Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Chương 122: Công danh tuổi 30, bụi và đất

Trước Sau
: Công danh tuổi 30, bụi và đất

Cấm quân của Tào Lợi Dụng đến Quý Châu trước. Tháng chín, Tào Khắc Minh dẫn theo một ngàn quân đến hội họp.

Trung tuần tháng chín, thủ lĩnh phản quân Trần Tiến dẫn theo một vạn quân Bắc tiến đánh chặn viện quân.

Trong lều chủ soái.

"Kẻ hèn một vạn quân, không bằng chúng ta trực tiếp đánh qua đi, bắt sống phản tặc, còn có thể cứu Tượng Châu." Thiên hạ thái bình lâu rồi, thiên tử bỏ võ không dùng, được quay lại chiến trường, các tướng quân đều nhiệt huyết sôi trào.

Tào Lợi Dụng nhìn sa bàn, nói thầm trong lòng, Trần Tiến là thủ lĩnh phản quân, nếu có thể bắt sống hắn sẽ lập công đầu.

"Triều đình đã hạ lệnh cho Trương Húc làm Khánh đô vật lộ trấn an sử đến trợ giúp nguyên soái, chúng ta vẫn nên chờ quân địch thâm nhập sau đó cùng Trương trấn an giáp công thì hơn." Mọi việc đều phải thận trọng, hành quân đánh giặc cũng không ngoại lệ, Lý Thiếu Hoài thấy hắn ham công sốt ruột, liền khuyên nhủ nói.

"Sợ cái gì, chúng ta có mấy vạn đại quân, lại có Tào tuần kiểm nắm rõ địa hình." Trong lòng Tào Lợi Dụng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ triều đình không yên tâm một mình hắn nắm giữ ấn soái, nên mới phái Tri châu Trương Húc đến... là muốn chia phần sao.

"Nguyên soái, mạt tướng cảm thấy lời Lý phó sử nói không phải không có lý. Trần Tiến chẳng qua là một tên mãng phu, hơn nữa mùa mưa qua đi thời tiết thay đổi thất thường, cấm quân phần nhiều ở hoàng cung, còn kéo dài, chỉ sợ đêm dài lắm mộng." Tào Khắc Minh phân tích lợi và hại.

Đã vậy, Lý Thiếu Hoài cũng không nhiều lời nữa.

"Được rồi, nếu vậy, chúng ta sẽ chờ hắn đến, ai muốn làm tiên phong?"

Thấy Đinh Thiệu Văn muốn mở miệng, Lý Thiếu Hoài giành trước nói: "Đinh phó sử thân kinh bách chiến lai đọc nhiều binh pháp, chi bằng để phó sử xung phong, mạt tướng nguyện theo sau học tập!"

"Ngươi..."

"Được, trận đầu là trận quan trọng nhất, giao cho người khác ta cũng không yên tâm, cứ để Thiệu Văn dẫn quân tiên phong đi."

"Vâng!"

"Thám báo về báo, tối nay Trần Tiến sẽ đóng quân ở ven bờ sông Tiết thuỷ Quỳ Châu, đêm nay chúng ta tập kích, bắt giặc trước bắt vương." Trên sa bàn, vùng này đều được sông núi bao quanh.

"Các vị đều về chuẩn bị đi, căn dặn thuộc hạ mình, đêm nay giao chiến, không được lơi lỏng đề phòng."

"Vâng."

Các tướng sĩ giải tán, Đinh Thiệu Văn đi đến cửa lại quay trở về: "Nguyên soái..."

Tào Lợi Dụng giơ tay: "Hiền chất không cần cảm tạ, phản quân lần này chỉ là một đám ô hợp, đại công bắt Trần Tiến ngươi cần phải nắm chắc, sau này có công huân trên người sẽ dễ phục chức hơn, sẽ được Quan gia tiếp tục trọng dụng."

Những lời Tào Lợi Dụng nói giống như chặn họng Đinh Thiệu Văn, vì thế hắn chắp tay nói: "Đúng vậy."

"Còn có tên Tào Khắc Minh kia, đến Quý Châu cũng không vấn an bổn soái trước." Tào Lợi Dụng trợn mắt: "Hừ, chờ dẹp xong trận phản loạn này, hắn đừng mơ vớt được chỗ tốt gì!"

Tào Khắc Minh dẫn theo một toán bộ binh chạy tới Quý Châu lại trước tiên đến gặp Lý Thiếu Hoài. Bởi vì đến nơi đã là đêm khuya, sau khi gặp Lý Thiếu Hoài liền về thẳng lều nghỉ ngơi đến rạng sáng ngày hôm sau mới đến gặp chủ soái.

"Vì sao phó sử phải để ta nói đỡ?"

Lý Thiếu Hoài cười lạnh nói: "Nương tử từng nói Tào Lợi Dụng là người ham công tiếc việc, cậy tài khinh người, lần này hắn không ăn chút mệt, là sẽ không chịu nghe lời của ta và ông."

"Làm vậy không phải hy sinh tính mạng của các tướng sĩ một cách vô ích sao?"

Lý Thiếu Hoài nhíu mày: "Binh quyền nằm trong tay chủ soái, tuy ta là giám quân, nhưng tướng ở xa, có thể không nhận quân lệnh. Chúng ta chỉ có thể bảo đảm đội hình, tận lực giảm bớt thương vong, tuy không thể hoàn toàn tránh khỏi, nhưng ít ra cũng có chút tác dụng."

"Trần Tiến kia thật sự khó đối phó. Hắn quen thuộc địa hình ở đây, lại cực giỏi dùng thuỷ quân, nơi này lại là vùng sông nước." Tào Khắc Minh lo lắng nói.

"Vậy thì phải xem bản lĩnh của vị phó sử còn lại rồi." Nói xong, lại thở dài một hơi, tự mình lầm bầm: "Đặt mình trong hiểm cảnh, bất đắc dĩ mới lấy ác trị ác."

Lại khom người với Tào Khắc Minh nói: "Hoài vẫn chưa chân chính ra chiến trường, có một số việc còn phải dựa vào Tào tuần kiểm."

Tào Khắc Minh ôm quyền: "Được phó sử coi trọng, Nghiêu Khanh chắc chắn dùng hết toàn lực."

Đại quân vừa tập kết xong chuẩn bị xuất phát, trời đột nhiên đổ mưa phùn. Đêm trung tuần tháng chín, trăng tròn, mặt sông sáng lạnh.



Lý Thiếu Hoài cầm chặt dây cương sải bước lên ngựa, con ngựa giật mình lui lại mấy bước, thiếu chút nữa quăng nàng xuống dưới.

Đinh Thiệu Văn nhẹ nhàng kẹp bụng ngựa tiến lên, câu miệng cười, cúi người nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ phò mã mất hết võ công, nên ngay cả ngựa cũng không biết cưỡi rồi sao?"

Nghe được lời này thân mình chấn động, ngã xuống từ trên lưng ngựa, lại cố hết sức bò lên, trừng mắt nói: "Thì ra thật sự là ngươi?"

"A?" Đinh Thiệu Văn giả vờ sợ hãi: "Sao phò mã lại rớt xuống ngựa thế?"

Lại xoay người răn dạy các tướng lãnh xung quanh: "Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, không biết thân mình phò mã kiều quý, không cưỡi được ngựa hoang sao?" Thanh âm không lớn, nhưng người xung quanh đều nghe được rõ ràng.

Rước lấy một trận cười vang.

Đinh Thiệu Văn lại hạ giọng nói: "Đừng giả ngu với ta. Ta thành ra thế này, tất cả đều là nhờ ngươi ban tặng."

Dưới ánh lửa, phò mã bị ngã ngựa chật vật, trong quân bàn tán xôn xao.

"Phò mã này được không đó?"

"Ta thấy hắn không được."

"Nhìn thân hình gầy gò của hắn đi, ra chiến trường chỉ sợ kéo chân sau, không biết Quan gia nghĩ thế nào nữa?"

"Đúng vậy, sao lại so sánh hắn với Điện soái được chứ."

"Suỵt, hiện giờ đã không phải Điện soái."

"Chờ lần này lập công đầu trở về, không chừng lại làm!"

"Câm miệng hết cho ta!" Tiểu đoàn trưởng bộ binh quát: "Sắp đánh giặc đến nơi rồi, đao kiếm không có mắt. Tất cả lên tinh thần hết cho ta, chỉ được tiến tới, không được lùi về sau!"

Mặc dù tiểu đoàn trưởng đang nói, nhưng một số người vẫn tiếp tục nói nhỏ: "Tây Nam này thật là hẻo lánh nha, hơn nữa đều là bọn người man rợ, sợ là đao kiếm cũng không biết cầm thế nào."

"Các ngươi sợ chết không?"

"Đương nhiên sợ rồi. Quan gia có nhiều người bảo vệ như vậy mà còn sợ chết, nói gì chúng ta. Hơn nữa chúng ta cũng chưa đánh giặc bao giờ. Còn tưởng là ngưng chiến với người Liêu sẽ không có chiến tranh nữa, trong quân đội được bao cơm, còn có thể đi đây đi đó học hỏi, ai ngờ phía Nam đột nhiên tạo phản, ta còn chưa cưới vợ nữa, thật là xui xẻo!"

Lực lượng cấm quân của Đại Tống được chia làm hai, một nửa bố trí ở kinh thành, một nửa phân bố về các Châu, số lượng gần bằng nhau, định kỳ thai đổi vị trí. Sau trận Thiền Uyên thương vong nhiều vô số, hiện giờ cấm quân chiêu mộ không ít tân binh.

Phía bên kia, doanh trại lâm thời của phản quân đã bắt đầu nổi lửa. Một cơn mưa phùn đột nhiên rơi xuống dập tắt đống lửa, hơi khói bốc lên nghi ngút giữa trời đêm hun hút.

"Phản quân đã tắt lửa, ngoại trừ quân tuần tra và quân canh gác, những người khác có lẽ đã nghỉ ngơi, tất cả như thường." Nước mưa đánh vào người tên thám báo, làm vạt hắn áo ướt sủng. Trên người hắn mặc áo rơm, mặt mày dính bùn, không rõ dung mạo.

"Tốt, Đinh phó sử dẫn quân tấn công từ chính diện, ta đích thân dẫn kỵ binh tấn công từ cánh trái. Vương phó tướng dẫn theo một nửa kỵ binh tấn công từ cánh phải. Hiện giờ đang là mùa mưa, nước sông dâng cao, mực nước khó dò, nhân cơ hội này chúng ta một lưới bắt hết bọn chúng."

"Tuân lệnh!"

Lý Thiếu Hoài cưỡi ngựa, mắt nhìn chằm chằm tên thám báo kia, nhưng nàng còn chưa kịp nói ra nghi ngờ trong lòng, Tào Lợi Dụng đã vội vàng tuyên bố hiệu lệnh.

"Phò mã, cần phải theo sát. Chốc lát lên chiến trường đao kiếm không có mắt, rời khỏi tầm mắt ta, ta không bảo vệ được ngươi, ngươi xảy ra chuyện gì Thánh nhân lại trách tội ta." Đinh Thiệu Văn quay đầu miệt thị nàng một câu.

Lý Thiếu Hoài đuổi kịp hắn: "Ngươi không cảm thấy tên thám báo kia rất kỳ lạ sao? Ta ở Xu Mật Viện quản lý việc thăng dời của quan viên, trong danh sách nhìn thấy tên của quân sư phản quân, Lư Thành Quân từng giữ chức quan trọng trong Xu Mật Viện, cực kỳ quen thuộc các loại cấm binh."

Vừa dứt lời, Đinh Thiệu Văn vội kéo dây cương, tuấn mã chạy vội đột nhiên dừng lại, giơ tay ý bảo đội ngũ phía sau ngừng chân: "Thám báo?"

"Đã hẹn giờ Tuất về báo, nhưng còn chưa tới giờ Tuất hắn đã trở lại. Nước mưa rửa sạch máu trên áo giáp, các ngươi không ngửi ra được, nhưng ta là thầy thuốc." Lý Thiếu Hoài hạ thấp giọng nói: "Mối thù của ta và ngươi, sau này tính, nhưng chiến dịch mở màn lần này, quyết không thể bại!"

"Không cần ngươi nhắc, ta cũng biết!"

Trận chiến mở màn gặp mai phục, nhưng may mắn chưa vào sâu trong lòng địch. Tiếng mưa rơi hỗn loạn hoà cùng tiếng quân sĩ kêu la thảm thiết. Lũ lụt tràn lên chân núi, cách bờ sông vài dặm đều bị nước bao phủ. Đến tháng mười tin tức mới truyền về kinh thành, báo tin vui, trận mở màn thẳng nhỏ.

Từ khi chiến tranh bắt đầu, nàng đã ngừng gửi thư, nhưng mỗi ngày đều sẽ đều đặn viết một trang.

"Quả nhiên, tên Tào Lợi Dụng kia chỉ biết cái lợi trước mắt, thật sự là một tên mãng phu. Tiền tuyến gửi tin thắng trận về, thật ra là thắng thảm."



Triệu Uyển Như vẫn ung dung cầm bút, chậm rãi nói: "Thắng thảm cũng là thắng."

"Người của chúng ta truyền tin về nói, nếu không phải Lão tướng quân Trương Húc suốt đêm chạy tới chi viện, trận này chỉ sợ là phải diệt toàn quân, nói gì đến chiến thắng."

Chỉ viết được nửa chữ, nét bút đã loạn.

"Tào Lợi Dụng nhận được tin giả, nên đã chia quân thành ba đường tấn công, kết quả trên đường gặp mai phục, Trần Tiến cho nổ đê ở phía Nam Quý Châu, đại quân bị nhốt trong một ngọn núi hoang, tổn thất thảm hại."

"Vậy..." Nàng buông bút ngẩng đầu.

"Công chúa xin yên tâm, phò mã không có việc gì. Đêm đó bị nhốt, phò mã không đi chung với Tào Lợi Dụng."

Nàng thở phào nhẹ nhõm.

"Hắn đi theo Đinh Thiệu Văn, là hắn tự xin đi theo phụ giúp. Nhưng tựa hồ trên đường phò mã nhìn thấu quỷ kế của đối phương. Nói đến cũng thật lạ, trong cấm quân có thám tử của chúng ta, bọn họ cũng không biết rõ ràng là quân tiên phong có cơ hội tiếp cận với chủ soái quân địch nhất, mặc dù nguy hiểm, nhưng có thể lập đại công, vậy mà Đinh Thiệu Văn lại chịu ngừng tiến công, lại chịu nghe lời phò mã."

"Đinh Thiệu Văn là người thông minh, mà càng là người thông minh thì sẽ càng không nóng vội!" Triệu Uyển Như lạnh lùng nói: "Nhưng vẫn phải đề phòng, người này một ngày chưa chết, ta vẫn chưa yên tâm."

Trương Khánh gật đầu: "Quân tiên phong chỉ có 2.500 người, binh lực cách xa. Quân đội của Trần Tiến phần lớn là hợp nhất từ các đội quân bất mãn với triều đình, đối với triều đình... hận thấu xương."

Thấy vẻ khó hiểu trong mắt Triệu Uyển Như, Trương Khánh giải thích nói: "Là thế này, nhiệm vụ chủ yếu của sương quân là xây dựng công trình, chế tạo binh khí, xây cầu sửa đường, vận chuyển lương thực, khai hoang,... gần giống như thợ thủ công. Bạo động lần này chính là do Lưu Vĩnh Quy cai trị hà khắc... nhưng Lưu Vĩnh Quy cũng chỉ làm theo lệnh của cấp trên, thật sự là chết oan."

Triệu Uyển Như run lên, nói: "Nền chính trị hà khắc còn mạnh hơn hổ!"

"Những khu vực vùng sâu vùng xa không được trung ương quản lý, các chính sách ở đó phần lớn là do quan phủ tự mình định ra, triều đình sẽ phái người đến giám sát. Có lẽ Quan gia cũng sẽ không ngờ dưới thời của mình lại xuất hiện tình trạng chính trị hà khắc."

"Đây là việc cha ghét nhất!"

"Sau đó Lão tướng quân Trương Húc dẫn binh đến gia nhập, Trần Tiến rút về Nam."

"Không sao thì tốt rồi."

"Công chúa yên tâm, có Vân cô nương đi cùng, phò mã sẽ không có việc gì."

Đời này, rất nhiều chuyện đều không giống trước kia, con người cũng thế. Đời trước không có trận bạo động ở phía Nam, tuy xảy ra bất ngờ, nhưng cũng mau chóng bình loạn. Khi đó thành Đông Kinh vẫn cứ phồn hoa, đại nội hoà thuận vui vẻ, nàng cũng không để ý việc ngoài triều.

Hiện giờ chiến đột nhiên nên phức tạp, chẳng lẽ là bởi vì bên cạnh nàng có thêm một người sao.

Đời trước, Lý Thiếu Hoài cũng không nhập sĩ sớm như vậy. Từ Giang Nam một đường trở lại Đông Kinh, đạo sĩ đi theo nàng, ngày ngày nàng nghe giảng Đạo cũng không thấy phiền. Thời gian trôi qua nàng phát hiện đạo sĩ tài cao học rộng, dù là một số giảng viên trong cung cũng không thể nào sánh được. Trên đời này thật sự có người tài mạo song toàn sao? So với người chưa gặp mặt kia sẽ thế nào đây? Thành Đông Kinh đều đang đồn đãi hắn thiện chiến kiêu hùng, Thánh nhân coi trọng, muốn tuyển hắn làm phò mã.

Triệu Uyển Như liền giữ Lý Thiếu Hoài lại phủ Đại công chúa. Ít nhất, người này không làm nàng phản cảm.

Mãi đến ba năm sau, Đế hậu chọn hôn phu cho nàng, Thánh nhân thích ý Đinh Thiệu Văn, sớm đã chọn hắn làm ứng cử viên cho chức phò mã.

Khoa cử đến, Lý Thiếu Hoài đến cầu xin ân sư được tư cách dự thi, trong kỳ thi Tỉnh và thi Đình liên tiếp đoạt giải Nguyên, nhất cử thành danh.

Lúc bảng vàng dán lên, bị người vây xem, thậm chí có nhà phú quý trực tiếp trói nàng đem về, muốn chọn làm rể.

Cũng là vào lúc này, nàng được bá tánh thành Đông Kinh biết đến, bọn hoạ sĩ vẽ tranh nàng bán kiếm tiền. Bức hoạ nhanh chóng truyền vào hậu viện các gia đình, từ đó mà có danh xưng đẹp như Tống Ngọc truyền ra.

Nhưng dù vậy, Thánh nhân vẫn không thay đổi thái độ, cộng thêm hai nhà Đinh – Tiền liên hôn, thứ nữ Tiền Hoài Diễn gả cho Tứ Lang của Đinh Vị. Tiền thị không muốn, đại náo một trận, Lý Thiếu Hoài đỗ Trạng Nguyên lại đến Tiền phủ xin cưới, mà ân sư của Lý Thiếu Hoài lại là Khấu Chuẩn, lập trường tất nhiên đứng về phía Khấu Chuẩn, cho nên, khó càng thêm khó.

Lý Thiếu Hoài cầu hôn người khác, mẫu thân bức nàng gả thấp, hai tầng đả kích, Triệu Uyển Như tính tình đại biến, mới có lần gặp mặt Lý Thiếu Hoài ở đại điện bỏ hoang, mới có ký ức kiếp trước của nàng.

Vô tình thắng hữu tình, đến nay nàng vẫn nhớ rõ mồn một.

Cửa son đại điện đóng lại, một bức tường, ngăn cách hai người. Người bên trong tuyệt vọng, mà người bên ngoài cũng tan nát cõi lòng.

Nhưng sau tất cả nàng vẫn không thể ngăn hạt đậu đỏ nảy mầm trong lòng.

Trước mặt hoàng quyền, các nàng quá nhỏ bé!

- -- Hết chương 122 ---

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau