Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 375: Tình huống bên trong!
Thân ảnh tên nhóc này bay nhanh xuyên qua trêи đường phố, tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, tung tăng nhảy nhót giống như con khỉ, tuyệt đối không phải đi đường bình thường.
Mà đi theo tên nhóc này, bọn họ liền phát hiện, trong thành trung tâm trống trải yên tĩnh, trêи đường cái nơi nơi đều có thể thấy được thi thể và xương trắng, có thi thẻ là nhân loại vừa chết đi, có thi thể là của tang thi.
Thi thể nhân loại chết đi chỉ còn lại một bộ khung xương, đều không còn máu thịt của nhân loại, chỉ nhìn thôi mọi người cũng có thể liên tưởng được, đây nhất định là bị tang thi ăn hết.
Còn thi thể tang thi, thì lại tanh tưởi ngập trời, bên trêи bò đầy giòi bọ, nhìn cực kỳ ghê tởm.
Đối với thi thể tang thi, tang thi sẽ không ăn, vì những thứ đó có thể nói là thịt chết, tuy bọn chúng không có vị giác, nhưng đám máu thịt như này sẽ không cung cấp năng lượng cho bọn chúng, cho nên tang thi sẽ không ăn tang thi chét, khiến cho đám thi thể của tang thi này hủ hóa trêи đường phố, trong không khí cũng ẩn ẩn có mùi vị tanh tưởi, còn may nơi này gió cát rất lớn, cho nên chỉ cần không chết quá nhiều, cũng sẽ không đặc biệt thối.
Nhưng điều này đối với mấy người mới tới như bọn họ mà nói, liền nhịn không được nhíu mày, hàng năm ngửi mùi vị hôi thối của đám thi thể này, nhân loại làm sao có thể sinh tồn được?
Hơn nữa nhìn hoàn cảnh nơi này bị ô nhiễm như thế, lại càng không có cây cối hoa cả gì, như vậy nhân loại muốn sinh tồn thì phải ăn bằng gì? Đây cũng là một vấn đề.
Cho nên mấy người liền bất động thanh sắc gắt gao đi theo phía sau tên nhóc này.
Tên nhóc này chốc chốc rẽ trái rẽ phải đi qua vài con phố, sau đó vào một tòa nhà, tòa nhà này sụp xuống cũng không quá nhiều, nhưng gió mưa phiêu diêu từ bên ngoài nhìn qua cũng là một mảnh thê thảm, chỉ nhìn cái loại phòng ở như này là có thể tưởng tượng ra, cuộc sống ở nơi này hiện tại có bao nhiêu thiếu thốn.
Mấy người đi theo tiểu gia hảo vào phòng, sau đó liền nhìn thấy tiểu gia hỏa đóng cửa thật chặt, sau đó liền dựa vào tường ngồi xuống, lại từ trong túi áo không nhìn rõ màu sắc là gì của mình móc ra tinh hạch của tang thi mình vừa đoạt được, màu sắc đám tinh hạch này đều không giống nhau, đỏ đỏ xanh xanh thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Tên nhóc đếm tinh hạch trong tay, khuôn mặt nhỏ gầy gò nhếch môi cười.
Sau đó, hắn thật cẩn thận cho tinh hạch vào trong lòng ngực mình, nhắm mắt lại ngủ.
“Các ngươi nói nó muốn tinh hạch làm gì?” Lạc Vô Dật nhàm chán hỏi.
Tên nhóc này đi ngủ rồi, chẳng lẽ bắt bọn họ ở chỗ này nhìn, cái gì cũng không làm? Thật nhàm chán mà!
“Nó không phải là chiến sĩ cơ giáp.” Tinh Dạ chắc chắn nói, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tên nhóc, hắn cũng là một người tinh hạch khống.
Vừa rồi khi tiểu gia hỏa này giết tang thi, thủ pháp cực kỳ lão luyện, nhưng trêи người lại không có một tia dao động của năng lượng, cho nên nói, tên nhóc này tuyệt đối chỉ là một người bình thường.
“Những tinh hạch này với nó mà nói, chắc chắn là hữu dụng.”
“Nhưng nó lại không phải chiến sĩ cơ giáp, tinh hạch đối với nó có ích lợi gì?”
“……”
Mấy người mồm năm miệng mười thảo luận, đương nhiên, để không khiến người phát hiện, mấy người bọn họ đều truyền âm giao lưu.
Một hồi đi xuống chính là qua hơn một canh giờ, tận đến khi ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa ba tiếng gõ dài, ba tiếng gõ ngắn, cực kỳ có quy luật, tên nhóc này mới mở to mắt nhanh chóng chạy ra mở cửa.
“Tiểu La, ta biết nhất định là tên nhóc ngươi về trước mà!” Bên ngoài lại xuất hiện một người thanh niên, tuổi tác có vẻ không chênh lệch mấy với tên nhóc này, cũng tóc bạc gầy gầy gò gò, vừa thấy chính là cực kỳ khuyết thiếu dinh dưỡng.
Tên nhóc tên Tiểu La nhếch miệng cười, sau khi thanh niên kia vào cửa liền lập tức đóng cửa lại nói: “Người hôm nay thu hoạch thế nào?”
“Còn tạm, hôm nay ta gặp được một vài tang thi khá yếu, tổng cộng lấy được 13 tinh hạch.”
“Ta lấy được 11 cái.”
“Oa, không tồi, khá hơn ngày hôm qua nhiều, chờ Đại Mao, Tiểu Lý…bọn họ về, xem bọn họ hôm nay thu hoạch thế nào?”
“Được, Châu Báu ca, chúng ta liền nghỉ trước một lát.”
Thanh niên Châu Báu gật gật đầu, hai người lập tức nhắm mắt lại dựa vào tường ngồi xuống.
Sau đó lại có người gõ cửa, cũng là tiếng đập cửa cực kỳ có quy luật, cùng với tiếng đập cửa, lục tục có người đi tới, thoạt nhìn đều là một đám tiểu tử choai choai, còn có hai bé gái, vẫn luôn chờ tới tận trời tối, trong phòng tổng cộng có gần 20 người.
Mặc kệ là ai, thoạt nhìn đều là gầy ốm thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa những người này tựa hộ chưa từng ăn qua các loại gia vị muối đường v.v… cho nên tóc đều màu trắng, khuôn mặt thoạt nhìn khá nhăn nheo.
Chờ tới khi trời tối, thanh niên tên Châu Báu kia thoạt nhìn là người dẫn đầu, sau đó hắn đứng lên nói với mọi người: “Tiểu Mao, Tiểu Hoa, Tiểu Lâm, Tiểu Vũ….chúng ta tổng cộng có 35 người đi ra, hiện tại còn lại 19 người, nếu tới giờ bọn họ còn chưa trở về, chúng ta liền đi thôi!”
Đám thanh niên vừa rồi còn nói nói cười cười, lập tức trở nên trầm mặc, đều cúi đầu im lặng không nói gì, không khí lập tức trở nên trầm trọng.
Đến thời gian ước định còn chưa trở về, bọn họ biết điều này chứng tỏ điều gì.
Chứng tỏ những người đó vĩnh viễn đều không thể trở lại.
“Châu Báu ca, chúng ta lại chờ một lát nữa đi, nói không chừng Tiểu Mao bọn họ còn đang trêи đường trở về không chừng?” Một bé gái hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung nhìn thanh niên.
Thanh niên lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng cự tuyệt: “Không được, không thể đợi tiếp, đây là quy củ của chúng ta, lại chờ thêm một canh giờ nữa, có lẽ chúng ta cũng sẽ chết, cần phải rời đi ngay lúc này, ai cũng không được vi phạm.”
Thấy thanh niên nói như vậy, đều không có người lên tiếng, chẳng qua không khí lại trầm trọng thêm, theo thanh niên đi ra ngoài, thân ảnh đám người bọn họ mạnh mẽ nhanh chóng xuyên qua đường phố.
Mấy người đuổi kịp bọn họ, tâm tình cũng đều trở nên có chút trầm trọng.
Bởi vì ai cũng không ngờ được, trong thành trung tâm cư nhiên còn có con người tồn tại, hơn nữa nhìn số lượng cư nhiên còn không ít.
Chẳng qua đám người kia dinh dưỡng thiếu đến nghiêm trọng, quả thực khiến người đau lòng.
Đi theo những người này trêи đường phố tối đen đại khái hơn một tiếng, nhìn tốc độ và thân ảnh của bọn họ, tuy rằng hiện tại trời tối đen, nhưng đối với bọn họ mà nói, lại không hề có chút khó khăn nào, có thể nói bọn họ nhất định đều thường xuyên xuyên qua đường phố tối đen như này.
Một tiếng sau, những người này ngừng lại, sau đó đi tới một cái sân thoạt nhìn cực kỳ rộng gõ gõ cửa cổng, người bên trong nhanh chóng ra mở cửa.
Những người này theo một lão nhân đầu tóc hoa râm còng lưng đi vào phòng, bên trong phòng thắp đèn dầu, còn có mười mấy lão nhân đang chờ ở trong phòng.
“Hôm nay thế nào?” Một lão nhân hỏi người thanh niên tên Châu Báu.
“Hoài thúc, hôm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, chúng ta tổng cộng thu được 279 tinh hạch, nhưng Tiểu Mao bọn họ không trở về, tổn thất 16 người.” Châu Báu trả lời đồng thời còn đem tinh hạch mọi người giao cho hắn đặt lên trêи bàn.
Dưới ánh đèn, đám tinh hạch này lóe ra ánh sáng, thoạt nhìn giống như những viên đá quý, cực kỳ xinh đẹp.
“Aiz….các người cũng đừng khổ sở, loại chuyện này mỗi ngày chúng ta đều phải đối mặt, mau trở về ăn cơm đi, sau đó tắm rửa đi ngủ tạm mọt chút, chúng ta lại an bài người ra ngoài săn thú ngày mai.” Lão nhân tên Hoài thúc nói.
“Vâng.” Mọi người gật gật đầu, không khí tuy vẫn có chút trầm mặc, nhưng mỗi ngày gặp phải loại cục diện này, bọn họ đã thành thói quen, cũng có thể nói là chết lặng.
Từ nhỏ đến lớn, khi có ký ức, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu đồng bọn của mình từng người biến mất, cho nên đối với loại chuyện này bọn họ chỉ có thể quen đến chết lặng là được rồi.
Chờ tới khi những người này đều tan đi, đám người Hạ Thiên Tịch thấy tên nhóc gặp được đầu tiên còn đứng trong phòng không rời đi.
“Tiểu La à, sao người còn chưa đi?”
“Hoài thúc, ngày mai có thể an bài ta đi săn thú không!” Tiểu La mở to đôi mắt to đen long lanh chờ mong nhìn lão nhân nói.
“Không được.” Hoài thúc không chút suy nghĩ liền lắc đầu: “Ngươi vẫn luôn liên tục săn thú nửa tháng, cho dù thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, ngươi nên nghỉ ngơi một chút cho tốt.”
“Nhưng thân thủ và tốc độ của ta trong đám chúng ta là tốt nhất, chỉ cần không gặp phải những tang thi cấp 5, cho dù là cấp 4 ta cũng có thể miễn cưỡng đối phó, Hoài thúc, ngày mai ngươi cứ để ta đi nhé!”
“Không được.” Lão nhân kiên quyết lắc đầu.
“Hoài thúc……” Tiểu La chuẩn bị ăn vạ.
“Được rồi, ngày mai ngươi nghỉ một ngày, ngày kia ta liền cho người đi.” Hoài thúc bị nhóc ồn ào đến không kiên nhẫn.
“Được.” Tiểu La cũng không coi là thất vọng đi ra ngoài.
“Chúng ta đi theo hắn.” Lăng Thần nói với Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta tách ra đi xem, nhìn xem nơi này còn bao nhiêu người, trước hừng đông liền tập hợp ở sân này, các ngươi cũng tách ra đi xem xét một chút, không khỏi có nguy hiểm, Tinh Dạ, Flina, Lạc Vô Dật, ba người các ngươi một tổ, Lancet và Thẩm Hạo một tổ.”
Mọi người đều gật gật đầu, nhanh chóng phân tán rời đi cái sân lớn này.
Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần đi theo Tiểu La tới một phòng, nhìn Tiểu Là cầm lấy hai cái màn thầu đã sớm nguội lạnh cứng ngắc trêи khay, không chút để ý mà ăn, còn lấy một cái chén bị sứt múc nước lạnh ở trong một cái thùng bên cạnh vừa uống vừa ăn.
Có lẽ là màn thầu không đủ ăn, Tiểu La uống rất nhiều nước, còn đem màn thầu ngâm trong nước nở ra, ăn đến ngon lành, nhìn qua còn cực kỳ hưởng thụ.
Chờ ăn xong hai cái bánh bao này, nhóc cảm thấy mĩ mãn ợ nho một cái rời đi nơi này.
Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, tiến lên nhìn nhìn, trêи khay đã không còn màn thầu, có thể nói ngay cả một chút bánh vụn cũng không còn, ngay cả nước cũng chưa trải qua đun nấu, người này ăn thứ như vậy, còn có thể ăn đến thỏa mãn, có thể thấy được nhân loại ở nơi này đã trải qua cuộc sống như nào.
“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta theo sau nhìn kỹ rồi nói.” Lăng Thần nhìn vẻ mặt y không đúng, lập tức an ủi.
Hạ Thiên Tịch lạnh mặt gật gật đầu, ynhất định phải đem việc ở nơi này điều tra cho rõ.
Nếu không bị y gặp được thì thôi, còn nếu bị y gặp phải, như vậy y nhất định phải mang những nhân loại này đi ra ngoài.
Xuyên qua một cái hành lang thật dài, Tiểu La cũng không biết phía sau nhóc còn đi theo hai người.
Hai bên hành lang đều là phòng, nơi này trước kia có lẽ là một cái khách sạn, hai người Hạ Thiên Tịch có thể rõ ràng cảm ứng được trong phòng đều có người ở, có một phòng còn có hai người, thậm chí còn có bao nhiêu người.
Tiểu La trở về phòng mình, trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái giường và một cái tủ đựng đồ, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Đệm chăn nhìn qua cực kỳ cổ xưa, Tiểu La cảm thấy mĩ mãn nhắm mắt lại nằm ở trêи giường, lúc này cửa phòng nhóc bị gõ vang.
“Tiểu La ca, ngươi ở đâu?” Nghe giọng nói là của bé gái khuyên bảo lại chờ một lát lúc trước.
Tiểu La đứng lên mở cửa, quả nhiên là cô bé kia.
Cô bé này nhìn qua cũng tầm tuổi với tên nhóc, bởi vì thiếu dinh dưỡng, tóc đều thống nhất màu trắng, thân hình gầy trơ xương, ngay cả bộ ngực cũng bằng phẳng, nếu không phải dựa vào giọng nói khi cô bé nói chuyện và không có hầu kết, thật sự rất dễ khiến người hiểu lầm là một đứa bé trai.
“Tiểu La ca.” Tiểu La vừa mở cửa phòng, cô bé này liền khóc lóc bổ nhào vào trong lòng ngực nhóc.
“Tiểu Lệ, ngươi làm sao thế? Đừng khóc.”
Tiểu Lệ ở trong lòng ngực nhóc khóc lóc một hồi lâu mới rời đi, sau đó dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn Tiểu La nói: “Tiểu La ca, ta thật sự rất sợ, Tiểu Mao bọn họ không trở về, nói không chừng ngày nào đó chúng ta cũng sẽ không về được.”
“Sẽ không.” Tiểu La vẻ mặt kiên định nói: “Tiểu Lệ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, chờ lại qua một thời gian, chúng ta đều đủ 16 tuổi, ta liền nói cho Hoài thúc, ta muốn cưới ngươi.”
“Vâng.”
“Cho nên ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Tiểu Lệ lau nước mắt gật đầu thật mạnh, cô bé cũng tin tưởng Tiểu La ca nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt.
“Tiểu La ca, ngươi nói thế giới bên ngoài là bộ dáng gì?”
“Không biết.” Tiểu La lắc đầu.
“Vậy ngươi nói bên ngoài cũng giống như chỗ chúng ta sao? Còn có nhân loại sao?”
“Có lẽ…… Đã không còn nữa!” Tiểu La lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không chắc chắn!
“Ta cảm thấy có lẽ đúng là không có, bằng không vì sao không có người từ bên ngoài tới cứu chúng ta?”
Tiểu La trở nên trầm mặc.
Chờ Tiểu Lệ nói một hòi tâm tình tốt lên một chút, cô bé mới trở về ngủ, Tiểu La đóng cửa lại đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra bầu trời đen nhánh bên ngoài thấp giọng thì thầm: “Bên ngoài, có lẽ không còn ai rồi!”
Bằng không, vì sao không có người tới cứu bọn họ ra ngoài chứ?
Mà đi theo tên nhóc này, bọn họ liền phát hiện, trong thành trung tâm trống trải yên tĩnh, trêи đường cái nơi nơi đều có thể thấy được thi thể và xương trắng, có thi thẻ là nhân loại vừa chết đi, có thi thể là của tang thi.
Thi thể nhân loại chết đi chỉ còn lại một bộ khung xương, đều không còn máu thịt của nhân loại, chỉ nhìn thôi mọi người cũng có thể liên tưởng được, đây nhất định là bị tang thi ăn hết.
Còn thi thể tang thi, thì lại tanh tưởi ngập trời, bên trêи bò đầy giòi bọ, nhìn cực kỳ ghê tởm.
Đối với thi thể tang thi, tang thi sẽ không ăn, vì những thứ đó có thể nói là thịt chết, tuy bọn chúng không có vị giác, nhưng đám máu thịt như này sẽ không cung cấp năng lượng cho bọn chúng, cho nên tang thi sẽ không ăn tang thi chét, khiến cho đám thi thể của tang thi này hủ hóa trêи đường phố, trong không khí cũng ẩn ẩn có mùi vị tanh tưởi, còn may nơi này gió cát rất lớn, cho nên chỉ cần không chết quá nhiều, cũng sẽ không đặc biệt thối.
Nhưng điều này đối với mấy người mới tới như bọn họ mà nói, liền nhịn không được nhíu mày, hàng năm ngửi mùi vị hôi thối của đám thi thể này, nhân loại làm sao có thể sinh tồn được?
Hơn nữa nhìn hoàn cảnh nơi này bị ô nhiễm như thế, lại càng không có cây cối hoa cả gì, như vậy nhân loại muốn sinh tồn thì phải ăn bằng gì? Đây cũng là một vấn đề.
Cho nên mấy người liền bất động thanh sắc gắt gao đi theo phía sau tên nhóc này.
Tên nhóc này chốc chốc rẽ trái rẽ phải đi qua vài con phố, sau đó vào một tòa nhà, tòa nhà này sụp xuống cũng không quá nhiều, nhưng gió mưa phiêu diêu từ bên ngoài nhìn qua cũng là một mảnh thê thảm, chỉ nhìn cái loại phòng ở như này là có thể tưởng tượng ra, cuộc sống ở nơi này hiện tại có bao nhiêu thiếu thốn.
Mấy người đi theo tiểu gia hảo vào phòng, sau đó liền nhìn thấy tiểu gia hỏa đóng cửa thật chặt, sau đó liền dựa vào tường ngồi xuống, lại từ trong túi áo không nhìn rõ màu sắc là gì của mình móc ra tinh hạch của tang thi mình vừa đoạt được, màu sắc đám tinh hạch này đều không giống nhau, đỏ đỏ xanh xanh thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp.
Tên nhóc đếm tinh hạch trong tay, khuôn mặt nhỏ gầy gò nhếch môi cười.
Sau đó, hắn thật cẩn thận cho tinh hạch vào trong lòng ngực mình, nhắm mắt lại ngủ.
“Các ngươi nói nó muốn tinh hạch làm gì?” Lạc Vô Dật nhàm chán hỏi.
Tên nhóc này đi ngủ rồi, chẳng lẽ bắt bọn họ ở chỗ này nhìn, cái gì cũng không làm? Thật nhàm chán mà!
“Nó không phải là chiến sĩ cơ giáp.” Tinh Dạ chắc chắn nói, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tên nhóc, hắn cũng là một người tinh hạch khống.
Vừa rồi khi tiểu gia hỏa này giết tang thi, thủ pháp cực kỳ lão luyện, nhưng trêи người lại không có một tia dao động của năng lượng, cho nên nói, tên nhóc này tuyệt đối chỉ là một người bình thường.
“Những tinh hạch này với nó mà nói, chắc chắn là hữu dụng.”
“Nhưng nó lại không phải chiến sĩ cơ giáp, tinh hạch đối với nó có ích lợi gì?”
“……”
Mấy người mồm năm miệng mười thảo luận, đương nhiên, để không khiến người phát hiện, mấy người bọn họ đều truyền âm giao lưu.
Một hồi đi xuống chính là qua hơn một canh giờ, tận đến khi ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa ba tiếng gõ dài, ba tiếng gõ ngắn, cực kỳ có quy luật, tên nhóc này mới mở to mắt nhanh chóng chạy ra mở cửa.
“Tiểu La, ta biết nhất định là tên nhóc ngươi về trước mà!” Bên ngoài lại xuất hiện một người thanh niên, tuổi tác có vẻ không chênh lệch mấy với tên nhóc này, cũng tóc bạc gầy gầy gò gò, vừa thấy chính là cực kỳ khuyết thiếu dinh dưỡng.
Tên nhóc tên Tiểu La nhếch miệng cười, sau khi thanh niên kia vào cửa liền lập tức đóng cửa lại nói: “Người hôm nay thu hoạch thế nào?”
“Còn tạm, hôm nay ta gặp được một vài tang thi khá yếu, tổng cộng lấy được 13 tinh hạch.”
“Ta lấy được 11 cái.”
“Oa, không tồi, khá hơn ngày hôm qua nhiều, chờ Đại Mao, Tiểu Lý…bọn họ về, xem bọn họ hôm nay thu hoạch thế nào?”
“Được, Châu Báu ca, chúng ta liền nghỉ trước một lát.”
Thanh niên Châu Báu gật gật đầu, hai người lập tức nhắm mắt lại dựa vào tường ngồi xuống.
Sau đó lại có người gõ cửa, cũng là tiếng đập cửa cực kỳ có quy luật, cùng với tiếng đập cửa, lục tục có người đi tới, thoạt nhìn đều là một đám tiểu tử choai choai, còn có hai bé gái, vẫn luôn chờ tới tận trời tối, trong phòng tổng cộng có gần 20 người.
Mặc kệ là ai, thoạt nhìn đều là gầy ốm thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, hơn nữa những người này tựa hộ chưa từng ăn qua các loại gia vị muối đường v.v… cho nên tóc đều màu trắng, khuôn mặt thoạt nhìn khá nhăn nheo.
Chờ tới khi trời tối, thanh niên tên Châu Báu kia thoạt nhìn là người dẫn đầu, sau đó hắn đứng lên nói với mọi người: “Tiểu Mao, Tiểu Hoa, Tiểu Lâm, Tiểu Vũ….chúng ta tổng cộng có 35 người đi ra, hiện tại còn lại 19 người, nếu tới giờ bọn họ còn chưa trở về, chúng ta liền đi thôi!”
Đám thanh niên vừa rồi còn nói nói cười cười, lập tức trở nên trầm mặc, đều cúi đầu im lặng không nói gì, không khí lập tức trở nên trầm trọng.
Đến thời gian ước định còn chưa trở về, bọn họ biết điều này chứng tỏ điều gì.
Chứng tỏ những người đó vĩnh viễn đều không thể trở lại.
“Châu Báu ca, chúng ta lại chờ một lát nữa đi, nói không chừng Tiểu Mao bọn họ còn đang trêи đường trở về không chừng?” Một bé gái hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung nhìn thanh niên.
Thanh niên lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng cự tuyệt: “Không được, không thể đợi tiếp, đây là quy củ của chúng ta, lại chờ thêm một canh giờ nữa, có lẽ chúng ta cũng sẽ chết, cần phải rời đi ngay lúc này, ai cũng không được vi phạm.”
Thấy thanh niên nói như vậy, đều không có người lên tiếng, chẳng qua không khí lại trầm trọng thêm, theo thanh niên đi ra ngoài, thân ảnh đám người bọn họ mạnh mẽ nhanh chóng xuyên qua đường phố.
Mấy người đuổi kịp bọn họ, tâm tình cũng đều trở nên có chút trầm trọng.
Bởi vì ai cũng không ngờ được, trong thành trung tâm cư nhiên còn có con người tồn tại, hơn nữa nhìn số lượng cư nhiên còn không ít.
Chẳng qua đám người kia dinh dưỡng thiếu đến nghiêm trọng, quả thực khiến người đau lòng.
Đi theo những người này trêи đường phố tối đen đại khái hơn một tiếng, nhìn tốc độ và thân ảnh của bọn họ, tuy rằng hiện tại trời tối đen, nhưng đối với bọn họ mà nói, lại không hề có chút khó khăn nào, có thể nói bọn họ nhất định đều thường xuyên xuyên qua đường phố tối đen như này.
Một tiếng sau, những người này ngừng lại, sau đó đi tới một cái sân thoạt nhìn cực kỳ rộng gõ gõ cửa cổng, người bên trong nhanh chóng ra mở cửa.
Những người này theo một lão nhân đầu tóc hoa râm còng lưng đi vào phòng, bên trong phòng thắp đèn dầu, còn có mười mấy lão nhân đang chờ ở trong phòng.
“Hôm nay thế nào?” Một lão nhân hỏi người thanh niên tên Châu Báu.
“Hoài thúc, hôm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, chúng ta tổng cộng thu được 279 tinh hạch, nhưng Tiểu Mao bọn họ không trở về, tổn thất 16 người.” Châu Báu trả lời đồng thời còn đem tinh hạch mọi người giao cho hắn đặt lên trêи bàn.
Dưới ánh đèn, đám tinh hạch này lóe ra ánh sáng, thoạt nhìn giống như những viên đá quý, cực kỳ xinh đẹp.
“Aiz….các người cũng đừng khổ sở, loại chuyện này mỗi ngày chúng ta đều phải đối mặt, mau trở về ăn cơm đi, sau đó tắm rửa đi ngủ tạm mọt chút, chúng ta lại an bài người ra ngoài săn thú ngày mai.” Lão nhân tên Hoài thúc nói.
“Vâng.” Mọi người gật gật đầu, không khí tuy vẫn có chút trầm mặc, nhưng mỗi ngày gặp phải loại cục diện này, bọn họ đã thành thói quen, cũng có thể nói là chết lặng.
Từ nhỏ đến lớn, khi có ký ức, bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu đồng bọn của mình từng người biến mất, cho nên đối với loại chuyện này bọn họ chỉ có thể quen đến chết lặng là được rồi.
Chờ tới khi những người này đều tan đi, đám người Hạ Thiên Tịch thấy tên nhóc gặp được đầu tiên còn đứng trong phòng không rời đi.
“Tiểu La à, sao người còn chưa đi?”
“Hoài thúc, ngày mai có thể an bài ta đi săn thú không!” Tiểu La mở to đôi mắt to đen long lanh chờ mong nhìn lão nhân nói.
“Không được.” Hoài thúc không chút suy nghĩ liền lắc đầu: “Ngươi vẫn luôn liên tục săn thú nửa tháng, cho dù thân thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi, ngươi nên nghỉ ngơi một chút cho tốt.”
“Nhưng thân thủ và tốc độ của ta trong đám chúng ta là tốt nhất, chỉ cần không gặp phải những tang thi cấp 5, cho dù là cấp 4 ta cũng có thể miễn cưỡng đối phó, Hoài thúc, ngày mai ngươi cứ để ta đi nhé!”
“Không được.” Lão nhân kiên quyết lắc đầu.
“Hoài thúc……” Tiểu La chuẩn bị ăn vạ.
“Được rồi, ngày mai ngươi nghỉ một ngày, ngày kia ta liền cho người đi.” Hoài thúc bị nhóc ồn ào đến không kiên nhẫn.
“Được.” Tiểu La cũng không coi là thất vọng đi ra ngoài.
“Chúng ta đi theo hắn.” Lăng Thần nói với Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thiên Tịch gật gật đầu, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta tách ra đi xem, nhìn xem nơi này còn bao nhiêu người, trước hừng đông liền tập hợp ở sân này, các ngươi cũng tách ra đi xem xét một chút, không khỏi có nguy hiểm, Tinh Dạ, Flina, Lạc Vô Dật, ba người các ngươi một tổ, Lancet và Thẩm Hạo một tổ.”
Mọi người đều gật gật đầu, nhanh chóng phân tán rời đi cái sân lớn này.
Hạ Thiên Tịch và Lăng Thần đi theo Tiểu La tới một phòng, nhìn Tiểu Là cầm lấy hai cái màn thầu đã sớm nguội lạnh cứng ngắc trêи khay, không chút để ý mà ăn, còn lấy một cái chén bị sứt múc nước lạnh ở trong một cái thùng bên cạnh vừa uống vừa ăn.
Có lẽ là màn thầu không đủ ăn, Tiểu La uống rất nhiều nước, còn đem màn thầu ngâm trong nước nở ra, ăn đến ngon lành, nhìn qua còn cực kỳ hưởng thụ.
Chờ ăn xong hai cái bánh bao này, nhóc cảm thấy mĩ mãn ợ nho một cái rời đi nơi này.
Hạ Thiên Tịch nhíu nhíu mày, tiến lên nhìn nhìn, trêи khay đã không còn màn thầu, có thể nói ngay cả một chút bánh vụn cũng không còn, ngay cả nước cũng chưa trải qua đun nấu, người này ăn thứ như vậy, còn có thể ăn đến thỏa mãn, có thể thấy được nhân loại ở nơi này đã trải qua cuộc sống như nào.
“Đừng nghĩ nhiều, chúng ta theo sau nhìn kỹ rồi nói.” Lăng Thần nhìn vẻ mặt y không đúng, lập tức an ủi.
Hạ Thiên Tịch lạnh mặt gật gật đầu, ynhất định phải đem việc ở nơi này điều tra cho rõ.
Nếu không bị y gặp được thì thôi, còn nếu bị y gặp phải, như vậy y nhất định phải mang những nhân loại này đi ra ngoài.
Xuyên qua một cái hành lang thật dài, Tiểu La cũng không biết phía sau nhóc còn đi theo hai người.
Hai bên hành lang đều là phòng, nơi này trước kia có lẽ là một cái khách sạn, hai người Hạ Thiên Tịch có thể rõ ràng cảm ứng được trong phòng đều có người ở, có một phòng còn có hai người, thậm chí còn có bao nhiêu người.
Tiểu La trở về phòng mình, trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái giường và một cái tủ đựng đồ, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Đệm chăn nhìn qua cực kỳ cổ xưa, Tiểu La cảm thấy mĩ mãn nhắm mắt lại nằm ở trêи giường, lúc này cửa phòng nhóc bị gõ vang.
“Tiểu La ca, ngươi ở đâu?” Nghe giọng nói là của bé gái khuyên bảo lại chờ một lát lúc trước.
Tiểu La đứng lên mở cửa, quả nhiên là cô bé kia.
Cô bé này nhìn qua cũng tầm tuổi với tên nhóc, bởi vì thiếu dinh dưỡng, tóc đều thống nhất màu trắng, thân hình gầy trơ xương, ngay cả bộ ngực cũng bằng phẳng, nếu không phải dựa vào giọng nói khi cô bé nói chuyện và không có hầu kết, thật sự rất dễ khiến người hiểu lầm là một đứa bé trai.
“Tiểu La ca.” Tiểu La vừa mở cửa phòng, cô bé này liền khóc lóc bổ nhào vào trong lòng ngực nhóc.
“Tiểu Lệ, ngươi làm sao thế? Đừng khóc.”
Tiểu Lệ ở trong lòng ngực nhóc khóc lóc một hồi lâu mới rời đi, sau đó dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn Tiểu La nói: “Tiểu La ca, ta thật sự rất sợ, Tiểu Mao bọn họ không trở về, nói không chừng ngày nào đó chúng ta cũng sẽ không về được.”
“Sẽ không.” Tiểu La vẻ mặt kiên định nói: “Tiểu Lệ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi, chờ lại qua một thời gian, chúng ta đều đủ 16 tuổi, ta liền nói cho Hoài thúc, ta muốn cưới ngươi.”
“Vâng.”
“Cho nên ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Tiểu Lệ lau nước mắt gật đầu thật mạnh, cô bé cũng tin tưởng Tiểu La ca nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt.
“Tiểu La ca, ngươi nói thế giới bên ngoài là bộ dáng gì?”
“Không biết.” Tiểu La lắc đầu.
“Vậy ngươi nói bên ngoài cũng giống như chỗ chúng ta sao? Còn có nhân loại sao?”
“Có lẽ…… Đã không còn nữa!” Tiểu La lắc đầu, tỏ vẻ hắn cũng không chắc chắn!
“Ta cảm thấy có lẽ đúng là không có, bằng không vì sao không có người từ bên ngoài tới cứu chúng ta?”
Tiểu La trở nên trầm mặc.
Chờ Tiểu Lệ nói một hòi tâm tình tốt lên một chút, cô bé mới trở về ngủ, Tiểu La đóng cửa lại đi tới cạnh cửa sổ nhìn ra bầu trời đen nhánh bên ngoài thấp giọng thì thầm: “Bên ngoài, có lẽ không còn ai rồi!”
Bằng không, vì sao không có người tới cứu bọn họ ra ngoài chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất