Chương 62
Bách Nha không hiểu, ta liền nói cho hắn biết nguyên nhân ta đến tơ lụa trang tìm hắn. Đang nói dở thì thấy trước mặt có người đi đến, không phải Nguyễn Trúc Thanh thì là ai?
“Sao ngươi lại tới đây?” Câu nói đầu tiên khi hắn vừa thấy ta đã đủ để ta biết rằng tối nay ta quyết định theo trực giác mà đến đây là chính xác.
Quả nhiên, hắn nghe ta nói xong liền biến sắc, đẩy cửa phòng ra: “Vào trong rồi nói.”
Bên ngoài lắm người nhiều miệng, ta ngẫm nghĩ vẫn là kéo theo Bách Nha cùng đi vào nhà.
Nhưng phản ứng của hắn lại giống hệt như Bách Nha vừa rồi: “Ngươi mau rời khỏi nơi này.”
“Rời đi? Không phải ta đã đi rồi sao?” Ta tức giận vô cùng mà bật cười, “Ta từ Kinh thành chạy tới nơi này. Qua không được mấy năm thái bình lại để các ngươi đến quấy nhiễu ta! Không thừa dịp lúc tiện nhân Vân Kiên kia bị quyển cấm mà cho một bình thuốc độc giết luôn hắn lại còn giữ lại gieo họa trăm năm! Ta rời đi? Nên rời đi phải là các ngươi!”
“Miệng người đời đáng sợ, nếu có người đem Vân Kiên ra dâng tấu, hắn không cẩn thận vừa chết đi trái lại có vẻ như chết không đối chứng. Bộ hạ cũ của Vân Kiên vẫn còn ở, chỉ có thể tương kế tựu kế thả hổ về rừng mới có thể diệt trừ tận gốc. Nếu bị người lên án…”
“Lên án? Sợ lên án thì làm vua làm gì?!”
“Nam Kha Kỳ! Ngươi càn rỡ rồi!” Nguyễn Trúc Thanh nghiêm mặt lạnh lùng nói.
“Vân Xuyên ngươi cũng đùa giỡn đủ rồi đấy!” Ta dồn hết khí lực mà rống trở lại.
…
Bách Nha nhìn ta một cái, đầu cứng đờ giật giật, tựa hồ muốn nhìn “Nguyễn Trúc Thanh” nhưng còn chưa nhìn sang đã tức khắc quay đi, mắt không nhìn cả hai, lập tức ra ngoài không quan tâm nữa.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng như tờ.
Mỗi khi đến thời điểm như thế này đều là ta mở miệng trước… Bản thân ta cũng rất rối loạn nhưng có một số chuyện không thể quá bị động, nếu không hai người còn muốn dây dưa đến bao giờ?
Ai ngờ lần này lại là hắn mở miệng trước, là giọng nói mà ta quen thuộc: “Ngươi đoán được là ta từ bao giờ?”
“Ngày ngươi đại hôn ta đã nghi ngờ.”
“…cái, cái gì?”
“Hoàng Thất Tử đi đón dâu, vậy người ở Đông Cung cãi nhau một trận với bệnh Thái Tử rồi đi ra ngoài là ai?”
Vân Xuyên không nói. Hắn nhìn ta, xuyên thấu qua gương mạt giả dối kia… Lần này ta mới chân thực cảm nhận được người trước mắt. Thật sự là hắn, cái loại ánh mắt này… Đúng vậy, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hắn không còn dùng cái loại thần thái cố làm bộ mà nhìn ta nữa, thay vào đó là những tình tự rõ ràng.
Rõ ràng, nhưng cũng rất phức tạp.
“Không phải ngày đó ngươi bị bệnh không thể ra ngoài sao?” Hắn cười lạnh nhưng vô cùng cứng nhắc, như thể đang chịu đựng điều gì, “Thật đáng cười, ta cư nhiên lại tưởng là…”
Hắn đột nhiên ngưng lại, ta sốt ruột: “Bệ hạ, vấn đề trước mắt là…”
“Ta còn tưởng là ngươi thấy ta cùng người khác thành thân, khổ sở, cho nên mới…”
Ta…
Ta không dám nói rằng hắn hoàn toàn sai, thế nhưng… Thế nhưng tại sao hắn phải nói ra? Đây là Vân Xuyên ngoài mặt khiêm tốn nhã nhặn kỳ thực lại cao ngạo tự kiêu mà ta vẫn biết sao?
“Thì ra là thế, hóa ra ngươi vốn không hề ngã bệnh. Thảo nào ngày đó ngươi đến Đông Cung nhanh như vậy…”
“Thế nào? Ngươi nghĩ ta bệnh sao? Ngươi không muốn thấy ta sống dễ chịu đến thế sao? Ta cứ nhất định phải giống như một kẻ bị ruồng bỏ, đau khổ đến mức bệnh cũ tái phát, sau đó đi đời nhà ma thì ngươi mới vui vẻ sao?!” Ta thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của người này. Lại thấy hai tay hắn bưng kín khuôn mặt, rồi lại thấy hai tay hắn dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, móng tay khảm vào tấm da mặt cải trang kia mấy vết rách, trông giống như một tấm mặt nạ quỷ. Hắn dùng sức xé rách như thể đang cố gắng dùng việc đó để kiềm nén thanh âm phát ra: “Ngươi biết rõ là ta không hề nghĩ như vậy….”
Diện mạo nguyên bản của hắn lộ ra vẻ tiều tụy hoàn toàn bất đồng trong trí nhớ của ta. Hai bên tóc mai xám trắng, tròng mắt đỏ bừng: “Nam Kha Kỳ, ngươi nghĩ rằng ta không muốn ngươi chết sao? Nhưng nếu như ngươi chết… Ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao?! Ngươi nhìn! Ngươi nhìn ta xem!’
Hắn gầm nhẹ, hai tay siết chặt trên vai ta, bắt ta phải đối mặt với hắn.
Ta bị bộ dạng của hắn hù dọa, chỉ có thể cố gắng trấn định, nỗ lực áp chế xung động của bản thân không lập tức bỏ chạy, muốn hắn trước hết phải an tĩnh lại. Suy cho cùng bây giờ còn có rất nhiều chuyện rối loạn. Ta thấp giọng nói: “Vốn dĩ cùng quên đi là hết, đối với ta và ngươi đều tốt. Hà tất phải vì một chút quá khứ mà phiền lòng… Ngươi truy cầu như vậy là vì cái gì?”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên dùng sức ôm lấy ta: “Ngươi biết không? Ta sau này mới hiểu được, may là ngươi chỉ ly khai Kinh thành, may là ngươi không phải vì muốn rời bỏ ta mà tự sát, may là ta còn… còn có một hy vọng…”
“Gương mặt này là vì ngươi mà hủy, ta đã hối hận. Sao có thể vì ngươi mà tự tổn hại chính mình?” Trong ngực thoáng co rút đau đớn.
“Đúng!” Ta cảm thấy đôi tay đang ôm lấy ta khẽ run rẩy. Ta nghe thấy tiếng hắn cười như thể được giải tỏa, lại giống như đang an ủi ta. Hắn nói miên man bên tai ta, “Ta không đáng. Ta không đáng để ngươi tự tổn thương chính mình…”
Ngươi không đáng để ta tự tổn thương chính mình như thế.
Trên mặt ta không có biểu cảm gì nhưng đột nhiên lại rơi lệ. Sợi dây vẫn luôn siết chặt trong lòng từ trước cho tới nay dường như từ từ buông lỏng xuống.
Những chuyện ta làm kiếp này, ta tưởng là đáng giá. Nhưng thực ra nếu không phải ta còn quan tâm đến hắn thì sao ta lại đi làm những việc như vậy?
Bị hắn ôm chặt trong lòng, ta có chút hoảng hốt.
Bàn tay hắn rất lớn. Bởi vì thường xuyên dùng kiếm nên vết chai dày có phần thô ráp. Hiện giờ là cuối xuân đầu hạ, y phục không dày, lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp áp lên lưng ta, làm ta cũng không muốn khước từ nữa.
Suy cho cùng thì người này vẫn dễ dàng khiến cho người ta dỡ xuống phòng bị. Thôi vậy, nhìn hắn như thế này có lẽ đêm nay sẽ không đâm ta một đao. Tạm thời tin tưởng một chốc cũng tốt, ta quá mệt mỏi sợ hãi rồi.
Thực ra hai năm qua ta rõ ràng có cao lên nhưng hắn vẫn cao hơn ta không ít. Tựa vào trong ngực hắn không ngờ ta lại ngửi thấy hương hoa mai trên người hắn, liền cảm thấy khó hiểu, theo bản năng tự mình lẩm bẩm nói: “Vì sao trước đây ta không ngửi thấy trên người ngươi có hương mai?”
“Ta không có.” Dường như cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, vươn tay nâng cằm ta lên, tháo xuống khăn che trên mặt ta: “Ta rời cung đã lâu, lại dịch dung thành kẻ khác, sao có thể có tàn hương để cho ngươi phát hiện ra?”
Ta khó hiểu nói: “Rõ ràng là có… đừng…”
Hắn cúi đầu, một tay đè lại sau gáy ta để đôi môi hai người quấn quýt. Lúc này đây hắn đặc biệt lưu luyến, cũng vô cùng dịu dàng triền miên, còn có chút cố gắng nhẫn lại không khiêu khích, trêu chọc. Chẳng những là môi lưỡi, tay hắn từ phía sau dọc theo sống lưng ta mà dần dần trượt xuống thắt lưng, gắt gao siết chặt.
“Không…” Ta có chút khó thở.
“Nam Kha Kỳ… Nam Kha Kỳ… van cầu ngươi…” thanh âm của Vân Xuyên khàn khàn ấm ách.
Nụ hôn của hắn lưu luyến bên gáy ta, hai tay đặt bên hông ta, hô hấp dần dần trở nặng. Dây buộc tóc ta mang dường như cũng buông lỏng, tóc mai bên thái dương đều rũ xuống…
Cơ hồ đã quên mất mùi vị của nước mắt, mãi cho đến một khắc hắn đem ta đè lên tường kia, nước mắt trượt qua bên môi… Ta mới ngẫm ra, yêu và được yêu đều khổ sở như nhau.
“Sao ngươi lại tới đây?” Câu nói đầu tiên khi hắn vừa thấy ta đã đủ để ta biết rằng tối nay ta quyết định theo trực giác mà đến đây là chính xác.
Quả nhiên, hắn nghe ta nói xong liền biến sắc, đẩy cửa phòng ra: “Vào trong rồi nói.”
Bên ngoài lắm người nhiều miệng, ta ngẫm nghĩ vẫn là kéo theo Bách Nha cùng đi vào nhà.
Nhưng phản ứng của hắn lại giống hệt như Bách Nha vừa rồi: “Ngươi mau rời khỏi nơi này.”
“Rời đi? Không phải ta đã đi rồi sao?” Ta tức giận vô cùng mà bật cười, “Ta từ Kinh thành chạy tới nơi này. Qua không được mấy năm thái bình lại để các ngươi đến quấy nhiễu ta! Không thừa dịp lúc tiện nhân Vân Kiên kia bị quyển cấm mà cho một bình thuốc độc giết luôn hắn lại còn giữ lại gieo họa trăm năm! Ta rời đi? Nên rời đi phải là các ngươi!”
“Miệng người đời đáng sợ, nếu có người đem Vân Kiên ra dâng tấu, hắn không cẩn thận vừa chết đi trái lại có vẻ như chết không đối chứng. Bộ hạ cũ của Vân Kiên vẫn còn ở, chỉ có thể tương kế tựu kế thả hổ về rừng mới có thể diệt trừ tận gốc. Nếu bị người lên án…”
“Lên án? Sợ lên án thì làm vua làm gì?!”
“Nam Kha Kỳ! Ngươi càn rỡ rồi!” Nguyễn Trúc Thanh nghiêm mặt lạnh lùng nói.
“Vân Xuyên ngươi cũng đùa giỡn đủ rồi đấy!” Ta dồn hết khí lực mà rống trở lại.
…
Bách Nha nhìn ta một cái, đầu cứng đờ giật giật, tựa hồ muốn nhìn “Nguyễn Trúc Thanh” nhưng còn chưa nhìn sang đã tức khắc quay đi, mắt không nhìn cả hai, lập tức ra ngoài không quan tâm nữa.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng như tờ.
Mỗi khi đến thời điểm như thế này đều là ta mở miệng trước… Bản thân ta cũng rất rối loạn nhưng có một số chuyện không thể quá bị động, nếu không hai người còn muốn dây dưa đến bao giờ?
Ai ngờ lần này lại là hắn mở miệng trước, là giọng nói mà ta quen thuộc: “Ngươi đoán được là ta từ bao giờ?”
“Ngày ngươi đại hôn ta đã nghi ngờ.”
“…cái, cái gì?”
“Hoàng Thất Tử đi đón dâu, vậy người ở Đông Cung cãi nhau một trận với bệnh Thái Tử rồi đi ra ngoài là ai?”
Vân Xuyên không nói. Hắn nhìn ta, xuyên thấu qua gương mạt giả dối kia… Lần này ta mới chân thực cảm nhận được người trước mắt. Thật sự là hắn, cái loại ánh mắt này… Đúng vậy, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hắn không còn dùng cái loại thần thái cố làm bộ mà nhìn ta nữa, thay vào đó là những tình tự rõ ràng.
Rõ ràng, nhưng cũng rất phức tạp.
“Không phải ngày đó ngươi bị bệnh không thể ra ngoài sao?” Hắn cười lạnh nhưng vô cùng cứng nhắc, như thể đang chịu đựng điều gì, “Thật đáng cười, ta cư nhiên lại tưởng là…”
Hắn đột nhiên ngưng lại, ta sốt ruột: “Bệ hạ, vấn đề trước mắt là…”
“Ta còn tưởng là ngươi thấy ta cùng người khác thành thân, khổ sở, cho nên mới…”
Ta…
Ta không dám nói rằng hắn hoàn toàn sai, thế nhưng… Thế nhưng tại sao hắn phải nói ra? Đây là Vân Xuyên ngoài mặt khiêm tốn nhã nhặn kỳ thực lại cao ngạo tự kiêu mà ta vẫn biết sao?
“Thì ra là thế, hóa ra ngươi vốn không hề ngã bệnh. Thảo nào ngày đó ngươi đến Đông Cung nhanh như vậy…”
“Thế nào? Ngươi nghĩ ta bệnh sao? Ngươi không muốn thấy ta sống dễ chịu đến thế sao? Ta cứ nhất định phải giống như một kẻ bị ruồng bỏ, đau khổ đến mức bệnh cũ tái phát, sau đó đi đời nhà ma thì ngươi mới vui vẻ sao?!” Ta thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của người này. Lại thấy hai tay hắn bưng kín khuôn mặt, rồi lại thấy hai tay hắn dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, móng tay khảm vào tấm da mặt cải trang kia mấy vết rách, trông giống như một tấm mặt nạ quỷ. Hắn dùng sức xé rách như thể đang cố gắng dùng việc đó để kiềm nén thanh âm phát ra: “Ngươi biết rõ là ta không hề nghĩ như vậy….”
Diện mạo nguyên bản của hắn lộ ra vẻ tiều tụy hoàn toàn bất đồng trong trí nhớ của ta. Hai bên tóc mai xám trắng, tròng mắt đỏ bừng: “Nam Kha Kỳ, ngươi nghĩ rằng ta không muốn ngươi chết sao? Nhưng nếu như ngươi chết… Ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao?! Ngươi nhìn! Ngươi nhìn ta xem!’
Hắn gầm nhẹ, hai tay siết chặt trên vai ta, bắt ta phải đối mặt với hắn.
Ta bị bộ dạng của hắn hù dọa, chỉ có thể cố gắng trấn định, nỗ lực áp chế xung động của bản thân không lập tức bỏ chạy, muốn hắn trước hết phải an tĩnh lại. Suy cho cùng bây giờ còn có rất nhiều chuyện rối loạn. Ta thấp giọng nói: “Vốn dĩ cùng quên đi là hết, đối với ta và ngươi đều tốt. Hà tất phải vì một chút quá khứ mà phiền lòng… Ngươi truy cầu như vậy là vì cái gì?”
Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên dùng sức ôm lấy ta: “Ngươi biết không? Ta sau này mới hiểu được, may là ngươi chỉ ly khai Kinh thành, may là ngươi không phải vì muốn rời bỏ ta mà tự sát, may là ta còn… còn có một hy vọng…”
“Gương mặt này là vì ngươi mà hủy, ta đã hối hận. Sao có thể vì ngươi mà tự tổn hại chính mình?” Trong ngực thoáng co rút đau đớn.
“Đúng!” Ta cảm thấy đôi tay đang ôm lấy ta khẽ run rẩy. Ta nghe thấy tiếng hắn cười như thể được giải tỏa, lại giống như đang an ủi ta. Hắn nói miên man bên tai ta, “Ta không đáng. Ta không đáng để ngươi tự tổn thương chính mình…”
Ngươi không đáng để ta tự tổn thương chính mình như thế.
Trên mặt ta không có biểu cảm gì nhưng đột nhiên lại rơi lệ. Sợi dây vẫn luôn siết chặt trong lòng từ trước cho tới nay dường như từ từ buông lỏng xuống.
Những chuyện ta làm kiếp này, ta tưởng là đáng giá. Nhưng thực ra nếu không phải ta còn quan tâm đến hắn thì sao ta lại đi làm những việc như vậy?
Bị hắn ôm chặt trong lòng, ta có chút hoảng hốt.
Bàn tay hắn rất lớn. Bởi vì thường xuyên dùng kiếm nên vết chai dày có phần thô ráp. Hiện giờ là cuối xuân đầu hạ, y phục không dày, lòng bàn tay hắn khô ráo ấm áp áp lên lưng ta, làm ta cũng không muốn khước từ nữa.
Suy cho cùng thì người này vẫn dễ dàng khiến cho người ta dỡ xuống phòng bị. Thôi vậy, nhìn hắn như thế này có lẽ đêm nay sẽ không đâm ta một đao. Tạm thời tin tưởng một chốc cũng tốt, ta quá mệt mỏi sợ hãi rồi.
Thực ra hai năm qua ta rõ ràng có cao lên nhưng hắn vẫn cao hơn ta không ít. Tựa vào trong ngực hắn không ngờ ta lại ngửi thấy hương hoa mai trên người hắn, liền cảm thấy khó hiểu, theo bản năng tự mình lẩm bẩm nói: “Vì sao trước đây ta không ngửi thấy trên người ngươi có hương mai?”
“Ta không có.” Dường như cuối cùng hắn cũng bình tĩnh lại, vươn tay nâng cằm ta lên, tháo xuống khăn che trên mặt ta: “Ta rời cung đã lâu, lại dịch dung thành kẻ khác, sao có thể có tàn hương để cho ngươi phát hiện ra?”
Ta khó hiểu nói: “Rõ ràng là có… đừng…”
Hắn cúi đầu, một tay đè lại sau gáy ta để đôi môi hai người quấn quýt. Lúc này đây hắn đặc biệt lưu luyến, cũng vô cùng dịu dàng triền miên, còn có chút cố gắng nhẫn lại không khiêu khích, trêu chọc. Chẳng những là môi lưỡi, tay hắn từ phía sau dọc theo sống lưng ta mà dần dần trượt xuống thắt lưng, gắt gao siết chặt.
“Không…” Ta có chút khó thở.
“Nam Kha Kỳ… Nam Kha Kỳ… van cầu ngươi…” thanh âm của Vân Xuyên khàn khàn ấm ách.
Nụ hôn của hắn lưu luyến bên gáy ta, hai tay đặt bên hông ta, hô hấp dần dần trở nặng. Dây buộc tóc ta mang dường như cũng buông lỏng, tóc mai bên thái dương đều rũ xuống…
Cơ hồ đã quên mất mùi vị của nước mắt, mãi cho đến một khắc hắn đem ta đè lên tường kia, nước mắt trượt qua bên môi… Ta mới ngẫm ra, yêu và được yêu đều khổ sở như nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất