Chương 44
Bóng tối chính là cách duy nhất có thể vùi lấp hết thảy thế gian này. Đôi mắt ta chua xót đau nhức tựa như muốn mù rồi, cổ họng cũng mang theo tiếng khàn khàn sau khi say rượu.
Mở mắt, đập vào trong mắt không phải là giường gối trong phòng ta. Nơi này là trắc điện Thụy Tiêu Cung.
Lòng ta trầm xuống, bắt đầu hồi tưởng lại đêm qua: Ta gặp bệnh Thái Tử, sau đó là Nguyễn Trúc Thanh, sau đó… sau đó nữa ta còn nhớ ta tìm hắn kia mà, ta tìm…
Nghĩ đến đó ta liền lên tiếng gọi người. Một tiểu thái giám nhẹ nhàng chạy vào phòng hỏi ta có gì sai bảo, ta nghĩ một chút cuối cùng mở miệng hỏi: “Xin hỏi… Hộ bộ Nguyễn đại nhân có từng tới đây?”
“Ngươi tìm hắn có việc gì?” Không đợi tiểu thái giám kia trả lời, ngoài cửa vang lên một thanh âm trầm thấp, bóng người kia tiến vào, “Ngươi lui ra đi, ở đây không cần hầu hạ.”
Ta vừa nghĩ tới tối hôm qua uống hơi nhiều nên cũng có chút khó chịu. Y phục trên người chỉ còn dư lại áo trong, khăn che mặt cũng bị tháo xuống. Ta nhất thời không biết nên đặt mắt ở nơi nào.
“Ta hỏi ngươi nói.”
Ta đột nhiên nhớ ra người này biết rõ ta và Nguyễn Trúc Thanh trước đây từng gặp mặt, còn biết ta vì thế mà giấu diếm hắn. Tuy rằng nguyên nhân không giống như suy nghĩ của hắn nhưng trong đầu ít nhiều có chút chột dạ: “Ngày hôm qua hình như ta…. uống hơi nhiều. Ta sau cùng chỉ nhớ rõ là cùng hắn ở…”
“Ở thanh lâu.” Vân Xuyên đứng ở bên giường nhìn xuống ta.
“Chúng ta không phải cùng đi,” Ta cũng không nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói, “Là hắn đi cùng Thái Tử.”
“Ta biết.”
A, đúng vậy, Thái Tử đi nơi nào hắn đương nhiên sẽ âm thầm theo dõi.
“Nhưng thật không biết vì sao sau khi Thái Tử đi rồi các ngươi còn cho lui hết người ngoài để đơn độc ở chung một phòng. Cuối cùng ngươi còn uống say khướt!”
——“Choang!”
Bình sứ hắn cầm trên tay ngắm nghía bị hung hăng ném trên mặt đất, chớp mắt đã tan tành, mảnh vụn còn bắn tung tóe qua đây. Ta theo bản năng che lại, một khắc sau tay ta liền bị hắn bắt lấy. Hắn kề sát gần ta, khuôn mặt nhăn nhó như thể đang cố nhẫn nhịn lại không muốn nhẫn. Tròng mắt đầy sát khí dữ tợn nhìn ta hăm dọa, sau đó hắn nói: “Lúc ta đi vào, hắn ôm ngươi… Hắn hôn ngươi…”
Một trận choáng váng ta bị hắn hất ra ngã trên giường. Hắn đè ở phía trên ta, trên cổ ta một trận đau buốt, hắn lại ngẩng đầu lên: “Hôn ngươi? Ngươi để cho người khác hôn ngươi? Ngươi!” Hắn chợt vung cao cánh tay, tròng mắt ta rụt lại, đôi mắt theo bản năng nhắm chặt.
Thế nhưng qua một lúc lâu, người ở phía trên cũng không có động tĩnh. Ta cẩn cẩn dực dực mở mắt ra, đúng lúc này, tay hắn lại dịu dàng vuốt lên má trái của ta. Sau đó ta thấy hắn lắc đầu lộ ra cái loại biểu cảm khổ sở mà ta không quen thuộc: “Ta vừa đi vào liền thấy ngươi ở trong lòng kẻ khác, ngươi và người ta hôn môi, Kỳ… ta lúc đó hận ngươi thấu xương… Còn nữa, thời điểm ngươi nói ngươi không yêu ta, khi đó ngươi dùng cái loại ánh mắt mà ta căm ghét nhất. Ta hận ngươi! Ta cực hận ngươi!”
“Nguyễn Trúc Thanh đâu?” Ta đại khái đã minh bạch chuyện gì đã xảy ra, trong lòng trầm xuống: Hắn là Hoàng tử, hắn tức giận, Nguyễn Trúc Thanh sẽ ra sao?
Ta quan tâm quá sẽ bị loạn. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, chỉ thấy Vân Xuyên sắc mặt tái xanh, hai tay siết chặt.
Ta vội nói: “Ta là lo lắng ngươi và hắn ở thanh lâu xảy ra xung đột sẽ bị người ta chỉ trích. Ngươi là Hoàng tử, ngươi không thể …”
“Lo cho ta?” Vân Xuyên nghiêng đầu, nhãn thần rất kỳ lạ, cười lạnh như kẻ điên, “Hay là lo cho hắn hả?”
“Hắn làm chuyện gì ta căn bản không biết. Hơn nữa ta đối với hắn không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào…”
“Vậy hắn đối với ngươi thì sao?” Vân Xuyên ép sát gần ta.
“Cũng không có!” Ta dứt khoát nhìn thẳng hắn, sau đó vươn tay đẩy hắn ra, “Ta lo các ngươi sẽ bị người ta chỉ trích bởi vì ta không muốn mình cũng bị gộp lẫn vào đó!” Phát tác giận dữ xong ta đưa tay xoa xoa mi tâm: “Lúc đó ta và hắn đều say, hắn coi ta trở thành nữ nhân thôi.”
“Hắn không có say.”
Ta chau mày một cái, không muốn nói tiếp.
“Bọn ta nổi lên tranh chấp, nếu không phải hắn nói…” Vân Xuyên nói được một nửa, đột nhiên ngưng lại. Thế nhưng không còn hùng hổ gây sự nữa, tuy rằng vẫn không có ý rời giường.
“Nói cái gì?” Trong lòng ta chững lại, luôn cảm thấy dường như để lọt một điều gì đó quan trọng.
“Ta cũng không biết hắn muốn nói gì,” Vân Xuyên âm trầm trả lời, “Bất quá ta cuối cùng cũng sẽ biết thôi.”
Trong lòng ta càng ngày càng bất an hơn nhưng trực giác tốt nhất không nên truy cứu sâu thêm: Đôi khi không tìm hiểu sâu là cách duy nhất ngăn chặn nó phát triển.
Cũng may lần này ta về lại Thụy Tiêu Cung, Vân Xuyên cũng không tiếp tục hạn chế tự do của ta nữa. Vì vậy ta ở trong cung đi lại hồi lâu, tin tức cũng tới nhanh hơn nhiều —— Chuyện của Nam Kha Linh đã có kết quả.
Có người đem việc này tiết lộ ra ngoài. Hiện giờ người người đều ngồi xem trò cười Thái Phó đại nhân già mà không đứng đắn khiến cho hậu viện nổi lửa.
Cuối cùng có vị Ngự Sử nhàn rỗi không có việc gì ngồi xem hài kịch nửa ngày rồi mở miệng buộc tội ông ấy. Chức vị Thái Phó tràn ngập nguy cơ, thậm chí trong triều còn có ý kiến “Quốc Công Phủ ba đời đế sư, cũng nên nhường vị trí.”
Ta cười lạnh: Gia gia của ta còn chưa chết đâu, một đám người dậu đổ bìm leo cũng phải xem có bản lĩnh này hay không đã.
Ta liền cùng Nam Kha Du hướng phụ thân đề nghị: “Vị trí Thái Phó vô luận thế nào cũng phải bảo trụ, không còn cách nào khác đành phải hi sinh Nam Kha Linh thôi.”
Rốt cuộc cũng chỉ là con thứ, phụ thân cẩn thận suy tính, ngày kế thượng triều liền tự mình hướng Hoàng đế thỉnh tội.
Quân thần hai người sau khi thương nghị đạt được kết quả là, Thái Phó vẫn cứ là Thái Phó như cũ, Nam Kha Linh thì vẫn là Quốc Công Phủ công tử. Có điều tâm tính hắn không thuần lương, không thể trọng dụng. Về sau không thể tham dự bất cứ kỳ thi nào, đã bị đánh gãy đường công danh.
Trên thực tế dù nó có thi thì đã sao? Cái vết nhơ này đã xóa không sạch. Tranh đoạt chốn triều chính như hành trình trên lớp băng mỏng, bất cứ chuyện vặt vãnh gì cũng có thể trở thành nhược điểm để người ta bắt bí huống hồ là chuyện này huyên náo quả thực không nhỏ.
Nghe Mẫn Quý phi nói Hoàng Hậu vì việc này cũng đã ở trước mặt Hoàng đế nói chuyện nhiều lần, dù sao cũng là cốt nhục muội muội mình lưu lại.
Ta nghĩ, vị Hoàng Hậu này thật đúng là nhàn rỗi quá không có việc gì làm.
“Công tử mau cứu ta với. Từ sau khi ngài bảo ta nói cho mấy tiểu nha đầu ở Mẫu Đơn Các chuyện của Ngũ công tử, các nàng hiện giờ vừa thấy ta liền hỏi ta nhà này còn chuyện lạ nào thú vị không, chán muốn chết!” Bạch Cần oán giận nói.
Ta mới thấy Phù Dao xuất hiện, tâm tình cũng không tệ lắm: Một nơi như Mẫu Đơn Các này, những lời đồn nhảm linh tinh vào ra lớp lớp.
Thật thật giả giả mơ hồ, với ta mà nói nếu muốn ‘ẩn cư’ thì chỗ như vậy so với rừng sâu núi thẳm bình thường rõ ràng thuận tiện hơn nhiều. Ta thảnh thơi mà suy ngẫm.
“Tiểu tử ngốc, đó là người ta yêu thích ngươi.”
“Hả?” Bạch Cần há hốc miệng, “Ta… Ta không thích các nàng ấy, ta thích… nữ tử đàng hoàng…”
Ta liếc mắt: “Ngươi biết cái gì? Bàn về ngôn hành tu dưỡng, tất nhiên là thục nữ danh viện tốt hơn. Nhưng bàn về phong nguyệt tình thú thì mỹ tỳ cơ linh mới thật là tuyệt sắc.”
“Công tử không phải là… không thích nữ sắc sao?”
“Có ai từng đi qua trên mặt trăng đâu, nhưng không đi qua thì không thể ngắm sao? Đó là hai chuyện khác nhau mà.”
Bạch Cần ngây ngây ngốc ngốc ‘À’ một tiếng, ta thấy bộ dáng kia nhịn không được mà phì cười.
Lần này hồi cung cuộc sống của ta trôi qua khá tốt. Vân Xuyên đối với ta buông lỏng canh chừng, ra vào dễ dàng hơn so với trước đây.
Nhưng ta đã ‘nương nhờ’ Mẫn Quý Phi rồi nên có tự do cũng không thể cùng Vân Uyển đi lại thân mật được. Hơn nữa từ sau vụ việc trướng điện kia, Vân Uyển trái lại rất chuyên cần chạy về phía Đông Cung.
Bất quá chuyện đó cũng không trở ngại việc ta và hắn thông tin qua lại. Dẫu sao Mẫn Quý phi ngăn được ta, nhưng ngăn không được Nam Kha Du. Thư từ tư giao giữa ta và Vân Uyển huynh ấy chưa bao giờ xem qua.
Ngày nào ta hồi phủ thì không thể định trước, huynh ấy chỉ đành chiếu theo phân phó của Vân Uyển đem thư cuốn lại, bỏ vào túi hương nhỏ trên màn trướng trong phòng ta là được.
Mấy lần vừa rồi trong thư đều nhắc tới: Vân Xuyên và Thái Tử vẫn là một bộ huynh đệ tình thâm. Hiện giờ bệnh Thái Tử coi thuốc như bồi bổ, nhưng bệnh tình chung quy vẫn không thấy khá lên. Vân Uyển còn nói Nguyễn Trúc Thanh là tâm phúc của Thái Tử ở hộ bộ, có thể đi thăm dò một chút tin tức từ miệng hắn.
Mở mắt, đập vào trong mắt không phải là giường gối trong phòng ta. Nơi này là trắc điện Thụy Tiêu Cung.
Lòng ta trầm xuống, bắt đầu hồi tưởng lại đêm qua: Ta gặp bệnh Thái Tử, sau đó là Nguyễn Trúc Thanh, sau đó… sau đó nữa ta còn nhớ ta tìm hắn kia mà, ta tìm…
Nghĩ đến đó ta liền lên tiếng gọi người. Một tiểu thái giám nhẹ nhàng chạy vào phòng hỏi ta có gì sai bảo, ta nghĩ một chút cuối cùng mở miệng hỏi: “Xin hỏi… Hộ bộ Nguyễn đại nhân có từng tới đây?”
“Ngươi tìm hắn có việc gì?” Không đợi tiểu thái giám kia trả lời, ngoài cửa vang lên một thanh âm trầm thấp, bóng người kia tiến vào, “Ngươi lui ra đi, ở đây không cần hầu hạ.”
Ta vừa nghĩ tới tối hôm qua uống hơi nhiều nên cũng có chút khó chịu. Y phục trên người chỉ còn dư lại áo trong, khăn che mặt cũng bị tháo xuống. Ta nhất thời không biết nên đặt mắt ở nơi nào.
“Ta hỏi ngươi nói.”
Ta đột nhiên nhớ ra người này biết rõ ta và Nguyễn Trúc Thanh trước đây từng gặp mặt, còn biết ta vì thế mà giấu diếm hắn. Tuy rằng nguyên nhân không giống như suy nghĩ của hắn nhưng trong đầu ít nhiều có chút chột dạ: “Ngày hôm qua hình như ta…. uống hơi nhiều. Ta sau cùng chỉ nhớ rõ là cùng hắn ở…”
“Ở thanh lâu.” Vân Xuyên đứng ở bên giường nhìn xuống ta.
“Chúng ta không phải cùng đi,” Ta cũng không nhìn hắn, chỉ nhẹ giọng nói, “Là hắn đi cùng Thái Tử.”
“Ta biết.”
A, đúng vậy, Thái Tử đi nơi nào hắn đương nhiên sẽ âm thầm theo dõi.
“Nhưng thật không biết vì sao sau khi Thái Tử đi rồi các ngươi còn cho lui hết người ngoài để đơn độc ở chung một phòng. Cuối cùng ngươi còn uống say khướt!”
——“Choang!”
Bình sứ hắn cầm trên tay ngắm nghía bị hung hăng ném trên mặt đất, chớp mắt đã tan tành, mảnh vụn còn bắn tung tóe qua đây. Ta theo bản năng che lại, một khắc sau tay ta liền bị hắn bắt lấy. Hắn kề sát gần ta, khuôn mặt nhăn nhó như thể đang cố nhẫn nhịn lại không muốn nhẫn. Tròng mắt đầy sát khí dữ tợn nhìn ta hăm dọa, sau đó hắn nói: “Lúc ta đi vào, hắn ôm ngươi… Hắn hôn ngươi…”
Một trận choáng váng ta bị hắn hất ra ngã trên giường. Hắn đè ở phía trên ta, trên cổ ta một trận đau buốt, hắn lại ngẩng đầu lên: “Hôn ngươi? Ngươi để cho người khác hôn ngươi? Ngươi!” Hắn chợt vung cao cánh tay, tròng mắt ta rụt lại, đôi mắt theo bản năng nhắm chặt.
Thế nhưng qua một lúc lâu, người ở phía trên cũng không có động tĩnh. Ta cẩn cẩn dực dực mở mắt ra, đúng lúc này, tay hắn lại dịu dàng vuốt lên má trái của ta. Sau đó ta thấy hắn lắc đầu lộ ra cái loại biểu cảm khổ sở mà ta không quen thuộc: “Ta vừa đi vào liền thấy ngươi ở trong lòng kẻ khác, ngươi và người ta hôn môi, Kỳ… ta lúc đó hận ngươi thấu xương… Còn nữa, thời điểm ngươi nói ngươi không yêu ta, khi đó ngươi dùng cái loại ánh mắt mà ta căm ghét nhất. Ta hận ngươi! Ta cực hận ngươi!”
“Nguyễn Trúc Thanh đâu?” Ta đại khái đã minh bạch chuyện gì đã xảy ra, trong lòng trầm xuống: Hắn là Hoàng tử, hắn tức giận, Nguyễn Trúc Thanh sẽ ra sao?
Ta quan tâm quá sẽ bị loạn. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, chỉ thấy Vân Xuyên sắc mặt tái xanh, hai tay siết chặt.
Ta vội nói: “Ta là lo lắng ngươi và hắn ở thanh lâu xảy ra xung đột sẽ bị người ta chỉ trích. Ngươi là Hoàng tử, ngươi không thể …”
“Lo cho ta?” Vân Xuyên nghiêng đầu, nhãn thần rất kỳ lạ, cười lạnh như kẻ điên, “Hay là lo cho hắn hả?”
“Hắn làm chuyện gì ta căn bản không biết. Hơn nữa ta đối với hắn không có bất kỳ ý nghĩ không an phận nào…”
“Vậy hắn đối với ngươi thì sao?” Vân Xuyên ép sát gần ta.
“Cũng không có!” Ta dứt khoát nhìn thẳng hắn, sau đó vươn tay đẩy hắn ra, “Ta lo các ngươi sẽ bị người ta chỉ trích bởi vì ta không muốn mình cũng bị gộp lẫn vào đó!” Phát tác giận dữ xong ta đưa tay xoa xoa mi tâm: “Lúc đó ta và hắn đều say, hắn coi ta trở thành nữ nhân thôi.”
“Hắn không có say.”
Ta chau mày một cái, không muốn nói tiếp.
“Bọn ta nổi lên tranh chấp, nếu không phải hắn nói…” Vân Xuyên nói được một nửa, đột nhiên ngưng lại. Thế nhưng không còn hùng hổ gây sự nữa, tuy rằng vẫn không có ý rời giường.
“Nói cái gì?” Trong lòng ta chững lại, luôn cảm thấy dường như để lọt một điều gì đó quan trọng.
“Ta cũng không biết hắn muốn nói gì,” Vân Xuyên âm trầm trả lời, “Bất quá ta cuối cùng cũng sẽ biết thôi.”
Trong lòng ta càng ngày càng bất an hơn nhưng trực giác tốt nhất không nên truy cứu sâu thêm: Đôi khi không tìm hiểu sâu là cách duy nhất ngăn chặn nó phát triển.
Cũng may lần này ta về lại Thụy Tiêu Cung, Vân Xuyên cũng không tiếp tục hạn chế tự do của ta nữa. Vì vậy ta ở trong cung đi lại hồi lâu, tin tức cũng tới nhanh hơn nhiều —— Chuyện của Nam Kha Linh đã có kết quả.
Có người đem việc này tiết lộ ra ngoài. Hiện giờ người người đều ngồi xem trò cười Thái Phó đại nhân già mà không đứng đắn khiến cho hậu viện nổi lửa.
Cuối cùng có vị Ngự Sử nhàn rỗi không có việc gì ngồi xem hài kịch nửa ngày rồi mở miệng buộc tội ông ấy. Chức vị Thái Phó tràn ngập nguy cơ, thậm chí trong triều còn có ý kiến “Quốc Công Phủ ba đời đế sư, cũng nên nhường vị trí.”
Ta cười lạnh: Gia gia của ta còn chưa chết đâu, một đám người dậu đổ bìm leo cũng phải xem có bản lĩnh này hay không đã.
Ta liền cùng Nam Kha Du hướng phụ thân đề nghị: “Vị trí Thái Phó vô luận thế nào cũng phải bảo trụ, không còn cách nào khác đành phải hi sinh Nam Kha Linh thôi.”
Rốt cuộc cũng chỉ là con thứ, phụ thân cẩn thận suy tính, ngày kế thượng triều liền tự mình hướng Hoàng đế thỉnh tội.
Quân thần hai người sau khi thương nghị đạt được kết quả là, Thái Phó vẫn cứ là Thái Phó như cũ, Nam Kha Linh thì vẫn là Quốc Công Phủ công tử. Có điều tâm tính hắn không thuần lương, không thể trọng dụng. Về sau không thể tham dự bất cứ kỳ thi nào, đã bị đánh gãy đường công danh.
Trên thực tế dù nó có thi thì đã sao? Cái vết nhơ này đã xóa không sạch. Tranh đoạt chốn triều chính như hành trình trên lớp băng mỏng, bất cứ chuyện vặt vãnh gì cũng có thể trở thành nhược điểm để người ta bắt bí huống hồ là chuyện này huyên náo quả thực không nhỏ.
Nghe Mẫn Quý phi nói Hoàng Hậu vì việc này cũng đã ở trước mặt Hoàng đế nói chuyện nhiều lần, dù sao cũng là cốt nhục muội muội mình lưu lại.
Ta nghĩ, vị Hoàng Hậu này thật đúng là nhàn rỗi quá không có việc gì làm.
“Công tử mau cứu ta với. Từ sau khi ngài bảo ta nói cho mấy tiểu nha đầu ở Mẫu Đơn Các chuyện của Ngũ công tử, các nàng hiện giờ vừa thấy ta liền hỏi ta nhà này còn chuyện lạ nào thú vị không, chán muốn chết!” Bạch Cần oán giận nói.
Ta mới thấy Phù Dao xuất hiện, tâm tình cũng không tệ lắm: Một nơi như Mẫu Đơn Các này, những lời đồn nhảm linh tinh vào ra lớp lớp.
Thật thật giả giả mơ hồ, với ta mà nói nếu muốn ‘ẩn cư’ thì chỗ như vậy so với rừng sâu núi thẳm bình thường rõ ràng thuận tiện hơn nhiều. Ta thảnh thơi mà suy ngẫm.
“Tiểu tử ngốc, đó là người ta yêu thích ngươi.”
“Hả?” Bạch Cần há hốc miệng, “Ta… Ta không thích các nàng ấy, ta thích… nữ tử đàng hoàng…”
Ta liếc mắt: “Ngươi biết cái gì? Bàn về ngôn hành tu dưỡng, tất nhiên là thục nữ danh viện tốt hơn. Nhưng bàn về phong nguyệt tình thú thì mỹ tỳ cơ linh mới thật là tuyệt sắc.”
“Công tử không phải là… không thích nữ sắc sao?”
“Có ai từng đi qua trên mặt trăng đâu, nhưng không đi qua thì không thể ngắm sao? Đó là hai chuyện khác nhau mà.”
Bạch Cần ngây ngây ngốc ngốc ‘À’ một tiếng, ta thấy bộ dáng kia nhịn không được mà phì cười.
Lần này hồi cung cuộc sống của ta trôi qua khá tốt. Vân Xuyên đối với ta buông lỏng canh chừng, ra vào dễ dàng hơn so với trước đây.
Nhưng ta đã ‘nương nhờ’ Mẫn Quý Phi rồi nên có tự do cũng không thể cùng Vân Uyển đi lại thân mật được. Hơn nữa từ sau vụ việc trướng điện kia, Vân Uyển trái lại rất chuyên cần chạy về phía Đông Cung.
Bất quá chuyện đó cũng không trở ngại việc ta và hắn thông tin qua lại. Dẫu sao Mẫn Quý phi ngăn được ta, nhưng ngăn không được Nam Kha Du. Thư từ tư giao giữa ta và Vân Uyển huynh ấy chưa bao giờ xem qua.
Ngày nào ta hồi phủ thì không thể định trước, huynh ấy chỉ đành chiếu theo phân phó của Vân Uyển đem thư cuốn lại, bỏ vào túi hương nhỏ trên màn trướng trong phòng ta là được.
Mấy lần vừa rồi trong thư đều nhắc tới: Vân Xuyên và Thái Tử vẫn là một bộ huynh đệ tình thâm. Hiện giờ bệnh Thái Tử coi thuốc như bồi bổ, nhưng bệnh tình chung quy vẫn không thấy khá lên. Vân Uyển còn nói Nguyễn Trúc Thanh là tâm phúc của Thái Tử ở hộ bộ, có thể đi thăm dò một chút tin tức từ miệng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất