Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn

Chương 17: Không được yên giấc

Trước Sau
Ánh mặt trời của buổi trưa hè đã tới, nóng kinh, có thể làm toàn bộ thế giới bị héo úa.

Ngụy Sâm chú ý tới Trần Lê thời tiết nóng chưa tan, lúc mặt trời nóng bức, liền ngăn Trần Lê tiếp tục vẽ tranh nữa lại, vừa hay, Trần Lê vẽ xong, chuẩn bị vẽ tiếp.

Trần Lê mở mắt to nhìn chằm chằm cái giá vẽ và thuốc màu, hiển nhiên không muốn để cho Ngụy Sâm thu dọn đồ, cậu cũng không mở miệng, chỉ là ánh mắt không dời ra khỏi giá vẽ. Sao mà Ngụy Sâm lại không biết ý của Trần Lê, nhưng cũng sẽ không tùy theo Trần Lê tiếp tục vẽ dưới cái nóng này, tay xoa tóc Trần Lê, nói: "Mai tôi lại dẫn em đi chỗ khác vẽ, bây giờ càng ngày càng nóng, thân thể em vẫn chưa khỏe, có thể lại bị cảm nắng lần nữa."

Cũng không biết Trần Lê nghe Ngụy Sâm nói có hiểu hay không, chỉ là khi Ngụy Sâm dứt lời, ánh mắt dời từ giá vẽ qua, chống lại ánh mắt tràn đầy ôn nhu của Ngụy Sâm, lại liếc nhìn giá vẽ dường như đang muốn xác nhận cái gì đó.

"Yên tâm, chỉ cần ngày mai tiết trời sáng sủa, tôi vẫn sẽ đưa em tới." Cũng không biết nguyên nhân gì, hẳn là Ngụy Sâm có thể thông qua ánh mắt không có thay đổi gì của Trần Lê, đoán được chính xác ý của Trần Lê.

Trần Lê như là yên tâm, đứng lên khỏi ghế, cậu vừa đứng lên, liền thấy một đôi tay xuất hiện ở trước mặt của mình, đốt ngón tay thon dài, dưới ánh mặt trời như lóe ánh sáng nhàn nhạt. Trần Lê nhìn chằm chằm đôi tay này rất lâu, mới sợ hãi rụt rè đưa tay của mình ra, đầu ngón tay tái nhợt nhẹ run, phá tan ánh mặt trời loang lỗ trên nền đất.

Trong nháy mắt khi hai đôi tay chạm vào nhau, Trần Lê như là bị chạm phải điện muốn rút tay lại, thế nhưng động tác của Ngụy Sâm nhanh hơn, vững vàng nắm lấy tay của Trần Lê vào lòng bàn tay của mình.

Nhiệt độ không khí mùa hè cao, thể chất của Ngụy Sâm cũng thiên nhiệt, lòng bàn tay bị mồ hôi thấm ướt, thế nhưng lúc nắm tay của Trần Lê, lại tràn đầy sức lực, sức ấm.

Trần Lê không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn đưa tay đặt ở trong lòng bàn tay của Ngụy Sâm, nhắm mắt theo đuôi đi sau Ngụy Sâm, đi đến phòng bệnh của mình.

Mùa hè này, ánh mặt trời xán lạn, cành lá sum xuê, trong thế giới xanh ngắt, tràn đầy hơi thở của sức sống.



...

Tối, Ngụy Sâm đốc thúc Trần Lê ăn cơm, lại ở cùng Trần Lê thêm một lúc, có lẽ là bệnh thể chưa lành, Trần Lê ngủ sớm.

Ngụy Sâm ngồi ở bên cạnh giường bệnh, ôn nhu nhìn Trần Lê trên giường, dù là ngủ sâu nhưng mặt mày của Trần Lê không cách nào giãn ra, cau mày, cũng không biết mơ thấy cái gì.

Ngụy Sâm giương tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Trần Lê, muốn vuốt lên mi tâm của cậu, nhưng lúc chạm phải, liền rụt trở về.

Giấc ngủ của Trần Lê cực nông, nếu động tác của mình mạnh một tí, có lẽ sẽ quấy rầy cậu.

Tóm lại, Ngụy Sâm chỉ giúp Trần Lê dịch góc chăn, bên tai Trần Lê nhẹ nhàng gần như không tiếng động mà nói: "Ngủ ngon, chúc mơ đẹp." Mặt mày ôn nhu, giọng nói vô cùng thân thiết.

Ngụy Sâm lại đứng bên giường ngây ngẩn một hồi, mới đứng dậy, đang lúc định ra cửa, Trần Lê trên giường lại là gặp phải ác mộng, giãy dục ở trên giường. Ngụy Sâm lập tức bước tới, cầm tay của Trần Lê, nhẹ giọng an ủi, "Anh ở đây, anh sẽ ở cùng em."

Có lẽ là trấn an của Ngụy Sâm có tác dụng, từ từ Trần Lê ngừng giãy dụa, an tĩnh lại, mi tâm nhíu thật chặt, vốn nằm ngang, biến thành co rúc lại, vô cùng không có cảm giác an toàn.

Chăn vì Trần Lê vừa giãy dụa mà tuột khỏi người của Trần Lê, đồ bệnh nhân cũng cuốn lại hướng về phía trước, lúc trấn an được Trần Lê, Ngụy Sâm đứng dậy định chỉnh sửa quần áo cho Trần Lê, thế nhưng tay vừa đụng tới đồ của Trần Lê, lúc ánh mắt của y chạm đến phần da bên hông của Trần Lê, lại trầm xuống, như hàn đàm tử thủy, băng lãnh thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau