đó!” Bạch Cần vội la lên, “Hắn phụng bồi lão phu nhân quý phủ bọn họ đến dâng hương, phô trương quá lớn! Lão phu nhân phu nhân đã từng cùng tiểu thư nhà chúng ta gặp qua, không phải là giả đâu!”
“Còn gì nữa không?” Ta cười hỏi, hứng chí bừng bừng, “Nói tiếp đi nào.”
“Ngài đây là đang chế giễu hả?” Bạch Cần tức giận thở gấp, “Ta còn cười không nổi! Lão phu nhân nhà họ mặc dù không có sinh nghi, nhưng tiểu thư nàng dường như là bị đại công tử làm cho ủy khuất thật lớn! Trở về liền nói ta gây ra mọi chuyện, bảo là muốn đánh chết ta đó!”
“Ha ha ha….” Ta thật sự đã lâu lắm chưa từng cười thoải mái như vậy.
“Gia của ta ngài mau cứu ta! Ta ngày đó là nghe chủ ý của ngài mà!” Bạch Cần một lòng một dạ muốn kéo ta xuống nước.
“Ha ha ngươi đừng vội…” Ta cười nói, “Ngươi là tiểu tư của ta, nàng không dám đánh ngươi đâu.” Nói xong, ta cũng không quản Bạch Cần ở phía sau tức giận dậm chân như thế nào, đi thẳng đến Tây Uyển.
Bọn nha đầu Tây Uyển cũng không biết tiểu thư của các nàng hôm nay làm sao vậy, cũng đang mơ hồ không hiểu ra sao.
Ta theo bọn nha hoàn dẫn tới một thủy tạ, quả nhiên thấy Nam Kha Tương đang ngồi ở trên hòn giả sơn thêu hoa nhài, có phần không yên lòng, châm tuyến trên tay một đường đâm vào đầu ngón tay.
Ta sai các nàng đi lấy thuốc, thấy đi hết rồi mới lên tiếng nói: “Nghe nói muội muội hôm nay chịu ủy khuất?”
“Tam ca!” Nam Kha Tương vừa thấy ta liền có lời muốn nói, nhưng vừa mở miệng gọi một tiếng thì không biết tiếp tục nói thế nào.
“Nếu ngươi không tiện nói cho ta biết… vậy thì thôi,” Ta cười nói, “Ta đoán nhất định là bị một người cực kỳ xấu xí đụng phải. Ta nhớ khi ngươi còn bé ghét nhất người nào xấu xí, vậy khó trách ngươi không chịu nói cho ta biết. Ta bây giờ còn không bằng một người xấu xí nữa là.”
“Tam ca! Ta không có!” Nam Kha Tương vội vàng khoát tay nói, “Mặt của huynh mặc dù bị thương, nhưng huynh sinh ra đã xinh đẹp, bây giờ che đi khuôn mặt cũng vẫn dễ nhìn. Còn có… hôm nay đụng phải ta cũng không phải…. cũng không phải là một người xấu xí…” Thanh âm nàng dần dần thấp xuống.
“Không cái gì?”
“Cũng không phải là một người xấu xí!” Nàng ngẩng đầu một cái, trong mắt chứa ý cười, thần thái dịu dàng rất động lòng người, “Hắn sinh ra cũng đẹp, nhưng lại là một người cực kỳ đáng ghét.”
“Hắn? Hắn là ai? Ai là hắn?” Ta cố tình cười hỏi.
“Ai nha, huynh đừng hỏi. Đó là một người vô cùng đáng ghét mà!” Nàng nhịn không được thoáng bật cười ‘khanh khách’
Ta thu liễm ý cười, lẳng lặng nhìn nàng mỉm cười sa vào hồi ức sáng nay, duyên phận trong thế gian này quả thực là kỳ diệu mà…
Chờ trên mặt nàng hiện lên ửng hồng, ta lạnh nhạt mở miệng nói: “Muội muội tốt à, ta không biết người đó là ai, có đáng để muội bận tâm như vậy không. Hắn đáng ghét cũng được, không đáng ghét cũng chẳng sao. Dù sao đối với muội mà nói cũng chỉ là một người dưng. Nói cho cùng… muội đã hứa gả cho người ta rồi.”
Một lời chặt đứt, lưu luyến trong mắt Nam Kha Tương cứ như vậy tan biến, tựa hồ bị thứ gì làm kinh sợ, lắp bắp phủ nhận. Ta thấy tình trạng này cũng lập tức trưng vẻ mặt ôn hòa đứng dậy, lại khuyên giải vài câu mới rời đi. Sau khi trở về phòng phân phó Ngâm Tình đi xuống nói cho Bạch Cần: Tiểu thư không chỉ không phạt hắn, nói không chừng còn có phần thưởng đấy.
“Ta một mực suy nghĩ, ngươi rốt cuộc là thay đổi ở đâu, vì sao ta không nói ra được” Vân Xuyên không đề cập đến chuyện mèo kêu kia ta liền an tâm. Nhưng tay hắn vẫn còn khinh bạc nâng cằm ta lên, tại một góc độ không ai thấy, cách một tầng khăn nhẹ nhàng vuốt ve mặt ta, “Ta hiện tại đã hiểu rõ…”
Ta nhìn hắn, không lên tiếng.
“Giả dối” Vân Xuyên tiếp tục nói, “Ngươi rất giả dối, còn mang khăn che mặt? Biết bản thân không biết đóng kịch cho nên dứt khoát mang khăn che mặt, cho rằng như vậy thì người khác liền nhìn không ra được sao?”
“Nô tài nào dám”
“Ha!” Vân Xuyên nhớn mày cười lạnh, “Ngươi có gì không dám. Ngươi dám. Ngươi dám cùng ta vụng trộm gặp gỡ, ngươi dám gửi thư tình cho ta, ngươi dám cùng ta môi lưỡi giao triền. Ngươi có cái gì không dám…?” Hắn càng nói càng dựa sát lại gần, còn siết chặt cằm ta không cho ta lùi bước. Sau cùng thanh âm càng ngày càng nhỏ, hắn hơi cong người, dán bên tai ta trầm thấp cười. Trong hơi thở đều là hương vị của hắn, hắn so với ta cao hơn nhiều lắm, giống như một âm ảnh cực đại, cản trở không cho ta thấy được mặt trời.
Ta cũng cười một tiếng, không nói nhiều, tay phải khẽ động, cái móc ngọc trong tóc buông lỏng, khăn che mặt liền rơi xuống, nửa mặt trên trái hiện ra trước mắt hắn. Với cự ly gần như vậy, nhất định là cảnh đẹp ý vui.
Quả nhiên ta cảm thấy trói buộc buông lỏng, liền lập tức cách xa hắn một khoảng cách an toàn.
“Ngươi có ý tứ gì?” Giọng hắn vẫn như thường, sắc mặt hòa hoãn nhưng trong con mắt là vẻ âm trầm đáng sợ.
“Một phế nhân như ta, sao dám mơ tưởng đến điện hạ?”
“Thương thế của ngươi chính là khuôn mặt chứ không phải tay chân,” Vân Xuyên tiến gần một bước, “Bớt đem cái loại lý do như phế nhân này ra để lừa gạt ta.”
“Lấy sắc hầu hạ người, khuôn mặt này bị thương có khác nào phế nhân đâu.” Ta cúi đầu lo sợ bất an.
Lại là một hồi trầm mặc không ai lên tiếng, ta không biết sắc mặt của Vân Xuyên nhưng cảm thấy áp lực quanh thân hắn đang yếu đi, ngẩng đầu lại, người nọ quả nhiên không nhìn ta nữa, cũng không nói một câu, lại như trước hờ hững từ bên người ta lướt qua coi như không nhìn thấy, hướng thẳng tới trong Thừa Ương điện rời đi.
Lấy sắc hầu hạ người kỳ thực cũng không cần khuynh thành, chỉ cần khuynh đảo một người là đủ. Ngược lại, khuynh đảo hết thảy chúng sinh thì sao nào? Cũng không phải ái nhân trong lòng, dung mạo khuynh thành so với một đám xương trắng cũng chẳng hơn gì.
Vậy nên ta ước ao rằng trong thiên hạ này còn có một người hữu tình. Ta vừa ước ao vừa một lần nữa che kín khuôn mặt mình.
Thế nhưng thật không khéo, trở về trong phủ lại có một đôi đang lúc tình cảm âm thầm nảy sinh, có lẽ ta nên dốc sức thúc đẩy mới được.
Mới vào cổng liền thấy Bạch Cần đang giậm chân đứng đợi. Vừa nhìn thấy ta liền lập tức túm lấy ống tay áo ta, vẻ mặt đưa đám nói: “Gia của ta ơi! Sao bây giờ ngài cũng bắt đầu hãm hại người ta rồi!”
“Ta chưa từng hại qua ai nha?” Ta đẩy nó ra, phủi tay áo một cái.
“Ngoại trừ nô tài thì còn ai nữa?!” Bạch Cần than thở, “Hôm nay tiểu thư đến Thiên Tâm Quan lễ tạ, ngài đoán xem gặp được ai?”
“Mau nói”
“Chính là Định Quốc tướng quân phủ đại công tử!” Bạch Cần dậm chân nói.
“Thì sao nào? Hắn lại không biết các ngươi từng mượn danh hắn.”
“Hắn làm sao có thể không biết! Ta nhìn thật là kỹ! Chính là người cưỡi ngựa đêm hôm đó!” Bạch Cần vội la lên, “Hắn phụng bồi lão phu nhân quý phủ bọn họ đến dâng hương, phô trương quá lớn! Lão phu nhân phu nhân đã từng cùng tiểu thư nhà chúng ta gặp qua, không phải là giả đâu!”
“Còn gì nữa không?” Ta cười hỏi, hứng chí bừng bừng, “Nói tiếp đi nào.”
“Ngài đây là đang chế giễu hả?” Bạch Cần tức giận thở gấp, “Ta còn cười không nổi! Lão phu nhân nhà họ mặc dù không có sinh nghi, nhưng tiểu thư nàng dường như là bị đại công tử làm cho ủy khuất thật lớn! Trở về liền nói ta gây ra mọi chuyện, bảo là muốn đánh chết ta đó!”
“Ha ha ha….” Ta thật sự đã lâu lắm chưa từng cười thoải mái như vậy.
“Gia của ta ngài mau cứu ta! Ta ngày đó là nghe chủ ý của ngài mà!” Bạch Cần một lòng một dạ muốn kéo ta xuống nước.
“Ha ha ngươi đừng vội…” Ta cười nói, “Ngươi là tiểu tư của ta, nàng không dám đánh ngươi đâu.” Nói xong, ta cũng không quản Bạch Cần ở phía sau tức giận dậm chân như thế nào, đi thẳng đến Tây Uyển.
Bọn nha đầu Tây Uyển cũng không biết tiểu thư của các nàng hôm nay làm sao vậy, cũng đang mơ hồ không hiểu ra sao.
Ta theo bọn nha hoàn dẫn tới một thủy tạ, quả nhiên thấy Nam Kha Tương đang ngồi ở trên hòn giả sơn thêu hoa nhài, có phần không yên lòng, châm tuyến trên tay một đường đâm vào đầu ngón tay.
Ta sai các nàng đi lấy thuốc, thấy đi hết rồi mới lên tiếng nói: “Nghe nói muội muội hôm nay chịu ủy khuất?”
“Tam ca!” Nam Kha Tương vừa thấy ta liền có lời muốn nói, nhưng vừa mở miệng gọi một tiếng thì không biết tiếp tục nói thế nào.
“Nếu ngươi không tiện nói cho ta biết… vậy thì thôi,” Ta cười nói, “Ta đoán nhất định là bị một người cực kỳ xấu xí đụng phải. Ta nhớ khi ngươi còn bé ghét nhất người nào xấu xí, vậy khó trách ngươi không chịu nói cho ta biết. Ta bây giờ còn không bằng một người xấu xí nữa là.”
“Tam ca! Ta không có!” Nam Kha Tương vội vàng khoát tay nói, “Mặt của huynh mặc dù bị thương, nhưng huynh sinh ra đã xinh đẹp, bây giờ che đi khuôn mặt cũng vẫn dễ nhìn. Còn có… hôm nay đụng phải ta cũng không phải…. cũng không phải là một người xấu xí…” Thanh âm nàng dần dần thấp xuống.
“Không cái gì?”
“Cũng không phải là một người xấu xí!” Nàng ngẩng đầu một cái, trong mắt chứa ý cười, thần thái dịu dàng rất động lòng người, “Hắn sinh ra cũng đẹp, nhưng lại là một người cực kỳ đáng ghét.”
“Hắn? Hắn là ai? Ai là hắn?” Ta cố tình cười hỏi.
“Ai nha, huynh đừng hỏi. Đó là một người vô cùng đáng ghét mà!” Nàng nhịn không được thoáng bật cười ‘khanh khách’
Ta thu liễm ý cười, lẳng lặng nhìn nàng mỉm cười sa vào hồi ức sáng nay, duyên phận trong thế gian này quả thực là kỳ diệu mà…
Chờ trên mặt nàng hiện lên ửng hồng, ta lạnh nhạt mở miệng nói: “Muội muội tốt à, ta không biết người đó là ai, có đáng để muội bận tâm như vậy không. Hắn đáng ghét cũng được, không đáng ghét cũng chẳng sao. Dù sao đối với muội mà nói cũng chỉ là một người dưng. Nói cho cùng… muội đã hứa gả cho người ta rồi.”
Một lời chặt đứt, lưu luyến trong mắt Nam Kha Tương cứ như vậy tan biến, tựa hồ bị thứ gì làm kinh sợ, lắp bắp phủ nhận. Ta thấy tình trạng này cũng lập tức trưng vẻ mặt ôn hòa đứng dậy, lại khuyên giải vài câu mới rời đi. Sau khi trở về phòng phân phó Ngâm Tình đi xuống nói cho Bạch Cần: Tiểu thư không chỉ không phạt hắn, nói không chừng còn có phần thưởng đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất