Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn
Chương 6: Kẻ ngốc của Trần gia
Nói cho dễ nghe chút là Trần Lê là người bệnh tự kỷ, nói khó nghe một chút, Trần Lê chính là một thằng ngốc.
Sự tồn tại của Trần Lê, với Trần Vân Sinh mà nói, là nhân chứng mà hắn đi lén phén, là vết nhơ của cuộc hôn nhân hoàn mỹ của hắn. Với Trần phu nhân mà nói, đó càng là một cái rễ đâm ở trong lòng, hận không thể nhổ ra, không đuổi Trần Lê ra cửa Trần gia đã là nhân từ của Trần phu nhân, sao có thể đối xử tốt với Trần Lê được?
Có thể tưởng tượng được, địa vị của Trần Lê ở Trần gia như thế nào, bị đãi ngộ như thế nào.
Nếu như người ngoài không liên can gì nói lời công đạo, bọn họ đều sẽ cảm thấy Trần gia có lòng tốt, mới có thể nuôi lớn một thằng ngốc như thế.
Chẳng qua cũng chỉ là nuôi lớn thôi, không quản Trần Lê mới vừa đầy hai mươi tuổi, liền muốn gả Trần Lê ra ngoài, có điều chuyện này cũng không có gì đáng trách. Một thằng ngốc không được sinh ra trong hào môn, giá trị duy nhất chính là thông gia thương nghiệp, đây cũng là dưới điều kiện tiên quyết sẽ có nhà nguyện ý muốn thằng ngốc này.
Cũng không biết Trần gia và Ngụy gia thoả thuận gì, Ngụy gia lại đồng ý Trần Lê gả tới, còn để cho Trần Lê gả cho thanh niên xuất sắc nhất Ngụy gia Ngụy Sâm.
Không có ai biết Ông cụ Ngụy nghĩ như thế nào, bên ngoài cũng là mỗi người nói một kiểu. Mà khả năng lớn nhất chính là Ngụy Sâm có đôi chỗ làm cho Ông cụ Ngụy không thích, đây là trá hình tước đoạt quyền kế thừa của Ngụy Sâm.
Đừng nói là bên ngoài, ngay cả người một nhà Ngụy gia cũng nghĩ như vậy, vì thế ngoại trừ Ngụy Sâm, một đám người ngoài đều mang theo tâm lý xem trò vui, nhìn có chút hả hê đợi Ngụy Sâm từ chối hôn sự này gây tranh đấu với Ông cụ Ngụy.
"Nói thật, tôi vẫn cảm thấy Ngụy Sâm thật đáng thương." Một phu nhân nói đến đây, cũng che miệng cười "Đến lúc đó phải cưới một thằng ngốc. Nghe nói thằng ngốc kia của Trần gia bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không biết, cũng không biết có phải là người câm hay không."
"Tôi cũng nghe nói, hình như cả ngày đều tự giam mình ở trong phòng, cũng không hiểu người ta nói gì, chuyện gì cũng không làm, lần trước để cho nó tự chỉnh nước tắm, suýt chút nữa làm ngập cả Trần gia, nếu không phải là người hầu Trần gia thấy thằng ngốc này, nói không chừng còn tự làm mình chết chìm."
"Có việc này nữa à? Chậc chậc, lần này Ngụy Sâm cưới cũng không phải là vợ, mà là một tổ tông a, mỗi ngày phải xách quần hầu hạ, chỉ sợ hơi không để ý chút, sẽ phá nát nhà."
"Chúng ta đây về sau cần phải cách xa thằng ngốc đó ra một chút, nếu không lúc thằng ngốc đó lại làm chuyện ngu ngốc, ngững thân thích liên quan là chúng ta không phải sẽ gặp vạ sao."
"Nghe mấy lời thím nói kìa, ha ha ha."
...
Lúc những người ở đây nói đến Trần Lê, mở miệng một tiếng thằng ngốc, tựa như quên mất tên của Trần Lê, vẻ mặt khinh bỉ từ phía dưới gương mặt trang điểm tinh xảo của mấy phu nhân lòi ra, khuôn mặt tinh xảo dễ nhìn, vào lúc này đúng là xấu xí không nói được.
Cuộc trò chuyện bên này một câu cũng không sót lọt vào tai của Ngụy Sâm, bởi vì Ngụy Sâm mặt liệt, biểu cảm trên mặt không đổi, chỉ là hai mắt ngày càng lạnh như băng, y dụi điếu thuốc trong tay, xoay người vào phòng khách Ngụy gia.
Người trò chuyện về đề tài này thấy Ngụy Sâm đi tới, cũng không biết là do cảm thấy Ngụy Sâm bây giờ là đồ bỏ đi của Ngụy gia nên không có sợ hãi, lại có lẽ là vì bàn tán về việc Ngụy Sâm sắp kết hôn với thằng ngốc, làm cho thể diện của Ngụy Sâm thấp cực kì, giọng nói bàn tán của các bà càng lúc càng lớn, thậm chí nói càng ngày càng khó nghe.
Ngụy Sâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này, sau đó trực tiếp vác cái ghế kế bên lên, nặng nề quăng vào chỗ mấy con mẹ nhiều chuyện.
Dẹp mẹ cái phong độ thân sĩ, bỏ mẹ nó luôn cái so bì với phụ nữ, nếu ai còn dám nói Trần Lê không đúng, Ngụy Sâm y sẽ liều mạng với người đó!
Sự tồn tại của Trần Lê, với Trần Vân Sinh mà nói, là nhân chứng mà hắn đi lén phén, là vết nhơ của cuộc hôn nhân hoàn mỹ của hắn. Với Trần phu nhân mà nói, đó càng là một cái rễ đâm ở trong lòng, hận không thể nhổ ra, không đuổi Trần Lê ra cửa Trần gia đã là nhân từ của Trần phu nhân, sao có thể đối xử tốt với Trần Lê được?
Có thể tưởng tượng được, địa vị của Trần Lê ở Trần gia như thế nào, bị đãi ngộ như thế nào.
Nếu như người ngoài không liên can gì nói lời công đạo, bọn họ đều sẽ cảm thấy Trần gia có lòng tốt, mới có thể nuôi lớn một thằng ngốc như thế.
Chẳng qua cũng chỉ là nuôi lớn thôi, không quản Trần Lê mới vừa đầy hai mươi tuổi, liền muốn gả Trần Lê ra ngoài, có điều chuyện này cũng không có gì đáng trách. Một thằng ngốc không được sinh ra trong hào môn, giá trị duy nhất chính là thông gia thương nghiệp, đây cũng là dưới điều kiện tiên quyết sẽ có nhà nguyện ý muốn thằng ngốc này.
Cũng không biết Trần gia và Ngụy gia thoả thuận gì, Ngụy gia lại đồng ý Trần Lê gả tới, còn để cho Trần Lê gả cho thanh niên xuất sắc nhất Ngụy gia Ngụy Sâm.
Không có ai biết Ông cụ Ngụy nghĩ như thế nào, bên ngoài cũng là mỗi người nói một kiểu. Mà khả năng lớn nhất chính là Ngụy Sâm có đôi chỗ làm cho Ông cụ Ngụy không thích, đây là trá hình tước đoạt quyền kế thừa của Ngụy Sâm.
Đừng nói là bên ngoài, ngay cả người một nhà Ngụy gia cũng nghĩ như vậy, vì thế ngoại trừ Ngụy Sâm, một đám người ngoài đều mang theo tâm lý xem trò vui, nhìn có chút hả hê đợi Ngụy Sâm từ chối hôn sự này gây tranh đấu với Ông cụ Ngụy.
"Nói thật, tôi vẫn cảm thấy Ngụy Sâm thật đáng thương." Một phu nhân nói đến đây, cũng che miệng cười "Đến lúc đó phải cưới một thằng ngốc. Nghe nói thằng ngốc kia của Trần gia bây giờ ngay cả nói chuyện cũng không biết, cũng không biết có phải là người câm hay không."
"Tôi cũng nghe nói, hình như cả ngày đều tự giam mình ở trong phòng, cũng không hiểu người ta nói gì, chuyện gì cũng không làm, lần trước để cho nó tự chỉnh nước tắm, suýt chút nữa làm ngập cả Trần gia, nếu không phải là người hầu Trần gia thấy thằng ngốc này, nói không chừng còn tự làm mình chết chìm."
"Có việc này nữa à? Chậc chậc, lần này Ngụy Sâm cưới cũng không phải là vợ, mà là một tổ tông a, mỗi ngày phải xách quần hầu hạ, chỉ sợ hơi không để ý chút, sẽ phá nát nhà."
"Chúng ta đây về sau cần phải cách xa thằng ngốc đó ra một chút, nếu không lúc thằng ngốc đó lại làm chuyện ngu ngốc, ngững thân thích liên quan là chúng ta không phải sẽ gặp vạ sao."
"Nghe mấy lời thím nói kìa, ha ha ha."
...
Lúc những người ở đây nói đến Trần Lê, mở miệng một tiếng thằng ngốc, tựa như quên mất tên của Trần Lê, vẻ mặt khinh bỉ từ phía dưới gương mặt trang điểm tinh xảo của mấy phu nhân lòi ra, khuôn mặt tinh xảo dễ nhìn, vào lúc này đúng là xấu xí không nói được.
Cuộc trò chuyện bên này một câu cũng không sót lọt vào tai của Ngụy Sâm, bởi vì Ngụy Sâm mặt liệt, biểu cảm trên mặt không đổi, chỉ là hai mắt ngày càng lạnh như băng, y dụi điếu thuốc trong tay, xoay người vào phòng khách Ngụy gia.
Người trò chuyện về đề tài này thấy Ngụy Sâm đi tới, cũng không biết là do cảm thấy Ngụy Sâm bây giờ là đồ bỏ đi của Ngụy gia nên không có sợ hãi, lại có lẽ là vì bàn tán về việc Ngụy Sâm sắp kết hôn với thằng ngốc, làm cho thể diện của Ngụy Sâm thấp cực kì, giọng nói bàn tán của các bà càng lúc càng lớn, thậm chí nói càng ngày càng khó nghe.
Ngụy Sâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm những người này, sau đó trực tiếp vác cái ghế kế bên lên, nặng nề quăng vào chỗ mấy con mẹ nhiều chuyện.
Dẹp mẹ cái phong độ thân sĩ, bỏ mẹ nó luôn cái so bì với phụ nữ, nếu ai còn dám nói Trần Lê không đúng, Ngụy Sâm y sẽ liều mạng với người đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất