Chương 18
Ta còn đang ở đây bận bịu đóng vai Nguyệt Lão, chẳng ngờ đám lửa hôn nhân này cũng đốt tới trên người mình.
Căn nguyên mọi chuyện vốn là Hoàng đế muốn đi lâm trường Giang Nguyên săn thú mùa thu. Từ trước tới nay đây luôn là thời điểm để các vương tôn công tử thi triển tài nghệ hơn người. Chẳng những hi vọng được Hoàng đế xem trọng mà nếu được vị danh môn khuê tú hoặc gia tộc thế lực nào nhìn trúng thì chuyện ôm được mỹ nhân về nhà cũng không phải việc khó.
Một buổi sáng sớm nọ, gia gia thuận tiện đem chuyện này gọi ta và Nam Kha Du đến thư phòng nói nửa ngày.
“Tất cả xin tổ phụ và phụ thân quyết định.” Nam Kha Du không ngờ lại ngoan ngoãn nề nếp như vậy, chẳng có một tia do dự nào.
Gia gia lại liếc mắt nhìn ta một cái, ta vốn định đùn đẩy nhưng giữa chừng lại có một ý niệm chợt lóe lên, không kịp suy nghĩ đã đáp ứng rồi.
Gia gia thoạt nhìn rất hài lòng. Nam Kha Du liền thoái thác có việc đi trước. Ta cũng muốn trở về phòng, không ngờ gia gia thả Nam Kha Du nhưng đem ta giữ lại.
“Du Nhi là đích trưởng tử, ta hoàn toàn không lo lắng chuyện chung thân của nó,” gia gia nói thẳng với ta, “Thế nhưng con thì…”
“Thứ tử khuôn mặt lại bị thương, ở trong mặt người khác hiển nhiên không quá ưu việt.” Đây cũng chính là nguyên nhân ta đồng ý. Mặc dù ta đáp ứng nhưng liệu có thiên kim tiểu thư nào thực sự nguyện ý gả cho ta chứ?
“Kỳ, con không nên tự xem nhẹ bản thân.” ngữ khí của Gia gia có phần bất đắc dĩ.
“Không, con không hề,” ta lắc đầu, “Đây là sự thật, con không cần phải tự ti cũng không nhất định phải che giấu. Gia gia, con tin vào duyên phận.” Ta cách một tầng khăn che xoa nhẹ lên mặt mình, đôi mắt mỉm cười cong cong hướng về phía gia gia.
Gia gia vỗ vỗ bả vai của ta thở dài nói: “Hễ là cô nương trong sạch, chỉ cần hai người có duyên phận thì gia gia đều thuận theo ý con.”
Ta nghe vậy lập tức rũ mắt gật đầu cười. Ta không muốn nói những lời quyết tuyệt với gia gia khiến cho lão nhân gia phiền lòng. Có lẽ trong tương lai ta sẽ cùng một người con gái bình thường kết làm vợ chồng cũng chỉ vì để cho những người yêu thương ta vui lòng.
Nhưng những lời của gia gia chẳng hiểu sao lại đến tai phụ thân. Ông đặc biệt đến tiểu viện tìm ta, dặn dò trước khi đến hội săn thú mùa thu nhất định phải chăm chỉ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Hóa ra là ông ấy nhìn trúng một thứ nữ của Tĩnh Thừa Hầu gia, hy vọng ta có thể lọt vào mắt xanh của Tĩnh Thừa Hầu gia.
“Từ xưa đến nay Tần Tấn giao giảo, tất nhiên là kết thân với người môn đăng hộ đối mới là hợp lẽ.” Phụ thân ý vị sâu xa nói, chỉ sợ ta nghe lời của tổ phụ lại tùy ý tìm một nữ nhi nhà nghèo. Ta chỉ đành rũ mắt uống trà, không nói lời nào: Ha, ông ấy đây là nghe được mấy lời nhàm chán này từ sách vở của vị tài tử giai nhân vớ vẩn nào vậy?
Bất quá như đã nói, thật ra ta cũng không hẳn là không muốn. Tiếc là ta mỗi ngày đều đại môn không ra cửa chính không bước, ít khi cùng người khác tới lui, chẳng qua là trên người dính chút khí vị phi phú tức quý. Nghĩ đến kiếp trước bất luận là chuyện tốt đẹp hay vô liên sỉ bậc nào thì ta cũng đã làm đến nghiện rồi, kiếp này chỉ muốn làm một tục nhân bé nhỏ khiêm tốn mà thôi.
Đến ngày săn thú mùa thu, ngự giá đến hành cung, hoa tươi rực rỡ, liệt hỏa bừng bừng sôi động. Con cháu vương công quý tộc từng người đều mặc giáp đeo bội kiếm, uy phong lẫm liệt. Thục nữ khuê tú đều diện y phục lộng lẫy đi theo, như trăm hoa tươi đẹp bên cạnh.
Ta trông thấy vị tiểu thư của Tĩnh Thừa Hầu gia kia. Tuy là thứ nữ nhưng quả thật là một người dáng điệu dịu dàng, nhìn tuổi có vẻ không lớn lắm hình như còn nhỏ hơn ta vài tuổi. Xem cử chỉ phong thái lại có một khí chất an tĩnh, không thường nói chuyện với các tiểu thư bên cạnh, chỉ nhẹ nhàng đi theo các nữ quyến, rất ngoan ngoãn.
Quả nhiên một lát sau liền phụ thân liền bảo ta cùng ông đi tới gặp Tĩnh Thừa Hầu.
Ta hôm nay cũng phải bất đắc dĩ cởi bỏ trường sam như đạo bào ngày thường vẫn mặc nhưng cũng không muốn đem mình mặc thành một cái vỏ giáp chói lóa cho nên chỉ mặc một kiện áo đơn ngắn buộc gọn, bên hông chỉ đeo một cái giáp bao thắt lưng. Dải lụa bạc buông phía sau lưng rất phiền, chẳng khác nào buộc thêm một cái đuôi ngựa. Đều là do Diệu Thưởng khăng khăng đòi ta buộc lên, nếu không đáp ứng sẽ trở mặt ngay. Săn thú là một việc cần gọn gàng lưu loát, tóc cũng không thể buộc thấp, phải buộc lên cao dùng trâm đuôi phượng bằng bạc cố định thật chắc, nửa bên mặt đeo một cái mặt nạ được thêu bằng chỉ bạc rất mềm mại, dáng vẻ giống như là muốn đi đánh trận vậy.
Bộ dạng ta dọa người như vậy, trên thực tế sẽ không cần làm bộ khoa chân múa tay ở đây. Hôm nay vân theo lệ cũ, năm con thỏ chính là hạn mức của ta.
“Đã lâu không gặp tam nhi nhà ngài rồi. Hôm nay trái lại có vẻ còn có tinh thần hơn trước đây nhiều.” Tĩnh Thừa Hâu không giống như phụ thân ta thoạt nhìn không có việc gì cũng có vẻ kiêu ngạo, không giống như Hầu gia, ngược lại giống như một tú tài lớn tuổi thường gặp ở ngoài đường.
Nhà bọn họ là dựa vào kinh thương mà lập nghiệp. Hiện giờ đại công tử vào hộ bộ làm việc, cũng coi như làm công việc của ông cha. Trong kinh thành này hơn phân nửa tiệm cầm đồ cùng tơ lụa trang đều là của nhà bọn họ. Phụ thân ra trước giờ luôn rất chướng mắt nhà họ. Triều ta vốn luôn trọng văn ức thương, huống chi Văn Trang Quốc công phủ là loại xuất thân gì? Nếu không phải vì việc hôn nhân của ta, phụ thân tuyệt đối không chịu làm thân với bọn họ, cái vẻ chua chát của đám hủ nho này chả trách Vân Kiên ghét bỏ.
Ta ở đây không yên lòng nghe bọn họ nói đùa, bên phía Hoàng đế kia đã có một nhóm người trở về, một đám thanh niên tài tuấn hăng hái ngồi trên ngựa. Theo sau gót ngựa của họ là con mồi được chở về, nào nai, nào thỏ hoang, con có lợn rừng vân vân, quả nhiên là thu hoạch phong phú.
“Phụ thân!” Nam Kha Du đi nhanh tới, cười vang nói, bên cạnh còn đi theo một vị công tử trẻ tuổi.
“Bệ hạ hồi doanh?” Phụ thân vẻ mặt hết sức hài lòng.
“Vâng, đang phân thưởng rồi,” Nam Kha Du hướng Tĩnh Thừa Hầu chào hỏi xong, tiếp tục cười nói, “Hôm nay vận khí tốt, vừa mới cùng Trúc Thanh huynh ra ngoài đi săn liền đột nhiên gặp được heo rừng. Về sau còn có ba con hươu núi nhỏ và hai con lộc, Trúc Thanh huynh cũng có năm con hươu con. Bất quá hôm nay hai người Tam điện hạ cùng Triệu huynh dẫn đầu, được hai con hắc hổ. Thất điện hạ được một con bạch hồ vô cùng quý hiếm.
Vị bên cạnh kia hóa ra chính là đại công tử của Tĩnh Thừa Hầu gia, cũng chính là vị thiếu gia duy nhất của nhà bọn họ, Nguyễn Trúc Thanh. Hắn thoạt nhìn cũng không cường tráng lắm lại có sức săn được heo rừng. Ta nhớn mày, thu hồi ánh mắt.
“Không kể đến những thứ khác, con bạch hồ kia quả thực rất quý hiếm,” Nguyễn Trúc Thanh ánh mắt híp lại, tinh quanh chợt lóe,”Tính sơ qua nếu chế thành mũ hoặc khăn quàng cổ, chắc hẳn sẽ rất đẹp, nhất định có thể bán được một cái giá cao.” Thanh âm trầm thấp của hắn cùng vẻ ngoài tuấn tú có chút không tương xứng với nhau cho lắm, nhưng lại có một loại ý vị nam nhân đặc biệt. Chẳng qua là khi tiếp xúc với mọi người, hắn thân là mệnh quan triều đình, lời nói ra hơi có phần thẳng thắn phóng túng, vẻ mặt lại còn là một bộ dạng “Ta cứ như vậy, thích làm gì chả được”
“Ha ha… Trúc Thanh huynh thật là….” Nam Kha Du lắc đầu cười mỉa.
Phụ thân ta luôn không thích đem chuyện tiền tài buôn bán treo ở bên miệng, cho rằng đó là làm nhục tư văn.
Mà chức vị hộ bộ của Nguyễn Trúc Thanh cũng là hắn tự mình thi đậu công danh đổi được, cho nên ở trong mắt ông ấy, Nguyễn Trúc Thanh đường đường là một văn sĩ, không chú trọng đọc sách, lại giống như một thương nhân chỉ giỏi về tiền bạc trắng đem, căn bản là không làm việc đàng hoàng
Căn nguyên mọi chuyện vốn là Hoàng đế muốn đi lâm trường Giang Nguyên săn thú mùa thu. Từ trước tới nay đây luôn là thời điểm để các vương tôn công tử thi triển tài nghệ hơn người. Chẳng những hi vọng được Hoàng đế xem trọng mà nếu được vị danh môn khuê tú hoặc gia tộc thế lực nào nhìn trúng thì chuyện ôm được mỹ nhân về nhà cũng không phải việc khó.
Một buổi sáng sớm nọ, gia gia thuận tiện đem chuyện này gọi ta và Nam Kha Du đến thư phòng nói nửa ngày.
“Tất cả xin tổ phụ và phụ thân quyết định.” Nam Kha Du không ngờ lại ngoan ngoãn nề nếp như vậy, chẳng có một tia do dự nào.
Gia gia lại liếc mắt nhìn ta một cái, ta vốn định đùn đẩy nhưng giữa chừng lại có một ý niệm chợt lóe lên, không kịp suy nghĩ đã đáp ứng rồi.
Gia gia thoạt nhìn rất hài lòng. Nam Kha Du liền thoái thác có việc đi trước. Ta cũng muốn trở về phòng, không ngờ gia gia thả Nam Kha Du nhưng đem ta giữ lại.
“Du Nhi là đích trưởng tử, ta hoàn toàn không lo lắng chuyện chung thân của nó,” gia gia nói thẳng với ta, “Thế nhưng con thì…”
“Thứ tử khuôn mặt lại bị thương, ở trong mặt người khác hiển nhiên không quá ưu việt.” Đây cũng chính là nguyên nhân ta đồng ý. Mặc dù ta đáp ứng nhưng liệu có thiên kim tiểu thư nào thực sự nguyện ý gả cho ta chứ?
“Kỳ, con không nên tự xem nhẹ bản thân.” ngữ khí của Gia gia có phần bất đắc dĩ.
“Không, con không hề,” ta lắc đầu, “Đây là sự thật, con không cần phải tự ti cũng không nhất định phải che giấu. Gia gia, con tin vào duyên phận.” Ta cách một tầng khăn che xoa nhẹ lên mặt mình, đôi mắt mỉm cười cong cong hướng về phía gia gia.
Gia gia vỗ vỗ bả vai của ta thở dài nói: “Hễ là cô nương trong sạch, chỉ cần hai người có duyên phận thì gia gia đều thuận theo ý con.”
Ta nghe vậy lập tức rũ mắt gật đầu cười. Ta không muốn nói những lời quyết tuyệt với gia gia khiến cho lão nhân gia phiền lòng. Có lẽ trong tương lai ta sẽ cùng một người con gái bình thường kết làm vợ chồng cũng chỉ vì để cho những người yêu thương ta vui lòng.
Nhưng những lời của gia gia chẳng hiểu sao lại đến tai phụ thân. Ông đặc biệt đến tiểu viện tìm ta, dặn dò trước khi đến hội săn thú mùa thu nhất định phải chăm chỉ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Hóa ra là ông ấy nhìn trúng một thứ nữ của Tĩnh Thừa Hầu gia, hy vọng ta có thể lọt vào mắt xanh của Tĩnh Thừa Hầu gia.
“Từ xưa đến nay Tần Tấn giao giảo, tất nhiên là kết thân với người môn đăng hộ đối mới là hợp lẽ.” Phụ thân ý vị sâu xa nói, chỉ sợ ta nghe lời của tổ phụ lại tùy ý tìm một nữ nhi nhà nghèo. Ta chỉ đành rũ mắt uống trà, không nói lời nào: Ha, ông ấy đây là nghe được mấy lời nhàm chán này từ sách vở của vị tài tử giai nhân vớ vẩn nào vậy?
Bất quá như đã nói, thật ra ta cũng không hẳn là không muốn. Tiếc là ta mỗi ngày đều đại môn không ra cửa chính không bước, ít khi cùng người khác tới lui, chẳng qua là trên người dính chút khí vị phi phú tức quý. Nghĩ đến kiếp trước bất luận là chuyện tốt đẹp hay vô liên sỉ bậc nào thì ta cũng đã làm đến nghiện rồi, kiếp này chỉ muốn làm một tục nhân bé nhỏ khiêm tốn mà thôi.
Đến ngày săn thú mùa thu, ngự giá đến hành cung, hoa tươi rực rỡ, liệt hỏa bừng bừng sôi động. Con cháu vương công quý tộc từng người đều mặc giáp đeo bội kiếm, uy phong lẫm liệt. Thục nữ khuê tú đều diện y phục lộng lẫy đi theo, như trăm hoa tươi đẹp bên cạnh.
Ta trông thấy vị tiểu thư của Tĩnh Thừa Hầu gia kia. Tuy là thứ nữ nhưng quả thật là một người dáng điệu dịu dàng, nhìn tuổi có vẻ không lớn lắm hình như còn nhỏ hơn ta vài tuổi. Xem cử chỉ phong thái lại có một khí chất an tĩnh, không thường nói chuyện với các tiểu thư bên cạnh, chỉ nhẹ nhàng đi theo các nữ quyến, rất ngoan ngoãn.
Quả nhiên một lát sau liền phụ thân liền bảo ta cùng ông đi tới gặp Tĩnh Thừa Hầu.
Ta hôm nay cũng phải bất đắc dĩ cởi bỏ trường sam như đạo bào ngày thường vẫn mặc nhưng cũng không muốn đem mình mặc thành một cái vỏ giáp chói lóa cho nên chỉ mặc một kiện áo đơn ngắn buộc gọn, bên hông chỉ đeo một cái giáp bao thắt lưng. Dải lụa bạc buông phía sau lưng rất phiền, chẳng khác nào buộc thêm một cái đuôi ngựa. Đều là do Diệu Thưởng khăng khăng đòi ta buộc lên, nếu không đáp ứng sẽ trở mặt ngay. Săn thú là một việc cần gọn gàng lưu loát, tóc cũng không thể buộc thấp, phải buộc lên cao dùng trâm đuôi phượng bằng bạc cố định thật chắc, nửa bên mặt đeo một cái mặt nạ được thêu bằng chỉ bạc rất mềm mại, dáng vẻ giống như là muốn đi đánh trận vậy.
Bộ dạng ta dọa người như vậy, trên thực tế sẽ không cần làm bộ khoa chân múa tay ở đây. Hôm nay vân theo lệ cũ, năm con thỏ chính là hạn mức của ta.
“Đã lâu không gặp tam nhi nhà ngài rồi. Hôm nay trái lại có vẻ còn có tinh thần hơn trước đây nhiều.” Tĩnh Thừa Hâu không giống như phụ thân ta thoạt nhìn không có việc gì cũng có vẻ kiêu ngạo, không giống như Hầu gia, ngược lại giống như một tú tài lớn tuổi thường gặp ở ngoài đường.
Nhà bọn họ là dựa vào kinh thương mà lập nghiệp. Hiện giờ đại công tử vào hộ bộ làm việc, cũng coi như làm công việc của ông cha. Trong kinh thành này hơn phân nửa tiệm cầm đồ cùng tơ lụa trang đều là của nhà bọn họ. Phụ thân ra trước giờ luôn rất chướng mắt nhà họ. Triều ta vốn luôn trọng văn ức thương, huống chi Văn Trang Quốc công phủ là loại xuất thân gì? Nếu không phải vì việc hôn nhân của ta, phụ thân tuyệt đối không chịu làm thân với bọn họ, cái vẻ chua chát của đám hủ nho này chả trách Vân Kiên ghét bỏ.
Ta ở đây không yên lòng nghe bọn họ nói đùa, bên phía Hoàng đế kia đã có một nhóm người trở về, một đám thanh niên tài tuấn hăng hái ngồi trên ngựa. Theo sau gót ngựa của họ là con mồi được chở về, nào nai, nào thỏ hoang, con có lợn rừng vân vân, quả nhiên là thu hoạch phong phú.
“Phụ thân!” Nam Kha Du đi nhanh tới, cười vang nói, bên cạnh còn đi theo một vị công tử trẻ tuổi.
“Bệ hạ hồi doanh?” Phụ thân vẻ mặt hết sức hài lòng.
“Vâng, đang phân thưởng rồi,” Nam Kha Du hướng Tĩnh Thừa Hầu chào hỏi xong, tiếp tục cười nói, “Hôm nay vận khí tốt, vừa mới cùng Trúc Thanh huynh ra ngoài đi săn liền đột nhiên gặp được heo rừng. Về sau còn có ba con hươu núi nhỏ và hai con lộc, Trúc Thanh huynh cũng có năm con hươu con. Bất quá hôm nay hai người Tam điện hạ cùng Triệu huynh dẫn đầu, được hai con hắc hổ. Thất điện hạ được một con bạch hồ vô cùng quý hiếm.
Vị bên cạnh kia hóa ra chính là đại công tử của Tĩnh Thừa Hầu gia, cũng chính là vị thiếu gia duy nhất của nhà bọn họ, Nguyễn Trúc Thanh. Hắn thoạt nhìn cũng không cường tráng lắm lại có sức săn được heo rừng. Ta nhớn mày, thu hồi ánh mắt.
“Không kể đến những thứ khác, con bạch hồ kia quả thực rất quý hiếm,” Nguyễn Trúc Thanh ánh mắt híp lại, tinh quanh chợt lóe,”Tính sơ qua nếu chế thành mũ hoặc khăn quàng cổ, chắc hẳn sẽ rất đẹp, nhất định có thể bán được một cái giá cao.” Thanh âm trầm thấp của hắn cùng vẻ ngoài tuấn tú có chút không tương xứng với nhau cho lắm, nhưng lại có một loại ý vị nam nhân đặc biệt. Chẳng qua là khi tiếp xúc với mọi người, hắn thân là mệnh quan triều đình, lời nói ra hơi có phần thẳng thắn phóng túng, vẻ mặt lại còn là một bộ dạng “Ta cứ như vậy, thích làm gì chả được”
“Ha ha… Trúc Thanh huynh thật là….” Nam Kha Du lắc đầu cười mỉa.
Phụ thân ta luôn không thích đem chuyện tiền tài buôn bán treo ở bên miệng, cho rằng đó là làm nhục tư văn.
Mà chức vị hộ bộ của Nguyễn Trúc Thanh cũng là hắn tự mình thi đậu công danh đổi được, cho nên ở trong mắt ông ấy, Nguyễn Trúc Thanh đường đường là một văn sĩ, không chú trọng đọc sách, lại giống như một thương nhân chỉ giỏi về tiền bạc trắng đem, căn bản là không làm việc đàng hoàng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất