Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
Chương 14
Sau khi mấy hạ nhân này dẫn Phó Kinh Hồng Ôn Như Ngọc dẫn vào Mộ Dung phủ, thì một lão nam nhân phúc hậu mặc một bộ trang phục nhìn tốt hơn y phục trên người của đám hạ nhân vừa rồi lại ra tiếp đón, thấy hai người liền nở rộ lên ý cười đầy mặt, nói:
– Ta chính là tổng quản của Mộ Dung phủ. Lão gia đã sớm dặn dò, hôm nay sẽ có khách quý đến… Chỉ không biết là trong hai vị, vị nào là cao đồ của Tạ Ngôn Viễn – Xuân Vân Kiếm, Thanh Thành phái ạ?
Ôn Như Ngọc chắp tay hướng về lão, đáp:
– Xuân Vân Kiếm chính là sư phụ của tại hạ.
Tổng quản Mộ Dung phủ đánh giá hắn một lượt, rồi cũng chắp tay, nói:
– Các hạ chính là Lưu Phong công tử Ôn Như Ngọc? Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ… Không biết vị này chính là…
Lão nhìn về Phó Kinh Hồng đang đứng ở bên cạnh.
Ôn Như Ngọc nói:
– Vị này là Phó Kinh Hồng, chính là bằng hữu mà tại hạ đã kết giao ở trên đường đi.
Lão tổng quản lập tức nói:
– Nếu đã là bằng hữu của Ôn công tử, nhất định cũng là một vị võ lâm hào kiệt a.
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói:
– Nào có, nào có.
Lão tổng quản Mộ Dung phủ cũng nở nụ cười đáp lại:
– Vị thiếu hiệp này, vốn không nên khiêm tốn. Tuy rằng, lão hủ vốn không hề biết chút gì về võ công, nhưng nhãn lực cũng không có kém đi.
Phó Kinh Hồng cười không nói.
Lão tổng quản Mộ Dung phủ lại nhìn về Ôn Như Ngọc, nói:
– Hiện tại, lão gia vẫn còn đang bế quan. Ngài đã dặn dò ta. Nếu khách quý đến, mọi việc ăn ở trước tiên của hai vị đều nên do ta sắp xếp. Khoảng chừng sau một canh giờ nữa, ngài ấy sẽ xuất quan.
Ôn Như Ngọc cười, đáp lời tiếp nhận, liền theo sau Mộ Dung tổng quản đi về khách phòng.
Hai người đều đi theo lão nhân đang đi phía trước.
Phó Kinh Hồng liếc nhìn, đánh giá bốn phía một lượt.
Quả thật, Mộ Dung phủ rất lớn, bọn họ đi qua mấy biệt viện cao vút.
Một đường này, bọn họ đi dọc theo hành lang, đi qua một cái hồ, giữa hồ còn xây nên một ngôi đình nghỉ mát.
Trong ngôi đình kia, tựa hồ như có mấy nữ tử đang nô đùa.
Trong đó có một nữ tử mặc một thân hồng y, đặc biệt chói mắt, trên đầu còn cài một cây trâm hồ điệp mạ vàng khảm ngọc. Một thân hồng y như máu, cũng giống như hồng liên.
Dung mạo của ả cũng cực kỳ kiều diễm. Lông mày như chiếc lông chim trả, da trắng như tuyết, đôi môi xinh đẹp tựa như được vẽ ra. Chỉ là một đôi mắt hạnh có hơi nhíu. Nhìn qua, liền biết ả bị chiều đến đỏng đảnh.
Mà, nghĩ đến, thấy cũng phải đi.
Mộ Dung thế gia, vốn chính là một trong tứ đại thế gia trong chốn võ lâm. Quả thật, người của Mộ Dung gia có mấy phần được nuông chiều mà sinh hư đi.
Mà, nhan sắc của mấy nữ nhân đang đứng ở bên cạnh ả thì lại khá là thua thiệt.
Một nữ tử còn lại đang mặc một thân hoàng y nhợt nhạt, trên đầu cũng không hề cài thêm bất kì trang sức nào. Tuy tướng mạo cũng được coi như là thanh tú. Nhưng, so với nữ tử hồng y thì lại thua kém đi mấy phần. Mà mấy người khác thì lại mặc một thân y phục nha hoàn, tướng mạo vốn cực kỳ tầm thường.
Lão tổng quản Mộ Dung phủ cũng nhìn thấy mấy nữ tử đang ở trong ngôi đình giữa hồ kia, liền mở miệng giới thiệu:
– Hai vị ở trong ngôi đình kia, chính là hai vị tiểu thư trong Mộ Dung phủ. Hồng y, chính là Ngũ tiểu thư – Mộ Dung Vũ. Hoàng y, chính là Tứ tiểu thư – Mộ Dung Tư.
Phó Kinh Hồng nghe xong lời này của lão tổng quản Mộ Dung phủ. Trong đầu của y, lại nhất thời, tự suy đoán tiếp. Theo lý mà nói, chỉ bằng vào bối phận này, lão vốn nên giới thiệu Tứ tiểu thư trước tiên, rồi mới lại giới thiệu đến Ngũ tiểu thư. Nhưng mà lão lại mở miệng giới thiệu Mộ Dung Vũ trước.
Quả nhiên, lão tổng quản Mộ Dung phủ lại giải thích tiếp:
– Tứ tiểu thư là do Tam phu nhân sinh ra… Còn Ngũ tiểu thư là do đại phu nhân sinh ra. Cho nên, Ngũ tiểu thư vốn mới là trưởng nữ chân chính, tự nhiên là chiếm được địa vị cao hơn một chút. Mà từ nhỏ, nàng đã luôn được cưng chiều, nên tính tình vốn có chút cao ngạo. Vì vậy, lão gia cũng đã sớm tuyên bố. Nếu sau này, có người muốn thành thân với Ngũ tiểu thư, thì tất nhiên là muốn người đó phải ở lại làm cô gia ở trong phủ a.
Lão nhìn về phía Ôn Như Ngọc, cười không nói tiếp nữa.
Ôn Như Ngọc khựng lại một chút, chỉ có thể cười trừ mà lơ là cho qua.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền hiểu rõ, xem ra lời của lão tổng quản Mộ Dung phủ, cũng đã nói lên rõ, ý tứ của lão gia Mộ Dung phủ vốn là có ý định chấm Ôn Như Ngọc, muốn hắn làm cô gia ở Mộ Dung phủ này đi, cho nên, mới phân phó chỗ lão tổng quản Mộ Dung phủ này, ra mặt, ân cần chào hỏi, dò ý trước đi.
– Tuy rằng Ngũ tiểu thư có chút cao ngạo, nhưng cũng rất hiểu chuyện. Từ nhỏ, nàng đã say mê võ thuật, nhưng cũng chỉ là chơi đùa tay chân đôi chút với đám nữ tử ở trong nhà mà thôi. Sau này, tất nhiên là nàng vẫn muốn an phận mà cưới phu quân, nuôi dạy nhi tử a.
Lão tổng quản lại nói tiếp.
Mặc dù, Mộ Dung gia là thế gia võ lâm. Nhưng từ trước đến nay, chỉ có nam tử mới đạt thành tựu trên phương diện này, còn nữ tử muốn thành công vốn là cực nhỏ.
Chỉ có điều, Mộ Dung Vũ cũng coi như là trong số nữ tử cực ít trong đó đi. Bởi vì trong chốn giang hồ, xem ra, ả cũng có chút danh tiếng.
Đi qua ngôi đình giữa hồ, rẽ qua một khúc quanh, rất nhanh, một biệt viện liền xuất hiện ở trước mắt.
Thoạt nhìn, cái biệt viện này, rất im ắng, trống trải lại u ám.
– Nơi này là biệt viện chuyên dùng để tiếp đón các vị khách quý từ phương xa tới ghé thăm. Ta vừa mới sai người vừa thu thập xong. Thỉnh hai vị đi theo ta.
Phó Kinh Hồng cùng Ôn Như Ngọc liền đi theo Mộ Dung tổng quản đến trước hai gian phòng liền kề nhau. Tiếp theo, lão tổng quản có để lời dặn, sau một canh giờ nữa, sẽ có người tới đây, dẫn hai người đi đến tiền thính. Sau đó, lão liền xoay người rời đi.
*
Phó Kinh Hồng đẩy cửa phòng ra, bước vào, đánh giá bốn phía khách phòng này một lượt.
Quả nhiên là Mộ Dung phủ này, giàu có đến nứt đổ vách đi.
Dù chỉ là một gian khách phòng cũng có thể thấy được đã tốn khá là tâm tư đi.
Trên tường, chính giữa là treo bức tranh đan thanh mặc. Bên trái lại treo bức tranh mẫu đơn nở rộ rực rỡ. Bên phải lại treo một bức tranh cao sơn lưu thủy.
Giữa phòng còn được bày ra một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế nhỏ. Tiếp theo, bên trong phòng, là một chiếc giường lớn được làm bằng gỗ đàn, được phủ lên màn thêu mỏng, đang được cuốn lên phân nửa. Trong phòng còn có vài đồ vật sứ Thanh Hoa dùng để trang trí.
Quả nhiên là một gia đình giàu có…
Phó Kinh Hồng âm thầm thở dài, than thở trong lòng.
Y tiến về phía trước vài bước, đẩy ra cánh cửa sổ nhỏ đang bị đóng. Cửa vừa mở toang, thì tầm mắt liền nhìn thấy ngôi đình giữa hồ mà y vừa mới đi ngang qua.
Nơi này vốn chỉ cách vài bước xa với ngôi đình giữa hồ kia đi. Mà, vị trí của gian phòng này, không thể làm gì khác hơn là chỉ có thể nhìn thấy hướng về khung cảnh của cái hồ nhỏ kia đi. Khung cảnh sóng nước lấp loáng ở trên mặt hồ. Thay vì khen phong cảnh này rất đẹp mắt, vậy thì nên nói thẳng ra là do có người cố ý để cho hai người bọn họ ở trong hai căn phòng, đúng ngay phương hướng này đi.
Phó Kinh Hồng vừa mới liếc một cái, nhìn qua mấy nữ tử ở trong ngôi đình giữa hồ kia, liền cảm thấy hình thức ở cùng nhau của mấy nữ tử có chút quái dị. Bất quá, vừa rồi chỉ là đi ngang qua, y cũng không có suy nghĩ gì quá nhiều. Nhưng mà nghe thấy mấy lời giảng giải của lão tổng quản, y liền hiểu rõ cái cảm giác quái dị này là do đâu mà tới.
Tựa hồ như mấy nữ tử này vốn là đang cùng nhau chơi trò gì đó, trên tay đang cầm một quả tú cầu mà quăng qua ném lại.
Nhưng mà, mỗi khi ném tới nữ tử hoàng y kia, thì nữ tử kia liền cố ý sơ sót mà không tiếp được tú cầu. Hoặc là thân thể đều lóng ngóng, hoặc là nhất thời bị trượt té, cho nên, đều không thể tiếp được tú cầu. Dù cho nàng có tiếp được quả cầu lại cực kỳ vụng về.
Nếu không phải do Phó Kinh Hồng cố ý quan sát nàng thì e là cũng sẽ không chú ý tới điều này.
Mà, hẳn là nữ tử hồng y kia vốn đã luyện qua khinh công đi, bởi vì bước chân của ả rất mềm mại, thân pháp vô cùng tốt, tư thái vô cùng đẹp đẽ, mỗi lần đều có thể chính xác tiếp lấy tú cầu, dù cho góc độ có khó khăn đến đâu đi nữa. Cảnh tượng này thật sự là khiến cho người nhìn vui tai vui mắt hơn hẳn nữ tử hoàng y ngốc nghếch kia a.
Mỗi khi nữ tử hoàng y kia rơi vào tình huống chật vật, thì nữ tử hồng y đều sẽ cười duyên, lộ ra vẻ mặt trào phúng. Còn nữ tử hoàng y liền cúi đầu cụp mắt, tay túm chặt lấy mép áo mà vò nát. Mà, trong mắt của mấy ả nha hoàn cũng lộ vẻ xem thường liếc nhìn nữ tử hoàng y vốn tay chân vụng về kia. Nhưng có lẽ do e ngại thân phận tiểu thư của nữ tử hoàng y kia, cho nên, không dám giống như nữ tử hồng y mà biểu hiện rõ ràng ra.
Lại chơi đùa tú cầu thêm một lúc nữa, thì nữ tử hồng y là người đầu tiên mất đi hứng thú. Ả cầm lấy quả tú cầu, trừng mắt nhìn nữ tử hoàng y một cái, nói:
– Không chơi nữa. Không chơi nữa. Thật là chán mà. Làm sao mà tay chân của ngươi lại có thể vụng về đến mức này nha, Tứ tỷ.
Hai chữ ‘Tứ tỷ’ này được đè xuống nặng nề, là do ả nghiến răng mà nói ra đi.
Nữ tử hoàng y kia vẫn luôn cúi đầu, im lặng, không nói gì.
– Hừ. Thật là vô vị mà. Ta muốn đi ra ngoài, xem xem đại ca đã trở lại chưa.
Nữ tử hồng y thiếu hứng thú nhìn vào quả tú cầu ở trong tay, xoay người rời đi.
Nữ tử hoàng y kia thấy nữ tử hồng y đã muốn rời đi, tựa hồ như lại thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, nữ tử hồng y quay đầu lại, nói:
– Nhưng mà, nếu Ngũ muội – ta nói vậy mà cứ thế mà rời đi, thì Tứ tỷ hẳn sẽ rất là buồn chán đi…
Ngay lập tức, nữ tử hoàng y kia bị ngẩn người.
Nhất thời, nữ tử hồng y lại nở nụ cười, đôi môi như được vẽ nên, răng lại trắng tinh như ngọc.
Đồng thời, chỉ thấy ả trở tay làm ra động tác ném đi, quả tú cầu trong tay cô ta liền rơi xuống giữa hồ.
– Ai nha~ Quả tú cầu của ta đã bị rơi xuống nước mất rồi a. Phiền Tứ tỷ xuống hồ vớt lên giúp ta nha.
Nữ tử hoàng y cắn cắn môi dưới, đáp:
– Được.
– Làm sao mà Tứ tỷ lại hiện lên biểu tình không cam lòng, không muốn ở đầy trên mặt thế kia a?
Ánh mắt nhấp nháy của nữ tử hồng y nhìn chằm chằm vào nữ tử hoàng y.
– Sao lại thế…
Nữ tử hoàng y kia miễn cưỡng cười cười, nói:
– Tất nhiên là ta hết sức vui vẻ để được giúp muội mà.
– Hừ.
Nữ tử hồng y chỉ “hừ” lên một tiếng, nhất thời vung ống tay áo lên, xoay người rời đi.
Mấy ả nha hoàn liền vội vàng đuổi theo, đến một cái liếc mắt cũng đều không thèm bố thí cho nữ tử hoàng y kia.
Nữ tử hoàng y kia vẫn luôn cúi đầu cụp mắt. Lúc sau, mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toát ra một tia oán hận rõ rệt.
Mắt thấy Mộ Dung Vũ đã rời đi, Phó Kinh Hồng biết một màn hài kịch này đã được diễn xong, cho nên, liền trở tay, đóng cửa sổ lại.
Đúng lúc này, Ôn Như Ngọc cũng đã đẩy cửa bước vào, cũng vừa nhìn thấy trên mặt của Phó Kinh Hồng lộ ra ý cười, liền hỏi:
– Không biết vì sao Phó huynh lại cười?
Phó Kinh Hồng giả vờ thâm trầm nở nụ cười, nói:
– Đến lúc đó, Ôn huynh liền biết được mà thôi.
Kiếp trước, ngoại trừ, y đã từng xem qua một số sách truyện viết về anh hùng mĩ nhân ở trong giang hồ võ lâm, còn lại, chính là một số sách truyện kể về trạch đấu trong thế gia. Đây cũng chỉ là một loại tranh đấu khác, nhưng mà cũng khá là thú vị đi.
– Xem ra, ý tứ của Mộ Dung lão gia, là muốn Ôn huynh đến cửa làm cô gia nhà người ta đi. Không biết, ý của Ôn huynh là như thế nào đây?
Phó Kinh Hồng nhớ tới lời của Mộ Dung tổng quản, liền mở miệng trêu ghẹo Ôn Như Ngọc.
Quả nhiên, Ôn Như Ngọc biến sắc, quay đầu qua, nói:
– Tại hạ vốn không hề có ý này.
– Ôn huynh, hà tất phải nhanh chóng từ chối cọc hôn sự tốt này a. Mộ Dung Vũ, cũng coi như là một mỹ nhân đi. Tuy, vốn không thể nào sánh được với Đào Chi Hoa… Thế nhưng, về tướng mạo cũng không kém hơn bao nhiêu. Huống chi, Mộ Dung thế gia vốn là dòng dõi hùng hậu, giàu có, thịnh vượng. Nếu như có thể đồng ý cọc hôn sự này, vốn sẽ chiếm được rất nhiều lợi ích ở trong đó a…
Phó Kinh Hồng mỉm cười, mở miệng giảng giải.
Ôn Như Ngọc hiện lên sắc mặt lạnh lùng, nói:
– Xem ra, tựa hồ như Phó huynh vốn là có ý đó rồi đi?
-…
Phó Kinh Hồng nghẹn lời, qua một lát mới mở miệng nói,
– E là ta vốn không thể nào lọt vào mắt xanh của Mộ Dung gia a.
– Vậy nếu Mộ Dung gia để ý đến huynh đây, thì huynh liền muốn nhận lời, làm cô gia ở đây hay sao?
Ánh mắt sáng quắc của Ôn Như Ngọc nhìn Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng giả vờ ‘khụ’ hai tiếng, nói:
– Cho dù, Mộ Dung gia có để mắt đến ta đi nữa, thì cái ả Mộ Dung Vũ này, ta vốn không dám với tới a…
Ôn Như Ngọc nhìn Phó Kinh Hồng, tựa như cười lại không cười.
Phó Kinh Hồng sờ sờ mũi, nói:
– Được rồi. Là do bản chất của ả Mộ Dung Vũ này đã được nuông chiều sinh hư rồi, vốn là một ả nữ nhân điêu ngoa, đỏng đảnh khiến người chịu không nổi a. Chỉ nên ngắm thôi, không thể nào cưỡng ép ta tiếp nhận nổi đâu.
Tiếp theo, hai người ngồi ở trong phòng của Phó Kinh Hồng uống hết một ấm trà, hàn huyên chút chuyện lí thú ở trong giang hồ, thì liền có người đến gõ cửa.
Hai người cất bước theo sau gã hầu dẫn đường mà đi thẳng tới tiền thính, liền nhìn thấy có mấy người đã sớm chờ đợi ở đó.
Ngồi ở giữa đại sảnh, chính là một vị nam nhân khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi. Đây chính là Mộ Dung Lân – gia chủ của Mộ Dung thế gia.
Trước tiên, Ôn Như Ngọc đã chắp tay hướng về Mộ Dung Lân, nói:
– Vãn bối bái kiến Mộ Dung tiền bối.
Phó Kinh Hồng cũng chắp tay làm theo hắn.
Mộ Dung Lân đánh giá từ trên xuống dưới Ôn Như Ngọc một lượt, liền cười nói:
– Quả nhiên là Tạ Ngôn Viễn đã thu được một đồ đệ tốt. Dáng vẻ này, đường đường là một nhân tài, vượt xa ta ở năm đó a.
Ôn Như Ngọc vội vàng nói:
– Vãn bối không dám nhận.
Mộ Dung Lân cười to vài tiếng, lại hỏi:
– Dạo gần đây, sư phụ của ngươi ra sao rồi?
Ôn Như Ngọc đáp:
– Sư phụ vẫn luôn mạnh khỏe. Lão nhân gia đã nhờ ta chuyển lời vấn an đến Mộ Dung tiền bối.
– Ta cũng đã già rồi a. Nhớ năm đó a…
Mộ Dung Lân vừa lắc lắc đầu, than thở. Gã vừa nhìn về Phó Kinh Hồng đang đứng im lặng ở bên cạnh, hỏi:
– Nghe nói, vị này là bằng hữu của Ôn hiền chất sao? Quả nhiên, dáng vẻ cũng rất đường hoàng a. Nói vậy, ngươi đây cũng là đến tham gia võ lâm minh hội đi.
Phó Kinh Hồng cụp mắt, khẽ cười, nói:
– Với võ công vốn kém cỏi của tại hạ, nào có đủ tư cách đó. Chỉ là muốn đến tham gia xem một chút náo nhiệt mà thôi.
– Cần gì phải tự ti đến vậy a. Cứ cách bốn năm thì mới tổ chức một lần võ lâm minh hội. Cho nên, nếu đã đến nơi rồi, đương nhiên là vẫn nên tham gia đi thôi… Hơn nữa, lần này, tiểu nữ nhà ta, có ý định sẽ lựa chọn một vị giai tế trong võ lâm minh hội lần này a…
Mộ Dung Lân vừa nói đến đây, thì từ đầu đến cuối, ánh mắt của gã đều rơi vào trên người của Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc chỉ có thể nở nụ cười, không đáp lời.
– Ta chính là tổng quản của Mộ Dung phủ. Lão gia đã sớm dặn dò, hôm nay sẽ có khách quý đến… Chỉ không biết là trong hai vị, vị nào là cao đồ của Tạ Ngôn Viễn – Xuân Vân Kiếm, Thanh Thành phái ạ?
Ôn Như Ngọc chắp tay hướng về lão, đáp:
– Xuân Vân Kiếm chính là sư phụ của tại hạ.
Tổng quản Mộ Dung phủ đánh giá hắn một lượt, rồi cũng chắp tay, nói:
– Các hạ chính là Lưu Phong công tử Ôn Như Ngọc? Quả nhiên là danh sư xuất cao đồ… Không biết vị này chính là…
Lão nhìn về Phó Kinh Hồng đang đứng ở bên cạnh.
Ôn Như Ngọc nói:
– Vị này là Phó Kinh Hồng, chính là bằng hữu mà tại hạ đã kết giao ở trên đường đi.
Lão tổng quản lập tức nói:
– Nếu đã là bằng hữu của Ôn công tử, nhất định cũng là một vị võ lâm hào kiệt a.
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười, khiêm tốn nói:
– Nào có, nào có.
Lão tổng quản Mộ Dung phủ cũng nở nụ cười đáp lại:
– Vị thiếu hiệp này, vốn không nên khiêm tốn. Tuy rằng, lão hủ vốn không hề biết chút gì về võ công, nhưng nhãn lực cũng không có kém đi.
Phó Kinh Hồng cười không nói.
Lão tổng quản Mộ Dung phủ lại nhìn về Ôn Như Ngọc, nói:
– Hiện tại, lão gia vẫn còn đang bế quan. Ngài đã dặn dò ta. Nếu khách quý đến, mọi việc ăn ở trước tiên của hai vị đều nên do ta sắp xếp. Khoảng chừng sau một canh giờ nữa, ngài ấy sẽ xuất quan.
Ôn Như Ngọc cười, đáp lời tiếp nhận, liền theo sau Mộ Dung tổng quản đi về khách phòng.
Hai người đều đi theo lão nhân đang đi phía trước.
Phó Kinh Hồng liếc nhìn, đánh giá bốn phía một lượt.
Quả thật, Mộ Dung phủ rất lớn, bọn họ đi qua mấy biệt viện cao vút.
Một đường này, bọn họ đi dọc theo hành lang, đi qua một cái hồ, giữa hồ còn xây nên một ngôi đình nghỉ mát.
Trong ngôi đình kia, tựa hồ như có mấy nữ tử đang nô đùa.
Trong đó có một nữ tử mặc một thân hồng y, đặc biệt chói mắt, trên đầu còn cài một cây trâm hồ điệp mạ vàng khảm ngọc. Một thân hồng y như máu, cũng giống như hồng liên.
Dung mạo của ả cũng cực kỳ kiều diễm. Lông mày như chiếc lông chim trả, da trắng như tuyết, đôi môi xinh đẹp tựa như được vẽ ra. Chỉ là một đôi mắt hạnh có hơi nhíu. Nhìn qua, liền biết ả bị chiều đến đỏng đảnh.
Mà, nghĩ đến, thấy cũng phải đi.
Mộ Dung thế gia, vốn chính là một trong tứ đại thế gia trong chốn võ lâm. Quả thật, người của Mộ Dung gia có mấy phần được nuông chiều mà sinh hư đi.
Mà, nhan sắc của mấy nữ nhân đang đứng ở bên cạnh ả thì lại khá là thua thiệt.
Một nữ tử còn lại đang mặc một thân hoàng y nhợt nhạt, trên đầu cũng không hề cài thêm bất kì trang sức nào. Tuy tướng mạo cũng được coi như là thanh tú. Nhưng, so với nữ tử hồng y thì lại thua kém đi mấy phần. Mà mấy người khác thì lại mặc một thân y phục nha hoàn, tướng mạo vốn cực kỳ tầm thường.
Lão tổng quản Mộ Dung phủ cũng nhìn thấy mấy nữ tử đang ở trong ngôi đình giữa hồ kia, liền mở miệng giới thiệu:
– Hai vị ở trong ngôi đình kia, chính là hai vị tiểu thư trong Mộ Dung phủ. Hồng y, chính là Ngũ tiểu thư – Mộ Dung Vũ. Hoàng y, chính là Tứ tiểu thư – Mộ Dung Tư.
Phó Kinh Hồng nghe xong lời này của lão tổng quản Mộ Dung phủ. Trong đầu của y, lại nhất thời, tự suy đoán tiếp. Theo lý mà nói, chỉ bằng vào bối phận này, lão vốn nên giới thiệu Tứ tiểu thư trước tiên, rồi mới lại giới thiệu đến Ngũ tiểu thư. Nhưng mà lão lại mở miệng giới thiệu Mộ Dung Vũ trước.
Quả nhiên, lão tổng quản Mộ Dung phủ lại giải thích tiếp:
– Tứ tiểu thư là do Tam phu nhân sinh ra… Còn Ngũ tiểu thư là do đại phu nhân sinh ra. Cho nên, Ngũ tiểu thư vốn mới là trưởng nữ chân chính, tự nhiên là chiếm được địa vị cao hơn một chút. Mà từ nhỏ, nàng đã luôn được cưng chiều, nên tính tình vốn có chút cao ngạo. Vì vậy, lão gia cũng đã sớm tuyên bố. Nếu sau này, có người muốn thành thân với Ngũ tiểu thư, thì tất nhiên là muốn người đó phải ở lại làm cô gia ở trong phủ a.
Lão nhìn về phía Ôn Như Ngọc, cười không nói tiếp nữa.
Ôn Như Ngọc khựng lại một chút, chỉ có thể cười trừ mà lơ là cho qua.
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền hiểu rõ, xem ra lời của lão tổng quản Mộ Dung phủ, cũng đã nói lên rõ, ý tứ của lão gia Mộ Dung phủ vốn là có ý định chấm Ôn Như Ngọc, muốn hắn làm cô gia ở Mộ Dung phủ này đi, cho nên, mới phân phó chỗ lão tổng quản Mộ Dung phủ này, ra mặt, ân cần chào hỏi, dò ý trước đi.
– Tuy rằng Ngũ tiểu thư có chút cao ngạo, nhưng cũng rất hiểu chuyện. Từ nhỏ, nàng đã say mê võ thuật, nhưng cũng chỉ là chơi đùa tay chân đôi chút với đám nữ tử ở trong nhà mà thôi. Sau này, tất nhiên là nàng vẫn muốn an phận mà cưới phu quân, nuôi dạy nhi tử a.
Lão tổng quản lại nói tiếp.
Mặc dù, Mộ Dung gia là thế gia võ lâm. Nhưng từ trước đến nay, chỉ có nam tử mới đạt thành tựu trên phương diện này, còn nữ tử muốn thành công vốn là cực nhỏ.
Chỉ có điều, Mộ Dung Vũ cũng coi như là trong số nữ tử cực ít trong đó đi. Bởi vì trong chốn giang hồ, xem ra, ả cũng có chút danh tiếng.
Đi qua ngôi đình giữa hồ, rẽ qua một khúc quanh, rất nhanh, một biệt viện liền xuất hiện ở trước mắt.
Thoạt nhìn, cái biệt viện này, rất im ắng, trống trải lại u ám.
– Nơi này là biệt viện chuyên dùng để tiếp đón các vị khách quý từ phương xa tới ghé thăm. Ta vừa mới sai người vừa thu thập xong. Thỉnh hai vị đi theo ta.
Phó Kinh Hồng cùng Ôn Như Ngọc liền đi theo Mộ Dung tổng quản đến trước hai gian phòng liền kề nhau. Tiếp theo, lão tổng quản có để lời dặn, sau một canh giờ nữa, sẽ có người tới đây, dẫn hai người đi đến tiền thính. Sau đó, lão liền xoay người rời đi.
*
Phó Kinh Hồng đẩy cửa phòng ra, bước vào, đánh giá bốn phía khách phòng này một lượt.
Quả nhiên là Mộ Dung phủ này, giàu có đến nứt đổ vách đi.
Dù chỉ là một gian khách phòng cũng có thể thấy được đã tốn khá là tâm tư đi.
Trên tường, chính giữa là treo bức tranh đan thanh mặc. Bên trái lại treo bức tranh mẫu đơn nở rộ rực rỡ. Bên phải lại treo một bức tranh cao sơn lưu thủy.
Giữa phòng còn được bày ra một chiếc bàn tròn và hai chiếc ghế nhỏ. Tiếp theo, bên trong phòng, là một chiếc giường lớn được làm bằng gỗ đàn, được phủ lên màn thêu mỏng, đang được cuốn lên phân nửa. Trong phòng còn có vài đồ vật sứ Thanh Hoa dùng để trang trí.
Quả nhiên là một gia đình giàu có…
Phó Kinh Hồng âm thầm thở dài, than thở trong lòng.
Y tiến về phía trước vài bước, đẩy ra cánh cửa sổ nhỏ đang bị đóng. Cửa vừa mở toang, thì tầm mắt liền nhìn thấy ngôi đình giữa hồ mà y vừa mới đi ngang qua.
Nơi này vốn chỉ cách vài bước xa với ngôi đình giữa hồ kia đi. Mà, vị trí của gian phòng này, không thể làm gì khác hơn là chỉ có thể nhìn thấy hướng về khung cảnh của cái hồ nhỏ kia đi. Khung cảnh sóng nước lấp loáng ở trên mặt hồ. Thay vì khen phong cảnh này rất đẹp mắt, vậy thì nên nói thẳng ra là do có người cố ý để cho hai người bọn họ ở trong hai căn phòng, đúng ngay phương hướng này đi.
Phó Kinh Hồng vừa mới liếc một cái, nhìn qua mấy nữ tử ở trong ngôi đình giữa hồ kia, liền cảm thấy hình thức ở cùng nhau của mấy nữ tử có chút quái dị. Bất quá, vừa rồi chỉ là đi ngang qua, y cũng không có suy nghĩ gì quá nhiều. Nhưng mà nghe thấy mấy lời giảng giải của lão tổng quản, y liền hiểu rõ cái cảm giác quái dị này là do đâu mà tới.
Tựa hồ như mấy nữ tử này vốn là đang cùng nhau chơi trò gì đó, trên tay đang cầm một quả tú cầu mà quăng qua ném lại.
Nhưng mà, mỗi khi ném tới nữ tử hoàng y kia, thì nữ tử kia liền cố ý sơ sót mà không tiếp được tú cầu. Hoặc là thân thể đều lóng ngóng, hoặc là nhất thời bị trượt té, cho nên, đều không thể tiếp được tú cầu. Dù cho nàng có tiếp được quả cầu lại cực kỳ vụng về.
Nếu không phải do Phó Kinh Hồng cố ý quan sát nàng thì e là cũng sẽ không chú ý tới điều này.
Mà, hẳn là nữ tử hồng y kia vốn đã luyện qua khinh công đi, bởi vì bước chân của ả rất mềm mại, thân pháp vô cùng tốt, tư thái vô cùng đẹp đẽ, mỗi lần đều có thể chính xác tiếp lấy tú cầu, dù cho góc độ có khó khăn đến đâu đi nữa. Cảnh tượng này thật sự là khiến cho người nhìn vui tai vui mắt hơn hẳn nữ tử hoàng y ngốc nghếch kia a.
Mỗi khi nữ tử hoàng y kia rơi vào tình huống chật vật, thì nữ tử hồng y đều sẽ cười duyên, lộ ra vẻ mặt trào phúng. Còn nữ tử hoàng y liền cúi đầu cụp mắt, tay túm chặt lấy mép áo mà vò nát. Mà, trong mắt của mấy ả nha hoàn cũng lộ vẻ xem thường liếc nhìn nữ tử hoàng y vốn tay chân vụng về kia. Nhưng có lẽ do e ngại thân phận tiểu thư của nữ tử hoàng y kia, cho nên, không dám giống như nữ tử hồng y mà biểu hiện rõ ràng ra.
Lại chơi đùa tú cầu thêm một lúc nữa, thì nữ tử hồng y là người đầu tiên mất đi hứng thú. Ả cầm lấy quả tú cầu, trừng mắt nhìn nữ tử hoàng y một cái, nói:
– Không chơi nữa. Không chơi nữa. Thật là chán mà. Làm sao mà tay chân của ngươi lại có thể vụng về đến mức này nha, Tứ tỷ.
Hai chữ ‘Tứ tỷ’ này được đè xuống nặng nề, là do ả nghiến răng mà nói ra đi.
Nữ tử hoàng y kia vẫn luôn cúi đầu, im lặng, không nói gì.
– Hừ. Thật là vô vị mà. Ta muốn đi ra ngoài, xem xem đại ca đã trở lại chưa.
Nữ tử hồng y thiếu hứng thú nhìn vào quả tú cầu ở trong tay, xoay người rời đi.
Nữ tử hoàng y kia thấy nữ tử hồng y đã muốn rời đi, tựa hồ như lại thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, nữ tử hồng y quay đầu lại, nói:
– Nhưng mà, nếu Ngũ muội – ta nói vậy mà cứ thế mà rời đi, thì Tứ tỷ hẳn sẽ rất là buồn chán đi…
Ngay lập tức, nữ tử hoàng y kia bị ngẩn người.
Nhất thời, nữ tử hồng y lại nở nụ cười, đôi môi như được vẽ nên, răng lại trắng tinh như ngọc.
Đồng thời, chỉ thấy ả trở tay làm ra động tác ném đi, quả tú cầu trong tay cô ta liền rơi xuống giữa hồ.
– Ai nha~ Quả tú cầu của ta đã bị rơi xuống nước mất rồi a. Phiền Tứ tỷ xuống hồ vớt lên giúp ta nha.
Nữ tử hoàng y cắn cắn môi dưới, đáp:
– Được.
– Làm sao mà Tứ tỷ lại hiện lên biểu tình không cam lòng, không muốn ở đầy trên mặt thế kia a?
Ánh mắt nhấp nháy của nữ tử hồng y nhìn chằm chằm vào nữ tử hoàng y.
– Sao lại thế…
Nữ tử hoàng y kia miễn cưỡng cười cười, nói:
– Tất nhiên là ta hết sức vui vẻ để được giúp muội mà.
– Hừ.
Nữ tử hồng y chỉ “hừ” lên một tiếng, nhất thời vung ống tay áo lên, xoay người rời đi.
Mấy ả nha hoàn liền vội vàng đuổi theo, đến một cái liếc mắt cũng đều không thèm bố thí cho nữ tử hoàng y kia.
Nữ tử hoàng y kia vẫn luôn cúi đầu cụp mắt. Lúc sau, mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt toát ra một tia oán hận rõ rệt.
Mắt thấy Mộ Dung Vũ đã rời đi, Phó Kinh Hồng biết một màn hài kịch này đã được diễn xong, cho nên, liền trở tay, đóng cửa sổ lại.
Đúng lúc này, Ôn Như Ngọc cũng đã đẩy cửa bước vào, cũng vừa nhìn thấy trên mặt của Phó Kinh Hồng lộ ra ý cười, liền hỏi:
– Không biết vì sao Phó huynh lại cười?
Phó Kinh Hồng giả vờ thâm trầm nở nụ cười, nói:
– Đến lúc đó, Ôn huynh liền biết được mà thôi.
Kiếp trước, ngoại trừ, y đã từng xem qua một số sách truyện viết về anh hùng mĩ nhân ở trong giang hồ võ lâm, còn lại, chính là một số sách truyện kể về trạch đấu trong thế gia. Đây cũng chỉ là một loại tranh đấu khác, nhưng mà cũng khá là thú vị đi.
– Xem ra, ý tứ của Mộ Dung lão gia, là muốn Ôn huynh đến cửa làm cô gia nhà người ta đi. Không biết, ý của Ôn huynh là như thế nào đây?
Phó Kinh Hồng nhớ tới lời của Mộ Dung tổng quản, liền mở miệng trêu ghẹo Ôn Như Ngọc.
Quả nhiên, Ôn Như Ngọc biến sắc, quay đầu qua, nói:
– Tại hạ vốn không hề có ý này.
– Ôn huynh, hà tất phải nhanh chóng từ chối cọc hôn sự tốt này a. Mộ Dung Vũ, cũng coi như là một mỹ nhân đi. Tuy, vốn không thể nào sánh được với Đào Chi Hoa… Thế nhưng, về tướng mạo cũng không kém hơn bao nhiêu. Huống chi, Mộ Dung thế gia vốn là dòng dõi hùng hậu, giàu có, thịnh vượng. Nếu như có thể đồng ý cọc hôn sự này, vốn sẽ chiếm được rất nhiều lợi ích ở trong đó a…
Phó Kinh Hồng mỉm cười, mở miệng giảng giải.
Ôn Như Ngọc hiện lên sắc mặt lạnh lùng, nói:
– Xem ra, tựa hồ như Phó huynh vốn là có ý đó rồi đi?
-…
Phó Kinh Hồng nghẹn lời, qua một lát mới mở miệng nói,
– E là ta vốn không thể nào lọt vào mắt xanh của Mộ Dung gia a.
– Vậy nếu Mộ Dung gia để ý đến huynh đây, thì huynh liền muốn nhận lời, làm cô gia ở đây hay sao?
Ánh mắt sáng quắc của Ôn Như Ngọc nhìn Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng giả vờ ‘khụ’ hai tiếng, nói:
– Cho dù, Mộ Dung gia có để mắt đến ta đi nữa, thì cái ả Mộ Dung Vũ này, ta vốn không dám với tới a…
Ôn Như Ngọc nhìn Phó Kinh Hồng, tựa như cười lại không cười.
Phó Kinh Hồng sờ sờ mũi, nói:
– Được rồi. Là do bản chất của ả Mộ Dung Vũ này đã được nuông chiều sinh hư rồi, vốn là một ả nữ nhân điêu ngoa, đỏng đảnh khiến người chịu không nổi a. Chỉ nên ngắm thôi, không thể nào cưỡng ép ta tiếp nhận nổi đâu.
Tiếp theo, hai người ngồi ở trong phòng của Phó Kinh Hồng uống hết một ấm trà, hàn huyên chút chuyện lí thú ở trong giang hồ, thì liền có người đến gõ cửa.
Hai người cất bước theo sau gã hầu dẫn đường mà đi thẳng tới tiền thính, liền nhìn thấy có mấy người đã sớm chờ đợi ở đó.
Ngồi ở giữa đại sảnh, chính là một vị nam nhân khoảng chừng năm mươi, sáu mươi tuổi. Đây chính là Mộ Dung Lân – gia chủ của Mộ Dung thế gia.
Trước tiên, Ôn Như Ngọc đã chắp tay hướng về Mộ Dung Lân, nói:
– Vãn bối bái kiến Mộ Dung tiền bối.
Phó Kinh Hồng cũng chắp tay làm theo hắn.
Mộ Dung Lân đánh giá từ trên xuống dưới Ôn Như Ngọc một lượt, liền cười nói:
– Quả nhiên là Tạ Ngôn Viễn đã thu được một đồ đệ tốt. Dáng vẻ này, đường đường là một nhân tài, vượt xa ta ở năm đó a.
Ôn Như Ngọc vội vàng nói:
– Vãn bối không dám nhận.
Mộ Dung Lân cười to vài tiếng, lại hỏi:
– Dạo gần đây, sư phụ của ngươi ra sao rồi?
Ôn Như Ngọc đáp:
– Sư phụ vẫn luôn mạnh khỏe. Lão nhân gia đã nhờ ta chuyển lời vấn an đến Mộ Dung tiền bối.
– Ta cũng đã già rồi a. Nhớ năm đó a…
Mộ Dung Lân vừa lắc lắc đầu, than thở. Gã vừa nhìn về Phó Kinh Hồng đang đứng im lặng ở bên cạnh, hỏi:
– Nghe nói, vị này là bằng hữu của Ôn hiền chất sao? Quả nhiên, dáng vẻ cũng rất đường hoàng a. Nói vậy, ngươi đây cũng là đến tham gia võ lâm minh hội đi.
Phó Kinh Hồng cụp mắt, khẽ cười, nói:
– Với võ công vốn kém cỏi của tại hạ, nào có đủ tư cách đó. Chỉ là muốn đến tham gia xem một chút náo nhiệt mà thôi.
– Cần gì phải tự ti đến vậy a. Cứ cách bốn năm thì mới tổ chức một lần võ lâm minh hội. Cho nên, nếu đã đến nơi rồi, đương nhiên là vẫn nên tham gia đi thôi… Hơn nữa, lần này, tiểu nữ nhà ta, có ý định sẽ lựa chọn một vị giai tế trong võ lâm minh hội lần này a…
Mộ Dung Lân vừa nói đến đây, thì từ đầu đến cuối, ánh mắt của gã đều rơi vào trên người của Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc chỉ có thể nở nụ cười, không đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất