Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn
Chương 19: Tôi báo cảnh sát
Mưa mùa hè nói đến là đến, lúc Ngụy Sâm đến Trần gia, thời tiết còn sáng sủa, lúc này vừa tới Trần gia không bao lâu, mưa to tuôn ào ào, tiếng sấm ầm vang, làm cho đêm hè vốn nên yên tĩng trở nên có chút huyên náo.
Trong phòng khách Trần gia, Trần Vân Sinh và Ngụy Sâm ngồi đối diện nhau, bầu không khí có chút đanh lại.
Trần Vân Sinh rất bình tỉnh nhìn Ngụy Sâm, ông không rõ nguyên nhân vì sao lần này Ngụy Sâm lại sang đây. Chuyện Ngụy Sâm và Trần Lê phải kết hôn, ông biết, nhưng khi nhìn dáng vẻ này của Ngụy Sâm, không giống như là tới để từ chối hôn sự.
"Việc này là bác sơ sót." Mặc dù đoán không ra ý đồ đến đây của Ngụy Sâm, Trần Vân Sinh vẫn một bộ dạng cười híp mắt, "Bác mới đi công tác về, lúc này mới vừa ngồi xuống ăn một miếng cơm nóng, vẫn chưa đi bệnh viện gặp Trần Lê, vẫn không biết bệnh tình của Trần Lê, là bác làm cha không tốt."
"Khổ cho bác trai rồi." Ngụy Sâm hùa theo Trần Vân Sinh, sao mà y không biết ý của Trần Vân Sinh. Lời nói nhẹ này của Trần Vân Sinh, nhìn như chủ động thừa nhận sai lầm của mình, thật ra lại chặn đầu Ngụy Sâm, nói cho Ngụy Sâm rằng điều không phải tôi không biết bệnh tình của Trần Lê, mà là tôi bận quá, không để ý tới bệnh tình của Trần Lê.
Đương nhiên, nếu như mục đích hôm nay của Ngụy Sâm là tới hưng sư vấn tội, quyền chủ động đã bị một câu "Nhận sai" nhẹ nhàng như vậy của Trần Vân Sinh chặn lại. Thế nhưng mục đích của Ngụy Sâm ngày hôm nay cũng không phải là hưng sư vấn tội, người của Trần gia không có cảm giác mình có sai, sao lại cho người khác cơ hội vấn tội? Cho nên tới lúc này, Ngụy Sâm trực tiếp "Định tội".
"Có chuyện này tôi trước phải nói tiếng xin lỗi với bác trai." Ngụy Sâm nhìn thẳng vào mắt của Trần Vân Sinh, bảo là muốn nói xin lỗi, hai mắt lại tràn đầy băng hàn, nếu nói xin lỗi, cũng chỉ là lời xã giao mà thôi.
"Cứ nói đừng ngại." Nét mặt tươi cười của Trần Vân Sinh không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.
"Lúc tôi sang đây, đã báo cảnh sát." Ngụy Sâm từ trên ghế salon đứng lên, đường nhìn lạnh như băng quét một vòng, vừa hay có một tia sét vang lên, hiện ra một tia quỷ dị, trong lòng người Trần gia không khỏi cả kinh, lúc phản ứng kịp thì trên tay đã nổi da gà đầy.
Lấy địa vị của Trần gia ở Ma Đô mà nói, chuyện Ngụy Sâm báo nguy thật ra không lay động được họ chút nào, khiến họ cảm thấy kinh hãi chính là Ngụy Sâm lại hiện ra một tia cảm giác quỷ dị, rõ ràng gương mặt than không có cảm xúc gì, thế nhưng trong nháy mắt tia chớp sáng tắt đó, bọn họ tựa hồ cảm nhận được một loại bệnh trạng kiên quyết và cừu hận từ trên người của Ngụy Sâm, khiến họ không khỏi sởn tóc gáy.
Trần Vân Sinh và Đỗ Lệ Tầm đều là người biết nhẫn nhịn, chỉ là lúc hai vợ chồng nhìn về phía Ngụy Sâm lần hai, trong ánh mắt đều nhiều hơn một chút tìm tòi nghiên cứu. Trần Thanh cũng tự bình tĩnh kiềm chế, qua hôm qua và bây giờ, trong lòng Trần Thanh đã tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân thái độ của Ngụy Sâm thay đổi.
Như vậy, tràng diện có chút chìm xuống.
"Ngụy Sâm, rốt cuộc mày có ý gì?" Không lâu sau, Trần Du trẻ tuổi nhất không nén được tức giận, thở phì phò ngẫng cổ nghênh mặt, chất vấn Ngụy Sâm. Qua nhà ả quấy rầy giờ cơm của họ không nói, còn không giải thích mà báo cảnh sát, Trần gia họ không sợ cảnh sát, nhưng xui xẻo tìm tới cửa, ai cũng sẽ không cười tủm tỉm mà đi nghênh đón.
"Tôi có ý gì? A~!" Ngụy Sâm nhấc lên một nụ cười lạnh, dưới lôi kéo của thần kinh mặt không quá phát triển, nụ cười nhạt này lại càng dữ tợn, "Làm hôn phu của Trần Lê, tôi cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt Trần Lê nhận hết ngược đãi như các người."
Trong phòng khách Trần gia, Trần Vân Sinh và Ngụy Sâm ngồi đối diện nhau, bầu không khí có chút đanh lại.
Trần Vân Sinh rất bình tỉnh nhìn Ngụy Sâm, ông không rõ nguyên nhân vì sao lần này Ngụy Sâm lại sang đây. Chuyện Ngụy Sâm và Trần Lê phải kết hôn, ông biết, nhưng khi nhìn dáng vẻ này của Ngụy Sâm, không giống như là tới để từ chối hôn sự.
"Việc này là bác sơ sót." Mặc dù đoán không ra ý đồ đến đây của Ngụy Sâm, Trần Vân Sinh vẫn một bộ dạng cười híp mắt, "Bác mới đi công tác về, lúc này mới vừa ngồi xuống ăn một miếng cơm nóng, vẫn chưa đi bệnh viện gặp Trần Lê, vẫn không biết bệnh tình của Trần Lê, là bác làm cha không tốt."
"Khổ cho bác trai rồi." Ngụy Sâm hùa theo Trần Vân Sinh, sao mà y không biết ý của Trần Vân Sinh. Lời nói nhẹ này của Trần Vân Sinh, nhìn như chủ động thừa nhận sai lầm của mình, thật ra lại chặn đầu Ngụy Sâm, nói cho Ngụy Sâm rằng điều không phải tôi không biết bệnh tình của Trần Lê, mà là tôi bận quá, không để ý tới bệnh tình của Trần Lê.
Đương nhiên, nếu như mục đích hôm nay của Ngụy Sâm là tới hưng sư vấn tội, quyền chủ động đã bị một câu "Nhận sai" nhẹ nhàng như vậy của Trần Vân Sinh chặn lại. Thế nhưng mục đích của Ngụy Sâm ngày hôm nay cũng không phải là hưng sư vấn tội, người của Trần gia không có cảm giác mình có sai, sao lại cho người khác cơ hội vấn tội? Cho nên tới lúc này, Ngụy Sâm trực tiếp "Định tội".
"Có chuyện này tôi trước phải nói tiếng xin lỗi với bác trai." Ngụy Sâm nhìn thẳng vào mắt của Trần Vân Sinh, bảo là muốn nói xin lỗi, hai mắt lại tràn đầy băng hàn, nếu nói xin lỗi, cũng chỉ là lời xã giao mà thôi.
"Cứ nói đừng ngại." Nét mặt tươi cười của Trần Vân Sinh không thay đổi, nhưng ánh mắt lại trầm xuống.
"Lúc tôi sang đây, đã báo cảnh sát." Ngụy Sâm từ trên ghế salon đứng lên, đường nhìn lạnh như băng quét một vòng, vừa hay có một tia sét vang lên, hiện ra một tia quỷ dị, trong lòng người Trần gia không khỏi cả kinh, lúc phản ứng kịp thì trên tay đã nổi da gà đầy.
Lấy địa vị của Trần gia ở Ma Đô mà nói, chuyện Ngụy Sâm báo nguy thật ra không lay động được họ chút nào, khiến họ cảm thấy kinh hãi chính là Ngụy Sâm lại hiện ra một tia cảm giác quỷ dị, rõ ràng gương mặt than không có cảm xúc gì, thế nhưng trong nháy mắt tia chớp sáng tắt đó, bọn họ tựa hồ cảm nhận được một loại bệnh trạng kiên quyết và cừu hận từ trên người của Ngụy Sâm, khiến họ không khỏi sởn tóc gáy.
Trần Vân Sinh và Đỗ Lệ Tầm đều là người biết nhẫn nhịn, chỉ là lúc hai vợ chồng nhìn về phía Ngụy Sâm lần hai, trong ánh mắt đều nhiều hơn một chút tìm tòi nghiên cứu. Trần Thanh cũng tự bình tĩnh kiềm chế, qua hôm qua và bây giờ, trong lòng Trần Thanh đã tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân thái độ của Ngụy Sâm thay đổi.
Như vậy, tràng diện có chút chìm xuống.
"Ngụy Sâm, rốt cuộc mày có ý gì?" Không lâu sau, Trần Du trẻ tuổi nhất không nén được tức giận, thở phì phò ngẫng cổ nghênh mặt, chất vấn Ngụy Sâm. Qua nhà ả quấy rầy giờ cơm của họ không nói, còn không giải thích mà báo cảnh sát, Trần gia họ không sợ cảnh sát, nhưng xui xẻo tìm tới cửa, ai cũng sẽ không cười tủm tỉm mà đi nghênh đón.
"Tôi có ý gì? A~!" Ngụy Sâm nhấc lên một nụ cười lạnh, dưới lôi kéo của thần kinh mặt không quá phát triển, nụ cười nhạt này lại càng dữ tợn, "Làm hôn phu của Trần Lê, tôi cũng không thể thờ ơ lạnh nhạt Trần Lê nhận hết ngược đãi như các người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất