Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo
Chương 124: Về nhà
Bóng đêm mê hoặc, đi lại trong rừng vào lúc vắng lặng như thế này là không hề an toàn.
Trình Hiểu không giắt lại đao vào thắt lưng mà cầm luôn trên tay, cậu lấy một mảnh vải khô ráo quấn vài vòng quanh chuôi đao, sau đó nắm chặt hơi chếch về trước, giữ mũi đao hướng xuống đất.
Mảnh vải sẽ giúp tăng ma sát với lòng bàn tay, trong những trường hợp khẩn cấp nếu không khống chế tốt vũ khí thì đó chính là sai lầm chết người.
Xác của tên kia đã bị cậu ném lại trong rừng, thật ra Trình Hiểu không hề muốn đồng loại chết mất xác nơi hoang dã, nhưng dù không có mối thù giết cha kia, thì cậu cũng chả dại gì mà tha một đống thịt tươi dầm dề máu đi lại trong khu rừng vắng lặng này.
Việc đó chả khác nào gào thẳng vào mặt đám thú dữ đang chực chờ kiếm ăn trong bóng tối rằng "Tình yêu, đến giờ ăn rồi!".
Đâu chỉ thế, cái đám thợ săn khát máu, tàn bạo kia còn thường có xu hướng thích con mồi có tính khiêu chiến một tí, ví dụ như một miếng thịt biết chạy chẳng hạn.
Ánh sao đêm nhè nhẹ thắp sáng không gian, khiến con đường trước mặt như được phủ lên một tầng lụa mỏng bàng bạc, Trình Hiểu xuyên qua màn đêm híp mắt lại lặng lẽ quan sát từng ngọn cây cọng cỏ, nhịp bước từ tốn mà vững vàng, dường như cậu không hề bị ảnh hưởng bởi bóng tối vắng lạnh nơi đây.
Tại mạt thế, dù ngày hay đêm, rừng rậm đều tiềm ẩn vô số những hiểm nguy, Trình Hiểu cảm thấy dù tố chất thân thể của bản thân không tệ, nhưng vẫn chưa đủ trình để hoành hành trên địa bàn của bầy thú dữ.
Hiếu chiến và chạm trán là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau, cậu cũng đâu phải đứa ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm lại chạy đi khiêu chiến một đám mãnh thú... Sau đó lại đổ tại ý trời.
Nhưng có rất nhiều con thú bị mùi máu tươi hấp dẫn, tiếng kêu của chúng đang văng vẳng đâu đây, Trình Hiểu bước nhanh hơn trong đủ các loại tiếng gầm rú của bầy thú, cậu giấu mình trong những thanh âm kia, lặng im không một tiếng động di chuyển thật nhanh.
Chưa đi được bao lâu, Trình Hiểu đánh mắt về phía trước, cách đó không xa dường như có một bóng người mơ hồ xuất hiện.
Lam?
Trình Hiểu không dừng bước nhưng vẫn tiện tay khẽ nâng đao lên.
"Phòng trước khỏi họa" bao giờ cũng là chân lý.
Thật ra Lam đã đứng cạnh cậu từ lúc cậu chưa sử dụng dị năng, nhưng vì khoảng cách tên kia dịch chuyển quá xa nên cậu không thể mang Lam đi cùng mình, khi đó cậu cũng hơi nóng nảy, dù sao cái chết của cha cậu vẫn luôn là một bí ẩn, bây giờ nguyên nhân cái chết ấy lại bị một người khác hời hợt kể lại ngay bên tai mình.
Lúc đó Trình Hiểu chỉ suy tư vài giây rồi lập tức báo cho Lam một tiếng, sau khi cậu nói sơ qua về phương hướng và trị trí thì một mình đuổi theo trước.
Hạ đao giết người không thể do dự, hơn nữa lính đánh thuê vốn không có thời gian để do dự, huống hồ nếu hắn ta biết an phận thì có khi cậu đã tha hắn về hỏi một chút chuyện rồi mới tính tiếp.
Nhưng đao của đối phương đã chĩa thẳng vào mặt mình... Thì sao có thể không đáp lễ đây.
Càng đến gần thì bóng dáng phía trước càng trở nên rõ ràng hơn, Lam sãi bước tiến lên, sau đó giang tay kéo lấy, ôm Trình Hiểu vào lòng, anh dùng chiếc áo khoác thật dày bao cậu kín mít từ đầu đến chân.
Gió đang hiu hiu thổi mát lạnh, bỗng dưng bị chụp nguyên cái áo khoác dày cộm lên người, Trình Hiểu chỉ cảm thấy nóng đến bốc cháy, chiếc áo khoác mềm mại vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể Lam, kề sát da thịt khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, nhưng mà cũng hơi quá ấm áp rồi đó...
Trình Hiểu duỗi duỗi cổ, muốn để lộ bả vai ra ngoài, 'ngạt chết ông đây rồi, vừa đến đã bọc ông đây như trái banh lông là ý gì hở'.
Lam khẽ cau mày khi nhận thấy ý đồ của cậu, anh nhanh chóng siết chặt áo khoác lại, sau đó dùng sức kéo người bạn đời đã được gói kín mít của mình qua, hai tay anh ôm ghì lấy Trình Hiểu, để cậu tựa vào lòng mình.
"Em cẩn thận một chút, coi chừng trúng gió".
Giọng nói của Lam trầm thấp mà quyến rũ, hơi thở nóng bỏng của anh thổi bên tai Trình Hiểu khiến lòng cậu có chút ngứa ngáy.
Bởi vì cả hai đang dán sát vào nhau nên hơi thở nam tính của Lam vẫn luôn vờn quanh chóp mũi cậu, khiến cậu cảm thấy bình yên, thoải mái lạ lùng.
Những tiếng động nhỏ phát ra từ bên trong khu rừng dường như không còn là vấn đề nữa.
Lam mang người bạn đời nhà mình bình yên quay về khu vực trung ương.
Thi thể của tên kia tự nhiên sẽ có người đến xử lý... Nếu như nó vẫn còn xót lại chút gì đó.
'Dù sao, ít nhất mình cũng đã báo được thù giúp thân thể này', Trình Hiểu thầm than, cậu thấy việc giãy giụa không có kết quả, nên dứt khoát thả lỏng trong sự ấm áp của chiếc áo khoác, chôn đầu vào cô Lam.
Dường như thấy Trình Hiểu quá yên lặng, Lam cúi đầu xuống, khẽ cọ lên má cậu, một thanh âm mơ hồ theo gió truyền đến: "... Xin lỗi".
'Cái gì', Trình Hiểu ngước mắt lên, mới rồi hình như là Lam nói, nhưng mà... tại sao phải xin lỗi?
Đối diện với gương mặt khó hiểu của cậu, ánh mắt Lam dần trở nên dịu dàng: "Ngày đó, tôi đã không bảo vệ được cha của em".
Lúc người đàn ông kia cứu anh thì ông ta đã bị thương rất nặng rồi, đối với một sinh mạng đang hấp hối thì dù có thuốc tiên cũng khó mà xoay trời chuyển đất.
Trình Hiểu hơi ngẩn ra, sau đó khẽ lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến anh".
Nguyên nhân chủ yếu là do cậu ngu ngốc, không biết cách phòng bị, để người khác dụ vào bẫy một cách dễ dàng, không nên đem sai lầm đổ tại người khác không có năng lực, lừa mình dối người, điều quan trọng nhất là phải nhìn nhận rõ bản thân.
"Là do em vô dụng". Trình Hiểu nói một cách rất thản nhiên, thẳng thắn: "Bây giờ kẻ giết người đã đền tội, em chỉ hy vọng cha ở trên trời có linh thiêng thì sẽ cảm thấy thoải mái một chút."
Lam im lặng quan sát nét mặt của Trình Hiểu, thấy cậu không hề tỏ ra ghét bỏ bản thân, thì mới yên tâm đưa tay lên khẽ xoa đầu tóc mềm mại, đen nhánh của cậu như muốn an ủi.
'Dù có chuyện gì xảy ra chỉ cần bạn đời của anh bình an là được', Lam thầm nghĩ, tốc độ dưới chân bắt đầu tăng nhanh, rừng rậm ban đêm rất nguy hiểm, vùng ven khu vực trung ương cũng chưa chắc đã an toàn, vẫn nên trở về sớm một chút thì hơn.
Lẫm chờ ở nhà đã lâu, mặc dù việc người Uy Nhĩ xâm nhập khiến phần lớn đám trẻ và người bình thường phải tập trung ở đại điện lánh mặt, nhưng sau khi nghe tin mẫu phụ lại một mình ra ngoài, cậu nhóc liền đứng ngồi không yên.
Mặc dù nhóc ta không giúp được gì nhưng vẫn muốn về nhà đợi, nhóc nghĩ lỡ như mẫu phụ cảm thấy khó chịu thì nhóc có thể giúp chăm sóc, tại thời điểm sắp nổ ra chiến tranh như bây giờ, thì sở y tế địa phương không phải là nơi thích hợp để nhân loại dưỡng bệnh.
Mà cha, hẳn là không thể rút ra thời gian bầu bạn bên cạnh mẫu phụ cả ngày lẫn đêm.
Đối với tình hình bên ngoài, Lẫm nhiều ít gì cũng biết đôi chút, mặc dù bên mình đang chiếm ưu thế nhưng không thể khinh địch, từ trước đến nay thế công của người Uy Nhĩ đều rất mạnh mẽ, một khi khu vực trung ương thất thủ, thì bọn họ sẽ phải đối diện với cảnh tượng 'vạn kiếp bất phục'.
Dưới sự che chở của Khí, Lẫm thuận lợi về đến nhà, dị tộc trung niên phụ trách việc quản lý đám trẻ cũng 'mở một mắt nhắm một mắt' tùy ý nhóc ta, nơi đây là trung tâm, đại khái là sẽ không xảy ra chuyện gì. Sắp xếp tốt một vài người đi theo, hắn phải công nhận, đứa trẻ do người kia nuôi dưỡng quả nhiên hành động rất quyết đoán.
Trình Hiểu đi theo Lam, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm phảng phất đâu đây, trong lúc cậu còn hơi ngạc nhiên, liền thấy Lẫm bước ra từ phòng bếp.
Cậu nhóc đặt bát canh ấm nóng trên tay xuống, vốn nhóc còn định khi nào nguội sẽ hâm lại, không ngờ rằng vừa nấu xong thì mẫu phụ và cha đã về.
Lẫm khẽ gọi một tiếng: "Cha", sau đó đi đến trước mặt Trình Hiểu, âm thầm quan sát sắc mặt cậu, 'hồng hào, khỏe mạnh, không có biểu hiện của việc nhịn đau, mất máu'.
'Mẫu phụ đã bình an trở về', cậu nhóc hơi ngẩng đầu lên, đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo kéo một góc áo choàng của Trình Hiểu rồi nói: "Mẫu phụ, có thể ăn cơm rồi".
Nhất thời, Trình Hiểu cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, cởi bỏ chiếc áo khoác vướng víu, cậu ngồi xổm xuống, kéo Lẫm ôm vào lòng, cố ý hôn một cái thật kêu lên gò má trắng nõn của cu cậu, khiến cu cậu ngượng ngùng cúi đầu, cả mặt ửng hồng.
'Trời ơi cậu nhóc ngoan ngoãn, dễ thương phải biết', Trình Hiểu xoa xoa chiếc đầu nhỏ của Lẫm, thầm nghĩ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bàn ăn, trên đó đang bày biện ba món mặn một món canh đều còn tỏa hơi nóng, cộng thêm mùi thơm ngọt lành của cơm khiến bụng cậu réo vang.
Nhà cậu chỉ có ba miệng ăn, nhưng từ sau khi đến khu vực trung ương thì hiếm có lúc nào xuất hiện đầy đủ, tối nay cả nhà thảnh thơi ăn uống, dường như Lam đã có sắp xếp nên hôm nay không có dị tộc nào đem tài liệu đến như trước kia.
Vào thời kỳ cận kề chiến tranh, ở nhà Tổng chỉ huy mà có được một bữa cơm không bị ai quấy rầy mới hiếm có làm sao.
Trình Hiểu biết rằng nhất định ngày mai lượng công việc của Lam sẽ nhiều gấp đôi, thật ra anh không cần phải làm như vậy, nhưng hành động lặng lẽ, chu đáo này vẫn khiến cậu có chút cảm động.
Thức ăn trên bàn bị tiêu diệt một cách nhanh chóng, như bình thường, Trình Hiểu pha cho Lam một ly dược trà (trà thuốc), về phần Lẫm thì cho thêm một ít quả mâm xôi đỏ đã qua xử lý để trung hòa, rồi đưa qua để cậu nhóc từ từ bưng uống.
"Mẫu phụ, con còn nấu một ít canh nóng". Lẫm uống ly dược trà (trà thuốc) thơm mát, đồng thời nhớ đến bữa khuya nhóc để trong bếp.
Nhóc đã đem đám 'nấm hồng' hái khi trước phơi khô để giữ lại sau này dùng.
Lẫm sợ hôm nay mẫu phụ ra ngoài cả ngày sẽ mệt mỏi, biết đâu còn bị thương, nên liền đem thứ đồ bổ duy nhất mình biết nấu một nồi nhỏ để dự phòng.
'Nấm hồng' sao, Trình Hiểu híp mắt, hình như thứ này trước đây cậu đã thử qua rồi, mùi vị cũng không tệ, hiệu quả ra sao thì không rõ lắm, nhưng dù có gì bất thường thì cũng chẳng sao, khả năng hồi phục của cơ thể cậu bây giờ rất khá.
Đây chính là tấm lòng của con trai nên nhất định không thể bỏ qua được, Trình Hiểu ôm lấy nhóc con đã uống xong dược trà, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, khóe môi cậu cong lên, cười nói: "Cám ơn con nhé".
"... Không có gì ạ." Nét mặt Lẫm không hề thay đổi, nhưng đáy mắt lại sáng hẳn lên, khiến cho nụ cười của Trình Hiểu càng sâu thêm.
"Con tắm rửa xong thì đi ngủ sớm đi, nhớ nghỉ ngơi cho khỏe". Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Lẫm, Trình Hiểu rất tự nhiên ôm cậu nhóc bước về phía phòng tắm, cha con tắm chung nào.
Không ngờ rằng lần này Lẫm lại rất phối hợp, cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi im, cũng không ngại ngùng né tránh như trước nữa, đôi mắt sáng ngời vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm.
'Đây xem như là một bước tiến lớn giữa quan hệ của hai cha con nhỉ', Trình Hiểu thầm nghĩ, cảm thấy hơi đắc ý.
Gương mặt thơm tho, phúng phính được bọc giữa chiếc khăn màu trắng mềm mại, gò má cậu nhóc dường như còn ửng đỏ vì mắc cỡ, khiến Trình Hiểu không thể nhịn được lại hôn thêm một cái, lúc này cậu mới đắp kín mền cho nhóc, rồi tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa trở về phòng mình.
Hít vào mùi hương của Trình Hiểu vẫn còn thoang thoảng trong không khí, ban nãy trong lúc tắm nhóc đã xác nhận chắc chắn rằng mẫu phụ không hề bị thường, Lẫm trở mình, nhắm mắt lại ngủ thật say.
Trước khi về phòng, Trình Hiểu còn cố ý quẹo vào trong bếp, bưng bữa ăn khuya mà Lẫm dày công nấu ra về cùng.
'Không biết Lam có muốn ăn cùng cậu không nhỉ, đối với đám đàn ông thì ăn khuya là một việc vô cùng bình thường'.
Cả người Lam đang tỏa ra hơi nước, anh đứng cạnh mép giường lau chùi những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể, áo choàng tắm rộng thùng thình, nên Trình Hiểu dễ dàng thấy được phong cảnh bên dưới của anh.
Hơi bĩu môi, 'cũng lớn đấy'.
"Anh có muốn uống một chút không?" Cậu khẽ ngửi, 'mùi vị rất thơm, xem ra Lẫm khá có thiên phú trong việc nấu nướng'.
Lam nhẹ lắc đầu, thấy bộ dáng nhún vai, tỏ vẻ đầy tiếc hận, sau đó hơi ngẩng đầu như muốn uống của Trình Hiểu, anh không khỏi nhíu mày, trong khoảng thời gian này anh không muốn cậu quá mệt mỏi, nếu không muốn thì không cần phải chiều theo nhu cầu của anh.
"... Không thì em để lần sau hãy uống".
Lam còn chưa dứt lời thì Trình Hiểu đã thổi thổi, sau đó uống một hớp hết sạch, 'bụng thật ấm áp, thoải mái quá mà'.
"Không sao, em thích uống". Cậu quay đầu lại khẽ cười, Lam không cần sợ cậu ăn quá no.
'Thích hả'... Lam nhịn không được khẽ nheo mắt lại, trong bụng sáng tỏ, 'hình như việc để bạn đời chủ động mời gọi thường xuyên, không được thỏa đáng lắm nhỉ'.
Trình Hiểu vừa đặt chén xuống đã thấy Lam chớp mắt nhìn mình, ánh mắt đó có hơi... Ừm, cậu cúi đầu nhìn cái chén rỗng, nhớ lại mấy câu mình vừa nói, hình như có chỗ nào sai sai thì phải.
Trình Hiểu không giắt lại đao vào thắt lưng mà cầm luôn trên tay, cậu lấy một mảnh vải khô ráo quấn vài vòng quanh chuôi đao, sau đó nắm chặt hơi chếch về trước, giữ mũi đao hướng xuống đất.
Mảnh vải sẽ giúp tăng ma sát với lòng bàn tay, trong những trường hợp khẩn cấp nếu không khống chế tốt vũ khí thì đó chính là sai lầm chết người.
Xác của tên kia đã bị cậu ném lại trong rừng, thật ra Trình Hiểu không hề muốn đồng loại chết mất xác nơi hoang dã, nhưng dù không có mối thù giết cha kia, thì cậu cũng chả dại gì mà tha một đống thịt tươi dầm dề máu đi lại trong khu rừng vắng lặng này.
Việc đó chả khác nào gào thẳng vào mặt đám thú dữ đang chực chờ kiếm ăn trong bóng tối rằng "Tình yêu, đến giờ ăn rồi!".
Đâu chỉ thế, cái đám thợ săn khát máu, tàn bạo kia còn thường có xu hướng thích con mồi có tính khiêu chiến một tí, ví dụ như một miếng thịt biết chạy chẳng hạn.
Ánh sao đêm nhè nhẹ thắp sáng không gian, khiến con đường trước mặt như được phủ lên một tầng lụa mỏng bàng bạc, Trình Hiểu xuyên qua màn đêm híp mắt lại lặng lẽ quan sát từng ngọn cây cọng cỏ, nhịp bước từ tốn mà vững vàng, dường như cậu không hề bị ảnh hưởng bởi bóng tối vắng lạnh nơi đây.
Tại mạt thế, dù ngày hay đêm, rừng rậm đều tiềm ẩn vô số những hiểm nguy, Trình Hiểu cảm thấy dù tố chất thân thể của bản thân không tệ, nhưng vẫn chưa đủ trình để hoành hành trên địa bàn của bầy thú dữ.
Hiếu chiến và chạm trán là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau, cậu cũng đâu phải đứa ăn no rửng mỡ, không có chuyện gì làm lại chạy đi khiêu chiến một đám mãnh thú... Sau đó lại đổ tại ý trời.
Nhưng có rất nhiều con thú bị mùi máu tươi hấp dẫn, tiếng kêu của chúng đang văng vẳng đâu đây, Trình Hiểu bước nhanh hơn trong đủ các loại tiếng gầm rú của bầy thú, cậu giấu mình trong những thanh âm kia, lặng im không một tiếng động di chuyển thật nhanh.
Chưa đi được bao lâu, Trình Hiểu đánh mắt về phía trước, cách đó không xa dường như có một bóng người mơ hồ xuất hiện.
Lam?
Trình Hiểu không dừng bước nhưng vẫn tiện tay khẽ nâng đao lên.
"Phòng trước khỏi họa" bao giờ cũng là chân lý.
Thật ra Lam đã đứng cạnh cậu từ lúc cậu chưa sử dụng dị năng, nhưng vì khoảng cách tên kia dịch chuyển quá xa nên cậu không thể mang Lam đi cùng mình, khi đó cậu cũng hơi nóng nảy, dù sao cái chết của cha cậu vẫn luôn là một bí ẩn, bây giờ nguyên nhân cái chết ấy lại bị một người khác hời hợt kể lại ngay bên tai mình.
Lúc đó Trình Hiểu chỉ suy tư vài giây rồi lập tức báo cho Lam một tiếng, sau khi cậu nói sơ qua về phương hướng và trị trí thì một mình đuổi theo trước.
Hạ đao giết người không thể do dự, hơn nữa lính đánh thuê vốn không có thời gian để do dự, huống hồ nếu hắn ta biết an phận thì có khi cậu đã tha hắn về hỏi một chút chuyện rồi mới tính tiếp.
Nhưng đao của đối phương đã chĩa thẳng vào mặt mình... Thì sao có thể không đáp lễ đây.
Càng đến gần thì bóng dáng phía trước càng trở nên rõ ràng hơn, Lam sãi bước tiến lên, sau đó giang tay kéo lấy, ôm Trình Hiểu vào lòng, anh dùng chiếc áo khoác thật dày bao cậu kín mít từ đầu đến chân.
Gió đang hiu hiu thổi mát lạnh, bỗng dưng bị chụp nguyên cái áo khoác dày cộm lên người, Trình Hiểu chỉ cảm thấy nóng đến bốc cháy, chiếc áo khoác mềm mại vẫn còn vương nhiệt độ cơ thể Lam, kề sát da thịt khiến cậu cảm thấy rất thoải mái, nhưng mà cũng hơi quá ấm áp rồi đó...
Trình Hiểu duỗi duỗi cổ, muốn để lộ bả vai ra ngoài, 'ngạt chết ông đây rồi, vừa đến đã bọc ông đây như trái banh lông là ý gì hở'.
Lam khẽ cau mày khi nhận thấy ý đồ của cậu, anh nhanh chóng siết chặt áo khoác lại, sau đó dùng sức kéo người bạn đời đã được gói kín mít của mình qua, hai tay anh ôm ghì lấy Trình Hiểu, để cậu tựa vào lòng mình.
"Em cẩn thận một chút, coi chừng trúng gió".
Giọng nói của Lam trầm thấp mà quyến rũ, hơi thở nóng bỏng của anh thổi bên tai Trình Hiểu khiến lòng cậu có chút ngứa ngáy.
Bởi vì cả hai đang dán sát vào nhau nên hơi thở nam tính của Lam vẫn luôn vờn quanh chóp mũi cậu, khiến cậu cảm thấy bình yên, thoải mái lạ lùng.
Những tiếng động nhỏ phát ra từ bên trong khu rừng dường như không còn là vấn đề nữa.
Lam mang người bạn đời nhà mình bình yên quay về khu vực trung ương.
Thi thể của tên kia tự nhiên sẽ có người đến xử lý... Nếu như nó vẫn còn xót lại chút gì đó.
'Dù sao, ít nhất mình cũng đã báo được thù giúp thân thể này', Trình Hiểu thầm than, cậu thấy việc giãy giụa không có kết quả, nên dứt khoát thả lỏng trong sự ấm áp của chiếc áo khoác, chôn đầu vào cô Lam.
Dường như thấy Trình Hiểu quá yên lặng, Lam cúi đầu xuống, khẽ cọ lên má cậu, một thanh âm mơ hồ theo gió truyền đến: "... Xin lỗi".
'Cái gì', Trình Hiểu ngước mắt lên, mới rồi hình như là Lam nói, nhưng mà... tại sao phải xin lỗi?
Đối diện với gương mặt khó hiểu của cậu, ánh mắt Lam dần trở nên dịu dàng: "Ngày đó, tôi đã không bảo vệ được cha của em".
Lúc người đàn ông kia cứu anh thì ông ta đã bị thương rất nặng rồi, đối với một sinh mạng đang hấp hối thì dù có thuốc tiên cũng khó mà xoay trời chuyển đất.
Trình Hiểu hơi ngẩn ra, sau đó khẽ lắc đầu: "Chuyện này không liên quan đến anh".
Nguyên nhân chủ yếu là do cậu ngu ngốc, không biết cách phòng bị, để người khác dụ vào bẫy một cách dễ dàng, không nên đem sai lầm đổ tại người khác không có năng lực, lừa mình dối người, điều quan trọng nhất là phải nhìn nhận rõ bản thân.
"Là do em vô dụng". Trình Hiểu nói một cách rất thản nhiên, thẳng thắn: "Bây giờ kẻ giết người đã đền tội, em chỉ hy vọng cha ở trên trời có linh thiêng thì sẽ cảm thấy thoải mái một chút."
Lam im lặng quan sát nét mặt của Trình Hiểu, thấy cậu không hề tỏ ra ghét bỏ bản thân, thì mới yên tâm đưa tay lên khẽ xoa đầu tóc mềm mại, đen nhánh của cậu như muốn an ủi.
'Dù có chuyện gì xảy ra chỉ cần bạn đời của anh bình an là được', Lam thầm nghĩ, tốc độ dưới chân bắt đầu tăng nhanh, rừng rậm ban đêm rất nguy hiểm, vùng ven khu vực trung ương cũng chưa chắc đã an toàn, vẫn nên trở về sớm một chút thì hơn.
Lẫm chờ ở nhà đã lâu, mặc dù việc người Uy Nhĩ xâm nhập khiến phần lớn đám trẻ và người bình thường phải tập trung ở đại điện lánh mặt, nhưng sau khi nghe tin mẫu phụ lại một mình ra ngoài, cậu nhóc liền đứng ngồi không yên.
Mặc dù nhóc ta không giúp được gì nhưng vẫn muốn về nhà đợi, nhóc nghĩ lỡ như mẫu phụ cảm thấy khó chịu thì nhóc có thể giúp chăm sóc, tại thời điểm sắp nổ ra chiến tranh như bây giờ, thì sở y tế địa phương không phải là nơi thích hợp để nhân loại dưỡng bệnh.
Mà cha, hẳn là không thể rút ra thời gian bầu bạn bên cạnh mẫu phụ cả ngày lẫn đêm.
Đối với tình hình bên ngoài, Lẫm nhiều ít gì cũng biết đôi chút, mặc dù bên mình đang chiếm ưu thế nhưng không thể khinh địch, từ trước đến nay thế công của người Uy Nhĩ đều rất mạnh mẽ, một khi khu vực trung ương thất thủ, thì bọn họ sẽ phải đối diện với cảnh tượng 'vạn kiếp bất phục'.
Dưới sự che chở của Khí, Lẫm thuận lợi về đến nhà, dị tộc trung niên phụ trách việc quản lý đám trẻ cũng 'mở một mắt nhắm một mắt' tùy ý nhóc ta, nơi đây là trung tâm, đại khái là sẽ không xảy ra chuyện gì. Sắp xếp tốt một vài người đi theo, hắn phải công nhận, đứa trẻ do người kia nuôi dưỡng quả nhiên hành động rất quyết đoán.
Trình Hiểu đi theo Lam, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cơm phảng phất đâu đây, trong lúc cậu còn hơi ngạc nhiên, liền thấy Lẫm bước ra từ phòng bếp.
Cậu nhóc đặt bát canh ấm nóng trên tay xuống, vốn nhóc còn định khi nào nguội sẽ hâm lại, không ngờ rằng vừa nấu xong thì mẫu phụ và cha đã về.
Lẫm khẽ gọi một tiếng: "Cha", sau đó đi đến trước mặt Trình Hiểu, âm thầm quan sát sắc mặt cậu, 'hồng hào, khỏe mạnh, không có biểu hiện của việc nhịn đau, mất máu'.
'Mẫu phụ đã bình an trở về', cậu nhóc hơi ngẩng đầu lên, đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo kéo một góc áo choàng của Trình Hiểu rồi nói: "Mẫu phụ, có thể ăn cơm rồi".
Nhất thời, Trình Hiểu cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, cởi bỏ chiếc áo khoác vướng víu, cậu ngồi xổm xuống, kéo Lẫm ôm vào lòng, cố ý hôn một cái thật kêu lên gò má trắng nõn của cu cậu, khiến cu cậu ngượng ngùng cúi đầu, cả mặt ửng hồng.
'Trời ơi cậu nhóc ngoan ngoãn, dễ thương phải biết', Trình Hiểu xoa xoa chiếc đầu nhỏ của Lẫm, thầm nghĩ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía bàn ăn, trên đó đang bày biện ba món mặn một món canh đều còn tỏa hơi nóng, cộng thêm mùi thơm ngọt lành của cơm khiến bụng cậu réo vang.
Nhà cậu chỉ có ba miệng ăn, nhưng từ sau khi đến khu vực trung ương thì hiếm có lúc nào xuất hiện đầy đủ, tối nay cả nhà thảnh thơi ăn uống, dường như Lam đã có sắp xếp nên hôm nay không có dị tộc nào đem tài liệu đến như trước kia.
Vào thời kỳ cận kề chiến tranh, ở nhà Tổng chỉ huy mà có được một bữa cơm không bị ai quấy rầy mới hiếm có làm sao.
Trình Hiểu biết rằng nhất định ngày mai lượng công việc của Lam sẽ nhiều gấp đôi, thật ra anh không cần phải làm như vậy, nhưng hành động lặng lẽ, chu đáo này vẫn khiến cậu có chút cảm động.
Thức ăn trên bàn bị tiêu diệt một cách nhanh chóng, như bình thường, Trình Hiểu pha cho Lam một ly dược trà (trà thuốc), về phần Lẫm thì cho thêm một ít quả mâm xôi đỏ đã qua xử lý để trung hòa, rồi đưa qua để cậu nhóc từ từ bưng uống.
"Mẫu phụ, con còn nấu một ít canh nóng". Lẫm uống ly dược trà (trà thuốc) thơm mát, đồng thời nhớ đến bữa khuya nhóc để trong bếp.
Nhóc đã đem đám 'nấm hồng' hái khi trước phơi khô để giữ lại sau này dùng.
Lẫm sợ hôm nay mẫu phụ ra ngoài cả ngày sẽ mệt mỏi, biết đâu còn bị thương, nên liền đem thứ đồ bổ duy nhất mình biết nấu một nồi nhỏ để dự phòng.
'Nấm hồng' sao, Trình Hiểu híp mắt, hình như thứ này trước đây cậu đã thử qua rồi, mùi vị cũng không tệ, hiệu quả ra sao thì không rõ lắm, nhưng dù có gì bất thường thì cũng chẳng sao, khả năng hồi phục của cơ thể cậu bây giờ rất khá.
Đây chính là tấm lòng của con trai nên nhất định không thể bỏ qua được, Trình Hiểu ôm lấy nhóc con đã uống xong dược trà, đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, khóe môi cậu cong lên, cười nói: "Cám ơn con nhé".
"... Không có gì ạ." Nét mặt Lẫm không hề thay đổi, nhưng đáy mắt lại sáng hẳn lên, khiến cho nụ cười của Trình Hiểu càng sâu thêm.
"Con tắm rửa xong thì đi ngủ sớm đi, nhớ nghỉ ngơi cho khỏe". Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Lẫm, Trình Hiểu rất tự nhiên ôm cậu nhóc bước về phía phòng tắm, cha con tắm chung nào.
Không ngờ rằng lần này Lẫm lại rất phối hợp, cậu nhóc ngoan ngoãn ngồi im, cũng không ngại ngùng né tránh như trước nữa, đôi mắt sáng ngời vẫn luôn nhìn cậu chằm chằm.
'Đây xem như là một bước tiến lớn giữa quan hệ của hai cha con nhỉ', Trình Hiểu thầm nghĩ, cảm thấy hơi đắc ý.
Gương mặt thơm tho, phúng phính được bọc giữa chiếc khăn màu trắng mềm mại, gò má cậu nhóc dường như còn ửng đỏ vì mắc cỡ, khiến Trình Hiểu không thể nhịn được lại hôn thêm một cái, lúc này cậu mới đắp kín mền cho nhóc, rồi tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa trở về phòng mình.
Hít vào mùi hương của Trình Hiểu vẫn còn thoang thoảng trong không khí, ban nãy trong lúc tắm nhóc đã xác nhận chắc chắn rằng mẫu phụ không hề bị thường, Lẫm trở mình, nhắm mắt lại ngủ thật say.
Trước khi về phòng, Trình Hiểu còn cố ý quẹo vào trong bếp, bưng bữa ăn khuya mà Lẫm dày công nấu ra về cùng.
'Không biết Lam có muốn ăn cùng cậu không nhỉ, đối với đám đàn ông thì ăn khuya là một việc vô cùng bình thường'.
Cả người Lam đang tỏa ra hơi nước, anh đứng cạnh mép giường lau chùi những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể, áo choàng tắm rộng thùng thình, nên Trình Hiểu dễ dàng thấy được phong cảnh bên dưới của anh.
Hơi bĩu môi, 'cũng lớn đấy'.
"Anh có muốn uống một chút không?" Cậu khẽ ngửi, 'mùi vị rất thơm, xem ra Lẫm khá có thiên phú trong việc nấu nướng'.
Lam nhẹ lắc đầu, thấy bộ dáng nhún vai, tỏ vẻ đầy tiếc hận, sau đó hơi ngẩng đầu như muốn uống của Trình Hiểu, anh không khỏi nhíu mày, trong khoảng thời gian này anh không muốn cậu quá mệt mỏi, nếu không muốn thì không cần phải chiều theo nhu cầu của anh.
"... Không thì em để lần sau hãy uống".
Lam còn chưa dứt lời thì Trình Hiểu đã thổi thổi, sau đó uống một hớp hết sạch, 'bụng thật ấm áp, thoải mái quá mà'.
"Không sao, em thích uống". Cậu quay đầu lại khẽ cười, Lam không cần sợ cậu ăn quá no.
'Thích hả'... Lam nhịn không được khẽ nheo mắt lại, trong bụng sáng tỏ, 'hình như việc để bạn đời chủ động mời gọi thường xuyên, không được thỏa đáng lắm nhỉ'.
Trình Hiểu vừa đặt chén xuống đã thấy Lam chớp mắt nhìn mình, ánh mắt đó có hơi... Ừm, cậu cúi đầu nhìn cái chén rỗng, nhớ lại mấy câu mình vừa nói, hình như có chỗ nào sai sai thì phải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất