Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
Chương 35
Con sâu kia đỏ như máu, cả thân đều là chằng chịt mà phủ đầy gai độc.
Vừa nhìn thấy liền khiến cả da đầu của người ta đều phải tê dại.
Nó chậm rãi ngọ nguậy thân thể mập mạp lại dài thượt của mình, sắp chui ra khỏi viền mắt của Phật Tâm Lưu Ly mà bò ra bên ngoài.
Phó Kinh Hồng cố sức mà lui mấy bước về phía sau, càng cách xa quan tài băng này càng tốt.
Đáng tiếc, cả người đều đang vô lực, đến lao lực cũng chỉ nhúc nhích được nửa bước nhỏ lùi về sau được một chút mà thôi.
Trong băng thất, luồng hương thơm kì lạ đã nồng nặc, tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Con sâu kia vẫn cứ chậm rãi ngọ nguậy.
Mắt vừa thấy, nó cố sức ngọ nguậy cái thân mập tròn, dài sọc đã chui ra được cả đoạn như là lập tức, sắp sửa lôi hết cả thân thể ra khỏi viền mắt của Phật Tâm Lưu Ly rồi vậy.
Phó Kinh Hồng dồn hết sức xoay người nhìn về Ôn Như Ngọc, liền thấy Ôn Như Ngọc cũng hiện lên sắc mặt nặng nề, năm ngón tay đang siết chặt lấy chuôi kiếm đến mức đều đã trắng bệch lên.
– Huynh đã đọc qua bách sâu độc lục. Vậy trong đó, có ghi chép cách nào để khắc chế bách luyện độc trùng hay không hả?
Phó Kinh Hồng đang chính mắt thấy con sâu kia đã sắp bò ra ngoài này. Y chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
– … Không có,
Ôn Như Ngọc cười khổ một tiếng, nói:
– Vị tiền bối viết ra quyển bách sâu độc lục này. Ước chừng, cũng chỉ hiểu biết về bách luyện độc trùng này cũng chỉ là thông qua mấy lời truyền miệng mà thôi. Nhắc về thời kì thay vỏ của loài sâu độc này, cũng chỉ viết xuống vài dòng sơ sài, hời hợt. Ngoại trừ, chỉ viết xuống mấy lời mà ta vừa mới nói ra, thì mấy điều khác như là cách để khắc chế đều không nhắc tới nửa chữ…
– Chỉ là…
Nhất thời, Ôn Như Ngọc ngừng lại, nhíu nhíu mày nói,
– Tựa hồ như vị tiền bối kia có nhắc tới ở trong sách đó rằng, loại bách luyện độc trùng chỉ có trong thời kì thay vỏ mới có thể tạm thời mà rời khỏi cơ thể túc chủ. Nhưng, một khi rời khỏi cơ thể túc chủ vượt qua một canh giờ, thì nó sẽ phải bị chết đi… Vì lẽ đó, bách luyện độc trùng này, sau một canh giờ, nhất định phải trở lại bên trong cơ thể của Phật Tâm Lưu Ly.
– Một canh giờ?
Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu, bọn họ làm sao chờ nổi!
Nếu như vẫn còn sử dụng được nội lực thì không gì rồi.
Hai người bọn họ cũng không dở tệ để mức, đến ngay cả một con sâu cũng đều không đấu lại nổi đi.
Nhưng mà bây giờ, nội lực của cả hai đều đã hoàn toàn biến mất, đến cả tay chân cũng không còn chút sức lực nào nữa rồi…
Đương nhiên là Ôn Như Ngọc cũng nghĩ đến điều này, trên mặt nở ra nụ cười khổ, nói:
– Chuyện đến nước này, cũng chỉ đành liều mạng …
Phó Kinh Hồng cũng đang rất nghiêm túc, cũng không biết cuộc chiến không cân sức này sẽ cho ra kết cục thế nào. Y chỉ có thể nín thở mà tập trung suy nghĩ, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Con bách luyện độc trùng kia đã hoàn toàn chui ra khỏi viền mắt của Phật Tâm Lưu Ly bò ra ngoài. Chiều dài của nó bằng nửa cánh tay dài của người trưởng thành, lưu lại một vết máu thật dài ở trên mặt của Phật Tâm Lưu Ly.
Thật là doạ người.
Cả mặt của Ôn Như Ngọc hiện lên vẻ đề phòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn con sâu đỏ như máu kia.
Phó Kinh Hồng cũng nắm chặt lấy mấy hòn đá ở trong tay, đang chờ đợi thời cơ.
Cả thân của bách luyện độc đều được thấm đẫm một màu máu, rất là doạ người. Đặc biệt là ngay khi Phó Kinh Hồng vừa thấy rõ trên lưng của nó còn có cả đôi cánh.
Đột nhiên, trong lòng của y, sinh ra cảm giác bất an không rõ, còn chưa chờ y đặt ra nghi vấn, liền đã thấy đôi cánh phía sau lưng của con sâu đỏ như máu, đang run lên, đột ngột dang ra, vỗ cánh, bay lên.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng cảm giác nặng nề, liền thấy con sâu đỏ như máu kia, bay về phía cả hai người.
Tốc độ của con sâu kia cực nhanh, thế tiến như chẻ tre.
Ngay lập tức, Ôn Như Ngọc liền phản xạ càng nhanh hơn. Hắn quyết định thật nhanh, trong nháy mắt, con sâu phi thân đến, liền vung kiếm đối mặt với nó.
Chỉ nghe thấy một tiếng xé gió của lưỡi kiếm chém xuống vang lên, ngay lập tức, con sâu đỏ như máu kia cũng đã bị chém thành hai đoạn, liền rơi xuống đất.
Phó Kinh Hồng thấy con sâu kia đã bị chém thành hai đoạn. Còn chưa kịp thở phào ra một hơi, thì mắt của y liền thấy hai đoạn thân sâu đã bị chém rơi xuống trên mặt đất vẫn cứ ngọ nguậy không ngừng, như là chưa chết vậy.
– Đây là…
Y kinh hãi, liền thấy mỗi một đoạn trong hai đoạn bị chém đứt đó, đang từ từ sống lại, lại nhanh chóng sinh trưởng lên, chỉ trong chốc lát liền đã biến thành hai con sâu đỏ như máu giống hệt nhau.
Ôn Như Ngọc cũng là hiện lên một vẻ mặt kinh ngạc. Tất nhiên là hắn không ngờ được, bách luyện độc trùng này, cư nhiên lại thần kỳ đến vậy.
Chỉ là vừa nhớ đến, nếu bách luyện độc trùng này có thể làm cho cả con người cũng đều có thể khởi tử hoàn sinh được, thì tự trong thân thể của nó vẫn có thể cải tử hồi sinh cũng không phải chuyện gì phải đáng ngạc nhiên đi.
Hai con bách luyện độc trùng này, phảng phất giống như là đã có thương lượng qua với nhau rồi vậy.
Một con liền bay về phía Ôn Như Ngọc. Một con còn lại, thì bay về tới Phó Kinh Hồng.
Ôn Như Ngọc vội cầm kiếm lên đối kháng, ngăn trở bách luyện độc trùng đang bay vọt đến hắn. Nhưng lần này, hắn cũng không dám dùng kiếm mà chém xuống nó nữa. Bởi vì, ai biết được cái loại bách luyện độc trùng lại sẽ phân thân ra thêm mấy con sâu nữa đây.
Nhưng, bên này, Phó Kinh Hồng có chút cực khổ. Cho dù đã mất đi nội lực, y cũng tự tin có thể dùng mấy hòn đá ở trong tay, ném ra một hòn liền đập nát một con bách luyện độc trùng. Nhưng mà con độc trùng này lại sẽ cải tử hồi sinh, vậy thì bây giờ phải làm sao đây?
Nếu mà bách luyện độc trùng này cứ vĩnh viễn cải tử hồi sinh không có điểm dừng…
Đột ngột, Phó Kinh Hồng càng không dám lại nghĩ tiếp.
Y chỉ đành liều mạng mà ném ra hòn đá ở trong tay.
Ngay lúc này, hòn đá lập tức đập xuống một thân của con bách luyện độc trùng liền bê bết máu. Thế nhưng, đúng như dự đoán, con bách luyện độc trùng kia lại rất nhanh chóng mà chậm rãi ngọ ngoạy lên.
Mắt thấy con bách luyện độc trùng kia lại bò gần sát đến, trong nháy mắt, Phó Kinh Hồng vội vã ném ra một hòn đá nữa.
Mà bên kia, Ôn Như Ngọc vẫn đang lấy kiếm ngăn cản con bách luyện độc trùng cũng đã ứng phó không xuể nữa rồi
Thế trận càng lúc càng nguy cấp.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, Ôn Như Ngọc xoay mũi kiếm xoay một vòng, hất văng con sâu kia bay ra ngoài.
Dư quang của Phó Kinh Hồng liếc thoáng qua, liền thấy từ trong lồng ngực áo, Ôn Như Ngọc đang móc ra vật gì đó.
Nhất thời, y khựng lại một chút. Ngay lập tức, ngón tay cũng vận lực mà búng ra một hòn đá bay ra ngoài. Tuy rằng, vẫn chưa khôi phục nội lực, nhưng bây giờ, y cũng đang dần dần khôi phục lại mấy phần khí lực. Cvo nên, tung ra một đòn đánh cuối cùng này, cũng coi như là đã có bảy, tám phần lực đi.
Ngay lập tức, con sâu kia đã bị đánh văng xa ra đến mấy thước.
Mà, Ôn Như Ngọc cũng đã vừa móc ra vật ở trong ngực áo ra…
Một cái ống trúc rỗng.
Chỉ thấy hắn mau lẹ mở ra nắp ống trúc, ở bên trong được nhét vào giấy thổ thô ráp được chế thanh mồi giữ lửa, vẫn đang le lói ánh lửa không hề tắt.
Mồi giữ lửa vừa gặp phải gió liền bừng lên, trong nháy mắt, liền bén lửa cháy lên.
Hai con bách luyện độc trùng kia, phảng phất như là cực kỳ e sợ lửa nóng, liền ngọ ngoạy liên tục mà bò lui về phía sau.
Phó Kinh Hồng nhích mấy bước về phía bên cạnh Ôn Như Ngọc.
Y ngừng lại một chút, mới hỏi:
– Làm sao mà huynh lại biết loài bách luyện độc trùng này sợ lửa?
Y nhíu mày lại nói:
– Vì sao ngay từ khi nãy huynh lại không mau mau lấy ra…
Ôn Như Ngọc nghe thế, liền cười khổ, đáp:
– Chỉ là ta nghĩ rằng, bách trùng trong thiên hạ này vốn đều luôn sợ lửa. Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, ta lại không nhớ ra… Mồi giữ lửa này, vốn là do lúc trước, sư phụ chuẩn bị cho ta để phòng ngừa bất kì tình huống bất trắc nào… Không ngờ, bây giờ đã dùng được rồi đi.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, không biết phải nên nói cái gì nữa.
Mà, cách xa xa, tuy hai con bách luyện độc trùng kia vẫn đang e sợ, không cách nào dám bò lên một bước nào đến nơi có ánh lửa chiếu đến. Nhưng tầm mắt của chúng vẫn cứ nhìn đăm đăm về phía hai người.
– Chỉ e là mồi lửa này vốn không thể chống đỡ không được thời gian bao lâu…
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày, nói.
Phó Kinh Hồng liếc nhìn xung quanh, liền thấy một đống vải vụn được quăng rải rác ở trước cửa phòng băng vừa nãy đã xảy ra xung đột.
Ôn Như Ngọc cũng theo ánh mắt của Phó Kinh Hồng mà nhìn đến đó.
Hắn nói:
– Có lẽ là những nạn nhân trước đây… bị Mộ Dung Lân dụ tới đây, sau khi đã làm thức ăn cho bách luyện cổ trùng đã để lại đi…
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Thậm chí, đến ngay cả xương cốt cũng đều hoàn toàn không hề bị bỏ sót lại.
Ôn Như Ngọc nói:
– Chúng ta đi qua, lấy đống quần áo đó, đốt lên thôi.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, bây giờ cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ đành làm như vậy mà thôi.
Hai người họ liền cầm theo mồi lửa đi về góc có đám vải vụn kia.
Phía sau, hai con bách luyện độc trùng cũng bò theo một đường.
Cả hai đi về phía trước một bước, thì hai con sâu kia cũng liền nhúc nhích bò về phía trước một bước. Từng bước mà áp sát, nhưng cũng không dám bò đến chỗ ánh lửa chiếu đến.
Bọn họ đi tới cái kia nơi góc tối, liền nhặt lên từng mảnh vải vụn, gom thành một đống lớn, liền nhen lửa.
Ngay lập tức, ánh lửa bừng lên, lan ra, hai con sâu kia lại liền lui vài bước về phía sau.
Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhất thời, y chỉ cảm thấy cả người đều như đã bị tháo dỡ hết tất cả mọi sức lực.
Lớp vải y phục ở sau lưng của y cũng đã bị ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tình thế vừa mới nãy, vốn là nguy hiểm đến tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, suýt nữa, trực tiếp mà chết đi mà bước một đường xuống hoàng tuyền rồi đi.
Ôn Như Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa đỡ kiếm, mà chậm rãi ngồi xuống đất.
Phó Kinh Hồng lại không ngồi xuống mà nhân lúc hai con bách luyện độc trùng không dám bò đến gần, y đi về phía cửa của băng thất này.
Y kiểm tra, xem xét một phen, vẫn không hề phát hiện ra cái cơ quan nào cả, càng không tìm được cách để mở cửa.
Tuy y đã sớm biết, một khi đoạn long thạch rơi xuống, trừ phi có người mở cửa từ bên ngoài, bằng không, dù người bị nhốt ở bên trong có đồn hết toàn lực cũng không có cách nào mở cửa ra được, nhưng mà y vốn không muốn phải ở yên một chỗ mà bó tay ngoan ngoãn chờ chết được.
Cho dù, có tránh thoát khỏi độc trùng đòi mạng, nhưng lại không cách nào thoát ra khỏi băng thất này, thì kết cục của cả hai, cũng chỉ có một mà thôi.
Phó Kinh Hồng sờ soạng mấy lần trên cánh cửa kín kẽ của băng thất này, cũng không tìm ra được huyền cơ gì cả. Cho nên, y không thể làm gì khác hơn là đành quay trở lại, đi đến bên cạnh Ôn Như Ngọc mà ngồi xuống.
Ôn Như Ngọc chính là đang vận công điều tức.
Lúc này, luồng hương thơm kì lạ trong băng thất cũng đã dần tiêu tán. Nội lực của cả hai cũng đang từ từ hồi phục lại.
Phó Kinh Hồng cũng đã bắt đầu vận công hộ thể.
Lúc nãy, cả hai đều chìm trong trạng thái căng thẳng, cho nên, mới không cảm thấy lạnh giá. Nhưng dù sao, cơ thể cũng đang ở trong mật thất chất đầy hàn băng. Bây giờ, nhất thời, vừa thanh tĩnh lại, mới cảm thấy cả người đều đã bị đông lạnh đến cứng ngắc rồi đi.
Ánh lửa chập chờn mấy lượt.
Phó Kinh Hồng chậm rãi mở mắt ra.
Ôn Như Ngọc đã điều tức xong xuôi, chỉ là hướng tầm mắt đang nhìn về đống lửa, vươn tay đến ném vải thêm vào.
– Bây giờ, chúng ta nên làm gì mới tốt đây?
Y nhìn động tác của Ôn Như Ngọc, mở miệng chậm rãi hỏi.
Ôn Như Ngọc khựng lại động tác một chút, nói:
– Chờ.
– Chờ?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
– Sẽ có người tới cứu chúng ta.
Ôn Như Ngọc ném một miếng vải áo vụn vào trong đống lửa.
Dưới ánh lửa chập chờn, Phó Kinh Hồng bình tĩnh, liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt có chút mông lung của Ôn Như Ngọc.
Chợt, ở trong lòng của y, cảm thấy kiên định, an tâm đến lạ.
Tâm buồn bực không ngớt vừa rồi, tựa hồ như cũng đã được bình tĩnh lại không ít.
Nếu như Ôn Như Ngọc đã nói là sẽ có người đến cứu cả hai, vậy thì nhất định sẽ có người đến cứu cả hai a.
Không biết là đã trải qua bao lâu, đến cả một đống vải vụn đều đã được đốt xong cả rồi.
Mà lúc này, cũng đã trôi qua một canh giờ, dù cho hai con bách luyện độc trùng kia, có không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.
Chỉ thấy thân thể mập mạp, dài sọc của chúng nó đang ngọ ngoạy không ngừng, bò lên trên mặt của Phật Tâm Lưu Ly, chui trở về trong hốc mắt của nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy cả da đầu của mình đều tê dại đi…
Nếu mà Phật Tâm Lưu Ly thật sự có thể cải tử hồi sinh, nhưng trên thân lại mang theo hai con độc trùng thế này, thì đổi lại là y, e rằng, thà là để mình chết đi cũng không muốn sống lại theo cách nào đi.
Sau khi đã đốt hết đống vải vụn, cả hai đều bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mỗi người đành phải tự cởi bỏ trường bào của mình mà xé ra, ném vào đống lửa, để duy trì hơi ấm để sưởi.
Nhưng, hai chiếc trường bào cũng rất nhanh đã bị đốt hết.
Cả hai chỉ đành không cam lòng mà nhìn đống lửa dần dần lụi tàn.
Trên người chỉ còn mặc độc một chiếc nội y cùng với tiết khố, dù đã có nội lực hộ thể nhưng vẫn cảm thấy hàn khí thấu tâm, khiến cho Phó Kinh Hồng đều phải rùng mình một cái.
Ôn Như Ngọc cũng chỉ còn mỗi một bộ nội y trên người.
Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy Phó Kinh Hồng vẫn đang cắn chặt môi dưới, thì cả người của hắn lại nhích lại sát gần bên y một chút.
– Hai người ôm… thì sẽ không còn lạnh như vậy nữa đâu.
Hắn khẽ mỉm cười, nói.
Phó Kinh Hồng không nghi ngờ hắn, dựa gần về phía Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc giơ tay ra, ôm lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, chiếc eo của cả hai người đều dính sát lại, xếp chồng lên nhau.
Ngay lập tức, một luồng ấm áp liền truyền tới. Tuy rằng, khí tức rất xa lạ, nhưng lại khiến Phó Kinh Hồng cảm thấy rất an tâm.
Y yên lặng nhắm mắt lại, không bao lâu, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Vừa nhìn thấy liền khiến cả da đầu của người ta đều phải tê dại.
Nó chậm rãi ngọ nguậy thân thể mập mạp lại dài thượt của mình, sắp chui ra khỏi viền mắt của Phật Tâm Lưu Ly mà bò ra bên ngoài.
Phó Kinh Hồng cố sức mà lui mấy bước về phía sau, càng cách xa quan tài băng này càng tốt.
Đáng tiếc, cả người đều đang vô lực, đến lao lực cũng chỉ nhúc nhích được nửa bước nhỏ lùi về sau được một chút mà thôi.
Trong băng thất, luồng hương thơm kì lạ đã nồng nặc, tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Con sâu kia vẫn cứ chậm rãi ngọ nguậy.
Mắt vừa thấy, nó cố sức ngọ nguậy cái thân mập tròn, dài sọc đã chui ra được cả đoạn như là lập tức, sắp sửa lôi hết cả thân thể ra khỏi viền mắt của Phật Tâm Lưu Ly rồi vậy.
Phó Kinh Hồng dồn hết sức xoay người nhìn về Ôn Như Ngọc, liền thấy Ôn Như Ngọc cũng hiện lên sắc mặt nặng nề, năm ngón tay đang siết chặt lấy chuôi kiếm đến mức đều đã trắng bệch lên.
– Huynh đã đọc qua bách sâu độc lục. Vậy trong đó, có ghi chép cách nào để khắc chế bách luyện độc trùng hay không hả?
Phó Kinh Hồng đang chính mắt thấy con sâu kia đã sắp bò ra ngoài này. Y chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
– … Không có,
Ôn Như Ngọc cười khổ một tiếng, nói:
– Vị tiền bối viết ra quyển bách sâu độc lục này. Ước chừng, cũng chỉ hiểu biết về bách luyện độc trùng này cũng chỉ là thông qua mấy lời truyền miệng mà thôi. Nhắc về thời kì thay vỏ của loài sâu độc này, cũng chỉ viết xuống vài dòng sơ sài, hời hợt. Ngoại trừ, chỉ viết xuống mấy lời mà ta vừa mới nói ra, thì mấy điều khác như là cách để khắc chế đều không nhắc tới nửa chữ…
– Chỉ là…
Nhất thời, Ôn Như Ngọc ngừng lại, nhíu nhíu mày nói,
– Tựa hồ như vị tiền bối kia có nhắc tới ở trong sách đó rằng, loại bách luyện độc trùng chỉ có trong thời kì thay vỏ mới có thể tạm thời mà rời khỏi cơ thể túc chủ. Nhưng, một khi rời khỏi cơ thể túc chủ vượt qua một canh giờ, thì nó sẽ phải bị chết đi… Vì lẽ đó, bách luyện độc trùng này, sau một canh giờ, nhất định phải trở lại bên trong cơ thể của Phật Tâm Lưu Ly.
– Một canh giờ?
Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu, bọn họ làm sao chờ nổi!
Nếu như vẫn còn sử dụng được nội lực thì không gì rồi.
Hai người bọn họ cũng không dở tệ để mức, đến ngay cả một con sâu cũng đều không đấu lại nổi đi.
Nhưng mà bây giờ, nội lực của cả hai đều đã hoàn toàn biến mất, đến cả tay chân cũng không còn chút sức lực nào nữa rồi…
Đương nhiên là Ôn Như Ngọc cũng nghĩ đến điều này, trên mặt nở ra nụ cười khổ, nói:
– Chuyện đến nước này, cũng chỉ đành liều mạng …
Phó Kinh Hồng cũng đang rất nghiêm túc, cũng không biết cuộc chiến không cân sức này sẽ cho ra kết cục thế nào. Y chỉ có thể nín thở mà tập trung suy nghĩ, bày ra trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Con bách luyện độc trùng kia đã hoàn toàn chui ra khỏi viền mắt của Phật Tâm Lưu Ly bò ra ngoài. Chiều dài của nó bằng nửa cánh tay dài của người trưởng thành, lưu lại một vết máu thật dài ở trên mặt của Phật Tâm Lưu Ly.
Thật là doạ người.
Cả mặt của Ôn Như Ngọc hiện lên vẻ đề phòng, ánh mắt bình tĩnh nhìn con sâu đỏ như máu kia.
Phó Kinh Hồng cũng nắm chặt lấy mấy hòn đá ở trong tay, đang chờ đợi thời cơ.
Cả thân của bách luyện độc đều được thấm đẫm một màu máu, rất là doạ người. Đặc biệt là ngay khi Phó Kinh Hồng vừa thấy rõ trên lưng của nó còn có cả đôi cánh.
Đột nhiên, trong lòng của y, sinh ra cảm giác bất an không rõ, còn chưa chờ y đặt ra nghi vấn, liền đã thấy đôi cánh phía sau lưng của con sâu đỏ như máu, đang run lên, đột ngột dang ra, vỗ cánh, bay lên.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng cảm giác nặng nề, liền thấy con sâu đỏ như máu kia, bay về phía cả hai người.
Tốc độ của con sâu kia cực nhanh, thế tiến như chẻ tre.
Ngay lập tức, Ôn Như Ngọc liền phản xạ càng nhanh hơn. Hắn quyết định thật nhanh, trong nháy mắt, con sâu phi thân đến, liền vung kiếm đối mặt với nó.
Chỉ nghe thấy một tiếng xé gió của lưỡi kiếm chém xuống vang lên, ngay lập tức, con sâu đỏ như máu kia cũng đã bị chém thành hai đoạn, liền rơi xuống đất.
Phó Kinh Hồng thấy con sâu kia đã bị chém thành hai đoạn. Còn chưa kịp thở phào ra một hơi, thì mắt của y liền thấy hai đoạn thân sâu đã bị chém rơi xuống trên mặt đất vẫn cứ ngọ nguậy không ngừng, như là chưa chết vậy.
– Đây là…
Y kinh hãi, liền thấy mỗi một đoạn trong hai đoạn bị chém đứt đó, đang từ từ sống lại, lại nhanh chóng sinh trưởng lên, chỉ trong chốc lát liền đã biến thành hai con sâu đỏ như máu giống hệt nhau.
Ôn Như Ngọc cũng là hiện lên một vẻ mặt kinh ngạc. Tất nhiên là hắn không ngờ được, bách luyện độc trùng này, cư nhiên lại thần kỳ đến vậy.
Chỉ là vừa nhớ đến, nếu bách luyện độc trùng này có thể làm cho cả con người cũng đều có thể khởi tử hoàn sinh được, thì tự trong thân thể của nó vẫn có thể cải tử hồi sinh cũng không phải chuyện gì phải đáng ngạc nhiên đi.
Hai con bách luyện độc trùng này, phảng phất giống như là đã có thương lượng qua với nhau rồi vậy.
Một con liền bay về phía Ôn Như Ngọc. Một con còn lại, thì bay về tới Phó Kinh Hồng.
Ôn Như Ngọc vội cầm kiếm lên đối kháng, ngăn trở bách luyện độc trùng đang bay vọt đến hắn. Nhưng lần này, hắn cũng không dám dùng kiếm mà chém xuống nó nữa. Bởi vì, ai biết được cái loại bách luyện độc trùng lại sẽ phân thân ra thêm mấy con sâu nữa đây.
Nhưng, bên này, Phó Kinh Hồng có chút cực khổ. Cho dù đã mất đi nội lực, y cũng tự tin có thể dùng mấy hòn đá ở trong tay, ném ra một hòn liền đập nát một con bách luyện độc trùng. Nhưng mà con độc trùng này lại sẽ cải tử hồi sinh, vậy thì bây giờ phải làm sao đây?
Nếu mà bách luyện độc trùng này cứ vĩnh viễn cải tử hồi sinh không có điểm dừng…
Đột ngột, Phó Kinh Hồng càng không dám lại nghĩ tiếp.
Y chỉ đành liều mạng mà ném ra hòn đá ở trong tay.
Ngay lúc này, hòn đá lập tức đập xuống một thân của con bách luyện độc trùng liền bê bết máu. Thế nhưng, đúng như dự đoán, con bách luyện độc trùng kia lại rất nhanh chóng mà chậm rãi ngọ ngoạy lên.
Mắt thấy con bách luyện độc trùng kia lại bò gần sát đến, trong nháy mắt, Phó Kinh Hồng vội vã ném ra một hòn đá nữa.
Mà bên kia, Ôn Như Ngọc vẫn đang lấy kiếm ngăn cản con bách luyện độc trùng cũng đã ứng phó không xuể nữa rồi
Thế trận càng lúc càng nguy cấp.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên, Ôn Như Ngọc xoay mũi kiếm xoay một vòng, hất văng con sâu kia bay ra ngoài.
Dư quang của Phó Kinh Hồng liếc thoáng qua, liền thấy từ trong lồng ngực áo, Ôn Như Ngọc đang móc ra vật gì đó.
Nhất thời, y khựng lại một chút. Ngay lập tức, ngón tay cũng vận lực mà búng ra một hòn đá bay ra ngoài. Tuy rằng, vẫn chưa khôi phục nội lực, nhưng bây giờ, y cũng đang dần dần khôi phục lại mấy phần khí lực. Cvo nên, tung ra một đòn đánh cuối cùng này, cũng coi như là đã có bảy, tám phần lực đi.
Ngay lập tức, con sâu kia đã bị đánh văng xa ra đến mấy thước.
Mà, Ôn Như Ngọc cũng đã vừa móc ra vật ở trong ngực áo ra…
Một cái ống trúc rỗng.
Chỉ thấy hắn mau lẹ mở ra nắp ống trúc, ở bên trong được nhét vào giấy thổ thô ráp được chế thanh mồi giữ lửa, vẫn đang le lói ánh lửa không hề tắt.
Mồi giữ lửa vừa gặp phải gió liền bừng lên, trong nháy mắt, liền bén lửa cháy lên.
Hai con bách luyện độc trùng kia, phảng phất như là cực kỳ e sợ lửa nóng, liền ngọ ngoạy liên tục mà bò lui về phía sau.
Phó Kinh Hồng nhích mấy bước về phía bên cạnh Ôn Như Ngọc.
Y ngừng lại một chút, mới hỏi:
– Làm sao mà huynh lại biết loài bách luyện độc trùng này sợ lửa?
Y nhíu mày lại nói:
– Vì sao ngay từ khi nãy huynh lại không mau mau lấy ra…
Ôn Như Ngọc nghe thế, liền cười khổ, đáp:
– Chỉ là ta nghĩ rằng, bách trùng trong thiên hạ này vốn đều luôn sợ lửa. Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, ta lại không nhớ ra… Mồi giữ lửa này, vốn là do lúc trước, sư phụ chuẩn bị cho ta để phòng ngừa bất kì tình huống bất trắc nào… Không ngờ, bây giờ đã dùng được rồi đi.
Phó Kinh Hồng nhíu mày, không biết phải nên nói cái gì nữa.
Mà, cách xa xa, tuy hai con bách luyện độc trùng kia vẫn đang e sợ, không cách nào dám bò lên một bước nào đến nơi có ánh lửa chiếu đến. Nhưng tầm mắt của chúng vẫn cứ nhìn đăm đăm về phía hai người.
– Chỉ e là mồi lửa này vốn không thể chống đỡ không được thời gian bao lâu…
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày, nói.
Phó Kinh Hồng liếc nhìn xung quanh, liền thấy một đống vải vụn được quăng rải rác ở trước cửa phòng băng vừa nãy đã xảy ra xung đột.
Ôn Như Ngọc cũng theo ánh mắt của Phó Kinh Hồng mà nhìn đến đó.
Hắn nói:
– Có lẽ là những nạn nhân trước đây… bị Mộ Dung Lân dụ tới đây, sau khi đã làm thức ăn cho bách luyện cổ trùng đã để lại đi…
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nhíu mày.
Thậm chí, đến ngay cả xương cốt cũng đều hoàn toàn không hề bị bỏ sót lại.
Ôn Như Ngọc nói:
– Chúng ta đi qua, lấy đống quần áo đó, đốt lên thôi.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, bây giờ cũng không thể làm gì khác hơn, chỉ đành làm như vậy mà thôi.
Hai người họ liền cầm theo mồi lửa đi về góc có đám vải vụn kia.
Phía sau, hai con bách luyện độc trùng cũng bò theo một đường.
Cả hai đi về phía trước một bước, thì hai con sâu kia cũng liền nhúc nhích bò về phía trước một bước. Từng bước mà áp sát, nhưng cũng không dám bò đến chỗ ánh lửa chiếu đến.
Bọn họ đi tới cái kia nơi góc tối, liền nhặt lên từng mảnh vải vụn, gom thành một đống lớn, liền nhen lửa.
Ngay lập tức, ánh lửa bừng lên, lan ra, hai con sâu kia lại liền lui vài bước về phía sau.
Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng mới dám thở phào nhẹ nhõm, nhất thời, y chỉ cảm thấy cả người đều như đã bị tháo dỡ hết tất cả mọi sức lực.
Lớp vải y phục ở sau lưng của y cũng đã bị ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tình thế vừa mới nãy, vốn là nguy hiểm đến tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, suýt nữa, trực tiếp mà chết đi mà bước một đường xuống hoàng tuyền rồi đi.
Ôn Như Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa đỡ kiếm, mà chậm rãi ngồi xuống đất.
Phó Kinh Hồng lại không ngồi xuống mà nhân lúc hai con bách luyện độc trùng không dám bò đến gần, y đi về phía cửa của băng thất này.
Y kiểm tra, xem xét một phen, vẫn không hề phát hiện ra cái cơ quan nào cả, càng không tìm được cách để mở cửa.
Tuy y đã sớm biết, một khi đoạn long thạch rơi xuống, trừ phi có người mở cửa từ bên ngoài, bằng không, dù người bị nhốt ở bên trong có đồn hết toàn lực cũng không có cách nào mở cửa ra được, nhưng mà y vốn không muốn phải ở yên một chỗ mà bó tay ngoan ngoãn chờ chết được.
Cho dù, có tránh thoát khỏi độc trùng đòi mạng, nhưng lại không cách nào thoát ra khỏi băng thất này, thì kết cục của cả hai, cũng chỉ có một mà thôi.
Phó Kinh Hồng sờ soạng mấy lần trên cánh cửa kín kẽ của băng thất này, cũng không tìm ra được huyền cơ gì cả. Cho nên, y không thể làm gì khác hơn là đành quay trở lại, đi đến bên cạnh Ôn Như Ngọc mà ngồi xuống.
Ôn Như Ngọc chính là đang vận công điều tức.
Lúc này, luồng hương thơm kì lạ trong băng thất cũng đã dần tiêu tán. Nội lực của cả hai cũng đang từ từ hồi phục lại.
Phó Kinh Hồng cũng đã bắt đầu vận công hộ thể.
Lúc nãy, cả hai đều chìm trong trạng thái căng thẳng, cho nên, mới không cảm thấy lạnh giá. Nhưng dù sao, cơ thể cũng đang ở trong mật thất chất đầy hàn băng. Bây giờ, nhất thời, vừa thanh tĩnh lại, mới cảm thấy cả người đều đã bị đông lạnh đến cứng ngắc rồi đi.
Ánh lửa chập chờn mấy lượt.
Phó Kinh Hồng chậm rãi mở mắt ra.
Ôn Như Ngọc đã điều tức xong xuôi, chỉ là hướng tầm mắt đang nhìn về đống lửa, vươn tay đến ném vải thêm vào.
– Bây giờ, chúng ta nên làm gì mới tốt đây?
Y nhìn động tác của Ôn Như Ngọc, mở miệng chậm rãi hỏi.
Ôn Như Ngọc khựng lại động tác một chút, nói:
– Chờ.
– Chờ?
Phó Kinh Hồng nhíu mày.
– Sẽ có người tới cứu chúng ta.
Ôn Như Ngọc ném một miếng vải áo vụn vào trong đống lửa.
Dưới ánh lửa chập chờn, Phó Kinh Hồng bình tĩnh, liếc mắt một cái nhìn khuôn mặt có chút mông lung của Ôn Như Ngọc.
Chợt, ở trong lòng của y, cảm thấy kiên định, an tâm đến lạ.
Tâm buồn bực không ngớt vừa rồi, tựa hồ như cũng đã được bình tĩnh lại không ít.
Nếu như Ôn Như Ngọc đã nói là sẽ có người đến cứu cả hai, vậy thì nhất định sẽ có người đến cứu cả hai a.
Không biết là đã trải qua bao lâu, đến cả một đống vải vụn đều đã được đốt xong cả rồi.
Mà lúc này, cũng đã trôi qua một canh giờ, dù cho hai con bách luyện độc trùng kia, có không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.
Chỉ thấy thân thể mập mạp, dài sọc của chúng nó đang ngọ ngoạy không ngừng, bò lên trên mặt của Phật Tâm Lưu Ly, chui trở về trong hốc mắt của nàng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy cả da đầu của mình đều tê dại đi…
Nếu mà Phật Tâm Lưu Ly thật sự có thể cải tử hồi sinh, nhưng trên thân lại mang theo hai con độc trùng thế này, thì đổi lại là y, e rằng, thà là để mình chết đi cũng không muốn sống lại theo cách nào đi.
Sau khi đã đốt hết đống vải vụn, cả hai đều bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mỗi người đành phải tự cởi bỏ trường bào của mình mà xé ra, ném vào đống lửa, để duy trì hơi ấm để sưởi.
Nhưng, hai chiếc trường bào cũng rất nhanh đã bị đốt hết.
Cả hai chỉ đành không cam lòng mà nhìn đống lửa dần dần lụi tàn.
Trên người chỉ còn mặc độc một chiếc nội y cùng với tiết khố, dù đã có nội lực hộ thể nhưng vẫn cảm thấy hàn khí thấu tâm, khiến cho Phó Kinh Hồng đều phải rùng mình một cái.
Ôn Như Ngọc cũng chỉ còn mỗi một bộ nội y trên người.
Hắn liếc mắt một cái nhìn thấy Phó Kinh Hồng vẫn đang cắn chặt môi dưới, thì cả người của hắn lại nhích lại sát gần bên y một chút.
– Hai người ôm… thì sẽ không còn lạnh như vậy nữa đâu.
Hắn khẽ mỉm cười, nói.
Phó Kinh Hồng không nghi ngờ hắn, dựa gần về phía Ôn Như Ngọc.
Ôn Như Ngọc giơ tay ra, ôm lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, chiếc eo của cả hai người đều dính sát lại, xếp chồng lên nhau.
Ngay lập tức, một luồng ấm áp liền truyền tới. Tuy rằng, khí tức rất xa lạ, nhưng lại khiến Phó Kinh Hồng cảm thấy rất an tâm.
Y yên lặng nhắm mắt lại, không bao lâu, liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất