Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo
Chương 74: Gặp lại
Trình Hiểu cũng không biết tại sao quân đoàn của dị tộc lại đột nhiên xuất hiện bên ngoài thành, không chút đầu mối nên rất khó để suy đoán, hơn nữa cửa thành đã bị đóng kín, muốn đi ra cũng không dễ dàng...
Dù là một lính đánh thuê lâu năm đi chăng nữa, thì cậu cũng không thể mọc ra một đôi cánh để bay từ trên tường thành xuống, còn dùng mấy cái tiết mục xiếc để lừa lính gác mở cửa, cũng chỉ có thể nhìn thấy trên tivi mà thôi.
Rời khỏi bức tường thành cao chót vót, Trình Hiểu đoán rằng, không bao lâu nữa, những binh lính trong thành phố tự do sẽ phát hiện ra động tĩnh ở phía Tây.
Cậu cứ ngồi đợi thông báo của thành phố là được.
Đi dạo quanh khu chợ, Trình Hiểu nhận được một tin tức đau thương, nên cuối cùng cũng bán một ít vẩy cá ở một trạm giao dịch tư nhân, cậu xem xét giá trị thị trường một chút, sau đó so sánh với những bộ phận trên người ''bích ngư'', thì phát hiện tiền lời của những chiếc vẩy sẽ được sử dụng để làm trang sức quý giá kia vô cùng đắt đỏ, vì thế giá trị con người cậu bỗng nhiên tăng vụt.
Muốn đem con cá này bán ra một cách hoàn chỉnh thì phải lựa chọn nơi thích hợp, mấy trạm giao dịch tư nhân kiểu này, thoạt nhìn thì rất bí mật, nhưng thật ra lại càng khiến người ta nghi ngờ hơn, mà cách đây không lâu, phủ thành chủ đã ra thông báo, quả cầu năng lượng là vật phẩm cấm giao dịch, tất cả đều được thu mua về.
Tốt, phản ứng rất nhanh, Trình Hiểu im lặng cầm lấy số tiền không nhỏ kia, tuy rằng có tiền là việc tốt, nhưng hiện tại nó lại không thể dùng để chi trả cho việc đi đường...
Thêm một việc nữa là cậu ngại con cá béo này quá chiếm diện tích, chả lẽ tối nay lại nổi lửa nấu cơm à? Trình Hiểu đưa mắt nhìn cái đuôi của con cá ngốc, mắt nó dường như cũng khinh bỉ liếc cậu.
Vẩy cá còn đắt hơn so với thịt, nó rất đau buồn đó biết không, nuôi ra một thân hình béo mập, còn không bằng việc lớn lên nhìn đẹp mắt.
Tiền này không thể dùng ở những nơi khác... Trình Hiểu hết cách, đành phải đem đống tiền này gửi vào một ngân hàng ở thành phố tự do, hiện tại rất nhiều trạm giao dịch đã đóng cửa, cho dù có tiền hơn đi nữa thì cũng không tìm được thứ gì tốt.
Xoay người lại, Trình Hiểu phát hiện bắp đùi mình đang bị ôm chặt, một thiếu niên mặc áo choàng đen đang dùng ''móng vuốt'' ôm lấy thắt lưng cậu đúng kiểu có chết cũng không buông.
Ban ngày ban mặt, nhóc con này dám quang minh chính đại xuất hiện ở đây?!
Trình Hiểu liếc mắt nhìn nhóc con nhà mình - Lẫm, còn có nhóc Khí đang đứng bên cạnh lén lút canh chừng, hai thwnhf nhóc này tại sao ở có mặt tại nơi này.
Thành phố tự do, nhân loại ở đây phần lớn không hề có cảm tình đối với dị tộc, dù có trở thành bầu bạn, trừ một số trường hợp đặc biệt giống như Tần, thì đa số đều bị đưa đến những khu vực khác gần đây để đảm bảo chiến lực không ngừng tăng lên, đồng thời ngăn chặn khả năng xuất hiện kẻ phản bội.
Có trời mới biết người ở đây đối đãi với hai ấu tể dị tộc xa lạ như thế nào, Trình Hiểu hít khí lạnh, trực tiếp nhào tới rồi làm trò như vậy... Là ai dạy hở?
Nghiêng eo qua, che dấu sự kinh ngạc trên mặt, Trình Hiểu bình tĩnh ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu nhóc, tay trái ôm mông một đứa, tay phải túm đứa còn lại, vô cùng vui vẻ hài hòa rời khỏi trạm giao dịch...
Những binh lính đi ngang qua cũng quay đầu lại nhìn cậu vài lần, sinh đôi như vậy thật hiếm thấy.
Trình Hiểu bị một số người dán nhãn đẻ tốt, lại bị một số khác cho rằng có ''năng lực đàn ông'' cực tốt đang yên lặng đi vào một cái hẻm nhỏ không người. (Ý tác giả là Trình Hiểu bị cho là đẻ tốt, cũng bị cho là năng lực quá mạnh nên làm phát ra 2 đứa luôn á XD)
Đi dạo vào ban ngày hiện tại đã phát huy tác dụng, tìm được một cái hẻm phù hợp điều kiện cũng chả dễ dàng gì, Trình Hiểu buông cậu nhóc xuống, nghiêm mặt lại, tính phân tích tỷ lệ nguy hiểm ở nơi này cho hai đứa nhóc.
''...Mẫu phụ.'' Lẫm ngẩng đầu, nhỏ giọng kêu, đôi mắt nhìn thằng vào cậu như muốn nói mình không hề sai, viền mắt hình như còn hơi đổi màu.
Trình Hiểu sửng sờ, kiềm lòng không được mà thở dài, cậu kéo Lẫm tới rồi ôm vào lòng, khẽ cúi đầu hôn lên trán cậu nhóc: ''Tại sao lại đến đây?''
Khí yên lặng quay đầu đi, nhóc còn tính khi Trình Hiểu mắng Lẫm sẽ nói đỡ vài câu... Nhưng hiển nhiên, nhóc đã suy nghĩ quá nhiều.
''Con đi theo quân đoàn số một, vừa mới đến không lâu.'' Lẫm ngừng lại một chút rồi nói tiếp: ''Cha cũng đến rồi, đã vào thành trước.''
Qủa thật là vừa mới đến không lâu... Khóe miệng Trình Hiểu giật giật, Lam cũng đã tới rồi, hơn nữa còn có quân đoàn số một... Chẳng lẽ dị tộc đã phát hiện ra nơi dừng chân của nhân loại tự do nên chuẩn bị công phá thành phố này sao?
''Chúng con cố ý đến đây để tìm chú đó chú Trình.'' Khí cười rồi nói xen vào: ''Ngay cả Táp đại nhân cũng vì việc này mà xuất chinh, trước đó họ đã cùng nhau vào thành phố để thăm dò.''
Chẳng có bao nhiêu người lãnh đạo của dị tộc chịu núp mình trốn tránh hiểm nguy, không thể làm người chỉ huy chiến đấu thì rất khó để chinh phục những dị tộc mạnh mẽ này.
Dù sao thứ mà họ dùng không phải là chiến thuật biển người, mà là chiến lực mạnh mẽ, thậm chí có khả năng đập tan niềm tin của quân địch, điều đó khá khác so với những cuộc chiến từng xảy ra trong xã hội loài người.
''Cha rất lo lắng.'' Lẫm bổ sung, cậu nhóc tự mình tìm được mẫu phụ trước, trong lòng rất an tâm, cũng may mẫu phụ không hề bị thương chút nào hết.
Trình Hiểu chớp chớp mắt, vì... cứu cậu.
Dường như có một loại cảm xúc không tên nào đó đang từ từ dâng lên trong đáy lòng cậu, huy động nhân lực, quân vây bốn phía... Trình Hiểu rũ mắt xuống, chẳng lẽ, chỉ để cứu cậu về? Loại tình huống này cậu chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trên người mình, nếu đổi lại là cậu, có lẽ cũng sẽ làm vậy, người dị tộc này...
Chờ một lát, sự kiện tối hôm qua ở phủ thành chủ!
Trình Hiểu khẽ nhíu mày, thoáng kết nối những điểm quan trọng, phủ thành chủ bị phong tỏa, quả nhiên là vì có người đột nhập... Là nhóm của Lam sao.
Đi xem là biết liền, cậu nghĩ, việc này không thể chậm trễ, ngày mai mới đến xem tình hình thì đã muộn rồi... Như việc công thành vậy, máu tươi chảy nghìn dặm, ảnh hưởng tới sinh hoạt, lại không phải là nhiệm vụ của lính đánh thuê nên sẽ không có tiền công, còn phải xử lý mọi việc thật hợp lý.
Nếu như đối phương đã vào thành, vị kia trong phủ thành chủ sẽ nhanh chóng đi tìm cậu, kết hợp với manh mối để lại, tất nhiên sẽ xuất hiện tín hiệu.
Mặc dù chỗ đóng quân của dị tộc vô cùng khiêm tốn, nhưng lính tuần tra của nhân loại tự do cũng không phải ngồi chơi xơi nước.
''Thưa tham mưu, quân đoàn số một của dị tộc đóng quân dưới cồn cát phía Tây, mục đích đến chưa rõ.'' Vương Thạch là người đầu tiên phát hiện tung tích của quân đoàn, sau đó lập tức chạy đến phủ thành chủ báo cáo.
Tuy rằng nơi này có tên là phủ thành chủ, một số người cũng hay gọi Lý Nhiên là thành chủ đại nhân, nhưng trên thực tế, quân đội tự do chưa bao giờ xưng hô như vậy, phần lớn họ đều xuất thân từ quân đội mà ra.
''Phái người đến quan sát kĩ, đừng tiếp cận quá gần, đảm bảo an toàn.'' Lý Nhiên đặt báo cáo quân tình xuống, quay sang, nghiêm túc nói với quan quân các cấp trong phòng họp: ''Truyền lệnh xuống, toàn bộ quân đội tự do chuẩn bị chiến đấu, ngay lập tức bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt cửa thành, vũ khí cho dân chúng toàn bộ do quân khu lo, vũ khí kiểu mới đưa vào sử dụng để đề phòng.''
Từ trước đến nay, quân đội của thành phố tự do là toàn dân!
Không chỉ có phủ thành chủ, ngay sau khi phát hiện một nhóm lớn dị tộc cách thành phố không xa thì toàn bộ cư dân trong thành đều tiến vào một bầu không khí khẩn trương đề phòng.
Tiêu Bạch nín thở cho mọi người lui ra, rồi bước vào phòng họp, một thân đồ trắng, dáng vẻ như ngọc, danh tiếng của vị bác sĩ hàng đầu thành phố tự do như sấm bên tai, lan xa ngàn dặm.
Lúc trước, Táp ở thành trung tâm trúng kịch độc, sinh mạng bị đe dọa, vì thế đành phải buông tha việc truy kích bọn họ, cuối cùng thì nhân loại tự do cũng chiếm được những thành quả nghiên cứu khoa học trong vài năm gần đây của dị tộc, từ đó về sau ''một trận thành danh''!
Hắn liếc nhìn gương mặt đang trầm tư của Lý Nhiên, rồi đột nhiên lên tiếng: ''Tham mưu Lý, người đến đây chính là hắn ta, tôi khẳng định.''
Lý Nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nhìn qua.
Tiêu Bạch gật đầu, tìm một cái ghế thong dong ngồi xuống, tuy hắn vẫn giữ tư thế ngồi tiêu chuẩn nhưng lại tự mình cầm lấy ấm trà bên cạnh, rót một ly trà thượng hạng nhất, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chẳng chút trói buộc nào.
Có sĩ quan từng khen hắn phóng khoáng, không như một số người, thích đi chú ý mấy thứ quy củ mệt mỏi kia, đó chẳng qua là đồ chơi của bọn dị tộc, nhân loại tự do không thể giống vậy!
Tiêu Bạch vô cùng bình tĩnh, phủ thành chủ không khác gì nhà hắn, hay nói cách khác nơi đây cũng chính là giang sơn duy nhất của Tiêu Bạch, nếu như không phải trước kia Lý Nhiên là tổng tham mưu ba quân thì cũng không tới lượt anh ta làm thành chủ.
Nhưng địa vị càng cao thì trách nhiệm càng nặng, Tiêu Bạch cũng không để ý lắm đến vai trò bác sĩ thanh nhàn của mình, chỉ cần đạt được mong muốn, sống sao cho thoải mái là được.
''Anh thấy rõ như thế nào.'' Trán Lý Nhiên bất giác khẽ nhăn lại, vết thương của dị tộc kia... Mặc dù nghe nói đã tìm được thuốc giải, nhưng không thể chịu được lăn qua lộn lại như vậy.
Thế nào, đang lo lắng cho thân thể hắn ta sao? Tiêu Bạch có chút khinh thường, thân là tham mưu của nhân loại tự do, thì phải ghét ác như thù, tự mình làm gương cho tốt, quyết định phản bội dị tộc là vô cùng chính xác, bây giờ công thành danh toại, lại giả mù sa mưa cho ai xem.
''Tham mưu Lý, không có lửa thì sao có khói, tôi cũng chẳng phải chỉ nói miệng mà không có bằng chứng...'' Giọng nói của Tiêu Bạch rất bình thản, ánh mắt trong suốt, thành khẩn.
Lý Nhiên liếc nhìn hắn: ''Bằng chứng.''
Đột nhập vào phủ thành chủ vào ban đêm mà không bị một ai phát hiện, theo tư duy quân sự, có thể làm được như vậy chắc chắn không phải là kẻ trộm hay dị tộc bên ngoài, người này nhất định phải là nhân vật có thân thủ đứng đầu.
''Lính gác cổng đưa tin, nói đã phát hiện bóng dáng của một vài dị tộc, đáng tiếc là để mất dấu.'' Tiêu Bạch nuốt một hớp trà, hắng giọng: ''Thế nhưng, lại phát hiện một nhân loại đi cùng với hai ấu tể dị tộc.''
Lý Nhiên nghe vậy không nhịn được khẽ thay đổi sắc mặt, vì trong thời kỳ mạt thế, bệnh tật càn quét khắp nơi, cực kỳ nguy hiểm, đó chính là lý do địa vị của bác sĩ vô cùng đặc biệt, dù sao họ cũng có bản lĩnh cứu người, hơn nữa xuất thân trước kia cũng là quan lớn, nên ở trong quân đội tự do cũng có thân phận.
Lần này hắn đến đây chắc là để truyền tin tình báo.
Nhân loại và ấu tể sao...
''Trước khi xác định được tình hình, không thể tổn thương đến tính mạng bọn họ.'' Lý Nhiên bỗng dưng lên tiếng, anh biết có rất nhiều quân nhân nhìn không thuận mắt cảnh nhân loại tự nguyện vì dị tộc duy trì nòi giống và sinh sản ấu tể.
''Ngài yên tâm, chúng tôi chỉ khống chế bọn học, chưa hề có bất cứ hành vi tra tấn nào.'' Tiêu Bạch đứng dậy, bất quá là một người đàn ông, giết thì giết thôi, nhưng nhìn tình hình, hắn có thể liên quan đến đám dị tộc kia không...
Nếu quả thật tên Táp kia tới đây, thì cũng là một cơ hội tốt, hắn đã sớm muốn làm một ít thí nghiệm sinh vật trên người dị tộc.
Đáng tiếc, dị tộc có thân thể mạnh mẽ rất khó bắt, yếu hơn thì lại chẳng có bao nhiêu giá trị.
''Tôi đi xem.'' Lý Nhiên khoác quân trang vào, ý muốn Tiêu Bạch dẫn đường, việc trước mắt vô cùng cấp bách, dị tộc vẫn như hổ rình mồi, anh phải tự mình đến xác nhận và thẩm vấn.
Tuy rằng không biết tên nhân loại và hai ấu tể kia có liên quan gì đến quân đoàn dị tộc đang đóng quân bên ngoài thành không, nhưng hiện nay người đáng nghi trong thành cũng không có bao nhiêu, có quả tất có nhân, những dị tộc kia không lập tức hạ lệnh tấn công thành thì nhất định phải đến đây vì mục đích nào đó.
Trình Hiểu quan sát đám binh lính tuần tra bên cạnh, lại nhìn người đang ngồi phía trước mình, là Vương Thạch đã gặp lần trước, đôi khi, đối với lính đánh thuê mà nói, vận số có thể quyết định được sống chết của họ.
Vốn là một góc yên lặng, lại đột nhiên bị một đám người phá vỡ, muốn nhân lúc loạn lạc cướp của, nơi bị tập kích là một cửa hàng, người bị đuổi bắt chạy loạn như ruồi không đầu, đúng là muốn lao về phía bên này.
Bởi vì quân tình khẩn cấp, nên dù là một chút động tĩnh nhỏ cũng không được bỏ qua, huống chi là một mục tiên lớn như thế, chạy sau gả là một nhóm quân lính...
Một nhóm, phải là cả một đội mới đúng!
Đã vậy còn nhận được lệnh lập tức hành động, bọc đánh bốn phía...
Trong con hẻm nhỏ, đã sớm nghe thấy được tiếng động bên ngoài, Trình Hiểu cũng không phải là người nhện.
Nếu đối phương không định công kích mình, thì việc tùy tiện ra tay lấy mạng người ta, rất dễ kéo cừu hận nha.
Lẫm rút dao găm ra, ánh mắt lạnh lùng, Khí cũng nương theo ánh trăng, giấu mình trong bóng đêm, tùy thời tập kích.
Bọn lính không có bất cứ hành động gì, sau khi xác định thân phận của Trình Hiểu và hai ấu tể dị tộc, bọn họ khẽ lùi lại, nhanh chóng giải quyết tên tội phạm chạy trốn, rồi... đưa một cái bàn tới.
Còn kèm theo vài cái ghế, nước trà hạt dưa cũng đầy đủ, có vẻ như là dụng cụ chuyên dùng để nói chuyện phiếm, tám nhảm.
Vương Thạch dứt khoát mạnh mẽ ngồi xuống, bày ra tư thế của một người lắng nghe.
Trình Hiểu nhíu mày, cách xử sự của người này khá phù hợp với khẩu vị của cậu, nhưng một tên đàn ông mà nghiêng đầu nâng má thế kia thì...
Trình Hiểu âm thầm co rút khóe miệng, thật ra thì cũng chả có việc gì để kể, với cậu mà nói, cùng lắm chỉ là quá trình bị bắt và chạy trốn thôi, chẳng qua cậu không ngờ rằng vì mình mà dị tộc lại xuất động cả một quân đoàn như vậy...
Trình Hiểu quan sát binh lính xung quanh, kỷ luật nghiêm minh, có mấy người thể hiện rõ sự chán ghét đối với Lẫm và Khí, nhưng không hề có hành động khiên khích, mà Vương Thạch ngồi đối diện, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng mạch đập ngày càng nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng hơi biến hóa.
Khẩn trương sao? Trình Hiểu thầm nghĩ.
Vương Thạch siết chặt hai nắm tay đặt dưới bàn, rồi từ từ buông ra, hai ấu tể dị tộc kia thoạt nhìn rất khó đối phó... Hắn chưa từng thấy đứa trẻ lai tạp nào nhạy bén như vậy, từ đó có thể thấy được đối phương được giáo dục rất tốt.
Mà người thanh niên được gọi là Trình Hiểu này...
Lần đầu gặp mặt, hắn đã vô cùng ấn tượng với học vấn phong phú và thân thể khỏe mạnh của cậu, mà bây giờ... Hắn nhìn không được nuốt nước bọt, vô cùng uy hiếp!
Như thể chưa bao giờ trải qua cảm giác áp bách và sợ hãi, người thanh niên ấy không hề có bất cứ hành động gì, chỉ hờ hững nhìn hắn, vững vàng đứng nơi đó, mà đã vô hình toát ra mùi máu tanh, phảng phất như xương cốt đã chất thành núi từ lâu.
Đây là sát ý chỉ được hình thành khi tôi luyện trên chiến trường, mồ hôi lạnh vươn trên thái dương Vương Thạch, không nói một tiếng nào, hắn biết mình không phải là đối thủ của cậu, hay phải nói, cả đội quân này cũng chưa đủ.
Trình Hiểu không ngại việc đối phương kéo dài thời gian, có một số việc, nói ra cũng tốt, mặc dù hiện tại trong tay cậu tạm thời không có quả cầu năng lượng, nhưng cũng không phải không có con bài chưa lật.
Một số việc, cứ phải thử xem thì mới có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Lý Nhiên mang theo binh lính, không làm kinh động đến người dân đi tới ngõ hẻm nhỏ hẹp này.
Là một người rất trẻ tuổi, đây là ấn tượng đầu tiên của anh đối với Trình Hiểu, đôi mắt trong suốt sáng tựa sao, đây không phải là ánh mắt một người gian ác có thể giả vờ.
Trình Hiểu... Cái tên này không hề xa lạ, người trùng tên trùng họ có rất nhiều, nhưng xuất hiện ở đây lại có ấu tể, tri thức về y dược phong phú, thân thủ mạnh mẽ, chỉ cần liên hệ một chút liền có thể đoán được...
''Có thể mời cậu đến phủ trò chuyện một chút được không?'' Lý Nhiên khẽ gật đầu, chính anh đã ra lệnh cho người bắt Trình Hiểu đến, vì một nhan tài như vậy nếu tình nguyện ở lại thành phố tự do thì quả thật tốt vô cùng, nhưng nếu đối phương không muốn, vậy bọn anh sẽ không ép buộc, dù sao hiện tại cũng chẳng phải thời kỳ chiến tranh, nên sẽ không vì người ta không quy thuận mà giết người bịt miệng.
Nhưng bước đầu phải mạnh mẽ bắt người đến, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Nếu không chẳng lẽ trông cậy vào việc dị tộc mở cửa thành đưa người ra, hay để bọn anh vào thành dẫn người đi sao? Điều này hiển nhiên chỉ là mơ mộng.
Thái độ không sai, Trình Hiểu híp mắt lại, tỉ mỉ đánh giá tổng chỉ huy của nhân loại tự do, Lý Nhiên, tham mưu Lý.
Nghe đồn, là bầu bạn... của dị tộc tên Táp kia? Chính là người mà dị tộc trung niên bảo đã phản bội đại nhân, sau đó cầm cơ mật chạy đi.
Sự việc có lẽ không hề đơn giản như vậy, tuy rằng không nên phức tạp hóa vấn đề, nhưng có một số chuyện phức tạp, không thể vài lời là có thể kể rõ.
Trình Hiểu gật đầu, ra hiệu để hai cậu nhóc thả lỏng bớt, luôn luôn trong trạng thái căng thẳng sẽ khiến cho thần kinh không khỏe, hai bên đều khẩn trương như vậy, rất dễ dẫn đến tình trạng cướp cò gây thương tích.
Nếu làm tổn hại đến ''bích ngư'' thì không tốt chút nào.
Trang trí trong phủ thành chủ rất khí thế, không đem đến cảm giác như nhà giàu mới nổi, đặc biệt là phòng làm việc của thành chủ, khiến người nhìn cảm thấy rất thoải mái. Vật trưng bày khá tinh tế và tỉ mỉ, ngay cả giá để bút cũng được sắp xếp vừa khít, không nhiều mà cũng không thiếu một phân.
Cả căn phòng rộng lớn, khí thế mà rất đơn giản, lại có thể thông qua đó nhìn ra chủ nhân nơi này là một quân nhân.
''Xin chào, tôi tên là Lý Nhiên, là thành chủ của thành phố tự do, cũng là tổng tham mưu của quân tự do.'' Lý Nhiên khẽ cười nói, trực tiếp giới thiệu thân phận của mình.
Mặc dù có thân phận hiển hách như thế, nhưng giọng điệu của anh rất tự nhiên.
Trình Hiểu gật đầu, nhàn nhạt đáp: ''... Trình Hiểu, thân phận, anh đã biết rồi.''
Đối với người đã khởi xướng việc bắt cậu đến đây, Trình Hiểu nghĩ cách mở đầu thoải mái như vậy rất không sai.
Lý Nhiên gật đầu: ''Trước đây tôi lo lắng không đầy đủ, xin cậu thứ lỗi.''
''... Không sao.'' Dù sao cậu là từ ốc đảo thoát ra ngoài, hiện tại dị tộc lại tìm đến, phí đi đường được tiết kiệm không ít, chỉ là cậu phải tỏ rõ lập trường của mình, cắt đứt một ít phiền toái không đáng có sau này.
''Vết thương của Tap là do cậu chữa sao?'' Tiêu Bạch đẩy cửa đi vào, đầu tiên là chào Lý Nhiên một cái, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Trình Hiểu: ''Chữa thương cho kẻ thù, cậu quả thật rất có bản lĩnh.''
Lời này không âm không dương, giọng nói cũng có vẻ thoải mái, như thể đang nói đùa cùng Trình Hiểu.
Vương Thạch vừa vào, nhất thời không hiểu được ý mà vị quân y này muốn nói nên không tiện lên tiếng. Hắn thấy Trình Hiểu rất thuận mắt, hơn nữa tuy rằng nhân loại tự do không thích dị tộc, nhưng sẽ không hận đời đến mức yêu cầu toàn bộ nhân loại phải noi theo bọn họ.
Mỗi người đều có một cách sống riêng, thành phố tự do, là nơi tập trung những con người có cùng lý tưởng, từ đó thiết lập nên phạm vi sinh hoạt của mình.
''... Qúa khen.'' Trình Hiểu mặt không đổi sắc đáp lời.
Khóe miệng Vương Thạch giật một cái, đây không phải là khen cậu nha...
Da mặt thật dày! Tiêu Bạch tức giận híp mắt lại, sau đó mỉm cười: ''Nghe nói, Táp đã đến thành phố tự do, là vì tìm cậu sao?''
Hàm ý, quan hệ giữa các người là thế nào...
Dứt lời, Tiêu Bạch âm thầm quan sát vẻ mặt của Lý Nhiên, đáy mắt đối phương vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ điều gì khác thường.
''Các anh phái người đưa tôi đến đây là vì chuyện gì?'' Trình Hiểu quay đầu lại, thản nhiên nói với Lý Nhiên.
Không thèm để ý đến câu hỏi của Tiêu Bạch, không thèm nhìn, cũng là một loại thái độ.
Từ sắc mặt trắng bệch của đối phương có thể cho ra được kết luận.
Trình Hiểu chẳng rảnh đến mức tự đưa mình đến cửa để trả lời mấy câu hỏi nhảm nhí của đổi phương, có lúc cần phải nắm giữ quyền chủ động.
''Chỉ vì muốn hỏi cậu có đồng ý ở lại thành phố tự do không, tại đây, cùng chúng tôi phấn đấu.'' Lý Nhiên đơn giản nói ra ý đồ của bản thân: ''Dùng cách thô lỗ như vậy là do tôi suy nghĩ không chu đáo, tôi xin lỗi cậu lần nữa.''
Anh cũng không ngờ rằng, người được phái đi chấp hành mệnh lệnh lại bằng mặt mà không bằng lòng, chẳng những không âm thầm tìm cách nói chuyện với đối phương trước, mà sau khi bắt người còn có ý đồ thẩm vấn...
Từ tình báo ở ốc đảo bên kia truyền tới, quả thật có thể nhìn ra sơ hở.
Trình Hiểu nhíu mày, ở lại thành phố tự do... Việc này, cậu không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là hiện nay, còn có chuyện quan trọng hơn chờ cậu giải quyết, ví dụ như... Tìm được Lam trước.
''Tôi sẽ suy nghĩ, nhưng bây giờ tôi cần phải trở về.'' Trình Hiểu thản nhiên nói.
Lý Nhiên gật đầu, chỉ cần nhắn nhủ xong ý của mình, còn lại đành trông chờ vào sức hấp dẫn của thành phố tự do và suy nghĩ của người thanh niên này thôi, đương nhiên, nếu có cơ hội, anh sẽ dẫn dắt nhiều hơn, ít nhất thành phố đang từng bước phát triển không ngừng này là nơi vô cùng tốt để mọi người nghỉ chân.
''Chuyện của dị tộc còn chưa giải quyết xong, tham mưu Lý, tôi nghĩ, chúng ta không nên thả người dễ dàng như vậy.'' Tiêu Bạch nhắc nhở: ''Tin tức vô ý bị tiết lộ, rất nhiều người đều đã biết việc này.''
Nghênh ngang đi vào phủ thành chủ như vậy, rất khó để lừa dối cho qua, thế nhưng bị tiết lộ ra ngoài nhanh như thế... Lý Nhiên nhướng mày, im lặng liếc nhìn Tiêu Bạch, đối phương hơi cúi đầu, nhìn không rõ nét mặt.
''Tham mưu, để tôi đi sắp xếp.'' Vương Thạch biết phương pháp nhanh nhất hiện nay là để đội của mình lên đường chặn đầu đối phương.
Lý Nhiên lắc đầu, ý bảo không còn kịp nữa rồi.
''Yên tâm, cậu sẽ không bị thương.'' Anh nhìn hai ấu tể đứng bên cạnh Trình Hiểu, nói thêm: ''Bọn nhóc cũng sẽ không sao, tôi sẽ phái người liên hệ với quân đoàn bên ngoài.''
''Không cần.'' Táp đẩy cửa bước vào, bên ngoài, binh lính ngã đầy đất.
Không một chút tiếng động, lặng yên lẻn vào, thậm chí còn giết hết trọng binh gác bên ngoài!
Vương Thạch rút chiến đao ra, lại bị một tên dị tộc khác chém ngất.
Lam? Đáy mắt Trình Hiểu không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu thật không ngờ, sau khi dị tộc biết tin tức, sẽ xuất hiện một cách công khai như vậy.
''Cha.'' Lẫm kêu lên, lần này thế nhưng cậu nhóc dám hành động một mình.
Lam liếc mắt nhìn ấu tể nhà mình, xác định đối phương không có gì đáng ngại, liền ôm chặt thắt lưng Trình Hiểu, quét mắt quan sát từ trên xuống dưới thân thể bầu bạn.
Trình Hiểu đánh rớt bàn tay đang định cởi nút áo đưa vào trong của ai đó.
Tuy rằng Lam đã cởi bỏ áo ngoài choàng cho cậu, nhưng cậu không định cùng anh trình diễn một màn kịch nóng bỏng ở đây đâu.
Dị tộc thấy Trình Hiểu không muốn, liền đưa tay rời khỏi ngực đối phương, nâng cằm cậu lên, rồi khẽ cúi đầu, ngửi mùi hương bên cổ cậu, sau khi xác định không có mùi máu mới ngẩng đầu lên, chạm nhẹ vào môi cậu, tỏ vẻ thoải mái.
Nhân loại khác với dị tộc, ngoại trừ vết thương trí mạng, còn có rất nhiều yếu tố có thể lấy mạng người, trong thời kỳ tai họa liên miên này rất khó để nuôi sống.
Trình Hiểu phát hiện, sự việc phát triển so với cậu tưởng tượng còn xa hơn, Lam và Táp không hề để ý đến thân phận nhạy cảm của mình, trực tiếp xuất hiện trong phủ thành chủ của thành phố tự do...
Những khẩu pháo sinh vật và vũ khí khoa học kỹ thuật không hề dễ đối phó như các loại vũ khí thông thường, đây cũng là một trong những yếu tố quan trọng để nhân loại tự do có thể bảo vệ được thành.
''Không ngờ anh thật sự đến đây.'' Gương mặt Lý Nhiên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào dị tộc có thân hình như ngọc kia, sắc mặt đối phương tái nhợt, thể hiện bệnh còn chưa khỏi hẳn, lại tiêu hao thể lực dẫn đến việc không đủ máu cung cấp.
''...'' Táp im lặng không nói.
Đã kinh động đến quân tự do, muốn rời khỏi, sợ rằng không dễ như thế.
Dù là một lính đánh thuê lâu năm đi chăng nữa, thì cậu cũng không thể mọc ra một đôi cánh để bay từ trên tường thành xuống, còn dùng mấy cái tiết mục xiếc để lừa lính gác mở cửa, cũng chỉ có thể nhìn thấy trên tivi mà thôi.
Rời khỏi bức tường thành cao chót vót, Trình Hiểu đoán rằng, không bao lâu nữa, những binh lính trong thành phố tự do sẽ phát hiện ra động tĩnh ở phía Tây.
Cậu cứ ngồi đợi thông báo của thành phố là được.
Đi dạo quanh khu chợ, Trình Hiểu nhận được một tin tức đau thương, nên cuối cùng cũng bán một ít vẩy cá ở một trạm giao dịch tư nhân, cậu xem xét giá trị thị trường một chút, sau đó so sánh với những bộ phận trên người ''bích ngư'', thì phát hiện tiền lời của những chiếc vẩy sẽ được sử dụng để làm trang sức quý giá kia vô cùng đắt đỏ, vì thế giá trị con người cậu bỗng nhiên tăng vụt.
Muốn đem con cá này bán ra một cách hoàn chỉnh thì phải lựa chọn nơi thích hợp, mấy trạm giao dịch tư nhân kiểu này, thoạt nhìn thì rất bí mật, nhưng thật ra lại càng khiến người ta nghi ngờ hơn, mà cách đây không lâu, phủ thành chủ đã ra thông báo, quả cầu năng lượng là vật phẩm cấm giao dịch, tất cả đều được thu mua về.
Tốt, phản ứng rất nhanh, Trình Hiểu im lặng cầm lấy số tiền không nhỏ kia, tuy rằng có tiền là việc tốt, nhưng hiện tại nó lại không thể dùng để chi trả cho việc đi đường...
Thêm một việc nữa là cậu ngại con cá béo này quá chiếm diện tích, chả lẽ tối nay lại nổi lửa nấu cơm à? Trình Hiểu đưa mắt nhìn cái đuôi của con cá ngốc, mắt nó dường như cũng khinh bỉ liếc cậu.
Vẩy cá còn đắt hơn so với thịt, nó rất đau buồn đó biết không, nuôi ra một thân hình béo mập, còn không bằng việc lớn lên nhìn đẹp mắt.
Tiền này không thể dùng ở những nơi khác... Trình Hiểu hết cách, đành phải đem đống tiền này gửi vào một ngân hàng ở thành phố tự do, hiện tại rất nhiều trạm giao dịch đã đóng cửa, cho dù có tiền hơn đi nữa thì cũng không tìm được thứ gì tốt.
Xoay người lại, Trình Hiểu phát hiện bắp đùi mình đang bị ôm chặt, một thiếu niên mặc áo choàng đen đang dùng ''móng vuốt'' ôm lấy thắt lưng cậu đúng kiểu có chết cũng không buông.
Ban ngày ban mặt, nhóc con này dám quang minh chính đại xuất hiện ở đây?!
Trình Hiểu liếc mắt nhìn nhóc con nhà mình - Lẫm, còn có nhóc Khí đang đứng bên cạnh lén lút canh chừng, hai thwnhf nhóc này tại sao ở có mặt tại nơi này.
Thành phố tự do, nhân loại ở đây phần lớn không hề có cảm tình đối với dị tộc, dù có trở thành bầu bạn, trừ một số trường hợp đặc biệt giống như Tần, thì đa số đều bị đưa đến những khu vực khác gần đây để đảm bảo chiến lực không ngừng tăng lên, đồng thời ngăn chặn khả năng xuất hiện kẻ phản bội.
Có trời mới biết người ở đây đối đãi với hai ấu tể dị tộc xa lạ như thế nào, Trình Hiểu hít khí lạnh, trực tiếp nhào tới rồi làm trò như vậy... Là ai dạy hở?
Nghiêng eo qua, che dấu sự kinh ngạc trên mặt, Trình Hiểu bình tĩnh ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu nhóc, tay trái ôm mông một đứa, tay phải túm đứa còn lại, vô cùng vui vẻ hài hòa rời khỏi trạm giao dịch...
Những binh lính đi ngang qua cũng quay đầu lại nhìn cậu vài lần, sinh đôi như vậy thật hiếm thấy.
Trình Hiểu bị một số người dán nhãn đẻ tốt, lại bị một số khác cho rằng có ''năng lực đàn ông'' cực tốt đang yên lặng đi vào một cái hẻm nhỏ không người. (Ý tác giả là Trình Hiểu bị cho là đẻ tốt, cũng bị cho là năng lực quá mạnh nên làm phát ra 2 đứa luôn á XD)
Đi dạo vào ban ngày hiện tại đã phát huy tác dụng, tìm được một cái hẻm phù hợp điều kiện cũng chả dễ dàng gì, Trình Hiểu buông cậu nhóc xuống, nghiêm mặt lại, tính phân tích tỷ lệ nguy hiểm ở nơi này cho hai đứa nhóc.
''...Mẫu phụ.'' Lẫm ngẩng đầu, nhỏ giọng kêu, đôi mắt nhìn thằng vào cậu như muốn nói mình không hề sai, viền mắt hình như còn hơi đổi màu.
Trình Hiểu sửng sờ, kiềm lòng không được mà thở dài, cậu kéo Lẫm tới rồi ôm vào lòng, khẽ cúi đầu hôn lên trán cậu nhóc: ''Tại sao lại đến đây?''
Khí yên lặng quay đầu đi, nhóc còn tính khi Trình Hiểu mắng Lẫm sẽ nói đỡ vài câu... Nhưng hiển nhiên, nhóc đã suy nghĩ quá nhiều.
''Con đi theo quân đoàn số một, vừa mới đến không lâu.'' Lẫm ngừng lại một chút rồi nói tiếp: ''Cha cũng đến rồi, đã vào thành trước.''
Qủa thật là vừa mới đến không lâu... Khóe miệng Trình Hiểu giật giật, Lam cũng đã tới rồi, hơn nữa còn có quân đoàn số một... Chẳng lẽ dị tộc đã phát hiện ra nơi dừng chân của nhân loại tự do nên chuẩn bị công phá thành phố này sao?
''Chúng con cố ý đến đây để tìm chú đó chú Trình.'' Khí cười rồi nói xen vào: ''Ngay cả Táp đại nhân cũng vì việc này mà xuất chinh, trước đó họ đã cùng nhau vào thành phố để thăm dò.''
Chẳng có bao nhiêu người lãnh đạo của dị tộc chịu núp mình trốn tránh hiểm nguy, không thể làm người chỉ huy chiến đấu thì rất khó để chinh phục những dị tộc mạnh mẽ này.
Dù sao thứ mà họ dùng không phải là chiến thuật biển người, mà là chiến lực mạnh mẽ, thậm chí có khả năng đập tan niềm tin của quân địch, điều đó khá khác so với những cuộc chiến từng xảy ra trong xã hội loài người.
''Cha rất lo lắng.'' Lẫm bổ sung, cậu nhóc tự mình tìm được mẫu phụ trước, trong lòng rất an tâm, cũng may mẫu phụ không hề bị thương chút nào hết.
Trình Hiểu chớp chớp mắt, vì... cứu cậu.
Dường như có một loại cảm xúc không tên nào đó đang từ từ dâng lên trong đáy lòng cậu, huy động nhân lực, quân vây bốn phía... Trình Hiểu rũ mắt xuống, chẳng lẽ, chỉ để cứu cậu về? Loại tình huống này cậu chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trên người mình, nếu đổi lại là cậu, có lẽ cũng sẽ làm vậy, người dị tộc này...
Chờ một lát, sự kiện tối hôm qua ở phủ thành chủ!
Trình Hiểu khẽ nhíu mày, thoáng kết nối những điểm quan trọng, phủ thành chủ bị phong tỏa, quả nhiên là vì có người đột nhập... Là nhóm của Lam sao.
Đi xem là biết liền, cậu nghĩ, việc này không thể chậm trễ, ngày mai mới đến xem tình hình thì đã muộn rồi... Như việc công thành vậy, máu tươi chảy nghìn dặm, ảnh hưởng tới sinh hoạt, lại không phải là nhiệm vụ của lính đánh thuê nên sẽ không có tiền công, còn phải xử lý mọi việc thật hợp lý.
Nếu như đối phương đã vào thành, vị kia trong phủ thành chủ sẽ nhanh chóng đi tìm cậu, kết hợp với manh mối để lại, tất nhiên sẽ xuất hiện tín hiệu.
Mặc dù chỗ đóng quân của dị tộc vô cùng khiêm tốn, nhưng lính tuần tra của nhân loại tự do cũng không phải ngồi chơi xơi nước.
''Thưa tham mưu, quân đoàn số một của dị tộc đóng quân dưới cồn cát phía Tây, mục đích đến chưa rõ.'' Vương Thạch là người đầu tiên phát hiện tung tích của quân đoàn, sau đó lập tức chạy đến phủ thành chủ báo cáo.
Tuy rằng nơi này có tên là phủ thành chủ, một số người cũng hay gọi Lý Nhiên là thành chủ đại nhân, nhưng trên thực tế, quân đội tự do chưa bao giờ xưng hô như vậy, phần lớn họ đều xuất thân từ quân đội mà ra.
''Phái người đến quan sát kĩ, đừng tiếp cận quá gần, đảm bảo an toàn.'' Lý Nhiên đặt báo cáo quân tình xuống, quay sang, nghiêm túc nói với quan quân các cấp trong phòng họp: ''Truyền lệnh xuống, toàn bộ quân đội tự do chuẩn bị chiến đấu, ngay lập tức bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt cửa thành, vũ khí cho dân chúng toàn bộ do quân khu lo, vũ khí kiểu mới đưa vào sử dụng để đề phòng.''
Từ trước đến nay, quân đội của thành phố tự do là toàn dân!
Không chỉ có phủ thành chủ, ngay sau khi phát hiện một nhóm lớn dị tộc cách thành phố không xa thì toàn bộ cư dân trong thành đều tiến vào một bầu không khí khẩn trương đề phòng.
Tiêu Bạch nín thở cho mọi người lui ra, rồi bước vào phòng họp, một thân đồ trắng, dáng vẻ như ngọc, danh tiếng của vị bác sĩ hàng đầu thành phố tự do như sấm bên tai, lan xa ngàn dặm.
Lúc trước, Táp ở thành trung tâm trúng kịch độc, sinh mạng bị đe dọa, vì thế đành phải buông tha việc truy kích bọn họ, cuối cùng thì nhân loại tự do cũng chiếm được những thành quả nghiên cứu khoa học trong vài năm gần đây của dị tộc, từ đó về sau ''một trận thành danh''!
Hắn liếc nhìn gương mặt đang trầm tư của Lý Nhiên, rồi đột nhiên lên tiếng: ''Tham mưu Lý, người đến đây chính là hắn ta, tôi khẳng định.''
Lý Nhiên ngẩng đầu, thản nhiên nhìn qua.
Tiêu Bạch gật đầu, tìm một cái ghế thong dong ngồi xuống, tuy hắn vẫn giữ tư thế ngồi tiêu chuẩn nhưng lại tự mình cầm lấy ấm trà bên cạnh, rót một ly trà thượng hạng nhất, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chẳng chút trói buộc nào.
Có sĩ quan từng khen hắn phóng khoáng, không như một số người, thích đi chú ý mấy thứ quy củ mệt mỏi kia, đó chẳng qua là đồ chơi của bọn dị tộc, nhân loại tự do không thể giống vậy!
Tiêu Bạch vô cùng bình tĩnh, phủ thành chủ không khác gì nhà hắn, hay nói cách khác nơi đây cũng chính là giang sơn duy nhất của Tiêu Bạch, nếu như không phải trước kia Lý Nhiên là tổng tham mưu ba quân thì cũng không tới lượt anh ta làm thành chủ.
Nhưng địa vị càng cao thì trách nhiệm càng nặng, Tiêu Bạch cũng không để ý lắm đến vai trò bác sĩ thanh nhàn của mình, chỉ cần đạt được mong muốn, sống sao cho thoải mái là được.
''Anh thấy rõ như thế nào.'' Trán Lý Nhiên bất giác khẽ nhăn lại, vết thương của dị tộc kia... Mặc dù nghe nói đã tìm được thuốc giải, nhưng không thể chịu được lăn qua lộn lại như vậy.
Thế nào, đang lo lắng cho thân thể hắn ta sao? Tiêu Bạch có chút khinh thường, thân là tham mưu của nhân loại tự do, thì phải ghét ác như thù, tự mình làm gương cho tốt, quyết định phản bội dị tộc là vô cùng chính xác, bây giờ công thành danh toại, lại giả mù sa mưa cho ai xem.
''Tham mưu Lý, không có lửa thì sao có khói, tôi cũng chẳng phải chỉ nói miệng mà không có bằng chứng...'' Giọng nói của Tiêu Bạch rất bình thản, ánh mắt trong suốt, thành khẩn.
Lý Nhiên liếc nhìn hắn: ''Bằng chứng.''
Đột nhập vào phủ thành chủ vào ban đêm mà không bị một ai phát hiện, theo tư duy quân sự, có thể làm được như vậy chắc chắn không phải là kẻ trộm hay dị tộc bên ngoài, người này nhất định phải là nhân vật có thân thủ đứng đầu.
''Lính gác cổng đưa tin, nói đã phát hiện bóng dáng của một vài dị tộc, đáng tiếc là để mất dấu.'' Tiêu Bạch nuốt một hớp trà, hắng giọng: ''Thế nhưng, lại phát hiện một nhân loại đi cùng với hai ấu tể dị tộc.''
Lý Nhiên nghe vậy không nhịn được khẽ thay đổi sắc mặt, vì trong thời kỳ mạt thế, bệnh tật càn quét khắp nơi, cực kỳ nguy hiểm, đó chính là lý do địa vị của bác sĩ vô cùng đặc biệt, dù sao họ cũng có bản lĩnh cứu người, hơn nữa xuất thân trước kia cũng là quan lớn, nên ở trong quân đội tự do cũng có thân phận.
Lần này hắn đến đây chắc là để truyền tin tình báo.
Nhân loại và ấu tể sao...
''Trước khi xác định được tình hình, không thể tổn thương đến tính mạng bọn họ.'' Lý Nhiên bỗng dưng lên tiếng, anh biết có rất nhiều quân nhân nhìn không thuận mắt cảnh nhân loại tự nguyện vì dị tộc duy trì nòi giống và sinh sản ấu tể.
''Ngài yên tâm, chúng tôi chỉ khống chế bọn học, chưa hề có bất cứ hành vi tra tấn nào.'' Tiêu Bạch đứng dậy, bất quá là một người đàn ông, giết thì giết thôi, nhưng nhìn tình hình, hắn có thể liên quan đến đám dị tộc kia không...
Nếu quả thật tên Táp kia tới đây, thì cũng là một cơ hội tốt, hắn đã sớm muốn làm một ít thí nghiệm sinh vật trên người dị tộc.
Đáng tiếc, dị tộc có thân thể mạnh mẽ rất khó bắt, yếu hơn thì lại chẳng có bao nhiêu giá trị.
''Tôi đi xem.'' Lý Nhiên khoác quân trang vào, ý muốn Tiêu Bạch dẫn đường, việc trước mắt vô cùng cấp bách, dị tộc vẫn như hổ rình mồi, anh phải tự mình đến xác nhận và thẩm vấn.
Tuy rằng không biết tên nhân loại và hai ấu tể kia có liên quan gì đến quân đoàn dị tộc đang đóng quân bên ngoài thành không, nhưng hiện nay người đáng nghi trong thành cũng không có bao nhiêu, có quả tất có nhân, những dị tộc kia không lập tức hạ lệnh tấn công thành thì nhất định phải đến đây vì mục đích nào đó.
Trình Hiểu quan sát đám binh lính tuần tra bên cạnh, lại nhìn người đang ngồi phía trước mình, là Vương Thạch đã gặp lần trước, đôi khi, đối với lính đánh thuê mà nói, vận số có thể quyết định được sống chết của họ.
Vốn là một góc yên lặng, lại đột nhiên bị một đám người phá vỡ, muốn nhân lúc loạn lạc cướp của, nơi bị tập kích là một cửa hàng, người bị đuổi bắt chạy loạn như ruồi không đầu, đúng là muốn lao về phía bên này.
Bởi vì quân tình khẩn cấp, nên dù là một chút động tĩnh nhỏ cũng không được bỏ qua, huống chi là một mục tiên lớn như thế, chạy sau gả là một nhóm quân lính...
Một nhóm, phải là cả một đội mới đúng!
Đã vậy còn nhận được lệnh lập tức hành động, bọc đánh bốn phía...
Trong con hẻm nhỏ, đã sớm nghe thấy được tiếng động bên ngoài, Trình Hiểu cũng không phải là người nhện.
Nếu đối phương không định công kích mình, thì việc tùy tiện ra tay lấy mạng người ta, rất dễ kéo cừu hận nha.
Lẫm rút dao găm ra, ánh mắt lạnh lùng, Khí cũng nương theo ánh trăng, giấu mình trong bóng đêm, tùy thời tập kích.
Bọn lính không có bất cứ hành động gì, sau khi xác định thân phận của Trình Hiểu và hai ấu tể dị tộc, bọn họ khẽ lùi lại, nhanh chóng giải quyết tên tội phạm chạy trốn, rồi... đưa một cái bàn tới.
Còn kèm theo vài cái ghế, nước trà hạt dưa cũng đầy đủ, có vẻ như là dụng cụ chuyên dùng để nói chuyện phiếm, tám nhảm.
Vương Thạch dứt khoát mạnh mẽ ngồi xuống, bày ra tư thế của một người lắng nghe.
Trình Hiểu nhíu mày, cách xử sự của người này khá phù hợp với khẩu vị của cậu, nhưng một tên đàn ông mà nghiêng đầu nâng má thế kia thì...
Trình Hiểu âm thầm co rút khóe miệng, thật ra thì cũng chả có việc gì để kể, với cậu mà nói, cùng lắm chỉ là quá trình bị bắt và chạy trốn thôi, chẳng qua cậu không ngờ rằng vì mình mà dị tộc lại xuất động cả một quân đoàn như vậy...
Trình Hiểu quan sát binh lính xung quanh, kỷ luật nghiêm minh, có mấy người thể hiện rõ sự chán ghét đối với Lẫm và Khí, nhưng không hề có hành động khiên khích, mà Vương Thạch ngồi đối diện, sắc mặt tuy bình tĩnh nhưng mạch đập ngày càng nhanh, nhiệt độ cơ thể cũng hơi biến hóa.
Khẩn trương sao? Trình Hiểu thầm nghĩ.
Vương Thạch siết chặt hai nắm tay đặt dưới bàn, rồi từ từ buông ra, hai ấu tể dị tộc kia thoạt nhìn rất khó đối phó... Hắn chưa từng thấy đứa trẻ lai tạp nào nhạy bén như vậy, từ đó có thể thấy được đối phương được giáo dục rất tốt.
Mà người thanh niên được gọi là Trình Hiểu này...
Lần đầu gặp mặt, hắn đã vô cùng ấn tượng với học vấn phong phú và thân thể khỏe mạnh của cậu, mà bây giờ... Hắn nhìn không được nuốt nước bọt, vô cùng uy hiếp!
Như thể chưa bao giờ trải qua cảm giác áp bách và sợ hãi, người thanh niên ấy không hề có bất cứ hành động gì, chỉ hờ hững nhìn hắn, vững vàng đứng nơi đó, mà đã vô hình toát ra mùi máu tanh, phảng phất như xương cốt đã chất thành núi từ lâu.
Đây là sát ý chỉ được hình thành khi tôi luyện trên chiến trường, mồ hôi lạnh vươn trên thái dương Vương Thạch, không nói một tiếng nào, hắn biết mình không phải là đối thủ của cậu, hay phải nói, cả đội quân này cũng chưa đủ.
Trình Hiểu không ngại việc đối phương kéo dài thời gian, có một số việc, nói ra cũng tốt, mặc dù hiện tại trong tay cậu tạm thời không có quả cầu năng lượng, nhưng cũng không phải không có con bài chưa lật.
Một số việc, cứ phải thử xem thì mới có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Lý Nhiên mang theo binh lính, không làm kinh động đến người dân đi tới ngõ hẻm nhỏ hẹp này.
Là một người rất trẻ tuổi, đây là ấn tượng đầu tiên của anh đối với Trình Hiểu, đôi mắt trong suốt sáng tựa sao, đây không phải là ánh mắt một người gian ác có thể giả vờ.
Trình Hiểu... Cái tên này không hề xa lạ, người trùng tên trùng họ có rất nhiều, nhưng xuất hiện ở đây lại có ấu tể, tri thức về y dược phong phú, thân thủ mạnh mẽ, chỉ cần liên hệ một chút liền có thể đoán được...
''Có thể mời cậu đến phủ trò chuyện một chút được không?'' Lý Nhiên khẽ gật đầu, chính anh đã ra lệnh cho người bắt Trình Hiểu đến, vì một nhan tài như vậy nếu tình nguyện ở lại thành phố tự do thì quả thật tốt vô cùng, nhưng nếu đối phương không muốn, vậy bọn anh sẽ không ép buộc, dù sao hiện tại cũng chẳng phải thời kỳ chiến tranh, nên sẽ không vì người ta không quy thuận mà giết người bịt miệng.
Nhưng bước đầu phải mạnh mẽ bắt người đến, cũng chỉ là hành động bất đắc dĩ.
Nếu không chẳng lẽ trông cậy vào việc dị tộc mở cửa thành đưa người ra, hay để bọn anh vào thành dẫn người đi sao? Điều này hiển nhiên chỉ là mơ mộng.
Thái độ không sai, Trình Hiểu híp mắt lại, tỉ mỉ đánh giá tổng chỉ huy của nhân loại tự do, Lý Nhiên, tham mưu Lý.
Nghe đồn, là bầu bạn... của dị tộc tên Táp kia? Chính là người mà dị tộc trung niên bảo đã phản bội đại nhân, sau đó cầm cơ mật chạy đi.
Sự việc có lẽ không hề đơn giản như vậy, tuy rằng không nên phức tạp hóa vấn đề, nhưng có một số chuyện phức tạp, không thể vài lời là có thể kể rõ.
Trình Hiểu gật đầu, ra hiệu để hai cậu nhóc thả lỏng bớt, luôn luôn trong trạng thái căng thẳng sẽ khiến cho thần kinh không khỏe, hai bên đều khẩn trương như vậy, rất dễ dẫn đến tình trạng cướp cò gây thương tích.
Nếu làm tổn hại đến ''bích ngư'' thì không tốt chút nào.
Trang trí trong phủ thành chủ rất khí thế, không đem đến cảm giác như nhà giàu mới nổi, đặc biệt là phòng làm việc của thành chủ, khiến người nhìn cảm thấy rất thoải mái. Vật trưng bày khá tinh tế và tỉ mỉ, ngay cả giá để bút cũng được sắp xếp vừa khít, không nhiều mà cũng không thiếu một phân.
Cả căn phòng rộng lớn, khí thế mà rất đơn giản, lại có thể thông qua đó nhìn ra chủ nhân nơi này là một quân nhân.
''Xin chào, tôi tên là Lý Nhiên, là thành chủ của thành phố tự do, cũng là tổng tham mưu của quân tự do.'' Lý Nhiên khẽ cười nói, trực tiếp giới thiệu thân phận của mình.
Mặc dù có thân phận hiển hách như thế, nhưng giọng điệu của anh rất tự nhiên.
Trình Hiểu gật đầu, nhàn nhạt đáp: ''... Trình Hiểu, thân phận, anh đã biết rồi.''
Đối với người đã khởi xướng việc bắt cậu đến đây, Trình Hiểu nghĩ cách mở đầu thoải mái như vậy rất không sai.
Lý Nhiên gật đầu: ''Trước đây tôi lo lắng không đầy đủ, xin cậu thứ lỗi.''
''... Không sao.'' Dù sao cậu là từ ốc đảo thoát ra ngoài, hiện tại dị tộc lại tìm đến, phí đi đường được tiết kiệm không ít, chỉ là cậu phải tỏ rõ lập trường của mình, cắt đứt một ít phiền toái không đáng có sau này.
''Vết thương của Tap là do cậu chữa sao?'' Tiêu Bạch đẩy cửa đi vào, đầu tiên là chào Lý Nhiên một cái, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Trình Hiểu: ''Chữa thương cho kẻ thù, cậu quả thật rất có bản lĩnh.''
Lời này không âm không dương, giọng nói cũng có vẻ thoải mái, như thể đang nói đùa cùng Trình Hiểu.
Vương Thạch vừa vào, nhất thời không hiểu được ý mà vị quân y này muốn nói nên không tiện lên tiếng. Hắn thấy Trình Hiểu rất thuận mắt, hơn nữa tuy rằng nhân loại tự do không thích dị tộc, nhưng sẽ không hận đời đến mức yêu cầu toàn bộ nhân loại phải noi theo bọn họ.
Mỗi người đều có một cách sống riêng, thành phố tự do, là nơi tập trung những con người có cùng lý tưởng, từ đó thiết lập nên phạm vi sinh hoạt của mình.
''... Qúa khen.'' Trình Hiểu mặt không đổi sắc đáp lời.
Khóe miệng Vương Thạch giật một cái, đây không phải là khen cậu nha...
Da mặt thật dày! Tiêu Bạch tức giận híp mắt lại, sau đó mỉm cười: ''Nghe nói, Táp đã đến thành phố tự do, là vì tìm cậu sao?''
Hàm ý, quan hệ giữa các người là thế nào...
Dứt lời, Tiêu Bạch âm thầm quan sát vẻ mặt của Lý Nhiên, đáy mắt đối phương vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ điều gì khác thường.
''Các anh phái người đưa tôi đến đây là vì chuyện gì?'' Trình Hiểu quay đầu lại, thản nhiên nói với Lý Nhiên.
Không thèm để ý đến câu hỏi của Tiêu Bạch, không thèm nhìn, cũng là một loại thái độ.
Từ sắc mặt trắng bệch của đối phương có thể cho ra được kết luận.
Trình Hiểu chẳng rảnh đến mức tự đưa mình đến cửa để trả lời mấy câu hỏi nhảm nhí của đổi phương, có lúc cần phải nắm giữ quyền chủ động.
''Chỉ vì muốn hỏi cậu có đồng ý ở lại thành phố tự do không, tại đây, cùng chúng tôi phấn đấu.'' Lý Nhiên đơn giản nói ra ý đồ của bản thân: ''Dùng cách thô lỗ như vậy là do tôi suy nghĩ không chu đáo, tôi xin lỗi cậu lần nữa.''
Anh cũng không ngờ rằng, người được phái đi chấp hành mệnh lệnh lại bằng mặt mà không bằng lòng, chẳng những không âm thầm tìm cách nói chuyện với đối phương trước, mà sau khi bắt người còn có ý đồ thẩm vấn...
Từ tình báo ở ốc đảo bên kia truyền tới, quả thật có thể nhìn ra sơ hở.
Trình Hiểu nhíu mày, ở lại thành phố tự do... Việc này, cậu không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là hiện nay, còn có chuyện quan trọng hơn chờ cậu giải quyết, ví dụ như... Tìm được Lam trước.
''Tôi sẽ suy nghĩ, nhưng bây giờ tôi cần phải trở về.'' Trình Hiểu thản nhiên nói.
Lý Nhiên gật đầu, chỉ cần nhắn nhủ xong ý của mình, còn lại đành trông chờ vào sức hấp dẫn của thành phố tự do và suy nghĩ của người thanh niên này thôi, đương nhiên, nếu có cơ hội, anh sẽ dẫn dắt nhiều hơn, ít nhất thành phố đang từng bước phát triển không ngừng này là nơi vô cùng tốt để mọi người nghỉ chân.
''Chuyện của dị tộc còn chưa giải quyết xong, tham mưu Lý, tôi nghĩ, chúng ta không nên thả người dễ dàng như vậy.'' Tiêu Bạch nhắc nhở: ''Tin tức vô ý bị tiết lộ, rất nhiều người đều đã biết việc này.''
Nghênh ngang đi vào phủ thành chủ như vậy, rất khó để lừa dối cho qua, thế nhưng bị tiết lộ ra ngoài nhanh như thế... Lý Nhiên nhướng mày, im lặng liếc nhìn Tiêu Bạch, đối phương hơi cúi đầu, nhìn không rõ nét mặt.
''Tham mưu, để tôi đi sắp xếp.'' Vương Thạch biết phương pháp nhanh nhất hiện nay là để đội của mình lên đường chặn đầu đối phương.
Lý Nhiên lắc đầu, ý bảo không còn kịp nữa rồi.
''Yên tâm, cậu sẽ không bị thương.'' Anh nhìn hai ấu tể đứng bên cạnh Trình Hiểu, nói thêm: ''Bọn nhóc cũng sẽ không sao, tôi sẽ phái người liên hệ với quân đoàn bên ngoài.''
''Không cần.'' Táp đẩy cửa bước vào, bên ngoài, binh lính ngã đầy đất.
Không một chút tiếng động, lặng yên lẻn vào, thậm chí còn giết hết trọng binh gác bên ngoài!
Vương Thạch rút chiến đao ra, lại bị một tên dị tộc khác chém ngất.
Lam? Đáy mắt Trình Hiểu không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, cậu thật không ngờ, sau khi dị tộc biết tin tức, sẽ xuất hiện một cách công khai như vậy.
''Cha.'' Lẫm kêu lên, lần này thế nhưng cậu nhóc dám hành động một mình.
Lam liếc mắt nhìn ấu tể nhà mình, xác định đối phương không có gì đáng ngại, liền ôm chặt thắt lưng Trình Hiểu, quét mắt quan sát từ trên xuống dưới thân thể bầu bạn.
Trình Hiểu đánh rớt bàn tay đang định cởi nút áo đưa vào trong của ai đó.
Tuy rằng Lam đã cởi bỏ áo ngoài choàng cho cậu, nhưng cậu không định cùng anh trình diễn một màn kịch nóng bỏng ở đây đâu.
Dị tộc thấy Trình Hiểu không muốn, liền đưa tay rời khỏi ngực đối phương, nâng cằm cậu lên, rồi khẽ cúi đầu, ngửi mùi hương bên cổ cậu, sau khi xác định không có mùi máu mới ngẩng đầu lên, chạm nhẹ vào môi cậu, tỏ vẻ thoải mái.
Nhân loại khác với dị tộc, ngoại trừ vết thương trí mạng, còn có rất nhiều yếu tố có thể lấy mạng người, trong thời kỳ tai họa liên miên này rất khó để nuôi sống.
Trình Hiểu phát hiện, sự việc phát triển so với cậu tưởng tượng còn xa hơn, Lam và Táp không hề để ý đến thân phận nhạy cảm của mình, trực tiếp xuất hiện trong phủ thành chủ của thành phố tự do...
Những khẩu pháo sinh vật và vũ khí khoa học kỹ thuật không hề dễ đối phó như các loại vũ khí thông thường, đây cũng là một trong những yếu tố quan trọng để nhân loại tự do có thể bảo vệ được thành.
''Không ngờ anh thật sự đến đây.'' Gương mặt Lý Nhiên nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào dị tộc có thân hình như ngọc kia, sắc mặt đối phương tái nhợt, thể hiện bệnh còn chưa khỏi hẳn, lại tiêu hao thể lực dẫn đến việc không đủ máu cung cấp.
''...'' Táp im lặng không nói.
Đã kinh động đến quân tự do, muốn rời khỏi, sợ rằng không dễ như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất