Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo
Chương 86: Sự thật
Đoàn trưởng của bốn quân đoàn lớn, đều đang tập trung trong phòng khách của phủ thành chủ tại thành phố tự do, cùng nhau hợp tác thắng lợi.
''Lam đại nhân.'' Dị tộc đầu tiên bước chân vào phòng sững sờ chớp mắt, nhìn chằm chằm cái áo khoác da đầy lông, người có khí chất cao quý kia là ai thế?!
Sau khi cẩn thận quan sát gương mặt đối phương, anh lập tức trở nên vui mừng, trực tiếp quỳ một chân xuống, làm lễ với Lam.
Các dị tộc đi theo sau, lại âm thầm liếc nhìn nhân loại ngồi ở kia, cùng với quả cầu nhỏ đứng bên cạnh trước, ánh mắt dừng lại vài giây trên người Lẫm, sau khi thấy mặt mũi cậu nhóc không khác gì Lam lúc còn bé, thì mới hơi thả lỏng, bước đến cúi người chào Lam: ''Lam đại nhân.''
''Anh ta là đoàn trưởng quân đoàn hai, Hi.'' Lý Nhiên nhìn nhóm dị tộc đang định cùng nhau ôn chuyện cũ, khẽ lùi về sau, nhỏ giọng giới thiệu với Trình Hiểu: ''Người đứng bên cạnh là đoàn trưởng quân đoàn ba, Chước.''
Sau khi chào hỏi, nhóm dị tộc tự nhiên muốn tiến hành phân tích, đánh giá tình hình hiện nay, lúc nãy Táp đã giải thích mọi việc liên quan đến Trình Hiểu và Lý Nhiên, khiến hai quân đoàn trưởng kia tạm thời chấp nhận bọn cậu, dù sao thân phận của một người là thành chủ thành phố tự do, người còn lại, thế nhưng chính là bầu bạn của Lam đại nhân.
Hơn nữa còn nuôi dưỡng và dạy dỗ ấu tể, điều này không hề dễ dàng gì.
Phản ứng nhanh chóng của Lẫm lúc Hi và Chước bước vào, khiến họ vô cùng tán thưởng, tuổi còn nhỏ, mà đã có thân thủ, khí thế như vậy, thì chắc chắn tương lai sẽ không phụ sự kỳ vọng của Lam đại nhân.
Mà bầu bạn đứng cạnh Lam đại nhân... Mặc dù bọn họ chưa từng tiếp xúc với Trình Hiểu, nhưng gần đây, cũng được xem như ''kính trọng đã lâu'', suy cho cùng thì cách sử dụng nấm đã lan khắp các khu vực, huống chi, họ còn nghe đồn, thân thủ của nhân loại không có tiếng tăm này rất tốt, thậm chí còn không hề thua kém dị tộc trưởng thành.
Bất cứ ai giết được mãnh thú thì đều là anh hùng, hơn nữa trong cuộc chiến ở thành nhỏ trước kia, cậu tự mình đánh gục một tên dị tộc trưởng thành, có thể nói, những trận đấu này đã làm nên danh tiếng của Trình Hiểu.
Đối với việc Lam đại nhân từ chối chọn các giống cái, lại kết bầu bạn với một nhân loại bình thường, Hi chỉ biết thở dài, dù sao tỷ lệ thụ thai ở giống cái vẫn hơn xa nhân loại, hơn nữa, dựa vào địa vị và thân thế của họ có thể giúp đỡ rất nhiều cho việc quật khởi của Lam sau này.
Còn với Chước, anh cảm thấy việc này khá bình thường, chỉ cần đại nhân thích thì cưới ai cũng chả sao, dựa vào năng lực của bọn họ, Lam không cần cưỡng ép bản thân vào mấy cái đám cưới chính trị, đó không phải là điều các tướng lĩnh trong quân đoàn muốn thấy.
Lý Nhiên cứ tưởng rằng đây sẽ là một cuộc gặp mặt đầy thuốc súng, thế nhưng nó lại trôi qua một cách êm đềm, tâm trạng của nhóm dị tộc cấp cao này thậm chí còn chẳng hề dao động.
Chuyện của Tề Quân, Lam chỉ hờ hững nói một câu, rồi trực tiếp cho qua, đối phương phải lấy ra những loại vật tư phong phú tương đương để bồi thường cho thành phố tự do. Sau khi giải quyết xong xung đột nội bộ, họ bắt đầu bàn vào vấn đề chính.
Bị từng bước ép sát như vậy, xung đột giữa Lam và tổng chỉ huy đương nhiệm là việc không thể tránh khỏi, mặc dù hiện tại anh có sự ủng hộ của cả bốn quân đoàn, nhưng vẫn chưa thể bảo đảm mình sẽ giành chiến thắng. Suy cho cùng, báng súng tuy quan trọng, nhưng việc ổn định chính quyền, lấy được lòng dân cũng quan trọng không kém, huống chi, quân đội trực thuộc tổng chỉ huy cũng không phải để trưng.
Chỉ cần còn đeo trên lưng tội danh năm đó, thì Lam vĩnh viễn không thể nào tẩy trắng bản thân.
''Rốt cuộc sự thật của chuyện năm đó là như thế nào?'' Tề Quân đắn đo một lát, cuối cùng cũng chậm rãi hỏi ra.
Nói đúng ra, hiện nay cậu ta chính là kẻ phản bội tổng chỉ huy, quan hệ giữa Lam và Táp trước kia có vẻ không tệ, khỏi nói đến Hi cùng Chước, cả hai cứ như thiên lôi, Lam chỉ đâu thì đánh đó, còn mình, nhất định phải biết rõ sự thật năm đó, để có thể cho anh em phía dưới một câu trả lời hợp lý, tránh việc ngu ngơ bị tên tội phạm chân chính lợi dụng.
''Không có chứng cứ...'' Táp nhìn cậu ta, mở miệng nói: ''Qủa thật, Lam đã ra tay trước sự chứng kiến của rất nhiều người.''
Hi và Chước cũng im lặng không nói, năm ấy, bọn họ cũng ở đó, Lam trước mặt tất cả mọi người, đơn thương độc mã, khí thế bức người xông thẳng vào phòng họp, trực tiếp rút đao, chém chết một trong những người được đề cử cho vị trí tổng chỉ huy, đối phương trở tay không kịp, trong nháy mắt, đầu rơi xuống đất, không còn hơi thở.
Trình Hiểu đứng bên cạnh, nghe nhóm dị tộc miêu tả lại tình hình vụ án, không khỏi âm thầm kinh hãi, không ngờ, động tĩnh lúc đó lại lớn đến vậy, Lam ở nơi đông người, trước mặt bàn dân thiên hạ mà ra tay... Việc này có khác gì bị hành hung ngay trên đường.
Cậu kín đáo quan sát Lam, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, bất động như núi, năm đó trực tiếp xông vào phòng họp quân đội, để sống sót trở ra hẳn chẳng hề dễ dàng.
''Sau khi Minh đại nhân nhậm chức, liền hạ lệnh an táng Thánh đại nhân thật long trọng, để tỏ lòng tôn kính, đồng thời điều động toàn quân truy nã hung thủ!'' Táp hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: ''Vì sự việc nghiêm trọng, kẻ phạm tội lại cực kỳ hung ác, một khi bắt được, không cần báo lại, tại chỗ xử tử!''
Lý Nhiên cũng giống như Trình Hiểu, đều là lần đầu tiên nghe thấy những bí mật này của dị tộc, anh khẽ hít khí lạnh, đường đường là một người được đề cử để kế nhiệm chức tổng chỉ huy, lại bị hạ lệnh bỏ qua thẩm vấn, giết không cần luận tội, sức mạnh trong câu này không cần nói cũng biết.
Lý Nhiên nhìn người đứng cạnh, Trình Hiểu cùng bầu bạn của mình bây giờ vẫn có thể êm đẹp đứng đó, lại còn nuôi dưỡng con nên người, quả thật khiến người khác khó tin.
''Cái tên Minh khốn kiếp kia, dám hạ lệnh nặng như vậy, căn bản là không để thân phận của Lam đại nhân vào mắt!'' Hi từ trước đến nay luôn thận trọng, lại tỏ ra vô cùng tức giận trước mắt các đoàn trưởng khác.
Đều là người quen, không cần thiết phải che dấu bộ mặt thật, cong cong quẹo quẹo các kiểu, cả bốn quân đoàn vốn chưa từng nghi ngờ lẫn nhau, đây là một trong những lý do giải thích tại sao trước kia dị tộc có thể tung hoành trong vũ trụ. Đoàn kết chính là sức mạnh, câu nói này rất đơn giản, ai ai cũng biết, nhưng có thể đoàn kết đến mức nào, tin tưởng nhau đến mức nào thì phải tùy vào từng người.
Chước gật đầu, phụ họa: ''Hành động của Minh quá lớn, rất dễ dẫn đến nghi ngờ, vì vậy sau khi ra lệnh truy sát, đồ hèn đó lại đưa ra chứng cứ phạm tội chứng minh Lam đại nhân thông đồng với kẻ địch phản quốc...''
Nói đến đây, anh ta chậm lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Lam: ''Trải qua điều tra, chứng cứ phạm tội đều là thật, có con dấu của một trong ba người được đề cử cho vị trí tổng chỉ huy, xuất hiện trên thông tin liên lạc với người Uy Nhĩ.''
Lời vừa ra khỏi miệng, cả căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng, bọn họ đang chờ Lam giải thích.
Tâm trạng của Lý Nhiên hết lên lại xuống, cứ như sóng cuộn mãnh liệt, dưới tình hình đó, Lam căn bản không thể phủ nhận, chẳng lẽ thật sự là anh làm... Nhóm dị tộc, rốt cuộc sẽ quyết định ra sao.
Cấu kết với giặc một cách quang minh chính đại, không chỉ giữ lại chứng cứ, mà còn dưới sự chứng kiến của rất nhiều người... Lam sẽ ngu như thế hở? Trình Hiểu nhíu mày, sự thật về câu chuyện năm đó, xem ra không đơn giản, khả năng kế trong kế là tương đối lớn.
Lẫm tin tưởng cha của mình, cha sẽ không làm những chuyện ''đại nghịch bất đạo'' như vậy, nhưng bây giờ nghe mọi người nói, hình như còn có rất nhiều bằng chứng không thể chối cãi, nhóc nhịn không được nắm chặt hai tay, người cha mạnh mẽ của nhóc tuyệt đối không phải là tội phạm!
Trình Hiểu nhận ra hành động của con mình, khẽ vuốt ve lưng nhóc, mở miệng phá vỡ sự im lặng: ''Những gì mọi người nói đều đúng, việc mắt thấy đương nhiên là sự thật.''
Nhóm dị tộc quay đầu nhìn về phía Trình Hiểu, trong bầu không khí cứng nhắc này mà cậu dám lên tiếng...
Chước nhíu mày, liếc mắt nhìn Hi, trước kia Táp có kể qua với họ về nhân loại mang tên Trình Hiểu này, anh ta nói cậu có thiên phú tuyệt vời, tài năng hơn người, tuy nhiên có rất nhiều nhân loại được anh ta đánh giá như vậy, nên bọn họ chẳng hề quan tâm...
Nhưng, cuối cùng Táp chốt lại: ''Nhân loại này, tôi nhìn không thấu.''
Người mà đoàn trưởng quân đoàn một không thể nắm bắt, đương nhiên sẽ khơi dậy hứng thú của họ, khoan nói đến việc khác, chỉ riêng sự can đảm này, đã rất không sai.
''Cậu có cái nhìn như thế nào?'' Tề Quân khẽ nhíu mày, hỏi lại.
Trình Hiểu cười cười, nhưng không trả lời, cậu chỉ phụ trách việc ''thả con tép, bắt con tôm'', đả thông quan niệm của mọi người trước mà thôi... Trước hết phải nghi ngờ, thì mới có thể tìm ra được vấn đề, cậu tin tưởng Lam sẽ cho họ một câu trả lời thuyết phục, tuy nhiên, xới đất trước trồng cây sau, không phải cũng giúp ích cho việc phát triển của cây hay sao.
Dị tộc giương mắt nhìn, đối diện với con ngươi trong suốt mà đen láy của cậu, anh híp mắt, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.
Em ấy vẫn tin tưởng mình sao...
''Chính tôi đã giết Thánh.'' Từng câu từng chữ, Lam đều nói rõ ràng, chẳng chút do dự: ''Những tài liệu cấu kết với kẻ địch, đúng là nằm trong phòng tôi.''
Mọi người nghe xong đều tỏ vẻ kinh ngạc, cả phòng ồ lên, đây... là thừa nhận?!
Có hơi thẳng thắn quá không ta... Trình Hiểu âm thầm toát mồ hôi, Lẫm bị tin tức này đánh đến trợn tròn mắt, trở thành một quả banh lông có hai mắt mở to...
Cậu vỗ vỗ vai nhóc con, còn có thể thừa nhận chứ.
Lý Nhiên cảm thấy tình hình đang dần chuyển biến xấu, lần hợp tác này có thể thuận lợi thành công hay không, anh không dám khẳng định, dù sao nếu Lam thật sự cấu kết với kẻ địch phản quốc, thì cả bốn quân đoàn sẽ không tiếp tục đứng về phe anh ta.
Lam quan sát thái độ của từng người, nét mặt bốn vị đoàn trưởng tuy có thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước, họ đều đang chờ Lam nói tiếp...
Qủa nhiên là có ẩn tình khác, Trình Hiểu thầm nghĩ, những dị tộc này cũng không phải là người thiếu quyết đoán.
Tiếp đó, Lam không hề ngừng lại, trực tiếp kể hết mọi việc ra, rồi để họ tự mình suy nghĩ, dù sao chỉ nói mà không có bằng chứng, tin hay không, còn phải cẩn thận xem xét.
Dù bốn vị đoàn trưởng tỏ vẻ khá bình tĩnh, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được sự rối rắm của họ, mà Lý Nhiên, là vô cùng khiếp sợ rời khỏi phòng.
Trình Hiểu bảo cậu nhóc đã khôi phục vẻ mặt bình thường đi nghỉ trước, thần kinh căng thẳng cả nửa ngày, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, đợi đến ngày mai, sau khi có được câu trả lời thuyết phục từ mọi người, họ sẽ bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo.
Cậu thấy Lam vẫn còn đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm... Liền rót cho anh một ly trà nóng, nói nhiều như vậy mà chẳng hề uống giọt nước nào, thật không giống phong cách của lãnh đạo.
Theo như Lam kể, trên thực tế, người cấu kết với địch phản quốc chính là Thánh!
Lúc ấy, anh nhận được tin Thánh đang âm thầm hợp tác với Uy Nhĩ tộc, tìm cơ hội đóng hệ thống phòng ngự vũ trụ, sau đó cùng đối phương nội ứng ngoại hợp, một kích phá tan tầng phòng thủ của tinh cầu. Mà thời cơ ra tay, được ấn định vào giờ phút không ai có thể ngờ đến... Chính là lúc hội nghị tập thể của bốn quân đoàn được tổ chức.
Chỉ trong vài giây vào buổi tối đó, Thánh phá hỏng các thiết bị từ xa, khiến toàn bộ hệ thống phòng ngự bị tắt, Lam không biết đối phương định làm thế nào, hết cách, anh đành trực tiếp xông vào phòng họp, chấm dứt hậu họa, nếu không một khi để Thánh ra tay thành công, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.
Anh tự nguyện gánh chịu tội danh trên lưng, những chứng cứ chứng minh Thánh cấu kết với kẻ địch anh thu thập được không ít, đặt ngay trong phòng mình, chỉ đợi đến lúc bị điều tra sẽ đưa ra để lấy lại trong sạch cho bản thân, đây chính là một quân công vô cùng hiển hách.
''Chỉ là không ngờ rằng, người cùng anh thu thập chứng cứ là Minh, lại thông qua âm mưu tạo phản của Thánh, lật lọng?'' Trình Hiểu nhíu mày, vậy ra anh bị một tên ''người nhà'' đâm sau lưng.
Lam nhướng mày, chậm rãi thưởng thức ly trà nóng, từ chối cho ý kiến về việc này.
Qủa thật anh không ngờ đến, người luôn luôn thề son thề sắt, kiên trì tham gia vào kế hoạch, cùng anh kề vai chiến đấu lại âm thầm trộm đi toàn bộ chứng cứ, xóa sạch mọi dấu vết, khiến anh không cách nào chối cãi...
Trình Hiểu nhún vai, tranh đấu gay gắt, đơn giản chỉ vì chiếc ghế tổng chỉ huy, chỉ là Lam không đoán được, nhóm dị tộc sẽ xảy ra nội chiến nghiêm trọng như vậy, trong lúc đang đối đầu với một kẻ địch mạnh và hiểm họa diệt tộc sắp tới.
''Vậy trên đống chứng cứ đó chỉ xuất hiện một con dấu thuộc về những người được đề cử cho vị trí tổng chỉ huy, chứ không nhắc đến cụ thế là ai, phải không?'' Trình Hiểu tiện đà hỏi.
Lam thuận tay ôm cậu vào lòng, khẽ gật đầu: ''Cũng chính vì vậy sau khi tôi trốn đi, hắn mới không dám lấy ra nữa.''
Nếu không để Lam cãi lại tại trận, thì Minh không thể khống chế mọi việc.
Nhưng việc đến nước này, trôi qua lâu như vậy, chỉ sợ chứng cứ sớm đã bị động tay động chân, nhiều lời vô ích, hiện tại việc điều tra sự thật càng thêm khó khăn.
Lam thấy cậu nhíu mày, hình như đang vắt óc suy nghĩ điều gì đó, nhịn không được hôn nhẹ lên môi đối phương: ''Không sao.''
Không sao cái rắm!
Trình Hiểu quay đầu lại cắn anh một cái, làm sao có thể bảo cậu đứng yên nhìn bầu bạn gặp nạn cho được, bốn vị quân đoàn trưởng xem chừng đã quyết tâm, nhưng phải làm cách nào để tăng nhân phẩm, mượn lòng dân, và tẩy sạch tội danh đây...
Lam duỗi tay chạm lên bụng Trình Hiểu, vẫn còn chút mềm mại, anh không dám sờ quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa, bây giờ không thể để cậu bị bất cứ điều gì thương tổn, ngay cả sợ hãi cũng không được.
Lo nghĩ quá nhiều cũng không nên...
Trình Hiểu thấy Lam xoa đến vui vẻ, nhịn không được nghi ngờ đặt tay lên bụng mình, cơ bắp hình như hơi nhão, có lẽ vì hôm nay cậu chưa ra khỏi thành tập luyện.
Trình Hiểu học theo Lam, xoa rồi xoa... Nhưng hôm nay cậu không ăn quá no, tại sao lại phải tiêu thực nhỉ?
Lam nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, lại cúi đầu, nhẹ hôn lên gò má đối phương, đã từng mang thai nên chắc Trình Hiểu đã biết chuyện, vậy anh cũng không nói nhiều nữa, chỉ cần hàng ngày cẩn thận canh chừng chăm sóc cậu là được.
Hôm sau, bốn vị đoàn trưởng đều trả lời dứt khoát, như trong dự liệu, dưới tình huống bất lợi trước kia, nếu bọn họ đều chọn Lam, thì đương nhiên sẽ không dao động, hơn nữa, sau một phen giải thích tối qua, ngay cả Tề Quân cũng tin hơn tám phần, chỉ là chưa có chứng cứ nên không thể quang minh chính đại giành lại chính quyền.
''Tháng sau là lễ nhậm chức tổng chỉ huy, trải qua thời gian xét duyệt của quân đội, Minh chính thức lấy được tư cách kế nhiệm, một khi đã thành công, chỉ sợ khó mà sửa lại.'' Táp tung ra một quả bom.
''Nhanh như vậy...'' Hi tính toán một chút, thật ra chính là thời gian này, không ngờ, Minh có thể duy trì đến lúc đó.
Lễ nhậm chức... Trình Hiểu ngửi được mùi cơ hội.
''Để được nhậm chức tổng chỉ huy, người kế nhiệm phải trải qua một kỳ kiểm tra đánh giá khá dài, trong khoảng thời gian này, công khai tiếp thu những câu hỏi và đánh giá của mọi người, để hoàn toàn nắm được thực quyền, hoàn toàn không phải chuyện dễ.'' Lý Nhiên khá hiểu biết về những chuyện nội bộ của dị tộc, dù sao ''biết người biết ta, trăm trận trăm thắng'', thế nên liền mở miệng giải thích cho Trình Hiểu.
Chước thong thả đứng dậy, khóe môi khẽ cong, lộ ra một nụ cười châm chọc: ''Phải nói, hắn sẽ không sống nổi đến lúc đó, một tháng, đã đủ thời gian đê chúng ta đến khu vực trung ương.''
Nhóm dị tộc liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra tia sáng tối tăm nơi đáy mắt đối phương, họ ngẩng đầu, nhìn về phía Lam, cứ xem vị đại nhân này quyết định thế nào cái đã.
''Lam đại nhân.'' Dị tộc đầu tiên bước chân vào phòng sững sờ chớp mắt, nhìn chằm chằm cái áo khoác da đầy lông, người có khí chất cao quý kia là ai thế?!
Sau khi cẩn thận quan sát gương mặt đối phương, anh lập tức trở nên vui mừng, trực tiếp quỳ một chân xuống, làm lễ với Lam.
Các dị tộc đi theo sau, lại âm thầm liếc nhìn nhân loại ngồi ở kia, cùng với quả cầu nhỏ đứng bên cạnh trước, ánh mắt dừng lại vài giây trên người Lẫm, sau khi thấy mặt mũi cậu nhóc không khác gì Lam lúc còn bé, thì mới hơi thả lỏng, bước đến cúi người chào Lam: ''Lam đại nhân.''
''Anh ta là đoàn trưởng quân đoàn hai, Hi.'' Lý Nhiên nhìn nhóm dị tộc đang định cùng nhau ôn chuyện cũ, khẽ lùi về sau, nhỏ giọng giới thiệu với Trình Hiểu: ''Người đứng bên cạnh là đoàn trưởng quân đoàn ba, Chước.''
Sau khi chào hỏi, nhóm dị tộc tự nhiên muốn tiến hành phân tích, đánh giá tình hình hiện nay, lúc nãy Táp đã giải thích mọi việc liên quan đến Trình Hiểu và Lý Nhiên, khiến hai quân đoàn trưởng kia tạm thời chấp nhận bọn cậu, dù sao thân phận của một người là thành chủ thành phố tự do, người còn lại, thế nhưng chính là bầu bạn của Lam đại nhân.
Hơn nữa còn nuôi dưỡng và dạy dỗ ấu tể, điều này không hề dễ dàng gì.
Phản ứng nhanh chóng của Lẫm lúc Hi và Chước bước vào, khiến họ vô cùng tán thưởng, tuổi còn nhỏ, mà đã có thân thủ, khí thế như vậy, thì chắc chắn tương lai sẽ không phụ sự kỳ vọng của Lam đại nhân.
Mà bầu bạn đứng cạnh Lam đại nhân... Mặc dù bọn họ chưa từng tiếp xúc với Trình Hiểu, nhưng gần đây, cũng được xem như ''kính trọng đã lâu'', suy cho cùng thì cách sử dụng nấm đã lan khắp các khu vực, huống chi, họ còn nghe đồn, thân thủ của nhân loại không có tiếng tăm này rất tốt, thậm chí còn không hề thua kém dị tộc trưởng thành.
Bất cứ ai giết được mãnh thú thì đều là anh hùng, hơn nữa trong cuộc chiến ở thành nhỏ trước kia, cậu tự mình đánh gục một tên dị tộc trưởng thành, có thể nói, những trận đấu này đã làm nên danh tiếng của Trình Hiểu.
Đối với việc Lam đại nhân từ chối chọn các giống cái, lại kết bầu bạn với một nhân loại bình thường, Hi chỉ biết thở dài, dù sao tỷ lệ thụ thai ở giống cái vẫn hơn xa nhân loại, hơn nữa, dựa vào địa vị và thân thế của họ có thể giúp đỡ rất nhiều cho việc quật khởi của Lam sau này.
Còn với Chước, anh cảm thấy việc này khá bình thường, chỉ cần đại nhân thích thì cưới ai cũng chả sao, dựa vào năng lực của bọn họ, Lam không cần cưỡng ép bản thân vào mấy cái đám cưới chính trị, đó không phải là điều các tướng lĩnh trong quân đoàn muốn thấy.
Lý Nhiên cứ tưởng rằng đây sẽ là một cuộc gặp mặt đầy thuốc súng, thế nhưng nó lại trôi qua một cách êm đềm, tâm trạng của nhóm dị tộc cấp cao này thậm chí còn chẳng hề dao động.
Chuyện của Tề Quân, Lam chỉ hờ hững nói một câu, rồi trực tiếp cho qua, đối phương phải lấy ra những loại vật tư phong phú tương đương để bồi thường cho thành phố tự do. Sau khi giải quyết xong xung đột nội bộ, họ bắt đầu bàn vào vấn đề chính.
Bị từng bước ép sát như vậy, xung đột giữa Lam và tổng chỉ huy đương nhiệm là việc không thể tránh khỏi, mặc dù hiện tại anh có sự ủng hộ của cả bốn quân đoàn, nhưng vẫn chưa thể bảo đảm mình sẽ giành chiến thắng. Suy cho cùng, báng súng tuy quan trọng, nhưng việc ổn định chính quyền, lấy được lòng dân cũng quan trọng không kém, huống chi, quân đội trực thuộc tổng chỉ huy cũng không phải để trưng.
Chỉ cần còn đeo trên lưng tội danh năm đó, thì Lam vĩnh viễn không thể nào tẩy trắng bản thân.
''Rốt cuộc sự thật của chuyện năm đó là như thế nào?'' Tề Quân đắn đo một lát, cuối cùng cũng chậm rãi hỏi ra.
Nói đúng ra, hiện nay cậu ta chính là kẻ phản bội tổng chỉ huy, quan hệ giữa Lam và Táp trước kia có vẻ không tệ, khỏi nói đến Hi cùng Chước, cả hai cứ như thiên lôi, Lam chỉ đâu thì đánh đó, còn mình, nhất định phải biết rõ sự thật năm đó, để có thể cho anh em phía dưới một câu trả lời hợp lý, tránh việc ngu ngơ bị tên tội phạm chân chính lợi dụng.
''Không có chứng cứ...'' Táp nhìn cậu ta, mở miệng nói: ''Qủa thật, Lam đã ra tay trước sự chứng kiến của rất nhiều người.''
Hi và Chước cũng im lặng không nói, năm ấy, bọn họ cũng ở đó, Lam trước mặt tất cả mọi người, đơn thương độc mã, khí thế bức người xông thẳng vào phòng họp, trực tiếp rút đao, chém chết một trong những người được đề cử cho vị trí tổng chỉ huy, đối phương trở tay không kịp, trong nháy mắt, đầu rơi xuống đất, không còn hơi thở.
Trình Hiểu đứng bên cạnh, nghe nhóm dị tộc miêu tả lại tình hình vụ án, không khỏi âm thầm kinh hãi, không ngờ, động tĩnh lúc đó lại lớn đến vậy, Lam ở nơi đông người, trước mặt bàn dân thiên hạ mà ra tay... Việc này có khác gì bị hành hung ngay trên đường.
Cậu kín đáo quan sát Lam, vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, bất động như núi, năm đó trực tiếp xông vào phòng họp quân đội, để sống sót trở ra hẳn chẳng hề dễ dàng.
''Sau khi Minh đại nhân nhậm chức, liền hạ lệnh an táng Thánh đại nhân thật long trọng, để tỏ lòng tôn kính, đồng thời điều động toàn quân truy nã hung thủ!'' Táp hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: ''Vì sự việc nghiêm trọng, kẻ phạm tội lại cực kỳ hung ác, một khi bắt được, không cần báo lại, tại chỗ xử tử!''
Lý Nhiên cũng giống như Trình Hiểu, đều là lần đầu tiên nghe thấy những bí mật này của dị tộc, anh khẽ hít khí lạnh, đường đường là một người được đề cử để kế nhiệm chức tổng chỉ huy, lại bị hạ lệnh bỏ qua thẩm vấn, giết không cần luận tội, sức mạnh trong câu này không cần nói cũng biết.
Lý Nhiên nhìn người đứng cạnh, Trình Hiểu cùng bầu bạn của mình bây giờ vẫn có thể êm đẹp đứng đó, lại còn nuôi dưỡng con nên người, quả thật khiến người khác khó tin.
''Cái tên Minh khốn kiếp kia, dám hạ lệnh nặng như vậy, căn bản là không để thân phận của Lam đại nhân vào mắt!'' Hi từ trước đến nay luôn thận trọng, lại tỏ ra vô cùng tức giận trước mắt các đoàn trưởng khác.
Đều là người quen, không cần thiết phải che dấu bộ mặt thật, cong cong quẹo quẹo các kiểu, cả bốn quân đoàn vốn chưa từng nghi ngờ lẫn nhau, đây là một trong những lý do giải thích tại sao trước kia dị tộc có thể tung hoành trong vũ trụ. Đoàn kết chính là sức mạnh, câu nói này rất đơn giản, ai ai cũng biết, nhưng có thể đoàn kết đến mức nào, tin tưởng nhau đến mức nào thì phải tùy vào từng người.
Chước gật đầu, phụ họa: ''Hành động của Minh quá lớn, rất dễ dẫn đến nghi ngờ, vì vậy sau khi ra lệnh truy sát, đồ hèn đó lại đưa ra chứng cứ phạm tội chứng minh Lam đại nhân thông đồng với kẻ địch phản quốc...''
Nói đến đây, anh ta chậm lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Lam: ''Trải qua điều tra, chứng cứ phạm tội đều là thật, có con dấu của một trong ba người được đề cử cho vị trí tổng chỉ huy, xuất hiện trên thông tin liên lạc với người Uy Nhĩ.''
Lời vừa ra khỏi miệng, cả căn phòng bỗng chốc chìm vào im lặng, bọn họ đang chờ Lam giải thích.
Tâm trạng của Lý Nhiên hết lên lại xuống, cứ như sóng cuộn mãnh liệt, dưới tình hình đó, Lam căn bản không thể phủ nhận, chẳng lẽ thật sự là anh làm... Nhóm dị tộc, rốt cuộc sẽ quyết định ra sao.
Cấu kết với giặc một cách quang minh chính đại, không chỉ giữ lại chứng cứ, mà còn dưới sự chứng kiến của rất nhiều người... Lam sẽ ngu như thế hở? Trình Hiểu nhíu mày, sự thật về câu chuyện năm đó, xem ra không đơn giản, khả năng kế trong kế là tương đối lớn.
Lẫm tin tưởng cha của mình, cha sẽ không làm những chuyện ''đại nghịch bất đạo'' như vậy, nhưng bây giờ nghe mọi người nói, hình như còn có rất nhiều bằng chứng không thể chối cãi, nhóc nhịn không được nắm chặt hai tay, người cha mạnh mẽ của nhóc tuyệt đối không phải là tội phạm!
Trình Hiểu nhận ra hành động của con mình, khẽ vuốt ve lưng nhóc, mở miệng phá vỡ sự im lặng: ''Những gì mọi người nói đều đúng, việc mắt thấy đương nhiên là sự thật.''
Nhóm dị tộc quay đầu nhìn về phía Trình Hiểu, trong bầu không khí cứng nhắc này mà cậu dám lên tiếng...
Chước nhíu mày, liếc mắt nhìn Hi, trước kia Táp có kể qua với họ về nhân loại mang tên Trình Hiểu này, anh ta nói cậu có thiên phú tuyệt vời, tài năng hơn người, tuy nhiên có rất nhiều nhân loại được anh ta đánh giá như vậy, nên bọn họ chẳng hề quan tâm...
Nhưng, cuối cùng Táp chốt lại: ''Nhân loại này, tôi nhìn không thấu.''
Người mà đoàn trưởng quân đoàn một không thể nắm bắt, đương nhiên sẽ khơi dậy hứng thú của họ, khoan nói đến việc khác, chỉ riêng sự can đảm này, đã rất không sai.
''Cậu có cái nhìn như thế nào?'' Tề Quân khẽ nhíu mày, hỏi lại.
Trình Hiểu cười cười, nhưng không trả lời, cậu chỉ phụ trách việc ''thả con tép, bắt con tôm'', đả thông quan niệm của mọi người trước mà thôi... Trước hết phải nghi ngờ, thì mới có thể tìm ra được vấn đề, cậu tin tưởng Lam sẽ cho họ một câu trả lời thuyết phục, tuy nhiên, xới đất trước trồng cây sau, không phải cũng giúp ích cho việc phát triển của cây hay sao.
Dị tộc giương mắt nhìn, đối diện với con ngươi trong suốt mà đen láy của cậu, anh híp mắt, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên.
Em ấy vẫn tin tưởng mình sao...
''Chính tôi đã giết Thánh.'' Từng câu từng chữ, Lam đều nói rõ ràng, chẳng chút do dự: ''Những tài liệu cấu kết với kẻ địch, đúng là nằm trong phòng tôi.''
Mọi người nghe xong đều tỏ vẻ kinh ngạc, cả phòng ồ lên, đây... là thừa nhận?!
Có hơi thẳng thắn quá không ta... Trình Hiểu âm thầm toát mồ hôi, Lẫm bị tin tức này đánh đến trợn tròn mắt, trở thành một quả banh lông có hai mắt mở to...
Cậu vỗ vỗ vai nhóc con, còn có thể thừa nhận chứ.
Lý Nhiên cảm thấy tình hình đang dần chuyển biến xấu, lần hợp tác này có thể thuận lợi thành công hay không, anh không dám khẳng định, dù sao nếu Lam thật sự cấu kết với kẻ địch phản quốc, thì cả bốn quân đoàn sẽ không tiếp tục đứng về phe anh ta.
Lam quan sát thái độ của từng người, nét mặt bốn vị đoàn trưởng tuy có thay đổi, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như trước, họ đều đang chờ Lam nói tiếp...
Qủa nhiên là có ẩn tình khác, Trình Hiểu thầm nghĩ, những dị tộc này cũng không phải là người thiếu quyết đoán.
Tiếp đó, Lam không hề ngừng lại, trực tiếp kể hết mọi việc ra, rồi để họ tự mình suy nghĩ, dù sao chỉ nói mà không có bằng chứng, tin hay không, còn phải cẩn thận xem xét.
Dù bốn vị đoàn trưởng tỏ vẻ khá bình tĩnh, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được sự rối rắm của họ, mà Lý Nhiên, là vô cùng khiếp sợ rời khỏi phòng.
Trình Hiểu bảo cậu nhóc đã khôi phục vẻ mặt bình thường đi nghỉ trước, thần kinh căng thẳng cả nửa ngày, cuối cùng cũng có thể thả lỏng, đợi đến ngày mai, sau khi có được câu trả lời thuyết phục từ mọi người, họ sẽ bắt đầu lên kế hoạch tiếp theo.
Cậu thấy Lam vẫn còn đang nhìn mình, ánh mắt sâu thẳm... Liền rót cho anh một ly trà nóng, nói nhiều như vậy mà chẳng hề uống giọt nước nào, thật không giống phong cách của lãnh đạo.
Theo như Lam kể, trên thực tế, người cấu kết với địch phản quốc chính là Thánh!
Lúc ấy, anh nhận được tin Thánh đang âm thầm hợp tác với Uy Nhĩ tộc, tìm cơ hội đóng hệ thống phòng ngự vũ trụ, sau đó cùng đối phương nội ứng ngoại hợp, một kích phá tan tầng phòng thủ của tinh cầu. Mà thời cơ ra tay, được ấn định vào giờ phút không ai có thể ngờ đến... Chính là lúc hội nghị tập thể của bốn quân đoàn được tổ chức.
Chỉ trong vài giây vào buổi tối đó, Thánh phá hỏng các thiết bị từ xa, khiến toàn bộ hệ thống phòng ngự bị tắt, Lam không biết đối phương định làm thế nào, hết cách, anh đành trực tiếp xông vào phòng họp, chấm dứt hậu họa, nếu không một khi để Thánh ra tay thành công, hậu quả nhất định không thể tưởng tượng nổi.
Anh tự nguyện gánh chịu tội danh trên lưng, những chứng cứ chứng minh Thánh cấu kết với kẻ địch anh thu thập được không ít, đặt ngay trong phòng mình, chỉ đợi đến lúc bị điều tra sẽ đưa ra để lấy lại trong sạch cho bản thân, đây chính là một quân công vô cùng hiển hách.
''Chỉ là không ngờ rằng, người cùng anh thu thập chứng cứ là Minh, lại thông qua âm mưu tạo phản của Thánh, lật lọng?'' Trình Hiểu nhíu mày, vậy ra anh bị một tên ''người nhà'' đâm sau lưng.
Lam nhướng mày, chậm rãi thưởng thức ly trà nóng, từ chối cho ý kiến về việc này.
Qủa thật anh không ngờ đến, người luôn luôn thề son thề sắt, kiên trì tham gia vào kế hoạch, cùng anh kề vai chiến đấu lại âm thầm trộm đi toàn bộ chứng cứ, xóa sạch mọi dấu vết, khiến anh không cách nào chối cãi...
Trình Hiểu nhún vai, tranh đấu gay gắt, đơn giản chỉ vì chiếc ghế tổng chỉ huy, chỉ là Lam không đoán được, nhóm dị tộc sẽ xảy ra nội chiến nghiêm trọng như vậy, trong lúc đang đối đầu với một kẻ địch mạnh và hiểm họa diệt tộc sắp tới.
''Vậy trên đống chứng cứ đó chỉ xuất hiện một con dấu thuộc về những người được đề cử cho vị trí tổng chỉ huy, chứ không nhắc đến cụ thế là ai, phải không?'' Trình Hiểu tiện đà hỏi.
Lam thuận tay ôm cậu vào lòng, khẽ gật đầu: ''Cũng chính vì vậy sau khi tôi trốn đi, hắn mới không dám lấy ra nữa.''
Nếu không để Lam cãi lại tại trận, thì Minh không thể khống chế mọi việc.
Nhưng việc đến nước này, trôi qua lâu như vậy, chỉ sợ chứng cứ sớm đã bị động tay động chân, nhiều lời vô ích, hiện tại việc điều tra sự thật càng thêm khó khăn.
Lam thấy cậu nhíu mày, hình như đang vắt óc suy nghĩ điều gì đó, nhịn không được hôn nhẹ lên môi đối phương: ''Không sao.''
Không sao cái rắm!
Trình Hiểu quay đầu lại cắn anh một cái, làm sao có thể bảo cậu đứng yên nhìn bầu bạn gặp nạn cho được, bốn vị quân đoàn trưởng xem chừng đã quyết tâm, nhưng phải làm cách nào để tăng nhân phẩm, mượn lòng dân, và tẩy sạch tội danh đây...
Lam duỗi tay chạm lên bụng Trình Hiểu, vẫn còn chút mềm mại, anh không dám sờ quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa, bây giờ không thể để cậu bị bất cứ điều gì thương tổn, ngay cả sợ hãi cũng không được.
Lo nghĩ quá nhiều cũng không nên...
Trình Hiểu thấy Lam xoa đến vui vẻ, nhịn không được nghi ngờ đặt tay lên bụng mình, cơ bắp hình như hơi nhão, có lẽ vì hôm nay cậu chưa ra khỏi thành tập luyện.
Trình Hiểu học theo Lam, xoa rồi xoa... Nhưng hôm nay cậu không ăn quá no, tại sao lại phải tiêu thực nhỉ?
Lam nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, lại cúi đầu, nhẹ hôn lên gò má đối phương, đã từng mang thai nên chắc Trình Hiểu đã biết chuyện, vậy anh cũng không nói nhiều nữa, chỉ cần hàng ngày cẩn thận canh chừng chăm sóc cậu là được.
Hôm sau, bốn vị đoàn trưởng đều trả lời dứt khoát, như trong dự liệu, dưới tình huống bất lợi trước kia, nếu bọn họ đều chọn Lam, thì đương nhiên sẽ không dao động, hơn nữa, sau một phen giải thích tối qua, ngay cả Tề Quân cũng tin hơn tám phần, chỉ là chưa có chứng cứ nên không thể quang minh chính đại giành lại chính quyền.
''Tháng sau là lễ nhậm chức tổng chỉ huy, trải qua thời gian xét duyệt của quân đội, Minh chính thức lấy được tư cách kế nhiệm, một khi đã thành công, chỉ sợ khó mà sửa lại.'' Táp tung ra một quả bom.
''Nhanh như vậy...'' Hi tính toán một chút, thật ra chính là thời gian này, không ngờ, Minh có thể duy trì đến lúc đó.
Lễ nhậm chức... Trình Hiểu ngửi được mùi cơ hội.
''Để được nhậm chức tổng chỉ huy, người kế nhiệm phải trải qua một kỳ kiểm tra đánh giá khá dài, trong khoảng thời gian này, công khai tiếp thu những câu hỏi và đánh giá của mọi người, để hoàn toàn nắm được thực quyền, hoàn toàn không phải chuyện dễ.'' Lý Nhiên khá hiểu biết về những chuyện nội bộ của dị tộc, dù sao ''biết người biết ta, trăm trận trăm thắng'', thế nên liền mở miệng giải thích cho Trình Hiểu.
Chước thong thả đứng dậy, khóe môi khẽ cong, lộ ra một nụ cười châm chọc: ''Phải nói, hắn sẽ không sống nổi đến lúc đó, một tháng, đã đủ thời gian đê chúng ta đến khu vực trung ương.''
Nhóm dị tộc liếc mắt nhìn nhau, đều nhận ra tia sáng tối tăm nơi đáy mắt đối phương, họ ngẩng đầu, nhìn về phía Lam, cứ xem vị đại nhân này quyết định thế nào cái đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất