Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 103: Thuốc giải

Trước Sau
Nhân viên y tế được triệu tập khẩn cấp, rất nhanh liền đến, dù sao lúc này Minh vẫn chưa thể chết được, Tề Quân không hề trì hoãn, cậu ta nhanh chóng ra lệnh đưa gã đến phòng chăm sóc đặc biệt, quan sát tình hình liên tục, để tránh việc gã tắt thở.

Dĩ nhiên việc nghiên cứu thuốc đặc trị để chữa bệnh cho gã, không hề được nhắc tới.

Xúc phạm Lam đại nhân cùng bạn đời của ngài ấy, mưu đồ hiểm ác, tâm hồn thối rữa, quả thật chả đáng đồng tình chút nào.

Lam cũng ôm Trình Hiểu đem đến phòng y tế, rồi tiện tay đóng cửa, khóa chặt, anh tự mình ra tay kiểm tra toàn thân trên dưới, trong trong ngoài ngoài của bạn đời nhà mình, sau khi đảm bảo không hề có một chút thuốc nào còn sót lại, anh mới yên lòng hơn.

"Sau khi giải phóng được thuốc ra ngoài thì sẽ không sao đâu." Trình Hiểu thấy chân mày của Lam vẫn còn nhíu chặt, không khỏi lên tiếng giải thích.

Đặc điểm nguy hiểm nhất của loại thuốc này là dễ khiến người sử dụng bị nghiện, không chỉ rất khó cai, mà còn từ từ ăn mòn các tế bào cơ bắp, khiến cơ thể ngày càng nhạy cảm, ảnh hưởng đến khả năng thăng bằng, gây rối loạn thần kinh.

Nếu dùng lâu, tỷ lệ tử vong sẽ tăng cao, cho dù có may mắn sống sót, chỉ sợ cũng sẽ biến thành một tên tù nhân không còn sức lực để phản kháng đến cuối đời.

Vừa nãy cùng Lam sảng khoái mấy lần, tác dụng của thuốc chắc hẳn đã hết, bây giờ không có gì đáng lo cả.

Lam đưa tay lên, khẽ vuốt ve gò má vẫn còn trắng bệch của Trình Hiểu, anh kéo cậu ôm vào lòng, hôn lên trán đối phương, ánh mắt bình thản: "Tôi nhất định không bỏ rơi em."

Anh nói vậy là ý gì?

Cậu nheo mắt lại, trầm tư một lát, rồi mới hiểu ra.

Đây là vì những lời Minh nói khi nãy sao, Trình Hiểu nhíu mày lại, âm thầm suy nghĩ, sau đó hơi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lam, khóe môi khẽ cong.

"... Em biết."

Tề Quân gõ cửa, tuy rằng cậu ta biết không nên cắt đứt thời gian riêng tư của hai người, nhưng tình huống có chút nghiêm trọng, cần phải báo cáo ngay.

Sau khi được cho phép, Tề Quân bước vào phòng y tế, trong tay là bệnh án kiểm tra vừa được giao đến, có thể thấy hiệu suất làm việc của nhóm bác sĩ điều trị rất cao.

"Não bị tổn thương, có thể bảo đảm tính mạng, nhưng nửa người dưới sẽ bị liệt... Vì đã hoàn toàn gãy nát, nên khó mà có hy vọng tái tạo lại."

Năng lực tự tái tạo của dị tộc rất mạnh, vẻ mặt của Tề Quân hết sức bình tĩnh nhưng trong lòng đang âm thầm thán phục, một cú đạp kia của Lam đại nhân, sợ rằng không chỉ đơn giản là dùng sức đạp mà thôi.

Đến tột cùng phải có kỹ thuật cận chiến kinh người như thế nào, mới có thể mạnh mẽ đánh một dị tộc hơn người như Minh tới tàn phế.

Cùng lắm chỉ mới một chiêu mà thôi.

Trình Hiểu nhìn về phía Lam một cách kinh ngạc, mặc dù té rất thảm đã là chuyện trong dự liệu của mọi người, nhưng không có hy vọng tự tái tạo... Không phải là việc ai cũng có thể làm được.



Năng lực tự chữa lành của dị tộc không gì có thể sánh nỗi, cũng không dễ dàng bị ngoại lực tác động đến, huống chi, Lam không hề sử dụng bất kỳ một loại thuốc trợ giúp nào.

Một cú đạp chết hở, Trình Hiểu thầm cảm thán.

"Nếu không có gì bất ngờ, khoảng mấy ngày nữa gã sẽ tỉnh." Tề Quân khẽ gật đầu với Lam, lui về sau một bước, rồi rời đi trước.

Dù Minh có quá đáng thế nào đi chăng nữa, thì gã cũng từng là một trong những người được đề cử cho chiếc ghế Tổng chỉ huy, ý chí rất mạnh, nên sẽ không có việc không tỉnh lại, nhưng sau này, chỉ sợ gã khó mà bình tĩnh nỗi.

Vì bị Lam nghiêm khắc trông chừng, nên Trình Hiểu buộc phải nghỉ ngơi hai ngày.

Đợi đến khi gương mặt trở nên hồng hào lại, mới cùng Lam đi tới phòng thí nghiệm, đem kết quả phân tích thành công giao cho Tề Quân.

Nhân tiện cậu liền thả một lọ dung dịch trong suốt lên bàn thực nghiệm, đây là một loại thuốc cậu vừa tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo ra, có lẽ là có thể loại bỏ ảnh hưởng của thuốc kích dục gây hưng phấn để lại.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ là giai đoạn thử nghiệm, không thể đảm bảo nhất định sẽ có hiệu quả, tác dụng nhanh chóng, nhưng nếu có cơ hội để thử thì đương nhiên tốt hơn.

Quá trình nghiên cứu y học, vốn phải luôn luôn không ngừng thí nghiệm và cải tiến, Trình Hiểu không bao giờ cảm thấy mình có thiên phú đến nỗi có thể một tay che trời, một lời kết luận.

Để cho một nhân loại quan tâm vất vả vì chuyện của dị tộc như vậy, khiến Tề Quân lòng mang áy náy, sau khi cậu ta chân thành nói cảm ơn, liền đem chai thuốc đến phòng giam, trong khoảng thời gian này, ngoại trừ việc đêm nào cậu ta cũng phải tốn một ít công sức để trấn an thân thể của tên tù binh kia, thì việc tra hỏi không tiến triển là bao.

Không hiểu ngôn ngữ của nhau quả thật là một vấn đề không nhỏ.

Tên tù binh chưa biết có phải là quý tộc cao cấp người Uy Nhĩ hay không kia, đang bị xích trên chiếc giường được tạo ra từ một loại đá đặc biệt, tựa lưng vào thành, mắt khẽ nhắm, không nhúc nhích.

Nhóm lính canh gác chào Tề Quân theo nghi thức quân đội, rồi lui ra canh giữ phía ngoài, nếu có một chút gió thổi cỏ lay nào, sẽ lập tức phá cửa xông vào.

Vấn đề an toàn của Quân đoàn trưởng luôn phải được ưu tiên hàng đầu.

Người đàn ông liếc mắt quan sát giống cái đang bước về phía mình, vẻ mặt như đã đoán ra điều gì đó, một giây sau, không ngoài dự đoán, đôi chân vô lực của hắn bị tách ra, ngón tay không một chút tinh tế đưa tới, ma sát phần thịt non ở nơi nào đó.

Tề Quân thầm nghĩ, cứ để hắn giải phóng một ít thuốc trước đã, rồi hẳn cho hắn uống thuốc giải do Trình Hiểu điều chế, việc này chắc là có thể khiến tác dụng của thuốc giải phát huy tốt hơn.

Vẫn giống lần trước, tên tù binh chỉ hơi ngẩng đầu, hàm răng nghiến chặt, im lặng, từng thớ thịt không ngừng run rẩy, mồ hôi trong suốt theo cổ chảy xuống, làn da vốn tái nhợt vì bị kích thích mà dần ửng đỏ.

Rất mê người, Tề Quân không thể dời mắt được khỏi thân thể đối phương, Minh cố chấp với tên tù binh này như vậy, ngoại trừ việc không muốn mọi người biết hành vi tệ hại của mình, chỉ sợ còn dính dáng khá nhiều đến thân phận của người đàn ông trước mắt.

Tên tù binh đột nhiên ngước mắt lên, một đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng vào Tề Quân, cậu ta bỗng nhiên có cảm giác bị nhìn chằm chằm, mặc dù vẫn chưa xác minh được thân phận của đối phương, nhưng từ tính cách và sự kiên cường kia, cậu ta dám khẳng định đây không phải là một người đơn giản.

Tề Quân dùng bình nước bên cạnh rửa sạch tay, rồi lấy thuốc ra, cẩn thận mở nắp, dung dịch trong lọ không màu không mùi, cũng không đặc dính.



Có nên cưỡng chế rót hết hay không nhỉ, Tề Quân đang suy tư, đột nhiên phát hiện sau khi người đàn ông thấy lọ thuốc, con ngươi nhanh chóng co rút.

Nhất thời một bầu không khí đầy áp lực bao trùm cả căn phòng, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ trực tiếp đâm thẳng về phía giống cái.

Ngón tay Tề Quân giần giật, khí thế như vậy, mà nói là quý tộc bình thường hả, định lừa người chắc.

"Thuốc giải, dùng thử đi." Cậu ta thờ ơ lên tiếng, đưa tay nắm lấy cằm người đàn ông, bóp miệng ra, rồi trực tiếp đổ thẳng xuống.

Nhanh, chuẩn, độc!

Để tránh bị hắn cắn...

Tề Quân cũng không hề giấu giếm sự thật, lọ thuốc hiếm có như vậy, được dùng thử đã là tốt rồi, dù sao hậu quả sau khi sử dụng thuốc kích dục gây hưng phấn, đối phương mới là người được trải nghiệm một cách sâu sắc nhất.

Nhưng mà tên quý tộc cao cấp này có thể cứng rắn chịu đựng được nhiều năm như thế, quả thật rất mạnh.

Người đàn ông bị thuốc kích dục gây hưng phấn hành hạ đến mức không còn sức để phản kháng, vì không kịp đề phòng, liền bị sặc, tiếng ho khan kịch liệt khiến giống cái nhíu mày.

Xem ra động tác của cậu ta quá mạnh rồi.

Tề Quân đưa tay ra, vỗ lên lưng đối phương, làn da rắn chắc mà mềm mịn, mặc dù chồng chất vết roi nhưng vẫn nhẵn nhụi.

Động tác của giống cái khá cẩn thận để tránh chạm vào vết thương của người đàn ông, dù sao tối nay cậu ta còn muốn trao đổi với đối phương một chút, không hiểu ngôn ngữ, nhưng có thể dùng hành động, muốn hạ gục một đối thủ như hắn, tra tấn là phương pháp ngu ngốc nhất.

Theo đường chảy của dòng thuốc lạnh băng, sức lực của người đàn ông dần hồi phục, hắn có thể cảm thấy tác dụng của thuốc trong cơ thể mình, sự hưng phấn khó chịu, hình như đã giảm bớt một ít.

Suy nghĩ cũng dần dần rõ ràng hơn.

Thấy đối phương ngừng ho, nhưng vẫn im lặng như cũ, Tề Quân cũng không nghĩ nhiều, sau một lúc cẩn thận quan sát, nhớ lại lời Trình Hiểu căn dặn, cậu ta nghĩ chắc thuốc sẽ không lập tức có tác dụng, tối nay chỉ vừa làm một lần, nếu là trước kia, thì phải ít nhất ba lần mới được.

Giống cái lại đưa tay đến nơi nào đó.

Bàn tay còn lại thì đặt trên ngực đối phương, đây là bí quyết tăng nhanh tốc độ mà đêm qua cậu ta vô tình phát hiện ra.

Tại sao vẫn không có động tĩnh gì, Tề Quân nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía đối phương, tình huống lúc này là cậu ta đang cố gắng đè hai chân muốn khép lại của hắn, để tránh ảnh hưởng đến động tác trên tay.

Người đàng ông nhìn chằm chằm vào cậu ta vài giây, rồi chậm rãi lên tiếng: "... Đủ rồi."

Là ngôn ngữ trao đổi bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau