Chương 23
“Ta lo lắng Lục điện hạ, đến chỗ hắn nhưng hắn đã ngủ rồi, quay về đây thì hơi muộn.” ta không thích kiểu nói chuyện ta ngoài sáng hắn trong tối như thế này.
“Ta cũng mới từ chỗ huynh ấy về đây, không nhìn thấy ngươi,” thấy không rõ khuôn mặt và biểu cảm của hắn nhưng ta cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn chăm chú trên người ta, giống như một lưỡi đao cào qua xương cốt, “Nếu là mới từ nơi đó trở về, như vậy trước đó ngươi đã ở đâu?”
Để tránh sinh chuyện, ta không muốn nhắc tới Nguyễn Trúc Thanh. Hơn nữa đây là chuyện riêng của ta, hắn cũng không cần phải biết.
“Hôm nay ta cũng uống hơi nhiều, trong người bí bách liền ra ngoài tùy tiện đi dạo loanh quanh.”
“Hửm?” Hắn kéo dài âm cuối lên.
Ta không kiên nhẫn: “Đêm đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm, điện hạ nên sớm trở về nghỉ ngơi mới phải.”
Ta cúi đầu, hắn trầm mặc. Thời gian kéo dài ta lại càng thấp thỏm bực bội. Nhưng tay của hắn đột nhiên sờ lên mặt ta, so với lần trước ở Thừa Ương điện lại bất đồng. Hắn như đang mê muội. Ngón tay thon dài ở trên má phải ta vuốt ve, cuối cùng dừng lại một chỗ. Lòng bàn tay áp sát gò má, khác với cảm giác ấm áp ta quen thuộc, lại có chút lạnh lẽo, có lẽ là bị gió thổi lạnh.
“Điện hạ…?” ta thử cất tiếng gọi hắn.
Tay kia trượt tới cằm ta, xúc cảm lạnh lẽo đụng phải đường cổ lộ ra bên ngoài, hàn ý trên lưng ta ngày càng lạnh hơn.
“Nam Kha Kỳ, ta không tin ngươi.”
Mi mắt ta khẽ nảy lên, trong lòng phẫn nộ vô cùng nhưng trên mặt không biểu lộ điều gì.
“Ta chưa bao giờ ngờ tới giữa ta và ngươi sẽ có một ngày như thế này, cuối cùng ta lại không thể tin ngươi,” ngữ khí hắn dịu dàng kỳ lạ, “Hoặc là nói từ trước cho đến nay…. ta đều tin lầm ngươi?”
Ta nhất thời không nói nên lời, cũng không biết là tức giận hay là… sợ hãi hắn kỳ quái như thế này.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì.” Vân Xuyên cuối cùng cũng nói một câu ta có thể nghe hiểu được.
Ta dần định tâm lại, miễn cưỡng mở miệng nói: “Thất điện hạ đối với ta quá tốt, ta không xứng.”
Ta cúi thấp mặt mũi không dám nhìn hắn, từ góc độ này có thể thoáng nhìn thấy bàn tay hắn. Bàn tay buông bên hông lúc này đang gắt gao nắm chặt thành quyền. Ta theo bản năng nheo mắt lại, tùy thời chuẩn bị đón một quyền hắn đánh tới.
Nhưng hai ta cứ im lặng đứng đối mặt nhau như vậy. Trầm mặc bị phá vỡ bởi tẩm trướng ở phía khác đột nhiên hỗn loạn khiến cấm vệ quân chạy về đây, kèm theo một hồi gào thét, lại thêm đuốc cháy lập lòe không nhừng bắn ra hỏa quang ở phía trước khiến ai nhìn thấy cũng đều sinh ra một cảm giác bất an trong lòng.
“Ai đang ở đó!”
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, ta nhất thời bị hỏa quang chiếu đến hoa mắt, chỉ biết có một toán cấm vệ binh hướng về phía chúng ta thét hỏi.
“Là ta.” Vân Xuyên kéo tay đem ta ngăn phía sau, nhìn về phía trước. Ánh lửa chập chờn chiếu lên khuôn mặt hắn, thần tình khó lường. Ta bị hắn lấy một loại tư thế bảo hộ ngăn ở bên người, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Là ta cùng Quốc Công phủ Tam công tử ở đây nói chuyện, có vấn đề gì không?”
“Thất điện hạ thứ tội!” Cấm vệ binh thấy thế vội vàng vừa thỉnh tội vừa trả lời, “Tẩm trướng của Thái tử gặp phải thích khách tập kích ban đêm, ty chức đang chờ nhận được mệnh lệnh điều binh phòng bị! Hiện giờ kẻ ám sát vẫn chưa tìm được, vì có chút trở ngại, nhị vị vẫn nên quay về trướng tạm thời tránh mặt thì tốt hơn!”
Thích khách?! Ta nhíu mày, trong lòng sinh nghi.
“Hừ, trốn ở trong trướng? Lẽ nào thích khách sẽ không phá trướng mà vào sao?” Vân Xuyên hừ lạnh nói, “Thủ bị quân ở ngoại ô, nhất thời sợ là không kịp đến đây, các ngươi trước tiên theo ta chạy tới chỗ Ngự trướng của Hoàng thượng!”
“Thế nhưng…”
“Thế nào? Lời bổn điện hạ nói không thèm nghe sao? Hay là trước tiên phải xin chỉ thị Tam ca mới đi?!” Vân Xuyên lạnh lùng nói.
Vừa hỏi như vậy liền không còn ai dám dị nghị, lúc này liền theo Vân Xuyên ý điều phối. Hắn vẫn không buông tay ta, trong lòng ta có nghi hoặc, cũng có ý định đi đến phía trước nhìn xem nên không hề giãy ra.
Đến trước Ngự trướng, trong lòng ta nghi ngờ càng sâu: Rõ ràng là tẩm trướng Thái tử gặp chuyện, lúc này Vân Xuyên không chạy đến nơi đó, ngược lại trước tiên đi Ngự trướng bên này.
Tuy rằng khi nguy hiểm tất cả mọi việc phải lấy an nguy của Hoàng đế làm trọng, thế nhưng bệnh Thái tử là ai hả? Đó là Bạch liên hoa trong lòng Vân Xuyên! Sao có thể bỏ mặc y gặp nguy hiểm tính mạng mà không lo chứ?
Theo lẽ thường mà nói, bằng thân thủ của hắn, hắn đại khái có thể đem cấm vệ binh điều đi Ngự trướng. Sau đó tự mình chạy đến tẩm trướng Thái tử kiểm tra an nguy của Thái tử. Trong đầu ta âm thầm suy đoán, nhưng trên mặt cố ý biểu lộ vẻ sốt ruột không yên.
Vân Xuyên là một kẻ đa nghi mẫm cảm, huống chi hắn vừa rồi mới nói không còn tin ta nữa. Chủ tử bắt đầu hoài nghi ngươi, không bắt ngươi mà đem theo mình thì không biết là may mắn hay bất hạnh đâu, còn phải xem cơ duyên nữa.
Ví như ta lúc này ở trước mắt hắn phải biểu hiện càng nông cạn càng tốt. Nếu đổi lại vẻ suy tính, ai cũng không vui vẻ muốn kẻ tín nhiệm bên người lại tâm tư nhiều, lòng dạ sâu. Bằng không chẳng phải càng dẫn tới nghi ngờ sao?
Không có Hoàng đế triệu hồi, không ai có thể đi vào Ngự trướng, đều chỉ ở ngoài trướng bảo hộ. Đại thái giám thiếp thân của Hoàng đế lúc này đi ra truyền Vân Xuyên tiến vào trướng.
Ta một mình đứng trong đám cấm vệ binh lúng túng, lại không thể tự ý theo vào. Thư sinh trói gà không chặt như ta tự mình chạy đi chỉ có thể thêm phiền phức. Bởi vậy tuy trong lòng nghi hoặc chồng chất, vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cũng may ta không có chờ không, rất nhanh ta đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chính là Nam Kha Tương.
Trong lòng ta khó hiểu: Nàng lúc này không ở trong trướng ngoan ngoãn đợi, chạy tới đây làm gì?
“Tam ca…?”
Ta còn đang do dự không biết có nên gọi nàng hay không, nàng đã thấy ta, đang chần chờ muốn đến gần nhưng ngại vì cấm vệ binh hai bên nên không dám qua đây.
“Tam ca là huynh sao?”
Ta không còn cách nào, chờ đợi thêm nữa chỉ sợ tình thế sẽ càng ngày càng hỏng bét. Lần này hỗn loạn tới bất ngờ, kiếp trước ta căn bản chưa từng nghe qua, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nghĩ vậy, ta nhấc chân liền đi tới chỗ nàng, nhưng còn chưa đi được mấy bước liền bị người cản lại: “Tam công tử tốt hơn nên ở đây cùng chúng ta thôi, bên ngoài không an toàn, hơn nữa nếu Thất điện hạ trở lại không nhìn thấy công tử, bọn ta không đảm đương nổi trách nhiệm.”
“Xá muội ở nơi này ta lo lắng,” ta một bên hướng Nam Kha Tương làm một cái thủ thế ‘an tâm’, một bên vừa hướng về phía cấm vệ binh kia nói, “Ta đưa nàng trở về, nếu như Thất điện hạ hỏi tới thì nói ta quay về trướng của mình là được.” Bọn họ cũng không thật sự lo lắng an nguy của ta, nói thật ra, nếu như thích khách kia khong có mắt giết tới nơi này, một thư sinh như ta ở chỗ này mới là vướng bận. Có điều không có sự đồng ý của Vân Xuyên bởi vậy trước tiên muốn giữ ta ở lại chờ hắn quay lại an bài.
Quả nhiên, bọn họ thấy ta khăng khăng như thế, lại có chỗ để đi nên buộc lòng phải đồng ý.
“Ta cũng mới từ chỗ huynh ấy về đây, không nhìn thấy ngươi,” thấy không rõ khuôn mặt và biểu cảm của hắn nhưng ta cảm giác được ánh mắt của hắn nhìn chăm chú trên người ta, giống như một lưỡi đao cào qua xương cốt, “Nếu là mới từ nơi đó trở về, như vậy trước đó ngươi đã ở đâu?”
Để tránh sinh chuyện, ta không muốn nhắc tới Nguyễn Trúc Thanh. Hơn nữa đây là chuyện riêng của ta, hắn cũng không cần phải biết.
“Hôm nay ta cũng uống hơi nhiều, trong người bí bách liền ra ngoài tùy tiện đi dạo loanh quanh.”
“Hửm?” Hắn kéo dài âm cuối lên.
Ta không kiên nhẫn: “Đêm đã khuya, ngày mai còn phải dậy sớm, điện hạ nên sớm trở về nghỉ ngơi mới phải.”
Ta cúi đầu, hắn trầm mặc. Thời gian kéo dài ta lại càng thấp thỏm bực bội. Nhưng tay của hắn đột nhiên sờ lên mặt ta, so với lần trước ở Thừa Ương điện lại bất đồng. Hắn như đang mê muội. Ngón tay thon dài ở trên má phải ta vuốt ve, cuối cùng dừng lại một chỗ. Lòng bàn tay áp sát gò má, khác với cảm giác ấm áp ta quen thuộc, lại có chút lạnh lẽo, có lẽ là bị gió thổi lạnh.
“Điện hạ…?” ta thử cất tiếng gọi hắn.
Tay kia trượt tới cằm ta, xúc cảm lạnh lẽo đụng phải đường cổ lộ ra bên ngoài, hàn ý trên lưng ta ngày càng lạnh hơn.
“Nam Kha Kỳ, ta không tin ngươi.”
Mi mắt ta khẽ nảy lên, trong lòng phẫn nộ vô cùng nhưng trên mặt không biểu lộ điều gì.
“Ta chưa bao giờ ngờ tới giữa ta và ngươi sẽ có một ngày như thế này, cuối cùng ta lại không thể tin ngươi,” ngữ khí hắn dịu dàng kỳ lạ, “Hoặc là nói từ trước cho đến nay…. ta đều tin lầm ngươi?”
Ta nhất thời không nói nên lời, cũng không biết là tức giận hay là… sợ hãi hắn kỳ quái như thế này.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì.” Vân Xuyên cuối cùng cũng nói một câu ta có thể nghe hiểu được.
Ta dần định tâm lại, miễn cưỡng mở miệng nói: “Thất điện hạ đối với ta quá tốt, ta không xứng.”
Ta cúi thấp mặt mũi không dám nhìn hắn, từ góc độ này có thể thoáng nhìn thấy bàn tay hắn. Bàn tay buông bên hông lúc này đang gắt gao nắm chặt thành quyền. Ta theo bản năng nheo mắt lại, tùy thời chuẩn bị đón một quyền hắn đánh tới.
Nhưng hai ta cứ im lặng đứng đối mặt nhau như vậy. Trầm mặc bị phá vỡ bởi tẩm trướng ở phía khác đột nhiên hỗn loạn khiến cấm vệ quân chạy về đây, kèm theo một hồi gào thét, lại thêm đuốc cháy lập lòe không nhừng bắn ra hỏa quang ở phía trước khiến ai nhìn thấy cũng đều sinh ra một cảm giác bất an trong lòng.
“Ai đang ở đó!”
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng, ta nhất thời bị hỏa quang chiếu đến hoa mắt, chỉ biết có một toán cấm vệ binh hướng về phía chúng ta thét hỏi.
“Là ta.” Vân Xuyên kéo tay đem ta ngăn phía sau, nhìn về phía trước. Ánh lửa chập chờn chiếu lên khuôn mặt hắn, thần tình khó lường. Ta bị hắn lấy một loại tư thế bảo hộ ngăn ở bên người, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: “Là ta cùng Quốc Công phủ Tam công tử ở đây nói chuyện, có vấn đề gì không?”
“Thất điện hạ thứ tội!” Cấm vệ binh thấy thế vội vàng vừa thỉnh tội vừa trả lời, “Tẩm trướng của Thái tử gặp phải thích khách tập kích ban đêm, ty chức đang chờ nhận được mệnh lệnh điều binh phòng bị! Hiện giờ kẻ ám sát vẫn chưa tìm được, vì có chút trở ngại, nhị vị vẫn nên quay về trướng tạm thời tránh mặt thì tốt hơn!”
Thích khách?! Ta nhíu mày, trong lòng sinh nghi.
“Hừ, trốn ở trong trướng? Lẽ nào thích khách sẽ không phá trướng mà vào sao?” Vân Xuyên hừ lạnh nói, “Thủ bị quân ở ngoại ô, nhất thời sợ là không kịp đến đây, các ngươi trước tiên theo ta chạy tới chỗ Ngự trướng của Hoàng thượng!”
“Thế nhưng…”
“Thế nào? Lời bổn điện hạ nói không thèm nghe sao? Hay là trước tiên phải xin chỉ thị Tam ca mới đi?!” Vân Xuyên lạnh lùng nói.
Vừa hỏi như vậy liền không còn ai dám dị nghị, lúc này liền theo Vân Xuyên ý điều phối. Hắn vẫn không buông tay ta, trong lòng ta có nghi hoặc, cũng có ý định đi đến phía trước nhìn xem nên không hề giãy ra.
Đến trước Ngự trướng, trong lòng ta nghi ngờ càng sâu: Rõ ràng là tẩm trướng Thái tử gặp chuyện, lúc này Vân Xuyên không chạy đến nơi đó, ngược lại trước tiên đi Ngự trướng bên này.
Tuy rằng khi nguy hiểm tất cả mọi việc phải lấy an nguy của Hoàng đế làm trọng, thế nhưng bệnh Thái tử là ai hả? Đó là Bạch liên hoa trong lòng Vân Xuyên! Sao có thể bỏ mặc y gặp nguy hiểm tính mạng mà không lo chứ?
Theo lẽ thường mà nói, bằng thân thủ của hắn, hắn đại khái có thể đem cấm vệ binh điều đi Ngự trướng. Sau đó tự mình chạy đến tẩm trướng Thái tử kiểm tra an nguy của Thái tử. Trong đầu ta âm thầm suy đoán, nhưng trên mặt cố ý biểu lộ vẻ sốt ruột không yên.
Vân Xuyên là một kẻ đa nghi mẫm cảm, huống chi hắn vừa rồi mới nói không còn tin ta nữa. Chủ tử bắt đầu hoài nghi ngươi, không bắt ngươi mà đem theo mình thì không biết là may mắn hay bất hạnh đâu, còn phải xem cơ duyên nữa.
Ví như ta lúc này ở trước mắt hắn phải biểu hiện càng nông cạn càng tốt. Nếu đổi lại vẻ suy tính, ai cũng không vui vẻ muốn kẻ tín nhiệm bên người lại tâm tư nhiều, lòng dạ sâu. Bằng không chẳng phải càng dẫn tới nghi ngờ sao?
Không có Hoàng đế triệu hồi, không ai có thể đi vào Ngự trướng, đều chỉ ở ngoài trướng bảo hộ. Đại thái giám thiếp thân của Hoàng đế lúc này đi ra truyền Vân Xuyên tiến vào trướng.
Ta một mình đứng trong đám cấm vệ binh lúng túng, lại không thể tự ý theo vào. Thư sinh trói gà không chặt như ta tự mình chạy đi chỉ có thể thêm phiền phức. Bởi vậy tuy trong lòng nghi hoặc chồng chất, vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cũng may ta không có chờ không, rất nhanh ta đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chính là Nam Kha Tương.
Trong lòng ta khó hiểu: Nàng lúc này không ở trong trướng ngoan ngoãn đợi, chạy tới đây làm gì?
“Tam ca…?”
Ta còn đang do dự không biết có nên gọi nàng hay không, nàng đã thấy ta, đang chần chờ muốn đến gần nhưng ngại vì cấm vệ binh hai bên nên không dám qua đây.
“Tam ca là huynh sao?”
Ta không còn cách nào, chờ đợi thêm nữa chỉ sợ tình thế sẽ càng ngày càng hỏng bét. Lần này hỗn loạn tới bất ngờ, kiếp trước ta căn bản chưa từng nghe qua, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Nghĩ vậy, ta nhấc chân liền đi tới chỗ nàng, nhưng còn chưa đi được mấy bước liền bị người cản lại: “Tam công tử tốt hơn nên ở đây cùng chúng ta thôi, bên ngoài không an toàn, hơn nữa nếu Thất điện hạ trở lại không nhìn thấy công tử, bọn ta không đảm đương nổi trách nhiệm.”
“Xá muội ở nơi này ta lo lắng,” ta một bên hướng Nam Kha Tương làm một cái thủ thế ‘an tâm’, một bên vừa hướng về phía cấm vệ binh kia nói, “Ta đưa nàng trở về, nếu như Thất điện hạ hỏi tới thì nói ta quay về trướng của mình là được.” Bọn họ cũng không thật sự lo lắng an nguy của ta, nói thật ra, nếu như thích khách kia khong có mắt giết tới nơi này, một thư sinh như ta ở chỗ này mới là vướng bận. Có điều không có sự đồng ý của Vân Xuyên bởi vậy trước tiên muốn giữ ta ở lại chờ hắn quay lại an bài.
Quả nhiên, bọn họ thấy ta khăng khăng như thế, lại có chỗ để đi nên buộc lòng phải đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất