Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn
Chương 8: Trần gia Trần Thanh
Chiều hôm sau, thời tiết nắng ráo, mặt trời treo cao, ánh mặt trời nóng rát chiếu xuống, mặt đất đều bị nướng đến bốc khói, hàng cây hai bên đường dưới ánh mặt trời nóng như lửa, cũng hơi héo đầu rũ óc.
Đây là khu nhà ở cao cấp ở Ma Đô, vườn hoa biệt thự um tùm, trong đó chiếm vị trí tốt nhất chính là nhà Trần gia.
Đây không phải là nhà cũ của Trần gia, mà là gia đình của Trần Vân Sinh, vừa hay nghỉ đoan ngọ, con trai Trần Thanh và con gái Trần Du của Trần Vân Sinh thừa dịp nghỉ đoan ngọ về nhà tụ họp.
Trần Thanh là con trai của Trần Vân Sinh, năm nay hai mươi ba tuổi, ở B Đại ở Đế Đô đọc quản lý thương mại. Trần Du là con gái Trần Vân Sinh, năm nay hai mươi mốt, đang học ở F Đại Ma Đô, học thiết kế thời trang.
Trần Vân Sinh và phu nhân của ông ta Đỗ Giai Tầm hết sức cưng chiều hai đứa con này, Trần Thanh và Trần Du cũng là thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người, vì Trần Vân Sinh và Đỗ Giai Tầm có bản mặt ít có dày. Mỗi khi có người nhắc tới hai đứa con, vợ chồng Trần thị đều mặt đầy ý cười, rất kiêu ngạo.
So ra, nếu có người nhắc tới Trần Lê trước mặt bọn họ, đôi vợ chồng này, liền bắt đầu tránh đi, bày ra bộ dạng lúng túng, đen mặt, tiếp theo lại chớp mắt phất tay áo bỏ đi.
So sánh sương sương, tất nhiên thân hay không thì sẽ lộ rõ.
Buổi tối, Trần Thanh phải xếp hành lý trở lại trường, Đỗ Giai Tầm liền đẩy tụ họp lên buổi chiều, ở nhà giúp Trần Thanh. Vào lúc này Đỗ Giai Tầm trong phòng ngủ, bận bịu trước bận bịu sau giúp Trần Thanh thu xếp hành lý, hoàn toàn không mượn tay người khác.
"Sáng hôm qua mới vừa về, nay phải đi, sớm bảo con là báo danh trường ở Ma Đô rồi mà! Con khăng khăng không nghe, cả năm nay, cũng không rãnh về nhà được mấy lần."
Đỗ Giai Tầm khép vali của Trần Thanh lại, giận trách.
Trần Thanh thân cao chân dài, ngũ quan hoàn toàn di truyền ưu điểm của Đỗ Giai Tầm và Trần Vân Sinh, là một cậu chàng đẹp trai mười phân vẹn mười, vào lúc này nghe Đỗ Giai Tầm than phiền, lập tức đi đến sát bên Đỗ Giai Tầm, ôm Đỗ Giai Tầm, dụ dỗ nói: "Là do con không có thời gian về sao? Đế Đô đến Ma Đô ngồi máy bay cũng không tốn thời gian bao lâu, nếu mẹ nhớ con, gọi 1 cú điện thoại, con lập tức bay về tìm mẹ."
"Thôi đừng, đến lúc đó không phải ba con sẽ nói mẹ lãng phí thời gian của con sao." Hiển nhiên Đỗ Giai Tầm chịu dáng vẻ này của Trần Thanh, trong miệng thì nói oán nhưng trên mặt lại cười ha hả.
Giữa mẹ con vui vẻ hòa thuận, cho đến khi tiếng gõ cửa của quản gia cắt đứt cuộc trò chuyện của hai mẹ con, "Phu nhân, cậu cả Ngụy gia tới."
Nụ cười trên mặt hai mẹ con vừa thu lại, nhìn nhau một cái, hiển nhiên không nghĩ tới Ngụy Sâm sẽ tới vào lúc này.
"Con đi coi một chút." Trần Thanh đứng dậy, quyết định tự mình đón Ngụy Sâm vào. Hắn biết Ngụy Sâm thích hắn, cho nên trong lòng hắn đoán chừng lần này Ngụy Sâm tới, không chừng là muốn từ chối chuyện kết hôn với Trần Lê.
"Đi đi, chiêu đãi cậu Ngụy cho thật tốt đó." Đỗ Giai Tầm nói, lập tức bày ra tư thái của Trần phu nhân.
...
Ngụy Sâm lái xe, lái qua con đường quanh co, cuối cùng đậu xe ở trước cửa Trần gia, ánh mắt của Ngụy Sâm lia vào trong biệt thự Trần gia, trong lúc nhất thời lại có chút chần chừ.
Y cũng không biết bây giờ là có tâm tình gì, trong lòng chỉ muốn gặp Trần Lê, y liền lái xe tới Trần gia, nhưng bây giờ đến Trần gia, Ngụy Sâm lại sợ gặp Trần Lê.
Gặp Trần Lê rồi, y phải nói cái gì? Y phải làm sao? Ngụy Sâm có chút mê mang, lại có chút ngọt ngào mà sợ hãi.
Cuối cùng, tất cả mê mang cùng khiếp đảm cũng không chống nổi cái xung động muốn gặp Trần Lê, Ngụy Sâm nhấn chuông cửa.
Ngay lúc đè xuống chuông cửa, Ngụy Sâm bình phục tất cả ưu tư phức tạp trong lòng, lẳng lặng đợi cửa mở.
Tới mở cửa không phải quản gia Trần gia, mà là Trần Thanh tự mình tới đón tiếp, mở cửa, khi thấy Ngụy Sâm, Trần Thanh toét miệng cười thật to, "Anh Ngụy à, sao anh lại tới đây? Mau vào."
Hai mắt lạnh như băng chợt nhìn vào gương mặt đẹp trai của Trần Thanh, một cơn giận thiếu chút nữa thì không đè nén được bật ra, cuối cùng vẫn được Ngụy Sâm dằn xuống, nnưng hai bên tay rũ xuống lại nắm thành đấm thật chặc, bên trên nổi gân xanh.
Đây là khu nhà ở cao cấp ở Ma Đô, vườn hoa biệt thự um tùm, trong đó chiếm vị trí tốt nhất chính là nhà Trần gia.
Đây không phải là nhà cũ của Trần gia, mà là gia đình của Trần Vân Sinh, vừa hay nghỉ đoan ngọ, con trai Trần Thanh và con gái Trần Du của Trần Vân Sinh thừa dịp nghỉ đoan ngọ về nhà tụ họp.
Trần Thanh là con trai của Trần Vân Sinh, năm nay hai mươi ba tuổi, ở B Đại ở Đế Đô đọc quản lý thương mại. Trần Du là con gái Trần Vân Sinh, năm nay hai mươi mốt, đang học ở F Đại Ma Đô, học thiết kế thời trang.
Trần Vân Sinh và phu nhân của ông ta Đỗ Giai Tầm hết sức cưng chiều hai đứa con này, Trần Thanh và Trần Du cũng là thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người, vì Trần Vân Sinh và Đỗ Giai Tầm có bản mặt ít có dày. Mỗi khi có người nhắc tới hai đứa con, vợ chồng Trần thị đều mặt đầy ý cười, rất kiêu ngạo.
So ra, nếu có người nhắc tới Trần Lê trước mặt bọn họ, đôi vợ chồng này, liền bắt đầu tránh đi, bày ra bộ dạng lúng túng, đen mặt, tiếp theo lại chớp mắt phất tay áo bỏ đi.
So sánh sương sương, tất nhiên thân hay không thì sẽ lộ rõ.
Buổi tối, Trần Thanh phải xếp hành lý trở lại trường, Đỗ Giai Tầm liền đẩy tụ họp lên buổi chiều, ở nhà giúp Trần Thanh. Vào lúc này Đỗ Giai Tầm trong phòng ngủ, bận bịu trước bận bịu sau giúp Trần Thanh thu xếp hành lý, hoàn toàn không mượn tay người khác.
"Sáng hôm qua mới vừa về, nay phải đi, sớm bảo con là báo danh trường ở Ma Đô rồi mà! Con khăng khăng không nghe, cả năm nay, cũng không rãnh về nhà được mấy lần."
Đỗ Giai Tầm khép vali của Trần Thanh lại, giận trách.
Trần Thanh thân cao chân dài, ngũ quan hoàn toàn di truyền ưu điểm của Đỗ Giai Tầm và Trần Vân Sinh, là một cậu chàng đẹp trai mười phân vẹn mười, vào lúc này nghe Đỗ Giai Tầm than phiền, lập tức đi đến sát bên Đỗ Giai Tầm, ôm Đỗ Giai Tầm, dụ dỗ nói: "Là do con không có thời gian về sao? Đế Đô đến Ma Đô ngồi máy bay cũng không tốn thời gian bao lâu, nếu mẹ nhớ con, gọi 1 cú điện thoại, con lập tức bay về tìm mẹ."
"Thôi đừng, đến lúc đó không phải ba con sẽ nói mẹ lãng phí thời gian của con sao." Hiển nhiên Đỗ Giai Tầm chịu dáng vẻ này của Trần Thanh, trong miệng thì nói oán nhưng trên mặt lại cười ha hả.
Giữa mẹ con vui vẻ hòa thuận, cho đến khi tiếng gõ cửa của quản gia cắt đứt cuộc trò chuyện của hai mẹ con, "Phu nhân, cậu cả Ngụy gia tới."
Nụ cười trên mặt hai mẹ con vừa thu lại, nhìn nhau một cái, hiển nhiên không nghĩ tới Ngụy Sâm sẽ tới vào lúc này.
"Con đi coi một chút." Trần Thanh đứng dậy, quyết định tự mình đón Ngụy Sâm vào. Hắn biết Ngụy Sâm thích hắn, cho nên trong lòng hắn đoán chừng lần này Ngụy Sâm tới, không chừng là muốn từ chối chuyện kết hôn với Trần Lê.
"Đi đi, chiêu đãi cậu Ngụy cho thật tốt đó." Đỗ Giai Tầm nói, lập tức bày ra tư thái của Trần phu nhân.
...
Ngụy Sâm lái xe, lái qua con đường quanh co, cuối cùng đậu xe ở trước cửa Trần gia, ánh mắt của Ngụy Sâm lia vào trong biệt thự Trần gia, trong lúc nhất thời lại có chút chần chừ.
Y cũng không biết bây giờ là có tâm tình gì, trong lòng chỉ muốn gặp Trần Lê, y liền lái xe tới Trần gia, nhưng bây giờ đến Trần gia, Ngụy Sâm lại sợ gặp Trần Lê.
Gặp Trần Lê rồi, y phải nói cái gì? Y phải làm sao? Ngụy Sâm có chút mê mang, lại có chút ngọt ngào mà sợ hãi.
Cuối cùng, tất cả mê mang cùng khiếp đảm cũng không chống nổi cái xung động muốn gặp Trần Lê, Ngụy Sâm nhấn chuông cửa.
Ngay lúc đè xuống chuông cửa, Ngụy Sâm bình phục tất cả ưu tư phức tạp trong lòng, lẳng lặng đợi cửa mở.
Tới mở cửa không phải quản gia Trần gia, mà là Trần Thanh tự mình tới đón tiếp, mở cửa, khi thấy Ngụy Sâm, Trần Thanh toét miệng cười thật to, "Anh Ngụy à, sao anh lại tới đây? Mau vào."
Hai mắt lạnh như băng chợt nhìn vào gương mặt đẹp trai của Trần Thanh, một cơn giận thiếu chút nữa thì không đè nén được bật ra, cuối cùng vẫn được Ngụy Sâm dằn xuống, nnưng hai bên tay rũ xuống lại nắm thành đấm thật chặc, bên trên nổi gân xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất