Chương 99: Nước sông Hoàng Hà đến từ trời cao
: Nước sông Hoàng Hà đến từ trời cao
Chung trà bằng sứ men xanh đè lên một tấm bản đồ da dê, Đô Ngu Hầu chỉ vào Hà Trung phủ nói: "Trạm dịch từ các nơi về báo, hiện giờ bão tuyết hoành hành, đường núi đều bị bão tuyết lấp kín, con đường có thể đi được lại cực kỳ hiểm trở, hơn nữa trên đường thường xuyên có đạo tặc lui tới." Lại lần lượt chỉ vào mấy con đường quanh núi, nói: "Từ khi triều ta thành lập đến nay nạn sơn tặc cướp núi chưa từng dừng lại, càng đàn áp bọn chúng càng lộng hành."
Đô Ngu Hầu tạm dừng, nhìn Lý Thiếu Hoài, hạ giọng nói: "Theo tin từ Đông Kinh truyền đến, ý của Điện Soái là muốn đi...đường thủy. Hắn sẽ đón chúng ta ở bờ Bắc sông Hoàng Hà."
"Đường thủy sao?" Lý Thiếu Hoài nhìn điểm trung chuyển ở cuối sông Hoàng Hà mắt đột nhiên sáng lên. Hiện giờ bọn họ ở nơi này là Hà Trung phủ, trận tuyết này sẽ kéo dài đến tận cuối năm, đội ngũ đi đi dừng dừng đến nay mới tới được Hà Trung phủ bên bờ sông Hoàng Hà.
"Mùa Đông gió Tây thổi mạnh, đường thủy lại kéo dài từ Đông chạy dọc theo bờ Tây Kinh đến tận Khai Phong Phủ. Nếu không có gì sai sót, cuối xuân này chúng ta đã có thể về tới Đông Kinh."
Đi đường thủy xuôi theo chiều gió đương nhiên sẽ nhanh hơn đường bộ, nàng lại có vẻ do dự: "Hiện giờ đã là giữa Đông, mưa tuyết đan xen, đường thủy tuy nhanh, nhưng sóng trên sông lớn, Hoàng Hà hiểm trở, có phải không ổn không?"
"Lo lắng của Tư Sự không phải không có lý. Hoàng Hà tuy hiểm, nhưng hiện giờ nghề đóng thuyền phát triển, tàu thuyền của tư nhân đôi khi còn tinh xảo hơn triều đình. Tuy đa phần các xưởng đóng thuyền lớn đều ở Giang Nam, nhưng ở vùng Trung Hà này cũng có một xưởng nổi tiếng, chuyên đóng tàu cho dân bản địa." Đô Ngu Hầu sai người lấy vài tấm bản vẽ tới: "Tư Sự mời xem."
Trên bản vẽ là nhiều mẫu thuyền khác nhau, vừa nhìn vào có thể hiểu ngay cấu tạo. "Dân gian có thể tự đóng thuyền thật sao!"
"Đúng vậy, dù không có gió Tây, bằng chiếc thuyền này chúng ta cũng có thể di chuyển nhanh hơn đường bộ. Hạ quan đã hỏi Tri phủ Hà Trung, tất cả tàu thuyền tư nhân đều phải được quan phủ kiểm tra, chỉ được thông qua mới có thể sử dụng."
Lý Thiếu Hoài không khỏi liếc nhìn vị Đô Ngu Hầu có gương mặt rám nắng bên cạnh: "Vậy thì theo ý tướng quân, đi đường thủy đi. Lộ trình thay đổi, ta phải viết phong thư gửi về nhà báo bình an mới có thể lên đường."
Đô Ngu Hầu cười nói: "Phò mà và công chúa tình cảm khắng khít, hạ quan hiểu. Nếu Tư Sự đã đồng ý, hạ quan sẽ viết thư hồi âm cho Điện Soái."
"Được."
Từ lộ trình đường bộ đi thẳng về hướng Đông ban đầu, sau khi bàn bạc đoàn người tiếp tục nam hạ đến Hoàng Hà, sau đó đi đường thủy đến Tây Kinh Nam Hà phủ, lại từ Tây Kinh đi thẳng về Khai Phong.
"Đổi lộ trình?" Triệu Uyển Như giằng mạnh chung trà bằng sứ men xanh trong tay xuống, nước trà văng tung tóe khắp nơi. Nàng nhíu hàng mi thon dài nhìn Trương Khánh.
"Vâng, hẳn là phò mã đã viết thư về, nhưng mùa Đông càng lúc càng lạnh, có lẽ thư còn đang trên đường." Trương Khánh đem một tấm bản đồ bằng lụa tới, lau sạch nước trên bàn, chỉ vào vùng trung du Hoàng Hà nói: "Bọn họ sửa đi đường thủy."
"Gió Tây đang thổi mạnh, không biết nước sông Hoàng Hà chảy siết sao?"
"Lần này trong số quan viên đi theo phò mã có người tinh thông quan sát khí hậu ở Tư Thiên Giám, cũng có thám báo am hiểu đường núi, cùng với rất nhiều thủy quân giỏi bơi lội, tất nhiên là biết."
"Biết còn chọn đi đường thủy!"
"Là phò mã... đồng ý."
"Nàng ấy nghĩ gì vậy, làm vậy chẳng phải rối loạn toàn bộ kế hoạch ban đầu sao, cũng không an toàn!"
"Có lẽ là phò mã nóng lòng về nhà. Mật thám báo về nói phò mã nhờ hắn chuyển lời, mong cô nương ngài không cần lo lắng, hết thảy phò mã đều đã có an bài, còn lại, có thể tùy cơ ứng biến."
"Thôi, giảm tổn thất đến mức tối thiểu là được!" Hiện giờ người của nàng đều ở Đông Kinh, tuy không thể tự mình đến đó, nhưng nàng không thể làm được loại chuyện "tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh."
"Vâng."
Triệu Uyển Như thở dài một hơi: "Ta làm vậy xem như hành động của tiểu nhân đi!"
Trương Khánh lắc đầu nói: "Tuy đáng tiếc, nhưng bọn họ là cam tâm tình nguyện bán mạng vì cô nương. Cũng là do Đinh Thiệu Văn người này quá xảo trá, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều làm đến không lọt ra sơ hở nào. Lấy ác trị ác, tấm lòng của cô nương, sau này bọn họ sẽ hiểu."
Triệu Uyển Như xoa trán, giọng điệu hơi ôn hòa chút: "Lại Bộ bên kia nói Tri Châu tân nhiệm của Nghi Châu - Lưu Vĩnh Quy vừa nhậm chức đã có công bình ổn bạo loạn ở phía Nam, vì vậy được triều đình hạ chiếu khen thưởng."
"Vâng, tuy Giang Nam cũng có tuyết, nhưng khí hậu vẫn tốt hơn Trung Nguyên rất nhiều. Lưu Vĩnh Quy vốn là người ở phủ Giang Lăng nhờ siêng năng mà được phái đến Quảng Nam, nhận được điều nhiệm liền ngựa không ngừng vó lên đường, Quan gia cũng khen hắn là người tài ba."
"Hắn là người được Đinh Thiệu Văn tiến cử trước khi rời Đông Kinh." Triệu Uyển Như nhìn Nghi Châu xa ở Tây Nam: "Nơi này cách Đông Kinh mấy ngàn dặm, nếu xảy ra chuyện gì, sợ là phải nửa tháng sau mới nhận được tin, ngươi giám sát chặt chẽ cho ta."
"Vâng."
Nhìn chín khúc sông Hoàng Hà, lại nhớ mấy năm trước nàng cũng từng đến Hoàng Hà nhìn thấy lớp bùn vàng dày đặc giữa lòng sông, biết người ngã vào đó dù bơi giỏi đến đến đâu cũng khó mà có đường sống, lại không yên tâm hỏi: "Địa thế sông Hoàng Hà, ngươi nắm rõ không?"
Trương Khánh gật đầu: "Lúc còn bé từng theo cha ngồi thuyền từ Hà Trung phủ đến kinh đô. Đoạn từ Tây Kinh đến Trịnh Châu này hai bên bờ là Thập Vạn Đại Sơn, hiện giờ tuyết lớn, hẳn là trên núi đã có tuyết đọng."
"Thập Vạn Đại Sơn..." Triệu Uyển Như nhíu mày: "Nàng đã nghĩ kỹ muốn đi đường thủy sao!"
Dường như Trương Khánh cũng hiểu ra gì đó: "Cô nương, có phải rủi ro quá lớn không, phò mã muốn lấy thân mạo hiểm."
"Chỉ có thể tương kế tựu kế, ta không thể giữ Đinh Thiệu Văn. Hiện giờ hắn còn chưa phát hiện địch ý của ta, chỉ cho rằng phò mã cản đường hắn nên mới nổi lên sát tâm, nếu để hắn biết được ý đồ của ta, chỉ sợ Khôn Ninh Điện cũng không được bình yên!"
"Đã nổi lên sát tâm, sao có thể giữ lại! Chẳng qua..." Nàng không yên lòng: "Phái thêm nhiều người bên đây qua đó đi, tất cả ám vệ bên người ta đều phải phái đi."
Trương Khánh sửng sốt, chợt đáp: "Tuân lệnh!"
Đi được vài bước lại quay đầu, khom người nói: "Thần cũng ở trong nhà chuẩn bị, xảy ra chuyện gì lập tức đến Tây Kinh, để Vân Yên và Thu Hoa ở lại bảo vệ cô nương!"
Trương Khánh là thị vệ của nàng, cũng là thần tử trong triều, thậm chí là huynh trưởng, an toàn của nàng là ưu tiên hàng đầu với hắn, hắn đã nói như thế, Triệu Uyển Như cũng không tiện phản bác, chỉ phải gật đầu đồng ý: "Được."
Cuối năm Bính Ngọ, trong cung giăng đèn kết hoa đón mừng năm mới. Triều đình được nghỉ, quan viên có thể về nhà đoàn tụ với người thân. So với năm rồi, năm nay xem như là năm bình đạm nhất. Không có Lễ Đại Triều cũng không có Đông Chí, trong cung chỉ làm gia yến. Tân niên năm nay cũng không có triều thần tụ tập hàn huyên, đối với bá tánh thành Đông Kinh mà nói, ngày bình đạm như vậy là tốt nhất. Thành Đông Kinh sẽ không vì sứ thần các nước tiến vào mà trở nên đông đúc, nhưng không vì vậy mà Đông Kinh kém phần náo nhiệt. Quan trọng nhất chính là, người ở tha hương cũng sẽ về nhà.
Pháo hoa bay lên nổ tung cuối chân trời, trên gương mặt trắng nõn ánh lên màu sắc sinh động của pháo hoa, nhìn con gái đang ngẩn người ngắm pháo hoa nở rộ cuối trời Tây, Lưu Nga mở miệng: "Vừa rồi trong bữa tiệc ngươi cũng thất thần."
Pháo hoa tàn, ánh sáng bị bao phủ bởi vạn ngọn đèn trong cung, đại nội lộ ra một màu đỏ vui mừng. Lúc này trên mặt các nàng cũng ánh lên màu đỏ rực, bởi vì dưới chân là một chậu than hồng. "Hắn gửi thư có nói khi nào trở về?"
"Bọn họ đi đường thủy, thời tiết vừa tốt lên mấy ngày nay, phỏng chừng hiện giờ còn ở Hà Trung phủ, chờ đến Tết Thượng Nguyên có lẽ sẽ đến Tây Kinh." Tây Kinh là vùng lân cận kinh đô, nghĩa là đã cách kinh thành không xa.
Lưu Nga nhíu mày, dường như có chút hối hận: "Sao đi lâu như vậy..."
"Thánh thượng đến!" Giọng nói nhu hòa, nhưng không phải nữ nhân.
Nữ quan nội thị sải bước lên bậc thang, nhắc nhở nói: "Thánh nhân, Quan gia tới."
Chủ nhân lớn nhất của tòa cung điện này tới, Lưu Nga và Triệu Uyển Như liền ngồi dậy hành lễ. Triệu Hằng cởi hoàng bào thay thường phục, tựa như những phụ thân trong các gia đình bình thường khác ở Đông Kinh, cười tủm tỉm phất tay.
Nội thị đem một chiếc ghế bọc lông thỏ đến, Triệu Hằng liền ngồi xuống cạnh lò than.
"Cha..."
"Ngồi đi, đừng ngạc nhiên, ngày mai là mồng một tháng giêng, ta đến là để ăn giao thừa đón Tết với hai mẹ con!" Hơ bàn tay nổi lên vết chay trên chậu than hồng, xoa vào nhau nói tiếp: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, chọn lúc cuối năm cử hắn đi sứ, ủy khuất ngươi!"
Triệu Uyển Như ngồi bên cạnh phụ thân, với nàng mà nói ôm đầu gối ngồi cạnh người thân vây quanh bếp lò giống các gia đình bình thường khác, đã là chuyện của rất nhiều năm trước đây. "Được cha xem trọng, nữ nhi và nàng vô cùng cảm kích."
Ai cũng không thích chia xa, đặc biệt là với người mình yêu, Triệu Hằng cũng hiểu. Hắn nhìn thoáng qua Lưu Nga, lại nhìn Triệu Uyển Như ôn nhu nói: "Dù phò mã chưa về, nhưng đại nội còn cha mẹ ngươi."
Có như vậy trong khoảnh khắc, Triệu Uyển Như nghĩ, nếu nàng không phải họ Triệu, không sinh ra trong hoàng thất, bọn họ chỉ là một hộ gia đình bình thường trong hẻm nhỏ thành Đông Kinh, thật tốt biết bao.
Có lẽ phần thân tình này, sẽ không vì quyền lợi mà biến chất!
Năm Cảnh Đức thứ tư, tháng giêng năm Đinh Mùi, Liêu Thánh Tông phỏng theo bộ máy tổ chức quan lại của nhà Tống ở Đông Kinh, xây dựng Trung Kinh ở Vương Nha Trướng, đổi tên thành Đại Định Phủ. Tống cử sứ giả đến Liêu, Liêu lập đại đồng tiếp sứ thần nhà Tống.
Tây Kinh.
Đội thuyền chạy liên tục nhiều ngày cập bến, cũng là lúc Đinh Thiệu Văn đuổi đến Tây Kinh, dẫn theo 3000 nhân mã đóng quân ngoài thành.
Lý Thiếu Hoài lệnh cho Tri phủ Hà Nam chuẩn bị một ít quả quýt cất vào hầm. "Quận chúa say tàu sao lại không phái người đến nói với ta?"
Vài chiếc thuyền lớn cập bến Tây Kinh, không lâu sau trong nhà Tri phủ Hà Nam đã chen đầy người. Tri phủ thanh liêm, lại xuất thân nhà nghèo, nên gia trạch không lớn. Binh sĩ ở lại trên thuyền canh giữ, chỉ một ít quan viên theo Lý Thiếu Hoài vào phủ nghỉ chân.
"Quấy rầy Tri phủ."
"Tư sự đích thân đến hàn xá, là vinh hạnh của hạ quan, có yêu cầu gì, cứ việc phân phó người hầu trong phủ."
Tri phủ Hà Nam dẫn theo phụ tá rời khỏi phòng, vừa đi đến cửa, binh sĩ thủ thành liền cưỡi khoái mã đến báo: "A Lang, bên ngoài thành Tây Kinh có một nhóm nhân mã, nói là cấm quân từ Đông Kinh tới, dẫn đầu chính là Điện tiền Đô chỉ huy sứ!"
Tri phủ cả kinh, liếc nhìn vào phòng trong, mới nói với bọ gia đinh: "Hầu hạ vị bên trong cho tốt, không được chậm trễ!"
"Vâng!"
Người có thể làm Điện tiền Đô chỉ huy sứ đang chịu vinh sủng, phụ tử cùng phong, tự mình tới đón, trong lòng Tri phủ hiểu rõ ràng.
Lần này có công đi sứ Tây Hạ, lại được Huệ Ninh công chúa làm hậu thuẫn, sau khi hồi kinh chính là thăng chức. Người làm quan nhiều năm như hắn, chỉ dựa vào thanh liêm là không đủ để ngồi ổn vị trí này, còn cần phải học đạo lý xử thế khéo đưa khéo đẩy.
"Làm phiền Điện Soái không ngại đường xa vất vả từ Đông Kinh đến đây đón bản quan!" Lý Thiếu Hoài chắp tay hành lễ, lộ ra nụ cười tươi hiếm thấy.
Nụ cười này làm Đinh Thiệu Văn cực kỳ không thoải mái: "Phò mã thật là có bản lĩnh, làm công chúa điện hạ bận tâm đến vậy."
Lý Thiếu Hoài cười nhạt: "Bình sinh may mắn lớn nhất của hạ quan, đó là cưới được ái thê!"
"Điện tiền Đô chỉ huy sứ là chức quan gì?"
Lúc này Đinh Thiệu Văn mới chú ý tới phía sau Lý Thiếu Hoài còn một nữ tử đang ngồi, thấy trang phục trên người nàng, trong lòng hiểu rõ: "Vị này chính là muội muội của Tây Bình Vương đúng chứ?"
Lý Cẩn Nguyệt nhìn người ôn nhu nho nhã trước mặt trong lòng lại không thể sinh ra chút hảo cảm nào. "Ta biết ngươi!"
"Quận chúa biết ta?"
"Lúc Liêu - Tống khai chiến, ngươi nhất chiến thành danh, trong doanh trại của Hưng Khánh vương từng lưu truyền bức họa của ngươi." Nàng cẩn thận quan sát: "Bất quá nhìn ngươi bên ngoài vẫn đẹp hơn trong tranh một chút ~"
Đinh Thiệu Văn trừng mắt, cười nhạt nói: "Quận chúa quá khen."
"Ta còn biết chuyện giữa ngươi và Huệ Ninh công chúa!" Lý Cẩn Nguyệt nhìn thoáng qua Lý Thiếu Hoài: "Mọi người đều đồn tướng quân trẻ tuổi nhất thành Đông Kinh là lang quân mà nữ tử khắp thiên hạ đều muốn gả, chỉ công chúa được Hoàng đế sủng ái nhất mới xứng, cũng nghe đồn thiên chi kiêu tử chỉ ái mộ phượng hoàng trong cung." Lại quay đầu nhìn Đinh Thiệu Văn bằng ánh mắt khinh bỉ, trầm giọng nói: "Nhưng hiện giờ Huệ Ninh công chúa lại gả cho một người khác!"
Đây là lời đồn mấy năm trước ở Đông Kinh, lời đồn này từng truyền khắp thiên hạ, thế nên tất cả mọi người đều cho rằng phò mã của Huệ Ninh công chúa sẽ là Đinh Thiệu Văn.
Lời nói của nàng, khiến người bị bỏ quên bên cạnh tức giận, chỉ nghe một tiếng cười nhạt: "Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, bao lâu cũng không thể xem là thật."
Tình địch gặp mặt, lời lẽ sắc bén, lại trước sau hỉ giận không biến sắc. Lý Cẩn Nguyệt thấy những người Tống này tranh giành tình cảm thật thú vị, trước khi rời Tây Bình Vương phủ, Lý Đức Minh từng nói với nàng triều Tống tuy nhìn như càng ngày càng mạnh, nhưng thật ra bên trong mâu thuẫn không ngừng, phe phái đấu tranh cũng cực kỳ phức tạp.
Nước lớn không yên, nước nhỏ mới có cơ hội thở dốc, nếu không, một khi quân chủ mềm yếu xuống đài đổi thành một vị bá chủ, các nước nhỏ xung quanh sẽ không còn chỗ dung thân.
Sắc mặt Đinh Thiệu Văn như thường, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một độ cung rất nhỏ: "Quận chúa." Giương mắt, thong thả nói: "Đang muốn, châm ngòi ly gián sao?" Câu nói thong dong của Đinh Thiệu Văn không khỏi làm Lý Cẩn Nguyệt ngây người. Chỉ vài câu đối thoại vừa rồi, nàng đã cảm thấy người này nhìn như ôn hòa kỳ thật bên tròng lòng dạ cực kỳ thâm sâu. "Không biết ngươi tin không, người có thể bị châm ngòi, thường không cần ly gián, theo thời gian mâu thuẫn sẽ tự xuất hiện!"
"Đạo lý này..." Đinh Thiệu Văn chợt nhìn Lý Thiếu Hoài, lại nhìn Lý Cẩn Nguyệt cười ôn hòa nói: "Xem ra quận chúa Hà Tây không những là đệ nhất mỹ nhân Đảng Hạng dung mạo xuất chúng, mà còn trí tuệ hơn người."
Lý Cẩn Nguyệt mỉm cười đáp lại, Đinh Thiệu Văn cầm bội kiếm treo bên hông, xoay người bước ra ngoài. Tùy tùng cuốn rèm che bên cửa lên cho hắn, vài tiếng hạt châu vang lên, hắn dừng chân nghiêng đầu nói: "Hà Tây chẳng qua là một thế lực cát cứ nho nhỏ, đã muốn bảo toàn bộ lạc, phải biết an phận thủ thường, đừng nghĩ tới một bàn tay, có thể khuấy lên sóng to gió lớn."
Dứt lời liền rời đi, chỉ còn lại Lý Cẩn Nguyệt rung động trong lòng, nàng còn tưởng rằng người Tống đều là những kẻ mềm yếu.
So với Lý Cẩn Nguyệt - một nữ tử di vực bị dọa cho sợ hãi, Lý Thiếu Hoài lại thong thả uống trà, đem bất mãn trong lòng uống xuống theo chén trà kia, thấy người đi rồi nàng mới mở miệng nói: "Người này, thích hợp làm vương trong loạn thế." Lại bật cười: "Nhưng ta lại muốn một thái bình thịnh thế!"
"Ta thấy, có vẻ hắn rất ghét ngươi, chính là tình địch ghét nhau, xem ra, Huệ Ninh công chúa..."
"Chỉ là vợ của ta!" Lý Thiếu Hoài đặt mạnh chén trà xuống.
"Được rồi, được rồi, vợ ngươi vợ ngươi..." Thấy vừa nhắc đến công chúa nàng liền đổi sắc, sửa lại dáng vẻ thường ngày Lý Cẩn Nguyệt có chút giật mình, đoán rằng thù hận của hai người này, không phải ngày một ngày hai.
Ở chung mấy tháng qua, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn như vậy, nàng vốn cho rằng người này không biết giận, hiện giờ không khỏi tò mò vị hoàng trưởng nữ nổi tiếng khắp thành Đông Kinh kia rốt cuộc là người thế nào, làm nhiều người vì nàng thay đổi bản chất như thế!
"Tuyết đọng dưới chân núi vừa tan, lúc này nước trên sông Hoàng Hà dâng cao, chi bằng đại tướng công nán lại Tây Kinh thêm vài ngày nữa." Mùa xuân tuyết tan, Tri phủ Hà Nam khuyên.
Bởi vì đã gần Tết Thượng Nguyên, mỗi năm vào dịp đại hiến tế thánh giá của Hoàng đế đều sẽ khởi hành từ Đông Kinh đến Tây Kinh, hiến tế Hậu Thổ Miếu, vì vậy Tây Kinh rất được xem trọng, nơi này phồn hoa không kém gì thành Đông Kinh.
"Mấy ngày nữa là Tết Thượng Nguyên, Điện Soái thấy thế nào?"
"Phò mã đã nói vậy, hẳn là đã có ý ở lại Tây Kinh, bản quan sao có thể đoạt nhã hứng của phò mã!"
- -- Hết chương 99 ---
Chung trà bằng sứ men xanh đè lên một tấm bản đồ da dê, Đô Ngu Hầu chỉ vào Hà Trung phủ nói: "Trạm dịch từ các nơi về báo, hiện giờ bão tuyết hoành hành, đường núi đều bị bão tuyết lấp kín, con đường có thể đi được lại cực kỳ hiểm trở, hơn nữa trên đường thường xuyên có đạo tặc lui tới." Lại lần lượt chỉ vào mấy con đường quanh núi, nói: "Từ khi triều ta thành lập đến nay nạn sơn tặc cướp núi chưa từng dừng lại, càng đàn áp bọn chúng càng lộng hành."
Đô Ngu Hầu tạm dừng, nhìn Lý Thiếu Hoài, hạ giọng nói: "Theo tin từ Đông Kinh truyền đến, ý của Điện Soái là muốn đi...đường thủy. Hắn sẽ đón chúng ta ở bờ Bắc sông Hoàng Hà."
"Đường thủy sao?" Lý Thiếu Hoài nhìn điểm trung chuyển ở cuối sông Hoàng Hà mắt đột nhiên sáng lên. Hiện giờ bọn họ ở nơi này là Hà Trung phủ, trận tuyết này sẽ kéo dài đến tận cuối năm, đội ngũ đi đi dừng dừng đến nay mới tới được Hà Trung phủ bên bờ sông Hoàng Hà.
"Mùa Đông gió Tây thổi mạnh, đường thủy lại kéo dài từ Đông chạy dọc theo bờ Tây Kinh đến tận Khai Phong Phủ. Nếu không có gì sai sót, cuối xuân này chúng ta đã có thể về tới Đông Kinh."
Đi đường thủy xuôi theo chiều gió đương nhiên sẽ nhanh hơn đường bộ, nàng lại có vẻ do dự: "Hiện giờ đã là giữa Đông, mưa tuyết đan xen, đường thủy tuy nhanh, nhưng sóng trên sông lớn, Hoàng Hà hiểm trở, có phải không ổn không?"
"Lo lắng của Tư Sự không phải không có lý. Hoàng Hà tuy hiểm, nhưng hiện giờ nghề đóng thuyền phát triển, tàu thuyền của tư nhân đôi khi còn tinh xảo hơn triều đình. Tuy đa phần các xưởng đóng thuyền lớn đều ở Giang Nam, nhưng ở vùng Trung Hà này cũng có một xưởng nổi tiếng, chuyên đóng tàu cho dân bản địa." Đô Ngu Hầu sai người lấy vài tấm bản vẽ tới: "Tư Sự mời xem."
Trên bản vẽ là nhiều mẫu thuyền khác nhau, vừa nhìn vào có thể hiểu ngay cấu tạo. "Dân gian có thể tự đóng thuyền thật sao!"
"Đúng vậy, dù không có gió Tây, bằng chiếc thuyền này chúng ta cũng có thể di chuyển nhanh hơn đường bộ. Hạ quan đã hỏi Tri phủ Hà Trung, tất cả tàu thuyền tư nhân đều phải được quan phủ kiểm tra, chỉ được thông qua mới có thể sử dụng."
Lý Thiếu Hoài không khỏi liếc nhìn vị Đô Ngu Hầu có gương mặt rám nắng bên cạnh: "Vậy thì theo ý tướng quân, đi đường thủy đi. Lộ trình thay đổi, ta phải viết phong thư gửi về nhà báo bình an mới có thể lên đường."
Đô Ngu Hầu cười nói: "Phò mà và công chúa tình cảm khắng khít, hạ quan hiểu. Nếu Tư Sự đã đồng ý, hạ quan sẽ viết thư hồi âm cho Điện Soái."
"Được."
Từ lộ trình đường bộ đi thẳng về hướng Đông ban đầu, sau khi bàn bạc đoàn người tiếp tục nam hạ đến Hoàng Hà, sau đó đi đường thủy đến Tây Kinh Nam Hà phủ, lại từ Tây Kinh đi thẳng về Khai Phong.
"Đổi lộ trình?" Triệu Uyển Như giằng mạnh chung trà bằng sứ men xanh trong tay xuống, nước trà văng tung tóe khắp nơi. Nàng nhíu hàng mi thon dài nhìn Trương Khánh.
"Vâng, hẳn là phò mã đã viết thư về, nhưng mùa Đông càng lúc càng lạnh, có lẽ thư còn đang trên đường." Trương Khánh đem một tấm bản đồ bằng lụa tới, lau sạch nước trên bàn, chỉ vào vùng trung du Hoàng Hà nói: "Bọn họ sửa đi đường thủy."
"Gió Tây đang thổi mạnh, không biết nước sông Hoàng Hà chảy siết sao?"
"Lần này trong số quan viên đi theo phò mã có người tinh thông quan sát khí hậu ở Tư Thiên Giám, cũng có thám báo am hiểu đường núi, cùng với rất nhiều thủy quân giỏi bơi lội, tất nhiên là biết."
"Biết còn chọn đi đường thủy!"
"Là phò mã... đồng ý."
"Nàng ấy nghĩ gì vậy, làm vậy chẳng phải rối loạn toàn bộ kế hoạch ban đầu sao, cũng không an toàn!"
"Có lẽ là phò mã nóng lòng về nhà. Mật thám báo về nói phò mã nhờ hắn chuyển lời, mong cô nương ngài không cần lo lắng, hết thảy phò mã đều đã có an bài, còn lại, có thể tùy cơ ứng biến."
"Thôi, giảm tổn thất đến mức tối thiểu là được!" Hiện giờ người của nàng đều ở Đông Kinh, tuy không thể tự mình đến đó, nhưng nàng không thể làm được loại chuyện "tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh."
"Vâng."
Triệu Uyển Như thở dài một hơi: "Ta làm vậy xem như hành động của tiểu nhân đi!"
Trương Khánh lắc đầu nói: "Tuy đáng tiếc, nhưng bọn họ là cam tâm tình nguyện bán mạng vì cô nương. Cũng là do Đinh Thiệu Văn người này quá xảo trá, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều làm đến không lọt ra sơ hở nào. Lấy ác trị ác, tấm lòng của cô nương, sau này bọn họ sẽ hiểu."
Triệu Uyển Như xoa trán, giọng điệu hơi ôn hòa chút: "Lại Bộ bên kia nói Tri Châu tân nhiệm của Nghi Châu - Lưu Vĩnh Quy vừa nhậm chức đã có công bình ổn bạo loạn ở phía Nam, vì vậy được triều đình hạ chiếu khen thưởng."
"Vâng, tuy Giang Nam cũng có tuyết, nhưng khí hậu vẫn tốt hơn Trung Nguyên rất nhiều. Lưu Vĩnh Quy vốn là người ở phủ Giang Lăng nhờ siêng năng mà được phái đến Quảng Nam, nhận được điều nhiệm liền ngựa không ngừng vó lên đường, Quan gia cũng khen hắn là người tài ba."
"Hắn là người được Đinh Thiệu Văn tiến cử trước khi rời Đông Kinh." Triệu Uyển Như nhìn Nghi Châu xa ở Tây Nam: "Nơi này cách Đông Kinh mấy ngàn dặm, nếu xảy ra chuyện gì, sợ là phải nửa tháng sau mới nhận được tin, ngươi giám sát chặt chẽ cho ta."
"Vâng."
Nhìn chín khúc sông Hoàng Hà, lại nhớ mấy năm trước nàng cũng từng đến Hoàng Hà nhìn thấy lớp bùn vàng dày đặc giữa lòng sông, biết người ngã vào đó dù bơi giỏi đến đến đâu cũng khó mà có đường sống, lại không yên tâm hỏi: "Địa thế sông Hoàng Hà, ngươi nắm rõ không?"
Trương Khánh gật đầu: "Lúc còn bé từng theo cha ngồi thuyền từ Hà Trung phủ đến kinh đô. Đoạn từ Tây Kinh đến Trịnh Châu này hai bên bờ là Thập Vạn Đại Sơn, hiện giờ tuyết lớn, hẳn là trên núi đã có tuyết đọng."
"Thập Vạn Đại Sơn..." Triệu Uyển Như nhíu mày: "Nàng đã nghĩ kỹ muốn đi đường thủy sao!"
Dường như Trương Khánh cũng hiểu ra gì đó: "Cô nương, có phải rủi ro quá lớn không, phò mã muốn lấy thân mạo hiểm."
"Chỉ có thể tương kế tựu kế, ta không thể giữ Đinh Thiệu Văn. Hiện giờ hắn còn chưa phát hiện địch ý của ta, chỉ cho rằng phò mã cản đường hắn nên mới nổi lên sát tâm, nếu để hắn biết được ý đồ của ta, chỉ sợ Khôn Ninh Điện cũng không được bình yên!"
"Đã nổi lên sát tâm, sao có thể giữ lại! Chẳng qua..." Nàng không yên lòng: "Phái thêm nhiều người bên đây qua đó đi, tất cả ám vệ bên người ta đều phải phái đi."
Trương Khánh sửng sốt, chợt đáp: "Tuân lệnh!"
Đi được vài bước lại quay đầu, khom người nói: "Thần cũng ở trong nhà chuẩn bị, xảy ra chuyện gì lập tức đến Tây Kinh, để Vân Yên và Thu Hoa ở lại bảo vệ cô nương!"
Trương Khánh là thị vệ của nàng, cũng là thần tử trong triều, thậm chí là huynh trưởng, an toàn của nàng là ưu tiên hàng đầu với hắn, hắn đã nói như thế, Triệu Uyển Như cũng không tiện phản bác, chỉ phải gật đầu đồng ý: "Được."
Cuối năm Bính Ngọ, trong cung giăng đèn kết hoa đón mừng năm mới. Triều đình được nghỉ, quan viên có thể về nhà đoàn tụ với người thân. So với năm rồi, năm nay xem như là năm bình đạm nhất. Không có Lễ Đại Triều cũng không có Đông Chí, trong cung chỉ làm gia yến. Tân niên năm nay cũng không có triều thần tụ tập hàn huyên, đối với bá tánh thành Đông Kinh mà nói, ngày bình đạm như vậy là tốt nhất. Thành Đông Kinh sẽ không vì sứ thần các nước tiến vào mà trở nên đông đúc, nhưng không vì vậy mà Đông Kinh kém phần náo nhiệt. Quan trọng nhất chính là, người ở tha hương cũng sẽ về nhà.
Pháo hoa bay lên nổ tung cuối chân trời, trên gương mặt trắng nõn ánh lên màu sắc sinh động của pháo hoa, nhìn con gái đang ngẩn người ngắm pháo hoa nở rộ cuối trời Tây, Lưu Nga mở miệng: "Vừa rồi trong bữa tiệc ngươi cũng thất thần."
Pháo hoa tàn, ánh sáng bị bao phủ bởi vạn ngọn đèn trong cung, đại nội lộ ra một màu đỏ vui mừng. Lúc này trên mặt các nàng cũng ánh lên màu đỏ rực, bởi vì dưới chân là một chậu than hồng. "Hắn gửi thư có nói khi nào trở về?"
"Bọn họ đi đường thủy, thời tiết vừa tốt lên mấy ngày nay, phỏng chừng hiện giờ còn ở Hà Trung phủ, chờ đến Tết Thượng Nguyên có lẽ sẽ đến Tây Kinh." Tây Kinh là vùng lân cận kinh đô, nghĩa là đã cách kinh thành không xa.
Lưu Nga nhíu mày, dường như có chút hối hận: "Sao đi lâu như vậy..."
"Thánh thượng đến!" Giọng nói nhu hòa, nhưng không phải nữ nhân.
Nữ quan nội thị sải bước lên bậc thang, nhắc nhở nói: "Thánh nhân, Quan gia tới."
Chủ nhân lớn nhất của tòa cung điện này tới, Lưu Nga và Triệu Uyển Như liền ngồi dậy hành lễ. Triệu Hằng cởi hoàng bào thay thường phục, tựa như những phụ thân trong các gia đình bình thường khác ở Đông Kinh, cười tủm tỉm phất tay.
Nội thị đem một chiếc ghế bọc lông thỏ đến, Triệu Hằng liền ngồi xuống cạnh lò than.
"Cha..."
"Ngồi đi, đừng ngạc nhiên, ngày mai là mồng một tháng giêng, ta đến là để ăn giao thừa đón Tết với hai mẹ con!" Hơ bàn tay nổi lên vết chay trên chậu than hồng, xoa vào nhau nói tiếp: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, chọn lúc cuối năm cử hắn đi sứ, ủy khuất ngươi!"
Triệu Uyển Như ngồi bên cạnh phụ thân, với nàng mà nói ôm đầu gối ngồi cạnh người thân vây quanh bếp lò giống các gia đình bình thường khác, đã là chuyện của rất nhiều năm trước đây. "Được cha xem trọng, nữ nhi và nàng vô cùng cảm kích."
Ai cũng không thích chia xa, đặc biệt là với người mình yêu, Triệu Hằng cũng hiểu. Hắn nhìn thoáng qua Lưu Nga, lại nhìn Triệu Uyển Như ôn nhu nói: "Dù phò mã chưa về, nhưng đại nội còn cha mẹ ngươi."
Có như vậy trong khoảnh khắc, Triệu Uyển Như nghĩ, nếu nàng không phải họ Triệu, không sinh ra trong hoàng thất, bọn họ chỉ là một hộ gia đình bình thường trong hẻm nhỏ thành Đông Kinh, thật tốt biết bao.
Có lẽ phần thân tình này, sẽ không vì quyền lợi mà biến chất!
Năm Cảnh Đức thứ tư, tháng giêng năm Đinh Mùi, Liêu Thánh Tông phỏng theo bộ máy tổ chức quan lại của nhà Tống ở Đông Kinh, xây dựng Trung Kinh ở Vương Nha Trướng, đổi tên thành Đại Định Phủ. Tống cử sứ giả đến Liêu, Liêu lập đại đồng tiếp sứ thần nhà Tống.
Tây Kinh.
Đội thuyền chạy liên tục nhiều ngày cập bến, cũng là lúc Đinh Thiệu Văn đuổi đến Tây Kinh, dẫn theo 3000 nhân mã đóng quân ngoài thành.
Lý Thiếu Hoài lệnh cho Tri phủ Hà Nam chuẩn bị một ít quả quýt cất vào hầm. "Quận chúa say tàu sao lại không phái người đến nói với ta?"
Vài chiếc thuyền lớn cập bến Tây Kinh, không lâu sau trong nhà Tri phủ Hà Nam đã chen đầy người. Tri phủ thanh liêm, lại xuất thân nhà nghèo, nên gia trạch không lớn. Binh sĩ ở lại trên thuyền canh giữ, chỉ một ít quan viên theo Lý Thiếu Hoài vào phủ nghỉ chân.
"Quấy rầy Tri phủ."
"Tư sự đích thân đến hàn xá, là vinh hạnh của hạ quan, có yêu cầu gì, cứ việc phân phó người hầu trong phủ."
Tri phủ Hà Nam dẫn theo phụ tá rời khỏi phòng, vừa đi đến cửa, binh sĩ thủ thành liền cưỡi khoái mã đến báo: "A Lang, bên ngoài thành Tây Kinh có một nhóm nhân mã, nói là cấm quân từ Đông Kinh tới, dẫn đầu chính là Điện tiền Đô chỉ huy sứ!"
Tri phủ cả kinh, liếc nhìn vào phòng trong, mới nói với bọ gia đinh: "Hầu hạ vị bên trong cho tốt, không được chậm trễ!"
"Vâng!"
Người có thể làm Điện tiền Đô chỉ huy sứ đang chịu vinh sủng, phụ tử cùng phong, tự mình tới đón, trong lòng Tri phủ hiểu rõ ràng.
Lần này có công đi sứ Tây Hạ, lại được Huệ Ninh công chúa làm hậu thuẫn, sau khi hồi kinh chính là thăng chức. Người làm quan nhiều năm như hắn, chỉ dựa vào thanh liêm là không đủ để ngồi ổn vị trí này, còn cần phải học đạo lý xử thế khéo đưa khéo đẩy.
"Làm phiền Điện Soái không ngại đường xa vất vả từ Đông Kinh đến đây đón bản quan!" Lý Thiếu Hoài chắp tay hành lễ, lộ ra nụ cười tươi hiếm thấy.
Nụ cười này làm Đinh Thiệu Văn cực kỳ không thoải mái: "Phò mã thật là có bản lĩnh, làm công chúa điện hạ bận tâm đến vậy."
Lý Thiếu Hoài cười nhạt: "Bình sinh may mắn lớn nhất của hạ quan, đó là cưới được ái thê!"
"Điện tiền Đô chỉ huy sứ là chức quan gì?"
Lúc này Đinh Thiệu Văn mới chú ý tới phía sau Lý Thiếu Hoài còn một nữ tử đang ngồi, thấy trang phục trên người nàng, trong lòng hiểu rõ: "Vị này chính là muội muội của Tây Bình Vương đúng chứ?"
Lý Cẩn Nguyệt nhìn người ôn nhu nho nhã trước mặt trong lòng lại không thể sinh ra chút hảo cảm nào. "Ta biết ngươi!"
"Quận chúa biết ta?"
"Lúc Liêu - Tống khai chiến, ngươi nhất chiến thành danh, trong doanh trại của Hưng Khánh vương từng lưu truyền bức họa của ngươi." Nàng cẩn thận quan sát: "Bất quá nhìn ngươi bên ngoài vẫn đẹp hơn trong tranh một chút ~"
Đinh Thiệu Văn trừng mắt, cười nhạt nói: "Quận chúa quá khen."
"Ta còn biết chuyện giữa ngươi và Huệ Ninh công chúa!" Lý Cẩn Nguyệt nhìn thoáng qua Lý Thiếu Hoài: "Mọi người đều đồn tướng quân trẻ tuổi nhất thành Đông Kinh là lang quân mà nữ tử khắp thiên hạ đều muốn gả, chỉ công chúa được Hoàng đế sủng ái nhất mới xứng, cũng nghe đồn thiên chi kiêu tử chỉ ái mộ phượng hoàng trong cung." Lại quay đầu nhìn Đinh Thiệu Văn bằng ánh mắt khinh bỉ, trầm giọng nói: "Nhưng hiện giờ Huệ Ninh công chúa lại gả cho một người khác!"
Đây là lời đồn mấy năm trước ở Đông Kinh, lời đồn này từng truyền khắp thiên hạ, thế nên tất cả mọi người đều cho rằng phò mã của Huệ Ninh công chúa sẽ là Đinh Thiệu Văn.
Lời nói của nàng, khiến người bị bỏ quên bên cạnh tức giận, chỉ nghe một tiếng cười nhạt: "Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, bao lâu cũng không thể xem là thật."
Tình địch gặp mặt, lời lẽ sắc bén, lại trước sau hỉ giận không biến sắc. Lý Cẩn Nguyệt thấy những người Tống này tranh giành tình cảm thật thú vị, trước khi rời Tây Bình Vương phủ, Lý Đức Minh từng nói với nàng triều Tống tuy nhìn như càng ngày càng mạnh, nhưng thật ra bên trong mâu thuẫn không ngừng, phe phái đấu tranh cũng cực kỳ phức tạp.
Nước lớn không yên, nước nhỏ mới có cơ hội thở dốc, nếu không, một khi quân chủ mềm yếu xuống đài đổi thành một vị bá chủ, các nước nhỏ xung quanh sẽ không còn chỗ dung thân.
Sắc mặt Đinh Thiệu Văn như thường, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một độ cung rất nhỏ: "Quận chúa." Giương mắt, thong thả nói: "Đang muốn, châm ngòi ly gián sao?" Câu nói thong dong của Đinh Thiệu Văn không khỏi làm Lý Cẩn Nguyệt ngây người. Chỉ vài câu đối thoại vừa rồi, nàng đã cảm thấy người này nhìn như ôn hòa kỳ thật bên tròng lòng dạ cực kỳ thâm sâu. "Không biết ngươi tin không, người có thể bị châm ngòi, thường không cần ly gián, theo thời gian mâu thuẫn sẽ tự xuất hiện!"
"Đạo lý này..." Đinh Thiệu Văn chợt nhìn Lý Thiếu Hoài, lại nhìn Lý Cẩn Nguyệt cười ôn hòa nói: "Xem ra quận chúa Hà Tây không những là đệ nhất mỹ nhân Đảng Hạng dung mạo xuất chúng, mà còn trí tuệ hơn người."
Lý Cẩn Nguyệt mỉm cười đáp lại, Đinh Thiệu Văn cầm bội kiếm treo bên hông, xoay người bước ra ngoài. Tùy tùng cuốn rèm che bên cửa lên cho hắn, vài tiếng hạt châu vang lên, hắn dừng chân nghiêng đầu nói: "Hà Tây chẳng qua là một thế lực cát cứ nho nhỏ, đã muốn bảo toàn bộ lạc, phải biết an phận thủ thường, đừng nghĩ tới một bàn tay, có thể khuấy lên sóng to gió lớn."
Dứt lời liền rời đi, chỉ còn lại Lý Cẩn Nguyệt rung động trong lòng, nàng còn tưởng rằng người Tống đều là những kẻ mềm yếu.
So với Lý Cẩn Nguyệt - một nữ tử di vực bị dọa cho sợ hãi, Lý Thiếu Hoài lại thong thả uống trà, đem bất mãn trong lòng uống xuống theo chén trà kia, thấy người đi rồi nàng mới mở miệng nói: "Người này, thích hợp làm vương trong loạn thế." Lại bật cười: "Nhưng ta lại muốn một thái bình thịnh thế!"
"Ta thấy, có vẻ hắn rất ghét ngươi, chính là tình địch ghét nhau, xem ra, Huệ Ninh công chúa..."
"Chỉ là vợ của ta!" Lý Thiếu Hoài đặt mạnh chén trà xuống.
"Được rồi, được rồi, vợ ngươi vợ ngươi..." Thấy vừa nhắc đến công chúa nàng liền đổi sắc, sửa lại dáng vẻ thường ngày Lý Cẩn Nguyệt có chút giật mình, đoán rằng thù hận của hai người này, không phải ngày một ngày hai.
Ở chung mấy tháng qua, vẫn là lần đầu tiên thấy hắn như vậy, nàng vốn cho rằng người này không biết giận, hiện giờ không khỏi tò mò vị hoàng trưởng nữ nổi tiếng khắp thành Đông Kinh kia rốt cuộc là người thế nào, làm nhiều người vì nàng thay đổi bản chất như thế!
"Tuyết đọng dưới chân núi vừa tan, lúc này nước trên sông Hoàng Hà dâng cao, chi bằng đại tướng công nán lại Tây Kinh thêm vài ngày nữa." Mùa xuân tuyết tan, Tri phủ Hà Nam khuyên.
Bởi vì đã gần Tết Thượng Nguyên, mỗi năm vào dịp đại hiến tế thánh giá của Hoàng đế đều sẽ khởi hành từ Đông Kinh đến Tây Kinh, hiến tế Hậu Thổ Miếu, vì vậy Tây Kinh rất được xem trọng, nơi này phồn hoa không kém gì thành Đông Kinh.
"Mấy ngày nữa là Tết Thượng Nguyên, Điện Soái thấy thế nào?"
"Phò mã đã nói vậy, hẳn là đã có ý ở lại Tây Kinh, bản quan sao có thể đoạt nhã hứng của phò mã!"
- -- Hết chương 99 ---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất