Chương 56: Núi sông đồ Một sợi quang
: Núi sông đồ* một sợi quang
(*Đồ: có hai nghĩa là vẽ hoặc là mưu đồ. Câu này dịch theo nghĩa là vẽ một tia nắng mặt trời lên bức tranh núi sông như lời Đinh Thiệu Đức nói bên dưới.)
Lý Công Võ quát lớn, Thẩm Duy Ôn lau nước mắt cùng nhau đuổi theo đi tìm Đinh Thiệu Đức.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, Thẩm Duy Ôn đuổi theo bước chân hắn. Sinh ra chỉ biết cầm bút làm thơ như hắn chạy theo có chút chật vật: "Các ngươi đều sốt ruột như vậy... Triệu Dung kia rốt cuộc là ai?"
Người mà ngay cả Lý Công Võ cũng khẩn trương đến vậy, Thẩm Duy Ôn đột nhiên hiểu ra gì đó: "Hắn họ Triệu, chẳng lẽ là người của hoàng tộc Triệu thị?"
Người họ Triệu trong thiên hạ rất nhiều, không riêng gì hoàng tộc Triệu thị, hơn nữa lúc Triệu Tĩnh Xu vào học không có đặc thù gì, nên mới không có người hoài nghi.
"Nàng là nữ nhi của Quan gia!"
Thẩm Duy Ôn cho rằng Triệu Dung là công tử của Vương gia nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến nàng là một cô nương, lại càng không ngờ... Nàng là nữ nhi của Hoàng đế.
"Quan gia!" Thẩm Duy Ôn đang chạy vội đột nhiên hai chân mềm nhũn, trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
Bởi vì trúng độc từ nhỏ nên Đinh Thiệu Đức định sẵn vô duyên học võ, trong khi đó Chiết Duy Tín xuất thân nhà võ, lại dùng Triệu Tĩnh Xu áp chế, Đinh Thiệu Đức chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian chờ Lý Công Võ tìm tới.
Ác tặc lúc đang ăn trộm bị người phát hiện, đương nhiên là thẹn quá hóa giận, huống hồ đây lại là tên hái hoa tặc. Mắt thấy sắp đạt thành ý nguyện, một kẻ không biết trời cao đất dày lại đột nhiên xuất hiện, cố tình người này chính là kẻ hắn ghét nhất.
Trước lúc đến đây Chiết Duy Tín uống chút rượu, hiện giờ trong lòng cực kỳ tức giận.
Trước đây kiêng kị Đinh Thiệu Đức là con trai phó Tướng, chỉ dám âm thầm cô lập chèn ép nàng, hôm nay lại dám làm hỏng chuyện tốt của hắn. Nợ mới nợ cũ hắn đều phải tính lên đầu nàng.
"Chậc chậc chậc, thì ra hai người các ngươi đã sớm có gian tình?" Chiết Duy Tín nhìn Đinh Thiệu Đức khinh thường nói: "Đôi cẩu nam nữ các ngươi!"
Khoảnh khắc cửa phòng bị phá ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Triệu Tĩnh Xu bị trói chặt trên ghế, hiện giờ cho dù khôi phục sức lực cũng không thoát được. Đôi con ngươi chết lặng hằn sâu thân ảnh gầy gò của Đinh Thiệu Đức. Tròng mắt khẽ di chuyển theo đầu nàng, giống như đang nói: để hắn (Đinh Thiệu Đức) đi.
Dưới ánh nến nhập nhoè, Đinh Thiệu Đức trợn tròn mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt tuyệt vọng của nàng, trong lòng càng kiên định, tiến lên một bước hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Thấy nàng không đi, ngược lại tiến vào trạng thái chiến đấu khẩn trương, Chiết Duy Tín quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Xu, cười run người: "Chân tình, giả ý, dùng mạng ngươi thử một lần liền biết."
Chiết Duy Tín nâng cằm Triệu Tĩnh Xu lên, lưỡi dao sắc bén lướt qua lướt lại cần cổ trắng nõn của nàng. Đinh Thiệu Đức thấy vậy nôn nóng bước lên, vội vàng quát: "Dừng tay!"
"Dừng lại!" Trong mắt Chiết Duy Tín tràn đầy bạo ngược, nghiêng đầu nhìn Đinh Thiệu Đức.
Đinh Thiệu Đức duỗi tay, dừng chân lại.
"Không phải quan tâm nàng sao?" Chiết Duy Tín bỏ tay ra, không hề lo lắng ném con dao trong tay đến trước mặt Đinh Thiệu Đức.
"Nếu không muốn nàng có việc, cho ta thấy chân tình của ngươi!"
Con dao bị ném đi trượt dài trên mặt đất va vào đế giày Đinh Thiệu Đức, chỉ chạm nhẹ một cái, lại làm cả cơ thể và trái tim nàng rung động.
Sau đó bị nàng run rẩy nhặt lên. Lưỡi dao sắc bén như loé lên dưới ánh đèn, Đinh Thiệu Đức mở to cặp mắt sáng nhìn mũi dao trước mặt.
Chiết Duy Tín đã sớm muốn giết nàng, nhưng vẫn không dám, hôm nay có được cơ hội này sao hắn có thể buông tha: "Thế nào, sợ?"
Đinh Thiệu Đức cười run một tiếng: "Chung quy là sống không quá ba mươi sao."
"Nếu ngươi sợ..."
"Được!" Đinh Thiệu Đức ngẩng đầu, mở to cặp mắt kiên định sáng ngời nói.
Có lẽ chỉ khi nhìn thấy máu Chiết Duy Tín mới biết sợ, cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nhưng điều nàng không chắc là sau khi mình chết đi Chiết Duy Tín có giết người diệt khẩu, giết luôn cả Triệu Dung hay không.
Lại phải cược sao.
Đánh cược, nàng không thích, nhưng không có lúc nào là không phải đánh cược. Nàng không muốn cược những việc nhìn không thấy kết quả. "Chiết Tứ ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện của ta và Tam Nương ngươi là người biết rõ nhất. Ta chết rồi, Tam Nương không thể không biết nguyên do, nhưng hôm nay ta nói rõ ràng ở đây, xin A Dung cô nương làm chứng. Đinh Quý Hoằng ta là tự nguyện chết, không liên quan gì đến ngươi!"
Triệu Tĩnh Xu cơ hồ muốn cắn nát chiếc khăn đang nhét trong mồm, trợn to đôi mắt che kín tơ máu nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt.
Dưới ngọn đèn tranh sáng tranh tối, lưỡi dao sắc bén toả ra ánh sáng trắng lạnh lùng, ngay khi xuyên qua lớp vải trắng liền nhuộm đẫm máu tươi: "Ta từng sống trong địa ngục không thấy được ngày mai, cũng đã từng gặp được mặt trời ấm áp nhất, tranh giành cùng dã thú, nhưng cũng có ngạo cốt của bản thân." Trong mắt nàng giống như thật sự cất giấu ánh mặt trời, toả sáng cháy bỏng.
Lưỡi dao rơi xuống sàn nhà bằng gỗ đặc chế, máu bên trên bắn lên đế giày và góc bàn. Áo dài thư sinh nhạt màu dành riêng cho học sinh Quốc Tử Giám nhuộm đỏ máu tươi, từ nơi sẩm màu nhất, từng giọt đỏ tươi nhỏ lên sàn nhà.
"A Dung..." Nàng nhớ tới, bức hoạ núi sông còn thiếu một vệt sáng mặt trời. Bởi vì Triệu Tĩnh Xu xuất hiện, núi sông của nàng mới có thể bừng sáng. Lần đầu gặp gỡ cứ ngỡ cố nhân, như một vệt sáng cắt qua đêm dài vô tận. "Cười mới đẹp!"
Máu tươi phun qua kẽ tay như suối không ngừng chảy ra, chân tay đã không còn sức lực chống đỡ.
"Quý Hoằng!" Lý Công Võ chạy như bay tới, chỉ thấy Đinh Thiệu Đức nằm liệt trong vũng máu, không còn cử động.
Bị trói trên ghế, Triệu Tĩnh Xu đờ đẫn hai mắt, nước mắt rơi đầy mặt.
Lý Công Võ giận trợn tròn mắt, quát: "Thằng khốn nạn!" Tức hộc máu tiến lên đấm Chiết Duy Tín một quyền.
Mà lúc này Chiết Duy Tín vẫn còn sững sờ trước cảnh tượng Đinh Thiệu Đức ngã xuống. Hắn không dám tin vào mắt mình, trên đời này sao lại có người ngu như vậy, cam tâm tình nguyện chết vì người khác, vì một người con gái mà tự tìm chết.
Lý Công Võ không quên Đinh Thiệu Đức nằm trên mặt đất, nhưng vẫn cầm lấy thanh dao vừa rồi giúp Triệu Tĩnh Xu cởi trói: "Thần cứu giá chậm trễ, xin công chúa tha tội!"
Lý Công Võ run rẩy quỳ xuống.
Chiết Duy Tín quỳ rạp xuống đất, trong lúc xoay người chạm vào vết máu bên cạnh Đinh Thiệu Đức. Hắn nhìn lòng bàn tay đỏ tươi của mình, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi: "Công chúa?"
Đã không còn cảm nhận được độ ấm tứ chi, Đinh Thiệu Đức vốn không yên lòng Chiết Tứ sẽ làm bậy với Triệu Dung, vì thế cố chống đỡ, nhưng nghe được Lý Công Võ quỳ xuống gọi một tiếng công chúa, nàng cảm thấy mình hẳn là gặp ảo giác, cảm thấy có lẽ là mình đã chết rồi.
Triệu Tĩnh Xu đứng lên, tác dụng của thuốc đang dần biến mất, nàng thúc giục nội lực đứng trước mặt Chiết Duy Tín, chỉ phẫn nộ trừng hắn một cái không làm gì khác, thay vào đó ôm lấy Đinh Thiệu Đức đang nằm trong vũng máu nhanh chóng rời đi.
Việc này đã kinh động đến thầy giám thị, Thẩm Duy Ôn tự thú, tự mình đến tìm giám thị kể rõ đầu đuôi.
Xuất thân Tiến Sĩ, đọc sách cả đời mấy chục vị giám thị và giảng sư trong Quốc Tử Giám quỳ trước mặt Triệu Tĩnh Xu.
Vừa lúc chặn đường đi của nàng: "Cút ngay!"
Quốc Tử Giám là trường học quyền uy nhất nước, lão sư, giảng sư, giám thị trong trường lại vì sợ hãi mà dung túng học trò làm bậy, cũng đã khiến Triệu Tĩnh Xu nhận ra.
Những thứ không thể trốn tránh được, vậy thì dùng vũ lực giải quyết đi!
Hai chữ này làm vài vị lão sư già sợ tới mức run lên, vội nhích người qua một bên. Chiết Duy Tín cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất run run thân mình. Giữa mùa đông thở ra khói này, trên lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi, trong đầu trống rỗng.
Công chúa là nữ nhi của thiên tử, là quân, bắt cóc nàng chính là mưu phản. Trên đời có ba tội lớn, mưu phản là tội lớn nhất, tru di cửu tộc.
Phạm phải tội mưu phản tương đương hành thích vua, hắn còn đường sống sao? Chiết gia còn đường sống sao? Hiện giờ thiên hạ thái bình, không phải thời chiến để thiên tử dựa vào võ tướng. Chiết gia cũng không phải họ Sài của thời Hậu Chủ là quốc gia của tông chủ tiền triều ở Trung Nguyên, có Đan thư thiết quyển* miễn tử.
(Đan thư thiết quyển: nguyên văn 丹书铁劵, là tiền thân của Kim bài miễn tử. Là một mảnh sắc hình dạng như miếng ngói (thiết quyển) ghi lại công trạng và lời khen của vua đối với những vị trọng thần.)
Ban đầu Chiết gia chỉ là một Vương tộc nhỏ ở vùng Vân Trung, làm quan nhà Chu, sau quy thuận Tống, trở thành thần tử triều Tống.
Triệu Tĩnh Xu không muốn mất thời gian giáo huấn loại người ghê tởm như Chiết Duy Tín, bởi vì tánh mạng Đinh Tứ còn nguy trong sớm chiều, tính sổ Chiết Tứ còn rất nhiều thời gian.
Lúc bế Đinh Thiệu Đức lên, Triệu Tĩnh Xu cực kỳ ngạc nhiên. Một nam nhân sao lại nhẹ như thế? Tuy là thiếu niên, nhưng sao có thể nhẹ hơn cả nữ tử được chứ.
Ngàn Ngưng quẹt nước mắt nước mũi chạy đến trước mặt nàng, thấy tình cảnh như thế liền khóc hô: "Cô nương!"
Không đợi Ngàn Ngưng tự trách, Triệu Tĩnh Xu liền ra lệnh: "Mau gọi thái y!"
"Gọi Trương Tắc Mậu!" Nói thêm.
Lúc bị bế lên, giống như cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, nàng mới biết, mình vẫn chưa chết: "Không cần ~" Vết thương của nàng nằm dưới ngực, nếu mời lão thái y trong cung, chỉ sợ sẽ bại lộ thân phận. "Trên Mã phố có hiệu thuốc Tôn Ký, tìm Tôn đại phu!" Nàng cố chống đỡ. Nàng còn sống là sự thật, nhưng đau cũng là thật. Công chúa hay không công chúa nàng đã không còn sức nghĩ tới.
Triệu Tĩnh Xu thanh tu đạo quan mười năm, vừa theo sư phụ học đạo, vừa học nắn gân sờ cốt trị thương. Nàng cũng biết xương cốt nam nữ có khác.
Người sơ ý có thể không phát hiện, nhưng Đinh Thiệu Đức cự tuyệt thái y trị thương, trong lòng Triệu Tĩnh Xu liền có suy đoán.
Mặc kệ thế nào, Trương Tắc Mậu cũng bị kêu đi, kinh động đại nội, Tôn đại phu ở Mã phố cũng bị mời tới Quốc Tử Giám.
Tin tức này cũng mau chóng truyền vào tai Triệu Hằng từ quan nội thị của Trung Tỉnh Điện.
Càng gần Lễ Đại Triều, các quốc gia vào chầu càng nhiều, sự kiện vô cùng long trọng. Xảy ra chuyện như vậy, Hoàng đế cực kỳ tức giận.
Quốc Tử Giám bị cấm quân bao vây, loạn thành một nồi cháo. Chiết trạch ở thành Đông cũng bị cấm quân vây lấy, trên dưới Chiết gia lòng người hoảng loạn.
"Bị bắt là Tam công chúa, bị thương là con trai Tham tri chính sự Đinh Thiệu Đức. Chiết gia, phỏng chừng gặp nạn." Trương Khánh theo sát bước chân Triệu Uyển Như bẩm báo.
"Thời khắc mấu chốt thế này sao Chiết gia sao có thể gây ra sai lầm chứ!" Triệu Uyển Như xoắn mày: "Những người khác của Chiết gia đâu?"
"Chiết Duy Tín bị bỏ tù, Chiết gia bị bao vây, Chiết Duy Xương hẳn là đang từ Hưng Châu trở về."
Triệu Uyển Như trầm ngâm nghĩ: "Ngươi đi toàn lực đè ép tất cả tin tức liên quan xuống, nhưng phải để Đinh Vị biết, ngoài ra gọi Vương thừa tướng tới gặp ta."
"Vâng."
Trương Khánh vừa đi không lâu, Triệu Uyển Như đã gặp Vương Đán ngoài Tập Anh Điện.
Giờ phút này trong Quốc Tử Giám, giảng sư và giám thị đang chờ ngoài viện, mặt mày trắng bệch. Một số trực giảng và giám sinh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Ngày mai là ngày Quốc Tử Giám bắt đầu nghỉ đông, hiện giờ lại bị cấm quân bao vây không cho phép ra vào, bọn con cháu thế gia không rõ nguyên do vừa khẩn trương vừa lo sợ than một câu xui xẻo.
Trương Tắc Mậu bị gọi tới, nhưng chỉ đứng ngoài cửa chờ, Triệu Tĩnh Xu lại không biết Tôn đại phu này là người phương nào.
Cho lui tất cả mọi người, nàng không yên lòng, vì thế tự mình canh giữ trong phòng.
"Vết thương này của Tiểu Đức, lão hủ không tiện xử lý, ngài?" Lão thái y gương mặt hiền từ nhìn Triệu Tĩnh Xu.
Hắn đã xưng hô như vậy, cùng với lý do từ chối hẳn là đã biết thân phận Đinh Thiệu Đức, Triệu Tĩnh Xu có thể yên tâm: "Tiên sinh ngài chỉ cần nói cho ta biết làm thế nào, ta tới!"
Lão tiên sinh gật đầu: "Làm phiền."
Đinh Thiệu Văn đã điều động cấm quân bao vây Chiết gia. Hoàng đế tức giận đến chỉ kém tự mình ra đại nội hỏi tội.
Cấm quân bao vây hai nơi đó một đêm, mãi đến hừng đông hôm sau, tất cả lớp học ở Quốc Tử Giám đều đã bị đình chỉ.
Trên triều, phó tướng Đinh Vị cầm đầu các quan viên Ngự Sử Đài dâng sớ buộc tội Chiết gia.
Sổ con viết đầy tội danh, trong đó chỉ cần một tội mưu phản đã có thể chém đầu cả nhà Chiết gia.
Chiết Duy Tín bắt cóc công chúa, tội chứng rành rành, Chiết gia khó đường thoát tội.
Ngoại trừ phe buộc tội, Đồng bình chương sự Vương Đán cùng các viện sử ở Xu Mật Viện và Hàn Lâm Học sĩ đều cật lực bảo vệ Chiết gia.
Một bên muốn diệt một bên muốn lưu, trên triều giằng co toé lửa, làm Hoàng đế giận đến trực tiếp bãi triều.
Nhưng vẫn chưa nói muốn tha hay muốn trị Chiết gia.
Trong cấm cung im lìm nghiêm ngặt, việc liên quan đến hoàng gia, bọn quan viên dù biết thực hư cũng không dám tùy tiện ăn nói lung tung.
Chiết Duy Xương từ Hưng Châu suốt đêm cưỡi ngựa trở về, khoái mã vào thành, quần áo chưa thay, ném kiếm, cởi giáp, tóc tai rối bời quỳ gối trước Thùy Củng Điện.
Chiết gia luôn luôn an phận, là gia tộc được Hoàng đế tín nhiệm, trọng dụng.
Một số quan viên trung lập sôi nổi lắc đầu. Bọn họ cảm thấy chuyện này, cho dù Vương Đán và tất cả đám người Xu Mật Viện có đồng lòng muốn giữ cũng không thành. Phó tướng đã quyết tâm trị tội, xem ra Chiết gia đã đến hồi kết.
Triệu Uyển Như lại rất hiểu cha mình. Thứ nhất Chiết gia là thế lực được ông coi trọng cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy. Thứ hai, là do Đỗ Quý Phi luôn ở bên tai khóc đến lê hoa đái vũ đòi Hoàng đế lấy lại công bằng.
Tiếng khóc của Đỗ thị, có thể khiến sắt đá mềm lòng! Đời trước Triệu Uyển Như đã tận mắt nhìn thấy.
Như vậy làm cho Hoàng đế cực kỳ rối rắm. Hắn bị kẹp ở giữa, muốn trị tội, nhưng lại cảm thấy không thoả đáng.
Nhiều năm trước Chiết Ngự Khanh mang bệnh xuất chinh, chết trận sa trường, năm ấy hắn mới 37. Thái Tông vô cùng đau đớn, hạ lệnh cho con trai lớn Chiết Duy Chính kế nhiệm. Sau, Chiết Duy Chính bệnh nặng, mới truyền lại cho Chiết Duy Xương thay thế.
Năm thứ hai Hàm Bình, Lý Kế Thiên cấu kết nữ tộc ở Hà Tây tạo phản, thúc thúc của Chiết Duy Xương là Chiết Hải Siêu và đường đệ đều bỏ mình, Chiết Duy Xương bình loạn.
Năm đầu Cảnh Đức công phá trại địch, tháng mười, quân Liêu xâm Tống, Chiết Duy Xương dẫn binh tấn công biên giới Sóc Châu từ Hoả Sơn, công phá Đại Lãng Thủy trại, bắt sống hàng trăm ngàn người.
Vị tướng quân trẻ tuổi oai phong hào sảng, từng oai phong một thời, hiện giờ lại mặt mày tiều tụy đầu tóc bù xù quỳ gối trước Thùy Củng Điện
Triệu Uyển Như bước đến gần, dừng lại bên cạnh hắn: "Chiết tướng quân."
Chiết Duy Xương đã quỳ cả ngày, thấy Triệu Uyển Như lại đây khấu đầu nói: "Tội thần khấu kiến Huệ Ninh công chúa!"
Hắn giống như đã già đi mấy chục tuổi. Triệu Uyển Như không đành lòng, nói: "Chiết tướng quân là công thần đại Tống. Chiết gia lại vì Triệu gia vào sinh ra tử, xin tướng quân yên tâm, Quan gia không phải loại người không hiểu lý lẽ."
Nói xong, Triệu Uyển Như vào điện. Vương Đán cùng chúng quan viên cầu tình đã giúp Chiết gia bật lửa hy vọng, mà Triệu Uyển Như muốn thắp sáng ngọn lửa này.
Nàng muốn giữ Chiết gia.
"Quan gia, Huệ Ninh công chúa tới." Chu Hoài Chính nhỏ giọng nói.
Triệu Uyển Như vào điện, thấy tấu chương rải đầy trên đất. Ngự Sử Đài, Hàn Lâm Viện, Chiêu Văn Quán, Tập Hiền Điện,... tất cả các vị đại thần đều dâng tấu chương.
Nàng nhặt tấu chương của Ngự Sử Đài lên, nhìn thoáng qua liền gấp lại, khẽ cười nói: "Các đại thần đã làm gì sao lại chọc cha tức giận như vậy."
"Đừng nhắc bọn họ, cả một đám chỉ biết há mồm nói chuyện!"
Người hầu trong điện theo sau Chu Hoài Chính, đồng loạt lui ra ngoài.
Lúc này chỉ còn cha con hai người, Triệu Uyển Như đến gần đấm vai cho cha: "Chuyện đêm qua, nữ nhi cũng nghe nói."
Triệu Hằng thở dài: "Chiết Duy Chính ôn hoà hiền hậu, Chiết Duy Xương trung chính, Chiết Duy Trung nhạy bén, ngươi nói tại sao Chiết Duy Tín này lại..."
"Nữ nhi có một lời."
"Ngươi nói!"
"Chiết gia ở Vân Trung danh vọng cực cao, hơn nữa từ khi Chiết Ngự Huân quy thuận, Chiết gia trung tâm vì nước, Chiết gia tướng chết trận sa trường, vì nước xả thân nhiều vô số kể. Nếu vì thế trị tội, dưới suối vàng, anh linh họ khó có thể an giấc ngàn thu. Sau khi Chiết Ngự Khanh chết, ông ông vô cùng đau đớn. Mấy huynh đệ Chiết Duy Xương đều là tướng tài, cha cũng chính mắt nhìn thấy. Thiên hạ này còn có bao nhiêu con cháu thế gia có thể giống Chiết Duy Xương, mười mấy tuổi đã lên sa trường?"
Triệu Uyển Như là nói, đừng vì nhỏ mà mất lớn. Câu câu chữ chữ đều đúng trọng tâm, hơn nữa nói trúng nỗi lòng Hoàng đế.
"Hơn nữa Lễ Đại Triều sắp tới, sứ thần các nước đều đang nhìn chằm chằm Đại Tống." Mà hữu dụng nhất, là những lời này.
Ý nghĩa thật sự chính là, mặt mũi Hoàng đế lớn hơn trời, Đại Tống yên ổn, nặng hơn tất cả.
"Nếu Nguyên Trinh là nam nhi thì tốt biết mấy!"
Chiết Duy Xương không biết Huệ Ninh công chúa nói gì với Hoàng đế, nhưng hắn biết nhất định là công chúa đã nói đỡ cho Chiết gia. Dưới bầu trời này, người có thể đả động Hoàng đế, cũng chỉ có Hoàng Hậu và Huệ Ninh công chúa Triệu Uyển Như.
Cấm quân bao vây một đêm, vào buổi trưa ngày thứ hai thì giải tán. Chiết Duy Tín được thả ra, Hoàng đế ban chiếu mắng.
Chỉ nói là Chiết Duy Tín ngộ thương công chúa Triệu Tĩnh Xu, nhưng niệm tình không biết, người không biết không có tội, cùng với niệm tình công lao bấy lâu nay của Chiết gia, khai ân thả hắn ra, hủy bỏ tư cách nhập sĩ.
Qua đó có thể thấy nhân đức và trí tuệ của thiên tử, cùng với ân tình dày rộng của Hoàng tộc Triệu thị đối với đại thần có công.
- Hết chương 56 -
(*Đồ: có hai nghĩa là vẽ hoặc là mưu đồ. Câu này dịch theo nghĩa là vẽ một tia nắng mặt trời lên bức tranh núi sông như lời Đinh Thiệu Đức nói bên dưới.)
Lý Công Võ quát lớn, Thẩm Duy Ôn lau nước mắt cùng nhau đuổi theo đi tìm Đinh Thiệu Đức.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, Thẩm Duy Ôn đuổi theo bước chân hắn. Sinh ra chỉ biết cầm bút làm thơ như hắn chạy theo có chút chật vật: "Các ngươi đều sốt ruột như vậy... Triệu Dung kia rốt cuộc là ai?"
Người mà ngay cả Lý Công Võ cũng khẩn trương đến vậy, Thẩm Duy Ôn đột nhiên hiểu ra gì đó: "Hắn họ Triệu, chẳng lẽ là người của hoàng tộc Triệu thị?"
Người họ Triệu trong thiên hạ rất nhiều, không riêng gì hoàng tộc Triệu thị, hơn nữa lúc Triệu Tĩnh Xu vào học không có đặc thù gì, nên mới không có người hoài nghi.
"Nàng là nữ nhi của Quan gia!"
Thẩm Duy Ôn cho rằng Triệu Dung là công tử của Vương gia nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến nàng là một cô nương, lại càng không ngờ... Nàng là nữ nhi của Hoàng đế.
"Quan gia!" Thẩm Duy Ôn đang chạy vội đột nhiên hai chân mềm nhũn, trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
Bởi vì trúng độc từ nhỏ nên Đinh Thiệu Đức định sẵn vô duyên học võ, trong khi đó Chiết Duy Tín xuất thân nhà võ, lại dùng Triệu Tĩnh Xu áp chế, Đinh Thiệu Đức chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian chờ Lý Công Võ tìm tới.
Ác tặc lúc đang ăn trộm bị người phát hiện, đương nhiên là thẹn quá hóa giận, huống hồ đây lại là tên hái hoa tặc. Mắt thấy sắp đạt thành ý nguyện, một kẻ không biết trời cao đất dày lại đột nhiên xuất hiện, cố tình người này chính là kẻ hắn ghét nhất.
Trước lúc đến đây Chiết Duy Tín uống chút rượu, hiện giờ trong lòng cực kỳ tức giận.
Trước đây kiêng kị Đinh Thiệu Đức là con trai phó Tướng, chỉ dám âm thầm cô lập chèn ép nàng, hôm nay lại dám làm hỏng chuyện tốt của hắn. Nợ mới nợ cũ hắn đều phải tính lên đầu nàng.
"Chậc chậc chậc, thì ra hai người các ngươi đã sớm có gian tình?" Chiết Duy Tín nhìn Đinh Thiệu Đức khinh thường nói: "Đôi cẩu nam nữ các ngươi!"
Khoảnh khắc cửa phòng bị phá ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Triệu Tĩnh Xu bị trói chặt trên ghế, hiện giờ cho dù khôi phục sức lực cũng không thoát được. Đôi con ngươi chết lặng hằn sâu thân ảnh gầy gò của Đinh Thiệu Đức. Tròng mắt khẽ di chuyển theo đầu nàng, giống như đang nói: để hắn (Đinh Thiệu Đức) đi.
Dưới ánh nến nhập nhoè, Đinh Thiệu Đức trợn tròn mắt nhìn chăm chú vào ánh mắt tuyệt vọng của nàng, trong lòng càng kiên định, tiến lên một bước hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Thấy nàng không đi, ngược lại tiến vào trạng thái chiến đấu khẩn trương, Chiết Duy Tín quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Tĩnh Xu, cười run người: "Chân tình, giả ý, dùng mạng ngươi thử một lần liền biết."
Chiết Duy Tín nâng cằm Triệu Tĩnh Xu lên, lưỡi dao sắc bén lướt qua lướt lại cần cổ trắng nõn của nàng. Đinh Thiệu Đức thấy vậy nôn nóng bước lên, vội vàng quát: "Dừng tay!"
"Dừng lại!" Trong mắt Chiết Duy Tín tràn đầy bạo ngược, nghiêng đầu nhìn Đinh Thiệu Đức.
Đinh Thiệu Đức duỗi tay, dừng chân lại.
"Không phải quan tâm nàng sao?" Chiết Duy Tín bỏ tay ra, không hề lo lắng ném con dao trong tay đến trước mặt Đinh Thiệu Đức.
"Nếu không muốn nàng có việc, cho ta thấy chân tình của ngươi!"
Con dao bị ném đi trượt dài trên mặt đất va vào đế giày Đinh Thiệu Đức, chỉ chạm nhẹ một cái, lại làm cả cơ thể và trái tim nàng rung động.
Sau đó bị nàng run rẩy nhặt lên. Lưỡi dao sắc bén như loé lên dưới ánh đèn, Đinh Thiệu Đức mở to cặp mắt sáng nhìn mũi dao trước mặt.
Chiết Duy Tín đã sớm muốn giết nàng, nhưng vẫn không dám, hôm nay có được cơ hội này sao hắn có thể buông tha: "Thế nào, sợ?"
Đinh Thiệu Đức cười run một tiếng: "Chung quy là sống không quá ba mươi sao."
"Nếu ngươi sợ..."
"Được!" Đinh Thiệu Đức ngẩng đầu, mở to cặp mắt kiên định sáng ngời nói.
Có lẽ chỉ khi nhìn thấy máu Chiết Duy Tín mới biết sợ, cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc. Nhưng điều nàng không chắc là sau khi mình chết đi Chiết Duy Tín có giết người diệt khẩu, giết luôn cả Triệu Dung hay không.
Lại phải cược sao.
Đánh cược, nàng không thích, nhưng không có lúc nào là không phải đánh cược. Nàng không muốn cược những việc nhìn không thấy kết quả. "Chiết Tứ ngươi nhớ kỹ cho ta, chuyện của ta và Tam Nương ngươi là người biết rõ nhất. Ta chết rồi, Tam Nương không thể không biết nguyên do, nhưng hôm nay ta nói rõ ràng ở đây, xin A Dung cô nương làm chứng. Đinh Quý Hoằng ta là tự nguyện chết, không liên quan gì đến ngươi!"
Triệu Tĩnh Xu cơ hồ muốn cắn nát chiếc khăn đang nhét trong mồm, trợn to đôi mắt che kín tơ máu nhìn tất cả mọi việc xảy ra trước mắt.
Dưới ngọn đèn tranh sáng tranh tối, lưỡi dao sắc bén toả ra ánh sáng trắng lạnh lùng, ngay khi xuyên qua lớp vải trắng liền nhuộm đẫm máu tươi: "Ta từng sống trong địa ngục không thấy được ngày mai, cũng đã từng gặp được mặt trời ấm áp nhất, tranh giành cùng dã thú, nhưng cũng có ngạo cốt của bản thân." Trong mắt nàng giống như thật sự cất giấu ánh mặt trời, toả sáng cháy bỏng.
Lưỡi dao rơi xuống sàn nhà bằng gỗ đặc chế, máu bên trên bắn lên đế giày và góc bàn. Áo dài thư sinh nhạt màu dành riêng cho học sinh Quốc Tử Giám nhuộm đỏ máu tươi, từ nơi sẩm màu nhất, từng giọt đỏ tươi nhỏ lên sàn nhà.
"A Dung..." Nàng nhớ tới, bức hoạ núi sông còn thiếu một vệt sáng mặt trời. Bởi vì Triệu Tĩnh Xu xuất hiện, núi sông của nàng mới có thể bừng sáng. Lần đầu gặp gỡ cứ ngỡ cố nhân, như một vệt sáng cắt qua đêm dài vô tận. "Cười mới đẹp!"
Máu tươi phun qua kẽ tay như suối không ngừng chảy ra, chân tay đã không còn sức lực chống đỡ.
"Quý Hoằng!" Lý Công Võ chạy như bay tới, chỉ thấy Đinh Thiệu Đức nằm liệt trong vũng máu, không còn cử động.
Bị trói trên ghế, Triệu Tĩnh Xu đờ đẫn hai mắt, nước mắt rơi đầy mặt.
Lý Công Võ giận trợn tròn mắt, quát: "Thằng khốn nạn!" Tức hộc máu tiến lên đấm Chiết Duy Tín một quyền.
Mà lúc này Chiết Duy Tín vẫn còn sững sờ trước cảnh tượng Đinh Thiệu Đức ngã xuống. Hắn không dám tin vào mắt mình, trên đời này sao lại có người ngu như vậy, cam tâm tình nguyện chết vì người khác, vì một người con gái mà tự tìm chết.
Lý Công Võ không quên Đinh Thiệu Đức nằm trên mặt đất, nhưng vẫn cầm lấy thanh dao vừa rồi giúp Triệu Tĩnh Xu cởi trói: "Thần cứu giá chậm trễ, xin công chúa tha tội!"
Lý Công Võ run rẩy quỳ xuống.
Chiết Duy Tín quỳ rạp xuống đất, trong lúc xoay người chạm vào vết máu bên cạnh Đinh Thiệu Đức. Hắn nhìn lòng bàn tay đỏ tươi của mình, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi: "Công chúa?"
Đã không còn cảm nhận được độ ấm tứ chi, Đinh Thiệu Đức vốn không yên lòng Chiết Tứ sẽ làm bậy với Triệu Dung, vì thế cố chống đỡ, nhưng nghe được Lý Công Võ quỳ xuống gọi một tiếng công chúa, nàng cảm thấy mình hẳn là gặp ảo giác, cảm thấy có lẽ là mình đã chết rồi.
Triệu Tĩnh Xu đứng lên, tác dụng của thuốc đang dần biến mất, nàng thúc giục nội lực đứng trước mặt Chiết Duy Tín, chỉ phẫn nộ trừng hắn một cái không làm gì khác, thay vào đó ôm lấy Đinh Thiệu Đức đang nằm trong vũng máu nhanh chóng rời đi.
Việc này đã kinh động đến thầy giám thị, Thẩm Duy Ôn tự thú, tự mình đến tìm giám thị kể rõ đầu đuôi.
Xuất thân Tiến Sĩ, đọc sách cả đời mấy chục vị giám thị và giảng sư trong Quốc Tử Giám quỳ trước mặt Triệu Tĩnh Xu.
Vừa lúc chặn đường đi của nàng: "Cút ngay!"
Quốc Tử Giám là trường học quyền uy nhất nước, lão sư, giảng sư, giám thị trong trường lại vì sợ hãi mà dung túng học trò làm bậy, cũng đã khiến Triệu Tĩnh Xu nhận ra.
Những thứ không thể trốn tránh được, vậy thì dùng vũ lực giải quyết đi!
Hai chữ này làm vài vị lão sư già sợ tới mức run lên, vội nhích người qua một bên. Chiết Duy Tín cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất run run thân mình. Giữa mùa đông thở ra khói này, trên lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi, trong đầu trống rỗng.
Công chúa là nữ nhi của thiên tử, là quân, bắt cóc nàng chính là mưu phản. Trên đời có ba tội lớn, mưu phản là tội lớn nhất, tru di cửu tộc.
Phạm phải tội mưu phản tương đương hành thích vua, hắn còn đường sống sao? Chiết gia còn đường sống sao? Hiện giờ thiên hạ thái bình, không phải thời chiến để thiên tử dựa vào võ tướng. Chiết gia cũng không phải họ Sài của thời Hậu Chủ là quốc gia của tông chủ tiền triều ở Trung Nguyên, có Đan thư thiết quyển* miễn tử.
(Đan thư thiết quyển: nguyên văn 丹书铁劵, là tiền thân của Kim bài miễn tử. Là một mảnh sắc hình dạng như miếng ngói (thiết quyển) ghi lại công trạng và lời khen của vua đối với những vị trọng thần.)
Ban đầu Chiết gia chỉ là một Vương tộc nhỏ ở vùng Vân Trung, làm quan nhà Chu, sau quy thuận Tống, trở thành thần tử triều Tống.
Triệu Tĩnh Xu không muốn mất thời gian giáo huấn loại người ghê tởm như Chiết Duy Tín, bởi vì tánh mạng Đinh Tứ còn nguy trong sớm chiều, tính sổ Chiết Tứ còn rất nhiều thời gian.
Lúc bế Đinh Thiệu Đức lên, Triệu Tĩnh Xu cực kỳ ngạc nhiên. Một nam nhân sao lại nhẹ như thế? Tuy là thiếu niên, nhưng sao có thể nhẹ hơn cả nữ tử được chứ.
Ngàn Ngưng quẹt nước mắt nước mũi chạy đến trước mặt nàng, thấy tình cảnh như thế liền khóc hô: "Cô nương!"
Không đợi Ngàn Ngưng tự trách, Triệu Tĩnh Xu liền ra lệnh: "Mau gọi thái y!"
"Gọi Trương Tắc Mậu!" Nói thêm.
Lúc bị bế lên, giống như cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, nàng mới biết, mình vẫn chưa chết: "Không cần ~" Vết thương của nàng nằm dưới ngực, nếu mời lão thái y trong cung, chỉ sợ sẽ bại lộ thân phận. "Trên Mã phố có hiệu thuốc Tôn Ký, tìm Tôn đại phu!" Nàng cố chống đỡ. Nàng còn sống là sự thật, nhưng đau cũng là thật. Công chúa hay không công chúa nàng đã không còn sức nghĩ tới.
Triệu Tĩnh Xu thanh tu đạo quan mười năm, vừa theo sư phụ học đạo, vừa học nắn gân sờ cốt trị thương. Nàng cũng biết xương cốt nam nữ có khác.
Người sơ ý có thể không phát hiện, nhưng Đinh Thiệu Đức cự tuyệt thái y trị thương, trong lòng Triệu Tĩnh Xu liền có suy đoán.
Mặc kệ thế nào, Trương Tắc Mậu cũng bị kêu đi, kinh động đại nội, Tôn đại phu ở Mã phố cũng bị mời tới Quốc Tử Giám.
Tin tức này cũng mau chóng truyền vào tai Triệu Hằng từ quan nội thị của Trung Tỉnh Điện.
Càng gần Lễ Đại Triều, các quốc gia vào chầu càng nhiều, sự kiện vô cùng long trọng. Xảy ra chuyện như vậy, Hoàng đế cực kỳ tức giận.
Quốc Tử Giám bị cấm quân bao vây, loạn thành một nồi cháo. Chiết trạch ở thành Đông cũng bị cấm quân vây lấy, trên dưới Chiết gia lòng người hoảng loạn.
"Bị bắt là Tam công chúa, bị thương là con trai Tham tri chính sự Đinh Thiệu Đức. Chiết gia, phỏng chừng gặp nạn." Trương Khánh theo sát bước chân Triệu Uyển Như bẩm báo.
"Thời khắc mấu chốt thế này sao Chiết gia sao có thể gây ra sai lầm chứ!" Triệu Uyển Như xoắn mày: "Những người khác của Chiết gia đâu?"
"Chiết Duy Tín bị bỏ tù, Chiết gia bị bao vây, Chiết Duy Xương hẳn là đang từ Hưng Châu trở về."
Triệu Uyển Như trầm ngâm nghĩ: "Ngươi đi toàn lực đè ép tất cả tin tức liên quan xuống, nhưng phải để Đinh Vị biết, ngoài ra gọi Vương thừa tướng tới gặp ta."
"Vâng."
Trương Khánh vừa đi không lâu, Triệu Uyển Như đã gặp Vương Đán ngoài Tập Anh Điện.
Giờ phút này trong Quốc Tử Giám, giảng sư và giám thị đang chờ ngoài viện, mặt mày trắng bệch. Một số trực giảng và giám sinh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra. Ngày mai là ngày Quốc Tử Giám bắt đầu nghỉ đông, hiện giờ lại bị cấm quân bao vây không cho phép ra vào, bọn con cháu thế gia không rõ nguyên do vừa khẩn trương vừa lo sợ than một câu xui xẻo.
Trương Tắc Mậu bị gọi tới, nhưng chỉ đứng ngoài cửa chờ, Triệu Tĩnh Xu lại không biết Tôn đại phu này là người phương nào.
Cho lui tất cả mọi người, nàng không yên lòng, vì thế tự mình canh giữ trong phòng.
"Vết thương này của Tiểu Đức, lão hủ không tiện xử lý, ngài?" Lão thái y gương mặt hiền từ nhìn Triệu Tĩnh Xu.
Hắn đã xưng hô như vậy, cùng với lý do từ chối hẳn là đã biết thân phận Đinh Thiệu Đức, Triệu Tĩnh Xu có thể yên tâm: "Tiên sinh ngài chỉ cần nói cho ta biết làm thế nào, ta tới!"
Lão tiên sinh gật đầu: "Làm phiền."
Đinh Thiệu Văn đã điều động cấm quân bao vây Chiết gia. Hoàng đế tức giận đến chỉ kém tự mình ra đại nội hỏi tội.
Cấm quân bao vây hai nơi đó một đêm, mãi đến hừng đông hôm sau, tất cả lớp học ở Quốc Tử Giám đều đã bị đình chỉ.
Trên triều, phó tướng Đinh Vị cầm đầu các quan viên Ngự Sử Đài dâng sớ buộc tội Chiết gia.
Sổ con viết đầy tội danh, trong đó chỉ cần một tội mưu phản đã có thể chém đầu cả nhà Chiết gia.
Chiết Duy Tín bắt cóc công chúa, tội chứng rành rành, Chiết gia khó đường thoát tội.
Ngoại trừ phe buộc tội, Đồng bình chương sự Vương Đán cùng các viện sử ở Xu Mật Viện và Hàn Lâm Học sĩ đều cật lực bảo vệ Chiết gia.
Một bên muốn diệt một bên muốn lưu, trên triều giằng co toé lửa, làm Hoàng đế giận đến trực tiếp bãi triều.
Nhưng vẫn chưa nói muốn tha hay muốn trị Chiết gia.
Trong cấm cung im lìm nghiêm ngặt, việc liên quan đến hoàng gia, bọn quan viên dù biết thực hư cũng không dám tùy tiện ăn nói lung tung.
Chiết Duy Xương từ Hưng Châu suốt đêm cưỡi ngựa trở về, khoái mã vào thành, quần áo chưa thay, ném kiếm, cởi giáp, tóc tai rối bời quỳ gối trước Thùy Củng Điện.
Chiết gia luôn luôn an phận, là gia tộc được Hoàng đế tín nhiệm, trọng dụng.
Một số quan viên trung lập sôi nổi lắc đầu. Bọn họ cảm thấy chuyện này, cho dù Vương Đán và tất cả đám người Xu Mật Viện có đồng lòng muốn giữ cũng không thành. Phó tướng đã quyết tâm trị tội, xem ra Chiết gia đã đến hồi kết.
Triệu Uyển Như lại rất hiểu cha mình. Thứ nhất Chiết gia là thế lực được ông coi trọng cư nhiên lại làm ra chuyện như vậy. Thứ hai, là do Đỗ Quý Phi luôn ở bên tai khóc đến lê hoa đái vũ đòi Hoàng đế lấy lại công bằng.
Tiếng khóc của Đỗ thị, có thể khiến sắt đá mềm lòng! Đời trước Triệu Uyển Như đã tận mắt nhìn thấy.
Như vậy làm cho Hoàng đế cực kỳ rối rắm. Hắn bị kẹp ở giữa, muốn trị tội, nhưng lại cảm thấy không thoả đáng.
Nhiều năm trước Chiết Ngự Khanh mang bệnh xuất chinh, chết trận sa trường, năm ấy hắn mới 37. Thái Tông vô cùng đau đớn, hạ lệnh cho con trai lớn Chiết Duy Chính kế nhiệm. Sau, Chiết Duy Chính bệnh nặng, mới truyền lại cho Chiết Duy Xương thay thế.
Năm thứ hai Hàm Bình, Lý Kế Thiên cấu kết nữ tộc ở Hà Tây tạo phản, thúc thúc của Chiết Duy Xương là Chiết Hải Siêu và đường đệ đều bỏ mình, Chiết Duy Xương bình loạn.
Năm đầu Cảnh Đức công phá trại địch, tháng mười, quân Liêu xâm Tống, Chiết Duy Xương dẫn binh tấn công biên giới Sóc Châu từ Hoả Sơn, công phá Đại Lãng Thủy trại, bắt sống hàng trăm ngàn người.
Vị tướng quân trẻ tuổi oai phong hào sảng, từng oai phong một thời, hiện giờ lại mặt mày tiều tụy đầu tóc bù xù quỳ gối trước Thùy Củng Điện
Triệu Uyển Như bước đến gần, dừng lại bên cạnh hắn: "Chiết tướng quân."
Chiết Duy Xương đã quỳ cả ngày, thấy Triệu Uyển Như lại đây khấu đầu nói: "Tội thần khấu kiến Huệ Ninh công chúa!"
Hắn giống như đã già đi mấy chục tuổi. Triệu Uyển Như không đành lòng, nói: "Chiết tướng quân là công thần đại Tống. Chiết gia lại vì Triệu gia vào sinh ra tử, xin tướng quân yên tâm, Quan gia không phải loại người không hiểu lý lẽ."
Nói xong, Triệu Uyển Như vào điện. Vương Đán cùng chúng quan viên cầu tình đã giúp Chiết gia bật lửa hy vọng, mà Triệu Uyển Như muốn thắp sáng ngọn lửa này.
Nàng muốn giữ Chiết gia.
"Quan gia, Huệ Ninh công chúa tới." Chu Hoài Chính nhỏ giọng nói.
Triệu Uyển Như vào điện, thấy tấu chương rải đầy trên đất. Ngự Sử Đài, Hàn Lâm Viện, Chiêu Văn Quán, Tập Hiền Điện,... tất cả các vị đại thần đều dâng tấu chương.
Nàng nhặt tấu chương của Ngự Sử Đài lên, nhìn thoáng qua liền gấp lại, khẽ cười nói: "Các đại thần đã làm gì sao lại chọc cha tức giận như vậy."
"Đừng nhắc bọn họ, cả một đám chỉ biết há mồm nói chuyện!"
Người hầu trong điện theo sau Chu Hoài Chính, đồng loạt lui ra ngoài.
Lúc này chỉ còn cha con hai người, Triệu Uyển Như đến gần đấm vai cho cha: "Chuyện đêm qua, nữ nhi cũng nghe nói."
Triệu Hằng thở dài: "Chiết Duy Chính ôn hoà hiền hậu, Chiết Duy Xương trung chính, Chiết Duy Trung nhạy bén, ngươi nói tại sao Chiết Duy Tín này lại..."
"Nữ nhi có một lời."
"Ngươi nói!"
"Chiết gia ở Vân Trung danh vọng cực cao, hơn nữa từ khi Chiết Ngự Huân quy thuận, Chiết gia trung tâm vì nước, Chiết gia tướng chết trận sa trường, vì nước xả thân nhiều vô số kể. Nếu vì thế trị tội, dưới suối vàng, anh linh họ khó có thể an giấc ngàn thu. Sau khi Chiết Ngự Khanh chết, ông ông vô cùng đau đớn. Mấy huynh đệ Chiết Duy Xương đều là tướng tài, cha cũng chính mắt nhìn thấy. Thiên hạ này còn có bao nhiêu con cháu thế gia có thể giống Chiết Duy Xương, mười mấy tuổi đã lên sa trường?"
Triệu Uyển Như là nói, đừng vì nhỏ mà mất lớn. Câu câu chữ chữ đều đúng trọng tâm, hơn nữa nói trúng nỗi lòng Hoàng đế.
"Hơn nữa Lễ Đại Triều sắp tới, sứ thần các nước đều đang nhìn chằm chằm Đại Tống." Mà hữu dụng nhất, là những lời này.
Ý nghĩa thật sự chính là, mặt mũi Hoàng đế lớn hơn trời, Đại Tống yên ổn, nặng hơn tất cả.
"Nếu Nguyên Trinh là nam nhi thì tốt biết mấy!"
Chiết Duy Xương không biết Huệ Ninh công chúa nói gì với Hoàng đế, nhưng hắn biết nhất định là công chúa đã nói đỡ cho Chiết gia. Dưới bầu trời này, người có thể đả động Hoàng đế, cũng chỉ có Hoàng Hậu và Huệ Ninh công chúa Triệu Uyển Như.
Cấm quân bao vây một đêm, vào buổi trưa ngày thứ hai thì giải tán. Chiết Duy Tín được thả ra, Hoàng đế ban chiếu mắng.
Chỉ nói là Chiết Duy Tín ngộ thương công chúa Triệu Tĩnh Xu, nhưng niệm tình không biết, người không biết không có tội, cùng với niệm tình công lao bấy lâu nay của Chiết gia, khai ân thả hắn ra, hủy bỏ tư cách nhập sĩ.
Qua đó có thể thấy nhân đức và trí tuệ của thiên tử, cùng với ân tình dày rộng của Hoàng tộc Triệu thị đối với đại thần có công.
- Hết chương 56 -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất