Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 59: Không xa trướng
Hạ Thiên Tịch nhếch nhếch đôi mắt đào hoa, cho dù như vậy hắn cũng không buông mình ra, chẳng lẽ nói, hắn thực sự thích mình sao?
Hạ Thiên Tịch lại quay đầu nhìn nhìn đội ngũ bọn họ, đa số mọi người đều thở dốc lợi hại, trong đội ngũ mấy trăm người, mỗi người đều đơn độc không muốn giúp người khác, bởi vì khoảng cách đường không ngắn, không phải muốn giúp liền có thể giúp, ngược lại còn có khả năng vì giúp đỡ người mà liên lụy chính mình.
Nhìn Hạ Thiên Tịch được Lăng Thần mang theo, rất nhiều người trong mắt hiện lên ghen tị hâm mộ, nhưng là bọn họ không có năng lực khiến Lăng Thần mang theo mình chạy.
Hạ Thiên Tịch nhếch lên khóe môi, được Lăng Thần mang theo khí lực sử dụng ít đi, không có mệt mỏi như cũ nữa, hơn nữa y vẫn là phi thường không có lương tâm đem trọng lượng toàn thân dựa hết vào người Lăng Thần, nghỉ ngơi một hồi này y đã tốt lên rất nhiều.
"Còn muốn mang theo ta chạy sao? Tiếp tục mang theo ta chạy khả năng ngươi sẽ bị liên lụy." Thanh âm Hạ Thiên Tịch hơi hơi mang theo trêu tức vang lên bên tai Lăng Thần.
Lăng Thần liếc Hạ Thiên Tịch một cái, hắn hiện tại đã mệt lắm rồi, nói một câu cũng là lãng phí khí lực, tuy rằng hắn một câu cũng không nói, nhưng là hành động lại rất rõ ràng, chỉ cần hắn còn một hơi có thể chạy được hắn cũng nhất thiết mang theo phu nhân nhà mình chạy cùng.
Trong lòng Lăng Thần, nếu đã đem Hạ Thiên Tịch trở thành phu nhân của mình, hắn đương nhiên thời thời khắc khắc phải chiếu cố phu nhân của mình, sao có thể tự mình chạy mà để lại phu nhân, việc như vậy hắn không làm được, thân là nam nhi đại trượng phu, chăm sóc phu nhân không phải là điều tất nhiên sao!
Nhìn hành động rõ ràng như thế của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch nhếch nhếch đôi mắt đào hoa đầy hứng thú, khóe môi hơi hơi gợi lên ý cười, y thực ra muốn nhìn xem Lăng Thần vì y sẽ làm được tới đâu.
"Có người cần ta mang chạy theo không? chỉ cần cho ta 10 gói dịch dinh dưỡng." Một tiếng nói trầm thấp có vẻ thô cuồng nam âm đột nhiên vang lên trong đội ngũ đang thở dốc.
Mọi người sôi nổi quay đầu lại nhìn, đây là một nam sinh cùng đội ngũ với Hạ Thiên Tịch, ngũ quan của hắn tuy rằng không có tuấn mỹ phi phàm như Lăng Thần, nhưng là ngũ quan hắn phi thường sắc nét, có góc có cạnh nhìn qua phi thường có hương vị, nam sinh thân hình to lớn, nhìn qua thậm chí còn cao lớn hơn Lăng Thần vài ba phần, giờ phút này chạy gần bốn giờ đồng hồ mặt nam sinh vẫn không đỏ không có chút thở dốc, một đôi mắt đen chằm chằm nhìn mọi người hỏi.
Trong nháy mắt Hạ Thiên Tịch tràn ngập hứng thú đối với nam sinh này, cái này rõ ràng quan hệ tới tiền đồ của hắn sau này, hắn cư nhiên dùng mười túi dịch dinh dưỡng để đổi, nhìn cách ăn mặc của nam sinh này, thực rõ ràng không phải quý tộc.
"Ta chỉ có ba túi, đến trường quân đội số 1 ta đưa nốt cho ngươi được không?" Nam sinh hỏi chuyện làm một số người động tâm, được người mang theo chạy cũng chính là khiến cho bọn họ thêm một phần hy vọng.
"Không, bây giờ đưa luôn." Sợ người khác lật kèo, nam sinh vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.
Nghe được nam sinh nói như vậy, trong đội ngũ nháy mắt không có người lên tiếng, bởi vì dịch dinh dưỡng của bọn họ đều uống hết trong rừng rậm tử vong rồi, ai còn dư mà đưa chứ?
Lúc này những học sinh con nhà giàu rốt cục cảm nhận được, một túi dịch dinh dưỡng cũng có thể cứu được bọn họ một mạng, chỉ tiếc...
Hạ Thiên Tịch lại quay đầu nhìn nhìn đội ngũ bọn họ, đa số mọi người đều thở dốc lợi hại, trong đội ngũ mấy trăm người, mỗi người đều đơn độc không muốn giúp người khác, bởi vì khoảng cách đường không ngắn, không phải muốn giúp liền có thể giúp, ngược lại còn có khả năng vì giúp đỡ người mà liên lụy chính mình.
Nhìn Hạ Thiên Tịch được Lăng Thần mang theo, rất nhiều người trong mắt hiện lên ghen tị hâm mộ, nhưng là bọn họ không có năng lực khiến Lăng Thần mang theo mình chạy.
Hạ Thiên Tịch nhếch lên khóe môi, được Lăng Thần mang theo khí lực sử dụng ít đi, không có mệt mỏi như cũ nữa, hơn nữa y vẫn là phi thường không có lương tâm đem trọng lượng toàn thân dựa hết vào người Lăng Thần, nghỉ ngơi một hồi này y đã tốt lên rất nhiều.
"Còn muốn mang theo ta chạy sao? Tiếp tục mang theo ta chạy khả năng ngươi sẽ bị liên lụy." Thanh âm Hạ Thiên Tịch hơi hơi mang theo trêu tức vang lên bên tai Lăng Thần.
Lăng Thần liếc Hạ Thiên Tịch một cái, hắn hiện tại đã mệt lắm rồi, nói một câu cũng là lãng phí khí lực, tuy rằng hắn một câu cũng không nói, nhưng là hành động lại rất rõ ràng, chỉ cần hắn còn một hơi có thể chạy được hắn cũng nhất thiết mang theo phu nhân nhà mình chạy cùng.
Trong lòng Lăng Thần, nếu đã đem Hạ Thiên Tịch trở thành phu nhân của mình, hắn đương nhiên thời thời khắc khắc phải chiếu cố phu nhân của mình, sao có thể tự mình chạy mà để lại phu nhân, việc như vậy hắn không làm được, thân là nam nhi đại trượng phu, chăm sóc phu nhân không phải là điều tất nhiên sao!
Nhìn hành động rõ ràng như thế của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch nhếch nhếch đôi mắt đào hoa đầy hứng thú, khóe môi hơi hơi gợi lên ý cười, y thực ra muốn nhìn xem Lăng Thần vì y sẽ làm được tới đâu.
"Có người cần ta mang chạy theo không? chỉ cần cho ta 10 gói dịch dinh dưỡng." Một tiếng nói trầm thấp có vẻ thô cuồng nam âm đột nhiên vang lên trong đội ngũ đang thở dốc.
Mọi người sôi nổi quay đầu lại nhìn, đây là một nam sinh cùng đội ngũ với Hạ Thiên Tịch, ngũ quan của hắn tuy rằng không có tuấn mỹ phi phàm như Lăng Thần, nhưng là ngũ quan hắn phi thường sắc nét, có góc có cạnh nhìn qua phi thường có hương vị, nam sinh thân hình to lớn, nhìn qua thậm chí còn cao lớn hơn Lăng Thần vài ba phần, giờ phút này chạy gần bốn giờ đồng hồ mặt nam sinh vẫn không đỏ không có chút thở dốc, một đôi mắt đen chằm chằm nhìn mọi người hỏi.
Trong nháy mắt Hạ Thiên Tịch tràn ngập hứng thú đối với nam sinh này, cái này rõ ràng quan hệ tới tiền đồ của hắn sau này, hắn cư nhiên dùng mười túi dịch dinh dưỡng để đổi, nhìn cách ăn mặc của nam sinh này, thực rõ ràng không phải quý tộc.
"Ta chỉ có ba túi, đến trường quân đội số 1 ta đưa nốt cho ngươi được không?" Nam sinh hỏi chuyện làm một số người động tâm, được người mang theo chạy cũng chính là khiến cho bọn họ thêm một phần hy vọng.
"Không, bây giờ đưa luôn." Sợ người khác lật kèo, nam sinh vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.
Nghe được nam sinh nói như vậy, trong đội ngũ nháy mắt không có người lên tiếng, bởi vì dịch dinh dưỡng của bọn họ đều uống hết trong rừng rậm tử vong rồi, ai còn dư mà đưa chứ?
Lúc này những học sinh con nhà giàu rốt cục cảm nhận được, một túi dịch dinh dưỡng cũng có thể cứu được bọn họ một mạng, chỉ tiếc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất