Chương 28
Trong cung gần đây không có chuyện gì mới mẻ, chỉ có Vân Kiên hổ lạc bình dương. Bởi vậy bất luận là người của Thái Tử hay người của Vân Xuyên, thậm chỉ là người của Vân Uyển đều ‘có việc khởi tấu’, chung quy không để cho Vân Kiên có thể có cơ hội đông sơn tái khởi.
Nếu trước đó ta còn chưa thể khẳng định vai diễn của Vân Xuyên đóng vai trò gì trong vụ án ‘Tập kích trướng điện trong đêm’, thì cho tới bây giờ ta mà còn chưa rõ vậy cũng không thể xem như đã quen biết hắn những hai kiếp.
Vân Kiên tuyệt đối sẽ không ám sát bệnh Thái tử, như vậy quá ngu xuẩn. Do đó, muốn hãm hại hắn cũng không thể chỉ đơn giản viết loạn mấy chữ trên đơn thuốc là được, mà phải khiến cho bệnh Thái tử trước tiên một mực khẳng định Vân Kiên mang theo kiếm âm thầm lẻn vào, để Hoàng đế đối với Vân Kiên sinh lòng nghi ngờ ngăn cách. Sau đó chờ hắn bị quyển cấm thì thỉnh thoảng lại nhảy ra đòi nợ cũ với hắn, chậm rãi đem hắn vây tại chỗ mà xiết chết, giống như cách rắn hoang đi săn mồi vậy.
Chiêu này được gọi là ‘Túy ông chi ý bất tại tửu’*, chính là thủ đoạn mà Vân Xuyên thường dùng.
* ý không ở trong lời nói mà có dụng ý khác, kiểu dương đông kích tây thì phải.
Thật ra gần đây trong giới quý tộc trẻ tuổi ở kinh thành lưu truyền một chuyện mới. Tam công tử bị hủy dung nhà Quốc Công phủ kia lại cũng bắt đầu lưu luyến những nơi yên hoa Lê viên**
** Ý là mấy nơi phong nguyệt.
Việc này vừa truyền ra, chuyện khác chưa nói, chính là Mặc Thảo vẫn luôn luôn ngoan ngoãn động lòng người lại khóc nháo mấy lần với ta.
“Công tử cần gì phải lừa gạt dỗ dành ta?” y đem mấy tập thơ ném vào dòng nước dưới chân cầu trong hoa viên, vừa khóc vừa nói, “Công tử chưa từng yêu thích nữ tử? Hay là yêu thích tiểu quan nào ở Lê viên? Chẳng qua là chán ghét ta chứ gì, không bằng buông tay thôi! Ngày mai cứ đuổi ta đi! Đôi bên hảo tụ hảo tán!” Nói xong liền khóc chạy đi.
Ta bất đắc dĩ, đau lòng nhìn mấy tập thơ kia, cũng có y viết, cũng có ta viết. Kiếp trước y đối với ta có tình ý, đáng tiếc là khi đó trong đầu óc ta đều là Vân Xuyên, chỉ có thể cô phụ y một đời.
Bạch Cần căng thẳng nơm nớp bước lại gần, nói nhỏ: “Người trong cung đến nói, Thất điện hạ mời Lục điện hạ còn có ngài và đại công tử cùng nhau đến Oanh Viên một chuyến.”
Tới rồi. Ta thản nhiên cười. Lệnh Bạch Cần rời thành truyền tin, ta thì trở về phòng thay y phục.
“Công tử dạo này không thích xiêm y màu sắc thanh thuần, chê một thân bạch y sẽ không may mắn, luôn luôn phải có một vật gì đó thanh thúy điểm xuyết mới thích. Hôm nay sao lại không ngại ngần nữa vậy?” Ngâm Trình nhướng mày, sau khi mặc xong y phục cho ta, dạo quanh một vòng ngắm nghía.
Diệu Thưởng cũng khó hiểu, ta chỉ trả lời qua quít nói: “Bí mật mới khiến người ta mơ hồ kiêng sợ, ngươi càng muốn nói ra, càng không có ý nghĩa…” Hàm hồ hai câu như vậy mới thôi, lại quay sang nói với Diệu Thưởng: “Đi nói với Mặc Thảo, lần này cùng ta xuất môn.”
“Không phải y vừa mới nháo loạn sao…”
Ta khoát tay, thầm nghĩ Bạch Cần không ở bên cạnh, không đem theo y thì mang ai đi?
Quả nhiên Mặc Thảo lúc ra ngoài cùng ta khí sắc vẫn ảm đạm nhợt nhạt. Nam Kha Du thấy y ăn mặc khác biệt, Bạch Cần cùng không biết đi nơi nào liền hỏi ta, ta cũng chỉ trả lời mập mờ cho qua.
Đợi đến được Oanh Viên, vừa nghĩ tới bên trong còn có một sát tinh đang chờ mình, ta càng phải xốc lên mười phần tinh thần.
“Người bên cạnh lão Tam cũng đổi rồi?” Vân Uyển ánh mắt lợi hại, vừa đảo mắt qua liền mở miệng nois giọng mập mờ.
“Bạch Cần có việc trong nhà,” ta đáp, “Mặc Thảo không thường xuyên rời phủ, chỉ ở trong nhà theo hầu ta.”
Vân Uyển không nói, chỉ đem ánh mắt đặt trên người Mặc Thảo nhìn tới nhìn lui. Ta biết tính tình Mặc Thảo, y ghét nhất những kẻ tùy tiện lỗ mãng. Đảo mắt liếc qua, quả nhiên khuôn mặt y vốn đang thấp thỏm không yên lại dần dần nổi lên một tầng lãnh ý, tự nhiên sinh ra vài phần khí tức lãnh diễm, rất chọc người.
“Nghe nói Tam công tử gần đây rất nâng niu một tiểu tử tên là Ngọc Quan Nhi,” không biết ta có cảm giác lầm hay không, cứ cảm thấy thanh âm của Vân Xuyên lành lạnh, nghe rất chói tai, “Tương ước, tương mạ cả hai đều hát vô cùng hay, Tam Công tử quả nhiên rất biết thưởng thức.”
“Thất điện… Thất công tử khen lầm rồi.” Ta đang muốn mỉm cười, không nghĩ tới mới cười được một nửa, trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức. Vô thức liếc nhìn Mặc Thảo một cái, trên mặt y lạnh lùng, phản ứng không lớn, chỉ có bàn tay là siết tay ta thật chặt.
Ta bất đắc dĩ đành phải lặng lẽ vỗ vỗ tay y tỏ vẻ trấn an.
Sương phòng lầu hai của Oanh Viên đều được bao trọn, mấy người bọn ta không nói thêm gì nữa liền tỏ vẻ chuyên chú an tĩnh. Trái lại bên dưới vô cùng náo nhiệt, vở diễn mới mở màn, tiếng hoan hô liền dâng cao thêm một tầng. Chờ đến khi Ngọc Quan Nhi lên sân khấu càng tỏa sáng khắp sảnh đường, giọng hát vang lên ngay cả Vân Uyển luôn khinh ngôn tế ngữ cũng phải vỗ tay khen hay theo mọi người.
Ngọc Quan Nhi lúc này đang hát một khúc Kinh Mộng, hóa trang thanh lệ thoát tục, dáng vẻ thon dài thướt tha, quả thực là bước bước nở hoa sen…
“Rất đẹp sao?”
Ta sửng sốt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mặc Thảo trong lời nói tỏ thái độ không cam lòng. Ta khẽ cau mày, vừa muốn lên tiếng lại nghe một bên kia lại có một thanh âm khác truyền tới: “Đào kép nổi danh Kinh thành, tất nhiên là xinh đẹp.”
Có câu đề phòng miệng lưỡi thiên hạ còn hơn cả phòng lũ lụt, lời ấy của Vân Xuyên chẳng những không khai thông mà ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Nhìn lại thấy Mặc Thảo quả nhiên đang trầm mặc, còn ta thì bị hai người bọn họ o ép như ngồi trên bàn chông.
Cũng may tình cảnh không bắt ta phải chống cự lâu, Ngọc Quan Nhi một tiếng trường âm đột nhiên cất cao, dẫn tới dưới đài một hồi thanh âm trầm trồ khen ngợi. Ngay cả Vân Uyển cũng hưng phấn lên, không để ý Nam Kha Du ngăn cản trực tiếp đứng lên đi tới chỗ sương thai* lớn tiếng khen ngợi.
* chỗ lan can nhô ra ngoài để ngắm cảnh.
Đang lúc tâm tư tất cả mọi người đều đặt ở trên đài, Vân Xuyên bên cạnh ta đột nhiên cao giọng thét lên một câu “Lục ca!”
Ngay sau đó hắn một tay nắm lấy gáy cổ áo Vân Uyển kéo mạnh về phía sau, nhân tiện rút ra bội kiếm, thân kiếm hàn quang như lưu tinh xẹt qua trước mắt ta. Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì Vân Uyển đã bị đẩy tới bên cạnh ta, Vân Xuyên một kiếm chắn ở trước ngực khó khăn lắm mới chặn được một chiêu ám khí!
“Tần Việt! Dẫn người xuống lầu một!” Vân Xuyên lập tức cao giọng nói với thị vệ mang tới phía sau, tốc độ bọn họ cực nhanh, lập tức xuống lầu bao vây lại đem cửa phong tỏa.
Người nọ không ngại sự tình bị phát giác bại lộ, lại hiện thân trực tiếp nhảy lên lầu hai cùng Vân Xuyên tiếp chiêu. Vân Uyển và Nam Kha Du cũng có chút võ nghệ cơ bản, dưới sự che chở của người khác còn có thể mang theo ta rời đi. Nhưng mắt thấy Mặc Thảo còn thất thần phía trước, ta chau mày không còn cách nào khác chỉ có thể giãy khỏi tay Nam Kha Du chạy về phía y. Trong hỗn loạn ta nghe thấy Nam Kha Du khẩn cấp gào to: “Nam Kha Kỳ! Đệ trở lại cho ta!”
Ta bất chấp mọi thứ, chỉ khăng khăng chạy lên phía trước nắm lấy tay Mặc Thảo, cười trấn an với y một cái mới chạy trở về. Dư quang thoáng thấy Vân Xuyên một kiếm hơi chậm, kẻ bịt mặt tay đâm một cái, cao thủ so chiêu không thể có một tia sơ hở bằng không một chiêu lơ đễnh sẽ khiến hết thảy thất bại. Dưới tình thế cấp bách, ta một tay kéo Mặc Thảo đẩy đến chỗ Nam Kha Du, một tay túm lấy Vân Xuyên hung hăng đẩy sang một bên——-
“Nam Kha Kỳ!”
“Nam Kha Kỳ!”
Thanh âm kinh sợ của hai người chói tai vô cùng, chính là ngực ta bị một thanh kiếm vững vàng cắm vào. Sau đó kẻ bịt mặt kia đem kiếm rút ra, ta chỉ cảm thấy tất cả khí lực trong thân thể tựa hồ trong nháy mắt bị hút hết, cả người lảo đảo quỳ xuống.
“Công tử!”
Ta nghe được tiếng gào kinh hoảng của Mặc Thảo. Tiếp đó ngã vào trong một vòng tay đầy khí tức mặc hương, vốn dĩ…. phải một chuyện tốt đẹp phong tình vô song cỡ nào a….
Bạch y hôm nay quả nhiên là mặc đúng mà, sắc đỏ phun trào rực rỡ vô cùng. Thời tiết mới đầu đông, trong nhất thời thế gian như lại được nhuốm đầy thu ý, quả thực là chói mắt…
Vân Xuyên, ngươi biết không —— ta nỗ lực bảo trì ý thức thanh tỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề ngạc nhiên thấy biểu cảm mà ta chưa từng thấy qua trên mặt hắn. Cả hai đời cộng lại cũng chưa từng thấy thần sắc trống rỗng này. Ha ha, thật đáng thương, chẳng khác nào con diều đứt dây, con rối bằng gỗ… Là quân muốn thần chết sao? Dùng hết tất cả khí lực, ta kéo ra một tia tiếu ý khoan khoái —- Ta biết rõ ngươi thích nhìn ta mặc bạch y, chẳng qua là thích nhìn ta càng giống với bệnh Thái tử. Nhưng ngươi vốn không biết ta thích nhất chính là loại màu đỏ từng phiến, từng phiến vô cùng rực rỡ này…
Trước khi mất đi ý thức, ta mơ hồ nghe không rõ lắm thanh âm căm giận của Mặc Thảo —–
“… Ngươi định làm gì… đừng động vào hắn…!”
Nếu trước đó ta còn chưa thể khẳng định vai diễn của Vân Xuyên đóng vai trò gì trong vụ án ‘Tập kích trướng điện trong đêm’, thì cho tới bây giờ ta mà còn chưa rõ vậy cũng không thể xem như đã quen biết hắn những hai kiếp.
Vân Kiên tuyệt đối sẽ không ám sát bệnh Thái tử, như vậy quá ngu xuẩn. Do đó, muốn hãm hại hắn cũng không thể chỉ đơn giản viết loạn mấy chữ trên đơn thuốc là được, mà phải khiến cho bệnh Thái tử trước tiên một mực khẳng định Vân Kiên mang theo kiếm âm thầm lẻn vào, để Hoàng đế đối với Vân Kiên sinh lòng nghi ngờ ngăn cách. Sau đó chờ hắn bị quyển cấm thì thỉnh thoảng lại nhảy ra đòi nợ cũ với hắn, chậm rãi đem hắn vây tại chỗ mà xiết chết, giống như cách rắn hoang đi săn mồi vậy.
Chiêu này được gọi là ‘Túy ông chi ý bất tại tửu’*, chính là thủ đoạn mà Vân Xuyên thường dùng.
* ý không ở trong lời nói mà có dụng ý khác, kiểu dương đông kích tây thì phải.
Thật ra gần đây trong giới quý tộc trẻ tuổi ở kinh thành lưu truyền một chuyện mới. Tam công tử bị hủy dung nhà Quốc Công phủ kia lại cũng bắt đầu lưu luyến những nơi yên hoa Lê viên**
** Ý là mấy nơi phong nguyệt.
Việc này vừa truyền ra, chuyện khác chưa nói, chính là Mặc Thảo vẫn luôn luôn ngoan ngoãn động lòng người lại khóc nháo mấy lần với ta.
“Công tử cần gì phải lừa gạt dỗ dành ta?” y đem mấy tập thơ ném vào dòng nước dưới chân cầu trong hoa viên, vừa khóc vừa nói, “Công tử chưa từng yêu thích nữ tử? Hay là yêu thích tiểu quan nào ở Lê viên? Chẳng qua là chán ghét ta chứ gì, không bằng buông tay thôi! Ngày mai cứ đuổi ta đi! Đôi bên hảo tụ hảo tán!” Nói xong liền khóc chạy đi.
Ta bất đắc dĩ, đau lòng nhìn mấy tập thơ kia, cũng có y viết, cũng có ta viết. Kiếp trước y đối với ta có tình ý, đáng tiếc là khi đó trong đầu óc ta đều là Vân Xuyên, chỉ có thể cô phụ y một đời.
Bạch Cần căng thẳng nơm nớp bước lại gần, nói nhỏ: “Người trong cung đến nói, Thất điện hạ mời Lục điện hạ còn có ngài và đại công tử cùng nhau đến Oanh Viên một chuyến.”
Tới rồi. Ta thản nhiên cười. Lệnh Bạch Cần rời thành truyền tin, ta thì trở về phòng thay y phục.
“Công tử dạo này không thích xiêm y màu sắc thanh thuần, chê một thân bạch y sẽ không may mắn, luôn luôn phải có một vật gì đó thanh thúy điểm xuyết mới thích. Hôm nay sao lại không ngại ngần nữa vậy?” Ngâm Trình nhướng mày, sau khi mặc xong y phục cho ta, dạo quanh một vòng ngắm nghía.
Diệu Thưởng cũng khó hiểu, ta chỉ trả lời qua quít nói: “Bí mật mới khiến người ta mơ hồ kiêng sợ, ngươi càng muốn nói ra, càng không có ý nghĩa…” Hàm hồ hai câu như vậy mới thôi, lại quay sang nói với Diệu Thưởng: “Đi nói với Mặc Thảo, lần này cùng ta xuất môn.”
“Không phải y vừa mới nháo loạn sao…”
Ta khoát tay, thầm nghĩ Bạch Cần không ở bên cạnh, không đem theo y thì mang ai đi?
Quả nhiên Mặc Thảo lúc ra ngoài cùng ta khí sắc vẫn ảm đạm nhợt nhạt. Nam Kha Du thấy y ăn mặc khác biệt, Bạch Cần cùng không biết đi nơi nào liền hỏi ta, ta cũng chỉ trả lời mập mờ cho qua.
Đợi đến được Oanh Viên, vừa nghĩ tới bên trong còn có một sát tinh đang chờ mình, ta càng phải xốc lên mười phần tinh thần.
“Người bên cạnh lão Tam cũng đổi rồi?” Vân Uyển ánh mắt lợi hại, vừa đảo mắt qua liền mở miệng nois giọng mập mờ.
“Bạch Cần có việc trong nhà,” ta đáp, “Mặc Thảo không thường xuyên rời phủ, chỉ ở trong nhà theo hầu ta.”
Vân Uyển không nói, chỉ đem ánh mắt đặt trên người Mặc Thảo nhìn tới nhìn lui. Ta biết tính tình Mặc Thảo, y ghét nhất những kẻ tùy tiện lỗ mãng. Đảo mắt liếc qua, quả nhiên khuôn mặt y vốn đang thấp thỏm không yên lại dần dần nổi lên một tầng lãnh ý, tự nhiên sinh ra vài phần khí tức lãnh diễm, rất chọc người.
“Nghe nói Tam công tử gần đây rất nâng niu một tiểu tử tên là Ngọc Quan Nhi,” không biết ta có cảm giác lầm hay không, cứ cảm thấy thanh âm của Vân Xuyên lành lạnh, nghe rất chói tai, “Tương ước, tương mạ cả hai đều hát vô cùng hay, Tam Công tử quả nhiên rất biết thưởng thức.”
“Thất điện… Thất công tử khen lầm rồi.” Ta đang muốn mỉm cười, không nghĩ tới mới cười được một nửa, trên cánh tay truyền đến một trận đau nhức. Vô thức liếc nhìn Mặc Thảo một cái, trên mặt y lạnh lùng, phản ứng không lớn, chỉ có bàn tay là siết tay ta thật chặt.
Ta bất đắc dĩ đành phải lặng lẽ vỗ vỗ tay y tỏ vẻ trấn an.
Sương phòng lầu hai của Oanh Viên đều được bao trọn, mấy người bọn ta không nói thêm gì nữa liền tỏ vẻ chuyên chú an tĩnh. Trái lại bên dưới vô cùng náo nhiệt, vở diễn mới mở màn, tiếng hoan hô liền dâng cao thêm một tầng. Chờ đến khi Ngọc Quan Nhi lên sân khấu càng tỏa sáng khắp sảnh đường, giọng hát vang lên ngay cả Vân Uyển luôn khinh ngôn tế ngữ cũng phải vỗ tay khen hay theo mọi người.
Ngọc Quan Nhi lúc này đang hát một khúc Kinh Mộng, hóa trang thanh lệ thoát tục, dáng vẻ thon dài thướt tha, quả thực là bước bước nở hoa sen…
“Rất đẹp sao?”
Ta sửng sốt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Mặc Thảo trong lời nói tỏ thái độ không cam lòng. Ta khẽ cau mày, vừa muốn lên tiếng lại nghe một bên kia lại có một thanh âm khác truyền tới: “Đào kép nổi danh Kinh thành, tất nhiên là xinh đẹp.”
Có câu đề phòng miệng lưỡi thiên hạ còn hơn cả phòng lũ lụt, lời ấy của Vân Xuyên chẳng những không khai thông mà ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa. Nhìn lại thấy Mặc Thảo quả nhiên đang trầm mặc, còn ta thì bị hai người bọn họ o ép như ngồi trên bàn chông.
Cũng may tình cảnh không bắt ta phải chống cự lâu, Ngọc Quan Nhi một tiếng trường âm đột nhiên cất cao, dẫn tới dưới đài một hồi thanh âm trầm trồ khen ngợi. Ngay cả Vân Uyển cũng hưng phấn lên, không để ý Nam Kha Du ngăn cản trực tiếp đứng lên đi tới chỗ sương thai* lớn tiếng khen ngợi.
* chỗ lan can nhô ra ngoài để ngắm cảnh.
Đang lúc tâm tư tất cả mọi người đều đặt ở trên đài, Vân Xuyên bên cạnh ta đột nhiên cao giọng thét lên một câu “Lục ca!”
Ngay sau đó hắn một tay nắm lấy gáy cổ áo Vân Uyển kéo mạnh về phía sau, nhân tiện rút ra bội kiếm, thân kiếm hàn quang như lưu tinh xẹt qua trước mắt ta. Chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì Vân Uyển đã bị đẩy tới bên cạnh ta, Vân Xuyên một kiếm chắn ở trước ngực khó khăn lắm mới chặn được một chiêu ám khí!
“Tần Việt! Dẫn người xuống lầu một!” Vân Xuyên lập tức cao giọng nói với thị vệ mang tới phía sau, tốc độ bọn họ cực nhanh, lập tức xuống lầu bao vây lại đem cửa phong tỏa.
Người nọ không ngại sự tình bị phát giác bại lộ, lại hiện thân trực tiếp nhảy lên lầu hai cùng Vân Xuyên tiếp chiêu. Vân Uyển và Nam Kha Du cũng có chút võ nghệ cơ bản, dưới sự che chở của người khác còn có thể mang theo ta rời đi. Nhưng mắt thấy Mặc Thảo còn thất thần phía trước, ta chau mày không còn cách nào khác chỉ có thể giãy khỏi tay Nam Kha Du chạy về phía y. Trong hỗn loạn ta nghe thấy Nam Kha Du khẩn cấp gào to: “Nam Kha Kỳ! Đệ trở lại cho ta!”
Ta bất chấp mọi thứ, chỉ khăng khăng chạy lên phía trước nắm lấy tay Mặc Thảo, cười trấn an với y một cái mới chạy trở về. Dư quang thoáng thấy Vân Xuyên một kiếm hơi chậm, kẻ bịt mặt tay đâm một cái, cao thủ so chiêu không thể có một tia sơ hở bằng không một chiêu lơ đễnh sẽ khiến hết thảy thất bại. Dưới tình thế cấp bách, ta một tay kéo Mặc Thảo đẩy đến chỗ Nam Kha Du, một tay túm lấy Vân Xuyên hung hăng đẩy sang một bên——-
“Nam Kha Kỳ!”
“Nam Kha Kỳ!”
Thanh âm kinh sợ của hai người chói tai vô cùng, chính là ngực ta bị một thanh kiếm vững vàng cắm vào. Sau đó kẻ bịt mặt kia đem kiếm rút ra, ta chỉ cảm thấy tất cả khí lực trong thân thể tựa hồ trong nháy mắt bị hút hết, cả người lảo đảo quỳ xuống.
“Công tử!”
Ta nghe được tiếng gào kinh hoảng của Mặc Thảo. Tiếp đó ngã vào trong một vòng tay đầy khí tức mặc hương, vốn dĩ…. phải một chuyện tốt đẹp phong tình vô song cỡ nào a….
Bạch y hôm nay quả nhiên là mặc đúng mà, sắc đỏ phun trào rực rỡ vô cùng. Thời tiết mới đầu đông, trong nhất thời thế gian như lại được nhuốm đầy thu ý, quả thực là chói mắt…
Vân Xuyên, ngươi biết không —— ta nỗ lực bảo trì ý thức thanh tỉnh nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề ngạc nhiên thấy biểu cảm mà ta chưa từng thấy qua trên mặt hắn. Cả hai đời cộng lại cũng chưa từng thấy thần sắc trống rỗng này. Ha ha, thật đáng thương, chẳng khác nào con diều đứt dây, con rối bằng gỗ… Là quân muốn thần chết sao? Dùng hết tất cả khí lực, ta kéo ra một tia tiếu ý khoan khoái —- Ta biết rõ ngươi thích nhìn ta mặc bạch y, chẳng qua là thích nhìn ta càng giống với bệnh Thái tử. Nhưng ngươi vốn không biết ta thích nhất chính là loại màu đỏ từng phiến, từng phiến vô cùng rực rỡ này…
Trước khi mất đi ý thức, ta mơ hồ nghe không rõ lắm thanh âm căm giận của Mặc Thảo —–
“… Ngươi định làm gì… đừng động vào hắn…!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất