Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 7

Trước Sau
Tổ phụ ta cầm kỳ thư họa tứ tuyệt. Năm ấy khi người vang danh khắp thiên hạ tuy rằng ta không có phúc khí được trông thấy nhưng dẫu sao ta cũng được nghe tiếng đàn của lão nhân gia mà lớn lên. Bởi vậy mới nói từ nghèo hèn nhập phú quý thì dễ mà phú quý rơi xuống nghèo hèn thật khó khăn.

“Cầm nghệ của Văn Công là thiên hạ đệ nhất hiện nay. Ngay cả Yên Sơn Tứ lão cũng phải mở lời cam bái hạ phong.” Hoàng đế khẽ mỉm cười, dễ dàng nhận thấy bề trên đổi với biểu hiện của Thái tử ngày hôm nay coi như hài lòng. Dựa vào ghế, nghiêng đầu cùng tổ phụ ta trò chuyện.

“Tuân chỉ” Tổ phụ thuận tiện nói, “Chơi đàn chú trọng tâm cảnh giao hòa. Tiếng đàn của Thái tử khoáng đạt, như trời quang lãng đãng. Có thể thấy tấm lòng trong sáng, chân thành tuyệt diệu.”

Một phen khen ngợi vô cùng chân thành êm tai, nói không chừng Yên Sơn Tứ lão cũng phải bái phục. Ta nhìn về phía tổ phụ, trong mắt người không hề có một tia khinh thường hay ngạo mạn nào. Ánh mắt người nhìn Thái tử nhu hòa như đối với đứa cháu yêu thương. Ý tứ quý mến nhân tài không nói mà hiện khiến trong lòng ta hơi có chút không thoải mái.

“Văn Công đã khen nhầm rồi. Hai vị công tử của quý phủ được Văn Công khéo dạy dỗ, chắc hẳn được Văn Công chân truyền. Hay là cũng đàn một khúc để tỷ thí?” Thái tử Vân Định mời lại.

Tổ phụ đáp lời một câu, bốn chữ ‘Chân thành tuyệt diệu’ chỉ tương xứng với bệnh Thái tử là y, so với loại tục nhân như ta đây hoàn toàn bất đồng. Y từ trong ra ngoài chính là một đóa Bạch Liên hoa tâm địa tốt. Vậy nên y không tranh nổi Vân Xuyên, cũng không thích hợp ngồi lên vương vị. Còn ta tâm địa xấu xa, vừa biết một phen tình ý gửi gắm bấy lâu đều là vô ích liền kéo theo vật chí ái trong tim kẻ phụ tình kia cùng ta tan thành tro bụi. Cho dù chỉ là một bức tranh Vân Xuyên yêu thích thì cũng phải khiến hắn khó chịu một thời gian.

Người gảy đàn phải dùng tâm mà lòng ta đã xấu xa tận cùng, nếu lúc này ta đàn thì tất yếu rơi vào thế hạ phong.

“Nhắc đến việc này, nghe nói mặt lão tam bị thương. Mau qua đây để trẫm xem nào.” Hoàng đế lại nổi lên hứng chí.

Ta bước lên phía trước: “Chuyện không đáng ngại, bị hòn đá nhọn cứa hai đường. Hiện tại đã khá nhiều, có điều vết sẹo xấu xí nên không dám làm nhục thánh mục.”

“Thôi được, chỉ là hơi đáng tiếc.” Hoàng đế hướng về phía phụ thân và tổ phụ cười nói, “Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ. Ngày trước nhìn xa trông hơi có vẻ không nhiễm khói lửa nhân gian. Định nhi lúc còn nhỏ thần thái cũng giống như vậy. Nhưng Định nhi thân thể tiên thiên yếu ớt. Đứa nhỏ này thân thể trước nay nhìn qua cũng không tồi, không nghĩ tới chỉ phát sốt một lần cuối cùng lại thành ra chuyện như vậy.”

Lụa trắng che phủ chỉ có đôi mắt ta lộ ra bên ngoài, càng không dám có một tia xem thường nào không cẩn thận lộ ra khiến cho người khác phát hiện.

“Hai đứa nhỏ này chỉ có Kỳ là từ nhỏ đã theo thần lớn lên” Tổ phụ nhìn ta, yêu thương trong mắt khiến cho gánh nặng trong lòng ta liền được cởi bỏ —— vẫn là gia gia thật lòng không hề giả dối, “Cũng không muốn ép buộc khiến nó phải khổ, về điểm này cựu thần luôn để trẻ nhỏ vui chơi thanh nhàn. Nó thích học thì học, không thích thì thôi. Cầm nghệ cũng không luyện tập nhiều nhưng trái lại họa kỹ thì không tệ lắm. Cầm nghệ của Du so với nó tốt hơn nhưng lại thua bởi tâm cảnh hay xốc nổi. Có Thái tử như châu ngọc phía trước, nó quả thực là thua kém về điểm này.”

Tổ phụ nói Nam Kha Du kém cỏi. Hoàng đế ngược lại cũng nghe ra, cười một tiếng: “Ha ha, Văn Công đây là đang che chở sao… Thôi miễn vậy. Trong Văn Công phủ thì để cho huynh trưởng đàn một khúc kết thúc thôi. Cũng coi như thành toàn cho nhã hứng ngày hôm nay.”

Ta không biết trong lòng tổ phụ nghĩ như thế nào. Ta chỉ biết rằng bởi vì hai ông cháu ta ăn ý ngoài ý muốn mà cảm thấy ấm áp một hồi.

Ta nghĩ trên đời này tổ phụ mới là người cuối cùng thương ta yêu ta. Lòng dạ ta tuy rằng xấu xa nhưng không hề có lòng tham không đáy. Chỉ cần tổ phụ còn ở trên cõi đời này một ngày thì ta liền làm bạn với người một ngày. Chờ sau khi tổ phụ trăm tuổi, ta lại tìm một nơi thanh tịnh rời xa triều đình. Trọn đời cùng Vân Xuyên không còn qua lại nữa.



Bài học buổi sáng đều đã giảng xong. Buổi chiều là thời gian bọn họ học võ nghệ. Trước đây ta đi theo Vân Xuyên, thích nhất là nhìn thân ảnh hắn luyện kiếm giữa thao trường, như tuyết luyên kinh hồng, như trường hồng quán nhật(như cầu vồng vươn tới mặt trời). Một bộ kiếm pháp múa lên, lúc thì lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, khi thì sát khí tỏa ra tứ phương. Từ một mình luyện đến lao vào giữa một trận binh lính thao luyện. Toàn thân tựa như một thanh ngọc kiếm đâm vào thiết giáp sáng bạc, kích khởi tầng tầng quang mang liễm diễm…

Có điều bây giờ không còn quan hệ gì với ta nữa. Ta là thư đồng của Thái phó. Thái phó đại nhân theo thần tử lục bộ cùng Hoàng thượng lên triều nghị sự. Thư đồng có thể ôm sách đàng hoàng rời cung.

Vậy mà nửa đường lại bị Lục hoàng tử Vân Uyển chặn lại: “Nam Kha Kỳ!”

“Lục điện hạ nhật an.”

“Bây giờ ngươi phải trở về phủ rồi sao?”

“Kỳ hôm nay đã không còn là thư đồng của Thất điện hạ rồi.” Nam Kha Du nói với Vân Uyển.

“Về sớm như vậy làm gì? Cùng đi võ trường không? Hôm trước Thái tử có được một thanh bảo kiếm, ngay cả Phụ hoàng và phụ thân ngươi đều đi xem vật này may mắn rơi vào tay người nào. Ngươi cũng tới đi.” Vân Uyển rời Văn Anh điện, rốt cuộc cũng có thể cầm lại cây quạt thường ngày ít khi rời tay. Lúc này vung tay mở ra, thân hình nhẹ nhàng, trông vô cùng đẹp mắt.

“Lục điện hạ không muốn thanh bảo kiếm kia sao?” Ta hỏi.

“Có tam ca thất đệ ở đó, có thể lên tranh được chỉ có bọn Triệu Giác và mấy tiểu tướng. Hiện giờ Triệu Giác không ở đây. Mấy người bình thường sôi nổi chắc cũng sẽ không nhiệt tâm lắm, chỉ còn hai người bọn họ đi tranh.” Vân Uyển gác quạt chống quai hàm.

“Điện hạ mời đệ, đệ muộn một chút rồi ra cung cũng không sao. Như vậy chúng ta sẽ cùng cha trở về là được rồi.” Nam Kha Du nói.

“Nhưng mà sách…”

“Đức An, mau cầm sách cho tam thiếu gia, mang về Văn Anh điện đi.” Vân Uyển cười phân phó một tiểu thái giám bên cạnh.

Ta cũng không biết sao Vân Uyển này lại đột nhiên nhiệt tình như vậy. Chẳng lẽ thấy ta rời khỏi Vân Xuyên liền luốn để ta và Nam Kha Du đồng lòng chung sức, tính toán cùng nhau tiến vào phạm vi Lục gia đảng của hắn?

Ta lười chẳng muốn suy nghĩ. Muốn người như ta, tính toán kiểu gì cũng sẽ không thêm được phần lợi ích nào, sợ rằng còn có hại. Ta tạm thời cũng không dám nghĩ nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau