Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
Chương 87: Phiên ngoại 3
Phó Kinh Hồng đang vô lực nằm ngửa ở trên đùi của Lãnh Tề Hiên, mà tầm mắt Liễu Nhàn Cầm đều chăm chú dõi theo trên thân người của Phó Kinh Hồng, chân không dừng bước mà chậm rãi đi đến gần.
Liễu Nhàn Nầm ôm lấy ngọc cầm, vẫn là một vẻ mặt hờ hững, đôi mắt không có một chút gợn sóng nào cả.
Đào Chi Hoa vẫn cứ duy trì tư thế nửa dựa lên trên người của Phó Kinh Hồng, nắm lấy bàn tay của Phó Kinh Hồng đặt lên trên phân thân của hắn, lại bị ai đó đã mạnh mẽ điểm huyệt lại, cho nên, hắn chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt nhìn chằm chằm Liễu Nhàn Cầm.
Liễu Nhàn Cầm cũng không thèm nhìn tới bộ dạng căm tức của Đào Chi Hoa. Hắn chỉ đi tới trước mặt của Phó Kinh Hồng. Đầu tiên là hắn vung tay đến đẩy Ôn Như Ngọc rơi xuống khỏi bàn đá, tiếp theo, đặt chiếc cầm đang ôm ở trong lồng ngực của mình xuống chỗ Ôn Như Ngọc vừa ngồi. Sau đó, hắn lại cúi người xuống, duỗi năm ngón tay man mát vuốt ve trên hai cánh môi của Phó Kinh Hồng.
Đã bị đẩy xuống bàn đá, Ôn Như Ngọc khẽ cười khổ một cái. Tiếp theo, hắn nhìn Lãnh Tề Hiên cũng đã bị Liễu Nhàn Cầm đẩy xuống khỏi bàn đá. Nhất thời, trong lòng của hắn cũng cân bằng lại rồi. Thậm chí, hắn còn nhìn về Lãnh Tề Hiên, vẽ ra một vệt mỉm cười giống như gió xuân vậy.
Lãnh Tề Hiên lạnh lùng liếc mắt một cái, nhìn lại Ôn Như Ngọc. Hắn mới nhắm mắt lại, ngưng thần mà bắt đầu giải huyệt đạo.
Kỳ thực, võ công của bọn hắn đều đạt ở cảnh giới thượng thừa, nếu muốn ám hại bọn hắn cũng không dễ. Chỉ là vừa rồi, bọn hắn đã quá mức vong tình, nên mới bị Liễu Nhàn Cầm ám hại thành công.
Ôn Như Ngọc cũng liền vội vàng mà ngưng thần nỗ lực giải phá huyệt đạo.
Chỉ là Liễu Nhàn Cầm tung ra một chiêu dùng âm phong để điểm huyệt này, trước đây, Ôn Như Ngọc vốn chưa từng gặp qua. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại càng cũng không cách nào giải ra nhanh được, cho nên, khiến hắn không khỏi âm thầm nóng ruột.
Liễu Nhàn Cầm vẫn là một vẻ mặt hờ hững, vuốt nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của Phó Kinh Hồng, tiếp theo, hắn mới cúi đầu, đè môi của mình lên trên đó.
Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy môi của Liễu Nhàn Cầm man mát.
Nhất thời, trong lòng của y nảy lên một dự cảm không tốt. Quả nhiên, một khắc sau, Liễu Nhàn Cầm liền hé răng ra, hung hăng cắn mạnh xuống một cái, đã khiến cho đôi môi đã bị gặm cắn đến sưng đỏ có vẻ vô cùng đáng thương lúc đầu của y, lập tức, đã xé rách lớp da môi mỏng manh, liền rỉ ra tơ máu đỏ sẫm.
Liễu Nhàn Cầm lại duỗi đầu lưỡi ra, chậm rãi liếm đi máu đang rỉ ra ở trên môi của Phó Kinh Hồng. Đôi mắt của hắn cũng chậm rãi híp lại đến, tựa hồ như đang tận hưởng mỹ vị rất là thoả mãn.
Phó Kinh Hồng lại không cam lòng, muốn hé môi cắn trở lại. Nhưng, Liễu Nhàn Cầm đã lập tức ngẩng đầu lên, để cho cú cắn trả đũa của Phó Kinh Hồng rơi vào hư không.
Phó Kinh Hồng liền nhíu mày, chỉ nhìn Liễu Nhàn Cầm.
Sau đó, Liễu Nhàn Cầm lại cúi đầu, gặm nhẹ lên cằm của Phó Kinh Hồng một lúc. Nhất thời, khiến cho trái tim của y phải cả kinh. Liễu Nhàn Cầm lại hung hăng cắn mạnh xuống một hơi.
Đây vốn không phải là lần đầu tiên, Liễu Nhàn Cầm cắn rách cằm của y. Thế nhưng, vừa bị cắn xuống, Phó Kinh Hồng vẫn không nhịn được mà đau đến khóe mắt đến đã nhỏ ra nước mắt. Trước đây, y cũng đã từng chịu những vết thương lại càng sâu hơn rất nhiều, nhưng mà chẳng biết vì sao, nỗi đau khi đó, tựa hồ như là cách xa, vốn không đuổi kịp nỗi đau hiện tại.
Liễu Nhàn Cầm lại tiếp tục liếm lên từng tấc da thịt một ở trên cần cổ của y, dần dần đi xuống.
Mỗi khi thế này, Phó Kinh Hồng đều cảm thấy tê dại lại ngứa ngáy.
Ngay lập tức, Liễu Nhàn Cầm liền hung hăng cắn sâu xuống, phảng phất như là cả hàm răng đều xé ra lớp da, cắm sâu vào trong máu thịt, khắc vào tận xương tủy của Phó Kinh Hồng vậy.
Phó Kinh Hồng theo phản xạ liền ngửa đầu ra sau, ưỡn ra cả hầu kết yếu đuối về trước. Đôi môi của Liễu Nhàn Cầm chầm chậm lưu luyến liếm láp lên nơi hầu kết của y, tựa hồ như là do dự xem nên cắn xuống ở chỗ nào, mới có thể cắn chết Phó Kinh Hồng nằm ở tư thế xinh đẹp nhất vậy.
Bất luận là cao thủ nào có võ công cao đến đâu đi, thì vĩnh viễn, yết hầu vẫn chính là điểm trí mạng duy nhất, dễ dàng lấy mạng của bất kì ai.
May mà, Liễu Nhàn Cầm chỉ lưu luyến hôn mút trên hầu kết của Phó Kinh Hồng qua một lúc, sau đó, hắn lại từ từ hôn đi xuống.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng thở phào ra một hơi, thì y liền cảm nhận được đôi môi của Liễu Nhàn Cầm đang gặm lên một đầu nhũ đang hơi sưng đỏ ở trước lồng ngực của y, ngay lập tức, thân thể của y liền cứng đờ.
Liễu Nhàn Cầm duỗi ra đầu lưỡi liếm mút hai lần lên trên đầu nhũ kia của Phó Kinh Hồng, sau đó, mới nhe răng nanh mà chậm rãi gặm cắn, khiến cho cả người Phó Kinh Hồng đều run lên.
Bất chợt, ở trong lòng của y dâng lên cảm giác nguy hiểm, như là sắp sửa khó mà giữ được mạng sống, cảm thấy sợ đến muốn vỡ tim mất mật.
Hành động nhây cắn của Liễu Nhàn Cầm, đang không ngừng gặm tới gặm đi, cứ gặm từng chút một lên đầu nhũ ở trước lồng ngực của y, dường như là một mực cắn nó rớt xuống vậy.
Quả nhiên, sau khi Liễu Nhàn Cầm gặm cắn xong, thì ở trước ngực của y đã lưu lại một vòng tơ máu nhợt nhạt.
Phó Kinh Hồng bị đau đến rên rỉ lên một tiếng.
Liễu Nhàn Cầm ngẩng đầu lên, ngắm nhìn kiệt tác của mình, tựa hồ như hắn rất là thoả mãn, liền cười khẽ lên một tiếng. Sau đó, hắn lại cúi đầu, tiếp tục lưu lại một vòng tơ máu ở đầu nhũ bên kia, liền cân xứng.
Phó Kinh Hồng:
– …….
Liễu Nhàn Cầm giơ một bàn tay đến, giải huyệt đạo ra cho Phó Kinh Hồng, còn bàn tay còn lại thì lại chậm rãi mơn trớn theo vòng eo của Phó Kinh Hồng mà mò mẫm đi xuống dưới, sau đó, lòng bàn lại đang xoa lên cánh mông của Phó Kinh Hồng, vươn một ngón trỏ nhè nhẹ xoa xoa lên miệng nhỏ sưng đỏ của hậu huyệt.
Ngay khi Phó Kinh Hồng được giải bỏ huyệt đạo, lập tức nhào người tới, vừa kề sát đến, liền há miệng hung hăng cắn xuống bả vai của Liễu Nhàn Cầm.
Tiếp theo, cả người của Liễu Nhàn Cầm đều run nhẹ lên, phát ra một tiếng ngâm khẽ tựa hồ như là đang chiếm được thoải mái đến cực điểm vậy. Ngay sau đó, hắn liền cúi người xuống, mạnh mẽ đè Phó Kinh Hồng nằm ngửa lên trên bàn đá, giơ tay đến, trực tiếp túm lấy bắp đùi thon dài của Phó Kinh Hồng tách ra một bên, gấp khúc lại, đẩy lên về phía trên.
Mãi đến tận khi trong miệng của mình đã nếm được mùi máu tanh, đôi môi của Phó Kinh Hồng mới chịu buông ra. Vừa mới nhả ra, y liền cảm nhận được phân thân thô to lại giương thẳng của Liễu Nhàn Cầm cạ vào trước miệng hậu huyệt đã bị sử dụng quá độ của y.
Ngay lập tức, tâm thần của Phó Kinh Hồng đều phải cả kinh lên. Theo phản xạ, y lại cắn mạnh xuống vết cắn đã xếp chỉnh tề một vòng dấu răng đang rỉ máu ở trên bả vai của Liễu Nhàn Cầm, thì đầu răng liền cắm vào thịt, mùi vị tanh nồng như rỉ sắt lại lan tràn khắp ở trên đầu lưỡi của y.
Mà đáp lại, đó chính là Liễu Nhàn Cầm lại có chút hưng phấn mà nặng nề thở dốc lên. Đồng thời, Phó Kinh Hồng cũng cảm nhận được phân thân của Liễu Nhàn Cầm đang cạ vào khe mông của y, tựa hồ như lại vừa cứng thêm mấy phần.
Càng bị đau đớn, thì lại càng làm cho Liễu Nhàn Cầm hưng phấn.
Phó Kinh Hồng nếm được mùi vị máu của Liễu Nhàn Cầm chậm rãi rỉ ra từng chút một. Đồng thời, Liễu Nhàn Cầm chồm thân thể đến, đột ngột, đè nặng lên y, cùng lúc nhấn xuống một cái, liền nhanh chóng chen phân thân vào trong hậu huyệt, lại cực kì dùng sức đâm rất sâu vào trong thân thể của y.
Mà cùng lúc này, Liễu Nhàn Cầm cũng đã cúi đầu đến, lại hôn liếm lên chiếc cằm rồi gặm cắn lưu luyến không ngừng đến khắp bờ vai của Phó Kinh Hồng.
Mà, Phó Kinh Hồng cũng không yếu thế chút nào cả, liền cắn trả trở lại.
Sau đó, hai người liền giống như đôi thú nhỏ đang âu yếm, thường hay gặm cắn, dụi người cọ vào nhau vậy.
Liễu Nhàn Cầm cắn xuống mỗi một cái đều rất sâu lại gặm lâu, đến mức dường như rất là muốn để cho hàm răng của hắn cắm xuyên qua da thịt vào tận xương tủy của Phó Kinh Hồng, lại phảng phất như là phải cắn rớt từng miếng thịt của Phó Kinh Hồng, còn phải mút hết máu đỏ của Phó Kinh Hồng uống vào trong bụng mình, để cho máu thịt của Phó Kinh Hồng và hắn đều hòa thành một thể.
Mà, sức cắn ngược trở lại của Phó Kinh Hồng cũng không kém Liễu Nhàn Cầm, mỗi một cái dấu răng đều ứa ra máu, chậm rãi, lan ra thành những cánh hoa đỏ sậm, vẽ nên từng đóa mai nở rộ lên trên làn da trắng nõn như giấy của Liễu Nhàn Cầm.
Nước da của Liễu Nhàn Cầm rất trắng, trắng bệch mà lại man mát, hầu như có chút không giống với nhiệt độ của người bình thường. Chỉ trong khi ôm lấy Phó Kinh Hồng hoan ái, lại không ngừng gặm cắn kịch liệt cùng với Phó Kinh Hồng, thì nhiệt độ cơ thể của hắn mới từ từ ấm nóng lên.
Phó Kinh Hồng lại một lần nữa mạnh mẽ cắn lên trên bả vai của Liễu Nhàn Cầm để lại một vết cắn sâu lại không ngừng rỉ máu.
Liễu Nhàn Cầm cũng cắn chặt lấy vành tai của y như là muốn cắn rớt nó xuống vậy.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu lên, ngậm lấy một ngụm máu của Liễu Nhàn Cầm ở trong miệng của y mà từ tốn mà nuốt xuống từng chút một, đồng thời, y cũng ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Nhàn Cầm đang nằm ở phía trên đè lên người của y.
Màu môi của Liễu Nhàn Cầm vốn rất nhạt. Nhưng lúc này, môi của hắn lại cực kì rực rỡ, nổi bật. Hai cánh môi vốn gần như là trắng bệch ban đầu của hắn, đã sớm bị nhuộm lên một màu máu đỏ tươi của Phó Kinh Hồng, được máu thoa đều lên từng chút từng chút một, bóng loáng, rực rỡ như thoa son vậy.
Phó kinh Hồng duỗi đầu lưỡi đến, liếm liếm lên cánh môi đỏ tươi được nhuộm bởi một màu máu của hắn, tiếp theo, mới phát ra giọng nói khàn khàn:
– Máu của ngươi …… rất là khó uống.
Nhất thời, Liễu Nhàn Cầm nhìn chằm chằm y, đôi con ngươi lại dần trở nên trầm xuống, sau đó, hắn đột ngột cúi đầu, hé môi hôn lấy đôi môi của Phó Kinh Hồng, vươn đầu lưỡi ra luồn vào trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng chỉ đành miễn cưỡng duỗi đầu lưỡi ra mà triền miên cùng hắn.
Nhưng một khắc sau, Liễu Nhàn Cầm lại hung hăn cắn mạnh vào đầu lưỡi của y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng bị đau bất chợt, kéo theo, hậu huyệt cũng không nhịn được co rút lại một hồi.
Tuy, chưa từng được chính chứng kiến ai cắn lưỡi tự sát nhưng cắn thế này, cũng là sẽ hại chết người đi!
Nhưng, tốt xấu gì thì Liễu Nhàn Cầm không nỡ lòng nào mà cắn đứt đầu lưỡi của y, chỉ là sau khi Liễu Nhàn Cầm nhả ra, thì Phó Kinh Hồng lập tức cảm nhận được trên đầu lưỡi truyền đến cảm xúc đau nhói.
…… Y vẫn còn muốn dùng lưỡi để ăn đồ ăn đây!
Phó Kinh Hồng liền thẹn quá thành giận, hoàn toàn không thèm để ý đến nơi đang gắn liền giữa hai người. Bất thình lình, y lại bật cả nửa người trên lên, nhào về phía Liễu Nhàn Cầm, vừa há miệng liền cắn mạnh xuống vết cắn đã loang lổ vệt máu ở trên bả vai của hắn.
Lần này, lại bị cắn xuống, càng dâng lên cảm giác đau đớn mãnh liệt còn hơn cả lần cắn trước. Thế nhưng, Liễu Nhàn Cầm lại toát lên vẻ mặt càng thêm mê ly, trong đôi con ngươi của hắn lại tràn đầy ánh sáng lấp lóe. Hắn lập tức đưa tay đến, nâng hai cánh mông của Phó Kinh Hồng lên, lại đột ngột, đẩy phân thân của mình thẳng tiến nơi sâu xa nhất trong cơ thể của y.
Vừa rồi, y đã làm ba lần cùng với ba người ở đây, cho nên bây giờ, tâm trí của Phó Kinh Hồng đã có chút choáng váng rồi đi. Thế nhưng, cả người của y lại vì một cú đâm sâu lại có chút nhói đau này, nhất thời, lại càng dấy lên sự sung sướng. Đúng là lại đau, nhưng kỳ thực, lại mang đến từng tia sung sướng lan tràn khắp trong thân thể của y.
Ở trong sự đau đớn mà Liễu Nhàn Cầm dành cho y, lại càng làm cho tâm trí của Phó Kinh Hồng đều mơ màng, từ cơ thể đến tâm trí đều dần dần lạc lối trong loại đau đớn hòa lẫn sung sướng này.
Tuy rất là đau, thế nhưng đại khái là vì chỉ có nỗi đau đớn thế này, mới có thể khiến cho người ta không thể nào quên được. Chỉ có loại đau đớn khiến cho linh hồn của người ta cũng đều phải run rẩy cả lên, mới có thể làm cho người ta, khắc sâu đến mãi mãi, không quên.
Cuối cùng, phân thân của Phó Kinh Hồng vẫn là run rẩy bắn ra. Tuy rằng, phân thân của y đã phát tiết qua nhiều lần quá rồi, cho nên cũng đã không thể nào phóng ra một chút xíu chất lỏng nào cả. Sau đó, y chỉ có thể đáng thương đến sắp khóc mà co người lại thành một khối.
Đến cuối cùng, Liễu Nhàn Cầm cũng không cao trào ở bên trong cơ thể của Phó Kinh Hồng, mà ở ngay trước khi phát tiết thì hắn liền rút ra, kẹp giữa hai bắp đùi mềm mại lại trắng mịn của Phó Kinh Hồng, mà bắn ra một luồng chất lỏng trắng đục lại sền sệt chảy xuôi xuống.
Sau khi đã phát tiết xong, trên gương mặt lạnh lùng của Liễu Nhàn Cầm toát lên một vẻ lười biếng. Dường như là tâm tình của hắn đang rất tốt, cho nên, hắn vừa cầm lấy quần áo không biết là của ai chậm rãi lau đi thứ chất lỏng trắng đục ở giữa hai bắp đùi non của Phó Kinh Hồng.
Mà, Phó Kinh Hồng chỉ uể oải, nằm ườn ở một chỗ, không nhúc nhích. Y cũng mặc cho Liễu Nhàn Cầm tách mở hai cái bắp đùi của mình ra, liền lộ ra hậu huyệt đang không có cách nào khép miệng lại được, đang không ngừng mấp máy mà ồ ồ chảy ra chất lỏng trắng đục của ba người vừa rồi đã để lại. Cảnh tượng này, nhìn vào, đặc biệt dâm mỹ.
Liễu Nhàn Cầm cau mày, nhìn đống chất lỏng trắng đục đang chảy xuôi xuống, mà hắn lại làm một hành vi cực kì xấu xa, đó là dùng một góc vải áo này nhét vào trong miệng hậu huyệt đang không ngừng co rút kia của Phó Kinh Hồng, bịt kín lại không cho những thứ đó chảy ra nữa.
Ngay tức khắc, Phó Kinh Hồng trừng mắt một cái nhìn Liễu Nhàn Cầm, lập tức giơ cẳng chân mềm nhũn của mình lên, tung ra một đá vô lực lên trên vòng eo của Liễu Nhàn Cầm, lại bị Liễu Nhàn Cầm vươn một cánh tay đến, lòng bàn tay liền nắm lấy cổ chân của y.
Liễu Nhàn Cầm liếc mắt nhàn nhạt nhìn y, cầm lấy cổ chân của y lại càng nhấc lên cao, sau đó, mới đưa tay tới rút ra góc vải áo đã bị thấm ướt kia ra khỏi miệng hậu huyệt, ngay lập tức, những thứ chất lỏng trắng đục lại ồ ồ chảy ra lần nữa.
Phó Kinh Hồng vô lực, muốn cố tránh ra khỏi cái tay xấu của Liễu Nhàn Cầm, nhưng với toàn thân vô lực như bây giờ, y vẫn chỉ có thể mặc cho Liễu Nhàn Cầm nhấc cẳng chân của mình lên càng lúc càng cao, khiến cho hậu huyệt của hoàn toàn bại lộ ra trước mặt của mọi người.
– Đẹp mắt không?
Bất thình lình, Liễu Nhàn Cầm lạnh nhạt lên tiếng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nghe không hiểu gì cả.
Ngay lập tức, y giương mắt lên, mới nhìn thấy Đào Chi Hoa đang đứng ở trước của y. Lúc này, y mới bỗng tỉnh ngộ, thì lời này của Liễu Nhàn Cầm lại không phải là đang hỏi y.
Không biết là tự khi nào thì Đào Chi Hoa đã giải được huyệt đạo, trong đôi con ngươi đều đã có chút đỏ gằn lên. Từ lúc nãy, chiếc quần của hắn cũng đã được cởi xuống. Thế nhưng, trường bào cùng với áo cũng đều chưa hề có một vết nhăn nào cả, nhưng dưới vạt áo của trường sam hồng y đã bị ướt đẫm kia, theo lớp vóc dính dấp lại, vẽ ra rõ rệt hình dạng thô to của phân thân kia vẫn còn đang giương cao kia.
Đào Chi Hoa lạnh lùng phát ra một tiếng ‘hừ’, dùng tư thế chật vật mà đi vài bước lên phía trước, lại bị Liễu Nhàn Cầm hờ hững buông ra một lời từ chối:
– Y mệt mỏi rồi.
Nhất thời, Đào Chi Hoa chần chờ một thoáng, lại nhìn vào đôi mắt của Phó Kinh Hồng đã dâng lên nỗi mỏi mệt cực kì rõ rệt, cho nên, hắn không thể làm gì khác hơn là tâm không cam, lòng không nguyện, mà phải ôm chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, dùng hai bắp đùi non của y mà kẹp chặt lấy phân thân của mình, liên tục đưa đẩy, liền phát tiết ra, giống hệt như động tác mà Liễu Nhàn Cầm vừa mới làm xong kia vậy.
Chờ đến khi mấy người này ‘ấy đến ấy đi’ một trận đầy hoang đường này xong rồi, thì không ngờ, cũng đã gần hoàng hôn.
Sau khi đã được thoả mãn, bốn người này liền đi chuẩn bị bữa cơm tối.
Lãnh Tề Hiên đi nhóm lửa, hâm nóng lại món thịt đã mua về từ buổi trưa.
Ôn Như Ngọc cũng xoay người đi hâm lại rượu.
Đào Chi Hoa thì đi hái quả dại.
Mộ Dung Thương bị đám người này ép đi săn thú rừng mang về ăn, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, liền xoay người đi vào rừng.
Ngay sau khi Phó Kinh Hồng vừa phục hồi lại tinh thần, thì năm người này cũng đã tản đi hết, không thấy đâu nữa.
Tuy rằng, cuối cùng thì Liễu Nhàn Cầm đã chùi sạch qua loa cho y một phen rồi. Thế nhưng, Phó Kinh Hồng vẫn cảm thấy cả người đều luôn dính dấp, khó chịu.
Vì vậy, y mang theo thân thể run rẩy, liền cố sức đi đến hàn đàm mà tắm rửa sạch sẽ lại ngâm mình nghỉ ngơi một phen.
Liễu Nhàn Nầm ôm lấy ngọc cầm, vẫn là một vẻ mặt hờ hững, đôi mắt không có một chút gợn sóng nào cả.
Đào Chi Hoa vẫn cứ duy trì tư thế nửa dựa lên trên người của Phó Kinh Hồng, nắm lấy bàn tay của Phó Kinh Hồng đặt lên trên phân thân của hắn, lại bị ai đó đã mạnh mẽ điểm huyệt lại, cho nên, hắn chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt nhìn chằm chằm Liễu Nhàn Cầm.
Liễu Nhàn Cầm cũng không thèm nhìn tới bộ dạng căm tức của Đào Chi Hoa. Hắn chỉ đi tới trước mặt của Phó Kinh Hồng. Đầu tiên là hắn vung tay đến đẩy Ôn Như Ngọc rơi xuống khỏi bàn đá, tiếp theo, đặt chiếc cầm đang ôm ở trong lồng ngực của mình xuống chỗ Ôn Như Ngọc vừa ngồi. Sau đó, hắn lại cúi người xuống, duỗi năm ngón tay man mát vuốt ve trên hai cánh môi của Phó Kinh Hồng.
Đã bị đẩy xuống bàn đá, Ôn Như Ngọc khẽ cười khổ một cái. Tiếp theo, hắn nhìn Lãnh Tề Hiên cũng đã bị Liễu Nhàn Cầm đẩy xuống khỏi bàn đá. Nhất thời, trong lòng của hắn cũng cân bằng lại rồi. Thậm chí, hắn còn nhìn về Lãnh Tề Hiên, vẽ ra một vệt mỉm cười giống như gió xuân vậy.
Lãnh Tề Hiên lạnh lùng liếc mắt một cái, nhìn lại Ôn Như Ngọc. Hắn mới nhắm mắt lại, ngưng thần mà bắt đầu giải huyệt đạo.
Kỳ thực, võ công của bọn hắn đều đạt ở cảnh giới thượng thừa, nếu muốn ám hại bọn hắn cũng không dễ. Chỉ là vừa rồi, bọn hắn đã quá mức vong tình, nên mới bị Liễu Nhàn Cầm ám hại thành công.
Ôn Như Ngọc cũng liền vội vàng mà ngưng thần nỗ lực giải phá huyệt đạo.
Chỉ là Liễu Nhàn Cầm tung ra một chiêu dùng âm phong để điểm huyệt này, trước đây, Ôn Như Ngọc vốn chưa từng gặp qua. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn lại càng cũng không cách nào giải ra nhanh được, cho nên, khiến hắn không khỏi âm thầm nóng ruột.
Liễu Nhàn Cầm vẫn là một vẻ mặt hờ hững, vuốt nhẹ lên đôi môi sưng đỏ của Phó Kinh Hồng, tiếp theo, hắn mới cúi đầu, đè môi của mình lên trên đó.
Phó Kinh Hồng chỉ cảm thấy môi của Liễu Nhàn Cầm man mát.
Nhất thời, trong lòng của y nảy lên một dự cảm không tốt. Quả nhiên, một khắc sau, Liễu Nhàn Cầm liền hé răng ra, hung hăng cắn mạnh xuống một cái, đã khiến cho đôi môi đã bị gặm cắn đến sưng đỏ có vẻ vô cùng đáng thương lúc đầu của y, lập tức, đã xé rách lớp da môi mỏng manh, liền rỉ ra tơ máu đỏ sẫm.
Liễu Nhàn Cầm lại duỗi đầu lưỡi ra, chậm rãi liếm đi máu đang rỉ ra ở trên môi của Phó Kinh Hồng. Đôi mắt của hắn cũng chậm rãi híp lại đến, tựa hồ như đang tận hưởng mỹ vị rất là thoả mãn.
Phó Kinh Hồng lại không cam lòng, muốn hé môi cắn trở lại. Nhưng, Liễu Nhàn Cầm đã lập tức ngẩng đầu lên, để cho cú cắn trả đũa của Phó Kinh Hồng rơi vào hư không.
Phó Kinh Hồng liền nhíu mày, chỉ nhìn Liễu Nhàn Cầm.
Sau đó, Liễu Nhàn Cầm lại cúi đầu, gặm nhẹ lên cằm của Phó Kinh Hồng một lúc. Nhất thời, khiến cho trái tim của y phải cả kinh. Liễu Nhàn Cầm lại hung hăng cắn mạnh xuống một hơi.
Đây vốn không phải là lần đầu tiên, Liễu Nhàn Cầm cắn rách cằm của y. Thế nhưng, vừa bị cắn xuống, Phó Kinh Hồng vẫn không nhịn được mà đau đến khóe mắt đến đã nhỏ ra nước mắt. Trước đây, y cũng đã từng chịu những vết thương lại càng sâu hơn rất nhiều, nhưng mà chẳng biết vì sao, nỗi đau khi đó, tựa hồ như là cách xa, vốn không đuổi kịp nỗi đau hiện tại.
Liễu Nhàn Cầm lại tiếp tục liếm lên từng tấc da thịt một ở trên cần cổ của y, dần dần đi xuống.
Mỗi khi thế này, Phó Kinh Hồng đều cảm thấy tê dại lại ngứa ngáy.
Ngay lập tức, Liễu Nhàn Cầm liền hung hăng cắn sâu xuống, phảng phất như là cả hàm răng đều xé ra lớp da, cắm sâu vào trong máu thịt, khắc vào tận xương tủy của Phó Kinh Hồng vậy.
Phó Kinh Hồng theo phản xạ liền ngửa đầu ra sau, ưỡn ra cả hầu kết yếu đuối về trước. Đôi môi của Liễu Nhàn Cầm chầm chậm lưu luyến liếm láp lên nơi hầu kết của y, tựa hồ như là do dự xem nên cắn xuống ở chỗ nào, mới có thể cắn chết Phó Kinh Hồng nằm ở tư thế xinh đẹp nhất vậy.
Bất luận là cao thủ nào có võ công cao đến đâu đi, thì vĩnh viễn, yết hầu vẫn chính là điểm trí mạng duy nhất, dễ dàng lấy mạng của bất kì ai.
May mà, Liễu Nhàn Cầm chỉ lưu luyến hôn mút trên hầu kết của Phó Kinh Hồng qua một lúc, sau đó, hắn lại từ từ hôn đi xuống.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng thở phào ra một hơi, thì y liền cảm nhận được đôi môi của Liễu Nhàn Cầm đang gặm lên một đầu nhũ đang hơi sưng đỏ ở trước lồng ngực của y, ngay lập tức, thân thể của y liền cứng đờ.
Liễu Nhàn Cầm duỗi ra đầu lưỡi liếm mút hai lần lên trên đầu nhũ kia của Phó Kinh Hồng, sau đó, mới nhe răng nanh mà chậm rãi gặm cắn, khiến cho cả người Phó Kinh Hồng đều run lên.
Bất chợt, ở trong lòng của y dâng lên cảm giác nguy hiểm, như là sắp sửa khó mà giữ được mạng sống, cảm thấy sợ đến muốn vỡ tim mất mật.
Hành động nhây cắn của Liễu Nhàn Cầm, đang không ngừng gặm tới gặm đi, cứ gặm từng chút một lên đầu nhũ ở trước lồng ngực của y, dường như là một mực cắn nó rớt xuống vậy.
Quả nhiên, sau khi Liễu Nhàn Cầm gặm cắn xong, thì ở trước ngực của y đã lưu lại một vòng tơ máu nhợt nhạt.
Phó Kinh Hồng bị đau đến rên rỉ lên một tiếng.
Liễu Nhàn Cầm ngẩng đầu lên, ngắm nhìn kiệt tác của mình, tựa hồ như hắn rất là thoả mãn, liền cười khẽ lên một tiếng. Sau đó, hắn lại cúi đầu, tiếp tục lưu lại một vòng tơ máu ở đầu nhũ bên kia, liền cân xứng.
Phó Kinh Hồng:
– …….
Liễu Nhàn Cầm giơ một bàn tay đến, giải huyệt đạo ra cho Phó Kinh Hồng, còn bàn tay còn lại thì lại chậm rãi mơn trớn theo vòng eo của Phó Kinh Hồng mà mò mẫm đi xuống dưới, sau đó, lòng bàn lại đang xoa lên cánh mông của Phó Kinh Hồng, vươn một ngón trỏ nhè nhẹ xoa xoa lên miệng nhỏ sưng đỏ của hậu huyệt.
Ngay khi Phó Kinh Hồng được giải bỏ huyệt đạo, lập tức nhào người tới, vừa kề sát đến, liền há miệng hung hăng cắn xuống bả vai của Liễu Nhàn Cầm.
Tiếp theo, cả người của Liễu Nhàn Cầm đều run nhẹ lên, phát ra một tiếng ngâm khẽ tựa hồ như là đang chiếm được thoải mái đến cực điểm vậy. Ngay sau đó, hắn liền cúi người xuống, mạnh mẽ đè Phó Kinh Hồng nằm ngửa lên trên bàn đá, giơ tay đến, trực tiếp túm lấy bắp đùi thon dài của Phó Kinh Hồng tách ra một bên, gấp khúc lại, đẩy lên về phía trên.
Mãi đến tận khi trong miệng của mình đã nếm được mùi máu tanh, đôi môi của Phó Kinh Hồng mới chịu buông ra. Vừa mới nhả ra, y liền cảm nhận được phân thân thô to lại giương thẳng của Liễu Nhàn Cầm cạ vào trước miệng hậu huyệt đã bị sử dụng quá độ của y.
Ngay lập tức, tâm thần của Phó Kinh Hồng đều phải cả kinh lên. Theo phản xạ, y lại cắn mạnh xuống vết cắn đã xếp chỉnh tề một vòng dấu răng đang rỉ máu ở trên bả vai của Liễu Nhàn Cầm, thì đầu răng liền cắm vào thịt, mùi vị tanh nồng như rỉ sắt lại lan tràn khắp ở trên đầu lưỡi của y.
Mà đáp lại, đó chính là Liễu Nhàn Cầm lại có chút hưng phấn mà nặng nề thở dốc lên. Đồng thời, Phó Kinh Hồng cũng cảm nhận được phân thân của Liễu Nhàn Cầm đang cạ vào khe mông của y, tựa hồ như lại vừa cứng thêm mấy phần.
Càng bị đau đớn, thì lại càng làm cho Liễu Nhàn Cầm hưng phấn.
Phó Kinh Hồng nếm được mùi vị máu của Liễu Nhàn Cầm chậm rãi rỉ ra từng chút một. Đồng thời, Liễu Nhàn Cầm chồm thân thể đến, đột ngột, đè nặng lên y, cùng lúc nhấn xuống một cái, liền nhanh chóng chen phân thân vào trong hậu huyệt, lại cực kì dùng sức đâm rất sâu vào trong thân thể của y.
Mà cùng lúc này, Liễu Nhàn Cầm cũng đã cúi đầu đến, lại hôn liếm lên chiếc cằm rồi gặm cắn lưu luyến không ngừng đến khắp bờ vai của Phó Kinh Hồng.
Mà, Phó Kinh Hồng cũng không yếu thế chút nào cả, liền cắn trả trở lại.
Sau đó, hai người liền giống như đôi thú nhỏ đang âu yếm, thường hay gặm cắn, dụi người cọ vào nhau vậy.
Liễu Nhàn Cầm cắn xuống mỗi một cái đều rất sâu lại gặm lâu, đến mức dường như rất là muốn để cho hàm răng của hắn cắm xuyên qua da thịt vào tận xương tủy của Phó Kinh Hồng, lại phảng phất như là phải cắn rớt từng miếng thịt của Phó Kinh Hồng, còn phải mút hết máu đỏ của Phó Kinh Hồng uống vào trong bụng mình, để cho máu thịt của Phó Kinh Hồng và hắn đều hòa thành một thể.
Mà, sức cắn ngược trở lại của Phó Kinh Hồng cũng không kém Liễu Nhàn Cầm, mỗi một cái dấu răng đều ứa ra máu, chậm rãi, lan ra thành những cánh hoa đỏ sậm, vẽ nên từng đóa mai nở rộ lên trên làn da trắng nõn như giấy của Liễu Nhàn Cầm.
Nước da của Liễu Nhàn Cầm rất trắng, trắng bệch mà lại man mát, hầu như có chút không giống với nhiệt độ của người bình thường. Chỉ trong khi ôm lấy Phó Kinh Hồng hoan ái, lại không ngừng gặm cắn kịch liệt cùng với Phó Kinh Hồng, thì nhiệt độ cơ thể của hắn mới từ từ ấm nóng lên.
Phó Kinh Hồng lại một lần nữa mạnh mẽ cắn lên trên bả vai của Liễu Nhàn Cầm để lại một vết cắn sâu lại không ngừng rỉ máu.
Liễu Nhàn Cầm cũng cắn chặt lấy vành tai của y như là muốn cắn rớt nó xuống vậy.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu lên, ngậm lấy một ngụm máu của Liễu Nhàn Cầm ở trong miệng của y mà từ tốn mà nuốt xuống từng chút một, đồng thời, y cũng ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Nhàn Cầm đang nằm ở phía trên đè lên người của y.
Màu môi của Liễu Nhàn Cầm vốn rất nhạt. Nhưng lúc này, môi của hắn lại cực kì rực rỡ, nổi bật. Hai cánh môi vốn gần như là trắng bệch ban đầu của hắn, đã sớm bị nhuộm lên một màu máu đỏ tươi của Phó Kinh Hồng, được máu thoa đều lên từng chút từng chút một, bóng loáng, rực rỡ như thoa son vậy.
Phó kinh Hồng duỗi đầu lưỡi đến, liếm liếm lên cánh môi đỏ tươi được nhuộm bởi một màu máu của hắn, tiếp theo, mới phát ra giọng nói khàn khàn:
– Máu của ngươi …… rất là khó uống.
Nhất thời, Liễu Nhàn Cầm nhìn chằm chằm y, đôi con ngươi lại dần trở nên trầm xuống, sau đó, hắn đột ngột cúi đầu, hé môi hôn lấy đôi môi của Phó Kinh Hồng, vươn đầu lưỡi ra luồn vào trong khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi của Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng chỉ đành miễn cưỡng duỗi đầu lưỡi ra mà triền miên cùng hắn.
Nhưng một khắc sau, Liễu Nhàn Cầm lại hung hăn cắn mạnh vào đầu lưỡi của y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng bị đau bất chợt, kéo theo, hậu huyệt cũng không nhịn được co rút lại một hồi.
Tuy, chưa từng được chính chứng kiến ai cắn lưỡi tự sát nhưng cắn thế này, cũng là sẽ hại chết người đi!
Nhưng, tốt xấu gì thì Liễu Nhàn Cầm không nỡ lòng nào mà cắn đứt đầu lưỡi của y, chỉ là sau khi Liễu Nhàn Cầm nhả ra, thì Phó Kinh Hồng lập tức cảm nhận được trên đầu lưỡi truyền đến cảm xúc đau nhói.
…… Y vẫn còn muốn dùng lưỡi để ăn đồ ăn đây!
Phó Kinh Hồng liền thẹn quá thành giận, hoàn toàn không thèm để ý đến nơi đang gắn liền giữa hai người. Bất thình lình, y lại bật cả nửa người trên lên, nhào về phía Liễu Nhàn Cầm, vừa há miệng liền cắn mạnh xuống vết cắn đã loang lổ vệt máu ở trên bả vai của hắn.
Lần này, lại bị cắn xuống, càng dâng lên cảm giác đau đớn mãnh liệt còn hơn cả lần cắn trước. Thế nhưng, Liễu Nhàn Cầm lại toát lên vẻ mặt càng thêm mê ly, trong đôi con ngươi của hắn lại tràn đầy ánh sáng lấp lóe. Hắn lập tức đưa tay đến, nâng hai cánh mông của Phó Kinh Hồng lên, lại đột ngột, đẩy phân thân của mình thẳng tiến nơi sâu xa nhất trong cơ thể của y.
Vừa rồi, y đã làm ba lần cùng với ba người ở đây, cho nên bây giờ, tâm trí của Phó Kinh Hồng đã có chút choáng váng rồi đi. Thế nhưng, cả người của y lại vì một cú đâm sâu lại có chút nhói đau này, nhất thời, lại càng dấy lên sự sung sướng. Đúng là lại đau, nhưng kỳ thực, lại mang đến từng tia sung sướng lan tràn khắp trong thân thể của y.
Ở trong sự đau đớn mà Liễu Nhàn Cầm dành cho y, lại càng làm cho tâm trí của Phó Kinh Hồng đều mơ màng, từ cơ thể đến tâm trí đều dần dần lạc lối trong loại đau đớn hòa lẫn sung sướng này.
Tuy rất là đau, thế nhưng đại khái là vì chỉ có nỗi đau đớn thế này, mới có thể khiến cho người ta không thể nào quên được. Chỉ có loại đau đớn khiến cho linh hồn của người ta cũng đều phải run rẩy cả lên, mới có thể làm cho người ta, khắc sâu đến mãi mãi, không quên.
Cuối cùng, phân thân của Phó Kinh Hồng vẫn là run rẩy bắn ra. Tuy rằng, phân thân của y đã phát tiết qua nhiều lần quá rồi, cho nên cũng đã không thể nào phóng ra một chút xíu chất lỏng nào cả. Sau đó, y chỉ có thể đáng thương đến sắp khóc mà co người lại thành một khối.
Đến cuối cùng, Liễu Nhàn Cầm cũng không cao trào ở bên trong cơ thể của Phó Kinh Hồng, mà ở ngay trước khi phát tiết thì hắn liền rút ra, kẹp giữa hai bắp đùi mềm mại lại trắng mịn của Phó Kinh Hồng, mà bắn ra một luồng chất lỏng trắng đục lại sền sệt chảy xuôi xuống.
Sau khi đã phát tiết xong, trên gương mặt lạnh lùng của Liễu Nhàn Cầm toát lên một vẻ lười biếng. Dường như là tâm tình của hắn đang rất tốt, cho nên, hắn vừa cầm lấy quần áo không biết là của ai chậm rãi lau đi thứ chất lỏng trắng đục ở giữa hai bắp đùi non của Phó Kinh Hồng.
Mà, Phó Kinh Hồng chỉ uể oải, nằm ườn ở một chỗ, không nhúc nhích. Y cũng mặc cho Liễu Nhàn Cầm tách mở hai cái bắp đùi của mình ra, liền lộ ra hậu huyệt đang không có cách nào khép miệng lại được, đang không ngừng mấp máy mà ồ ồ chảy ra chất lỏng trắng đục của ba người vừa rồi đã để lại. Cảnh tượng này, nhìn vào, đặc biệt dâm mỹ.
Liễu Nhàn Cầm cau mày, nhìn đống chất lỏng trắng đục đang chảy xuôi xuống, mà hắn lại làm một hành vi cực kì xấu xa, đó là dùng một góc vải áo này nhét vào trong miệng hậu huyệt đang không ngừng co rút kia của Phó Kinh Hồng, bịt kín lại không cho những thứ đó chảy ra nữa.
Ngay tức khắc, Phó Kinh Hồng trừng mắt một cái nhìn Liễu Nhàn Cầm, lập tức giơ cẳng chân mềm nhũn của mình lên, tung ra một đá vô lực lên trên vòng eo của Liễu Nhàn Cầm, lại bị Liễu Nhàn Cầm vươn một cánh tay đến, lòng bàn tay liền nắm lấy cổ chân của y.
Liễu Nhàn Cầm liếc mắt nhàn nhạt nhìn y, cầm lấy cổ chân của y lại càng nhấc lên cao, sau đó, mới đưa tay tới rút ra góc vải áo đã bị thấm ướt kia ra khỏi miệng hậu huyệt, ngay lập tức, những thứ chất lỏng trắng đục lại ồ ồ chảy ra lần nữa.
Phó Kinh Hồng vô lực, muốn cố tránh ra khỏi cái tay xấu của Liễu Nhàn Cầm, nhưng với toàn thân vô lực như bây giờ, y vẫn chỉ có thể mặc cho Liễu Nhàn Cầm nhấc cẳng chân của mình lên càng lúc càng cao, khiến cho hậu huyệt của hoàn toàn bại lộ ra trước mặt của mọi người.
– Đẹp mắt không?
Bất thình lình, Liễu Nhàn Cầm lạnh nhạt lên tiếng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng nghe không hiểu gì cả.
Ngay lập tức, y giương mắt lên, mới nhìn thấy Đào Chi Hoa đang đứng ở trước của y. Lúc này, y mới bỗng tỉnh ngộ, thì lời này của Liễu Nhàn Cầm lại không phải là đang hỏi y.
Không biết là tự khi nào thì Đào Chi Hoa đã giải được huyệt đạo, trong đôi con ngươi đều đã có chút đỏ gằn lên. Từ lúc nãy, chiếc quần của hắn cũng đã được cởi xuống. Thế nhưng, trường bào cùng với áo cũng đều chưa hề có một vết nhăn nào cả, nhưng dưới vạt áo của trường sam hồng y đã bị ướt đẫm kia, theo lớp vóc dính dấp lại, vẽ ra rõ rệt hình dạng thô to của phân thân kia vẫn còn đang giương cao kia.
Đào Chi Hoa lạnh lùng phát ra một tiếng ‘hừ’, dùng tư thế chật vật mà đi vài bước lên phía trước, lại bị Liễu Nhàn Cầm hờ hững buông ra một lời từ chối:
– Y mệt mỏi rồi.
Nhất thời, Đào Chi Hoa chần chờ một thoáng, lại nhìn vào đôi mắt của Phó Kinh Hồng đã dâng lên nỗi mỏi mệt cực kì rõ rệt, cho nên, hắn không thể làm gì khác hơn là tâm không cam, lòng không nguyện, mà phải ôm chặt lấy vòng eo của Phó Kinh Hồng, dùng hai bắp đùi non của y mà kẹp chặt lấy phân thân của mình, liên tục đưa đẩy, liền phát tiết ra, giống hệt như động tác mà Liễu Nhàn Cầm vừa mới làm xong kia vậy.
Chờ đến khi mấy người này ‘ấy đến ấy đi’ một trận đầy hoang đường này xong rồi, thì không ngờ, cũng đã gần hoàng hôn.
Sau khi đã được thoả mãn, bốn người này liền đi chuẩn bị bữa cơm tối.
Lãnh Tề Hiên đi nhóm lửa, hâm nóng lại món thịt đã mua về từ buổi trưa.
Ôn Như Ngọc cũng xoay người đi hâm lại rượu.
Đào Chi Hoa thì đi hái quả dại.
Mộ Dung Thương bị đám người này ép đi săn thú rừng mang về ăn, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, liền xoay người đi vào rừng.
Ngay sau khi Phó Kinh Hồng vừa phục hồi lại tinh thần, thì năm người này cũng đã tản đi hết, không thấy đâu nữa.
Tuy rằng, cuối cùng thì Liễu Nhàn Cầm đã chùi sạch qua loa cho y một phen rồi. Thế nhưng, Phó Kinh Hồng vẫn cảm thấy cả người đều luôn dính dấp, khó chịu.
Vì vậy, y mang theo thân thể run rẩy, liền cố sức đi đến hàn đàm mà tắm rửa sạch sẽ lại ngâm mình nghỉ ngơi một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất