Trọng Sinh Chi Cùng Quân

Chương 51: Thế gian chỉ có nhân tâm ác

Trước Sau
: Thế gian chỉ có nhân tâm ác

Đông Chí không chỉ có hoàng gia bái tế, mà các gia đình bình thường cũng sẽ bài mâm cúng, do chủ mẫu trong nhà chủ trì.

Đông Chí ở Đinh phủ còn tổ chức lễ đội mũ cho Đinh Thiệu Đức. Tuy chỉ là con vợ lẽ, nhưng Đinh Vị vẫn gọi vài vị trưởng lão có uy tín trong tộc tới.

Người hầu trong phủ không phục, Tứ công tử làm ra chuyện mất mặt cả nhà, hại A Lang không thể thăng tướng, Đại Lang thì bị giáng chức, vậy mà mấy ngày nay chẳng những A Lang không trách phạt Tứ công tử, trái lại càng thêm quan tâm.

Thậm chí còn ghi danh cho kẻ dốt nát như hắn đến Quốc Tử Giám đọc sách. Là kỳ vọng hắn có thể giống Tiết Thế Khang cải tà quy chính sao, hay là do A Lang đột nhiên nhớ tới huyết nhục thân tình?

Chuyện sau bọn họ cảm thấy không có khả năng, mười mấy năm qua đều không lo, sao vừa xảy ra chuyện lớn như vậy liền thay đổi được chứ. Một khi con nối dõi nhiều, nặng bên này nhẹ bên kia là việc thường xảy ra.

"Quý Hoằng, tên này đọc rất hay, nhưng từ Hoằng này..." Đinh Thiệu Võ suy tư nhưng không tìm ra nguyên do: "Là có ý gì đặc biệt sao?"

"Sách Thuyết Kiếm của Nguyên Chẩn có viết: Lưu trảm hoằng hạ giao, mạc thí nhai trung cẩu. Từ Hoằng này có nghĩa là nước sâu mà rộng."

Đinh Thiệu Đức là con thứ tư trong nhà. Bá, Trọng, Thúc, Quý dựa theo bối phận lấy một chữ sau đó hợp với tên của mình. Nàng vốn nên gọi Quý Đức, nhưng nàng từ chối tên này, tự lấy cho mình chữ Hoằng. Nước sâu mà rộng, cũng là nói chính mình.

Hoàn cảnh của nàng, giống như đang giãy giụa trong nước sâu, cũng thật sự thiếu chút nữa chết đuối. Mặt nước bao la nhìn không tới cuối, cũng như như tương lai mờ mịt của nàng, hết thảy đều không biết.

"Quý Hoằng."

Thiếu niên đội mũ ngọc, chứng minh nàng đã thành niên có tên tự, mặc áo bào Tứ Xuyên, chứng tỏ nàng sinh ra trong gia đình phú quý. Dáng người cao gầy ngồi xổm bên bếp lò Phong Nhạc Lâu. Lửa trong lò cháy hừng hực, mặt nàng cũng bị hong đến phiếm hồng.

"Quý Hoằng." Cố thị cười nhạt: "Vẫn là quen gọi ngươi Tứ Lang."

"Tam Nương gọi thế nào ta cũng thích nghe. Mặc kệ tên gì, ta vẫn là Tứ Lang của trước kia." Đinh Thiệu Đức xoa lòng bàn tay đứng dậy.

"Ngày mai ta phải đến Quốc Tử Giám đọc sách." Ánh mắt mịt mờ.

"Đây là chuyện tốt, ngươi không cần trưng ra vẻ mặt như vậy." Cố thị lại cười nói. Nàng rất không quen nhìn thiếu niên trước mắt buồn bã ưu thương.

"Kể từ vụ án kia, cha trở về từ đại nội giống như thay đổi thành người khác. Thường xuyên quan tâm ta, giúp ta ghi danh vào Quốc Tử Giám, sau đó còn chuẩn bị lễ đội mũ cho ta."

Mũ ngọc trên đầu nàng, Cố Tam Nương vừa liếc mắt liền thấy. Nàng còn nói với nàng trưởng bối trong nhà đã lấy tự cho nàng ghi vào gia phả, Cố thị không khỏi bất an: "Hôn sự của ngươi và Tiền thị, không phải đã bị hủy rồi sao?"

"Ta nghĩ, hắn đã có mối hôn sự khác, hoặc là có lẽ liên quan đến đại nội." Đinh Thiệu Đức nhíu chặt lông mày, chỉ mong suy đoán của mình chỉ là suy đoán.

"Tứ Lang đơn giản là bận tâm thân phận, mới chà đạp bản thân như vậy, làm nữ tử khắp thành Đông Kinh đều đối với ngươi..." Cố Tam Nương đang nói chợt dừng lại.

"Ta nhớ rõ Tam Nương cũng từng giống như bọn họ, đối với ta khịt mũi coi thường." Đinh Thiệu Đức xoa chiếc cằm bóng loáng, cố ý vui đùa nói, muốn điều tiết bầu không khí trầm trọng này: "Lần đầu tiên ta theo Nhị ca đến Phong Nhạc Lâu, Nhị ca đi chọn rượu, Tam Nương ngươi còn đến quở trách ta."

Đinh Thiệu Đức ăn chơi trác táng bắt đầu quậy phá là vào năm mười một tuổi. Lúc đó nàng đã cùng bọn nhóc cùng tuổi chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Đông Kinh. Đến năm mười hai đã có chút danh tiếng "Hỗn thế ma vương". Đến năm mười ba mười bốn thường xuyên ra vào thanh lâu, yêu thích nghe nhạc và xem diễn.

Lần đầu đến Phong Nhạc Lâu nàng chỉ mới mười hai tuổi, cùng Đinh Thiệu Võ tới chọn rượu, bị phồn hoa trong lâu làm khiếp sợ. Khi đó Cố thị đã vào Phong Nhạc Lâu được một thời gian, biết thiếu niên này là tiểu ma vương hay đá cầu bên đường, vì thế cùng mấy vị tỷ muội ngâm thơ cười nhạo nàng.

Đinh Thiệu Đức nhắc lại chuyện cũ, làm Cố thị không khỏi đỏ mặt: "Còn không phải là do Tứ Lang ngươi sao?"

Đinh Thiệu Đức trừng mắt: "Trách ta?"

"Kỹ thuật diễn của Tứ Lang so với ca kĩ còn hay hơn, ta nào biết một thiếu niên mười hai tuổi tâm tư lại sâu như vậy..." Cố Tam Nương ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh: "Lại nào biết, thiếu niên vốn không phải thiếu niên."

"Ha ha ha, từ mười hai tuổi gặp ngươi, ta đã cảm thấy tỷ tỷ này thật là đẹp, giống như tiên trên trời, ta là vì ngươi mới trở thành khách quen của Phong Nhạc Lâu." Đinh Thiệu Đức tiếp tục ngồi xuống sưởi ấm: "Đáng tiếc mỗi lần đều chỉ có thể xa xa nhìn Tam Nương."

Đinh Thiệu Võ mang nàng đến Phong Nhạc Lâu lúc nàng vẫn còn niên thiếu. Từ đó về sau nàng thường đi dạo các tửu lầu lớn ở Đông Kinh, nhưng Phong Nhạc Lâu là tới nhiều nhất. Danh tiếng Cố thị càng ngày càng nổi, đặc biệt là sau khi biểu diễn màn múa kiếm oanh động toàn bộ Đông Kinh kia, trực tiếp làm Phong Nhạc Lâu sánh ngang Phàn Lâu trở thành đệ nhất Tửu lâu Đại Tống.

"Đó là bởi vì... Ta còn chưa biết con người thật của ngươi."

Đinh Thiệu Đức híp mắt cười nói: "Vậy phải cảm ơn những người đó đã xô ta xuống nước, mới làm Tam Nương thiện tâm cứu giúp, mới làm ta được tiếp xúc với Tam Nương, chân chính quen biết ngươi."

Đinh Thiệu Đức cẩn thận nghĩ: "Thái độ Tam Nương thay đổi, chính là sau khi biết được thân phận nữ nhi của ta..." Vốn là nhẹ nhàng nói giỡn đột nhiên trở nên trầm trọng. Tựa hồ, Đinh Thiệu Đức đã nghĩ ra gì đó.

Cố thị từng cười nhạo nàng, cũng chưa bao giờ muốn gặp nàng, tất cả thay đổi là từ năm Đinh Thiệu Đức mười bốn tuổi, Cố thị mười bảy, Phong Nhạc Lâu đăng bảng hát tuồng Bá Vương Biệt Cơ. Cố Tam Nương chân trần múa kiếm, kiếm vũ của Công Tôn Đại Nương lần nữa xuất thế.

Đinh Thiệu Đức thích những thứ này, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ. Cố thị múa kiếm là ở bên sông Biện Hà, một chiếc trống da đặc chế được lắp trên sông, nàng múa kiếm trên chiếc trống đó.

Điệu múa này, làm văn nhân mặc khách tán thưởng không ngớt lời, sôi nổi làm thơ viết văn muốn lấy lòng kết giao, đều bị nàng từ chối.

Ai ngờ thiếu niên đang xem múa lại đột nhiên rớt vào sông Biện Hà. Thiếu niên không biết bơi, hạ nhân không cứu được, mắt thấy nàng sắp chết chìm, Cố thị mới đạp mặt nước cứu nàng lên.

Vì vậy sau này mới có người truyền, Cố Tam Nương người mang tuyệt kỹ, chính là hậu duệ nhà Công Tôn. Người của Phong Nhạc Lâu không khẳng định cũng không phủ quyết.



Cũng vì lần giúp đỡ vô tình kia Cố thị mới biết được bí mật che giấu mười bốn năm của Đinh Thiệu Đức.

Từ đó về sau thái độ của Cố thị với Đinh Thiệu Đức đột nhiên thay đổi, từ lãnh đạm biến thành tỉ mỉ quan tâm, nhiều lần cứu Đinh Thiệu Đức khỏi cảnh nguy nan.

Có lẽ đều là nữ tử, hiểu được nỗi khổ của nhau, lại thường xuyên tâm sự cùng nhau, Đinh Thiệu Đức xem nàng là hồng nhan tri kỷ, thậm chí là người thân.

"Tam Nương... và Trăn Trăn khác nhau. Ngươi không cần ta giúp đỡ, ngược lại ta còn liên lụy ngươi." Đinh Thiệu Đức than thở.

"Ta vào Quốc Tử Giám, cũng là bắt đầu con đường làm quan."

Một khi vào Quốc Tử Giám đọc sách, thì dù có thi đậu hay không, chỉ cần có thể thông qua xét duyệt của Quốc Tử Giám, nàng đã có thể vào Hàn Lâm làm quan.

"Trong triều lại càng hung hiểm, Tam Nương ngươi..." Than hồng làm bàn tay trắng nõn của nàng, không biết từ lúc nào đã đổ mồ hôi. Nàng xoa xoa lòng bàn tay, nói: "Với ngươi, ta không có gì báo đáp, nay thiếu ngươi một ân tình, đợi sau này công thành, mặc Tam Nương cầu lấy."

"Ngươi sợ làm quan... sẽ liên lụy ta sao?"

"Khác với lúc thiếu niên giả vờ, đây là khi quân, là tội liên lụy."

"Nếu vậy Tứ Lang... không mạo hiểm có được không..." Trong mắt Cố thị có cầu xin: "Nếu ngươi, sợ thân phận mình bị vạch trần, ta sẽ rời khỏi Phong Nhạc Lâu trở lại bên cạnh nghĩa phụ, ta gả cho ngươi cũng không sao, hay là ngươi muốn làm..." Dưới gối Sở Vương Triệu Nguyên Tá chỉ có ba con trai.

Vì vậy Cố thị được nhận làm con nuôi, cơ hồ không có người biết, hộ tịch của Cố thị không ở Phong Nhạc Lâu. Bởi vì cầu xin cho thúc thúc mà đánh mất ngôi vị Hoàng đế, Triệu Nguyên Tá tính tình đại biến, không còn quan tâm con cái mình nữa, lại vì vô nữ, nên cực kỳ sủng ái người con gái nuôi này.

"Sống dưới người khác quá lâu, ta vẫn luôn là cá trên thớt mặc người xâu xé. Hơn nữa... Cha nói với ta, đây là ý của Quan gia. Ta..." Đôi mắt trong veo của Đinh Thiệu Đức phản xạ ánh lửa hừng hực: "Trốn không thoát."

"Quan gia..." Nhận ra việc này hết sức nghiêm trọng, Cố Tam Nương run lên: "Sao có thể như thế?"

"Thật ra, làm quan cũng không có gì không tốt. Ta có thể tìm cơ hội đến địa phương nhậm chức, mượn cớ rời khỏi Đinh gia, rời khỏi Đông Kinh." Tìm một nơi không tranh không đấu, thành thật kiên định làm quan, rời xa thế gian âm hiểm.

Nhưng trên đời này, chỉ cần là nơi có người luôn không thể thiếu cái ác.

Quen biết năm năm, Đinh Thiệu Đức chưa bao giờ nhắc đến việc rước nàng vào phủ. Nàng nói ngươi cần cứ lấy, nhưng Cố thị cần, Cố Tam Nương thiếu, ngoại trừ nàng ra, còn gì nữa?

Vì thế, tâm trạng Cố Tam Nương có chút suy sụp.

Đinh Thiệu Đức ngẫm lại lời mình vừa nói, tựa hồ nơi mình muốn đến cũng đã nghĩ sẵn. "Tam Nương có nơi nào muốn đến không?"

"Nhà tổ của Cố gia ở Kim Lăng, Tần Hoài."

"Tần Hoài..." Đinh Thiệu Đức đứng lên đi đến trước cửa sổ, nhìn ánh trăng treo trên trời, chớp mắt nói: "Ánh trăng toả lạnh giữa đêm nay, ngỡ dáng lầu vàng cung ngọc cũ, soi bóng Tần Hoài."

(Đây là bài Lãng Đào Sa kỳ 2, tác giả Lý Dục. Nguyên văn: Vãn lương thiên tịnh nguyệt hoa khai, tưởng đắc ngọc lâu dạo điện ảnh, không chiếu Tần Hoài*.)

"Là, từ của Hậu Chủ."

"Đúng vậy."

"Hậu Chủ tài hoa, khiến người tiếc hận, thế đạo không công bằng. Càng đáng tiếc hơn là tài hoa của ông ấy không có người kế tục. Kim Lăng trong từ của ông ấy, ta vẫn luôn muốn đến xem." Đinh Thiệu Đức thích đọc từ của Lý Trọng Quang, hâm mộ tài hoa của ông ấy.

Trong mắt Cố thị lại cháy lên hy vọng, vui mừng nói: "Ý ngươi là..."

Không cho người khác hy vọng, loại suy nghĩ này nên diệt từ trong trứng: "Tam Nương, đã có người trong lòng chưa?"

"Ngươi đây là ý gì?" Trong lòng Cố thị run lên, ấm áp bị xua đi, chính là vô hạn băng giá.

Dưới ánh trăng mờ ảo, trong mắt nàng từ đầu tới cuối cũng chỉ có một hình bóng gầy yếu, trong lòng chua xót nói: Ngươi nói vậy, ta biết phải trả lời thế nào, hoặc là ngươi, muốn ta trả lời thế nào?

Con ngươi Đinh Thiệu Đức rất sạch sẽ, sạch đến không nhiễm một hạt bụi trần, sạch đến bên trong chỉ có một vầng trăng khuyết.

Vầng trăng từ hốc mắt chầm chậm dâng lên, biến thành một toà cung điện được ánh đèn chiếu sáng.

"Ngươi muốn ta trả lời thế nào?"

"Ta..." Bàn tay rũ bên áo gấm run lên một chút, ngay cả ánh đèn chiếu ra từ điện Tuyên Đức trong mắt nàng cũng nhè nhẹ run lên.

"Thích ngươi, ngươi không biết sao?"

"Ta không biết."

"Ngươi không biết?



"Ta..."

Người hầu bước lên cầu thang, cách rèm châu nhẹ nhàng nói: "Cô nương, có một Nữ quan cầu kiến Đinh Tứ công tử."

Lời này phá vỡ thế giằng co, trùng hợp giúp Đinh Thiệu Đức trốn thoát.

Thang lầu sơn đỏ điêu khắc hoa mẫu đơn vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng thong thả. Nam nhân đi đường phần lớn đều nhanh và nặng, nên cầu thang gỗ sẽ phát ra tiếng lộp cộp. Trong khi nữ nhân thể nhẹ, bước chậm, âm thanh phát ra từ thang gỗ rất nhẹ và êm.

Nhưng không có tiếng động như hiện giờ, nếu không nghe kỹ sẽ không biết có người tới.

"Là ngươi!"

"Ngươi là?" Đạo sĩ trong thiên hạ phần lớn là nam, đạo quan thu nữ quan không nhiều lắm, đa số đều ở trong quan tu tập, nên người đời hiếm có cơ hội nhìn thấy nữ đạo sĩ.

Đặc biệt nữ đạo sĩ xuất trần như Yến Cảnh lại càng hiếm, ít ra, lần đầu tiên Cố thị nhìn thấy nàng đã bị thu hút không rời mắt.

Bị thu hút, không chỉ là nữ tử phàm trần như nàng, mà vị truyền nhân của Đạo gia này cũng sáng mắt.

Rõ ràng là đến tìm Đinh Thiệu Đức, Yến Cảnh cười nhạt. Nàng cười chính mình: "Bần đạo tới tìm bướm, nhưng lại vô tình phát hiện hoa."

Cố Tam Nương nghe Yến Cảnh nói, che miệng giận cười: "Hoa là có, nhưng bướm kia không ngắm hoa." Cố thị đến gần nàng, dùng thủ đoạn của nữ tử Phong Nhạc Lâu, lả lơi nói: "Không biết, chân nhân có nguyện ngắm hoa?"

Yến Cảnh cười, lui về sau một bước: "Cô phương, bất tự thưởng." Lui về sau một bước, là cảm thấy khoảng cách quá gần không tiện nói chuyện.

Nói xong, liền bước đến gần, chưa chờ Cố thị phản ứng liền nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay dán mu bàn tay, làm tay Cố thị ngửa lên hiện rõ trong mắt nàng: "Mệnh của cô nương..."

Yến Cảnh lại liếc nhìn Đinh Thiệu Đức.

"Ngươi biết xem chỉ tay?" Cố thị cũng không ngạc nhiên, nhìn kỹ vị Đạo cô không tầm thường này.

"Nàng là truyền nhân của Phù Diêu Tử, đệ tử của Thái Thanh chân nhân, Lăng Hư chân nhân." Đinh Thiệu Đức chậm rãi nói.

"Cô nương tâm sự nặng nề, sao không buông lỏng một chút?"

Cố thị rút tay mình về, bị chọc trúng tâm tư, ảm đạm nói: "Làm thế nào, buông a ~"

"Đương nhiên muốn, là có thể." Yến Cảnh lấy một miếng ngọc khắc hình lá cây trong lòng ra đặt lên bàn, nói: "Đây là tín vật của đạo quan chúng ta, ngày nào đó, nếu cô nương cảm thấy vô vọng, cứ đến Trường Xuân quan tìm ta."

Phải nói, người càng lạnh nhạt xuất trần trong lúc vô tình trêu chọc người, rất khó làm người không tâm động. Nhưng người trước mặt này một chút cũng không lạnh, trái lại trong mùa đông băng giá nàng ấm áp tựa một tia nắng xuân.

Nàng chuẩn bị đi vòng qua Cố thị, lại bị Cố thị duỗi tay ngăn lại: "Ta không muốn cái này."

Cố Tam Nương không muốn miếng ngọc khắc hình lá cây trân quý này, ngược lại nổi lên tâm tư với cây trâm gỗ đào trên đầu nàng.

"Ta muốn." Cố Tam Nương đảo tròng mắt, cong môi cười: "Cái này!" Dứt lời liền nghiêng người muốn lấy cây trâm.

Cây trâm vốn dùng để cố định tóc, mà cây trâm gỗ đào trên đầu Yến Cảnh nàng đã mang từ nhỏ, cực kỳ quý trọng.

Đương nhiên sẽ không để nàng dễ dàng lấy đi. Yến Cảnh nghiêng người, làm Cố Tam Nương chụp hụt tay, lại sợ nàng té ngã, nên vươn tay ra đỡ. Cố Tam Nương lại vì vậy mà tìm được cơ hội duỗi tay ra đoạt.

Cứ thế, một đoạt một tránh, không ai nhường ai, hai nàng liền ở trong phòng đánh nhau.

Chỉ là Yến Cảnh nắm chắc chừng mực, chưa từng chạm vào một vật nào trong phòng, ngay cả bàn ghế bị Cố thị không cẩn thận chạm ngã, cũng có thể được nàng đặt trở về chỗ cũ.

Cố thị lại khác, nàng một chút cũng không thương tiếc những vật dụng tinh xảo bày biện trong phòng. Tấm lụa thêu trên bàn bị nàng rút ra, bên trên bày đầy ly ngọc, ly sứ, bị nàng kéo một cái toàn bộ đều rơi xuống đất.

"Tranh cường háo thắng, thật sự không tốt." Nàng có vẻ rất thoải mái, ly trên bàn chẳng những không rơi xuống đất, mà còn cùng với tấm lụa được đặt lại lên bàn lần nữa.

Đinh Thiệu Đức ngồi một bên, uống rượu xem diễn.

Vài chiêu qua đi, Cố thị tự hỏi nàng học võ nhiều năm, khắp thành Đông Kinh hiếm có đối thủ, hôm nay lại không địch lại Đạo cô đột nhiên chui ra này. Hơn nữa người này đối phó với nàng lại cực kỳ thành thạo.

Cố thị ăn mệt, tự biết đánh không lại vì thế chịu thua, thở dốc nói: "Khó trách ngươi còn trẻ như vậy đã trở thành truyền nhân của Phù Diêu Tử."

Yến Cảnh hơi nhướng mày, nghĩ rằng nàng đang tức giận, vì vậy gỡ cây trâm gỗ đào trên đầu xuống, thay bằng một cây trâm ngọc phù hợp thân phận mình hơn.

"Ngươi muốn, ta cho ngươi là được, cần gì phải giành." Nàng đến gần, đem cây trâm gỗ đào toả ra hương thơm nhẹ nhàng đặt lên tay Cố thị, cười ấm áp nói.

Khoảnh khắc hơi ấm từ cây trâm gỗ chạm vào lòng bàn tay, trái tim Cố thị run lên, cuộn chặt cây trâm gỗ xoay người, nhìn theo bóng lưng Yến Cảnh đi về phía Đinh Thiệu Đức, muốn nói lại thôi.

- Hết chương 51 -

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau