Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 100: Thuốc.

Trước Sau
Quá trình quân đoàn bốn tiếp nhận tù binh từ trong tay Minh cũng không thoải mái lắm, mặc dù Tề Quân đã mang người đi, nhưng toàn bộ thông tin thu thập được tại phòng tra khảo, cùng với đầu đuôi câu chuyện, bọn họ chỉ biết thông qua những tài liệu người bên Minh bàn giao, để tránh "kiếm củi ba năm thiêu một giờ", Tề Quân quyết định sẽ điều tra lại từ đầu.

Huống chi, thân phận của đối phương vẫn chưa được xác minh, dù cho những lời giải thích của Minh đều có vẻ "nói có sách, mách có chứng", thậm chí khiến rất nhiều dị tộc tin tưởng, kẻ không mang trên mình dung dịch đặc trưng của người Uy Nhĩ này chính là một quý tộc cao cấp.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, theo bản năng, Tề Quân không hề có chút ác cảm nào đối với tên quý tộc cao cấp bị bắt này, dưới tình huống bị vũ nhục đến tột cùng mà còn có thể có ánh mắt kiên nghị đến vậy, không hề chứa đựng sự tàn bạo giết chóc...

Đi qua cửa nhà tù, Trình Hiểu theo giống cái đến phòng giam dành riêng cho tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, đây chính là một trong những nơi có hệ thống phòng ngự chặt chẽ nhất ở khu vực trung ương, hiện tại ngoại trừ dùng để giam cầm tên đàn ông kia thì không có bất kỳ một tội phạm nào khác.

Khác với phòng giam đầy nước lúc trước, nơi này là một phòng tra khảo trọng phạm khép kín được xây dựng theo đúng tiêu chuẩn của quân đội, ngoại trừ thời gian cùng làm việc bên ngoài với Trình Hiểu, thì suốt 24 giờ Tề Quân đều ở đây, hiển nhiên việc tra hỏi không thể làm xong trong một buổi, cậu ta chưa từng có ý nghĩ sẽ hạ gục được tên tù nhân cứng đầu này ngay lập tức.

"Đoàn trưởng Quân, cậu Trình." Lúc thấy hai người đến gần, một tên dị tộc mặc quân phục lập tức vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào, bởi vì Trình Hiểu là bầu bạn của Lam đại nhân, lại thêm những câu chuyện được truyền ra từ bốn quân đoàn lớn, nên đa phần các dị tộc đều có ấn tượng tốt về Trình Hiểu.

Dù sao trong lúc Lam đại nhân sa sút nhất, Trình Hiểu vẫn không rời không bỏ, thề chết bảo vệ bên người đại nhân, đây quả thật là một tình cảm vĩ đại biết bao.

Trình Hiểu ngó lơ cái nhìn của đối phương, ánh mắt kia có gì đó kỳ kỳ, mà sao lại có sự sùng kính trong đó ấy nhở? Cậu nhíu mày, thân phận của cậu hình như là do người dị tộc trung niên - cấp dưới của Táp giới thiệu cho nhóm lính...

Chẳng qua là công khai phương pháp sử dụng nấm, cùng với việc mở rộng đất đã được cải tạo mà thôi, mặc dù hai chuyện này không hề nhỏ, nhưng Trình Hiểu vẫn cảm thấy chưa đủ để mình có thể lưu danh thiên cổ, nếu không nhờ có dị năng trời cho kia, thì chỉ việc sống sót đến bây giờ, cũng đã rất khó rồi.

Tề Quân gật đầu chào tên lính kia, rồi bước đến trước mặt người đàn ông đang bị xích trên tường, bởi vì trước khi bàn giao tài liệu, Minh đã cố ý cảnh báo, ngàn vạn lần không thể để cho tay chân tên tù binh này có cơ hội tùy ý hoạt động, hắn tuyệt đối là một tên tội phạm cực kỳ nguy hiểm và hung bạo.

Ngoài ra, đúng giờ mỗi ngày còn phải cho hắn uống một loại thuốc ức chế được đặc biệt nghiên cứu, đó là một loại chất lỏng sềnh sệch nhạt màu, có thể trực tiếp đổ vào miệng, chảy thẳng xuống dạ dày.

Thứ dung dịch đặc quánh đó vừa nhìn đã thấy khó chịu, nhưng trước khi phân tích ra được thành phần, thì nhóm dị tộc không dám tự ý thay đổi, dù sao sức chiến đấu của người Uy Nhĩ ai ai cũng rõ, huống chi tên này còn là quý tộc cao cấp, nên càng không thể xem thường.

"Thưa đoàn trưởng, thuốc hôm nay đã cho hắn uống, tôi xin phép được qua chỗ Minh đại nhân để lấy thêm một ít." Một gã dị tộc khác thấy Tề Quân khẽ cau mày liếc nhìn cái bình rỗng, ngay lập tức cười toe toét, nịnh nót bước lên đón.

Vốn dĩ với chức vị của gã, thì không bao giờ có cơ hội để báo cáo trực tiếp với đoàn trưởng Quân, nhưng vì gã là cấp dưới của Minh đại nhân, nên cũng phải khéo đưa đẩy một chút.

Đến lúc này, Trình Hiểu mới biết thuốc là do Minh tự mình điều chế, hắn không chịu giao ra phương thuốc, dưới tình huống chưa định tội, nhóm dị tộc cũng không thể ép buộc, lỡ như mọi việc thật sự như lời Minh nói, hắn vì nghĩa lớn, mới bất đắc dĩ bị buộc phải phản bội Lam đại nhân, thì phải dựa vào chân tướng năm đó, cùng với mức độ nghiêm trọng của sự việc để đưa ra kết luận cuối cùng.

"Thứ thuốc này có tác dụng gì?" Nếu là người phụ trách việc lấy thuốc và cho tù binh uống, thì gã nhất định cũng biết được một hai, Trình Hiểu nhìn về phía tên lính đang cúi người, rồi lia mắt đến chỗ dị tộc, thờ ơ hỏi.

Tề Quân cũng chỉ biết được từ miệng Minh, nghe đâu là làm cho người Uy Nhĩ tạm thời mất đi sức lực, "tay trói gà không chặt" mà thôi, nhưng hắn không hề đề cập đến các biểu hiện lâm sàng cụ thể, Trình Hiểu cảm thấy, việc thu thập được tin tức chính xác lúc này rất quan trọng, vì nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến phương thức xử lý tù binh sau này.



Người trước mắt, gã không dám đắc tội, nghe đồn rằng Lam đại nhân vô cùng yêu thương bầu bạn nhân loại này của mình.

Tên lính cúi đầu, con ngươi đảo quanh, lúc ngẩng mặt lên, thì mang theo vẻ nịnh nọt: "Cậu Trình, cậu hỏi đúng điểm quan trọng rồi, tác dụng của loại thuốc này nghe qua thì rất đơn giản, nhưng nếu cậu nhìn kĩ một chút..."

Vừa dứt lời, gã đi thẳng đến chỗ tên tù binh, nắm lấy tóc đối phương, nhấc mạnh lên, khiến khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông lộ ra trước mắt Tề Quân và Trình Hiểu.

Hắn khẽ cắn môi dưới, hai mắt nhắm nghiền lại, tựa như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó, ánh mắt Tề Quân tối lại, cậu ta biết tính tình của tên tù binh này có bao nhiêu ương ngạnh, cùng với đó là sự tự chủ cực kỳ kinh khủng, khiến không biết bao nhiêu nhóm tra khảo tinh anh trong quân đội phải bó tay chịu chết, nhưng lúc này đối phương lại không có cách nào kiềm chế được phản ứng của cơ thể, từ sự căng cứng của từng thớ thịt và hàng chân mày khẽ run, Tề Quân có thể nhìn ra hắn đã đến gần ranh giới sụp đổ.

"Đau?" Trình hiểu nhíu mày, thuận miệng thốt lên, nhưng trong lòng lại âm thầm suy nghĩ, hình như đây không phải là cảm giác đau đớn bình thường của cơ thể.

Tên dị tộc kia cười "hơ hớ", sau đó đưa tay ra, thô bỉ nhéo mạnh lên ngực người đàn ông, đối phương nhất thời rên thành tiếng, ánh mắt khẽ mở nhưng rét lạnh như hầm băng.

"Ui cha, còn cứng rắn chịu đựng nha?!" Gã khinh thường vung roi lên, dùng sức quất vào ngực và đùi trong của đối phương, nhưng không hề quên quay đầu lại báo cáo cùng Tề Quân: "Đây là mệnh lệnh của Minh đại nhân, mỗi ngày ngoại trừ việc cho hắn uống thuốc, còn phải tra khảo một trận như vậy, để tránh việc hắn phục hồi thể lực, tác dụng của thuốc này là khiến cho dây thần kinh đau đớn trở nên vô cùng nhạy cảm."

Tề Quân nhanh chóng bước tới, theo phản xạ ngăn cản động tác tiếp theo của tên lính, cậu ta mơ hồ cảm thấy ranh giới cuối cùng của bản thân đã bị đụng đến.

Chỉ là đau thôi sao, Tề Quân luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng từ trước đến nay cậu ta chỉ chú tâm vào quân đoàn và những chuyện trên chiến trường, về phương diện này, cậu ta lại chẳng có chút kinh nghiệm nào.

Sau khi nghe tên lính kia giải thích xong, vẻ mặt Trình Hiểu không chút thay đổi, cầm lấy chiếc bình rỗng, bên trong vẫn còn sót lại một ít chất lỏng.

"Thành phần của loại thuốc này vẫn còn đang được phân tích... Lam đại nhân cảm thấy dạo gần đây cậu hay mệt mỏi, nên không cho tôi nói chuyện này với cậu." Tề Quân tâm tư nhạy bén, rất sợ Trình Hiểu hiểu lầm, bọn họ không hề có ý gạt cậu sang một bên, dù rất cần những kiến thức về y học của Trình Hiểu, nhưng không thể vì thế mà khiến thân thể cậu suy sụp được.

Ít nhất cũng phải để cho cậu nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, rồi mới hỏi xem cậu có muốn cùng tham gia với nhóm nghiên cứu hay không.

Trình Hiểu ngơ ngác chớp mắt, sau khi hiểu ý Tề Quân, khóe môi cậu khẽ cong, cười cười với đối phương, tỏ vẻ mình không quan tâm đến việc này.

Mở nắp ra, Trình Hiểu quệt chút ít dung dịch sềnh sệch còn sót lại lên, đầu tiên cậu dùng ngón tay xoa nhẹ để cảm nhận, sau một lúc suy nghĩ, thì đưa đến gần mũi cẩn thận ngửi, mùi của phần lớn các loại thuốc đều không giống nhau, ngoài ra còn có sự khác biệt về hình dạng và màu sắc...

Trình Hiểu cảm thấy, ngoại trừ việc sở hữu dị năng, thì những kiến thức thông thường về y học đến từ kiếp trước, cũng là một loại vũ khí lợi hại của cậu.

Đây là một loại thuốc cậu đã từng gặp qua... Một loại thuốc vô cùng đặc biệt, Trình Hiểu thầm kinh hãi, cái tên Minh kia quả thật đủ tàn nhẫn.



"... Sao vậy?" Tề Quân thấy Trình Hiểu hơi nhíu mày, sắc mặt hình như có chút xấu đi, nên ân cần hỏi thăm, sợ rằng cậu không thích ứng được với bầu không khí bên dưới phòng giam, nơi này quả thật rất áp lực, chỉ cần đi ra ngoài hít thở một chút thì sẽ khá hơn nhiều.

Còn loại thuốc này... Giống cái bỏ qua theo bản năng, xác suất để tìm ra thành phần thuốc trong thời gian ngắn như vậy, lại không có bất kỳ máy móc hỗ trợ nào là cực kỳ nhỏ.

Nếu suy đoán theo tình huống thông thường, thì chính Trình Hiểu cũng cảm thấy mình không có kỹ năng "nghịch thiên" như vậy, nhưng cũng không thể trách cậu, đây là thứ cậu đã từng gặp qua, chuyện trùng hợp đến thế, thì chỉ có thể nói bản thân cậu gặp may mà thôi.

"Đây là thuốc kích dục gây hưng phấn." Trình Hiểu nói ra một cụm danh từ không quá mới, trước đây, cậu đã từng đọc được nó trong danh sách phân loại thuốc ở kho tài liệu của dị tộc.

Thuốc như tên, đây là một loại thuốc làm thay đổi nhu cầu bên trong cơ thể, khiến người sử dụng không thể kiểm soát được sự kích động của bản thân, đồng thời khi cơ thể hấp thu thuốc sẽ làm họ không ngừng muốn được giải phóng, điều này khiến người sử dụng cảm thấy như đang đứng ở bờ vực của sự sụp đổ, cả quá trình đều vô cùng đau đớn, ít nhất, trong ấn tượng của Trình Hiểu ở kiếp trước, những người từng bị dạy dỗ bởi thứ thuốc kia, đều không ai có thể thoát khỏi nó.

Trong nhiệm vụ lần ấy, mặc dù nhóm lính đánh thuê đã giết sạch tất cả nhân viên làm việc ở đó, nhưng vẫn không có cách nào tìm ra thuốc giải để giúp những con người đáng thương kia hồi phục sức khỏe.

"Cái gì?!" Con ngươi Tề Quân nhanh chóng co rút, sắc mặt trầm xuống, cậu ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào tên dị tộc - người trong nháy mắt, mặt không còn một giọt máu kia, loại thuốc mà giống cái căm ghét nhất, rốt cuộc lại quang minh chính đại xuất hiện tại đây, còn do chính tay Minh điều chế ra.

Không thể nào, một tên nhân loại tầm thường làm sao có thể nhận ra loại thuốc này, đó là thứ mà Minh đại nhân dùng hết tâm huyết để điều chế, không mất đến vài năm thì không thể nào phân tích ra thành phần được!

Thấy đối phương lộ vẻ sửng sốt, khó tin, Tề Quân liền xác định phán đoán của Trình Hiểu là đúng, cậu ta nhất thời giận dữ, lá gan của tên này cũng không nhỏ, dám chơi chiêu này ngay dưới mí mắt mình.

"Hơn nữa, loại thuốc này còn có tác dụng phụ, khiến người sử dụng phải lệ thuộc vào nó." Trình Hiểu khẳng định, việc sử dụng một số hình thức tra tấn dã man đối với cậu là bình thường, đã làm lính đánh thuê thì không một ai là hạng người dễ mềm lòng, nhưng có những phương pháp, cậu không bao giờ dính tay vào.

Dẫu sao, ai cũng có ranh giới cuối cùng của bản thân, Trình Hiểu thầm nghĩ, cái tên Minh kia, hình như khẩu vị có hơi nặng rồi.

"Hắn bắt đầu uống từ bao giờ?" Tề Quân lên tiếng hỏi, tên dị tộc kia đã sớm bị những lính gác khác đè trên mặt đất, tỏ vẻ sợ hãi.

"Đại, đại nhân, đã lâu rồi, từ khi hắn vừa bị bắt tới, Minh đại nhân liền ra lệnh mỗi ngày đều phải ép hắn uống, cho đến tận bây giờ, để phòng ngừa việc đối phương tấn công trong lúc làm việc kia". Tên dị tộc không ngừng cầu xin tha thứ, khai ra tất cả những gì mình biết, khiến cho Tề Quân nhịn không được hung bạo đạp tới.

Ba thứ không được lạm dụng, không được tham gia, sao trong quân đội lại có một tên ngu xuẩn như vậy!

Đây chính là người Uy Nhĩ đó, tên Minh khốn kiếp kia bị nước làm úng não phải không?

Trình Hiểu im lặng một lúc, thì ra hôm trước, nhóm bọn cậu đã tình cờ cắt đứt chuyện tốt của người nào đó, xem ra Minh nhất định sẽ ghi hận trong lòng, dù sao đợi những vài năm, thật vất vả mới có cơ hội "tu thành chính quả", thì tự dưng lại bị... "Khụ, khụ", chia rẽ?

Tề Quân liếc mắt quan sát gương mặt tuấn tú của tên phạm nhân, ánh mắt sắc bén kết hợp với cơ thể vô lực... Cậu ta là giống cái, nên không cảm thấy bị cám dỗ, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Minh quả thật là bị móng vuốt của dã thú đá hư đầu rồi, nên mới bất chấp lý lẽ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau