Chương 101: Một dòng xuân thủy chảy về Đông
Một dòng xuân thủy chảy về Đông
Chiến thuyền hỗn loạn sắp chìm, lửa cháy khắp nơi, ánh lửa cao tận trời. Đao kiếm không có mắt, cấm quân mặc áo giáp lẫn vào đám thủy tặc, máu thịt bay tứ tung. Những người vô tình hụt chân hoặc là bị đẩy xuống Hoàng Hà vừa giãy giụa đã bị lớp bùn vàng bên dưới cắn nuốt, bao phủ.
Những cấm quân xuất thân từ Kim Minh Trì này đa phần đều là lục quân, chỉ một số ít là thủy quân. Thân thuyền run lắc dữ dội, cộng thêm không ít người say tàu, quân triều đình mau chóng bị đánh tan, tàn quân bại lui giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Trên boong tàu đang cháy, thi thể quân triều đình mặc giáp và hắc y nhân nằm rải rác khắp nơi. Máu tràn ra bị lửa lớn hong khô, thi thể cũng nhanh chóng bị lửa cắn nuốt.
—— bùm bùm —— ầm ầm ——
Ngọn lửa lan rộng, cột buồn bị đốt gãy làm đôi, ngã về phía quân lính đang bỏ trốn. Vài người tránh không kịp bị đập trúng, xương cốt vỡ vụn. Cột buồm đổ xuống phát ra một tiếng vang lớn, bị ngọn lửa chia cắt thành nhiều đoạn lăn vào trong khoang. Đám cháy bên trong lập tức phụt ra ngoài, cháy lan ra khắp thuyền.
Lửa lớn ập vào trước mặt khiến tóc đẹp trên trán nàng bị cháy xém, cái lạnh đầu xuân ập đến làm người run lập cập, nhưng hiện giờ trong thuyền lại nóng bừng bừng, mồ hôi chảy ròng trên mặt nàng. "Cẩn thận!"
Được người mang theo trốn ra khỏi khoang thuyền, vừa chạy Lý Cẩn Nguyệt vừa thấy cơ thể mình đang nóng dần lên, tứ chi vô lực, ngay cả đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Không biết là do trận lửa lớn, hay là do tác dụng chậm của ly rượu vừa rồi. Nhưng trên lý thuyết rượu nho không say, hơn nữa nàng chỉ mới uống có mấy ly.
Lý Thiếu Hoài dẫn theo vài người vất vả lắm mới thoát khỏi đám hắc y nhân, lại bị một đội cấm quân mặc giáp tìm được chặn lại. Nàng nhìn bốn phía quanh thuyền đã bị chặn lại, thang cuốn dẫn xuống hầm cũng đã hư, vừa rồi lúc mọi người chạy đến một khoang khuất trên mạn tàu ẩn nấp Tôn Thường cũng bị lạc khỏi nhóm.
Trên thuyền đã loạn thành một nồi cháo. Có người vì quá sợ hãi đã phát điên, cầm kiếm chém loạn khắp nơi. Chỉ trong thời gian ngắn quân đội triều đình đã trở nên hỗn loạn, cấm quân và cấm quân cũng đột nhiên xông vào chém giết lẫn nhau.
Cấm quân ẩn nấp nghe được tiếng huýt sáo liền rút đao ra phản chiến, nhằm về phía đầu lĩnh, khiến cho hiện trường càng thêm hỗn loạn, nhất thời không phân rõ địch ta, đối mặt đồng đội đột nhiên phản chiến càng không kịp phòng ngừa.
Đô Ngu Hầu dẫn theo một toán quân tinh nhuệ, Đinh Thiệu Văn dẫn theo một toán quân ngăn địch. Hiện trường mất kiếm soát. Không thể không nói là hắn tính sai, không chỉ bị thương, mà còn tổn thất toàn bộ đội quân tinh nhuệ, cuối cùng bên cạnh chỉ còn lại vài tên thân tín máu me đầm đìa.
"Viện quân tới rồi!"
Thấy chiếc thuyền bị kiềm chế bên cạnh đã thoát khỏi thủy tặc, các tráng hán dưới hầm liền khởi động bàn đạp đẩy thuyền đi. "Mau!"
Quan viên triều đình may mắn trốn thoát được vài cấm quân còn sót lại hộ tống sang thuyền tiếp viện.
Thiếu niên áo xanh chém giết vài tên hắc y nhân, liền quay về bảo vệ Đinh Thiệu Văn.
"Bảo hộ Điện Soái!"
"Điện Soái, ngài bị thương!" Thiếu niên áo xanh kinh hãi, thấy mặt mày chủ tử trắng bệch, bờ môi tím tái liền nói: "Binh khí này có độc..."
"Rốt cuộc là ai, là ai đã tiết lộ hành trình bày bố kín đáo của ta, tại sao cố tình..." Còn chưa nói xong, hắn liền phun ra một ngụm máu.
Thiếu niên áo xanh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tin từ Đông Kinh tới, nói người nhà của Trương Đô Ngu đã bị giam lỏng trong phủ của Huệ Quốc công chủ."
Đinh Thiệu Văn trợn mắt hãi hùng: "Không thể nào là hắn... Tuyệt đối không!"
Trong Điện tiền, bọn tướng lãnh đều là thân tín của hắn, Trương Sĩ Thành càng là tâm phúc của hắn, từng cứu mạng hắn trên chiến trường, lại là do một tay hắn đề bạt. Đinh Thiệu Văn không tin nhíu chặt mày, căm tức nói: "Lý Thiếu Hoài vẫn còn trên thuyền, trong cấm quân của ta có người của hắn, ta đã phái Trương Sĩ Thành đuổi theo!" Lời của thiếu niên áo xanh vẫn làm hắn nghi ngờ. "Ngươi mang theo những người này, nếu cần, giết bất luận tội, bao gồm cả hắn!"
"Tuân lệnh!"
Cơ thể nóng lên, chỉ còn một nơi lạnh lẽo chính là bàn tay lộ ra ngoài, dọc theo đường đi nàng vẫn luôn chạy theo người phía trước, nàng sờ soạng lung tung, vừa nắm được một bàn tay liền vô lực ngã về trước, nhu nhược nói: "Nóng..."
"Nóng..." Nàng mê mang một tay kéo quần áo loạn xạ: "Ta nóng ~"
"Đừng!"
"Thập Tam..." Lý Thiếu Hoài sợ có người tới đây, đành phải nhỏ giọng gọi, nhưng không ai đáp lại. Máu bắn tung tóe lên mặt nàng, những cấm quân bảo vệ bên cạnh đã lần lượt ngã xuống.
Hiện giờ hai tay trống không, thuốc lại nằm trong tay Tôn Thường, mà cô nương này lại bị độc trong rượu phát tác.
- -- Ầm ---
Đè nén ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng, Lý Thiếu Hoài tung chưởng đánh ngất người trước mặt. Chỉ vừa vận sức một chưởng, nàng đã cảm thấy vô lực. Mô hôi trên trán bắt đầu biến thành mồ hôi lạnh, nhìn người nọ quần áo bất chính ngã vào lòng mình, nàng đành phải cởi áo ngoài.
"Giết ngươi không được, thương ngươi..."
"Phò mã!"
Toán quân tinh nhuệ đều mang theo nỏ. Nỏ nhỏ gọn, chính xác, uy lực cũng cực lớn. Vô số mũi tên bay như mưa.
Chỉ vài phút sau, bởi vì áp chế độc tố đang phát tác trong cơ thể, lại thêm bị đuổi giết chạy trốn từ chỗ này đến chỗ khác, thể lực nàng đã tiêu hao hơn phân nửa.
Vùng núi này Đinh Thiệu Văn cực kỳ quen thuộc, nàng lợi dụng sự quen thuộc này, cũng lợi dùng lòng tự cao của hắn.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút, con thuyền này quá chắc chắn, dù đáy thuyền bị nứt ra cũng chậm chạp không chịu chìm xuống, cũng vì vậy mà khơi dậy sát tâm trong lòng hắn.
Bảo vệ một người hôn mê cực kỳ bất tiện. Một mũi tên đã bắn thủng bả vai nàng, cơn đau dữ dội khiến cả người nàng run lên, máu đỏ nhanh chóng lan ra. Quân tinh nhuệ triều đình được trang bị vũ khí hoàn mỹ, mỗi mũi tên đều vô cùng lợi hại, không hề kém những loại tên độc âm hiểm trên giang hồ.
Boong tàu đã sụp, nàng bị ép tới một vách thủng lớn trên thuyền. Trước sau đều có truy binh: "Trương Đô Ngu, ngươi biết mưu hại mệnh quan triều đình là tội gì không?"
Một đám quân tinh nhuệ mặc giáp chỉnh tề, mặt lộ vẻ hung ác, không hề giống những giáp sĩ bình thường khác. Lý Thiếu Hoài đã hiểu, bọn họ cũng giống những hắc y nhân kia đều là tử sĩ.
Gương mặt ngăm đen của Trương Sĩ Thành âm u, hàng lông mày rậm như dính sát vào nhau.
"Đô Ngu Hầu hẳn là rất yêu vợ mình đúng chứ!"
Nghe được lời này, hàng lông mày nhíu chặt của Trương Sĩ Thành mới có chút rung động.
"Cho dù ngươi giết ta, nhưng liệu hắn có chịu tha cho ngươi, tha cho người nhà của ngươi?" Ai cũng không thích bị phản bội, đặc biệt là những kẻ nhẫn tâm.
Đô Ngu Hầu vung thanh kiếm dính máu lên, nỏ trong tay đội cấm quân đồng loạt giơ lên, khuôn mặt méo mó run rẩy vì giận dữ: "Phò mã, đương nhiên là ta muốn bảo vệ vợ con mình, nhưng ta cũng biết, bất kể thế nào mình cũng chỉ có một con đường chết. Nếu đã vậy, ta đành phải lấy mạng ngươi ra cược, chỉ có người chết mới không mở miệng!"
Lý Thiếu Hoài đặt Lý Cẩn Nguyệt xuống: "Quận chúa Tây Hạ đã hôn mê. Nàng vô tội, nàng cũng là mấu chốt hòa bình giữa Đại Tống và Tây Hạ, nếu các ngươi còn đầu óc, nên biết nàng không thể xảy ra chuyện."
"Hắn muốn, chẳng qua là mạng của ta. Đô Ngu Hầu, bản tính ngươi lương thiện, bản lĩnh đầy người nhưng lại hầu sai chủ tử. Người Đạo gia có cách chết của người Đạo gia, không nhọc Đô Ngu Hầu tự mình động thủ!"
- -- Ầm! ---
Mặt nước phản chiếu ánh lửa bắn lên tung tóe. Một vùng màu vàng rộng lớn đột nhiên nhiễm đỏ màu máu.
"Thích khách ở đằng kia, bắn tên!"
Giọng nói còn rất trẻ phát ra từ sau nhóm cấm quân cầm nỏ. Thiếu niên áo xanh đi đến cạnh boong thuyền, giơ đuốc nhìn mặt sông bị nhuộm đỏ, nhất thời thay đổi sắc mặt hô lớn: "Người đâu, phò mã rơi xuống nước, mau cứu người!"
Đám lính nhất thời sửng sốt, hồi lâu mới kịp phản ứng vội vàng chèo xuồng nhỏ ra vớt người.
"Tướng quân, Điện Soái té xỉu!"
Đột nhiên thân thuyền sụp đổ, run lắc dữ dội làm vài người đứng không vững rơi xuống nước. Thiếu niên áo xanh nhìn bọn người rơi xuống nước liền bị bùn dưới sông cắn nuốt không khỏi cong khóe môi, hạ lệnh: "Bỏ thuyền!"
Mấy chục con thuyền nhỏ rời thuyền lớn bơi vào bờ, quân lính dùng gậy trúc dài muốn vớt người, nhưng đều phí công.
Máu tươi nhuộm đỏ sông Hoàng Hà nhanh chóng bị lửa lớn bao phủ, đồng thời cắn nuốt mấy chục mạng người. Tấu truyền về kinh.
"Tin hỏa tốc tám trăm dặm, tuyết lở hai bên sông Hoàng Hà, thủy tặc tấn công, Điện tiền Đô chỉ huy sứ bị thương hôn mê, Điện tiền Đô Ngu Hầu chết trận, Quản an tư sự rơi vào sông không rõ tung tích, hy sinh 30 người, mất tích 83 người, tổng cộng 113 người."
Tin hỏa tốc tám trăm dặm trên thẻ bài sơn son chữ vàng vừa đọc ra, tai bay vạ gió, cả triều khiếp sợ.
Nhận tin dữ truyền về, Trương Khánh lập tức dẫn theo thân tín xuất phát ngay trong đêm, cầm kim bài Ngự Tiền lệnh cho cổng thành Đông Kinh phá lệ mở trong đêm.
Ngay khi cửa sổ phía Đông vừa dâng lên một vệt trắng, bầu không khí trong phủ Huệ Quốc công chủ áp lực chưa từng có, nghe được tin này nữ quan nội thị nhíu mày.
"Đinh Thiệu Văn rơi xuống sông được cứu trở về, nhưng hắn đã trúng độc, cho dù không chết cũng nguyên khí đại thương." Nói đến đây, nàng vẫn có chút vui mừng. Lý Thiếu Hoài không vì Tiền thị mà lòng dạ đàn bà, không phụ lòng công chúa. "Trương Sĩ Thành không phải chết trận, mà là..." Là sau khi Lý Thiếu Hoài rơi xuống sông liền tự sát, câu này Vân Yên không nói nên lời. "Hắn tự sát!"
"Lần này sự tình bại lộ, tương kế tựu kế lợi dụng Trương Sĩ Thành phản chiến, nhưng dù sao nếu Đinh Thiệu Văn nhận ra nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn muốn chết để bảo toàn mạng sống cho vợ con!" So với cái chết của Trương Sĩ Thành, Triệu Uyển Như càng quan tâm cái khác, nàng giương mắt hỏi: "Phò mã đâu?"
Vân Yên do dự: "Phò mã bị buộc nhảy vào Hoàng Hà, quân lính trên đường rút lui xuống sông trục vớt cũng không thấy bóng người."
Chỉ một câu đã khiến tất cả vui mừng vừa rồi tan thành mây khói, câu cuối cùng càng khiến nàng mất hồn mất vía.
Nếu vậy, cái chết của Trương Sĩ Thành chính là muốn cầu Triệu Uyển Như tha cho vợ con hắn. Hắn biết rõ con người Đinh Thiệu Văn, nên chỉ dám đánh cuộc vào Triệu Uyển Như, hắn không tin Triệu Uyển Như sẽ ác hơn Đinh Thiệu Văn.
—— loảng xoảng —— rầm ——
Trên sàn nhà bóng loáng, chiếc ly sứ vỡ tan tành, cả người không còn trọng tâm xụi lơ như người mất hồn, lúc gục xuống may mắn được người phía sau đỡ lấy.
Vân Yên ôm nàng, nghiêng đầu nói: "Trương Dực Vệ đã đích thân dẫn người lên đường suốt đêm, phò mã..."
"Đó là sông Hoàng Hà!" Đột nhiên nàng mất khống chế, trừng cặp mắt đỏ như máu giãy giụa muốn thoát khỏi tay Vân Yên.
"Chính là bởi vì nơi đó là Hoàng Hà, nên dù công chúa tự mình đến đó, cũng không thể làm được gì."
"Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn nàng bị Hoàng Hà nuốt chửng sao?"
"Vậy ngài đi có tác dụng gì?" Vân Yên buông tay ra, giọng điệu cứng rắn. Không đợi Triệu Uyển Như trả lời liền giận đỏ mắt hỏi: "Cùng chịu chết sao?"
"..."
"Hắn không phải người được công chúa chọn sao? Thế nào! Hiện giờ ngay cả công chúa cũng không tin tưởng hắn?" Giọng nói lạnh lùng đến nghẹt thở.
Cả người Triệu Uyển Như run lên, loạng choạng bước về phía cửa, không lâu sau đầu vai được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên, cùng với một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Vân Yên tin vào mắt nhìn người của công chúa, Vân Yên không đành lòng nhìn công chúa khổ sở, xin công chúa yên tâm chờ, Vân Yên nhất định sẽ tìm phò mã về cho ngài."
Vân Yên đi rồi Tiểu Nhu mới nâng chủ tử lên. Tin này, quả thực nàng không dám tin: "Sao lại có tuyết lở hai bên bờ sông Hoàng Hà, ta chưa bao giờ nghe!"
Triệu Uyển Như ngẩng đầu nhìn về phía chân trời âm u. "Nếu là do nàng an bài, vậy thì..."
Việc này cũng gây chấn động thành Trịnh Châu cách đó vài dặm, Tri Châu và Thông phán lập tức phái người ra khỏi thành điều tra, đốt đuốc tìm kiếm trục vớt người suốt đêm.
"Đại nhân, đã theo dấu tuyết lở tìm đến cuối cùng, vẫn không thấy bóng người!"
"Đại nhân, Hoàng Hà này nhiều nhánh như vậy, liệu người đã..."
Hắc y nhân còn dính máu bên khóe mắt nhìn mặt sông Hoàng Hà mênh mông vô tận nhíu mày.
"Báo, Tri Châu Trịnh Châu dẫn theo người tới!"
Nhìn vài xác quân triều đình trôi lại đây, hắn trợn mắt: "Rút!"
Màn đêm mịt mù dần trở nên trắng xóa, làn gió nhu hòa bỗng bạo ngược. Mưa vẫn rơi tầm tã dọc sông Hoàng Hà, nước mưa dần cọ rửa vết máu trên tàu.
Một trận cuồng phong thổi tung cánh cửa tàn trong ngôi miếu đổ nát, nữ nhân áo tím bước đi không tiếng động âm thầm vận nội lực đóng cánh cửa dày nặng kia lại.
Cuồng phong thổi qua, suýt nữa đã thổi bay than gỗ trên mặt đất.
"Ngươi cũng thật to gan!" Nữ tử hiếm khi nhíu mày, giận mà không mất ôn nhu: "Nếu ta không đến kịp, ngươi có thể chống được bao lâu?"
Quần áo loang lổ vết máu còn đặt bên cạnh, người nằm trên đất mặc một bộ áo dài không thuộc về mình, mặt mày trắng bệch, giơ tay ra chỉ một cái túi bên cạnh muốn lấy.
Lúc duỗi tay ra, đột nhiên vết thương trên vai đau nhói, mặt mày không giấu được đau đớn. Nữ tử vội đến gần, nâng nàng dậy đút cho nàng một viên thuốc.
Thân thể lạnh băng không còn độ ấm được truyền nội lực từ lòng bàn tay vào, từ sau lưng truyền đi khắp cơ thể, dưới ánh lửa, một ngụm máu bầm bị phun trên mặt đất, khí nghẹn trong lồng ngực cũng tan đi không ít.
"Tội lỗi!" Sau khi bắt mạch, thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Thứ dơ bẩn kia còn chứa cả hóa dương độc, mặc dù trước đó ngươi đã uống phục đan dược, nhưng cũng quá thương thân."
"Không làm vậy, sao có thể khiến hắn mất cảnh giác!" Ánh mắt nàng đột nhiên ảm đạm. "Tội lỗi là do ta, hy sinh mạng sống của nhiều người như vậy, ta đã không còn mặt mũi trở về sơn môn, đây là con đường ta đã chọn, Nguyên Trinh còn đang chờ ta, cho nên ta sẽ không vì vậy mà lùi bước!"
Yến Cảnh nhìn người trước mặt dường như đã trở nên xa lạ, khẽ lắc đầu.
Lý Thiếu Hoài liếc nhìn nữ tử áo tím: "Sao sư tỷ lại biết việc này?"
Yến Cảnh chợt mở to mắt, ngây người hỏi: "Không phải do ngươi viết thư cho ta sao?"
"Ta viết thư bao giờ..." Lý Thiếu Hoài nhíu mày.
Yến Cảnh xoay người đi, lấy một phong thư trong bao hành lý ra. "Quả nhiên, giống như suy đoán của ta, bức thư này không phải do ngươi viết."
Lý Thiếu Hoài nhìn hành trình địa điểm viết rõ ràng trong thư, bên trong gần như trùng với kế hoạch.
"Ta và ngươi quen biết gần hai mươi năm, chữ viết của ngươi dù người khác bắt chước y hệt, ta vẫn có thể nhìn ra!"
"Nhưng tại sao sư tỷ lại đến, ai là người viết bức thư này?"
"Ngươi xem cái này!" Yến Cảnh cầm một miếng ngọc hình lá cây có khắc chữ Hư sau lưng, nói: "Lá và thư cùng xuất hiện!"
Lý Thiếu Hoài ngạc nhiên: "Người có chữ Hư này, chỉ đệ tử đích truyền của sư phụ mới có."
Nàng lại nhìn về phía Đại sư tỷ, thấy trong mắt nàng không chút nghi ngờ, chần chừ hỏi: "Sư tỷ biết là ai đúng không?"
"Hơn một năm trước ngươi nhờ ta đến trị bệnh cho Đinh Thiệu Đức, ta gặp Cố thị ở Phong Nhạc Lâu, thấy nàng nhất niệm thành si, nên động lòng trắc ẩn, tặng lá cây này cho nàng xem như tín vật, nàng không nhận, ngược lại lấy cây trâm trên đầu ta, sau đó ta cho nàng cả hai vật này."
"Sư tỷ nhắc đến Cố thị, như vậy tất nhiên là liên quan tới Đinh Thiệu Đức!" Nhìn nét chữ không khác gì mình, ngay cả Lý Thiếu Hoài cũng thiếu chút nữa không nhận ra. "Từ Ích từng nói với ta, trong tất cả bài thi hắn từng chấm, chỉ có chữ của ta và Đinh Thiệu Đức là vào được mắt hắn!"
"Sao hắn lại biết những việc này, hơn nữa vì sao lại muốn giúp ngươi?"
"Nguyên Trinh từng nói Cố thị và Đinh Thiệu Đức đều không phải người đơn giản!" Lý Thiếu Hoài nghi hoặc: "Không thể nào a, mặc dù ta và hắn đều cưới con gái của Quan gia, nhưng thực tế quan hệ không thân, hơn nữa hắn còn có vẻ không thích ta." Gặp nhau qua vài lần gia yến, Đinh Thiệu Đức đều cực kỳ lạnh nhạt với nàng, thậm chí còn mơ hồ có chút địch ý.
Thảm họa vừa xảy ra trưa hôm sau đã có tin truyền vào đại nội, Hoàng đế triệu tập các đại thần bàn bạc đối sách. Chưa đến một ngày, chuyện xảy ra bên bờ sông Hoàng Hà đã truyền khắp thành Đông Kinh.
Trong Vọng lâu được nhắc đến nhiều nhất chính là việc Đô Ngu Hầu bị ám sát bỏ mình, Điện tiền Đô chỉ huy sứ bị thương, phò mã rơi xuống sông tựa hồ đã bị người cố tình giấu đi. Mọi người chỉ biết có vài mệnh quan triều đình rớt xuống sông, triều đình đã hạ chỉ, lệnh cho tất cả quan phủ phụ cận Hoàng Hà xuất binh tróc nã thủy tặc. Thượng du Hoàng Hà gặp mưa to nước sông liên tục dâng cao, lại hạ chỉ điều động thủy quân hai bên bờ thay phiên trục vớt, Bộ Binh và Hình Bộ tra rõ, Đại Lý Tự cũng tham gia vào.
Ngày đầu tiên.
"Nước sông Hoàng Hà dâng cao, trục vớt khó khăn, không tìm được người!"
Liên tục ba ngày, số người thiệt mạng và mất tích tổng cộng hơn một trăm, nhưng chỉ vớt lên được mấy chục thi thể, triều đình hạ lệnh trợ cấp cho người nhà binh sĩ hy sinh.
Sáng sớm, gió đã Tây ngừng, cái lạnh đầu Xuân lại chưa tan, nước sông vẫn miệt mài chảy về Đông, lạnh đến thấu xương.
"Tin từ Hoàng Hà về, trong số thi thể vớt lên không có Quản an tư sự." Đinh Thiệu Đức đứng trước cửa phòng, liếc nhìn mâm thức ăn vừa được hâm nóng lại trên bàn, lúc bưng lên thế nào, hiện giờ vẫn như vậy.
Nàng bước vào phòng, người trong phòng vừa đứng dậy, trên gối còn vệt nước, nhìn người nọ tiều tụy ngồi trước bàn trang điểm, trầm giọng nói: "Ta đảm bảo với điện hạ, hắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì."
Người ngồi trước bàn trang điểm vẫn không nhúc nhích. Trước gương đồng dù nàng tố dung, cũng là phong hoa tuyệt đại: "Sao ngươi dám đảm bảo?"
"Ta có cách riêng của mình."
Nàng xoay người nhìn chằm chằm Đinh Thiệu Đức: "Ta đã sớm nhìn ra, ngươi và Cố thị đều không phải người đơn giản!" Không biết là trực giác, hay là cái gì, Đinh gia như một vũng nước sâu, Đinh Thiệu Đức cũng thế, nàng đoán không ra, nhìn không thấu. "Nhưng ngươi rõ ràng không thân với sư huynh, Đại Lý Tự và Hình Bộ vội vàng kết án, ta không tin tuyết lở hai bên bờ sông Hoàng Hà là do thiên tai, kinh đô và vùng lân cận đâu ra thủy tặc. Việc này có liên quan tới ngươi đúng không?"
Đinh Thiệu Đức sửng sốt, lòng như dao cắt: "Không có."
Triệu Tĩnh Xu dừng lại, vội dời tầm mắt đi: "Trước đây, A tỷ mời chúng ta đến gia yến, mục đích là ngươi đúng không."
"Không liên quan đến Đại công chúa!"
"Bọn họ muốn mạng của sư huynh, rõ ràng là liên quan tới đấu đá trong triều, mặc dù sư huynh không đắc tội ai, nhưng A tỷ... Người dám ra tay nhất định không đơn giản, nếu không liên quan đến ngươi, cũng không phải A tỷ sai khiến ngươi làm, không phải ngươi vẫn luôn muốn rời xa những chuyện đấu đá này sao, tại sao lại..."
"Nếu ta nói, là do ta không đành lòng nhìn điện hạ thương tâm!"
"Nếu ta nói, chỉ cần điện hạ thích, Quý Hoằng nguyện liều mình bồi tiếp thì sao!"
- - Hết chương 101 --
Chiến thuyền hỗn loạn sắp chìm, lửa cháy khắp nơi, ánh lửa cao tận trời. Đao kiếm không có mắt, cấm quân mặc áo giáp lẫn vào đám thủy tặc, máu thịt bay tứ tung. Những người vô tình hụt chân hoặc là bị đẩy xuống Hoàng Hà vừa giãy giụa đã bị lớp bùn vàng bên dưới cắn nuốt, bao phủ.
Những cấm quân xuất thân từ Kim Minh Trì này đa phần đều là lục quân, chỉ một số ít là thủy quân. Thân thuyền run lắc dữ dội, cộng thêm không ít người say tàu, quân triều đình mau chóng bị đánh tan, tàn quân bại lui giẫm đạp lên nhau mà chạy.
Trên boong tàu đang cháy, thi thể quân triều đình mặc giáp và hắc y nhân nằm rải rác khắp nơi. Máu tràn ra bị lửa lớn hong khô, thi thể cũng nhanh chóng bị lửa cắn nuốt.
—— bùm bùm —— ầm ầm ——
Ngọn lửa lan rộng, cột buồn bị đốt gãy làm đôi, ngã về phía quân lính đang bỏ trốn. Vài người tránh không kịp bị đập trúng, xương cốt vỡ vụn. Cột buồm đổ xuống phát ra một tiếng vang lớn, bị ngọn lửa chia cắt thành nhiều đoạn lăn vào trong khoang. Đám cháy bên trong lập tức phụt ra ngoài, cháy lan ra khắp thuyền.
Lửa lớn ập vào trước mặt khiến tóc đẹp trên trán nàng bị cháy xém, cái lạnh đầu xuân ập đến làm người run lập cập, nhưng hiện giờ trong thuyền lại nóng bừng bừng, mồ hôi chảy ròng trên mặt nàng. "Cẩn thận!"
Được người mang theo trốn ra khỏi khoang thuyền, vừa chạy Lý Cẩn Nguyệt vừa thấy cơ thể mình đang nóng dần lên, tứ chi vô lực, ngay cả đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Không biết là do trận lửa lớn, hay là do tác dụng chậm của ly rượu vừa rồi. Nhưng trên lý thuyết rượu nho không say, hơn nữa nàng chỉ mới uống có mấy ly.
Lý Thiếu Hoài dẫn theo vài người vất vả lắm mới thoát khỏi đám hắc y nhân, lại bị một đội cấm quân mặc giáp tìm được chặn lại. Nàng nhìn bốn phía quanh thuyền đã bị chặn lại, thang cuốn dẫn xuống hầm cũng đã hư, vừa rồi lúc mọi người chạy đến một khoang khuất trên mạn tàu ẩn nấp Tôn Thường cũng bị lạc khỏi nhóm.
Trên thuyền đã loạn thành một nồi cháo. Có người vì quá sợ hãi đã phát điên, cầm kiếm chém loạn khắp nơi. Chỉ trong thời gian ngắn quân đội triều đình đã trở nên hỗn loạn, cấm quân và cấm quân cũng đột nhiên xông vào chém giết lẫn nhau.
Cấm quân ẩn nấp nghe được tiếng huýt sáo liền rút đao ra phản chiến, nhằm về phía đầu lĩnh, khiến cho hiện trường càng thêm hỗn loạn, nhất thời không phân rõ địch ta, đối mặt đồng đội đột nhiên phản chiến càng không kịp phòng ngừa.
Đô Ngu Hầu dẫn theo một toán quân tinh nhuệ, Đinh Thiệu Văn dẫn theo một toán quân ngăn địch. Hiện trường mất kiếm soát. Không thể không nói là hắn tính sai, không chỉ bị thương, mà còn tổn thất toàn bộ đội quân tinh nhuệ, cuối cùng bên cạnh chỉ còn lại vài tên thân tín máu me đầm đìa.
"Viện quân tới rồi!"
Thấy chiếc thuyền bị kiềm chế bên cạnh đã thoát khỏi thủy tặc, các tráng hán dưới hầm liền khởi động bàn đạp đẩy thuyền đi. "Mau!"
Quan viên triều đình may mắn trốn thoát được vài cấm quân còn sót lại hộ tống sang thuyền tiếp viện.
Thiếu niên áo xanh chém giết vài tên hắc y nhân, liền quay về bảo vệ Đinh Thiệu Văn.
"Bảo hộ Điện Soái!"
"Điện Soái, ngài bị thương!" Thiếu niên áo xanh kinh hãi, thấy mặt mày chủ tử trắng bệch, bờ môi tím tái liền nói: "Binh khí này có độc..."
"Rốt cuộc là ai, là ai đã tiết lộ hành trình bày bố kín đáo của ta, tại sao cố tình..." Còn chưa nói xong, hắn liền phun ra một ngụm máu.
Thiếu niên áo xanh cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tin từ Đông Kinh tới, nói người nhà của Trương Đô Ngu đã bị giam lỏng trong phủ của Huệ Quốc công chủ."
Đinh Thiệu Văn trợn mắt hãi hùng: "Không thể nào là hắn... Tuyệt đối không!"
Trong Điện tiền, bọn tướng lãnh đều là thân tín của hắn, Trương Sĩ Thành càng là tâm phúc của hắn, từng cứu mạng hắn trên chiến trường, lại là do một tay hắn đề bạt. Đinh Thiệu Văn không tin nhíu chặt mày, căm tức nói: "Lý Thiếu Hoài vẫn còn trên thuyền, trong cấm quân của ta có người của hắn, ta đã phái Trương Sĩ Thành đuổi theo!" Lời của thiếu niên áo xanh vẫn làm hắn nghi ngờ. "Ngươi mang theo những người này, nếu cần, giết bất luận tội, bao gồm cả hắn!"
"Tuân lệnh!"
Cơ thể nóng lên, chỉ còn một nơi lạnh lẽo chính là bàn tay lộ ra ngoài, dọc theo đường đi nàng vẫn luôn chạy theo người phía trước, nàng sờ soạng lung tung, vừa nắm được một bàn tay liền vô lực ngã về trước, nhu nhược nói: "Nóng..."
"Nóng..." Nàng mê mang một tay kéo quần áo loạn xạ: "Ta nóng ~"
"Đừng!"
"Thập Tam..." Lý Thiếu Hoài sợ có người tới đây, đành phải nhỏ giọng gọi, nhưng không ai đáp lại. Máu bắn tung tóe lên mặt nàng, những cấm quân bảo vệ bên cạnh đã lần lượt ngã xuống.
Hiện giờ hai tay trống không, thuốc lại nằm trong tay Tôn Thường, mà cô nương này lại bị độc trong rượu phát tác.
- -- Ầm ---
Đè nén ngọn lửa đang bốc cháy trong lòng, Lý Thiếu Hoài tung chưởng đánh ngất người trước mặt. Chỉ vừa vận sức một chưởng, nàng đã cảm thấy vô lực. Mô hôi trên trán bắt đầu biến thành mồ hôi lạnh, nhìn người nọ quần áo bất chính ngã vào lòng mình, nàng đành phải cởi áo ngoài.
"Giết ngươi không được, thương ngươi..."
"Phò mã!"
Toán quân tinh nhuệ đều mang theo nỏ. Nỏ nhỏ gọn, chính xác, uy lực cũng cực lớn. Vô số mũi tên bay như mưa.
Chỉ vài phút sau, bởi vì áp chế độc tố đang phát tác trong cơ thể, lại thêm bị đuổi giết chạy trốn từ chỗ này đến chỗ khác, thể lực nàng đã tiêu hao hơn phân nửa.
Vùng núi này Đinh Thiệu Văn cực kỳ quen thuộc, nàng lợi dụng sự quen thuộc này, cũng lợi dùng lòng tự cao của hắn.
Nhưng vẫn còn thiếu một chút, con thuyền này quá chắc chắn, dù đáy thuyền bị nứt ra cũng chậm chạp không chịu chìm xuống, cũng vì vậy mà khơi dậy sát tâm trong lòng hắn.
Bảo vệ một người hôn mê cực kỳ bất tiện. Một mũi tên đã bắn thủng bả vai nàng, cơn đau dữ dội khiến cả người nàng run lên, máu đỏ nhanh chóng lan ra. Quân tinh nhuệ triều đình được trang bị vũ khí hoàn mỹ, mỗi mũi tên đều vô cùng lợi hại, không hề kém những loại tên độc âm hiểm trên giang hồ.
Boong tàu đã sụp, nàng bị ép tới một vách thủng lớn trên thuyền. Trước sau đều có truy binh: "Trương Đô Ngu, ngươi biết mưu hại mệnh quan triều đình là tội gì không?"
Một đám quân tinh nhuệ mặc giáp chỉnh tề, mặt lộ vẻ hung ác, không hề giống những giáp sĩ bình thường khác. Lý Thiếu Hoài đã hiểu, bọn họ cũng giống những hắc y nhân kia đều là tử sĩ.
Gương mặt ngăm đen của Trương Sĩ Thành âm u, hàng lông mày rậm như dính sát vào nhau.
"Đô Ngu Hầu hẳn là rất yêu vợ mình đúng chứ!"
Nghe được lời này, hàng lông mày nhíu chặt của Trương Sĩ Thành mới có chút rung động.
"Cho dù ngươi giết ta, nhưng liệu hắn có chịu tha cho ngươi, tha cho người nhà của ngươi?" Ai cũng không thích bị phản bội, đặc biệt là những kẻ nhẫn tâm.
Đô Ngu Hầu vung thanh kiếm dính máu lên, nỏ trong tay đội cấm quân đồng loạt giơ lên, khuôn mặt méo mó run rẩy vì giận dữ: "Phò mã, đương nhiên là ta muốn bảo vệ vợ con mình, nhưng ta cũng biết, bất kể thế nào mình cũng chỉ có một con đường chết. Nếu đã vậy, ta đành phải lấy mạng ngươi ra cược, chỉ có người chết mới không mở miệng!"
Lý Thiếu Hoài đặt Lý Cẩn Nguyệt xuống: "Quận chúa Tây Hạ đã hôn mê. Nàng vô tội, nàng cũng là mấu chốt hòa bình giữa Đại Tống và Tây Hạ, nếu các ngươi còn đầu óc, nên biết nàng không thể xảy ra chuyện."
"Hắn muốn, chẳng qua là mạng của ta. Đô Ngu Hầu, bản tính ngươi lương thiện, bản lĩnh đầy người nhưng lại hầu sai chủ tử. Người Đạo gia có cách chết của người Đạo gia, không nhọc Đô Ngu Hầu tự mình động thủ!"
- -- Ầm! ---
Mặt nước phản chiếu ánh lửa bắn lên tung tóe. Một vùng màu vàng rộng lớn đột nhiên nhiễm đỏ màu máu.
"Thích khách ở đằng kia, bắn tên!"
Giọng nói còn rất trẻ phát ra từ sau nhóm cấm quân cầm nỏ. Thiếu niên áo xanh đi đến cạnh boong thuyền, giơ đuốc nhìn mặt sông bị nhuộm đỏ, nhất thời thay đổi sắc mặt hô lớn: "Người đâu, phò mã rơi xuống nước, mau cứu người!"
Đám lính nhất thời sửng sốt, hồi lâu mới kịp phản ứng vội vàng chèo xuồng nhỏ ra vớt người.
"Tướng quân, Điện Soái té xỉu!"
Đột nhiên thân thuyền sụp đổ, run lắc dữ dội làm vài người đứng không vững rơi xuống nước. Thiếu niên áo xanh nhìn bọn người rơi xuống nước liền bị bùn dưới sông cắn nuốt không khỏi cong khóe môi, hạ lệnh: "Bỏ thuyền!"
Mấy chục con thuyền nhỏ rời thuyền lớn bơi vào bờ, quân lính dùng gậy trúc dài muốn vớt người, nhưng đều phí công.
Máu tươi nhuộm đỏ sông Hoàng Hà nhanh chóng bị lửa lớn bao phủ, đồng thời cắn nuốt mấy chục mạng người. Tấu truyền về kinh.
"Tin hỏa tốc tám trăm dặm, tuyết lở hai bên sông Hoàng Hà, thủy tặc tấn công, Điện tiền Đô chỉ huy sứ bị thương hôn mê, Điện tiền Đô Ngu Hầu chết trận, Quản an tư sự rơi vào sông không rõ tung tích, hy sinh 30 người, mất tích 83 người, tổng cộng 113 người."
Tin hỏa tốc tám trăm dặm trên thẻ bài sơn son chữ vàng vừa đọc ra, tai bay vạ gió, cả triều khiếp sợ.
Nhận tin dữ truyền về, Trương Khánh lập tức dẫn theo thân tín xuất phát ngay trong đêm, cầm kim bài Ngự Tiền lệnh cho cổng thành Đông Kinh phá lệ mở trong đêm.
Ngay khi cửa sổ phía Đông vừa dâng lên một vệt trắng, bầu không khí trong phủ Huệ Quốc công chủ áp lực chưa từng có, nghe được tin này nữ quan nội thị nhíu mày.
"Đinh Thiệu Văn rơi xuống sông được cứu trở về, nhưng hắn đã trúng độc, cho dù không chết cũng nguyên khí đại thương." Nói đến đây, nàng vẫn có chút vui mừng. Lý Thiếu Hoài không vì Tiền thị mà lòng dạ đàn bà, không phụ lòng công chúa. "Trương Sĩ Thành không phải chết trận, mà là..." Là sau khi Lý Thiếu Hoài rơi xuống sông liền tự sát, câu này Vân Yên không nói nên lời. "Hắn tự sát!"
"Lần này sự tình bại lộ, tương kế tựu kế lợi dụng Trương Sĩ Thành phản chiến, nhưng dù sao nếu Đinh Thiệu Văn nhận ra nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn muốn chết để bảo toàn mạng sống cho vợ con!" So với cái chết của Trương Sĩ Thành, Triệu Uyển Như càng quan tâm cái khác, nàng giương mắt hỏi: "Phò mã đâu?"
Vân Yên do dự: "Phò mã bị buộc nhảy vào Hoàng Hà, quân lính trên đường rút lui xuống sông trục vớt cũng không thấy bóng người."
Chỉ một câu đã khiến tất cả vui mừng vừa rồi tan thành mây khói, câu cuối cùng càng khiến nàng mất hồn mất vía.
Nếu vậy, cái chết của Trương Sĩ Thành chính là muốn cầu Triệu Uyển Như tha cho vợ con hắn. Hắn biết rõ con người Đinh Thiệu Văn, nên chỉ dám đánh cuộc vào Triệu Uyển Như, hắn không tin Triệu Uyển Như sẽ ác hơn Đinh Thiệu Văn.
—— loảng xoảng —— rầm ——
Trên sàn nhà bóng loáng, chiếc ly sứ vỡ tan tành, cả người không còn trọng tâm xụi lơ như người mất hồn, lúc gục xuống may mắn được người phía sau đỡ lấy.
Vân Yên ôm nàng, nghiêng đầu nói: "Trương Dực Vệ đã đích thân dẫn người lên đường suốt đêm, phò mã..."
"Đó là sông Hoàng Hà!" Đột nhiên nàng mất khống chế, trừng cặp mắt đỏ như máu giãy giụa muốn thoát khỏi tay Vân Yên.
"Chính là bởi vì nơi đó là Hoàng Hà, nên dù công chúa tự mình đến đó, cũng không thể làm được gì."
"Chẳng lẽ ta phải trơ mắt nhìn nàng bị Hoàng Hà nuốt chửng sao?"
"Vậy ngài đi có tác dụng gì?" Vân Yên buông tay ra, giọng điệu cứng rắn. Không đợi Triệu Uyển Như trả lời liền giận đỏ mắt hỏi: "Cùng chịu chết sao?"
"..."
"Hắn không phải người được công chúa chọn sao? Thế nào! Hiện giờ ngay cả công chúa cũng không tin tưởng hắn?" Giọng nói lạnh lùng đến nghẹt thở.
Cả người Triệu Uyển Như run lên, loạng choạng bước về phía cửa, không lâu sau đầu vai được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng phủ lên, cùng với một tiếng thở dài bất đắc dĩ: "Vân Yên tin vào mắt nhìn người của công chúa, Vân Yên không đành lòng nhìn công chúa khổ sở, xin công chúa yên tâm chờ, Vân Yên nhất định sẽ tìm phò mã về cho ngài."
Vân Yên đi rồi Tiểu Nhu mới nâng chủ tử lên. Tin này, quả thực nàng không dám tin: "Sao lại có tuyết lở hai bên bờ sông Hoàng Hà, ta chưa bao giờ nghe!"
Triệu Uyển Như ngẩng đầu nhìn về phía chân trời âm u. "Nếu là do nàng an bài, vậy thì..."
Việc này cũng gây chấn động thành Trịnh Châu cách đó vài dặm, Tri Châu và Thông phán lập tức phái người ra khỏi thành điều tra, đốt đuốc tìm kiếm trục vớt người suốt đêm.
"Đại nhân, đã theo dấu tuyết lở tìm đến cuối cùng, vẫn không thấy bóng người!"
"Đại nhân, Hoàng Hà này nhiều nhánh như vậy, liệu người đã..."
Hắc y nhân còn dính máu bên khóe mắt nhìn mặt sông Hoàng Hà mênh mông vô tận nhíu mày.
"Báo, Tri Châu Trịnh Châu dẫn theo người tới!"
Nhìn vài xác quân triều đình trôi lại đây, hắn trợn mắt: "Rút!"
Màn đêm mịt mù dần trở nên trắng xóa, làn gió nhu hòa bỗng bạo ngược. Mưa vẫn rơi tầm tã dọc sông Hoàng Hà, nước mưa dần cọ rửa vết máu trên tàu.
Một trận cuồng phong thổi tung cánh cửa tàn trong ngôi miếu đổ nát, nữ nhân áo tím bước đi không tiếng động âm thầm vận nội lực đóng cánh cửa dày nặng kia lại.
Cuồng phong thổi qua, suýt nữa đã thổi bay than gỗ trên mặt đất.
"Ngươi cũng thật to gan!" Nữ tử hiếm khi nhíu mày, giận mà không mất ôn nhu: "Nếu ta không đến kịp, ngươi có thể chống được bao lâu?"
Quần áo loang lổ vết máu còn đặt bên cạnh, người nằm trên đất mặc một bộ áo dài không thuộc về mình, mặt mày trắng bệch, giơ tay ra chỉ một cái túi bên cạnh muốn lấy.
Lúc duỗi tay ra, đột nhiên vết thương trên vai đau nhói, mặt mày không giấu được đau đớn. Nữ tử vội đến gần, nâng nàng dậy đút cho nàng một viên thuốc.
Thân thể lạnh băng không còn độ ấm được truyền nội lực từ lòng bàn tay vào, từ sau lưng truyền đi khắp cơ thể, dưới ánh lửa, một ngụm máu bầm bị phun trên mặt đất, khí nghẹn trong lồng ngực cũng tan đi không ít.
"Tội lỗi!" Sau khi bắt mạch, thở phào nhẹ nhõm một hơi. "Thứ dơ bẩn kia còn chứa cả hóa dương độc, mặc dù trước đó ngươi đã uống phục đan dược, nhưng cũng quá thương thân."
"Không làm vậy, sao có thể khiến hắn mất cảnh giác!" Ánh mắt nàng đột nhiên ảm đạm. "Tội lỗi là do ta, hy sinh mạng sống của nhiều người như vậy, ta đã không còn mặt mũi trở về sơn môn, đây là con đường ta đã chọn, Nguyên Trinh còn đang chờ ta, cho nên ta sẽ không vì vậy mà lùi bước!"
Yến Cảnh nhìn người trước mặt dường như đã trở nên xa lạ, khẽ lắc đầu.
Lý Thiếu Hoài liếc nhìn nữ tử áo tím: "Sao sư tỷ lại biết việc này?"
Yến Cảnh chợt mở to mắt, ngây người hỏi: "Không phải do ngươi viết thư cho ta sao?"
"Ta viết thư bao giờ..." Lý Thiếu Hoài nhíu mày.
Yến Cảnh xoay người đi, lấy một phong thư trong bao hành lý ra. "Quả nhiên, giống như suy đoán của ta, bức thư này không phải do ngươi viết."
Lý Thiếu Hoài nhìn hành trình địa điểm viết rõ ràng trong thư, bên trong gần như trùng với kế hoạch.
"Ta và ngươi quen biết gần hai mươi năm, chữ viết của ngươi dù người khác bắt chước y hệt, ta vẫn có thể nhìn ra!"
"Nhưng tại sao sư tỷ lại đến, ai là người viết bức thư này?"
"Ngươi xem cái này!" Yến Cảnh cầm một miếng ngọc hình lá cây có khắc chữ Hư sau lưng, nói: "Lá và thư cùng xuất hiện!"
Lý Thiếu Hoài ngạc nhiên: "Người có chữ Hư này, chỉ đệ tử đích truyền của sư phụ mới có."
Nàng lại nhìn về phía Đại sư tỷ, thấy trong mắt nàng không chút nghi ngờ, chần chừ hỏi: "Sư tỷ biết là ai đúng không?"
"Hơn một năm trước ngươi nhờ ta đến trị bệnh cho Đinh Thiệu Đức, ta gặp Cố thị ở Phong Nhạc Lâu, thấy nàng nhất niệm thành si, nên động lòng trắc ẩn, tặng lá cây này cho nàng xem như tín vật, nàng không nhận, ngược lại lấy cây trâm trên đầu ta, sau đó ta cho nàng cả hai vật này."
"Sư tỷ nhắc đến Cố thị, như vậy tất nhiên là liên quan tới Đinh Thiệu Đức!" Nhìn nét chữ không khác gì mình, ngay cả Lý Thiếu Hoài cũng thiếu chút nữa không nhận ra. "Từ Ích từng nói với ta, trong tất cả bài thi hắn từng chấm, chỉ có chữ của ta và Đinh Thiệu Đức là vào được mắt hắn!"
"Sao hắn lại biết những việc này, hơn nữa vì sao lại muốn giúp ngươi?"
"Nguyên Trinh từng nói Cố thị và Đinh Thiệu Đức đều không phải người đơn giản!" Lý Thiếu Hoài nghi hoặc: "Không thể nào a, mặc dù ta và hắn đều cưới con gái của Quan gia, nhưng thực tế quan hệ không thân, hơn nữa hắn còn có vẻ không thích ta." Gặp nhau qua vài lần gia yến, Đinh Thiệu Đức đều cực kỳ lạnh nhạt với nàng, thậm chí còn mơ hồ có chút địch ý.
Thảm họa vừa xảy ra trưa hôm sau đã có tin truyền vào đại nội, Hoàng đế triệu tập các đại thần bàn bạc đối sách. Chưa đến một ngày, chuyện xảy ra bên bờ sông Hoàng Hà đã truyền khắp thành Đông Kinh.
Trong Vọng lâu được nhắc đến nhiều nhất chính là việc Đô Ngu Hầu bị ám sát bỏ mình, Điện tiền Đô chỉ huy sứ bị thương, phò mã rơi xuống sông tựa hồ đã bị người cố tình giấu đi. Mọi người chỉ biết có vài mệnh quan triều đình rớt xuống sông, triều đình đã hạ chỉ, lệnh cho tất cả quan phủ phụ cận Hoàng Hà xuất binh tróc nã thủy tặc. Thượng du Hoàng Hà gặp mưa to nước sông liên tục dâng cao, lại hạ chỉ điều động thủy quân hai bên bờ thay phiên trục vớt, Bộ Binh và Hình Bộ tra rõ, Đại Lý Tự cũng tham gia vào.
Ngày đầu tiên.
"Nước sông Hoàng Hà dâng cao, trục vớt khó khăn, không tìm được người!"
Liên tục ba ngày, số người thiệt mạng và mất tích tổng cộng hơn một trăm, nhưng chỉ vớt lên được mấy chục thi thể, triều đình hạ lệnh trợ cấp cho người nhà binh sĩ hy sinh.
Sáng sớm, gió đã Tây ngừng, cái lạnh đầu Xuân lại chưa tan, nước sông vẫn miệt mài chảy về Đông, lạnh đến thấu xương.
"Tin từ Hoàng Hà về, trong số thi thể vớt lên không có Quản an tư sự." Đinh Thiệu Đức đứng trước cửa phòng, liếc nhìn mâm thức ăn vừa được hâm nóng lại trên bàn, lúc bưng lên thế nào, hiện giờ vẫn như vậy.
Nàng bước vào phòng, người trong phòng vừa đứng dậy, trên gối còn vệt nước, nhìn người nọ tiều tụy ngồi trước bàn trang điểm, trầm giọng nói: "Ta đảm bảo với điện hạ, hắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì."
Người ngồi trước bàn trang điểm vẫn không nhúc nhích. Trước gương đồng dù nàng tố dung, cũng là phong hoa tuyệt đại: "Sao ngươi dám đảm bảo?"
"Ta có cách riêng của mình."
Nàng xoay người nhìn chằm chằm Đinh Thiệu Đức: "Ta đã sớm nhìn ra, ngươi và Cố thị đều không phải người đơn giản!" Không biết là trực giác, hay là cái gì, Đinh gia như một vũng nước sâu, Đinh Thiệu Đức cũng thế, nàng đoán không ra, nhìn không thấu. "Nhưng ngươi rõ ràng không thân với sư huynh, Đại Lý Tự và Hình Bộ vội vàng kết án, ta không tin tuyết lở hai bên bờ sông Hoàng Hà là do thiên tai, kinh đô và vùng lân cận đâu ra thủy tặc. Việc này có liên quan tới ngươi đúng không?"
Đinh Thiệu Đức sửng sốt, lòng như dao cắt: "Không có."
Triệu Tĩnh Xu dừng lại, vội dời tầm mắt đi: "Trước đây, A tỷ mời chúng ta đến gia yến, mục đích là ngươi đúng không."
"Không liên quan đến Đại công chúa!"
"Bọn họ muốn mạng của sư huynh, rõ ràng là liên quan tới đấu đá trong triều, mặc dù sư huynh không đắc tội ai, nhưng A tỷ... Người dám ra tay nhất định không đơn giản, nếu không liên quan đến ngươi, cũng không phải A tỷ sai khiến ngươi làm, không phải ngươi vẫn luôn muốn rời xa những chuyện đấu đá này sao, tại sao lại..."
"Nếu ta nói, là do ta không đành lòng nhìn điện hạ thương tâm!"
"Nếu ta nói, chỉ cần điện hạ thích, Quý Hoằng nguyện liều mình bồi tiếp thì sao!"
- - Hết chương 101 --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất