Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo

Chương 107: Cẩn thận

Trước Sau
Tề Quân đi suốt đêm đến phòng thẩm vấn, tình trạng của tên tù binh kia đã khá hơn nhiều, chẳng qua nét mặt vẫn còn rất mệt mỏi, hắn khép hai mắt, tựa lưng vào ghế, thoạt nhìn như đang chợp mắt.

Giống cái cũng không vòng vo, trực tiếp kể lại đại khái mọi việc diễn ra sáng nay, dĩ nhiên, cậu ta đã cố ý bỏ qua những chi tiết liên quan đến chiếc camera của Trình Hiểu, chỉ nhấn mạnh vào hàng loạt các âm mưu mà Minh có thể thực hiện, đồng thời cẩn thận quan sát biểu hiện của đối phương.

Người đàn ông nghe thấy tiếng động liền lặng lẽ mở mắt ra, con ngươi bén lạnh phản chiếu hình bóng của Tề Quân, hắn nhàn nhạt lên tiếng, giọng nói hơi khàn.

Hắn chỉ nói một câu: "Quân đội của người Uy Nhĩ, đã đến."

Cái gì?! Tề Quân đột ngột đứng bật dậy, nhìn về phía tên tù binh với ánh mắt khó tin, tại sao hắn có thể biết việc này, độ tin cậy là bao nhiêu, có tình báo cụ thể về cách bố trí và nơi đóng quân của người Uy Nhĩ hay không...

Tên tù binh dường như không hề lo lắng một chút nào, hắn âm thầm đánh giá từ trên xuống dưới thân thể mềm dẻo, xinh đẹp của giống cái, rồi híp mắt lại: "Tôi là người Uy Nhĩ, nhưng không phải là đám người xâm lược kia."

Tề Quân nghi ngờ nhìn đối phương, nói vậy là sao.

Người đàn ông khẽ nghiêng đầu, hoạt động cổ tay đang bị khóa chặt, đương nhiên là chỉ có thể hơi gập lại, mặc dù đã uống thuốc giải, nhưng muốn đào thải hết chất độc trong người không phải chuyện ngày một ngày hai.

Sợ rằng mỗi ngày hắn đều phải uống thuốc giải một lần.

Tất nhiên Tề Quân đã biết việc này, mặc dù cậu ta chưa bỉ ổi đến mức lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác, nhưng cũng xem như đã nắm đằng chuôi (Nắm phần đảm bảo chắc chắn có lợi cho mình trong mọi hoàn cảnh), nếu muốn được trả tự do, phục hồi cơ thể, thì không thể không bày ra chút thành ý, dù sao nội bộ dị tộc chưa bao giờ nương tay với những người phạm trọng tội.

Có trời mới biết đến cuối cùng là Minh đang che giấu cái gì.

"Nói tiếp." Giống cái cũng không vội vàng, cậu ta chậm rãi ngồi xuống, gác chéo chân, thẳng người chờ đối phương mở miệng.

Người đàn ông kia hiển nhiên là muốn khai báo, chỉ là không biết có bao nhiêu phần là sự thật.

"Những gì cậu đang suy đoán không hề sai, nội bộ người Uy Nhĩ chia thành hai phe lớn, cái đám suốt ngày đi tấn công những hành tinh khác được chúng tôi gọi bằng cái tên 'người xâm lược'."

Giọng điệu đối phương hờ hững, nhưng lời nói ra lại đầm đìa máu tươi: "Năm đó tôi muốn hợp tác cùng các người, nhưng không ngờ dị tộc cấp cao lại bắt tay với người xâm lược thiết kế bẫy, khiến tôi sẩy tay bị bắt nhốt đến tận bây giờ, nếu như muốn, tôi có thể đi xác nhận thân phận cùng cậu."

Trong ngân hà có một hệ thống chuyên biệt dùng để lưu trữ thông tin, mặc dù bây giờ không thể tra cứu được thông tin trên hệ thống đó nữa, nhưng nhiều ít gì thì dị tộc cũng đã sao lưu được phần lớn dữ liệu, chưa nói đến tính xác thực cao hay thấp, nhưng với một số những nhân vật nổi tiếng thì nhất định sẽ tra ra được dấu vết.

Chỉ cần đối phương đồng ý cung cấp mã số riêng của mình, thì ngay lập tức có thể thâm nhập vào mạng lưới thông tin trung tâm, từ trong đống tài liệu hỗn loạn, phức tạp, tìm ra được những tin tức đã được mã hóa ở tầng cao nhất.

Nếu người đàn ông này không nói dối, vậy thân phận của hắn nhất định khá cao, Tề Quân thầm nghĩ, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của đối phương, mặc dù hắn chỉ nói qua loa về việc ngồi tù, một câu rồi thôi, nhưng cậu dường như có thể nghe thấy được lửa giận ngút trời cùng với sự nguội lạnh từ tận đáy lòng ẩn chứa trong đó.

Vốn là đến với tinh thần hợp tác, nhưng lại bị kẻ địch tính kế bắt giam, chắc hẳn Minh đã dùng một cách không ai ngờ tới để có thể nhốt hắn ở đây, thậm chí còn mất trí đến mức dùng mọi cách mà hành hạ...

Vừa suy nghĩ đã khiến người khác phải hít khí lạnh, Tề Quân nhịn không được mà thầm than thở, thật không ngờ đối phương có thể mạnh mẽ chịu đựng đến tận bây giờ.

Vì cùng là giống cái nên cậu sẽ cố gắng đối xử tốt với hắn, ít nhất là sau khi xác nhận xong thân phận và ý đồ của đối phương, thì phải giúp cơ thể hắn sớm ngày hồi phục như trước, nếu không lỡ như ảnh hưởng đến vấn đề sinh sản, sẽ khiến hắn bị đả kích nặng.

Cầm lấy bản báo cáo ghi lại những gì tên tù binh vừa khai, Tề Quân đứng lên, cậu gật nhẹ đầu với đối phương, giọng nói trầm ổn: "Chuyện này, chúng tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng."

Vừa dứt lời liền chào theo kiểu nhà binh, bày tỏ sự áy náy.

Người đàn ông từ chối cho ý kiến, nhưng lại nhìn Tề Quân bằng một ánh mắt không rõ ý, rồi tiếp tục chợp mắt.



Nghĩ lại, mọi chuyện đã đến nước này, lời hắn nói tám chín phần là thật.

Tề Quân xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn, dặn dò lính canh tìm quân y đến để kiểm tra thương thế của người đàn ông, cậu phải lập tức đến báo cáo tình hình với Lam đại nhân.

Lẫm dậy từ rất sớm, ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách, sáng nay trời còn chưa sáng cha đã ra khỏi cửa, mặc dù đã sắp xếp không ít dị tộc xây dựng mạng lưới phòng thủ ở xung quanh đây, nhưng 'nước xa không cứu được lửa gần', nếu đột nhiên xảy ra chuyện, thì họ vẫn cách người trong phòng một cánh cửa... Nhóc vẫn nên ở bên cạnh mẫu phụ cho yên tâm.

Trình Hiểu mở mắt ra, đầu khẽ cọ lên chiếc gối mềm mại, đêm qua dị tộc không làm bất cứ chuyện gì, chỉ dịu dàng ôm cậu, thuần khiết đến mức làm người khác tức lộn ruột.

Đồng thời cũng khiến cho ý tưởng muốn phản công của cậu chết từ trong trứng nước.

Ông đây cống hiến lớn như vậy, chẳng lẽ không nên được khen thưởng hử? Chả cần động đậy gì, cứ nằm yên mà hưởng thụ là tốt rồi, Trình Hiểu híp mắt, tuy rằng đường đến đích còn rất xa, nhưng buông tha giữa chừng thì không phải đàn ông.

Sau khi rời giường, cậu liền thấy nhóc con nhà mình bưng bữa sáng còn nóng đi đến, dù sao cơ thể mẫu phụ cũng vừa mới thanh lọc độc tố xong, không nên để người quá mệt mỏi.

Có lẽ nhóc nên đi hái thêm một ít nấm hồng về, Lẫm thầm nghĩ.

Trình Hiểu ăn hai chén cháo, kèm theo một ít thức ăn, hình như khẩu vị của cậu không được tốt cho lắm, mà hiện tượng thèm ngủ cũng càng ngày càng tăng lên... Nhưng dù gì thì mỗi buổi sáng đến giờ thức dậy, cậu vẫn có thể tự mình tỉnh lại.

Lẫm múc cho Trình Hiểu thêm một chén cháo trắng, nhóc thấy sắc mặt mẫu phụ có vẻ hơi mệt mỏi, sợ là người còn ăn chưa no, nhân loại nếu muốn tồn tại được ở thời đại này, thì cần phải hấp thu đầy đủ chất dinh dưỡng, nếu không sẽ rất khó đảm bảo cơ thể không xảy ra vấn đề.

Trình Hiểu nhìn cái chén ở trước mặt mình, cháo vẫn còn nóng hổi, tay của cậu nhóc chẳng chút nhúc nhích, bưng rất vững vàng như không biết nóng là gì.

Môi cậu nhịn không được khẽ cong lên, đưa tay nhận lấy, thổi vài hơi rồi bắt đầu ăn, cậu thật sự là rất no rồi.

Vội vàng chặn lại cái móng vuốt nho nhỏ, trắng nõn, mềm mại muốn múc thêm cháo của Lẫm, Trình Hiểu giơ tay lên nhéo nhẹ má nhóc, da thịt của thiếu niên chưa trưởng thành đúng là mềm mịn biết bao.

Cậu nhóc mặt không biến sắc mặc kệ Trình Hiểu muốn làm gì thì làm, trong ánh mắt bị hàng mi dài che phủ, một tia sáng khó phát hiện chợt lóe rồi biến mất.

Ăn xong bữa sáng, Trình Hiểu đứng dậy cử động tay chân, mặc dù có cảm giác uể oải, nhưng sức lực vẫn còn đó, chứ không chạy mất.

Cậu im lặng suy nghĩ, hay là lấy chiến đao rồi mang theo nhóc con nhà mình đi săn nhỉ.

Có lẽ là do mấy hôm nay cậu không chịu nhúc nhích, cứ lười biếng ở miết trong phòng nên mới vậy, con người muốn sống thì phải vận động, từ trước đến nay những người sống trong nhung lụa rất dễ chết sớm.

Cho dù là khu vực trung ương, cũng chẳng thể đảm bảo tuyệt đối an toàn, ngay cả dị tộc cũng không dám khẳng định bản thân có thể sống đến già, huống chi tình hình những năm gần đây đều hết sức nguy ngập, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nên việc chuẩn bị nhiều hơn, đề phòng trường hợp bất ngờ là điều cần làm.

"Mẫu phụ, người mau đi nghỉ ngơi đi." Lẫm thấy Trình Hiểu muốn ra ngoài, còn định đi săn, liền nhíu mày không đồng ý, mặc dù bản lĩnh của mẫu phụ khiến người ta rất bất ngờ, nhưng khó tránh việc ngoài ý muốn phát sinh.

"... Không sao đâu." Trình Hiểu xoa đầu cậu nhóc, cậu cũng không 'rảnh rỗi sinh nông nổi' đến mức mượn cớ đi hoạt động chân tay, để 'diễu võ dương oai' với đám thú dữ trong rừng.

Đang yên đang lành, chỉ có đồ ngốc mới lấy mạng ra đùa, để rèn luyện trực giác trong chiến đấu quả thật cần phải trải qua thực chiến, nhưng không có nghĩa là càng cận kề cái chết, hiệu quả càng cao... Đây chẳng qua là bị tình thế ép buộc mà ra.

Thấy cậu nhóc nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo của mình, vẻ mặt không thay đổi đứng im một chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, quyết tâm muốn cậu từ bỏ ý định này.

Trình Hiểu nhịn không được sửng sốt bật cười: "Vậy chúng ta đến khu an toàn câu cá đi."



Lẫm suy nghĩ một lát, khu an toàn ấy hả... Vừa hay ở đó có nấm hồng, chốc nữa nhóc có thể đi đào một ít để bồi bổ cho mẫu phụ.

Lần trước hiệu quả rất rõ rệt, sắc mặt mẫu phụ cũng hồng hào lên nhiều.

Trình Hiểu dẫn theo nhóc con nhà mình thong dong đi đến khu săn bắn, vừa đi vừa nghĩ, nghe nói bên trong có một cái hồ nhỏ, ở vùng nước sâu có một loài cá tương tự như "bích ngư" (cá xanh) sinh sống.

Chẳng qua vùng nước ấy sâu không thấy đáy, rất khó thăm dò, lại không ảnh hưởng gì đến việc đi săn của dị tộc, nên vẫn nằm trong ranh giới khu an toàn.

Đôi khi tin đồn cũng có tác dụng riêng của mình, đây là một trong những quy tắc không thể xem thường của lính đánh thuê, dù chỉ là một người bình thường, nhiều lúc vẫn có thể đem đến cơ hội lớn.

Nhóm dị tộc duy trì khoảng cách nhất định, đi theo sau Trình Hiểu, bây giờ, Lam đã là người có địa vị rất cao, mặc dù từ trước đến nay dị tộc luôn tuân theo nguyên tắc 'kẻ mạnh thì sống', nhưng họ vẫn không hề dám lơi là dù chỉ một giây đối với nhiệm vụ bảo vệ bạn đời của Lam đại nhân.

Trình Hiểu chẳng ngại có thêm vài người giúp đỡ trong lúc đi săn, giữa mỗi lần sử dụng dị năng cần có thời gian làm lạnh, cậu còn chưa ảo tưởng đến mức tự cho mình là nhất, nhưng cũng sẽ không tự xem thường bản thân.

Tính toán hợp lý, cũng là một cách tôn trọng chính mình, tuy nhiên để đảm bảo độ chính xác thì cần phải tích lũy kinh nghiệm qua thời gian.

Từ từ đi vào khu săn bắn, hơi thở bao quanh Trình Hiểu đột nhiên hoàn toàn thay đổi, nhất thời tiếng gió như tiếng hạc, bầu không khí ngưng đọng lại, cậu nắm chặt chiến đao trong tay, khẽ cúi người, lặng yên không một tiếng động nhanh chóng tiến về phía rừng rậm.

Mấy hôm nay, sáng nào Lẫm cũng vận động cùng Trình Hiểu, nên không hề cảm thấy bất ngờ, nhóc con rất tự nhiên đuổi theo sau, nhưng những dị tộc trưởng thành khác thì lại bối rối nhìn nhau, rồi lập tức rũ mi che giấu sự sửng sốt trong đáy mắt.

Thân thủ tốt!

Người được Lam đại nhân lựa chọn, quả nhiên không hề bình thường, đây là tiếng lòng ngay lúc này của nhóm dị tộc.

Dù là bọn họ cũng rất khó đi lại một cách thành thạo trong khu rừng rậm rạp, quanh co này, mà không hề gây ra bất cứ một tiếng động nào, ít nhiều gì họ cũng sẽ dẫm trúng lá khô, hoặc đá văng vài viên sỏi nhỏ.

Dưới sự cải tạo cơ thể của dị năng, Trình Hiểu đã có thể nắm bắt chính xác từng hành động dù là nhỏ nhất của bản thân, ẩn nấp là một trong những kỹ năng chiến đấu hạng nhất mà cậu được dạy.

Lần này ra ngoài, Trình Hiểu ít nhiều cũng muốn mượn hoàn cảnh rừng rậm để luyện tập một phen, dù sao 'minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng' (đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng), nếu nhất định phải chống lại người Uy Nhĩ, thì với tốc độ nhanh như gió, cộng với phương pháp tấn công mau chóng, mạnh mẽ của đối phương, cậu nhất định phải chuẩn bị xong trước thời gian, để có thể nâng cao mười hai phần tinh thần trong lúc chiến đấu.

Lẫm không quên quan sát xung quanh, nhất là phần gốc cây, loại nấm máu hồng kia cũng không khó tìm, nhưng vẫn phải để tâm chú ý một chút.

Trình Hiểu cảm nhận sự lưu chuyển của không khí, dùng cỏ cây để che dấu mùi máu trong cơ thể, cậu đi vòng qua nhằm tránh thoát một số thú dữ xuất hiện trên đường, mục tiêu của cậu là bờ hồ, bên người còn dẫn theo ấu tể, không thích hợp với việc liều mạng chiến đấu với mãnh thú.

Ở trong nước, ưu thế của kĩ thuật ẩn nấp mới càng thể hiện rõ, đồng thời sẽ không làm bị thương người vô tội.

Gió thổi cỏ lay, Lẫm còn đang bận suy nghĩ bên cạnh bờ hồ có rất nhiều cây, có lẽ nhóc sẽ tìm được một ít nấm hồng, những dị tộc trưởng thành bám theo sau vẫn không ngừng trao đổi bằng mắt, âm thầm kinh sợ vì sự linh hoạt của loài người, nhưng đột nhiên Trình Hiểu dừng bước, lập tức đứng lại.

"Mẫu phụ?" Nhóc con cảnh giác quan sát bốn phía, nhưng không hề phát hiện ra chỗ nào không ổn, trên mặt dần lộ vẻ khó hiểu.

Trong nháy mắt, nhóm dị tộc nhanh chóng lao về trước, bao quanh Trình Hiểu, khẽ cúi người, vểnh tai lên nghe ngóng, để đảm bảo có thể lập tức hành động nếu cần.

Mặc dù chính bọn họ cũng không phát hiện ra nguồn nguy hiểm.

Nhưng nếu người này có thể an toàn trở về sau rất nhiều những cuộc chiến trước kia, nhất định phải có chỗ đặc biệt, hơn nữa thiên phú xuất sắc về thảo dược, cùng với bản lĩnh chế tạo máy móc vượt xa dự đoán của mọi người, khiến bọn họ không thể không cẩn thận.

Trình Hiểu nheo mắt lại, cậu không nhìn xung quanh, mà hơi ngẩng đầu lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau