Chương 9
Kiếm được Vân Xuyên giắt ở bên hông. Khuôn mặt trông tràn đầy sinh lực, khí sắc xuất chúng phi thường khiến ai nhìn cũng không thể rời mắt. Ta rất không muốn gặp hắn nhất là vào lúc này.
“Ta và Nam Kha Kỳ đánh cược. Ta cá là ngươi thắng, y cá là thất đệ thắng.”
“Ngươi cược ta thắng?” Vân Xuyên tâm tình không tệ, nghe vậy nhíu mày. Trong con ngươi trong vắt như nước phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của ta.
Ta gật đầu, ngay cả cười cũng không cần. Chung quy khuôn mặt đã được khăn che lại, chỉ cần làm bộ cong cong đôi mắt thì nào ai biết được là ta cười hay không cười.
“Hiện tại ngươi thua rồi, ngươi định thế nào?” Vân Kiên hừ lạnh.
“Không biết a, vốn dĩ là nếu ta thắng thì y sẽ phải ở bên ngoài Phượng Thanh cung của ta đàn một khúc. Còn phải đội năm con ếch cùng nhau kêu thành tiếng mới được…” Lời còn chưa dứt, hắn đã bị ý tưởng tuyệt hay của chính mình làm cho cười ngã trái ngã phải.
“Ha Ha vậy còn ngươi? Cũng muốn Lục đệ vừa đánh đàn vừa đội mai rùa có đúng không?” Vân Kiên vừa cười vừa nói.
“Không dám, đợi ta nghĩ kỹ xem muốn phần thưởng gì rồi sẽ đến tìm Lục điện hạ đòi. Chẳng biết đến khi đó ván cược này còn được tính không?” Ta cũng cười cười.
“Lục ca có thứ gì tốt mà ta không có? Ngươi nếu thích, ta cho ngươi là được.” Vân Xuyên đến gần ta. Vóc người hắn so với ta cao hơn không ít, đầu ta mới chỉ cao đến bả vai hắn. Hắn hơi hơi khom người thân dùng bả vai thân thiết đụng đụng vai ta.
Hừ, ta muốn thanh kiếm kia ngươi sẽ cho ta sao? Trong lòng ta lạnh lùng cười nhạt. Lại sợ thật sự cười thành tiếng vì vậy ngay cả nhìn ta cũng không dám nhìn hắn, bất động thanh sắc lui về phía sau một bước: “Phụ thân đã hạ triều rồi. Thần cũng nên cáo lui, để sau này lại nhắc tới vậy.”
“Chờ ta cùng đệ quay về.” Nam Kha Du cười đặt tay lên vai ta, hướng Vân Uyển xin cáo lui.
“Đi đi, hai ngươi thấy Thái Phó cứ như chuột thấy mèo ấy.” Vân Uyển than thở, “Cứ yên tâm, hôm nay có nhiều người làm chứng như vậy, sau này ngươi muốn đòi thứ gì ta tuyệt đối không quỵt nợ.”
Đạt được đáp ứng, ta liền rời đi về phía phụ thân.
Trên đường trở về, trong lòng ta bởi vì ý niệm vừa rồi thoáng qua trong đầu mà sinh ra một suy nghĩ điên cuồng….
Trở lại Quốc công phủ, Nam Kha Du sai người đi Tây viện tìm Nam Kha Linh. Vốn dĩ ta cũng phải lưu lại nhưng có người được phái đến đưa tin nói tổ phụ tìm ta, bảo ta đến nhà chính.
“Sao trễ như vậy mới trở về?” Tổ phụ đang xem một kỳ phổ bằng giấy lụa, thấy ta tới liền tỏ ý bảo ta ngồi đối diện người.
Ta vừa theo ý tổ phụ ngồi xuống một bên kỳ phổ vừa đáp lời: “Trong cung có chút việc trì hoãn ạ.”
“Hôm nay ở trước mặt Hoàng thượng không để con hiến nghệ, ta biết trong lòng con mất mác.”
Ta sửng sốt một chút liền lắc đầu: “Kỳ cứ ngỡ là có thần giao cách cảm cùng gia gia, hóa ra gia gia cũng chưa hiểu rõ tâm sự trong lòng Kỳ.”
Nói vậy tổ phụ cũng khá bất ngờ, sau đó sắc mặt liền thoáng thả lỏng: “Con nhỏ như vậy thì có tâm sự gì?”
“Kỳ… không muốn đứng ra trước đầu sóng ngọn gió.”
“Vì sao?”
“Kỳ cầm nghệ cũng thường thường nhưng chung quy cũng là do gia gia dạy dỗ, tự nhận so với Thái tử và đại ca vẫn còn có điểm mạnh hơn.
“Ha ha, con bệnh qua một trận khẩu khí ngược lại lớn ra không ít.” Tổ phụ tuy rằng nói như vậy nhưng ta xem ra người rất cao hứng.
Kiếp trước tính tình ta luôn rất mềm yếu, không dám nói sai một chữ gây họa cho Vân Xuyên cùng Quốc công phủ. Thế nhưng tâm tư cũng không hề an phận thủ thường. Cứ như thế, hành sự vừa gò bó chân tay, nói chuyện lại sợ hãi rụt rè. Chẳng nói tới Vân Xuyên chướng tai gai mắt, ta bây giờ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mất mặt vô cùng.
“Con đánh đàn, nếu không tốt chẳng qua chỉ mất mặt ta. Nếu tốt, che mờ mất Thái tử chẳng phải là rất không biết điều sao? Con hiểu được khổ tâm của gia gia là tốt rồi.”
“So với được gia gia tán thưởng cầm nghệ thì càng khiến Kỳ cao hứng hơn.” Ta ngẩng đầu nhìn về phía tổ phụ. Không cần phải soi gương cũng có thể khẳng định đôi mắt ta nhất định đang cười đến mức cong hết lại. Lão nhân gia kiếp trước bị ta chọc giận đến mức sau khi ta vào cung không bao lâu liền về tây thiên. Ta thật sự mong kiếp này có thể theo người bước tiếp được lâu hơn một chút…
“Hai ông cháu ta đã lâu không chơi cờ rồi. Hôm nay bồi gia gia đánh mấy ván được không?” Tổ phụ cũng cười vô cùng khả ái. So với hình tượng danh sĩ bất cẩu ngôn tiếu, vân đạm phong khinh trên triều quả thực khác quá xa.
Ta hiểu rằng cơ hội ông Trời cho ta lần này chính là vì để ta có thể có cơ hội bù đắp những việc làm bất hiếu của ta kiếp trước.
Không quá hai ngày liền nghe nói tộc Hồi ở phương Bắc xâm phạm biên cảnh. Ta nhớ kiếp trước cũng chính là thời điểm này, Vân Kiên cùng Triệu Giác lần đầu tiên lên chiến trường. Lần này cũng không có gì ngoài ý muốn, khi Tam Hoàng tử theo chiếu chỉ hạ xuống mang quân Bắc chinh ta còn đang ở nhà đọc sách.
Sau hơn một tháng, tin chiến thắng báo về. Bốn tháng sau, rốt cuộc cũng truyền đến tin tức đại quân chiến thắng sắp trở về.
“Ta và Nam Kha Kỳ đánh cược. Ta cá là ngươi thắng, y cá là thất đệ thắng.”
“Ngươi cược ta thắng?” Vân Xuyên tâm tình không tệ, nghe vậy nhíu mày. Trong con ngươi trong vắt như nước phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của ta.
Ta gật đầu, ngay cả cười cũng không cần. Chung quy khuôn mặt đã được khăn che lại, chỉ cần làm bộ cong cong đôi mắt thì nào ai biết được là ta cười hay không cười.
“Hiện tại ngươi thua rồi, ngươi định thế nào?” Vân Kiên hừ lạnh.
“Không biết a, vốn dĩ là nếu ta thắng thì y sẽ phải ở bên ngoài Phượng Thanh cung của ta đàn một khúc. Còn phải đội năm con ếch cùng nhau kêu thành tiếng mới được…” Lời còn chưa dứt, hắn đã bị ý tưởng tuyệt hay của chính mình làm cho cười ngã trái ngã phải.
“Ha Ha vậy còn ngươi? Cũng muốn Lục đệ vừa đánh đàn vừa đội mai rùa có đúng không?” Vân Kiên vừa cười vừa nói.
“Không dám, đợi ta nghĩ kỹ xem muốn phần thưởng gì rồi sẽ đến tìm Lục điện hạ đòi. Chẳng biết đến khi đó ván cược này còn được tính không?” Ta cũng cười cười.
“Lục ca có thứ gì tốt mà ta không có? Ngươi nếu thích, ta cho ngươi là được.” Vân Xuyên đến gần ta. Vóc người hắn so với ta cao hơn không ít, đầu ta mới chỉ cao đến bả vai hắn. Hắn hơi hơi khom người thân dùng bả vai thân thiết đụng đụng vai ta.
Hừ, ta muốn thanh kiếm kia ngươi sẽ cho ta sao? Trong lòng ta lạnh lùng cười nhạt. Lại sợ thật sự cười thành tiếng vì vậy ngay cả nhìn ta cũng không dám nhìn hắn, bất động thanh sắc lui về phía sau một bước: “Phụ thân đã hạ triều rồi. Thần cũng nên cáo lui, để sau này lại nhắc tới vậy.”
“Chờ ta cùng đệ quay về.” Nam Kha Du cười đặt tay lên vai ta, hướng Vân Uyển xin cáo lui.
“Đi đi, hai ngươi thấy Thái Phó cứ như chuột thấy mèo ấy.” Vân Uyển than thở, “Cứ yên tâm, hôm nay có nhiều người làm chứng như vậy, sau này ngươi muốn đòi thứ gì ta tuyệt đối không quỵt nợ.”
Đạt được đáp ứng, ta liền rời đi về phía phụ thân.
Trên đường trở về, trong lòng ta bởi vì ý niệm vừa rồi thoáng qua trong đầu mà sinh ra một suy nghĩ điên cuồng….
Trở lại Quốc công phủ, Nam Kha Du sai người đi Tây viện tìm Nam Kha Linh. Vốn dĩ ta cũng phải lưu lại nhưng có người được phái đến đưa tin nói tổ phụ tìm ta, bảo ta đến nhà chính.
“Sao trễ như vậy mới trở về?” Tổ phụ đang xem một kỳ phổ bằng giấy lụa, thấy ta tới liền tỏ ý bảo ta ngồi đối diện người.
Ta vừa theo ý tổ phụ ngồi xuống một bên kỳ phổ vừa đáp lời: “Trong cung có chút việc trì hoãn ạ.”
“Hôm nay ở trước mặt Hoàng thượng không để con hiến nghệ, ta biết trong lòng con mất mác.”
Ta sửng sốt một chút liền lắc đầu: “Kỳ cứ ngỡ là có thần giao cách cảm cùng gia gia, hóa ra gia gia cũng chưa hiểu rõ tâm sự trong lòng Kỳ.”
Nói vậy tổ phụ cũng khá bất ngờ, sau đó sắc mặt liền thoáng thả lỏng: “Con nhỏ như vậy thì có tâm sự gì?”
“Kỳ… không muốn đứng ra trước đầu sóng ngọn gió.”
“Vì sao?”
“Kỳ cầm nghệ cũng thường thường nhưng chung quy cũng là do gia gia dạy dỗ, tự nhận so với Thái tử và đại ca vẫn còn có điểm mạnh hơn.
“Ha ha, con bệnh qua một trận khẩu khí ngược lại lớn ra không ít.” Tổ phụ tuy rằng nói như vậy nhưng ta xem ra người rất cao hứng.
Kiếp trước tính tình ta luôn rất mềm yếu, không dám nói sai một chữ gây họa cho Vân Xuyên cùng Quốc công phủ. Thế nhưng tâm tư cũng không hề an phận thủ thường. Cứ như thế, hành sự vừa gò bó chân tay, nói chuyện lại sợ hãi rụt rè. Chẳng nói tới Vân Xuyên chướng tai gai mắt, ta bây giờ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mất mặt vô cùng.
“Con đánh đàn, nếu không tốt chẳng qua chỉ mất mặt ta. Nếu tốt, che mờ mất Thái tử chẳng phải là rất không biết điều sao? Con hiểu được khổ tâm của gia gia là tốt rồi.”
“So với được gia gia tán thưởng cầm nghệ thì càng khiến Kỳ cao hứng hơn.” Ta ngẩng đầu nhìn về phía tổ phụ. Không cần phải soi gương cũng có thể khẳng định đôi mắt ta nhất định đang cười đến mức cong hết lại. Lão nhân gia kiếp trước bị ta chọc giận đến mức sau khi ta vào cung không bao lâu liền về tây thiên. Ta thật sự mong kiếp này có thể theo người bước tiếp được lâu hơn một chút…
“Hai ông cháu ta đã lâu không chơi cờ rồi. Hôm nay bồi gia gia đánh mấy ván được không?” Tổ phụ cũng cười vô cùng khả ái. So với hình tượng danh sĩ bất cẩu ngôn tiếu, vân đạm phong khinh trên triều quả thực khác quá xa.
Ta hiểu rằng cơ hội ông Trời cho ta lần này chính là vì để ta có thể có cơ hội bù đắp những việc làm bất hiếu của ta kiếp trước.
Không quá hai ngày liền nghe nói tộc Hồi ở phương Bắc xâm phạm biên cảnh. Ta nhớ kiếp trước cũng chính là thời điểm này, Vân Kiên cùng Triệu Giác lần đầu tiên lên chiến trường. Lần này cũng không có gì ngoài ý muốn, khi Tam Hoàng tử theo chiếu chỉ hạ xuống mang quân Bắc chinh ta còn đang ở nhà đọc sách.
Sau hơn một tháng, tin chiến thắng báo về. Bốn tháng sau, rốt cuộc cũng truyền đến tin tức đại quân chiến thắng sắp trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất