Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo
Chương 87: Bay
Với tình hình trước mắt, họ chắc chắn phải đến khu vực trung ương một lần, nếu bỏ qua cơ hội lần này, chỉ sợ sẽ đưa đến càng nhiều bất trắc...
Lam hơi lo lắng cho bầu bạn nhà mình, một khi rời khỏi thành, tố chất thân thể nhất định phải thật tốt, không thể thả lỏng giống như trước kia được... Nhưng nếu để mình cậu ở lại, thì anh càng không yên tâm.
Lần hành động này, bốn vị đoàn trưởng và thành chủ thành phố tự do đều tham gia, đến lúc đó những tên sát thủ đối phương phái tới nhất định sẽ mai phục xung quanh, khó lòng phòng bị, không tránh được việc Trình Hiểu và Lẫm bị người giám sát.
Lam âm thầm hỏi thăm ý của bầu bạn.
Trình Hiểu suy nghĩ một lát, hình như cậu không có lý do gì để từ chối. Dù cho đó là đầm rồng hang hổ, thì vẫn phải xông vào, còn hơn cứ ở ngoài sáng chịu trận, cũng chả hay ho gì.
Cậu gật đầu, ý bảo mình không có ý kiến, dưới áp lực sinh tồn, mối quan hệ phụ thuộc lẫn nhau đầy gượng gạo giữa dị tộc và nhân loại, có lẽ sẽ có những chuyển chuyển biến.
''Bao giờ xuất phát?'' Bọn họ không có thời gian, phải giải quyết càng sớm càng tốt.
''... Ngày mai khởi hành.'' Lam đối diện với ánh mắt trong suốt, đen láy của Trình Hiểu, bên trong không hề có sự sợ hãi hay hèn nhát, nhịn không được, anh cúi đầu, chạm nhẹ môi lên khóe mắt đối phương.
Trước mặt mọi người khoe ân ái, chẳng lẽ là truyền thống của dị tộc sao... Trình Hiểu bĩu môi, cậu định trước khi rời khỏi đây sẽ dẫn Lam đến gặp Tần, đáng tiếc, thời gian không đủ, chỉ có thể để lần sau bàn lại.
Lẫm tự nhiên sẽ không làm trái quyết định của cha và mẫu phụ, Trình Hiểu vốn không định tha nhóc theo, dù sao chuyến đi này rất nguy hiểm, cậu chẳng dám khẳng định mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió, toàn thân trở về. Nhưng khi nhớ đến đây là mạt thế, cậu biết ấu tế chỉ an toàn nhất khi ở chung với người thân.
Tuy nhiên, Khí cũng chủ động xin đi theo Phong, xuất phát cùng quân đoàn một theo lộ trình khác, đi tới khu vực trung ương trước.
Bốn quân đoàn cũng chia nhau hành động, để tránh đánh rắn động cỏ, thuận lợi tiếp cận mục tiêu. Nếu không cả quân đoàn cùng nhau xuất phát, rất dễ dẫn đến chiến tranh, đồng thời vô tình cho địch thêm thời gian để chuẩn bị và hủy hết chứng cứ.
Lý Nhiên đã ký kết hiệp ước liên minh với nhóm dị tộc, thành phố tự do sẽ cung cấp pháo sinh vật để trợ giúp, anh cũng căn dặn đội vận chuyển phải thật cẩn thận, cố gắng không để lại dấu vết.
Nếu phải đi xa, thì nên sử dụng một ít thiết bị máy móc hỗ trợ, tuy rằng thiết bị dịch chuyển không gian không có nhiều, phạm vi sử dụng cũng có hạn, nhưng giảm được thời gian đi đường, tránh khỏi những khu vực nguy hiểm xung quanh thành phố tự do, được vậy là tốt rồi.
Vị trí của khu vực trung ương cách thành phố tự do rất xa, phải lặn lội đường xa như thế, chắc chắn những ngày tới chẳng ai thoải mái nổi. Lý Nhiên yêu cầu cùng đi với Táp, nếu quân tự do đã gia nhập vào, thì người đứng đầu như anh, càng phải kiểm tra đối tượng liên minh một phen.
Sau khi đến khu vực trung ương, lại hội họp cùng quân tự do cũng không muộn.
Tề Quân cũng quyết đoán giao lại binh quyền quân đoàn bốn cho Hi, tạm thời gia nhập đội ngũ bên Lam, một giống cái trân quý đôi khi có thể lợi dụng đặc quyền của mình, đồng thời qua mặt một ít gián điệp thông minh.
Còn Hi và Chước sẽ phụ trách việc chỉ huy quân đoàn dị tộc hành quân, họ không đi trước với Lam, để tránh mục tiêu quá lớn, khó có thể giấu diếm.
Sau vài lần sử dụng thiết bị dịch chuyển không gian, năng lượng cuối cùng cũng cạn kiệt, không thể khởi động lại. Trình Hiểu đứng vững, quan sát xung quanh, lọt vào tầm mắt cậu đều là một mảnh cát bụi, không hề có bất cứ màu sắc nào khác... Hình ảnh này vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Hoàn cảnh trái đất, không ngờ lại tồi tệ đến vậy.
Trình Hiểu thở dài, may mà có la bàn, nếu không cậu chỉ có thể phân biệt ra chỗ nào có xương trắng chỗ nào không mà thôi.
Lam cột chắc dây lưng áo khoác cho Trình Hiểu, đem đối phương bọc lại thật kín kẽ, để tránh bị những luồng gió khô nóng trên sa mạc tổn thương.
''Để tôi ôm em.'' Giọng nói của Lam trầm thấp mà hấp dẫn, anh ghé vào tai cậu thì thầm, Trình Hiểu còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh ôm lấy.
Lam ngẩng đầu, nghênh đón ánh sáng gay gắt của mặt trời, hai mắt híp lại, từ trên cổ lôi ra một quả cầu màu trắng bạc.
Hình dạng của vật kia rất kỳ lạ, Trình Hiểu đã chú ý đến nó từ lâu, cứ tưởng rằng đó là một loại tập quán của dị tộc, luôn mang theo trên người, hẳn phải là thứ rất có ý nghĩa, sau khi trưởng thành thì giống như nhẫn hay địa loại vậy, cậu không ngừng phân tích...
Khỏi cần phải nói, tất cả đều là do cậu suy nghĩ quá nhiều.
Dị tộc hơi nhếch môi, gần như dán miệng lên bề mặt quả cầu mà thổi... Nhưng Trình Hiểu chẳng hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, tiếng gió gào thét xung quanh dường như khiến thính giác con người mất đi tác dụng, tuy rằng cậu dám cam đoan, lỗ tai cậu rất bình thường, nhưng quả thật không có tiếng động nào phát ra.
Chờ một chút... Trình Hiểu nghiêng tai lắng nghe, hình như có tiếng vẫy cánh truyền đến, cậu giương mắt nhìn về phía xa xa, một đốm đen đang từ từ bay về phía bên này.
Hung cầm?!
Theo bản năng, Trình Hiểu rút chiến đao bên hông ra, đây là thứ trước khi đi Lam tự tay đeo lên cho cậu, hình như anh cảm thấy, chỉ mang theo một cây dao găm là chưa đủ để cậu tự vệ.
Lam đè tay phải của Trình Hiểu xuống, cúi đầu, dùng cằm nhẹ nhàng ma xát mái tóc mềm mại của Trình Hiểu, ý bảo cậu đừng hoảng sợ.
Chiếc cánh khổng lồ phe phẩy làm không khí dao động, gió cát cuồn cuộn nổi lên như thể mười cơn bão cát đang tràn qua.
Trình Hiểu hơi híp mắt lại, một con chim đang bay về phía cậu, ánh mắt nó sắc bén như kiếm, trên đỉnh đầu có ba cọng lông dựng thẳng.
Đầu nó có vài phần giống sư tử, đừng nói là sản phẩm biến dị do tạp giao sau đó tiến hóa lên nha...
Khóe mắt Trình Hiểu giần giật, con chim kia quan sát xung quanh, khẽ nghiêng đầu, giống như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng hiếm thấy.
''Có lẽ là lần đầu nhìn thấy bầu bạn của chủ nhân, nên nó khá hưng phấn.'' Tề Quân cười cười, hướng Trình Hiểu giải thích, rồi lập tức lấy ra một quả cầu giống hệt Lam!
Bão cát lại cuồn cuộn nổi lên lần thứ hai.
Không thể cùng gọi đến hở trời... Trình Hiểu đưa tay phủi đống bụi trên mặt xuống, nhổ mấy hạt cát trong miệng ra, khẽ nghiêng người sang, ba con chim khổng lồ đứng thành hàng, chẳng lẽ đây là phương tiện giao thông đặc biệt của các đoàn trưởng sao?
Ba con chim khổng lồ thấy Trình Hiểu đang quan sát chúng nó, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên tất cả cùng bước lên trước, tỉ mỉ đánh giá nhân loại đang nằm trong lòng Lam.
''Chúng đang nhận thức, để tránh ngộ thương cậu.'' Táp xoa xoa đầu một con trong đó, nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Trình Hiểu không chút thay đổi, nhận thức hở... Sau khi nhìn xong lại thì thầm to nhỏ, còn luôn liếc mắt về phía cậu, chúng đang khinh cậu không biết tiếng chim phải không.
Táp cùng Lý Nhiên ngồi chung một con, còn Tề Quân mang theo Lẫm bay lên trời, phương tiện di chuyển này quả thật là cách đi lại nhanh nhất hiện nay.
Lam sải bước ra sau lưng ''hung cầm'', rất tự nhiên vươn tay về phía Trình Hiểu, tính cho cậu ngồi phía trước mình, để có thể vững vàng ôm lấy.
Trình Hiểu nheo mắt lại, liếc anh một cái, hai chân dùng sức, linh hoạt nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống lưng chim, thuận tiện đặt tay lên vai anh từ phía sau, ý bảo có thể khởi hành.
Lam nhíu mày, sau khi xác định cậu đã ngồi vững, liền điều khiển con chim không lồ ngược gió bay lên.
Nhiệt độ trên cao không nóng như khi ở dưới mặt đất, tiếng gió vù vù thổi bên tai, Trình Hiểu tựa vào tấm lưng dày rộng của Lam, ngăn cản luồng gió xông thẳng vào mặt, bầu trời trong suốt như một chiếc gương khổng lồ, xanh biếc như thể vừa được rửa.
Cậu cúi đầu, liếc nhìn hai chiếc cánh to lớn của ''hung cầm'', sau đó phóng mắt về phía mặt đất bao la, thỉnh thoảng lại xuất hiện ốc đảo như những quân cờ màu xanh lá vững vàng đứng trên bàn cờ xám tro khổng lồ, đôi khi cậu bắt gặp vài tòa thành nhỏ cùng với các con đường lớn dẫn đến đó.
Con người luôn tìm cách để bay cao, chẳng phải chỉ vì để thưởng thức vẻ đẹp hiếm thấy của đất trời như thế này hay sao, Trình Hiểu dời tầm mắt, cậu thấy hai con chim khổng lồ phía trước hơi nghiêng cánh, có phải là muốn chuyển hướng không?
''Phía trước không thể đi qua.'' Lam quay đầu lại, trong ánh mắt sắc bén của anh lúc này chỉ có bóng dáng một người: ''Tiếp đến sẽ rất chênh vênh, ôm chặt tôi.''
Thanh âm trầm thấp của Lam xuyên qua tiếng gió truyền đến tai cậu, Trình Hiểu khẽ gật đầu, dúng thêm sức nắm lấy hai vai của anh.
''Ôm chặt thắt lưng tôi.'' Lam cố ý nhắc nhở.
Trình Hiểu: ''...'' Thật ra cậu không muốn dùng cái tư thế này chút nào.
Thế nhưng nhìn độ cao bây giờ, nghĩ đến hậu quả sau khi ngã xuống, cảm thấy có vài lời khuyên cần phải tiếp thu kịp thời, khóe miệng Trình Hiểu hơi giần giật, hai tay đưa xuống, đặt lên hông của Lam.
Đúng lúc này ''hung cầm'' đột nhiên nghiêng người, Trình Hiểu dưới tác động của xung lượng, nhịn không được dán mình vào lưng anh, hai tay càng ôm chặt hơn, để có thể chống lại trọng lực.
Để tiện cho hành động, Lam không mặc áo khoác quá dày, lòng bàn tay xuyên qua vải vóc, thậm chí có thể dễ dàng cảm nhận được làn da ấm áp, mềm mại, theo bản năng Trình Hiểu khẽ xoa, bàn tay không cẩn thận di chuyển xuống dưới.
Con chim khổng lồ đột ngột bay vút lên...
Tay Trình Hiểu rơi xuống giữa hai chân Lam.
Anh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt trong suốt của cậu, ''... Trên cao không tiện, xuống đất lại tiếp tục.''
Hình như gần đây sự khát cầu của cậu tương đối mãnh liệt, nhưng cần phải hợp lý, không thể quá trớn, Lam thầm nghĩ, có thể là dạo này cậu nhẫn nhịn quá vất vả nên mới đưa ra yêu cầu vào lúc này.
''?'' Anh nói vậy là có ý gì, Trình Hiểu chớp chớp mắt, dời tay đi, hình như khi nãy cậu đã đụng vào nơi không nên đụng vào, nhưng đó chỉ là vô tình, chắc chẳng ảnh hưởng gì đâu ha...
Con chim khổng lồ lại đột ngột bay thấp xuống, Trình Hiểu trúng chiêu lần thứ hai, mắt cậu híp lại, nhìn chằm chằm ba cọng lông trên đầu con chim ngu, cậu nghi ngờ là nó cố ý làm vậy.
Lam như có như không thở dài: ''Nếu em muốn, vậy em chuyển sang ngồi trước đi.''
Thật ra anh cũng chẳng tính làm gì, nhưng ít nhất có thể khiến cho cậu thoải mái hơn.
Muốn...
Muốn cái rắm!
Trình Hiểu đổ mồ hôi, chả lẽ tính chơi trên không thiệt hở?!
Cậu lắc đầu, vừa muốn mở miệng nói gì đó, liền phát hiện anh đột nhiên trở nên im lặng, hơi thở quanh người dường như hơi thay đổi, lộ ra sát khí.
Xảy ra chuyện gì, Trình Hiểu ló đầu ra, hai con chim khổng lồ phía trước đã không còn thấy bóng dáng... Lẫm vẫn đang ở chỗ của Tề Quân!
Cậu nhanh chóng cầm lấy chiến đao bên hông, dị năng âm thầm di chuyển trong cơ thể, các giác quan đều đang ở trạng thái nhạy bén nhất, dám ở trên không trung ra tay với ba con ''hung cầm'', nếu không phải đồ ngu thì chính là cao thủ.
Đáng tiếc, thường thì cậu hay gặp phải kẻ sau hơn...
''Bọn họ đã đáp xuống.'' Dị tộc thấp giọng nói, thanh âm mang theo đôi chút nặng nề.
Ách... Đáp đất hở, Trình Hiểu chớp mắt sửng sốt, vừa nãy cả hai hoàn toàn bị cái thứ gọi là ''tình thú trên cao'' làm cho ngu người, cậu vội vàng cúi đầu nhìn xuống dưới.
Liền thấy trên mặt đất tầng tầng bụi bặm bay lên, bốn phía đều là khói lửa, cảnh vật hoang tàn, tiêu điều.
Lam hơi lo lắng cho bầu bạn nhà mình, một khi rời khỏi thành, tố chất thân thể nhất định phải thật tốt, không thể thả lỏng giống như trước kia được... Nhưng nếu để mình cậu ở lại, thì anh càng không yên tâm.
Lần hành động này, bốn vị đoàn trưởng và thành chủ thành phố tự do đều tham gia, đến lúc đó những tên sát thủ đối phương phái tới nhất định sẽ mai phục xung quanh, khó lòng phòng bị, không tránh được việc Trình Hiểu và Lẫm bị người giám sát.
Lam âm thầm hỏi thăm ý của bầu bạn.
Trình Hiểu suy nghĩ một lát, hình như cậu không có lý do gì để từ chối. Dù cho đó là đầm rồng hang hổ, thì vẫn phải xông vào, còn hơn cứ ở ngoài sáng chịu trận, cũng chả hay ho gì.
Cậu gật đầu, ý bảo mình không có ý kiến, dưới áp lực sinh tồn, mối quan hệ phụ thuộc lẫn nhau đầy gượng gạo giữa dị tộc và nhân loại, có lẽ sẽ có những chuyển chuyển biến.
''Bao giờ xuất phát?'' Bọn họ không có thời gian, phải giải quyết càng sớm càng tốt.
''... Ngày mai khởi hành.'' Lam đối diện với ánh mắt trong suốt, đen láy của Trình Hiểu, bên trong không hề có sự sợ hãi hay hèn nhát, nhịn không được, anh cúi đầu, chạm nhẹ môi lên khóe mắt đối phương.
Trước mặt mọi người khoe ân ái, chẳng lẽ là truyền thống của dị tộc sao... Trình Hiểu bĩu môi, cậu định trước khi rời khỏi đây sẽ dẫn Lam đến gặp Tần, đáng tiếc, thời gian không đủ, chỉ có thể để lần sau bàn lại.
Lẫm tự nhiên sẽ không làm trái quyết định của cha và mẫu phụ, Trình Hiểu vốn không định tha nhóc theo, dù sao chuyến đi này rất nguy hiểm, cậu chẳng dám khẳng định mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió, toàn thân trở về. Nhưng khi nhớ đến đây là mạt thế, cậu biết ấu tế chỉ an toàn nhất khi ở chung với người thân.
Tuy nhiên, Khí cũng chủ động xin đi theo Phong, xuất phát cùng quân đoàn một theo lộ trình khác, đi tới khu vực trung ương trước.
Bốn quân đoàn cũng chia nhau hành động, để tránh đánh rắn động cỏ, thuận lợi tiếp cận mục tiêu. Nếu không cả quân đoàn cùng nhau xuất phát, rất dễ dẫn đến chiến tranh, đồng thời vô tình cho địch thêm thời gian để chuẩn bị và hủy hết chứng cứ.
Lý Nhiên đã ký kết hiệp ước liên minh với nhóm dị tộc, thành phố tự do sẽ cung cấp pháo sinh vật để trợ giúp, anh cũng căn dặn đội vận chuyển phải thật cẩn thận, cố gắng không để lại dấu vết.
Nếu phải đi xa, thì nên sử dụng một ít thiết bị máy móc hỗ trợ, tuy rằng thiết bị dịch chuyển không gian không có nhiều, phạm vi sử dụng cũng có hạn, nhưng giảm được thời gian đi đường, tránh khỏi những khu vực nguy hiểm xung quanh thành phố tự do, được vậy là tốt rồi.
Vị trí của khu vực trung ương cách thành phố tự do rất xa, phải lặn lội đường xa như thế, chắc chắn những ngày tới chẳng ai thoải mái nổi. Lý Nhiên yêu cầu cùng đi với Táp, nếu quân tự do đã gia nhập vào, thì người đứng đầu như anh, càng phải kiểm tra đối tượng liên minh một phen.
Sau khi đến khu vực trung ương, lại hội họp cùng quân tự do cũng không muộn.
Tề Quân cũng quyết đoán giao lại binh quyền quân đoàn bốn cho Hi, tạm thời gia nhập đội ngũ bên Lam, một giống cái trân quý đôi khi có thể lợi dụng đặc quyền của mình, đồng thời qua mặt một ít gián điệp thông minh.
Còn Hi và Chước sẽ phụ trách việc chỉ huy quân đoàn dị tộc hành quân, họ không đi trước với Lam, để tránh mục tiêu quá lớn, khó có thể giấu diếm.
Sau vài lần sử dụng thiết bị dịch chuyển không gian, năng lượng cuối cùng cũng cạn kiệt, không thể khởi động lại. Trình Hiểu đứng vững, quan sát xung quanh, lọt vào tầm mắt cậu đều là một mảnh cát bụi, không hề có bất cứ màu sắc nào khác... Hình ảnh này vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Hoàn cảnh trái đất, không ngờ lại tồi tệ đến vậy.
Trình Hiểu thở dài, may mà có la bàn, nếu không cậu chỉ có thể phân biệt ra chỗ nào có xương trắng chỗ nào không mà thôi.
Lam cột chắc dây lưng áo khoác cho Trình Hiểu, đem đối phương bọc lại thật kín kẽ, để tránh bị những luồng gió khô nóng trên sa mạc tổn thương.
''Để tôi ôm em.'' Giọng nói của Lam trầm thấp mà hấp dẫn, anh ghé vào tai cậu thì thầm, Trình Hiểu còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh ôm lấy.
Lam ngẩng đầu, nghênh đón ánh sáng gay gắt của mặt trời, hai mắt híp lại, từ trên cổ lôi ra một quả cầu màu trắng bạc.
Hình dạng của vật kia rất kỳ lạ, Trình Hiểu đã chú ý đến nó từ lâu, cứ tưởng rằng đó là một loại tập quán của dị tộc, luôn mang theo trên người, hẳn phải là thứ rất có ý nghĩa, sau khi trưởng thành thì giống như nhẫn hay địa loại vậy, cậu không ngừng phân tích...
Khỏi cần phải nói, tất cả đều là do cậu suy nghĩ quá nhiều.
Dị tộc hơi nhếch môi, gần như dán miệng lên bề mặt quả cầu mà thổi... Nhưng Trình Hiểu chẳng hề nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, tiếng gió gào thét xung quanh dường như khiến thính giác con người mất đi tác dụng, tuy rằng cậu dám cam đoan, lỗ tai cậu rất bình thường, nhưng quả thật không có tiếng động nào phát ra.
Chờ một chút... Trình Hiểu nghiêng tai lắng nghe, hình như có tiếng vẫy cánh truyền đến, cậu giương mắt nhìn về phía xa xa, một đốm đen đang từ từ bay về phía bên này.
Hung cầm?!
Theo bản năng, Trình Hiểu rút chiến đao bên hông ra, đây là thứ trước khi đi Lam tự tay đeo lên cho cậu, hình như anh cảm thấy, chỉ mang theo một cây dao găm là chưa đủ để cậu tự vệ.
Lam đè tay phải của Trình Hiểu xuống, cúi đầu, dùng cằm nhẹ nhàng ma xát mái tóc mềm mại của Trình Hiểu, ý bảo cậu đừng hoảng sợ.
Chiếc cánh khổng lồ phe phẩy làm không khí dao động, gió cát cuồn cuộn nổi lên như thể mười cơn bão cát đang tràn qua.
Trình Hiểu hơi híp mắt lại, một con chim đang bay về phía cậu, ánh mắt nó sắc bén như kiếm, trên đỉnh đầu có ba cọng lông dựng thẳng.
Đầu nó có vài phần giống sư tử, đừng nói là sản phẩm biến dị do tạp giao sau đó tiến hóa lên nha...
Khóe mắt Trình Hiểu giần giật, con chim kia quan sát xung quanh, khẽ nghiêng đầu, giống như đang nhìn một thứ gì đó vô cùng hiếm thấy.
''Có lẽ là lần đầu nhìn thấy bầu bạn của chủ nhân, nên nó khá hưng phấn.'' Tề Quân cười cười, hướng Trình Hiểu giải thích, rồi lập tức lấy ra một quả cầu giống hệt Lam!
Bão cát lại cuồn cuộn nổi lên lần thứ hai.
Không thể cùng gọi đến hở trời... Trình Hiểu đưa tay phủi đống bụi trên mặt xuống, nhổ mấy hạt cát trong miệng ra, khẽ nghiêng người sang, ba con chim khổng lồ đứng thành hàng, chẳng lẽ đây là phương tiện giao thông đặc biệt của các đoàn trưởng sao?
Ba con chim khổng lồ thấy Trình Hiểu đang quan sát chúng nó, không khỏi liếc mắt nhìn nhau, rồi đột nhiên tất cả cùng bước lên trước, tỉ mỉ đánh giá nhân loại đang nằm trong lòng Lam.
''Chúng đang nhận thức, để tránh ngộ thương cậu.'' Táp xoa xoa đầu một con trong đó, nhẹ nhàng nói.
Sắc mặt Trình Hiểu không chút thay đổi, nhận thức hở... Sau khi nhìn xong lại thì thầm to nhỏ, còn luôn liếc mắt về phía cậu, chúng đang khinh cậu không biết tiếng chim phải không.
Táp cùng Lý Nhiên ngồi chung một con, còn Tề Quân mang theo Lẫm bay lên trời, phương tiện di chuyển này quả thật là cách đi lại nhanh nhất hiện nay.
Lam sải bước ra sau lưng ''hung cầm'', rất tự nhiên vươn tay về phía Trình Hiểu, tính cho cậu ngồi phía trước mình, để có thể vững vàng ôm lấy.
Trình Hiểu nheo mắt lại, liếc anh một cái, hai chân dùng sức, linh hoạt nhảy lên, nhẹ nhàng đáp xuống lưng chim, thuận tiện đặt tay lên vai anh từ phía sau, ý bảo có thể khởi hành.
Lam nhíu mày, sau khi xác định cậu đã ngồi vững, liền điều khiển con chim không lồ ngược gió bay lên.
Nhiệt độ trên cao không nóng như khi ở dưới mặt đất, tiếng gió vù vù thổi bên tai, Trình Hiểu tựa vào tấm lưng dày rộng của Lam, ngăn cản luồng gió xông thẳng vào mặt, bầu trời trong suốt như một chiếc gương khổng lồ, xanh biếc như thể vừa được rửa.
Cậu cúi đầu, liếc nhìn hai chiếc cánh to lớn của ''hung cầm'', sau đó phóng mắt về phía mặt đất bao la, thỉnh thoảng lại xuất hiện ốc đảo như những quân cờ màu xanh lá vững vàng đứng trên bàn cờ xám tro khổng lồ, đôi khi cậu bắt gặp vài tòa thành nhỏ cùng với các con đường lớn dẫn đến đó.
Con người luôn tìm cách để bay cao, chẳng phải chỉ vì để thưởng thức vẻ đẹp hiếm thấy của đất trời như thế này hay sao, Trình Hiểu dời tầm mắt, cậu thấy hai con chim khổng lồ phía trước hơi nghiêng cánh, có phải là muốn chuyển hướng không?
''Phía trước không thể đi qua.'' Lam quay đầu lại, trong ánh mắt sắc bén của anh lúc này chỉ có bóng dáng một người: ''Tiếp đến sẽ rất chênh vênh, ôm chặt tôi.''
Thanh âm trầm thấp của Lam xuyên qua tiếng gió truyền đến tai cậu, Trình Hiểu khẽ gật đầu, dúng thêm sức nắm lấy hai vai của anh.
''Ôm chặt thắt lưng tôi.'' Lam cố ý nhắc nhở.
Trình Hiểu: ''...'' Thật ra cậu không muốn dùng cái tư thế này chút nào.
Thế nhưng nhìn độ cao bây giờ, nghĩ đến hậu quả sau khi ngã xuống, cảm thấy có vài lời khuyên cần phải tiếp thu kịp thời, khóe miệng Trình Hiểu hơi giần giật, hai tay đưa xuống, đặt lên hông của Lam.
Đúng lúc này ''hung cầm'' đột nhiên nghiêng người, Trình Hiểu dưới tác động của xung lượng, nhịn không được dán mình vào lưng anh, hai tay càng ôm chặt hơn, để có thể chống lại trọng lực.
Để tiện cho hành động, Lam không mặc áo khoác quá dày, lòng bàn tay xuyên qua vải vóc, thậm chí có thể dễ dàng cảm nhận được làn da ấm áp, mềm mại, theo bản năng Trình Hiểu khẽ xoa, bàn tay không cẩn thận di chuyển xuống dưới.
Con chim khổng lồ đột ngột bay vút lên...
Tay Trình Hiểu rơi xuống giữa hai chân Lam.
Anh quay đầu lại, đối diện với đôi mắt trong suốt của cậu, ''... Trên cao không tiện, xuống đất lại tiếp tục.''
Hình như gần đây sự khát cầu của cậu tương đối mãnh liệt, nhưng cần phải hợp lý, không thể quá trớn, Lam thầm nghĩ, có thể là dạo này cậu nhẫn nhịn quá vất vả nên mới đưa ra yêu cầu vào lúc này.
''?'' Anh nói vậy là có ý gì, Trình Hiểu chớp chớp mắt, dời tay đi, hình như khi nãy cậu đã đụng vào nơi không nên đụng vào, nhưng đó chỉ là vô tình, chắc chẳng ảnh hưởng gì đâu ha...
Con chim khổng lồ lại đột ngột bay thấp xuống, Trình Hiểu trúng chiêu lần thứ hai, mắt cậu híp lại, nhìn chằm chằm ba cọng lông trên đầu con chim ngu, cậu nghi ngờ là nó cố ý làm vậy.
Lam như có như không thở dài: ''Nếu em muốn, vậy em chuyển sang ngồi trước đi.''
Thật ra anh cũng chẳng tính làm gì, nhưng ít nhất có thể khiến cho cậu thoải mái hơn.
Muốn...
Muốn cái rắm!
Trình Hiểu đổ mồ hôi, chả lẽ tính chơi trên không thiệt hở?!
Cậu lắc đầu, vừa muốn mở miệng nói gì đó, liền phát hiện anh đột nhiên trở nên im lặng, hơi thở quanh người dường như hơi thay đổi, lộ ra sát khí.
Xảy ra chuyện gì, Trình Hiểu ló đầu ra, hai con chim khổng lồ phía trước đã không còn thấy bóng dáng... Lẫm vẫn đang ở chỗ của Tề Quân!
Cậu nhanh chóng cầm lấy chiến đao bên hông, dị năng âm thầm di chuyển trong cơ thể, các giác quan đều đang ở trạng thái nhạy bén nhất, dám ở trên không trung ra tay với ba con ''hung cầm'', nếu không phải đồ ngu thì chính là cao thủ.
Đáng tiếc, thường thì cậu hay gặp phải kẻ sau hơn...
''Bọn họ đã đáp xuống.'' Dị tộc thấp giọng nói, thanh âm mang theo đôi chút nặng nề.
Ách... Đáp đất hở, Trình Hiểu chớp mắt sửng sốt, vừa nãy cả hai hoàn toàn bị cái thứ gọi là ''tình thú trên cao'' làm cho ngu người, cậu vội vàng cúi đầu nhìn xuống dưới.
Liền thấy trên mặt đất tầng tầng bụi bặm bay lên, bốn phía đều là khói lửa, cảnh vật hoang tàn, tiêu điều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất