Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 121: Bị người tính kế! Trúng chiêu!
Hôm nay thật sự uống rất nhiều, đầu không chỉ choáng váng đau, mà ngay cả bước chân cũng đi không vững, Hạ Thiên Tịch cau mày thầm than một tiếng tính sai, sớm biết vậy hôm nay đã không ra ngoài. Nhưng hiện tại nói gì cũng muộn rồi, Hạ Thiên Tịch chỉ nghĩ hiện tại về nhà tắm rửa một cái cho thoải mái dễ chịu rồi nằm trên giường ngủ một giấc.
"Hạ thiếu chậm đã." Hoàng Hưng bước chân vọt lên, lại lần nữa ngăn lại Hạ Thiên Tịch rời đi.
"Tránh ra" giọng nói Hạ Thiên Tịch đã mang theo một chút hơi tức giận, sao người này còn cứ lằng nhằng dây dưa.
"Hạ thiếu đừng vội! Kỳ thực ta còn một việc muốn nói với Hạ thiếu!" Trong ánh mắt Hoàng Hưng hiện tại là trần trụi dâm tà nhìn Hạ Thiên Tịch, đặc biệt hiện tại hai mắt Hạ Thiên Tịch hơi mơ hồ, cả người thập phần mơ màng đáng yêu, ngũ quan tinh xảo, cánh môi no đủ tản ta hương thơm mê người, gương mặt giống như quả đào chín mọng khiến người chảy rãi ba thước, nhìn Hạ Thiên Tịch cả người tản mát ra hơi thở mê người như vậy, Hoàng Hưng chỉ cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào kêu gào.
Ánh mắt Hoàng Hưng không chút nào che dấu, dục niệm trần trụi cực nóng, thẳng tắp làm Hạ Thiên Tịch cảm giác được, vừa nhấc đầu liền phát hiện dục vọng trong mắt Hoàng Hưng, Hạ Thiên Tịch không khỏi bước chân lảo đảo lui về sau một bước.
Đối với tầm mắt như vậy, Hạ Thiên Tịch thấy qua không ít lần trong ánh mắt của Lăng Thần, chẳng qua đối với Lăng Thần y không có cảm giác ghê tởm gì đó, nhưng nhìn Hoàng Hưng cư nhiên đối với mình lộ ra biểu tình như vậy, quả thực khiến y ghê tởm chỉ muốn nôn hết đồ ăn trong dạ dày ra.
Hạ Thiên Tịch không muốn lưu lại ở đây thêm nữa, nếu lúc trước y còn rối rắm có nên xé rách da mặt với Hoàng Hưng hay không? Như vậy hiện tại là không còn cách nào khác phải xé rách da mặt với Hoàng Hưng.
"Hạ thiếu." Nhìn Hạ Thiên Tịch cư nhiên vẫn muốn đi, nửa điểm mặt mũi cũng không cho gã, Hoàng Hưng có điểm tức giận, nhưng nghĩ lại, tiểu miêu càng cay mình không phải là càng thích sao! Hoàng Hưng lại đắc ý, duỗi tay muốn ôm lấy Hạ Thiên Tịch vào trong ngực.
"Ngươi muốn làm gì?" sắc mặt Hạ Thiên Tịch hoàn toàn lạnh xuống, lắc mình né tránh tay Hoàng Hưng, cau mày lạnh lùng nhìn gã.
"Hạ thiếu chẳng lẽ không nhìn ra cảm tình của ta với ngươi sao?" Vẻ mặt tư mộ của Hoàng Hưng nhìn Hạ Thiên Tịch, sau đó quay đầu nhìn nhìn Thành Viễn ra hiệu, Thành Viễn lập tức để mọi người trong phòng đi ra ngoài, vốn đang có mấy người rất lo lắng cho Hạ Thiên Tịch, nhưng cũng đều bị Thành Viễn cứng rắn kéo ra ngoài.
Hạ Thiên Tịch vừa thấy trường hợp này, lập tức minh bạch bản thân bị Thành Viễn tính kế.
Ánh mắt y lạnh lùng nhìn Thành Viễn một cái, lập tức khiến sống lưng Thành Viễn chợt lạnh, lập tức dời đi tầm mắt, căn bản không dám đối diện với Hạ Thiên Tịch.
Tuy Hạ Thiên Tịch cũng rất muốn theo bọn họ rời đi, nhưng Hoàng Hưng ngăn cản đường đi của y, Hạ Thiên Tịch cũng liền không quá để ý, cho dù hôm nay y uống không ít rượu, y cũng phi thường nắm chắc mình sẽ không bị khi dễ.
Mười mấy người trong phòng nháy mắt đi sạch sẽ, cuối cùng Thành Viễn thậm chí còn phi thường hảo tâm mà đóng giúp cửa lại, lập tức trong ghế lô chỉ còn lại hai người bọn họ. Hạ Thiên Tịch hừ lạnh một tiếng, nhìn xuống cái đầu choáng váng lạnh lùng nói: "Hoàng Hưng, ngươi với ta nước giếng không phạm nước sông, hiện tại để ta đi, ta sẽ coi mọi thứ chưa từng phát sinh, nếu không, đắc tội ta, ngươi cũng nên ước lượng thân phận của mình."
"Xem Hạ thiếu nói những lời này thật đúng là tuyệt tình mà!" Hoàng Hưng không để ý vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng nói uy hiếp của Hạ Thiên Tịch, cười nói: "Hạ thiếu, ngươi quả thực không biết ta đối với ngươi có bao nhiêu yêu thích đâu!"
Đôi mắt trần trụi tràn ngập dâm tà của gã thẳng lăng lăng nhìn Hạ Thiên Tịch, hận không thể đem ánh mắt lột sạch Hạ Thiên Tịch trước mặt, trong giọng nói không che dấu được vui sướng: "Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ta liền suy nghĩ, người có thân phận cao quý lại lớn lên xinh đẹp như Hạ thiếu, bế lên thì sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ thực sảng, ngày thường chỉ nghĩ tới bộ dáng Hạ thiếu ở dưới thân ta bị ta hung hăng yêu thương, ta đều cứng đến đau. Ngươi nói xem, hiện tại ta thật vất vả gặp được ngươi, có thể không hung hăng yêu thương ngươi một phen mà dễ dàng thả ngươi đi được sao?"
Trong lời nói của Hoàng Hưng không chút nào che dấu tư mộ đối với Hạ Thiên Tịch, lời nói dâm uế như vậy bị gã nói ra, chỉ có thể khiến Hạ Thiên Tịch cảm giác càng thêm ghê tởm mà thôi. Hoàng Hưng một chút cũng không thèm để ý tới sắc mặt chán ghét của Hạ Thiên Tịch, vẻ mặt cười dâm đãng nói: "Hạ thiếu, ngươi có thể tự mình cảm nhận một chút là có thể biết ta có bao nhiêu nhớ thương ngươi! Mỗi lần vừa nhớ tới ngươi, phía dưới của ta đều đau đến không chịu nổi! Cho nên, chỉ cần ngươi đồng ý đi theo ta, ta bảo đảm mỗi ngày đều sẽ hảo hảo thương ngươi, khiến ngươi đều hưởng được cuộc sống dục tiên dục tử, được không?"
Ánh mắt Hoàng Hưng tràn ngập kích động nhìn Hạ Thiên Tịch, chỉ nghĩ tới bộ dáng Hạ Thiên Tịch một lát nữa sẽ ở dưới thân gã phong tình vạn chủng, phía dưới của gã đều hưng phấn phát đau.
"Cút" Hạ Thiên Tịch chán ghét ghê tởm, ánh mắt lạnh lùng khiến người buốt lạnh, nhưng như vậy cũng không làm hạ nhiệt được lửa nóng hưng phấn trong người Hoàng Hưng.
"Hoàng Hưng, thân phận của ta không phải ngươi có thể đắc tội được đâu!" Hạ Thiên Tịch đưa ra thông cáo cuối cùng.
Ai biết Hoàng Hưng lại cười nhạo một tiếng, một chút cũng không để ý tới uy hiếp của Hạ Thiên Tịch nói: "Hạ thiếu, ngươi cảm thấy khi ta có chấp niệm với ngươi mà không có chuẩn bị sao?"
Hạ Thiên Tịch nhướng mày, ngay sau đó lại nhíu nhíu mày, không biết có phải hay không y bị ảo giác, như thế nào cảm giác không khí trong ghế lô càng ngày càng nóng vậy?
Nghĩ tới cái tư vị khiến người mất hồn này, liền khiến máu trong người gã đều sắp nổ tung! Gã cười càng thêm dâm tà: "Hạ thiếu, ngươi cảm thấy cho dù ngươi bị ta thượng, Hạ nguyên soái sẽ gióng trống khua chiêng vì ngươi lấy lại công đạo sao? Chỉ cần Hạ nguyên soái không lớn trương kỳ cố tuyên bố việc này, Hoàng gia ta cũng không sợ hãi."
Hoàng Hưng nghĩ thực tốt, Hoàng gia nhà gã cũng không phải người có thể tùy tiện đắc tội, chỉ cần Hạ Thanh không lớn tiếng tứ tuyên việc này, Hoàng gia nhà gã có rất nhiều biện pháp ứng phó Hạ Thanh. Huống hồ, gã cũng rất tin tưởng, Hạ Thanh sẽ tuyệt đối không gióng trống khua chiêng tuyên bố việc này, chẳng lẽ hắn muốn cho người trong thiên hạ đều biết, con trai của Hạ Thanh hắn bị người khác làm? Thân là thống soái tối cao Liên bang, gã không tin Hạ Thanh có thể không cần mặt mũi mà vì con của hắn đòi lại công đạo.
Cho nên, cuối cùng Hạ Thanh cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, mà gã cũng có thể sảng một lần, ôm được mỹ nhân về, cớ sao mà không làm!
Hoàng Hưng càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ càng khẳng định cho dù mình có thượng Hạ Thiên Tịch cũng sẽ không có bất cứ việc gì.
Cho nên nói, đây là sắc đảm che trời!
"Hạ thiếu, dù sao ngươi cũng thích nam nhân, sao không chọn ta? Ta so với Lancet cũng hoàn toàn không kém, hơn nữa ta cũng không hoa tâm như Lancet, ta bảo đảm về sau ta chỉ hảo hảo thương yêu một mình ngươi, được không?" Hoàng Hưng hiện tại hoàn toàn bị sắc dục huân cho hôn mê đầu óc, cảm thấy Hạ Thiên Tịch chính là người thuộc về mình.
Trán Hạ Thiên Tịch chảy ra mồ hôi tinh mịn, cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng nóng, ngay cả trong cơ thể cũng giống như bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt, cả người rất là khó chịu. Hiện tại bị những lời nói ghê tởm của Hoàng Hưng kích thích, chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm bực bội.
Bỗng nhiên ý thức được thân thể mình không thích hợp, Hạ Thiên Tịch nhíu mày, bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt nhìn Hoàng Hưng nói: "Ngươi..."
Lời vừa ra khỏi miệng, thanh âm liền nghẹn ngào hoàn toàn không nên lời.
Hạ Thiên Tịch lập tức ngậm lại miệng, thân thể y nóng bừng cơ hồ đứng không vững, y nhắm mắt lại hung hăng hít một hơi, còn dùng hàm răng cắn vào đầu lưỡi của mình, đau đớn trong nháy mắt khiến thần kinh đại não của y bị kích thích thanh tỉnh vài phần, Hạ Thiên Tịch tận lực ngăn chặn cảm giác bí trướng trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Hưng nghiến răng nghiến lợi từng câu từng chữ nói: "Ngươi hạ dược ta!"
Đáng chết! Hạ Thiên Tịch thầm mắng chính mình một tiếng ngu xuẩn, ngẫm lại chính mình đi vào nơi này uống vài chén rượu, sáu ly trước đều là tự mình rót, không có chút vấn đề gì. Như vậy có vấn đề liền ở ly rượu cuối cùng Thành Viễn đưa cho y kia.
Cư nhiên là Thành Viễn!
Hạ Thiên Tịch nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng âm thầm thề, chờ thêm hôm nay, y nhất định sẽ tìm Thành Viễn hảo hảo làm hắn biết, Hạ Thiên Tịch y cũng không phải là một kẻ để người khác có thể tùy ý đắc tội.
Nếu dám trêu y, như vậy phải biết được hậu quả dám chọc giận y.
Đôi mắt đào hoa thon dài của Hạ Thiên Tịch hiện lên một tia hung ác, đây cũng lần đầu tiên y muốn giáo huấn một người như thế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lỗi cũng là do y, biết rõ này một đám hồ bằng cẩu hữu không nên tin tưởng, y cư nhiên còn ngốc hề hề chạy tới, thật là ngu hết chỗ nói.
Nhưng, cho dù y lầm, muốn thượng y...cũng phải nhìn xem mình có bản lĩnh kia hay không?
Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi, híp lại đôi mắt đào hoa thon dài, đuôi mắt hơi nhếch, cả người trong nháy mắt mang theo một cổ phong lưu chi khí.
Hoàng Hưng vừa thấy bộ dáng Hạ Thiên Tịch liền biết thuốc trên người y đã phát tác, đang khi âm thầm đắc ý bị cái nhếch mắt của Hạ Thiên Tịch, nháy mắt liền cảm thấy cái mũi của mình nóng lên, hai dòng máu đỏ liền chảy ra.
Hạ Thiên Tịch hung hăng cắn cắn đầu lưỡi, để đau đớn kích thích thần kinh của mình, gợi lên khóe môi ánh mắt híp lại nói: "Ngươi muốn thượng ta!"
Giọng nói khẳng định mang theo vài phần lạnh lẽo, chẳng qua Hoàng Hưng không cảm giác được mà thôi.
Hoàng Hưng ánh mắt trông mong gật đầu, giống như một con chó Nhật, thiếu chút nữa nhào tới Hạ Thiên Tịch.
"Vậy sao?" Hạ Thiên Tịch câu môi cười, hung hăng cắn răng đem khoang miệng cắn phá, nháy mắt đau đớn kích thích đầu y, làm thần kinh sắp bị dược hiệu khống chế nháy mắt thanh tỉnh không ít.
Y hơi nhướng mày, trên mặt biểu lộ một loại tự tin quang mang thuộc về cường giả nói:"Muốn ôm ta? Cũng phải nhìn xem ngươi có năng lực đó hay không?"
Cho rằng làm ra vài thủ đoạn hạ lưu này là có thể dễ dàng khống chế được y sao? Hạ Thiên Tịch trong lòng lạnh lùng cười nhạo, ánh mắt nhìn Hoàng Hưng giống như đang nhìn một người chết.
"Bảo bối nhi, một lát nữa ta sẽ khiến ngươi biết năng lực của ta có bao nhiêu cường tráng, bảo đảm khiến ngươi dục tiên dục tử, ha ha......" Hoàng Hưng rốt cuộc không thể nhịn, nếu dược hiệu trong cơ thể Hạ Thiên Tịch đều phát tác, gã còn nhịn cái gì?
Hoàng Hưng nói xong liền nhào tới Hạ Thiên Tịch...
..........
"Hạ thiếu chậm đã." Hoàng Hưng bước chân vọt lên, lại lần nữa ngăn lại Hạ Thiên Tịch rời đi.
"Tránh ra" giọng nói Hạ Thiên Tịch đã mang theo một chút hơi tức giận, sao người này còn cứ lằng nhằng dây dưa.
"Hạ thiếu đừng vội! Kỳ thực ta còn một việc muốn nói với Hạ thiếu!" Trong ánh mắt Hoàng Hưng hiện tại là trần trụi dâm tà nhìn Hạ Thiên Tịch, đặc biệt hiện tại hai mắt Hạ Thiên Tịch hơi mơ hồ, cả người thập phần mơ màng đáng yêu, ngũ quan tinh xảo, cánh môi no đủ tản ta hương thơm mê người, gương mặt giống như quả đào chín mọng khiến người chảy rãi ba thước, nhìn Hạ Thiên Tịch cả người tản mát ra hơi thở mê người như vậy, Hoàng Hưng chỉ cảm thấy máu toàn thân đều sôi trào kêu gào.
Ánh mắt Hoàng Hưng không chút nào che dấu, dục niệm trần trụi cực nóng, thẳng tắp làm Hạ Thiên Tịch cảm giác được, vừa nhấc đầu liền phát hiện dục vọng trong mắt Hoàng Hưng, Hạ Thiên Tịch không khỏi bước chân lảo đảo lui về sau một bước.
Đối với tầm mắt như vậy, Hạ Thiên Tịch thấy qua không ít lần trong ánh mắt của Lăng Thần, chẳng qua đối với Lăng Thần y không có cảm giác ghê tởm gì đó, nhưng nhìn Hoàng Hưng cư nhiên đối với mình lộ ra biểu tình như vậy, quả thực khiến y ghê tởm chỉ muốn nôn hết đồ ăn trong dạ dày ra.
Hạ Thiên Tịch không muốn lưu lại ở đây thêm nữa, nếu lúc trước y còn rối rắm có nên xé rách da mặt với Hoàng Hưng hay không? Như vậy hiện tại là không còn cách nào khác phải xé rách da mặt với Hoàng Hưng.
"Hạ thiếu." Nhìn Hạ Thiên Tịch cư nhiên vẫn muốn đi, nửa điểm mặt mũi cũng không cho gã, Hoàng Hưng có điểm tức giận, nhưng nghĩ lại, tiểu miêu càng cay mình không phải là càng thích sao! Hoàng Hưng lại đắc ý, duỗi tay muốn ôm lấy Hạ Thiên Tịch vào trong ngực.
"Ngươi muốn làm gì?" sắc mặt Hạ Thiên Tịch hoàn toàn lạnh xuống, lắc mình né tránh tay Hoàng Hưng, cau mày lạnh lùng nhìn gã.
"Hạ thiếu chẳng lẽ không nhìn ra cảm tình của ta với ngươi sao?" Vẻ mặt tư mộ của Hoàng Hưng nhìn Hạ Thiên Tịch, sau đó quay đầu nhìn nhìn Thành Viễn ra hiệu, Thành Viễn lập tức để mọi người trong phòng đi ra ngoài, vốn đang có mấy người rất lo lắng cho Hạ Thiên Tịch, nhưng cũng đều bị Thành Viễn cứng rắn kéo ra ngoài.
Hạ Thiên Tịch vừa thấy trường hợp này, lập tức minh bạch bản thân bị Thành Viễn tính kế.
Ánh mắt y lạnh lùng nhìn Thành Viễn một cái, lập tức khiến sống lưng Thành Viễn chợt lạnh, lập tức dời đi tầm mắt, căn bản không dám đối diện với Hạ Thiên Tịch.
Tuy Hạ Thiên Tịch cũng rất muốn theo bọn họ rời đi, nhưng Hoàng Hưng ngăn cản đường đi của y, Hạ Thiên Tịch cũng liền không quá để ý, cho dù hôm nay y uống không ít rượu, y cũng phi thường nắm chắc mình sẽ không bị khi dễ.
Mười mấy người trong phòng nháy mắt đi sạch sẽ, cuối cùng Thành Viễn thậm chí còn phi thường hảo tâm mà đóng giúp cửa lại, lập tức trong ghế lô chỉ còn lại hai người bọn họ. Hạ Thiên Tịch hừ lạnh một tiếng, nhìn xuống cái đầu choáng váng lạnh lùng nói: "Hoàng Hưng, ngươi với ta nước giếng không phạm nước sông, hiện tại để ta đi, ta sẽ coi mọi thứ chưa từng phát sinh, nếu không, đắc tội ta, ngươi cũng nên ước lượng thân phận của mình."
"Xem Hạ thiếu nói những lời này thật đúng là tuyệt tình mà!" Hoàng Hưng không để ý vẻ mặt lạnh lùng cùng giọng nói uy hiếp của Hạ Thiên Tịch, cười nói: "Hạ thiếu, ngươi quả thực không biết ta đối với ngươi có bao nhiêu yêu thích đâu!"
Đôi mắt trần trụi tràn ngập dâm tà của gã thẳng lăng lăng nhìn Hạ Thiên Tịch, hận không thể đem ánh mắt lột sạch Hạ Thiên Tịch trước mặt, trong giọng nói không che dấu được vui sướng: "Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi ta liền suy nghĩ, người có thân phận cao quý lại lớn lên xinh đẹp như Hạ thiếu, bế lên thì sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ thực sảng, ngày thường chỉ nghĩ tới bộ dáng Hạ thiếu ở dưới thân ta bị ta hung hăng yêu thương, ta đều cứng đến đau. Ngươi nói xem, hiện tại ta thật vất vả gặp được ngươi, có thể không hung hăng yêu thương ngươi một phen mà dễ dàng thả ngươi đi được sao?"
Trong lời nói của Hoàng Hưng không chút nào che dấu tư mộ đối với Hạ Thiên Tịch, lời nói dâm uế như vậy bị gã nói ra, chỉ có thể khiến Hạ Thiên Tịch cảm giác càng thêm ghê tởm mà thôi. Hoàng Hưng một chút cũng không thèm để ý tới sắc mặt chán ghét của Hạ Thiên Tịch, vẻ mặt cười dâm đãng nói: "Hạ thiếu, ngươi có thể tự mình cảm nhận một chút là có thể biết ta có bao nhiêu nhớ thương ngươi! Mỗi lần vừa nhớ tới ngươi, phía dưới của ta đều đau đến không chịu nổi! Cho nên, chỉ cần ngươi đồng ý đi theo ta, ta bảo đảm mỗi ngày đều sẽ hảo hảo thương ngươi, khiến ngươi đều hưởng được cuộc sống dục tiên dục tử, được không?"
Ánh mắt Hoàng Hưng tràn ngập kích động nhìn Hạ Thiên Tịch, chỉ nghĩ tới bộ dáng Hạ Thiên Tịch một lát nữa sẽ ở dưới thân gã phong tình vạn chủng, phía dưới của gã đều hưng phấn phát đau.
"Cút" Hạ Thiên Tịch chán ghét ghê tởm, ánh mắt lạnh lùng khiến người buốt lạnh, nhưng như vậy cũng không làm hạ nhiệt được lửa nóng hưng phấn trong người Hoàng Hưng.
"Hoàng Hưng, thân phận của ta không phải ngươi có thể đắc tội được đâu!" Hạ Thiên Tịch đưa ra thông cáo cuối cùng.
Ai biết Hoàng Hưng lại cười nhạo một tiếng, một chút cũng không để ý tới uy hiếp của Hạ Thiên Tịch nói: "Hạ thiếu, ngươi cảm thấy khi ta có chấp niệm với ngươi mà không có chuẩn bị sao?"
Hạ Thiên Tịch nhướng mày, ngay sau đó lại nhíu nhíu mày, không biết có phải hay không y bị ảo giác, như thế nào cảm giác không khí trong ghế lô càng ngày càng nóng vậy?
Nghĩ tới cái tư vị khiến người mất hồn này, liền khiến máu trong người gã đều sắp nổ tung! Gã cười càng thêm dâm tà: "Hạ thiếu, ngươi cảm thấy cho dù ngươi bị ta thượng, Hạ nguyên soái sẽ gióng trống khua chiêng vì ngươi lấy lại công đạo sao? Chỉ cần Hạ nguyên soái không lớn trương kỳ cố tuyên bố việc này, Hoàng gia ta cũng không sợ hãi."
Hoàng Hưng nghĩ thực tốt, Hoàng gia nhà gã cũng không phải người có thể tùy tiện đắc tội, chỉ cần Hạ Thanh không lớn tiếng tứ tuyên việc này, Hoàng gia nhà gã có rất nhiều biện pháp ứng phó Hạ Thanh. Huống hồ, gã cũng rất tin tưởng, Hạ Thanh sẽ tuyệt đối không gióng trống khua chiêng tuyên bố việc này, chẳng lẽ hắn muốn cho người trong thiên hạ đều biết, con trai của Hạ Thanh hắn bị người khác làm? Thân là thống soái tối cao Liên bang, gã không tin Hạ Thanh có thể không cần mặt mũi mà vì con của hắn đòi lại công đạo.
Cho nên, cuối cùng Hạ Thanh cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn, mà gã cũng có thể sảng một lần, ôm được mỹ nhân về, cớ sao mà không làm!
Hoàng Hưng càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ càng khẳng định cho dù mình có thượng Hạ Thiên Tịch cũng sẽ không có bất cứ việc gì.
Cho nên nói, đây là sắc đảm che trời!
"Hạ thiếu, dù sao ngươi cũng thích nam nhân, sao không chọn ta? Ta so với Lancet cũng hoàn toàn không kém, hơn nữa ta cũng không hoa tâm như Lancet, ta bảo đảm về sau ta chỉ hảo hảo thương yêu một mình ngươi, được không?" Hoàng Hưng hiện tại hoàn toàn bị sắc dục huân cho hôn mê đầu óc, cảm thấy Hạ Thiên Tịch chính là người thuộc về mình.
Trán Hạ Thiên Tịch chảy ra mồ hôi tinh mịn, cảm thấy không khí xung quanh càng ngày càng nóng, ngay cả trong cơ thể cũng giống như bị một ngọn lửa không tên thiêu đốt, cả người rất là khó chịu. Hiện tại bị những lời nói ghê tởm của Hoàng Hưng kích thích, chỉ cảm thấy tâm tình càng thêm bực bội.
Bỗng nhiên ý thức được thân thể mình không thích hợp, Hạ Thiên Tịch nhíu mày, bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt nhìn Hoàng Hưng nói: "Ngươi..."
Lời vừa ra khỏi miệng, thanh âm liền nghẹn ngào hoàn toàn không nên lời.
Hạ Thiên Tịch lập tức ngậm lại miệng, thân thể y nóng bừng cơ hồ đứng không vững, y nhắm mắt lại hung hăng hít một hơi, còn dùng hàm răng cắn vào đầu lưỡi của mình, đau đớn trong nháy mắt khiến thần kinh đại não của y bị kích thích thanh tỉnh vài phần, Hạ Thiên Tịch tận lực ngăn chặn cảm giác bí trướng trong lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Hưng nghiến răng nghiến lợi từng câu từng chữ nói: "Ngươi hạ dược ta!"
Đáng chết! Hạ Thiên Tịch thầm mắng chính mình một tiếng ngu xuẩn, ngẫm lại chính mình đi vào nơi này uống vài chén rượu, sáu ly trước đều là tự mình rót, không có chút vấn đề gì. Như vậy có vấn đề liền ở ly rượu cuối cùng Thành Viễn đưa cho y kia.
Cư nhiên là Thành Viễn!
Hạ Thiên Tịch nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng âm thầm thề, chờ thêm hôm nay, y nhất định sẽ tìm Thành Viễn hảo hảo làm hắn biết, Hạ Thiên Tịch y cũng không phải là một kẻ để người khác có thể tùy ý đắc tội.
Nếu dám trêu y, như vậy phải biết được hậu quả dám chọc giận y.
Đôi mắt đào hoa thon dài của Hạ Thiên Tịch hiện lên một tia hung ác, đây cũng lần đầu tiên y muốn giáo huấn một người như thế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lỗi cũng là do y, biết rõ này một đám hồ bằng cẩu hữu không nên tin tưởng, y cư nhiên còn ngốc hề hề chạy tới, thật là ngu hết chỗ nói.
Nhưng, cho dù y lầm, muốn thượng y...cũng phải nhìn xem mình có bản lĩnh kia hay không?
Hạ Thiên Tịch gợi lên khóe môi, híp lại đôi mắt đào hoa thon dài, đuôi mắt hơi nhếch, cả người trong nháy mắt mang theo một cổ phong lưu chi khí.
Hoàng Hưng vừa thấy bộ dáng Hạ Thiên Tịch liền biết thuốc trên người y đã phát tác, đang khi âm thầm đắc ý bị cái nhếch mắt của Hạ Thiên Tịch, nháy mắt liền cảm thấy cái mũi của mình nóng lên, hai dòng máu đỏ liền chảy ra.
Hạ Thiên Tịch hung hăng cắn cắn đầu lưỡi, để đau đớn kích thích thần kinh của mình, gợi lên khóe môi ánh mắt híp lại nói: "Ngươi muốn thượng ta!"
Giọng nói khẳng định mang theo vài phần lạnh lẽo, chẳng qua Hoàng Hưng không cảm giác được mà thôi.
Hoàng Hưng ánh mắt trông mong gật đầu, giống như một con chó Nhật, thiếu chút nữa nhào tới Hạ Thiên Tịch.
"Vậy sao?" Hạ Thiên Tịch câu môi cười, hung hăng cắn răng đem khoang miệng cắn phá, nháy mắt đau đớn kích thích đầu y, làm thần kinh sắp bị dược hiệu khống chế nháy mắt thanh tỉnh không ít.
Y hơi nhướng mày, trên mặt biểu lộ một loại tự tin quang mang thuộc về cường giả nói:"Muốn ôm ta? Cũng phải nhìn xem ngươi có năng lực đó hay không?"
Cho rằng làm ra vài thủ đoạn hạ lưu này là có thể dễ dàng khống chế được y sao? Hạ Thiên Tịch trong lòng lạnh lùng cười nhạo, ánh mắt nhìn Hoàng Hưng giống như đang nhìn một người chết.
"Bảo bối nhi, một lát nữa ta sẽ khiến ngươi biết năng lực của ta có bao nhiêu cường tráng, bảo đảm khiến ngươi dục tiên dục tử, ha ha......" Hoàng Hưng rốt cuộc không thể nhịn, nếu dược hiệu trong cơ thể Hạ Thiên Tịch đều phát tác, gã còn nhịn cái gì?
Hoàng Hưng nói xong liền nhào tới Hạ Thiên Tịch...
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất