Chương 19
Tản ra săn bắn chủ yếu là mấy người đang rảnh rỗi ngồi không mà bản lĩnh lại không được tốt lắm như ta đây. Những người đi săn vòng thứ nhất đa phần đã đi nghỉ ngơi, hơn nữa Nguyễn Trúc Thanh thu hoạch phong phú, căn bản không cần trở ra đi thêm vòng nữa.
Bất quá hắn là một người sảng khoái, tránh khỏi ánh mắt của các phụ thân, hắn cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: “Phụ thân ra có ý định đem thân muội của ta hứa gả cho Tam công tử.”
“Thân muội?” Giai công tử vang danh kinh thành này chẳng lẽ lại là con thứ xuất*?
*Con thứ xuất: con do vợ lẽ sinh ra
“Ngươi không biết?” Hắn kỳ quái liếc mắt nhìn ta.
“Chả trách hôm nay có duyên gặp gỡ, hóa ra là bởi Nguyễn công tử lo lắng cho chung thân đại sự của muội muội.”
“Nếu không phải khuôn mặt bị thương, chắc hẳn lấy địa vị con trai dòng trưởng của Tam công tử sẽ chướng mắt Lan Ất nhà ta rồi.” Nguyễn Trúc Thanh thúc ngựa tiến vào rừng, thần tình miễn cưỡng.
“Lan Ất? Tên rất hay…”
“Nếu Tam công tử cưới nàng, vậy sẽ đợi nàng chứ?” Nguyễn Trúc Thanh thúc ngựa đến gần, thần tình vẫn miễn cưỡng như cũ nhưng đôi mắt kia lại nhìn ta đe dọa khiến ta không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ta không phải là người tốt.” Ta thành thật nói.
Đôi mắt hắn vững vàng quét qua trên người ta mấy lượt, chậm rãi đáp lời: “Trong lời nói của công tử có ý chối từ.”
“Thế nào? Ngươi nghĩ ta là người tốt sao?” Ta nhớn mày.
“Ta cùng Tam công tử trước đây từng có duyên gặp mặt một lần,” người này nói đến đây sắc mặt liền hòa hoãn, lại lộ ra tiếu ý ôn hòa hoàn toàn bất động với khí chất vừa rồi, “Vậy mà công tử đã quên ta rồi.”
Ta…
“Ngày đó giữa Hàn Lâm Viện, ‘Xuân thảo một bạch thạch, tạ gia trì đường lão’, tiểu công tử hồng y phiên phiên tựa như mới chỉ ngày hôm qua.”
Ta nhớ ra rồi, bốn năm trước mới vào cung không lâu, có một ngày ta xuống Hàn Lâm Viện tìm gia gia. Gia gia khi đó đang chỉ dạy cho những người mới vừa tiến vào Hàn Lâm Viện, thấy ta đến liền thả cho mỗi người bọn họ tự đi đọc sách ôn tập. Biết ta vừa mới vào cung nên cái gì cũng tò mò liền dẫn ta lên tầng ba Hàn Lâm Viện, từ trên cao nhìn ngắm về hồ Côn Luân trong cung. Khói sóng trên hồ tựa như đôi mắt mỹ nhân linh động, trong lòng khẽ động liền bật thốt lên một thiên ngũ ngôn tứ tuyệt. Còn nhờ đó mà được gia gia khen ngợi, không nghĩ tới lúc ấy còn có người thứ ba ở đó.
“Có lẽ ta đã quên, cảm phiền ngươi còn nhỡ rõ như vậy,” ta quay đầu đi không nhìn thẳng mắt hắn. Sống lại một đời, những chuyện khi còn nhỏ ta càng không nhớ rõ, so với những yêu hận gút mắc kiếp trước thì dường như đã trải qua mấy đời, “Ngươi chỉ bằng một câu thơ liền nhận định ta sẽ là phu quân của muội muội ngươi?”
“Nếu mọi thứ vẫn như ngày đó, có lẽ ta sẽ nói vậy.”
“Ngày đó thì thế nào? Mà nay thì ra sao?”
“Ngày đó ta và ngươi đều còn nhỏ, mà nay cách nhiều năm không gặp, công tử có tâm sự, ta càng minh bạch bản thân chưa bao giờ hiểu rõ công tử.”
Người này thực kỳ quái, rõ ràng là một thương nhân mặt lạnh, ta sao lại cùng hắn có dính dáng gì? Nhưng lúc này đây hắn còn chưa nói được mấy câu mà lại nhiều lần muốn ta phải trả lời hắn.
“Vậy vừa rồi biết ta không phải người tốt, vì sao ngươi còn vì lệnh muội mà hỏi ta câu kia?”
“Ta muốn biết suy nghĩ trong lòng công tử.” Một cơn gió núi thổi qua, mi nhãn hắn thay đổi rõ ràng, tựa như nhiễm một liễu lục ý vị, trong con ngươi thanh lương minh bạch phản chiếu hình bóng ta.
Ta thừa nhận ánh mắt ta nhất thời dao động, nhưng ta cũng không ngốc, trong lời nói của người này đầy mùi toan tính cũng không phải ta do ảo giác mà ra. Nhưng nếu thật sự như những gì hắn biểu hiện, vậy kiếp trước ta lên voi xuống chó như thế, vì sao lại chưa từng thấy hắn xuất hiện?
“Ngươi rốt cuộc là muốn nói gì?”
“Ta…”
Hắn vừa mở miệng ta lại không muốn nghe nữa, khoát tay cắt ngang lời hắn nói: “Nếu như ngươi vẫn muốn hỏi ta có thể chờ đợi lệnh muôi hay không, vậy ngươi không ngại hãy trả lời ta mấy vấn đề —- nếu lệnh muôi không phải con thứ xuất, hoặc là nàng có thể tự mình lựa chọn thì nàng sẽ có thể để ý đến một người xấu xí như ta ư? Ta nếu cưới nàng, vậy thì nàng sẽ thật lòng yêu ta, đợi ta sao? Nếu người ta hỏi hiện giờ không phải là ngươi mà là bản thân nàng thì liệu nàng có trả lời hay không?
Ta không nhìn biểu tình của Nguyễn Trúc Thanh, cũng không biết vẻ mặt ta bây giờ thế nào, ta chỉ cảm thấy trong lòng rất khổ sở, hít sâu một hơi gió mát giữa núi rừng biếc xanh, quả nhiên thanh sạch: “Người đối ta thật tâm, ta nhất định lấy chân tình báo đáp, ta chỉ có thể cam đoan một lời này thôi.”
Ta không muốn chờ hắn đáp lời, nói xong liền thúc ngựa một mình rời đi.
Thật là uổng phí Ngâm Tình càm ràm nửa ngày đòi ta phải đại triển thân thủ, nhờ phúc Nguyễn Trúc Thanh, ta hôm nay ngay cả năm con thỏ lấy lệ cũng không đạt được.
Trở lại doanh trại đã là chạng vạng tối, còn chưa tiến vào trướng của Hoàng đế, ở ngoài trướng đã trông thấy một thân ảnh áo choàng gấm trắng, Vân Uyển tay cầm kim phiến viền lông thỏ cười đến vô cùng hứng khởi. Kỳ thực gần đây hắn vẫn luôn cười như vậy, nhưng theo trực giác của ta thì lúc này hắn quả thực đang vô cùng cao hứng. Trong lòng ta thoáng động liền phối hợp bước tới, quả nhiên hắn tỏ vẻ như đang chờ đợi ta.
“Thế nào? Tay không trở về?”
“Có lẽ buổi sáng đều bị giết sợ, lúc này chẳng còn dư lại bao nhiêu da lông cho ta thể hiện, đều đã ẩn nấp hết rồi.”
“Ta và ngươi đánh cược đã lâu như vậy, ngươi cũng không vội.” Vân Uyển hai tay luân phiên thay đổi ngắm nghía cây quạt cười nói.
“Xem ý tứ điện hạ hắn là có manh mối rồi?”
“Ngươi thực sự không muốn biết ta làm như thế nào sao?” Vân Uyển đem cây quạt chống cằm, lông thỏ trắng mềm mại tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn, trông đặc biệt khả ái.
“Quá trình không quan trọng” Ta cười nói.
“Sai!” Hắn đột nhiên cất cao giọng, ta từ trong đó nghe ra niềm hưng phấn khó nén, “Quá trình đương nhiên quan trọng! Quá trình có bao nhiêu đặc sắc thì cảm giác chiến thắng càng lớn bấy nhiêu. Ta và ngươi không ngại mỏi mắt mong chờ, ai thua ai thắng, đêm nay liền có thể thấy kết quả.”
Hắn thật là có phần hưng phấn hơi quá nhỉ.
Ta nghĩ đến trong kiếp trước vị hoàng tử này vẫn luôn rất an phận, lúc Vân Kiên và Vân Xuyên đấu đến ngươi chết ta sống thì hắn lại giấu tài, chẳng đắc tội bên nào, chỉ lo ngâm thơ đối chữ, cứ như chưa bao giờ biết đến nhân tâm hiểm ác. Vân Xuyên đăng cơ, hắn không bị quyển cấm như Vân Kiên, nhưng hắn ngày đêm say mê tần lâu sở quán. Vân Xuyên mặc kệ hắn, hắn cũng chẳng thèm vào cung.
Bộ dạng hắn bây giờ ngoại trừ hưng phấn chơi đùa ngày thường, còn thêm vài phần cuồng nhiệt. Ta không khỏi dấy lên chút cảm giác xa lạ…. ha ha, này thật là nực cười —– nhìn bóng lưng hắn xoay người bước vào trướng, lòng ta chợt nghĩ: Ta đã từng hiểu rõ về hắn ư?
Bất quá hắn là một người sảng khoái, tránh khỏi ánh mắt của các phụ thân, hắn cũng không quanh co lòng vòng mà nói thẳng: “Phụ thân ra có ý định đem thân muội của ta hứa gả cho Tam công tử.”
“Thân muội?” Giai công tử vang danh kinh thành này chẳng lẽ lại là con thứ xuất*?
*Con thứ xuất: con do vợ lẽ sinh ra
“Ngươi không biết?” Hắn kỳ quái liếc mắt nhìn ta.
“Chả trách hôm nay có duyên gặp gỡ, hóa ra là bởi Nguyễn công tử lo lắng cho chung thân đại sự của muội muội.”
“Nếu không phải khuôn mặt bị thương, chắc hẳn lấy địa vị con trai dòng trưởng của Tam công tử sẽ chướng mắt Lan Ất nhà ta rồi.” Nguyễn Trúc Thanh thúc ngựa tiến vào rừng, thần tình miễn cưỡng.
“Lan Ất? Tên rất hay…”
“Nếu Tam công tử cưới nàng, vậy sẽ đợi nàng chứ?” Nguyễn Trúc Thanh thúc ngựa đến gần, thần tình vẫn miễn cưỡng như cũ nhưng đôi mắt kia lại nhìn ta đe dọa khiến ta không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ta không phải là người tốt.” Ta thành thật nói.
Đôi mắt hắn vững vàng quét qua trên người ta mấy lượt, chậm rãi đáp lời: “Trong lời nói của công tử có ý chối từ.”
“Thế nào? Ngươi nghĩ ta là người tốt sao?” Ta nhớn mày.
“Ta cùng Tam công tử trước đây từng có duyên gặp mặt một lần,” người này nói đến đây sắc mặt liền hòa hoãn, lại lộ ra tiếu ý ôn hòa hoàn toàn bất động với khí chất vừa rồi, “Vậy mà công tử đã quên ta rồi.”
Ta…
“Ngày đó giữa Hàn Lâm Viện, ‘Xuân thảo một bạch thạch, tạ gia trì đường lão’, tiểu công tử hồng y phiên phiên tựa như mới chỉ ngày hôm qua.”
Ta nhớ ra rồi, bốn năm trước mới vào cung không lâu, có một ngày ta xuống Hàn Lâm Viện tìm gia gia. Gia gia khi đó đang chỉ dạy cho những người mới vừa tiến vào Hàn Lâm Viện, thấy ta đến liền thả cho mỗi người bọn họ tự đi đọc sách ôn tập. Biết ta vừa mới vào cung nên cái gì cũng tò mò liền dẫn ta lên tầng ba Hàn Lâm Viện, từ trên cao nhìn ngắm về hồ Côn Luân trong cung. Khói sóng trên hồ tựa như đôi mắt mỹ nhân linh động, trong lòng khẽ động liền bật thốt lên một thiên ngũ ngôn tứ tuyệt. Còn nhờ đó mà được gia gia khen ngợi, không nghĩ tới lúc ấy còn có người thứ ba ở đó.
“Có lẽ ta đã quên, cảm phiền ngươi còn nhỡ rõ như vậy,” ta quay đầu đi không nhìn thẳng mắt hắn. Sống lại một đời, những chuyện khi còn nhỏ ta càng không nhớ rõ, so với những yêu hận gút mắc kiếp trước thì dường như đã trải qua mấy đời, “Ngươi chỉ bằng một câu thơ liền nhận định ta sẽ là phu quân của muội muội ngươi?”
“Nếu mọi thứ vẫn như ngày đó, có lẽ ta sẽ nói vậy.”
“Ngày đó thì thế nào? Mà nay thì ra sao?”
“Ngày đó ta và ngươi đều còn nhỏ, mà nay cách nhiều năm không gặp, công tử có tâm sự, ta càng minh bạch bản thân chưa bao giờ hiểu rõ công tử.”
Người này thực kỳ quái, rõ ràng là một thương nhân mặt lạnh, ta sao lại cùng hắn có dính dáng gì? Nhưng lúc này đây hắn còn chưa nói được mấy câu mà lại nhiều lần muốn ta phải trả lời hắn.
“Vậy vừa rồi biết ta không phải người tốt, vì sao ngươi còn vì lệnh muội mà hỏi ta câu kia?”
“Ta muốn biết suy nghĩ trong lòng công tử.” Một cơn gió núi thổi qua, mi nhãn hắn thay đổi rõ ràng, tựa như nhiễm một liễu lục ý vị, trong con ngươi thanh lương minh bạch phản chiếu hình bóng ta.
Ta thừa nhận ánh mắt ta nhất thời dao động, nhưng ta cũng không ngốc, trong lời nói của người này đầy mùi toan tính cũng không phải ta do ảo giác mà ra. Nhưng nếu thật sự như những gì hắn biểu hiện, vậy kiếp trước ta lên voi xuống chó như thế, vì sao lại chưa từng thấy hắn xuất hiện?
“Ngươi rốt cuộc là muốn nói gì?”
“Ta…”
Hắn vừa mở miệng ta lại không muốn nghe nữa, khoát tay cắt ngang lời hắn nói: “Nếu như ngươi vẫn muốn hỏi ta có thể chờ đợi lệnh muôi hay không, vậy ngươi không ngại hãy trả lời ta mấy vấn đề —- nếu lệnh muôi không phải con thứ xuất, hoặc là nàng có thể tự mình lựa chọn thì nàng sẽ có thể để ý đến một người xấu xí như ta ư? Ta nếu cưới nàng, vậy thì nàng sẽ thật lòng yêu ta, đợi ta sao? Nếu người ta hỏi hiện giờ không phải là ngươi mà là bản thân nàng thì liệu nàng có trả lời hay không?
Ta không nhìn biểu tình của Nguyễn Trúc Thanh, cũng không biết vẻ mặt ta bây giờ thế nào, ta chỉ cảm thấy trong lòng rất khổ sở, hít sâu một hơi gió mát giữa núi rừng biếc xanh, quả nhiên thanh sạch: “Người đối ta thật tâm, ta nhất định lấy chân tình báo đáp, ta chỉ có thể cam đoan một lời này thôi.”
Ta không muốn chờ hắn đáp lời, nói xong liền thúc ngựa một mình rời đi.
Thật là uổng phí Ngâm Tình càm ràm nửa ngày đòi ta phải đại triển thân thủ, nhờ phúc Nguyễn Trúc Thanh, ta hôm nay ngay cả năm con thỏ lấy lệ cũng không đạt được.
Trở lại doanh trại đã là chạng vạng tối, còn chưa tiến vào trướng của Hoàng đế, ở ngoài trướng đã trông thấy một thân ảnh áo choàng gấm trắng, Vân Uyển tay cầm kim phiến viền lông thỏ cười đến vô cùng hứng khởi. Kỳ thực gần đây hắn vẫn luôn cười như vậy, nhưng theo trực giác của ta thì lúc này hắn quả thực đang vô cùng cao hứng. Trong lòng ta thoáng động liền phối hợp bước tới, quả nhiên hắn tỏ vẻ như đang chờ đợi ta.
“Thế nào? Tay không trở về?”
“Có lẽ buổi sáng đều bị giết sợ, lúc này chẳng còn dư lại bao nhiêu da lông cho ta thể hiện, đều đã ẩn nấp hết rồi.”
“Ta và ngươi đánh cược đã lâu như vậy, ngươi cũng không vội.” Vân Uyển hai tay luân phiên thay đổi ngắm nghía cây quạt cười nói.
“Xem ý tứ điện hạ hắn là có manh mối rồi?”
“Ngươi thực sự không muốn biết ta làm như thế nào sao?” Vân Uyển đem cây quạt chống cằm, lông thỏ trắng mềm mại tôn lên làn da trắng như tuyết của hắn, trông đặc biệt khả ái.
“Quá trình không quan trọng” Ta cười nói.
“Sai!” Hắn đột nhiên cất cao giọng, ta từ trong đó nghe ra niềm hưng phấn khó nén, “Quá trình đương nhiên quan trọng! Quá trình có bao nhiêu đặc sắc thì cảm giác chiến thắng càng lớn bấy nhiêu. Ta và ngươi không ngại mỏi mắt mong chờ, ai thua ai thắng, đêm nay liền có thể thấy kết quả.”
Hắn thật là có phần hưng phấn hơi quá nhỉ.
Ta nghĩ đến trong kiếp trước vị hoàng tử này vẫn luôn rất an phận, lúc Vân Kiên và Vân Xuyên đấu đến ngươi chết ta sống thì hắn lại giấu tài, chẳng đắc tội bên nào, chỉ lo ngâm thơ đối chữ, cứ như chưa bao giờ biết đến nhân tâm hiểm ác. Vân Xuyên đăng cơ, hắn không bị quyển cấm như Vân Kiên, nhưng hắn ngày đêm say mê tần lâu sở quán. Vân Xuyên mặc kệ hắn, hắn cũng chẳng thèm vào cung.
Bộ dạng hắn bây giờ ngoại trừ hưng phấn chơi đùa ngày thường, còn thêm vài phần cuồng nhiệt. Ta không khỏi dấy lên chút cảm giác xa lạ…. ha ha, này thật là nực cười —– nhìn bóng lưng hắn xoay người bước vào trướng, lòng ta chợt nghĩ: Ta đã từng hiểu rõ về hắn ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất