Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 8

Trước Sau
Khi đến võ trường, vừa mới bước vào liền nghe thấy tiếng đạo kiếm va chạm chấn động như kim ngọc.

“Xem ra đã bắt đầu rồi.” Vân Uyển chó chút hưng phấn, “Du ca, hay là chúng ta cá cược đi?”

“Vậy ngươi muốn cá ai thắng?” Nam Kha Du bất đắc dĩ.

“Ta cá là Thất đệ!”

“Được, vậy ta liền cá Tam điện hạ.”

Ý cười trong mắt Vân Uyển tràn đầy hưng phấn, lúc nói chuyện vẫn nhìn trên đài. Ánh mắt Nam Kha Du đầy ý cười nhưng thật ra chỉ nhìn mình hắn.

….Không thể trách ta nhiều chuyện, phương thức ở chung giữa chủ tớ như vậy thì ngoại trừ kiếp trước ta cùng với Vân Xuyên tự cho là một đôi si tình thì ta cũng chưa từng thấy qua.

“Kỳ đánh cược ai thắng?” Vân Uyển đột nhiên hỏi ta.

“Không biết điện hạ lấy gì để đặt cược?” Ta không phải Nam Kha Du, phải chạy theo hứng thú của chủ nhân, mặc cho chủ nhân đùa giỡn. Nếu đã đánh cược mà không hỏi trước một chút cho rõ ràng tiền đặt cược là gì thì lỡ như ta thua hắn giở công phu sư tử ngoạm thì sao?

Ánh mắt luôn nhìn chăm chăm trên đài của Vân Uyển cuối cùng cũng ngưng lại, hơi nheo mắt đánh giá ta: “Ngươi nói xem”

“Nếu ta thắng thì mong điện hạ đáp ứng vô điều kiện theo ta một việc.”

“Khẩu khí thật lớn, ngươi thua thì sao?”

“Nếu ta thua liền bỏ xuống khăn che mặt này, đội mai rùa chạy một vòng trong cung.”

Núi vàng núi bạc thì hoàng tử như hắn không lạ gì. Nhưng một kỳ nhân như Vân Uyển có chút khác biệt, chỉ thích hai chữ hiếu kỳ. Chỉ có nói như vậy hắn mới không cự tuyệt.

“Hồ nháo!” Nam Kha Du trừng mắt liếc ta, ta coi như không thấy.

“Thôi thôi, ta sao có thể thật sự để y làm chuyện này? Nếu ngươi thua thì bỏ khăn che mặt rồi đàn một khúc trước Phượng Thanh cung của ta được không?” Hứng thú của Vân Uyển quả nhiên đã bị khơi dậy. Nhưng ta cũng hiểu rõ nếu ta thật sự thua thì cứ theo tính tình cổ quái của Vân Uyển cho dù ta không đội mai rùa mà đi cũng nhất định không chỉ đơn giản là đánh đàn như vậy.



“Vậy cứ theo điện hạ nói” thấy Nam Kha Du không phản đối, ta liền đáp ứng, “Nhưng ta chỉ đánh cược Thất điện hạ thắng.”

“Ngươi cũng đánh cược Thất đệ thắng?”

Nam Kha Du huynh có thể nhường nhưng ta không thể nhường. Hay là huynh thật sự muốn ta đội mai rùa đánh đàn hả?

“Được! Vậy ta sẽ đánh cược Tam ca!” Vân Uyển khép quạt, gõ gõ vào lòng bàn tay.

Hắn chính là một kẻ sợ thiên hạ bất loạn. Đùa giỡn càng kích thích thì hắn càng vui vẻ. Bởi vậy ta mới đoán được hắn nhất định sẽ theo ý ta.

Không ai có thể hiểu rõ Vân Xuyên hơn ta. Nếu Kiếm này chỉ là đồ ở trong tay bệnh Thái tử thì thôi nhưng đây là thanh kiếm bệnh Thái tử đặc biệt sai người xuất cung tìm cho hắn.

Vân Xuyên nếu không lấy được kiếm này, thua ở đây vậy thì ngay cả ngôi vị hoàng đế hắn cũng không cần mơ tưởng nữa. Về phần ta, cho dù thua phải đội mai rùa nhưng có thể đổi lại hắn trọn đời thất bại thì coi như ta ác miệng đi.

Kiếp trước khi Thái tử tặng kiếm cho hắn, ta bị hắn cho lui ở ngoài cửa Đông cung. Ta cứ ngỡ đây là quy củ ở Đông cung. Bây giờ ngẫm ra hai người bọn họ đơn độc ở chung, cho dù là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình thì chung quy vẫn tốt hơn so với một kẻ hàng giả ở bên chọc hắn ngứa mắt. Ai ngờ kiếp này một màn tặng kiếm lại dẫn tới tranh đấu.

“Thái tử tìm được kiếm từ đâu?” Thấy hai người bên cạnh đang lạc đề, Nam Kha Du hỏi.

“Ai biết? nghe nói là một tử điện thần khí ánh xanh.” Vân Uyển dùng giọng điệu thành thục tự tiếu phi tiếu nói, “Nghe nói là dự định tặng cho Thất đệ. Ai ngờ hạ nhân khi mang vào cung để cho Tam ca nhìn thấy liền nói Thái tử bất công.”

“Kiếm chỉ có một thanh, tặng cho ai cũng đều không phải.” Nam Kha Du sáng tỏ.

“Lời này nói không đúng. Nếu đưa ai cũng không phải vậy vì sao không cho Tam ca?” Vân Uyển cười trẻ con, “Nếu là ta, cũng nói Thái tử bất công.”

“Điện hạ…”

“Ta nói sai sao? Tam ca cùng Đông cung cách nhau có một bước, Thái tử không cần cũng chẳng đi lấy lòng hắn. Nhưng lão Thất lại khác, đó là hài tử Thái tử trông từ nhỏ đến lớn…”

Là thế sao?

Thì ra là như vậy… Kiếp trước ta cho rằng bệnh Thái tử này quả đúng là cùng thế sự vô tranh, thật sự coi trọng y. Nhưng những hành động này của y cho dù không tính là tâm cơ thâm trầm cũng đủ để nhìn ra y không phải kẻ vô dục vô cầu như thế nhân vẫn nhầm tưởng.

Chẳng qua ta thực sự không muốn ở chỗ này, nghe những lời từ trong miệng Lục điện hạ nói ra, chỉ muốn trốn xa khỏi những chuyện vụn vặt của họ.



“Điện hạ, coi chừng tai vách mạch rừng.” Nam Kha Du ngược lại không sợ ta lúng túng.

“Kỳ cũng không phải người ngoài, y là đệ đệ của ngươi.”

—–Bởi vậy ta nên cùng ca ca đồng lòng chung sức hầu hạ ngươi? Trong lòng ta không ngừng cười lạnh: Sống lại một lần, biết được nhiều hơn cũng vô ích. Người định không bằng trời định. Kiếp trước ta coi như sống uổng. Những người này còn bao nhiêu bí mật mà ta đến chết đều không biết?

“Ngươi biết ta không phải nói y…”

——Thực cảm tạ tính nhiệm thân ca ca huynh dành cho ta.

“Điện hạ người xem, không chừng ta sắp thua rồi.” Ta chen miệng nói.

——-Các ngươi muốn ta nhận những lời này? Ta không tiếp nhận nổi đâu.

Quả nhiên lực chú ý của Vân Uyển lại bị kéo lên trên đài, mà hai người trên đài ý chí chiến đấu đang say sưa. Kiếm pháp của Vân Xuyên thắng ở nhanh nhưng hạ thủ không được như Vân Kiên, đại khai đại hợp có sự hung tàn vạn người kính sợ.

Vân Kiên lúc này còn chưa lĩnh binh nhưng thân thủ đã có khí thế đánh đâu thắng đó trong tương lai. Vân Xuyên rõ ràng rơi vào hạ phong. Ta cũng không kỳ quái, đến lúc này vẫn không cho rằng ta sẽ thua, hay là nói, không cho rằng Vân Xuyên sẽ thất bại.

Thủ đoạn của hắn mà không tàn nhẫn thì trên đời này sẽ không còn người độc ác nữa.

“Lục điện hạ, ta cáo lui trước.” Nói xong ta liền khom người lui về phía sau.

“Ngươi vừa thắng đã muốn đi?” Vân Uyển kéo tay ta.

“Phụ thân đã hạ triều, chúng ta cần phải trở về.” Nam Kha Du lên tiếng. Thật sự là hiếm có dịp huynh ấy ngẫu nhiên cũng có thể cùng ta có một lần ăn ý ngầm.

“Thất điện hạ đã chiến thắng, ta cũng không có phúc khí này. Thắng thì đã sao. Không cần phải đội mai rùa thì ta đã cám ơn trời phật rồi.” Ta cười cười, khóe mắt thoáng thấy có người hướng bên này đi tới.

“Không phải ngươi nói nếu ngươi thắng thì ta sẽ phải đáp ứng một yêu cầu của ngươi sao?” Vân Uyển hỏi.

“Ai thắng?” Người nói là Vân Kiên. Hắn và Vân Xuyên cùng đi tới đây, trên mặt có vẻ hơi bất ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau